Tam Cô Nương Nhà Nông - Chương 83

Tác giả: Ma Lạt Hương Chanh

Choáng Váng
Diêu Tam Tam còn liều mạng hỏi có phải chị hai có tin vui không, Diêu Tiểu Cải lại không thèm để ý đến, xoay người bình tĩnh cân nhắc cầm cá kim châm lên.
Quyết định ươm ra cá kim châm giống, Diêu Tiểu Cải hoang mang trong lòng, nhưng co cảm thấy dù sao cá cũng không khác nhau nhiều lắm, chắc có thể.
Ngoại trừ cá cảnh nhiệt đới, phần lớn cá khác đều sẽ đẻ trứng ở mùa này, vừa vặn bây giờ thử xem.
Ổn thỏa rồi, Diêu Tiểu Cải không cần làm việc khác, lại kêu Lục Cạnh Ba qua, kêu anh tìm tài liệu cho, lúc không đi làm kêu anh theo cùng làm.
“Vợ, bây giờ anh làm ươm giống kia, kém em rất nhiều đó!”
“Có anh giúp đỡ, dù sao vẫn mạnh hơn người ngoài. Hơn nữa anh còn giúp em tìm một chút tài liệu có ích.”
Cá kim châm không giống như cá chạch bùn, cá chạch bùn rời nước, tạm thời không có gì đáng ngại, nhưng cá kim châm rời nước sẽ ૮ɦếƭ, vốn rất thưa thớt, có gai không dễ bắt, vòng lưới cũng khó tránh không làm nó bị thương.
Vì để bắt được đủ cá kim châm làm giống, Bào Kim Đông sai Bào Kim Lai và Kim Thành, dùng một loại “Lưới cào” của địa phương đi cào bốn phía, cuối cùng kiếm ra cho Diêu Tiểu Cải trên dưới một trăm đuôi cá kim châm.
Cá kim châm này, quả thật còn khó làm hơn cá chạch bùn, trơn trượt giống như cá chạch bùn, nhưng trên người nó có gai nhọn đâm người đó, Diêu Tiểu Cải đành phải dùng vòng lưới cô tự nghĩ ra cẩn thận bao lại, thử dùng lượng thuốc thúc đẻ không khác cá chạch bùn lắm, chỉ bỏ vào trong chậu inox cỡ lớn đặc biệt nuôi, cẩn thận quan sát.
Nhưng mà quay người lại, Diêu Tiểu Cải đã vịn vào bàn làm việc dùng để tiêm, mở to miệng nôn thốc nôn tháo.
“Chị hai, chị không sao chứ? Ngày mai qua bệnh viện đi?” Diêu Tam Tam cười híp mắt khoanh tay đứng nhìn, không hề nóng nảy chút nào.
“Không sao, bản thân chị tự biết.” Diêu Tiểu Cải nói.
Hà hà, quả nhiên chị hai mang thai.
Phải nói phản ứng mang thai của Diêu Tiểu Đông không lớn, ăn ngon lành, Diêu Tiểu Cải lại không giống lúc trước, phản ứng dần bắt đầu rõ ràng, mỗi buổi sáng ngủ dậy ói một chút, theo lẽ thường thì Diêu Tiểu Cải ngồi chồm hổm trong sân ói, Lục Cạnh Ba bưng ly nước ấm, yên lặng ngồi chồm hổm bên cạnh.
Diêu Tiểu Cải thật ra không yếu ớt, ói xong rồi, vẫn đi ăn cơm, cố gắng để mình ăn no. Khẩu vị cũng hết sức tráo trở, hôm nay muốn ăn bầu ngâm dấm chua, ăn một bữa, ngày mai lấy một lần nữa cho cô, ngồi trước bàn cơm vừa ngửi thấy, không được, nhanh chóng chạy đi phun. Có một lần một lòng muốn ăn hương xuân * kho, năm đó nhà họ Diêu không phơi, Trương Hồng Cúc tìm vài nhà hàng xóm mới có, Diêu Tiểu Cải cầm đũa chạm vào một chút, đưa vào trong miệng nếm, nôn khan một chút, lại không chịu ăn rồi.
(*) Hương xuân (tên khoa học: Toona sinensis) còn gọi là tông dù, mạy sao, xoan hôi, là một loài thực vật có hoa trong họ Meliaceae. Loài này được (Juss.) M.Roem. mô tả khoa học đầu tiên năm 1846 (Theo wikipedia).
“Em đoán chắc, trong bụng chị cả nhất định là bé gái, tri kỷ nghe lời, bé ngoan. Trong bụng chị hai đoán chừng là một thằng nhóc, không có việc gì cứ giày vò người!” Diêu Tam Tam nói.
“Con đứa bé này, nói không chính xác. Mẹ nhìn dáng vẻ chị cả con, giống như là một bé trai, còn chị hai con nha, trước mắt tháng còn nhỏ, không nhìn ra, chỉ có điều chua trai cay gái rau tiểu thư, con bé luôn thích ăn đồ chua, chắc cũng nên là một đứa bé trai.” Trương Hồng Cúc nói.
“Cái gì mà chua trai cay gái rau tiểu thư?” Tiểu Tứ cắn đũa hỏi.
“Người mang thai, thích ăn chua có thể mang thai con trai, thích ăn cay đa số là con gái, cả ngày ôm rau gặm cỏ, mười phần thì tám, chín là con gái.” Trương Hồng Cúc giải thích, “Con nhìn chị hai con xem, anh đào còn chưa chín, thì cả ngày thèm ăn anh đào, thích ăn hạnh, ô mai một hơi có thể ăn cả rổ nhỏ.”
“Mẹ, lời lẽ cũ rích này của mẹ không được, ai biết được!” Diêu Tiểu Cải nói, “Chị cả cả ngày thích ăn thịt, con thì không thích, ăn rau cỏ tương đối nhiều, không phải mẹ nói ăn rau tiểu thư sao?”
“Anh rể hai, anh muốn gì? Con trai hay con gái?”
Lục Cạnh Ba vừa vội vàng gắp thức ăn vào trong chén cho vợ, vừa trả lời: “Đứa nhỏ ý mà, em quản nó khỉ gió gì là con trai hay con gái, vui vẻ khỏe mạnh là tốt rồi.”
Mấy bà mẹ phụ nữ trong thôn, luôn có vài chỗ thần kỳ, cũng ví dụ như nhìn vỏ đoán dưa, nhìn tư thế thân thể mang thai, có thể suy đoán là trai hay gái, có đúng hay không Diêu Tam Tam chưa thử nghiệm, nhưng cô biết, Trương Hồng Cúc nói như vậy, bởi vì mẹ quá hy vọng vào con trai rồi. Vì sinh con trai, nửa đời mẹ ăn khổ, bây giờ hai con gái trước sau mang thai, Trương Hồng Cúc lập tức càng không ngừng tìm “Chứng cứ”: Tiểu Đông thích ăn thịt, đi đường chậm rì, như bé trai; tiểu Cải thích ăn chua, không yếu ớt, cũng giống như bé trai.
Trương Hồng Cúc có thể nghĩ như vậy, bà nghĩ như thế nào, không ai quan tâm. Chỉ cần anh rể cả, anh rể hai không phải trọng nam khinh nữ, thì khiến người ta yên tâm rồi.
Hai chị em trước sau mang thai có tin mừng, rốt cuộc, đã có chung chủ đề, ba câu không rời chuyện mang thai, chính là đi khám thai, sẽ có thể đi chung, thuê xe cùng đi.
Cũng may bây giờ chỗ ươm giống mướn công nhân, Diêu Tiểu Cải không cần bất cứ việc gì cũng tự thân vận động, lúc thoải mái, cô làm việc động tác nhanh nhẹn như thường, cẩn thận tỉ mỉ. Khi không thoải mái thì cô há mồm chỉ huy, không hề yếu ớt chút nào.
Mặc dù Lục Cạnh Ba không để ý cẩn thận như Dương Bắc Kinh, thật sự hết sức chăm sóc, mỗi ngày trước khi đi làm, đều sẽ nhét chút đồ ăn vặt điểm tâm vào trong bọc cho vợ, đói thì ăn chút gì đó, muốn ăn mấy hạt ô mai, táo đỏ, cũng có thể nhét vào.
Không bao lâu, Diêu Tiểu Cải làm xong cá kim châm, ấp ra một đám cá bột, chỉ có điều tỷ lệ ấp trứng rất thấp.
Diêu Tiểu Cải suy nghĩ một chút, thử vài loại thuốc kích đẻ, cũng không ngừng điều chỉnh liều thuốc, cuối cùng khi trên dưới một trăm đuôi cá kim châm sắp bị cô giày vò đến sạch, thành công rồi. Tỉ lệ ấp trứng cá bột có thể đạt tới bảy – tám mươi phần trăm, xác suất kia, cho dù là loại cá nào cũng không tệ rồi.
Tiếp theo, mỗi ngày Diêu Tiểu Cải trông coi một chậu cá bột lớn, cân nhắc nuôi nấng sao cho phù hợp.
Xem ra năm nay muốn đạt tới quy mô nuôi dưỡng cá kim châm, là không thực tế rồi.
Từ lúc bắt đầu xây nơi ươm giống, Bào Kim Đông bận rộn, thời gian nói lời yêu thương với vợ cũng không nhiều.
Xây nơi ươm giống do một tay anh xử lý, ươm giống anh bận rộn theo, đợi đến khi bắt đầu bán cá chạch bùn giống ra, mỗi ngày từng thùng lớn thùng lớn cá chạch bùn giống ra ngoài, rất nhiều cực kỳ nhiều tiền giấy đi vào, Bào Kim Đông càng bận rộn.
Diêu Tam Tam nhìn trúng hai cái hồ nước ở vườn rau phía tây thôn, Bào Kim Đông thuận lợi cầm tới tay, thêm chút tiền, đã bán hết sen trắng Lưu Tam nhận thầu, xử lý trừ độc, chuẩn bị thả cá chạch bùn giống.
Hai hồ nước này, một lớn, một hơi nhỏ một chút, đều không phải do người trong thôn đào ao cá, cũng không biết hình thành từ lúc nào, sâu ngược lại không sâu, nhưng từ lâu đã không có quản lý tốt, mấy anh em nhà họ Bào cẩn thận dọn dẹp một phen, Bào Kim Đông tự tay thả hai trăm ngàn đuôi cá chạch bùn giống vào.
Chắc anh mệt ૮ɦếƭ đi?
Diêu Tam Tam ăn cơm tối rồi đến nhà họ Bào, định an ủi người mệt muốn ૮ɦếƭ kia.
“Tam Tam à, Kim Đông nó đi chỗ ươm giống rồi. Nói tối nay ở đằng kia, đổi cho cha nó về. Đối tượng Kim Viễn đến đây, không có chỗ ở lại.” Mẹ Bào nói, “Con đi đến chỗ ươm giống tìm nó chơi đi!”
Đối tượng của Bào Kim Viễn đến đây, không có chỗ ở lại, sao không chen chúc với Bào Kim Đông đi? Cô ta không biết xấu hổ chiếm giường anh chồng? Diêu Tam Tam không cân nhắc nhiều, đã nhàn nhã đi đến chỗ ươm giống tìm Bào Kim Đông.
Đẩy cửa, khóa trái rồi. Trên cửa sắt có một lỗ nhỏ to chừng miệng chén, Diêu Tam Tam mở lỗ nhỏ, đa tay vào, cầm chìa khóa mở khóa sắt lớn ra.
Cô dùng sức đẩy cửa chính, cửa sắt vang lên cạch cạch lập tức đưa tới một tiếng quát hỏi: “Ai?”
“Anh Kim Đông, là em.”
Bên trong trầm mặc, mới nói: “Tam Tam à. Vậy em vào đi!”
Trên hành lang phòng đầu tiên phía bắc chỗ ươm giống, treo một chiếc đèn cửa, chỗ này lớn, ngọn đèn này có vẻ hết sức yếu ớt, cả khu ươm giống ௱ôЛƓ lung đen sì, nhìn không rõ ràng.
Giọng nói giống như truyền từ góc tây nam đến, Diêu Tam Tam dĩ nhiên đi qua bên đó tìm, vừa nói: “Anh Kim Đông, anh ở đâu vậy?”
௱ôЛƓ lung nhìn thấy đường nhỏ giữa các ao xi măng, cô vẫn luôn đi theo về phía nam, đột nhiên nghe thấy một tiếng cười khẽ, “Cô nhóc ૮ɦếƭ tiệt kia, em thật sự đi lại đây!”
Diêu Tam Tam nghe ra có gì đó không bình thường, cô dừng chân lại một chút, hỏi: “Anh Kim Đông, anh đang làm gì vậy?”
“Anh đang tắm rửa. Buổi chiều thả cá chạch bùn giống, khiến cho toàn thân đầy nước bùn.”
Tắm – rửa -!
Diêu Tam Tam lập tức hiểu ra.
Người này, hóa ra dùng một ao xi măng trống tắm rưa.
Khí trời đầu mùa hè, trong ao đổ nước sạch, mặt trời chiếu nắng khiến nước ấm lên, anh thanh niên trai tráng, tắm rửa cũng không lạnh.
Ao xi măng nhỏ, cũng phải ba thước vuông, tắm rửa khỏi phải nói rất thoải mái. Người này đúng là biết hưởng thụ!
Không biết sao, một câu “Cô nhóc ૮ɦếƭ tiệt kia” của Bào Kim Đông, lại bỗng nhiên khiến Diêu Tam Tam sinh ra tư tưởng xấu đùa giỡn.
Cô tiến lên về phía trước vài bước, ngồi xuống một bờ ao, cố ý nói: “Anh ở chỗ đó, em không nhìn thấy.”
Người bên kia hết nói nổi hồi lâu. Sau đó vang lên vài tiếng nước, cách đó không xa.
Lại sau đó, giọng Bào Kim Đông bất đắc dĩ: “Tam Tam, anh không mang đồ lại đây.”
Khóa cửa, cả khu ươm giống chỉ có một mình anh, Bào Kim Đông cũng không có chỗ kiêng dè.
Đàn ông nông thôn, cởi trần bơi lội thường có, huống chi anh khóa cửa tắm rửa trong khu ươm giống thôi, nên tùy tiện ૮ởเ φµầɳ áo bẩn ném trong phòng, thản nhiên lại đây tắm rửa, tắm xong rồi thì sao, thản nhiên đi về, trên người cũng sẽ hong khô luôn rồi.
Ai ngờ cô nhóc này lại chạy tới.
Không cầm quần áo? Cho dù có quần áo, em chắc chắn anh cũng không mặc nghiêm chỉnh ra được. Diêu Tam Tam nghĩ xấu xa, chỉ cần tối nay em cao hứng thêm, anh người này ở trong đó ngâm nước đi ha ha!
“Không cầm quần áo?” Giọng Diêu Tam Tam dịu dàng khả nghi, “Vậy anh làm sao giờ? Em cũng không có ý mang qua cho anh.”
Bào Kim Đông đúng là ngâm nước một chút, khuấy nước vang lên rào rào, có lẽ cuối cùng phát hiện ra cô nhóc này cố ý định chỉnh anh, Bào Kim Đông dứt khoát nói: “Tam Tam, anh đi ra nha!”
“Này, anh...” Xem đi, Diêu Tam Tam ngược lại không có bản lĩnh, ảo não dậm chân, dẩu môi, đi theo đường nhỏ ra phía đông một đoạn, đưa lưng về phía anh, tùy tiện tìm một chỗ bên cạnh ao xi măng ngồi xuống.
Bào Kim Đông nghe tiếng bước chân, biết cô đi ra, nhanh chóng từ trong ao đi ra, hai tay của anh đặt trên bờ ao xi măng chống lên, thân thể trần trụi lộ ra, nhìn lướt qua, lờ mờ nhìn thấy bóng lưng nho nhỏ của cô ngồi phía xa, Bào Kim Đông cũng không xấu hổ, sải chân không, bước nhanh về phía phòng phía bắc.
Diêu Tam Tam xấu hổ ngồi đằng kia, chờ anh đi xa, cuối cùng không nhịn được liếc mắt rình coi, dưới ánh đèn, chỉ thấy một bóng lưng trần trụi sung sức, mắc cỡ đến cô nhanh chóng quay mặt lại.
Bào Kim Đông nhanh chóng mặc xong quần áo đi lại, áo ba lỗ ngắn tay màu đậm, quần lính dài, giống như đống sắt đen trong bóng đêm.
Chỉ thấy Diêu Tam Tam vẫn quay lưng ngồi về phía tây, ôm đầu gối, nhẹ nhàng đung đưa, dáng vẻ thản nhiên.
“Lưu manh.” Diêu Tam Tam bĩu môi, nhìn thấy anh nghịch ngợm cười cười.
“Nói rõ ràng, rốt cuộc là ai lưu manh?” Bào Kim Đông khẽ cười một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay ra, kéo cô lại, ôm vào trong иgự¢ mình.
Diêu Tam Tam cũng không chống lại, ngược lại bỗng nhúc nhích người, yên tâm mà nằm trong lòng anh, nhìn lên không trung mất hồn.
Tối nay không có trăng sáng, ánh sao đêm hè trên bầu trời cực kỳ rõ ràng, Diêu Tam Tam chợt nghĩ, không biết Ngưu Lang Chức Nữ trên trời làm sao sống, hai người có tình, sao lại không có khát vọng sớm sớm chiều chiều!
“Sao tối nay anh lại chạy tới đây ngủ?” Diêu Tam Tam nói, “Đối tượng của Kim Viễn tới, liên quan gì đến anh?”
“Đối tượng của Kim Viễn tới, Kim Thành sẽ không có chỗ ngủ, chạy sang chen chúc một giường với anh. Anh không thích chen chúc với nó, cho nên để cho cha anh về, anh ngủ lại đây chứ sao.”
Bình thường cha Bào trông chừng khu ươm giống, ngủ lại khu ươm giống.
“Đối tượng của Kim Viễn tới, sao Kim Thành không có chỗ ngủ?” Diêu Tam Tam vẫn không rõ ràng ngay lập tức, “Cô ta ngủ chỗ nào?”
“Chỗ cô ta ngủ, chính là chỗ ngủ của Kim Thành thôi!” Bào Kim Đông cười khẽ một tiếng, “Trước kia không phải Kim Thành ở cùng phòng mới bên kia với Kim Viễn à. Ngốc!”
Ặc... Được rồi, cô ngốc! Thằng nhóc Kim Viễn này, cũng thật là!
Lại nói những năm tám mươi chín mươi, ở nông thôn tương đối khoan dung với việc vợ chồng chưa cưới ở chung, có vài nhà, còn mong sao người vợ chưa qua cửa đã sớm ở chung rồi, cũng ít rủi ro đi.
Mặc dù không phải xu hướng chính, nhưng cũng không coi là chuyện kỳ lạ quý hiếm, thậm chí trước hôn nhân đã mang bầu, đến nỗi luống cuống tay chân có con rồi mới cưới.
Diêu Tam Tam sờ sờ mũi, hơi túng quẫn.
“Bây giờ anh đang nghĩ, có phải anh bạc đãi chính mình!” Bào Kim Đông tự nhiên nói ra. Cô nhóc ૮ɦếƭ tiệt này, có lẽ nên chỉnh một trận.
“Không không, anh Kim Đông, anh là người tốt, anh là đại nam tử hán, là một thân quang minh chính đại...” Diêu Tam Tam nhanh chóng khen tặng lung tung.
Gì chứ, có một số việc, dù sao nhà họ Diêu cũng chưa từng có.
Hơn nữa, hai người ở một chỗ từ nhỏ, mặc dù cử chỉ thân mật thông thường cũng có, nhưng ngay cả hôn môi đúng đắn còn chưa từng có đâu!
Mới nghĩ như vậy, hơi thở của đàn ông đột nhiên đến gần chóp mũi, sau đó, bị hôn rất sâu, nụ hôn kia tới bá đạo, mang theo thô lỗ mềm mại, thật lâu không chịu buông ra...
Choáng váng rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc