Tam Cô Nương Nhà Nông - Chương 104

Tác giả: Ma Lạt Hương Chanh

Chưa Hết Giận
“Cái gì?” Diêu Tam Tam mãnh liệt ngẩng đầu lên, hoài nghi mà nhìn Bào Kim Đông.
Tính tình của Dương Bắc Kinh này, trầm ổn kín kẽ tính tình rất dễ chịu, luôn luôn ôn hòa có thừa, cầm dao chém người?
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bây giờ như thế nào?” Diêu Tam Tam vội vàng hỏi tới.
“Không xảy ra án mạng. Chém ૮ɦếƭ thì tốt hơn!” Trong miệng Bào Kim Đông nói nhảm, trên mặt nở nụ cười kỳ quái, “Có liên quan đến chị cả, cụ thể chúng ta trở về rồi nói.”
Dương Bắc Kinh vì sao chém người? Trong điện thoại Bào Kim Đông cũng không làm quá rõ ràng, gọi điện thoại cho anh chính là Diêu Tiểu Đông, chắc có đứa nào không có mắt đi quấy rầy đùa giỡn Diêu Tiểu Đông, lại còn phách lối càn rỡ, Dương Bắc Kinh trong cơn tức giận, cầm dao đi lên.
Ha ha, chuyện này nếu phải anh, cũng chém!
Bào Kim Đông ngoài lo lắng ra, không tránh được cũng hơi khâm phục Dương Bắc Kinh, bình thường nhìn lão Dương giống như dòng nước ấm, lúc mấu chốt, rất nóng máu!
Bào Kim Đông gần như chạy như bay đến tiệm cơm của Dương Bắc Kinh, từ xa đã nhìn thấy mấy người chặn trước cửa tiệm, một người đàn ông trung niên mặt mặt đỏ tía tai nói lao nhao, nhưng cũng không ai dám cứng rắn lên trước.
Nhìn lại đối diện, anh cả nhà họ Dương mặt lạnh, ngang nhiên đứng trước cửa tiệm cơm, tỏ vẻ tức giận, bên cạnh còn có hai người đàn ông khỏe mạnh đứng, nhìn dáng vẻ chắc là anh em hoặc họ hàng nhà họ Dương.
Còn Dương Bắc Kinh đâu? Anh lại thản nhiên ngồi trên một cái ghế ở bên cạnh cửa tiệm cơm, gác chân, ôm cánh tay, hơi cúi đầu, sắc mặt lạnh nhạt, mặt mày cúi xuống, không nhìn ra nét mặt gì, hình như chuyện chung quanh không có liên quan gì lớn đến anh, nhưng mà nhìn lại phía sau anh, đột nhiên có một cây đinh ba to và dài bén nhọn để đó.
Vũ khí dao bếp, hai trận đối chọi đổi thành đinh ba rồi hả?
Bào Kim Đông dừng xe lại trước cửa tiệm cơm, quay đầu lại dặn dò Diêu Tam Tam: ‘Em ở trong xe đợi lát trước.” Nói xong, anh mở cửa xe xuống xe, nhướn mày đi về phía anh cả nhà họ Dương hỏi một câu: “Anh Dương, xảy ra chuyện gì?”
Chuyện gì xảy ra?
Lại nói Tráng Tráng bây giờ đã một tuổi rưỡi ròi, Diêu Tiểu Đông quyết định cai sữa cho thằng bé, vì cai sữa, cố ý đưa Tráng Tráng cho chị dâu cả nhà họ Dương chăm sóc mấy ngày, mình thay thế công việc bình thường của chị dâu cả nhà họ Dương, tới khách sạn hỗ trợ cho Dương Bắc Kinh.
Người đàn ông trung niên trước mắt này, ngày này đến tiệm dùng cơm, Diêu Tiểu Đông mang thức ăn lên cho bọn họ thì hai con mắt gian tà của người này cứ nhìn Diêu Tiểu Đông chằm chằm, thừa dịp Diêu Tiểu Đông không chú ý, lại đưa tay sờ lên ௱ôЛƓ Diêu Tiểu Đông một cái.
Diêu Tiểu Đông hết sức xinh đẹp không nói, bây giờ hai mươi bốn tuổi, cuộc sống vừa ý, tự có vẻ phong tình của thiếu phụ dịu dàng, cũng bởi vì đang cai sữa cho Tráng Tráng, иgự¢ căng đến thật cao, vóc người tướng mạo này, khó tránh khỏi khiến nhiều người nhìn mấy lần.
Tiệm cơm những năm chín mươi, rối loạn giống như thay nhau nổi lên, gặp phải người lạ tới, khó tránh khỏi sẽ có vài ánh mắt bắn lên người Diêu Tiểu Đông.
Diêu Tiểu Đông vừa bị cái tay heo sờ, dưới sự tức giận, liền thuận tay cầm cái khay trong tay đập về phía tay quỷ của thằng kia, người nọ co tay một cái, vẫn bị đập trúng ngón tay, người ngồi uống rượu cùng bàn đều cười ầm lên.
Diêu Tiểu Đông vội vàng xoay người rời đi. Vào phòng bếp, cô tức giận đỏ mặt, nói với Dương Bắc Kinh, Dương Bắc Kinh buông việc trong tay xuống, an ủi cô nói: “Đừng để ý tới những người này. Thật sự không nên để cho em tới trong tiệm, công việc cũng không bận, em về nhà nghỉ ngơi trước đi.”
Diêu Tiểu Đông nghe, theo Dương Bắc Kinh, ra khỏi phòng bếp, đi qua sảnh chính tiệm cơm định về nhà.
Không biết khách bàn kia, người đàn ông uống thua nói giỡn, mỗi người đều có cảm giác say rồi, rượu vào háo sắc lên, người đàn ông trung niên kia lại hai bước vọt tới đây, một phát ôm lấy Diêu Tiểu Đông, sờ một cái lên иgự¢ cô.
Diêu Tiểu Đông vốn иgự¢ trướng lên đến khó chịu, đột nhiên bị người đàn ông này đùa giỡn, cô a một tiếng thét chói tai, đẩy mạnh người đàn ông này ra, giận đến chảy nước mắt, người đàn ông trung niên kia lại bỉ ổi cười lớn.
Lúc ấy Dương Bắc Kinh đang đứng cạnh cửa phòng bếp, nhìn vợ rời đi, nào nghĩ tới vừa hay nhìn thấy một màn này, anh vốn đang tức giận rồi, vừa nhìn thấy cảnh này, máu xông thẳng lên đầu, thuận tay cầm dao làm bếp lên, xông về phía người đàn ông trung niên kia.
Dương Bắc Kinh xông lại, đầu tiên đạp người đàn ông kia một cước, lại thuận tay kéo, ấn cái tay kia của hắn ta lên một bàn đầy rượu và thức ăn, giơ dao làm bếp lên mắng: “Đồ không biết xấu hổ, hôm nay tao không chặt móng vuốt này của mày không thể!”
Nói xong, trong một loạt tiếng kêu hoảng hốt, giơ dao làm bếp trong tay lên, hung tợn chặt xuống tay người đàn ông kia mấy dao, dọa cho người đàn ông kia sợ đến mức luôn miệng thét chói tai, kêu cha gọi mẹ xụi lơ xuống, sợ đến mức đã đi tiểu trong quần, phía dưới thối một bãi.
Thật lâu, mọi người phản ứng kịp, lại phát hiện trên người người đàn ông kia không có máu thịt văng tung tóe, ngược lại dính đầy nước canh, cộng thêm đi tiểu ướt quần, nhìn hết sức chật vật, mới biết băm chặt, là dùng sống dao, người đàn ông trung niên đáng thương còn chưa phản ứng kịp, lừa khóc ngựa kêu kéo cánh tay bị đau kêu to lên!!
Ngay lúc ấy Dương Bắc Kinh tức giận, thật sự muốn một dao chặt hắn ta, nhưng mà dù sao anh cũng là người trưởng thành có nhà có cửa rồi, chặt thằng lưu manh này, nhất thời sảng khoái, mình tất nhiên không có lợi, vợ và đứa bé trong nhà sẽ khổ. Vì vậy khoảnh khắc khi dao làm bếp hạ xuống, quay thành sống dao, hung hăng chặt mấy cái trên tay người kia, cho dù là như vậy, đoán chừng cánh tay này cũng bị từng vết đỏ, không gãy xương coi như may mắn.
Lúc ấy người đàn ông trung niên kia gọi người ngồi chung bàn rời đi, đoán chừng sau khi trở về thay đổi quần áo, càng nghĩ càng uất ức, không lâu sau, lại tụ tập mấy người trở lại gây chuyện, la hét muốn đập tiệm cơm, cứ như vậy ồn ào giằng co với mấy người Dương Bắc Kinh.
Diêu Tiểu Đông sợ hãi rất nhiều, ra gọi điện thoại cho Bào Kim Đông.
“Anh Dương, xảy ra chuyện gì?”
“Không có ý tốt với em dâu anh, cái thứ không biết xấu hổ! Bị em trai anh hù dọa đi tiểu trong quần, cmn đây tụ tập người đến định đập tiệm nhà anh!” Anh Dương ngẩng đầu lên nhìn thấy Bào Kim Đông, nên hắng giọng nói.
Cha mẹ nhà anh Dương mất sớm, một mình nuôi em trai lớn, bây giờ hai anh em có thể thành gia lập nghiệp, lẫn vào cũng không tệ, đương nhiên không phải là một trái hồng mềm, hai câu đơn giản, đã nói rõ ràng cả sự kiện, nhất là câu “Hù dọa đi tiểu trong quần” kia, thành công khiến người đàn ông trung niên đối diện lập tức khó chịu, mặt đỏ lên, nhảy dựng lên kêu gào: “Tao vào tiệm ăn cơm, tao làm gì cô ta? Cái tiệm cơm cmn của mày này, có mấy người phụ nữ nghiêm chỉnh? Hôm nay nếu không bảo nó dập đầu nhận lỗi với tao, xem tao cmn làm gì cái tiệm cơm rách này.”
Giọng điệu thật lớn! Miệng vẫn thối như thế! Bào Kim Đong quay đầu lại quan sát người đàn ông trung niên kia, lại lần lượt lướt qua die nda nle equ ydo nn mấy người hắn ta mang tới, mặt lạ hoắc, không giống như dân chúng bình thường, đây là thứ đồ vỡ ra từ đâu?
Trên mặt Bào Kim Đông không tức không giận, ngoắc ngoắc tay với người kia, cười cười nói: “Mày qua đây, tới đây tao dập đầu nhận lỗi với mày, tới đây?”
Bào Kim Đông nói xong, cất bước đi hai bước tới trước mặt người đàn ông trung niên, vừa đi về bên cạnh người kia, đối phương không tự chủ lui lại một bước, phô trương thanh thế kêu ầm lên: “Cmn mày là ai? Nó cầm dao chém tao mày có biết không? Mày có tin tao báo công an bắt nó không?” Lại lui thêm một bước, tiếp tục ồn ào kêu lên: “Mày chờ đấy, tao lập tức còn có người!”
“Mày là nhân vật quan trọng đúng không?” Bào Kim Đông tiện tay lấy điện thoại di động ra, hỏi hắn ta, “Mày muốn bao nhiêu? Tao lập tức gọi cho mày.”
So nhiều người với ai chứ?
“Nếu không, tao báo công an giúp mày thôi.” Bào Kim Đông nói xong, thật sự tính toán gọi điện thoại đến đồn cong an, không phải hắn ta gọi đồn công an bắt người sao, xem lũ quỷ công an kết hợp dân phòng kia, có biết anh là anh hai Bào không.
Sắc mặt người đàn ông trung niên thay đổi, mấy người phía sau hắn ta cũng nhìn Bào Kim Đông, do dự không nhúc nhích.
Nông thôn những năm chín mươi, người đàn ông lái xe hơi cầm điện thoại, bản thân dáng người khỏe mạnh cường tráng, hễ là người có chút ánh mắt, đều biết không thể tùy tiện chọc vào.
“Mày... cmn mày chờ đó, sớm muộn gì cũng cho chúng mày đẹp mắt!” Người đàn ông trung niên phô trương thanh thế nói một câu kịch kinh điển, đỏ ửng khuôn mặt lên, dẫn mấy người kia rời đi.
“Trời, nói hay lắm, tao chờ. Đánh không ૮ɦếƭ được đồ chó nhà mày!” Bào Kim Đông cười cười.
Ở cửa khách sạn, nếu đánh thật, gây ra chuyện máu me gì đó, cũng không được tính là tốt. Đồ rác rưởi này, tự lăn coi như xong.
Diêu Tam Tam ở trong xe nhìn vở kịch náo loạn này, hơi mang theo cười, càng cảm thấy mấy ông con trai nhà mình thật sự không tệ, đỡ tốn kém, bền chắc dùng bền.
“Anh rể cả, người kia tỏ vẻ khiến người ta kinh sợ ở đây? Anh nhận ra được không?” Bào Kim Đông đi tới, hỏi Dương Bắc Kinh.
Dương Bắc Kinh vẫn tỏ vẻ không nóng không lạnh, từ từ cầm đinh ba lên, thuận miệng nói: “Phó trạm trưởng trạm thuốc lá mới tới, địa phương khác điều tới. Cho nên anh cả anh báo cảnh sát, bọn họ cũng báo cảnh sát, đám người đồn công an kia, dứt khoát co đầu lại không tới.”
Phó trạm trưởng? Quả nhiên không phải dân chúng, không trách được lớn lối như vậy, khí thế thổ phỉ khắp người. Nói như vậy, về sau này thật sự có khả năng đến tìm gây phiền toái?
Diêu Tam Tam âm thầm đánh dấu trong lòng.
Mấy người vào tiệm cơm, mấy người đàn ông thu dọn một chút, Diêu Tam Tam đi qua an ủi chị cả Diêu Tiểu Đông. Ước chừng sau thời gian nửa giờ, mấy công an kết hợp dân phòng kia cuối cùng lộ mặt.
“Người kia đâu?”
“Chém ૮ɦếƭ, chôn xong rồi. Trên mộ chắc đầy cỏ.” Bào Kim Đông cười mà không cười nói với mấy người dân phòng tuổi không lớn lắm. Mấy người này gần như nhận ra anh, bình thường thấy anh, thậm chí lại còn gọi một tiếng anh hai, bây giờ thấy anh tức giận nói một câu như vậy, mỗi người đều cười ngượng ngập.
“Anh à, hiểu hiểu! Vừa rồi tụi em thật sự có việc khác phải ra ngoài, mới đến muộn.” Một người trong đó cười theo nói, “Phó trạm trưởng Lưu này, tên đầy đủ là Lưu Toàn Tùng, nghe nói cũng ở trấn bên cạnh chọc ra chỗ hở nào đó, mới điều tới đây, đoán chừng có bối cảnh chứ sao.”
“Biết mấy đứa không dám chọc, nhưng thằng đồ chó đó nó đuối lý.” Bào Kim Đông phất tay một cái, “Mấy đứa xảo quyệt, đi đi.”
Vài ngày sau, Dương Bắc Kinh tới nói với Bào Kim Đông, Diêu Tam Tam, định đóng cửa tiệm cơm nhà mình, không làm nữa.
“Tội gì chứ?” Bào Kim Đông nói, “Chỉ bởi vì thằng chó đó? Anh rể cả anh chờ đó, tìm cơ hội em trừng trị nó.”
“Cũng không phải. Thật ra thì trước đó anh đã có ý nghĩ này.” Dương Bắc Kinh nói.
Diêu Tam Tam không lên tiếng, ý tưởng này của Dương Bắc Kinh, ít nhiều cô có thể biết được một chút.
Những năm chín mươi, trong tiệm cơm đủ kiểu loạn, trấn trên mới mở hai tiệm cơm nhỏ, nghe nói cũng lấy vài thứ đồ oanh oanh yến yến, thu hút khách qua lại, điều này cũng khiến cho lời nói “Có mấy người phụ nữ nghiêm chỉnh” của thằng lưu manh họ Lưu kia cũng không khó hiểu.
Giống như Dương Bắc Kinh nói, ở trấn nhỏ này, yên tâm đàng hoàng mở tiệm cơm, buôn bán khó tránh khỏi không coi là được, hơn nữa dân chúng sẽ không dễ dàng ăn cơm tiệm, tới dùng cơm, rất nhiều đều là người của tất cả các đơn vị trong trấn trong xã, ký tên ký sổ còn nhiều, ăn quỵt, lại còn từng người như ông lớn. Năm ngoái Dương Bắc Kinh từng ngừng buôn bán hai ngày, chỉ chuyên tính sổ sách.
Không dễ dàng! Sau khi Dương Bắc Kinh kết hôn mấy năm, anh cả nhà họ Dương dần dần chuyển trọng tâm đến phương diện làm ăn hàng da của anh, tiệm cơm tương đương với chuyển cho một mình Dương Bắc Kinh. Hơn mười cái bàn, một mình Dương Bắc Kinh cầm muỗng, chị dâu nhà họ Dương bình thường sẽ trợ giúp việc bếp núc cho anh, mới có một người học việc, một người làm rửa chén lau bàn, lúc bận rộn khi rảnh rỗi, cũng chính là do tay nghề nấu nướng của Dương Bắc Kinh tốt, đồ ăn trong tiệm cơm ngon, mới miễn cưỡng kinh doanh được.
“Anh rể cả, em biết rõ anh không phải vì chuyện trước mắt như vậy, em thấy tiệm cơm này, không làm cũng được.” Diêu Tam Tam chợt nói.
“Em tán thành là tốt rồi, dù sao anh và chị cả em đã thương lượng rồi, nghỉ thì nghỉ, anh một đấng mày râu, anh chính là ra đường lật đáy giỏ bán rau củ, anh cũng có thể nuôi sống vợ và đứa bé.”
“Lật đáy giỏ” là chỉ sạp nhỏ bán rau.
“Anh đã nghĩ, đóng tiệm cơm này, tìm chuyện khác làm, nếu như đi làm đầu bếp tiệc mừng, chắc chắn có thể.” Đầu bếp tiệc mừng là đến các nhà đi tổ chức tiệc mừng, thu vào không đủ ổn định, nhưng công việc đơn thuần.
“Như vậy sao được?” Diêu Tam Tam cười nói, “Tay nghề nấu ăn của anh rể cả, nhân tài không được trọng dụng rồi. Thật ra thì em đã sớm có tính toán, nhìn thời cơ trước mắt cũng chín muồi rồi, đang định tìm các anh chị thương lượng một chút đấy.”
Bào Kim Đông nhìn Diêu Tam Tam, ánh mắt chớp lóe, cười. Người vợ này của anh, lại định ra chiêu gì đây?
“Anh nhìn đi, bây giờ sản lượng cá chạch bùn của chúng ta lên rồi, sản nghiệp cá chạch bùn ở địa phương thành quy mô rồi, có phải có thể phát triển theo hướng gia công cá chạch bùn chuyên sâu không?” Diêu Tam Tam nói, “Tay nghề làm món ăn của anh rể cả giỏi, còn am hiểu nhất là cá tôm thủy sản, nổi danh ở trên trấn mình, mùi vị ai cũng thích ăn, nếu như anh đi làm gia công chuyên sâu cá chạch bùn, không phải quá thích hợp. Ví dụ như sản lượng mùa thịnh vượng, tiêu thụ cá chạch bùn không tốt, mình gia công thành cá chạch bùn ăn liền, cá chạch bùn khô gì đó, em đã từng nhìn thấy cá khô ăn liền trong siêu thị ở Thượng Hải, so với tay nghề của anh rể cả, hương vị còn kém hơn.”
“A, đây cũng là một ý tưởng tốt.” Bào Kim Đông nói.
“Em nói một đống này, anh vốn không hiểu nổi.” Dương Bắc Kinh nói, “Anh là đầu bếp, nấu ăn ngược lại là nghề chính, anh nào hiểu được cái gì gọi là công nghệ gia công chuyên sâu?”
“Không cần anh lo mấy cái phương pháp công nghệ kia làm gì, nếu mình làm nghề này, sẽ phải nghiêm chỉnh làm nhà máy, mời nhân viên kỹ thuật liên quan.” Diêu Tam Tam cười nói, “Anh rể cả anh phải kiểm soát chính sở trường của anh, phụ trách hương vị sản phẩm, cách điều chế, nhất định là sở trường của anh. Lui về sau em cũng không nhất định chỉ làm gia công cá chạch bùn, nơi này của chúng ta, dựa vào đập chứa nước lớn và sông Tây, thủy sản phong phú, vào mùa hè mùa thịnh vượng, các loại cá bán rẻ như vậy, cũng đáng tiếc, mình có thể gia công thành cá lát gì đó, thành thị lớn không phải bán chạy sao.”
“Được, ý tưởng này của Tam Tam, anh tán thành.” Bào Kim Đông vỗ tay tán thành, “Tay nghề của anh rể cả, nếu làm ra được khẩu vị đặc biệt, nói không chừng còn có thể sáng chế ra nhãn hiệu đó!”
“Vậy cứ quyết định như vậy, kêu anh rể hai giúp đỡ thu xếp, thuê nhân viên kỹ thuật, em bắt tay vào việc quan trọng làm nhà máy.” Lại có một con đường tiền tới, tâm tình Diêu Tam Tam cực tốt! Bây giờ mọi người trong xã hội cũng bận rộn, tiện lợi cho thực phẩm ăn liền, lui về sau nhất định có thể được hoan nghênh tiêu thụ. Đây cũng chính là ấn tượng kiếp trước lưu lại cho cô.
“Dù sao trong ngày một ngày hai xưởng làm không nổi.” Bào Kim Đông chợt nói, “Anh rể cả, tiệm cơm kia của anh, kiên trì một chút nữa rồi đóng.”
“Vì sao?” Người hỏi là Diêu Tam Tam.
“Anh dọn dẹp đồ con chó kia trước.” Bào Kim Đông nói, “Để cho nó quậy một phát, tiệm cơm của mình đóng luôn, người ngoài không biết chuyện người bên trong, mặt mũi này ngã không dậy nổi, thật sự không hả giận.”
“Anh định làm gì?” Diêu Tam Tam nói, “Em cho hai thằng đó cũng không dám làm gì, anh đừng làm loạn, Lưu Toàn Tùng này cũng không phải Vương Lục Tử.”
Nhớ ngày đó, Vương Lục Tử lưu manh lừa gạt Hồng Hà, định dụ dỗ cô gái nhỏ, bị Bào Kim Đông và Bào Kim Lai cột lại nhét vào trong nhà xí, bị muỗi đốt cả đêm.
“Yên tâm đi.” Bào Kim Đông nói, “Mấy năm nay làm ăn bên ngoài, hạng người gì anh chưa từng gặp? Anh cũng không phải người thiếu kiến thức pháp luật.”
Nói lời này xong cũng mười ngày, Lưu Toàn Tùng đi tiệm cơm nhỏ ở thành Nghi ¢нơι gáι, gái điếm thời điểm ấy, đang trong lúc nóng bỏng, khiến cho cảnh sát bắt tại trận cái ௱ôЛƓ trần, hơn nữa, cảnh sát này còn không phải ở đồn công an địa phương dễ giải quyết, nghe nói người báo án gọi điện thoại trực tiếp cho trung tâm chỉ huy 110, cảnh sát nhận điện thoại chuyển cho 110 trung tâm huyện, trực tiếp bắt người luôn rồi, ảnh hưởng cũng đi theo ra. Mặt mũi này bị đánh rồi, ai còn có thể giúp hắn ta chống đỡ?
Kết cục: Khai trừ hai lần.
“Sao anh biết hắn ta làm chuyện xấu vậy?” Diêu Tam Tam ngạc nhiên hỏi Bào Kim Đông, “Chẳng lẽ, anh đi ¢нơι gáι cùng hắn ta sao?”
“Anh nào biết? Anh ra năm mươi đồng một ngày, mướn người theo dõi chặt chẽ hắn ta, bám lấy hắn ta có tiền thưởng, không nghĩ tới nhanh như vậy đã túm được. Nhân vật nhỏ tự đại ngu ngốc này, nhìn hắn ta diễn xuất, khẳng định cả người đầy kẽ hở, ¢нơι gáι cũng được tham nhũng cũng được, chỉ cần để ý thổi một chút bụi, còn lo không tìm ra?” Bào Kim Đông tức giận trợn mắt mà nhìn Diêu Tam Tam.
Có tiền, tùy hứng! Có tiền mua tiên cũng được.
“Ồ!” Diêu Tam Tam gật gật đầu.
“Em vừa mới nói cái gì?”
“Em nói cái gì?” Mặt vô tội.
“Em nói anh theo hắn ta cùng đi ¢нơι gáι.” Bào Kim Đông lặp lại rõ ràng, mắt liếc cô cười, “Tiểu Nha, cả ngày tìm cách trêu chọc người đàn ông nhà mình, xem anh tối nay thu thập em như thế nào!”
Cái gì kia... Oan uổng mà!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc