Tai Trái - Chương 28

Tác giả: Nhiêu Tuyết Mạn

[7.5]
Năm mươi ngày.
Sau năm mươi ngày chia tay, chúng tôi rốt cuộc lại ở bên nhau.
Đó là một khách sạn nằm trong một nhóm khách sạn liền kề trên đường Vũ Ninh (7.9), phòng không lớn, nhưng nhìn qua rất ấm áp. Anh kéo tôi đến cái ghế sô pha màu đỏ ngồi xuống, lấy cho tôi một ly nước ấm, muốn giúp tôi ϲởí áօ khoác, nhưng tôi không muốn. Anh không có ép buộc tôi, ngồi vào bên giường, nói: “Anh đã đến đây từ sáng sớm, sau khi sắp xếp xong xuôi, liền đến trường tìm em, kết quả em không có ở trường, anh đã đứng đợi trước cổng trường em hơn hai giờ.”
(7.9) Đường Vũ Ninh thuộc quận Phổ Đà, thành phố Thượng Hải, nổi tiếng với hàng loạt khách sạn từ lớn đến nhỏ.
“Anh đến đây tìm em để làm gì?” Tôi hỏi anh.
“Câu hỏi này, anh muốn em trả lời.” Anh nói.
“Anh chắc chắn chứ?” Tôi hỏi anh.
Anh gật đầu.
“Được.” Tôi nói, “Em sẽ thay anh trả lời. Anh tới Thượng Hải, là giúp Tưởng Giảo làm việc, tiện đường nên đến thăm em, rồi cùng em phối hợp diễn trò tình yêu gì đó. Đúng hay không?”
Anh cười ha ha rộ lên: “Máu ghen rất là lợi hại nha.”
“Em đã nhìn thấy hai người ở bên nhau, là chính mắt nhìn thấy.”
Anh giật mình nhìn tôi.
“Được rồi, em nói thật cho anh biết, ngày đó, em không có rời khỏi Bắc Kinh, em đã một mình ở Bắc Kinh chơi vài ngày, đến tối thứ sáu, em đến “Thánh địa Châu Á” tìm anh, bọn họ nói cho em biết anh đã nghỉ việc. Hai giờ khuya, em đến cái quán bar mới khai trương của Tưởng Giảo, thì nhìn thấy anh và cô ấy cùng nhau đi ra. Anh hẳn là còn nhớ rõ, đúng lúc đó, anh có nhận được điện thoại của em, nhưng em không nói gì. Hai người đã lên một chiếc Mercedes màu trắng, sau đó rời khỏi. Em có nói sai hay không?”
Anh không nói gì. Một lát sau, anh hỏi tôi: “Vậy tối nay, anh tận mắt nhìn thấy cái gì? Chúng ta có được coi là hòa nhau không?”
“Đó là hai chuyện khác nhau.” Tôi nói.
Anh cười ha ha.
“Đáng cười lắm sao?” Tôi hỏi anh.
“Không phải, ở bên em, đúng là đặc biệt vui vẻ.” Anh vươn tay nắm lấy tay tôi.
Tôi đẩy tay anh ra, đứng dậy, đi vào toilet, mở vòi nước, muốn rửa mặt của mình thật sạch, sau đó, tôi nhìn vào gương, nhìn thấy gương mặt sạch sẽ và quật cường ở trong gương, tự nói với chính mình: “Lý Nhị, cái gì cần nói đều đã nói, ngươi có thể đi được rồi.”
Tôi mở cửa phòng, nhìn vào anh vẫn đang ngồi trên giường, nói :”Trương Dạng, thật đáng tiếc, em không phải là loại con gái như anh nghĩ, những điều em cần anh không thể cho em, cho nên, lễ noel vui vẻ, tạm biệt anh.”
Tôi nói xong, liền kéo cửa mở ra. Tôi biết lần ra đi này, chính là vĩnh viễn, có chín con ngựa cũng không thể kéo tôi quay đầu lại.
Anh chạy đến gần, kéo tôi lại, đóng cánh cửa một lần nữa, đẩy tôi đến góc tường.
Tôi nhắm mắt lại, chờ anh trừng trị tôi, giống như đã trừng trị Ba Lạp vào năm đó.
Tôi biết, chỉ cần anh có bất kỳ hành động nào, tôi sẽ phản kháng, nếu anh nghĩ tôi dễ dàng tha thứ cho anh, thì anh đã hoàn toàn sai lầm.
Nhưng, ngoại trừ tiếng thở dài nhẹ nhàng, trong phòng cực kỳ yên tĩnh, thời gian dường như lắng đọng lại. Anh không hề ᴆụng đến tôi, tôi mở mắt ra, nhìn đến ánh mắt cháy bỏng của anh, ánh mắt cháy bỏng ấy khiến cho tôi bồi hồi do dự. Anh đưa ra một ngón tay, chạm nhẹ nào mặt tôi, thì thầm nói: “Tiểu Nhĩ Đóa, chỉ cần em nói với anh, em thật sự không còn yêu anh nữa, anh sẽ cho em đi. Chỉ cần em nói ra, anh nhất định sẽ giữ lời.”
“Là anh không yêu em.” Tôi nói
“Không được trả lời lung tung. Nói cho anh biết, rốt cuộc em còn yêu anh hay không?”
Tôi không nói được tiếng nào.
“Nói!” Anh ép buộc tôi nói.
Em, không, còn, yêu, anh.
Chỉ là năm từ đơn giản, tôi hận chính mình đã dốc hết sức lực mà vẫn không nói được nên lời.
“Em giỏi lắm.” Anh nói, “Tình cảnh thế này mà vẫn không khóc.”
Tôi hừ hừ
“Nghe anh giải thích.“Anh nói, “Có được không?”
“Không muốn.”
“Vậy không giải thích nữa.” Anh nói, “Ngủ với anh nhé, anh đang mệt ૮ɦếƭ đây này.”
Hai chữ “Không muốn” còn chưa nói ra, anh đã bế thốc tôi lên, giống như một quả bóng cao su ném tôi lên giường. Tôi đang nghĩ chính mình chạy trời không khỏi nắng, anh đã che miệng tôi lại: “Đừng thét lên, cũng đừng suy nghĩ lung tung, trước khi em chính thức làm vợ anh, anh sẽ không làm gì em đâu.”
Tôi lại hừ hừ.
Anh cười: “Có lợn mới hừ hừ.”
“Anh như vậy có phải là yêu em chưa đủ?” Tôi không biết sống ૮ɦếƭ cố tình gây sự.
“Em thật là không biết sống ૮ɦếƭ.” Anh nói.
Tôi liền liếp tục không biết sống ૮ɦếƭ nhìn anh
“Không phải.” Anh thay đổi giọng nói, dịu dàng lại, “Em thông minh trong sáng, hẳn là biết tại sao. Một người nếu phạm lại sai lầm của chính mình thì thật đáng xấu hổ. Anh không muốn mạo hiểm, lại càng không muốn cho bản thân thêm đau khổ. Hiểu chưa?”
Tôi đương nhiên hiểu anh nói gì, nước mắt rốt cuộc không khống chế được mà rơi xuống, với dáng vẻ yêu thương thật lòng, anh cúi xuống, hôn lên những giọt nước mắt của tôi.
“Rốt cuộc em đã khóc vì anh.” Anh nói.
Tôi nức nở: “Em chỉ khóc cho bản thân thôi, gặp người lưu manh như anh…”
“Trương Dạng.” Tôi dựa vào иgự¢ anh hỏi, “Chúng ta chia tay nhé, có được không?”
“Tại sao?”
“Em rất sợ, em không có cảm giác an toàn.”
“Anh là vì Hắc Nhân.” Trương Dạng nói, “Chỉ có ba của cô ấy mới có cách cứu Hắc Nhân. Anh không thể để cho Hắc Nhân ngồi tù, em cũng biết Hắc Nhân trước kia đã bắt cóc Tưởng Giảo, nên chuyện này càng thêm nan giải. Sau khi anh và cô ấy chia tay, đó là lần đầu tiên anh cầu xin cô ấy, cô ấy đã đồng ý giúp đỡ, cũng tốn không ít công sức thuyết phục ba của cô ấy. Điều kiện duy nhất chính là anh phải giúp cô ấy quản lý một cái quán bar mới khai trương. Anh không có lý do từ chối.”
“Anh thừa biết là cô ấy muốn có cơ hội ở bên anh.”
Anh dỗ tôi: “Đừng có nghĩ người yêu của em được vạn người mê, mà cho dù là vạn người mê, trong lòng anh cũng chỉ có em thôi, em còn lo lắng gì nữa?”
“Vậy Hắc Nhân thế nào rồi?”
“Vụ án vẫn còn đang điều tra, có một người quan trọng vẫn chưa tìm được. Ba của Tưởng Giảo đang hỗ trợ đi tìm người đo.” Trương Dạng nói, “Bắc Kinh thật sự quá lớn, trước kia anh thích thành phố lớn phồn hoa, nhưng hiện tại lại đặc biệt nhớ quê hương, cảm thấy nếu sau khi tốt nghiệp về Thiên Trung làm thầy giáo cũng không tệ lắm.”
“Thôi xong rồi.” Tôi hừ hừ, “Lưu manh đầu sỏ dắt theo một đám tiểu lưu manh sao? Nếu là như vậy, em thật cảm thấy lo lắng cho những bé ngoan của đất nước.”
“Đừng lo lắng.” Anh nói, “Em nhìn xem, cho dù đi theo lưu manh, Tiểu Nhĩ Đóa vẫn mãi mãi là Tiểu Nhĩ Đóa, có đúng không?”
Tôi mơ mộng: “Vậy đợi sau khi em tốt nghiệp, chúng ta trở về được không? Cùng nhau đến Thiên Trung làm giáo viên, em dạy ngữ văn, anh dạy toán học, thành một cặp bài trùng thiên hạ vô địch.”
Anh cười: “Đi theo em, dù ở đâu, dù làm gì, cũng đều rất tốt.”
Tôi thật sự mềm lòng, tức giận gì cũng quên hết. Trong lòng vui vẻ thoải mái đã chiếm trọn hơn phân nửa. Tôi từ trên giường nhảy xuống, kéo rèm cửa sổ, phát hiện tuyết vẫn đang rơi, ở Thượng Hải rất ít khi có trận tuyết lớn như vậy, từng bông tuyết rơi lả tả, phất phơ bay múa giữa không trung trở thành khung cảnh tuyệt mỹ nhất.
Trương Dạng kéo tôi đến bên ghế sô pha, ngồi xuống, lấy ra từ trong ba lô một cái hộp, đưa cho tôi, nói: “Anh có quà noel này, nhìn xem có thích không?”
Tôi hoàn toàn không nghĩ tới, đó là một cái điện thoại di động cực kỳ xinh đẹp, nhãn hiệu Samsung.
“Điện thoại của em cũ lắm rồi, anh vẫn muốn thay em đổi một cái khác.” Trương Dạng nói, “Cái này rất hợp với em đấy.”
Tôi nhìn anh, ngây ngốc nói: “Quý giá quá đi.”
“Anh đúng là mệnh khổ, có người yêu như em vậy.” Anh vừa thở dài, vừa giúp tôi lấy thẻ sim từ điện thoại cũ bỏ vào điện thoại mới, sau khi khởi động máy, liền đưa cho tôi: “Hứa với anh, về sau nếu có thay số điện thoại nhất định phải nói cho anh biết.”
“Không đổi.” Tôi nói, “Nếu còn đổi nữa sẽ ૮ɦếƭ cho anh xem.”
Anh đối mặt về phía tôi nhe răng nhếch miệng: “૮ɦếƭ thì cùng ૮ɦếƭ, anh có thành quỷ cũng quấn quít em.”
“Chán ghét.” Tôi đẩy anh ra.
Anh vỗ vỗ vào lưng tôi, nói: “Được rồi, không đùa với em nữa. Ngày mai anh phải về Bắc Kinh rồi, anh sắp phải thi. Chuyện của Hắc Nhân anh vẫn còn lo lắng. Em cũng mệt rồi, tắm rửa rồi đi ngủ thôi.”
“Vâng.” Tôi nói.
Sau khi tôi tắm rửa xong đi ra, ánh sáng sớm mai đã hé lộ, Trương Dạng dựa trên ghế sô pha, giống như đang ngủ. Tôi kéo rèm cửa lại, khiến không gian trong phòng tối đi, sau đó tôi đến trước mặt anh ngồi xuống. Tôi nhớ rõ trước kia, anh rất thích đội mũ lưỡi trai, nhưng đã lâu rồi tôi không thấy anh đội nó nữa. Rồi lần trước, tôi thấy anh mặc bộ Âu phục, so với anh bây giờ dường như rất khác nhau. Tôi cứ như vậy, ngây ngốc nhìn người con trai mình yêu thương, cố gắng nhớ đến anh trong trí nhớ của mình, tôi đối với anh từ căm hận đến mơ hồ thích, rồi cuối cùng yêu không lối thoát, tình yêu thật giống như một loại trò chơi kỳ lạ không có cách điều khiển. Một khi đã lạc vào mê trận, chỉ có thể anh dũng chiến đấu, không ngại sinh tử.
Anh bỗng nhiên mở mắt ra, hỏi: “Anh đang ngủ sao?”
“Hình như là vậy.” Tôi nói.
“Em đang làm gì?” Anh hỏi tôi.
“Em đang nhìn anh.”
Anh cười.
Tôi vươn người tắt đèn đi. Trong phòng bỗng nhiên tối sầm lại, ngoại trừ chút ánh sáng màu lam đang lóe ra trên màn hình cái di động anh mua cho tôi, mọi thứ khác xung quanh đều không thấy. Thậm chí tôi không nhìn thấy rõ mặt của anh.
Trong bóng đêm, tôi lấy hết dũng khí, nhẹ giọng nói với anh: “Em cũng có quà noel tặng cho anh.”
Anh vươn tay, ôm chặt lấy tôi, tôi sa vào lòng anh, trả giá tất cả, không hề hối tiếc. Anh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của tôi, rốt cuộc cũng chạm được vào môi của tôi, lại là một nụ hôn thật sâu thật dài. Tôi cảm giác vô cùng sợ hãi cũng vô cùng hạnh phúc, nên cả người phát run. Cho đến khi anh thì thầm ở bên tai tôi: “Em yêu, em đồng ý sinh cho anh một đứa con sao?”
Tôi gật đầu.
“Tốt nhất là hai đứa, một trai, một gái, chúng ta sẽ dắt bọn nó đi dạo trên đường phố Paris. Em có chịu không?”
Tôi nói nhỏ: “Đi theo anh, ở đâu, làm gì, cũng đều rất tốt.”
“Anh sẽ cố gắng hết sức mang đến hạnh phúc cho em. Ngủ đi, em mệt lắm rồi.” Nói xong anh bế tôi lên giường. Kéo chăn lên cho cả hai, tôi nghĩ anh sẽ có hành động tiếp theo, nhưng anh chỉ ôm tôi, không làm gì cả.
Trời đã sáng hẳn, anh rất nhanh đã ngủ. Tôi nghe được hơi thở của anh, liền xoay người, lặng lẽ rơi nước mắt. Tôi không biết từ khi nào chính mình đã biến thành một cô gái không biết liêm sỉ, tôi đây sẵn sàng hiến dâng, nhu tình cuồn cuộn, còn người ta tĩnh lặng như nước, sảng khoái vô tư. Rốt cuộc chuyện này có nghĩa là gì?
Nhưng cho dù người khác có như thế nào, tôi biết chính mình từ một cô gái không thể thay đổi nay lột xác thành một bươm bướm rực rỡ, nó từng có tên là “Ba Lạp”. Bản thân tôi nhất định phải hạnh phúc, không sợ hạnh phúc đó phải diễn như thế nào, tôi chỉ biết phải cố gắng hết sức diễn thật tốt vở kịch cuộc đời này. Thời gian chính là bối cảnh tốt nhất, mà tôi và anh chính là những diễn viên sáng giá nhất, không ai có thể thay thế.
Nghĩ đến đây, tôi nâng tay, len lén lau đi những giọt nước mắt của mình.
[7.6]
Thi cuối kỳ rốt cuộc cũng xong, tôi thu xếp hành lý gọn gàng, chuẩn bị đi chuyến xe lửa hôm nay về nhà.
Đúng lúc này, tôi nhận được điện thoại của Trương Dạng, anh hưng phấn nói cho tôi biết, vụ án của Hắc Nhân rốt cuộc đã được điều tra rõ, thủ phạm đã bị bắt, hắn sẽ được thả ra.
“Vậy còn chuyện sau này thì sao?” Tôi hỏi.
“Không có việc gì.”
“Vậy anh vẫn còn muốn giúp Tưởng Giảo làm việc sao?” Tôi lòng dạ hẹp hòi, hỏi.
Anh ha ha cười: “Thế nào, không tin anh à?”
“Có chút ít.”
“Vậy chờ anh về, lấy trái tim của anh ra, đưa cho em luôn, em an tâm nhé.”
“Đề nghị này rất được nha! Vậy khi nào anh về?” Tôi hỏi anh.
“Ngày mai, anh và Hắc Nhân sẽ về cùng nhau.” Trương Dạng nói, “Tối nay anh muốn đi ăn mừng một chút, còn muốn uống với Hắc Nhân vài ly, rất là vui vẻ!”
“Không được say, nhớ mua vé sớm một chút.”
“Yên tâm đi, bọn anh mua vé xong rồi. Tên tiểu tử Hắc Nhân đã nhiều năm không về nhà, nó còn nôn nóng hơn cả anh.”
Tôi biết rõ còn cố hỏi: “Anh nôn nóng cái gì?”
Thái độ của anh phối hợp với tôi vô cùng tốt: “Sắp gặp em yêu, có thể không nôn nóng sao?”
Tôi cười hì hì, lòng dạ hẹp hòi lập tức trở nên vui sướng. Đấy, nhờ phúc đức của Trương Dạng, chỉ ngắn ngủi có một năm, tôi đã thành công trở thành một kẻ hư hỏng không chịu được rồi đấy. A men!
Đêm đó, tôi đem chuyện của tôi và Trương Dạng nói cho mẹ nghe. Mẹ vuốt ve tóc tôi, nói: “Mẹ tin con, con gái của mẹ sẽ không nhìn lầm người, ba của nó mẹ cũng đã có nghe qua, con người hiền lành lương thiện, con chắc chắn là không chọn sai.”
“Vâng.” Tôi dựa vào lòng mẹ, nói: “Con thật sự rất yêu anh ấy.”
“Vậy khi nào nó về đây, chúng ta sẽ mời nó và ba nó cùng nhau ăn một bữa cơm.” Mẹ nói.
Nói chuyện với mẹ cả một ngày, tôi trở lại căn phòng nhỏ của mình, tất cả đều không thay đổi, chiếc giường nhỏ của tôi, cái bàn học của tôi, máy tính của tôi, tuổi 17 của tôi. Tôi có thói quen khi mở máy tính, thường sẽ đăng nhập blog yêu thích: “Tai trái nói yêu tôi.” Bởi vì ở trường không có điều kiện lên mạng, nên đã rất lâu rồi tôi chưa có làm mới nó lại.
Tôi mở ra, gõ số mật mã, đăng nhập vào.
Một mảng màu đen hiện lên, hình như là bầu trời đầy sao, tôi không thể nhận ra. Trên cùng là hình vẽ đóa hoa bách hợp, màu trắng thuần khiến, khiến tôi lóa mắt.
Một hàng chữ như ẩn như hiện, tạo thành hình dạng một cái lỗ tai, nó không ngừng nhấp nháy ánh sáng: Tiểu bách hợp, anh vẫn nhớ rõ, anh có yêu em.
Tôi biết là ai làm.
“Anh vẫn nhớ rõ, anh có yêu em,” Thật tốt.
Tiểu bách hợp? Bỗng nhiên tôi cảm thấy chính mình vô cùng hạnh phúc. Tôi ôm đầu gối, nhìn lên trần nhà, hít thật sâu mùi vị ưa thích trong căn phòng này, là mùi vị độc đáo của chính tôi, cho dù đã rời xa bao lâu, đến bây giờ cái mùi thân thiết ấy vẫn không thay đổi. Nghĩ đến đã cùng mẹ thẳng thắn nói chuyện, lần này Trương Dạng trở về, tôi có thể mời anh vào phòng của tôi, thoải mái giới thiệu anh cho ba mẹ của mình. Tôi nhịn không được lén lút mỉm cười.
Tối hôm đó tôi dọn dẹp sạch sẽ căn phòng, đến lúc thu dọn quần áo thì đã hơn hai giờ, cho nên lúc đi ngủ cũng đã khuya, không ngờ mới sáng sớm khoảng 5 giờ, tôi bị di động đánh thức. Tôi mơ màng tiếp nhận, nghe ra là Vưu Tha.
“Anh sao thế, sớm như vậy đã đánh thức em.”
“Lý Nhị.” Giọng nói của Vưu Tha thật sự rất nghiêm túc, “Anh nghĩ, em nên lên mạng Sina xem một chút.”
“Sao vậy?” Tôi nói, “Cho dù là người ngoài hành tinh có hạ cánh, thì anh cũng phải cho em ăn ngủ đầy đủ chứ, em đang mệt lắm đây.”
“Đã xảy ra chuyện, Tưởng Nhã Hy đã ૮ɦếƭ.” Vưu Tha nói, “Tối hôm qua quán bar của cô ấy có vụ nổ lớn. ૮ɦếƭ bốn người, trọng thương hơn mười người, Tưởng Nhã Hy ૮ɦếƭ tại chỗ.”
Trời ơi.
“Anh đang ở trên mạng.” Vưu Tha nói, “Em có muốn nghe tiếp không?”
Tim của tôi đập loạn nhịp, nhưng cả người hoàn toàn thanh tĩnh, thúc giục anh ấy: “Anh mau nói đi.”
“Ngoại trừ Tưởng Nhã Hy ૮ɦếƭ tại chỗ, hiện trường còn có mấy người phải đợi điều tra thân phận, sau vụ nổ, hiện trường có trận hỏa hoạn lớn, toàn bộ quán bar coi như đều thành tro, người quản lý quán bar tên Trương Dạng biểu hiện vô cùng dũng cảm, chính mình đang bị thương lao vào lửa cứu được hơn mười người, cuối cùng bị vùi thân trong biển lửa. Trương Dạng nghe nói là người yêu thanh mai trúc mã của Tưởng Nhã Hy, vụ nổ được cho là hậu quả trong lúc xảy ra xung đột giữa hai người tình của Tưởng Nhã Hy, tại hiện trường, còn có khách hàng quay được hình ảnh trong lúc đó, trước mắt vụ án đang được điều tra làm rõ. Tưởng Nhã Hy năm nay hai mươi ba tuổi, ba năm trước nhờ ca khúc “Sao băng tuổi 18” trở thành ca sĩ chuyên nghiệp, nay, cô ấy lại giống như sao băng vụt biến mất, nhưng giọng ca duyên dáng của cô ấy sẽ mãi mãi ở trong lòng người hâm mộ…”
Giọng nói của Vưu Tha vẫn còn vang lên ở bên tai, nhưng tôi đã không còn nghe thấy gì nữa.
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Di động từ trên tay của tôi rơi xuống.
Tôi không tin.
Không thể nào, tôi không tin.
Tôi tuyệt đối không tin.
[7.7]
Trương Dạng đã ૮ɦếƭ.
Còn có Hứa Dặc, Tưởng Giảo.
Một vụ nổ lớn, một trận hỏa hoạn lớn, khiến cho tất cả đều biến mất.
Ba mẹ tôi, cùng với Vưu Tha cả ngày ở bên cạnh tôi, sợ tôi phát sinh chuyện không may. Tối hôm đó tôi lên mạng, các trang tin tức giải trí đều bàn tán xôn xao chuyện của Tưởng Nhã Hy, trên một diễn đàn, tôi nhìn thấy có một người đăng đoạn video do người đó tự quay được:
Hứa Dặc điên cuồng nhào tới, tát một bạt tay vào mặt Tưởng Nhã Hy.
Trương Dạng đẩy Hứa Dặc ra, không cho anh đến gần Tưởng Nhã Hy.
Tưởng Nhã Hy che mặt, trốn ra phía sau Trương Dạng.
Hứa Dặc và Trương Dạng cùng phát sinh tranh chấp, Hứa Dặc rút dao ra, bị Trương Dạng giật lại.
Hứa Dặc lớn tiếng kêu lên: “Hung thủ, hung thủ, tôi sẽ không bỏ qua đâu!”
Trương Dạng bắt lấy Hứa Dặc, liều mạng kéo anh ra bên ngoài, vài người bảo vệ chạy đến hỗ trợ. Hứa Dặc rốt cuộc cũng bị lôi đi, Tưởng Nhã Hy quay người lại ôm Trương Dạng, hôn lên mặt của Trương Dạng một chút.
Hứa Dặc giống như con sư tử xổng chuồng vô cùng phẫn nộ, anh ϲởí áօ ngoài, trên người toàn bộ đều quấn thuốc nổ, các nhân viên an ninh sợ đến mức lui hết về phía sau, Hứa Dặc cười một cách điên cuồng, đi từng bước một đến gần Tưởng Nhã Hy.
Tưởng Nhã Hy muốn chạy trốn, một cô gái bỗng nhiên chạy đến ôm lấy Tưởng Nhã Hy không cho cô ấy đi.
Trương Dạng đánh về phía Hứa Dặc.
Một phút ba mươi bảy giây.
Im lặng mà ngừng lại.
Gi*t nhau vì tình?
Tôi không tin internet, không tin anh phản bội tôi.
Ngược lại, tôi chưa từng có phút giây nào khắc sâu cảm nhận anh thật sự yêu tôi như thế.
Buổi tối hôm đó, Vưu Tha theo tôi lên xe lửa, chúng tôi đi một chuyến đến Bắc Kinh, Hắc Nhân đến ga đón chúng tôi, thấy tôi, hắn chạy nhanh tới giúp tôi mang hành lý. Tôi nhìn ánh mắt của hắn là màu đỏ.
Trên đường đi, chúng tôi chưa nói được điều gì, đến khi đến Tứ Hợp Viện, đóng cửa lại, Hắc Nhân bỗng nhiên vung tay hung hăng tát vào mặt của mình một cái: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh không bảo vệ tốt Dạng ca, khiến cho nó gặp chuyện không may!”
“Đừng như vậy!” Vưu Tha cố gắng nắm lấy tay của hắn, không cho hắn lại đánh chính mình, nhưng trên mặt của hắn đã có vài vết hằn hình bàn tay thật sâu.
Tôi đi đến trước mặt Hắc Nhân, nhẹ giọng nói: “Hãy nói cho em biết sự thật, em phải biết sự thật.”
“Thật xin lỗi, chuyện lúc đó anh cũng không rõ lắm.” Hắc Nhân nói: “Tối hôm đó, bọn anh có hẹn nhau đến quán bar của Tưởng Giảo gặp mặt. Bởi vì chuyện của anh, ba của Tưởng Giảo đã giúp đỡ rất nhiều, Dạng ca có ý muốn anh và ba của cô ấy gặp nhau một lần, coi như giải quyết nợ cũ nợ mới sạch sẽ. Lúc chiều anh và Dạng ca đi dạo nói chuyện trong chốc lát, sau đó nó đến quán bar, anh về đây lấy quần áo, chuẩn bị tắm rửa để thay ra. Gần đến năm mới, nên hôm đó nhà tắm công cộng rất đông người. Lúc anh tắm rửa xong chạy tới quán bar, thì cái quán đã tan nát rồi. Nơi đó náo loạn không thể tả, đầu óc của anh lúc đó liền rối loạn, chạy đi tìm Dạng ca, anh thấy nó mặt mày đều là máu, bê bết máu, còn muốn chạy vào bên trong, anh ôm nó lại không cho nó đi vào, nó nói Hứa Dặc còn ở bên trong, nó nhất định phải cứu thằng kia ra, anh mắng nó điên rồi, nó nói với anh, Hứa Dặc là em của nó, bọn nó có cùng một mẹ, nó không thể để mặc thằng kia ૮ɦếƭ như vậy. Lúc đó anh cũng ngây ngốc mơ hồ, không ngăn nó nữa mà cùng đi theo nó vào bên trong, lửa cháy ngày càng lớn, anh căn bản không biết rõ mình sẽ làm gì, anh đi vào một vòng, không có gì cả, lúc chạy ra ngoài thì tòa nhà liền sập xuống! Tiêu rồi! Anh tìm kiếm xung quanh không thấy Dạng ca đâu, anh chỉ biết, tiêu rồi, tiêu thật rồi! Đều là do cái thằng khốn Hứa Dặc, đều là tại thằng khốn đó!”
Hắc Nhân càng nói càng kích động, hai tay nắm lại thành quyền, đấm hết cái này rồi cái khác lên mặt đất.
“Hắc Nhân, đừng nói nữa,” Tôi ngắt lời hắn, “Chúng ta đi gặp anh ấy đi.”
“Hiện tại không có cách nào gặp được.” Hắc Nhân nói, “Hiện trường cháy sạch sẽ thành một mớ bòng bong, có mười mấy người đã ૮ɦếƭ, cảnh sát đang cho xét nghiệm DNA để xác minh thân phận, ba của Dạng ca cũng đã đến rồi, nhưng ông ta không phải là ba ruột của nó, cho nên không có cách nào xác định được. Chúng ta cần chờ đợi.”
Chờ đợi.
Tôi biết tôi sẽ chờ đợi.
Giống như như lời của bài hát đó vậy, không sợ chờ đợi thêm một chút nữa, không sợ tôi và anh cách nhau một dòng sông, vĩnh viễn chỉ là một dòng sông.
Tôi tin rằng anh chưa có ૮ɦếƭ, rồi anh sẽ trở về, sẽ ôm tôi vào lòng, chúng tôi sẽ yêu nhau trọn đời, mãi mãi không rời xa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc