Tam Cô Nương Nhà Nông - Chương 79

Tác giả: Ma Lạt Hương Chanh

Nói Nghĩa Khí
Lục Cạnh Ba và nhà Diêu Tiểu Cải, do công việc của Lục Cạnh Ba ở trấn trên, Bào Kim Đông và Diêu Tam Tam, Diêu Tiểu Tứ đều đi theo đưa gả.
Người thân nhà họ Lục cũng không có ai, sắp xếp trong hôm nào trở lại nhà cũ mời bà con, tổ chức tiệc.
Lục Cạnh Ba là người rất được, trong hôn lễ, đồng nghiệp, bạn bè tới rất nhiều, cũng có mấy đồng nghiệp Diêu Tiểu Cải biết ở trường chăn nuôi khi trước, cũng hết sức náo nhiệt.
Gặp mặt, các đồng nghiệp cũ không tránh được muốn chế giễu một phen, có người nói, lúc ở trường chăn nuôi đã xác định hai người có gì không thích hợp rồi.
“Nào có chứ...” Diêu Tiểu Cải ngượng ngùng.
“Nào có?” Có người nghi ngờ, xoay mặt nói với mọi người: “Này, mọi người không biết chứ, lúc Diêu Tiểu Cải ở trường chăn nuôi, là một người đẹp lạnh lùng tiêu chuẩn, hơn nữa cô ấy vốn không hề nói chuyện gì với các nam thanh niên trẻ tuổi khác, cũng chỉ có Lục Cạnh Ba có thể nói chuyện với cô ấy.”
“Đó là thủ đoạn của Lục Cạnh Ba người ta tốt, từ từ đào hầm gài bẫy! Do vậy, đã lừa được cô vợ xinh đẹp về đúng không? Về phần mấy cậu nhóc ẩu tả kia -” người nói chuyện tiện tay chỉ một vòng, “Mấy người này, không có bản lĩnh, chỉ có thể đỏ mắt.”
“Khi đó có phải hai người bọn họ đã tốt rồi?” Có người đúng là bắt đầu chất vấn rồi, kéo Lục Cạnh Ba tới hỏi, “Chú rể, cậu hãy thành thật khai báo!”
Chỉ thấy Lục Cạnh Ba sờ mũi, nghiêm trang nói: “Vợ nói có là có, vợ nói không có, vậy thì không có thôi!”
Lời nói này, người đầy phòng cười ầm.
Buổi trưa ăn tiệc mừng, đồng nghiệp giúp Lục Cạnh Ba thu xếp chuyện vui sắp xếp một chiếc mini bus, chuẩn bị đưa người nhà mẹ đẻ đưa gả về.
Tới đưa gả là mấy người lớn nhà mẹ đẻ cô dâu, còn có vài cô gái trẻ tuổi nhà họ hàng, cầm bánh kẹo cưới, điểm tâm cưới lây việc vui nhà chú rể đưa, từng người một hoan hoan hỉ hỉ lên xe vè nhà.
Lục Cạnh Ba và Bào Kim Đông lặng lẽ thương lượng, gọi Bào Kim Đông và Tam Tam, tiểu Tứ lưu lại chơi hai ngày.
Ông nội Lục vừa qua đời, quan hệ giữa Lục Cạnh Ba và cha mẹ đã ly dị tương đối nhạt, nhà lại ở vùng khác, Bào Kim Đông nói với Diêu Tam Tam, nếu không chúng ta lưu lại nhào vô giúp vui thôi.
Diêu Tam Tam đương nhiên nói được, hỏi tiểu Tứ, tiểu Tứ lắc đầu liên tục: “Không cần, em muốn về nhà.”
“Em đó, không muốn lưu lại chơi sao?” Bào Kim Đông hỏi con bé.
Tiểu Tứ dẩu môi lắc đầu: “Em không làm bóng đèn. Anh nhìn họ xem, hai người mới kết hôn, hai người thì vừa đính hôn, để cho em một con nhóc ở lại đây, em chơi với ai?”
Người nghe chung quanh không nhịn được bật cười, tiểu Tứ mười bốn tuổi, càng ngày càng quỷ tinh ranh.
Diêu Tam Tam buồn cười mà vỗ vỗ đầu con bé: “Con nhóc này! Sao lo lắng quá mức như vậy.”
Tiễn mấy người tiểu Tứ đi, Diêu Tam Tam trở lại phòng tân hôn với chị hai.
Trong phòng tân hôn trừ Diêu Tiểu Đông, còn có hai cô gái trẻ tuổi vẫn ở đó, nói là bạn gái của bạn Lục Cạnh Ba, chú rể luôn chiêu đãi khách, phải phiền các cô ấy đến làm bạn với cô dâu.
“Anh Lục thật tỉ mỉ, người kia nhà em, cho tới bây giờ cũng chưa từng săn sóc như vậy!”
“Tôi thấy tiểu Triệu nhà cô cũng không kém! Chỉ có nhà tôi xấu nhất rối, đi dạo phố cũng có thể ném tôi lại cách nửa dặm đường!”
“Thôi đi, xấu nhất cô còn muốn anh ấy? Còn coi như bảo bối?”
...
Con gái trẻ tuổi nhiều đề tài, mấy người cứ tùy ý tâm sự như vậy, cười cười nói nói, thời gian trôi qua trong vô tình.
Mấy người bạn, đồng học gì đó từ xa tới của Lục Cạnh Ba, uống rượu vào khó tránh khỏi không kết thúc, hát hò trò chuyện, mắt thấy sắc trời sắp hoàng hôn, Lục Cạnh Ba lại bị một nhóm người vây quanh, kể cả Bào Kim Đông đồng thời trở về.
Đây là tư thế định trêu chọc cô dâu chú rể nha!
Diêu Tam Tam lặng lẽ quan sát Lục Cạnh Ba, giống như uống nhiều rượu, vào phòng tân hôn, lập tức dựa vào trên ghế sa lon, cười híp mắt không nói lời nào, cảm giác chính là say. Ừ, đoán chừng với dáng vẻ này của anh, cũng không có ai nhẫn tâm ầm ĩ trêu chọc cô dâu chú rể rồi.
Lại nhìn Bào Kim Đông, người khác vào phòng, anh ngược lại không đi vào, yên tĩnh tựa lưng vào cạnh cửa không cử động, dáng vẻ bí ẩn.
Diêu Tam Tam đi tới, lắc lắc cánh tay anh, Bào Kim Đông lười biếng cười cười, một phát ôm chầm lấy cô, ôm cô đi ra ngoài.
Phòng tân hôn của Lục Cạnh Ba là ba gian nhà trệt do đơn vị cho, kèm theo sân nhỏ. Ra khỏi sân, lại rẽ ra cửa chính trạm kỹ thuật nông nghiệp, đã đến trên đường cái.
Ban đầu Diêu Tam Tam tưởng Bào Kim Đông dẫn cô ra, là có chuyện gì muốn nói, ai ngờ Bào Kim Đông ôm cô, một hơi đi lên đường cái, cũng không nói chuyện, tiếp tục đi về phía trước.
Diêu Tam Tam vội vàng kéo anh, “Này, anh định đi đâu?”
“Tìm chỗ ngủ. Ở chỗ lão Lục không có nhiều phòng.”
“Đi đâu?”
“Phía trước.” Bào Kim Đông giơ một ngón tay lên chỉ, “Nhà khách trấn trên, lão Lục đặt phòng cho chúng ta.”
“Nhưng mà...” Diêu Tam Tam dừng lại, “Bọn họ muốn náo động phòng, em không thể đi che chở cho chị hai chút sao?”
“Có Lục Cạnh Ba mà, em còn ngại chuyện gì!” Bào Kim Đông nói, “Yên tâm đi, những người bạn kia của Lục Cạnh ba, cũng là người văn minh, sẽ không náo loạn quá mức.”
Bào Kim Đông này... Có vấn đề!
Mùi rượu rất nồng, đoán chừng uống nhiều quá. Đi tới đi lui, lại dựa vào trên người Diêu Tam Tam. Diêu Tam Tam hơi nhức đầu, người này sẽ không say khướt chứ? Lại nói cô còn chưa từng thấy anh uống say.Đi ra không quá xa quả nhiên thấy nhà khách, khu nhà hai lầu, nghe nói là kiến trúc nhà hai lầu duy nhất trên trấn, lầu một để ăn uống, lầu hai đều là phòng khách.
Nhắc đến Lục Cạnh Ba, cô gái ở nhà khách đã nói, Lục Cạnh Ba kêu người đặt phòng trên lầu hai, hai lớn hai nhỏ, hỏi bọn họ muốn phòng nào.
Chắc trừ hai người bọn họ ra, còn phải bố trí cho các bạn đồng học, bạn bè khác từ xa tới...
Bào Kim Đông liền cười nói, muốn hai gian phòng nhỏ, lưu lại hai gian phòng lớn, cho mấy người bạn lão Lục chen chúc náo nhiệt đi.
Cái gọi là phòng khách, bố trí hết sức đơn giản, hai giường đơn mặt đối mặt, chỉ có điều cũng gọn gàng sạch sẽ.
Lục Cạnh Ba cầm chìa khóa hai phòng, lên lầu mở gian phòng phía trong cùng ra trước, anh ôm lấy Diêu Tam Tam đi vào, rồi buông cô ra, bản thân ngồi xuống giường, hai tay chống ra sau lên giường, gọi cô: “Tiểu Nha, lấy chút nước cho anh uống.”
Có lẽ bởi vì uống rượu, Bào Kim Đông nói chuyện chậm rì, mang theo giọng mũi.
Diêu Tam Tam vội rót cho anh ly nước, thử nóng lạnh, bưng cho anh uống xong. Trong miệng không nhịn được oán trách: “Sao anh còn uống say! May không bị say ngã trên đường.”
Với vóc người này của anh, nếu say khướt trên đường cái, mệt ૮ɦếƭ cô cũng kéo không động nổi.
“Em không biết chứ, anh cản rượu thay cho lão Lục... Nếu không phải có anh và tiểu Triệu kia, anh ấy sớm bị chuốc ngã. Tối nay anh ấy động phòng hoa chúc, không thể uống say.”
“Cản rượu?” Diêu Tam Tam nói, “Thật nghĩa khí nha!”
“Đương nhiên!” Bào Kim Đông híp mắt cười, “Anh ấy kết hôn, anh cản rượu giúp anh ấy, chờ anh kết hôn, không phải anh ấy cũng sẽ tới giúp anh một lần sao?”
“Nhưng em thấy anh rể hai uống không ít!”
“Giả bộ... Giả say, người ta không náo động phòng, thì anh ấy có thể yên tâm động phòng chứ sao...”
Bào Kim Đông nói xong, ngã lên giường, lầm bầm lầu bầu dặn dò một câu: “Tiểu Nha, anh ngủ trước... Ban đêm nếu em có tỉnh, gọi anh dậy uống nước.”
Ngủ? Diêu Tam Tam chạy vội qua kéo anh, ngay cả giày cũng không cởi, cứ ngủ như vậy.
“Anh Kim Đông, đứng lên đi, ϲởí áօ đã rồi ngủ tiếp.”
“Ừmh, đừng quấy rối... Anh ngủ trước một lát...”
Ngủ như vậy? Diêu Tam Tam than thở, ngồi xuống giường đối diện, trong lòng ngẫm nghĩ, mình ở đây nhìn anh đi, đề phòng anh ói, ban đêm cho anh uống nước.
Bào Kim Đông tỉnh lúc nửa đêm, vì khát mà tỉnh. Anh ngồi dậy, liếc cái đã thấy Diêu Tam Tam nằm ở giường đối diện, ngay cả giày cũng không cởi, chân thò ra bên ngoài, trên người đang đắp hờ một chiếc chăn, đang ngủ say.
Bào Kim Đông vội vàng xuống giường, ừm, giày của anh đã cởi, áo khoác cũng cởi.
Tiểu Nha này!
Bào Kim Đông rón rén cởi giày ra cho cô, nhét chân cô vào, nhặt chăn đắp kín cho cô, bản thân rón rén đi uống nước, một hơi cạn sạch. Quay đầu ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngủ thật say nồng, mấy ngày nay cô cũng thật sự mệt mỏi.
Bào Kim Đông đứng trước giường Diêu Tam Tam, phát ngốc, lắc đầu, còn hơi choáng váng, liền từ từ nằm xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng, sợ đánh thức cô.
Ngủ một chút, anh lại ngồi dậy.
Ừmh, lỡ như say rượu không quản được bản thân thì làm sao?
Bào Kim Đông vỗ vỗ gáy, trở về trên giường mình tiếp tục ngủ.
Một giấc ngủ này của hai người, vẫn ngủ đến khi mặt trời lên cao.
Diêu Tam Tam tỉnh ngủ thì Bào Kim Đông cũng tỉnh.
Diêu Tam Tam lật người, ngồi xếp bằng trên giường, khuôn mặt vừa tỉnh ngủ mang theo vẻ ngây thơ, vuốt vuốt tóc, hỏi Bào Kim Đông: “Anh như thế nào?”
“Không có chuyện gì. Nhớ kỹ, sau này anh uống nhiều quá, để cho anh ngủ một giấc là được.”
Hai người quá quen thuộc, rõ ràng không cảm thấy bất kỳ lúng túng hoặc mập mờ hay xấu hổ nào, hình như tỉnh lại cùng một gian phòng, là chuyện quá mức tự nhiên.
Rửa mặt dọn dẹp, đi ra đường ăn sáng.
Chờ bọn họ tùy ý ăn chút đồ trên đường, đi bộ một vòng trở lại, cũng gần đến buổi trưa, mới nhìn thấy Lục Cạnh Ba và Diêu Tiểu Cải nắm tay tìm bọn họ.
Ặc – hai người này, hình như cũng thức rất khuya, hoặc là... Chơi đùa rất khuya!
Bào Kim Đông đột nhiên hơi buồn bã rồi, được rồi, hai người kết hôn, sao người mệt mỏi lại là mình và vợ của mình?
Xế chiều hôm đó, Lục Cạnh Ba và Diêu Tiểu Cải lên đường khởi hành về nhà cũ, định chạy trơ về trước đêm nay, đêm ba mươi sẽ mở tiệc mời họ hàng trong dòng họ.
Bào Kim Đông và Diêu Tam Tam lại nhàn hạ rảnh rỗi, định không trở về, hai người thương lượng đi thành Niệm chơi, đêm ba mươi ngày mai mới trở về nhà.
Không có mục đích, từ thành Niệm lại đi bộ đến Mã Phụ. Mã Phụ có một nhà, họ Cảnh, ban đầu thu cá chạch bùn, cũng từ trước khi Diêu Tam Tam nuôi cá chạch bùn, nhà ông ấy thu cá chạch bùn nhỏ vào xuân hè tạm thời lấy nước bùn ao nuôi, đợi đến cuối thu bắt lên đi bán. Sau đó nói là chịu ảnh hưởng của phương pháp nhà họ Diêu, cũng bao hết ao cá, muốn nuôi dưỡng cá chạch bùn theo cách khác.
Không ít người biết đến nhà Diêu Tam Tam, mùa hè bọn họ tìm được nhà họ Diêu, muốn mua cá chạch bùn giống, nhưng vì không báo trước, nên không mua được. Lúc ấy Diêu Tam Tam đáp ứng năm sau nhất định bán cho họ.
Hai người đi dạo một vòng ở trấn Mã Phụ, thưởng thức bánh nướng nổi danh Mã Phụ.
Bánh nướng Mã Phụ tên là “Bánh nướng móng ngựa”, hình đúng như một chiếc móng ngựa, nghe nói có thể để một tháng không hư, cứng rắn, cần răng khỏe, nhưng ăn đặc biệt thơm.
Trong miệng cắn bánh nướng móng ngựa, Diêu Tam Tam lại mua một bọc mang theo, nên lôi kéo Bào Kim Đông tới ao cá nhà họ Cảnh đi dạo.
Bốn ao cá kề bên bờ sông, ba cái đang phơi nắng trừ độc, một vẫn bị băng mỏng che, chắc bên trong còn chút ít cá chạch bùn qua mùa đông.
“Bốn ao cá, cũng không nhỏ! Ông ấy đặt em trước năm trăm ngàn đuôi cá chạch bùn giống. Chờ đến hè, ít nhất em cũng có thể kiếm được ba ngàn đồng từ nhà ông ấy.”
“Tiểu mê tiền!”
“Tham tiền có gì không tốt? Em lại không trộm không ςướק.” Diêu Tam Tam nói, “Sau này anh theo em cùng tham tiền. Lý tưởng lớn nhất cuộc đời em, chính là làm bà chủ phía sau anh.”
“Hả? Vì sao lại theo phía sau anh?”“Anh phụ trách làm việc, em phụ trách theo kiếm tiền đó!” Diêu Tam Tam cười mờ ám.
Bào Kim Đông không chú ý đến câu đùa giỡn kia, anh nghĩ tới vấn đề sau này của nhà họ Diêu.
Nuôi cá chạch bùn mang của cải đến cho Diêu Tam Tam, cá chạch bùn giống làm cho của cải của cô kéo dài mở rộng, nói đến cá chạch bùn giống, bên trong lại liên quan đến Diêu Tiểu Cải. Kể cả chị cả Diêu Tiểu Đông, cũng là người hết sức tận tâm.
Bào Kim Đông thầm nghĩ vấn đề này trong lòng, Diêu Tam Tam lại bận rộn tính toán năm nay cô thu vào bao nhiêu. Thời gian này bận rộn, vẫn chưa tính toán kỹ lưỡng đâu!
Mùa hè bán cá chạch bùn giống, thu vào hơn mười bốn ngàn đồng, không bao gồm cá giống mình nuôi thả. Vào mùa đông cá chạch bùn nhà mình bán không tới năm mươi ngàn, cá chạch bùn thu về bán trao tay, tổng cộng kiếm được chừng ba mươi ngàn đồng, về phần heo dê rồi lương thực trong nhà, Diêu Tam Tam bỏ qua qua luôn không tính tới.
Một năm này, thu nhập không ít hơn chín mươi ngàn đồng. Trong gia đình nông thôn những năm chín mươi, thu nhập này chính là một con số rất lớn rồi.
Nhưng mà bây giờ Diêu Tam Tam có nhiều lòng tin hơn nói: “Bản kế hoạch sự nghiệp theo suy nghĩ của cô, giờ mới bắt đầu trải rộng ra.
Đi từng bước một cho tới hôm nay, lúc trước chính cô cũng không ngờ.
“Nhiều như vậy!” Bào Kim Đông kinh ngạc, “Anh biết nhà em một năm thu vào dù sao cũng phải có mấy chục ngàn, thật không nghĩ đến có nhiều như vậy.”
“Hì hì, lúc trước làm thăm dò, kinh phí đầu tư thiếu, cộng thêm thu nhập của vài năm đầu, dù sao trước mắt trong tay em, vẫn nhẹ nhàng linh hoạt lấy ra được hơn một trăm ngàn đồng.” Diêu Tam Tam đắc ý, một khi cao hứng, thì kéo tay Bào Kim Đông lắc lắc, “Anh Kim Đông, tiền này trừ tiêu dùng trong nhà, để trong tay sẽ thành tiền ૮ɦếƭ, em phải khiến nó sống, anh nói em nên đầu tư vào phương diện nào đây?”
“Đừng chỉ nghĩ tới kiếm tiền, lại nói đây cũng không phải chuyện của cá nhân em.” Bào Kim Đông vừa nói vừa ngẫm nghĩ, “Tam Tam, em xem đi, tuy nói sản nghiệp nhà em đều do em nắm trong tay, nhưng người một nhà đều đi theo bận việc cả, nhất là chị hai em, cho dù bây giờ chị ấy kết hôn, nhưng em ươm giống cá chạch bùn gì đó, vẫn phải có chị ấy cùng làm chứ?”
“Đó là đương nhiên, chị hai có kết hôn hay không, không ảnh hưởng đến sự nghiệp làm chung của chị ấy và em. Lại nói bây giờ chị ấy cũng không có công việc gì khác.”
“Vậy chị cả em thì sao?”
“Chị cả, chị ấy và anh rể cả, mấy năm nay quan tâm trong nhà không ít.” Diêu Tam Tam gần như nghe ra ý, nhưng di1enda4nle3qu21ydo0n cô chưa nói, ngược lại hỏi Bào Kim Đông, “Anh Kim Đông, anh nói những chuyện này, đang nghĩ gì vậy?”
“Kiếm tiền, em phải nghĩ đến vấn đề phân phối lợi ích, nhìn lâu dài, chị em ruột cũng nên phân chia rõ ràng, như em một cô nhóc, nắm tiền trong chính tay tay, lâu dài không tốt.” Bào Kim Đông vỗ đầu cô theo thói quen, nói tiếp: “Chúng ta còn chưa kết hôn mà, lẽ ra sản nghiệp nhà em anh không nên xen vào, chỉ có điều ngược lại nghĩ rằng, không bằng thừa dịp chúng ta chưa kết hôn, sắp xếp những chuyện này trước, cũng tránh cho người ta nói mặn nói nhạt.”
Trong lòng Diêu Tam Tam nóng lên, Bào Kim Đông chủ động nghĩ tới phương diện này, đúng là đáng quý. Phải biết rằng, theo phong tục nông thôn địa phương, nếu Bào Kim Đông kén rể đến nhà các cô, tiền tài trong nhà lẽ ra đều của Bào Kim Đông, phân chia tài sản trong nhà cho chị em gái đã lấy chồng, vốn không có quy củ này.
Mà, hoàn toàn là suy nghĩ khoảng thời gian trước cô đang nghĩ.
“Vậy anh nói thế nào thích hợp?”
“Mọi người cùng nhau làm sự nghiệp, mọi người cùng nhận hoa hồng.” Bào Kim Đông nói, “Về phần rốt cuộc chia như thế nào, em nên thương lượng với mấy chị em em một chút. Em làm rõ phương diện này rồi, cũng tránh được luôn có người cảm thấy anh hướng về số tiền ấy của nhà em.”
Diêu Tam Tam bật cười hì hì, người đàn ông này, xem ra trong lòng còn mất hứng vì bị người ta chỉ trích đây! Anh mất hứng không tự kìm nén, càng không giận dỗi với cô, ngược lại quang minh lỗi lạc chủ động đưa ra ý chia hoa hồng cho chị em, đây là khí phách lớn của Bào Kim Đông rồi.
Diêu Tam Tam nhất thời kích động, không để ý bên bờ sông còn có người, quay người lại ôm lấy hông Bào Kim Đông.
“Anh Kim Đông, em yêu anh ૮ɦếƭ mất!”
“Có người ở đây!” Bào Kim Đông vuốt vuốt lưng cô, trong miệng nói vậy, lại không cam lòng đẩy cô ra, cứ mặc cho cô núp trong иgự¢.
Thân thiết trước mặt người ngoài, với tính tình của Bào Kim Đông tuyệt đối không làm được.
Về phần cô nói yêu anh – cái này còn phải nói sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc