Tai Trái - Chương 26

Tác giả: Nhiêu Tuyết Mạn

Ngày đó, anh thật sự dẫn tôi đến Thiên An Môn xem lá cờ đỏ năm ngôi sao, Đại Lễ Đường Nhân Dân (7.3). Tôi lấy cái DV từ trong ba lô ra, anh giúp tôi quay lại nhiều hình ảnh, tôi cam tâm tình nguyện sắm vai một con nhóc nhà quê, nhìn vào ống kính dùng tiếng địa phương giới thiệu cảnh vật ở xung quanh, khiến cho anh cười nghiêng ngả. Quay đủ, náo loạn đủ, anh vẫn nắm chặt tay tôi đi về phía trước, ngày hôm đó tôi cước bộ so với đi trong một tháng còn nhiều hơn. Khi đi qua dãy tường thành Cố Cung đỏ thẫm, trời đã sẫm tối, anh đột nhiên hỏi tôi: “Em thích Bắc Kinh sao?”
(7.3) Đại lễ đường Nhân dân nằm ở bên mé tây của Quảng trường Thiên An Môn, được sử dụng cho các hoạt động lễ hội, đại hội, hội nghị của Đảng Cộng sản Trung Quốc và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Trung Quốc. Đây cũng là tòa nhà Quốc hội của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
“Ừ.” Tôi nói.
“Vậy sau khi tốt nghiệp, em tới Bắc Kinh được không?”
“Có được tính là cầu hôn không đây?”
“Tiểu nha đầu, anh phát hiện ra da mặt của em ngày càng dày nha.”
“Không có cách nào khác, chỉ là cố gắng xứng đôi với anh thôi.”
“Được rồi, cứ cho là vậy đi.”
“Cho là cái gì, nói rõ một chút nào.”
“Coi như là cầu hôn! Anh tốt nghiệp sớm hơn em một năm, sẽ sớm đi kiếm tiền, anh sẽ cố gắng sắp xếp tất cả, không để em chịu khổ. Em vừa lòng chưa?”
“Ừ.”
“Nhân tài học tiếng Hoa, câu trả lời của em chẳng có chút hứng thú gì cả, anh còn đang đợi em nói lời ngon tiếng ngọt đấy.” Anh tức giận nói.
Tôi gằn từng tiếng trả lời: “Ở bên anh, đi đến đâu, làm cái gì, cũng đều rất tốt.”
“Quả nhiên lấy mạng người.” Anh thở dài.
Tôi hướng về phía anh làm cái mặt quỷ, buông tay anh ra vọt nhanh về phía trước, anh ra vẻ không đuổi kịp, bộ dáng tội nghiệp đi theo tôi. Tôi xoay người gọi anh: “Trương Dạng, nhanh một chút đi!”
“Em quay lại đây dẫn anh đi đi.” Anh nói.
“Không, anh phải đuổi theo em.” Tôi nói.
“Em chắc không? Quay lại đây đi.” Anh nói.
Tôi mặc kệ anh, vì thế đi về phía trước càng nhanh hơn, phía sau đột nhiên chẳng có chút động tĩnh. Khi tôi quay đầu lại nhìn, thì phát hiện anh đang ôm bụng, vẻ mặt đau đớn ngồi xổm xuống.
Tôi chạy nhanh quay lại bên cạnh anh: “Anh sao vậy, anh không sao chứ? Có phải quá mệt mỏi không?”
Lúc anh ngẩng mặt nhìn lên, tôi chỉ biết rằng mình đã bị lừa, anh đứng dậy, ôm tôi vào иgự¢ mình, cười ha ha nói: “Lời nói của nam nhân là luôn luôn đúng, em hiểu không?”
“Anh là người xấu.” Tôi chán nản.
“Không, anh là người tốt.” Anh dịu dàng nói, “Thượng đế làm chứng, anh đã sớm vì Tiểu Nhĩ Đóa cải tà quy chính rồi.”
Quả nhiên là lấy mạng người.
Buổi tối anh đưa tôi đi Hậu Hải (7.4), lúc xe bus đi qua một nhà hàng Tây thì đúng lúc có đèn đỏ, anh chỉ cho tôi xem: “Nhìn kìa, đó là nơi anh đang làm việc, nhà hàng cơm Tây tốt nhất Bắc Kinh. Nếu đêm nay anh không đi cùng em, có thể đang làm việc ở đó.”
(7.4) Hậu Hải đề cập đến một hồ nước và khu vực lân cận ở Quận Tây Thành thuộc trung tâm Bắc Kinh. Hậu Hải là hồ lớn nhất trong ba hồ nước là Hậu Hải, Tiền Hải và Tây Hải, cả ba hồ được gọi chung là Thập Sát Hải. Từ đầu năm 2000, các khu phố xung quanh Hậu Hải đã trở nên nổi tiếng với cuộc sống về đêm của cư dân dọc theo bờ hồ bao gồm rất nhiều nhà hàng, quán bar, quán cà phê.
“Tiền công có nhiều không?” Tôi hỏi anh.
“Đã muốn quản lý tiền của anh rồi à?” Anh cười, “Yên tâm đi, đều đưa hết cho em.”
Tôi vươn tay ra: “Đưa đây!”
Anh ôm tôi vào lòng: “Không thành vấn đề, mỗi người giữ một ít nhé!”
“Đáng ghét.” Tôi đẩy anh ra. “Anh gọi điện thoại cho Hắc Nhân đi, bảo anh ấy đến đây cùng đi chơi. Người ta đã canh cửa cho em cả đêm, ít ra em cũng phải mời anh ấy ăn bữa cơm mới phải.”
“Được.” Trương Dạng nói.
Nhưng gọi mãi cho Hắc Nhân vẫn không ai nhận.
Trương Dạng bất đắc dĩ cúp điện thoại: “Thôi quên đi, chắc nó biết điều, không làm kỳ đà cản mũi, lúc nào về chúng ta mua ít đồ ăn cho nó là được.”
Hậu Hải siêu đẹp, tôi cầm cái DV quay không ngừng, Trương Dạng thì siêu diễn trò, tôi khuyến khích anh đi làm ngôi sao điện ảnh, làm được mấy chục triệu thì đưa hết cho tôi, anh làm vẻ mặt đau khổ nói, lòng dạ phụ nữ là độc ác nhất thiên hạ.
Nhưng sau khi dùng tiền của anh, tôi lại có chút bất an. Trên đường về từ Hậu Hải, chúng tôi có đi qua một cửa hàng nhỏ, quần áo bán trong đó rất đẹp, anh kéo tôi vào, chúng tôi ưng ý một cái áo khoác màu hồng phấn, anh kiên quyết mua cho tôi, tôi la hét bảo nhiều tiền quá không muốn mua, anh lấy ra hai tờ tiền nhân dân tệ màu đỏ vỗ “bộp” lên quầy hàng của người ta: “Gói lại cho tôi!”
Đúng là nhà giàu mới phất nha.
Tôi dùng DV quay lại dáng vẻ của anh, anh dùng tay che ống kính.
Tôi né tránh tiếp tục quay.
Anh lại làm ra vẻ đứng đắn hẳn lên, nhìn ống kính, ở trước mặt nhân viên cửa hàng diễn ra gương mặt thâm tình: “Anh yêu vợ yêu của anh, Lý Nhị.”
Tôi làm bộ dáng nôn mửa, chạy ra khỏi cửa hàng.
Anh mang theo túi đồ bước ra khỏi cửa, đưa cái túi ra trước mặt tôi muốn tôi mặc áo khoác mới, tôi nghe lời anh mặc vào, anh lùi về sau nửa bước, tay Ϧóþ cằm nhìn tôi: “Rất tốt, bây giờ nhìn qua đã có vẻ hơn 18 tuổi rồi, anh sẽ không có cảm giác phạm tội.”
Tôi dở khóc dở cười, trong lòng chút ấm áp manh nha, niềm hạnh phúc quấn quýt.
Anh lấy cái DV ở trong tay tôi, hướng về phía tôi nói: “Xin hỏi Lý Nhị tiểu thư, cảm giác của em bây giờ thế nào?”
Tôi giơ hai tay lên trời: “Em lớn lên rồi. Ha ha ha.”
Lúc này, đến phiên anh làm bộ dáng nôn mửa.
Cứ như vậy, chúng tôi suốt dọc đường cãi nhau ầm ĩ, lúc trở lại nhà của Hắc Nhân, đã gần 11 giờ rưỡi đêm. Trong Tứ Hợp Viện đèn đuốc sáng trưng, bị tầng tầng lớp lớp người vây quanh. Trương Dạng ngăn một người lại hỏi: “Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
“Có người ૮ɦếƭ.”
“Ai ૮ɦếƭ?”
“Nghe nói là một kỹ nữ.” Người nọ nói xong, liền vội vàng bỏ đi.
Trong đầu tôi lập tức hiện ra hình ảnh của cô gái mặc váy màu đen , lúc sáng khi ra khỏi cửa, cô ấy đứng ở trong sân, cầm cái túi màu đen, mặt mũi tím bầm, nhìn chúng tôi đi khỏi với vẻ mặt đau khổ.
Tuy rằng tôi và cô ấy không có quen thân, nhưng tôi rất hy vọng người gặp chuyện không may không phải là cô ấy.
“Chỗ này tối nay xem ra không thể ở rồi.” Trương Dạng nói, “Em đứng đây, anh đi gặp Hắc Nhân nói chuyện một lát, sau đó sẽ dẫn em đi tìm chỗ khác nghỉ ngơi.”
Chúng tôi đang nói, thì nhìn thấy Hắc Nhân bị vài cảnh sát áp tải ra. Tay của hắn bị còng ở phía trước, đang cố gắng tránh thoát: “Không liên quan đến tôi, các anh chưa rõ ràng đã bắt người! Không liên quan đến tôi!”
Trương Dạng vội vàng đuổi theo, cảnh sát không cho anh đến gần.
Hắc Nhân nhìn thấy Trương Dạng, như gặp được cứu tinh, lớn tiếng la lên: “Dạng ca, không liên quan đến tao! Bọn họ hãm hại tao!”
Trương Dạng nói gì đó, hướng về phía Hắc Nhân làm thủ thế bắt tay, không biết hắn có nhìn thấy hay không, bởi vì hắn đã bị cảnh sát nhét vào trong xe, rất nhanh bị đưa đi.
Trương Dạng lui về phía sau, sắc mặt tái nhợt. Tôi tiến đến nắm lấy tay anh, an ủi: “Không sao đâu. Yên tâm đi, điều tra rõ sẽ thả người. Em cũng tin Hắc Nhân không có liên quan đến chuyện này.”
Người ૮ɦếƭ, quả thật là cô gái kia. Trên иgự¢ của cô ấy bị đâm bởi một con dao, là ở giữa иgự¢, trúng ngay tim, ૮ɦếƭ tại chỗ.
Dao là của Hắc Nhân.
Tôi đã nhìn thấy.
Hắn luôn mang theo bên mình con dao găm đó.
Hắc Nhân không nói rõ tại sao dao lại bị mất, cũng không có chứng cứ vắng mặt chính xác, cảnh sát lục soát được trong nhà của hắn một cái túi nhỏ màu đen, bên trong đều là heroin, bên trên còn có vân tay của hắn và cô gái kia.
Tất cả đều gây bất lợi cho Hắc Nhân. Một khi tội danh thành lập, chắc chắn hắn sẽ bị tử hình.
Chúng tôi đi đến cục công an, kể lại toàn bộ sự việc từ ngày hôm qua đến buổi sáng ngày hôm nay. Hắc Nhân ở Bắc Kinh không có người thân, chúng tôi rốt cuộc cũng không được phép gặp mặt hắn. Đi ra khỏi cục công an, sắc mặt của Trương Dạng thật sự nặng nề, anh nói với tôi: “Tiểu nha đầu, xem ra, anh phải tìm cách khác.”
“Còn có cách khác sao?” Tôi hỏi.
“Em đừng quan tâm.” Anh nói, “Đây là chuyện của anh.”
“Nếu vậy, em đi về trước nhé, ở đây chỉ gây phiền toái cho anh.”
Anh suy nghĩ, nói: “Cũng tốt, khiến em cực khổ nữa rồi.”
“Anh nói gì vậy!” Tuy rằng anh không nói một lời giữ tôi ở lại, khiến cho lòng tôi có chút trống trải, nhưng tôi biết anh là người trọng tình trọng nghĩa, chuyện của Hắc Nhân đích thực không phải chuyện nhỏ. Tôi chắc chắn phải thông cảm cho anh.
Anh đưa tôi đến nhà ga, thay tôi mua vé, còn mua loại giường nằm mềm. Tôi biết anh cứu Hắc Nhân phải cần đến tiền, vì thế nhân lúc anh xếp hàng mua vé, tôi đến một ngân hàng ở gần nhà ga, lấy hết số tiền tôi có đưa cho anh, nhưng anh nhất quyết không chịu lấy, nhét toàn bộ số tiền trở lại ba lô của tôi.
“Thật xin lỗi.” Anh ôm tôi, nói: “Lần này em đến, không thể dẫn em đi chơi được nhiều, vốn còn muốn dẫn em đi Vạn Lý Trường Thành (7.5).”
(7.5) Vạn Lý Trường Thành là bức tường thành nổi tiếng của Trung Quốc được xây dựng bằng đất và đá từ thế kỷ 5 TCN cho tới thế kỷ 16, để bảo vệ Đế quốc Trung Quốc khỏi những cuộc tấn công của người Hung Nô, ௱ôЛƓ Cổ, người Turk, và những bộ tộc du mục khác đến từ những vùng hiện thuộc ௱ôЛƓ Cổ và Mãn Châu. Vạn Lý Trường Thành bắt đầu từ điểm phía đông tại Sơn Hải, gần Tần Hoàng Đảo, ở tỉnh Hà Bắc gần Vịnh Bột Hải. Kéo dài qua chín tỉnh và 100 huyện, 500km cuối cùng vẫn còn nhưng đã thành những đống gạch vụn, và hiện nay nó kết thúc ở điểm cuối phía tây di tích lịch sử Gia Dục Quan, nằm ở phía tây bắc tỉnh Cam Túc tại biên giới với Sa mạc Gobi và những ốc đảo của Con đường tơ lụa. Vạn Lý Trường Thành được phong tặng là một trong bảy kỳ quan thế giới Trung cổ.
Tôi che miệng anh lại, không cho anh nói tiếp.
Anh hôn vào lòng bàn tay tôi: “Ngoan, ở Thượng Hải chờ anh, xử lý xong chuyện của Hắc Nhân, anh sẽ lập tức đến gặp em, mọi chuyện sẽ trở lại như xưa.”
“Vâng.” Tôi nói, “Anh cũng đừng nóng vội, chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Điện thoại của anh lúc này vang lên, tôi nghe được anh nói với đối phương: “Được, tôi lập tức tới, chờ tôi một chút.”
“Em tự lên xe được rồi.” Tôi nói với anh.
“Được không?”
“Yên tâm đi.” Tôi cố gắng nở nụ cười, “Em đi nhiều lần rồi, anh đi đi!”
Anh dùng sức ôm tôi vào lòng, sau đó xoay người rời khỏi.
Rốt cuộc tôi cũng không sao quên được mỗi một lần ly biệt cùng anh, trong lòng bỗng nhiên có ai đó khoét đi một mảng lớn, đau không thể diễn tả. Tôi quay đầu lại hướng đến nhà ga chật chội mà đi, ở giữa những con người xa lạ chen chúc nhau, tôi che giấu nỗi lòng mất mát và cô độc của mình một cách hoàn mỹ.
Khi đến phòng đợi, nắm chặt vé ở trong tay, bỗng nhiên tôi có một quyết định.
Tôi không muốn đi.
Tôi muốn ở lại.
Tôi không thể rời xa anh như thế. Tuy rằng nhất định anh sẽ không cần đến tôi, nhưng ở lại, nhất định là điều tôi cần phải làm.
Cứ như vậy, tôi quay lại, một lần nữa không thể thỏa hiệp với nội tâm đang kiên quyết lựa chọn.
[7.3]
Nếu, tôi nói là nếu, nếu ngày đó tôi rời khỏi Bắc Kinh, có lẽ sự việc sẽ không giống như vậy. Tôi sẽ không biết gì cả, không phát hiện gì cả, sẽ vẫn mang cảm giác hạnh phúc chờ đợi.
Nhưng mà , không may là ngày đó tôi lại không đi.
Tôi hủy bỏ vé tàu hôm đó, đổi lại vé ngày thứ bảy, tôi muốn tự mình du ngoạn Bắc Kinh thêm một chút, sau đó vào buổi tối thứ sáu sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, không phải sẽ thật sự bất ngờ hay sao.
Một mình du lịch đối với tôi thật sự rất quen thuộc, mấy ngày nay tuy rằng không có anh bên cạnh, nhưng tôi cảm thấy rất vui vẻ, tôi tìm một nhà trọ thật khá để ở, đi Vạn Lý Trường Thành, còn muốn đi Vinh Bửu Trai, Lưu Ly Phường, Phan Gia Viên, (7.6) du ngoạn thật vui vẻ. Trong lúc đi chơi, tôi thường gửi tin nhắn cho anh, anh nói cho tôi biết chuyện của Hắc Nhân đã gần giải quyết xong, còn anh, đã sắp phải đi làm việc ở nhà hàng món Tây.
(7.6) Là những nơi buôn bán đặc thù ở thành phố Bắc Kinh. Vinh Bửu Trai bán tranh, liên quan đến thư pháp. Lưu Ly Phường chuyên buôn bán và chế tác ngọc. Phan Gia Viên chuyên bán đồ gốm, điêu khắc, và một số đồ cổ khác.
Tôi hỏi anh: “Anh có nhớ em không?”
Anh nói: “Rất nhớ.”
Tôi nói: “Nếu bây giờ em vẫn còn ở Bắc Kinh, anh sẽ thế nào?”
Anh nói: “Còn phải hỏi, anh sẽ cố gắng trừng phạt em.”
Tôi không dám gửi thêm tin nào nữa, anh là người thông minh, nói nhiều quá sẽ lộ chuyện. Cho nên tôi cất điện thoại, chuyên tâm tiếp tục dạo phố. Tại trung tâm mua sắm ngầm “77’th Street” (7.7), tôi chọn mua hai cái áo thun dài tay, màu hồng nhạt, một cái lớn, một cái nhỏ, một cái cho tôi, một cái cho anh. Trên áo có in hình tôi rất thích, là hai con mèo nhỏ. Tôi lo anh ngại nó hơi “ngây thơ” quá, nhưng tôi nghĩ cũng không sao, nếu anh dám không mặc, tôi sẽ trừng trị anh, đến khi nào anh chịu mặc mới thôi.
(7.7) Một trung tâm mua sắm được xây dựng dưới lòng đất ở Bắc Kinh.
Buổi tối ngày thứ sáu, trước tiên tôi gọi điện thoại cho anh, anh nhận có vẻ vội vàng, nói cho tôi biết đang trên đường đi làm. Tôi nghẹn ngào nói ra giọng khổ sở: “Tâm trạng của em đang không tốt, anh có thể nói chuyện với em một lát được không?” Trong lòng lại cười đến hồi hộp.
“Em sao vậy?” Tôi nghe được anh có chút sốt ruột.
“Khó nói lắm, chính là tâm trạng cực kỳ cực kỳ không tốt, cực kỳ cực kỳ nhớ anh.”
“Em yêu.” Anh do dự một chút, liền nói: “Anh muộn giờ làm rồi, chờ anh tan ca được không?”
“Vậy mấy giờ anh tan ca?”
“Mười hai giờ đêm.” Anh nói, “Khi nào hết giờ, anh sẽ lập tức gọi cho em.”
“Nhưng lúc đó, có thể em đi ngủ rồi.”
“Vậy sáng mai anh gọi cho em.”
“Không, em muốn nói chuyện ngay bây giờ.”
“Được rồi, được rồi.” Tôi nghe tiếng anh khởi động xe máy, “Anh sẽ vừa chạy xe, vừa nói chuyện với em, nói anh nghe xem nào, vì sao tâm trạng không tốt?”
“Thôi quên đi!” Vì sợ anh lái xe không an toàn, tôi làm như tức giận cúp điện thoại.
Anh không có gọi lại, trong lòng tôi vẫn có chút gì đó không cam tâm. Nhớ đến những trò trêu chọc xấu xa của anh trước kia, tôi thề phải bày trò đùa dai trả đũa anh, cho nên không làm thì thôi, đã làm là phải làm đến cùng, tôi gửi cho anh một tin nhắn: “Anh không cần em như vậy, chúng ta chia tay đi.”
Sau đó, tôi tắt luôn điện thoại.
Tôi quay lại khách sạn, xem mấy bộ phim truyền hình nhàm chán, ăn hết một đống lớn hoa quả, uống xong mấy hộp sữa chua to. Đến 11 giờ 45 tối, tôi đi đến nhà hàng Tây theo trí nhớ của mình.
Nhà hàng cơm Tây đó có tên là: “Thánh địa Châu Á”
Tôi ngồi ở ven đường xuống cạnh một cái đèn đường, sau đó đến một siêu thị mua một cây kem chờ anh đi ra.
Tôi mặc cái áo khoác mới anh đã mua cho tôi, tôi nghĩ đến cảnh tượng lúc anh tan ca, tôi sẽ làm như không có việc gì đi đến trước mặt anh, sẽ nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc nhìn ngó ngang dọc của anh, nghĩ tới đó nhịn không được nở nụ cười.
Buổi tối mùa thu ở Bắc Kinh, thật sự rất đẹp.
Tôi nghĩ mình thông minh, tự cho rằng cái gì cũng đều biết được, nhưng lại cố tình xem nhẹ một điều chính là: vận mệnh thật sự rất thích đùa giỡn, tôi đã nhiều lần nghĩ rằng sẽ tạo được sự ngạc nhiên, nhưng lại tự gây cho mình đau khổ.
Ngày đó, tôi không đợi được Trương Dạng.
Mười hai giờ đêm, đồng nghiệp của anh nói cho tôi biết, hôm qua anh đã xin nghỉ việc.
Đồng nghiệp của anh còn chủ động cho tôi biết: “Cậu ấy đi đến một quán bar mới làm quản lý, là của một ngôi sao ca nhạc làm chủ, sau này sẽ không đến đây làm nữa.”
Trong đầu của tôi “ầm” một tiếng, vốn không muốn hỏi, nhưng nhịn không được liền hỏi: “Là quán bar của Tưởng Nhã Hy sao?”
Người đồng nghiệp kia nói: “Chắc là vậy, hình như là khai trương ngày hôm nay, cô đi thử xem sao?”
Khó trách anh bận rộn như vậy, khó tránh tôi nói về Thượng Hải anh không một lời giữ lại, thì ra hôm nay là ngày quán bar của Tưởng Nhã Hy khai trương, thì ra anh vẫn còn làm việc cho Tưởng Nhã Hy, thì ra tôi chẳng biết gì cả.
Khoảng hai giờ sáng, tôi tìm đến được nơi đó. Là một quá bar tĩnh mịch, rất đàng hoàng khác xa so với tôi tưởng tượng, tên của quán bar chỉ có một chữ: Giảo. Tôi biết, đó là tên thật của Tưởng Nhã Hy. Trước khi Tưởng Nhã Hy là Tưởng Nhã Hy của bây giờ, cô ấy tên là Tưởng Giảo, khi đó toàn Thiên Trung ai cũng biết, cô ấy là bạn gái của Trương Dạng.
Tôi đứng ở cửa tự hỏi một chút, định đi vào, nhưng lại bị bảo vệ ngăn cản, nói rằng phải có thẻ hội viên.
Tôi nói không có, anh ta nói: “Xin thứ lỗi, ở đây chúng tôi chỉ tiếp đãi hội viên.”
“Tôi là bạn của Tưởng Nhã Hy.” Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
“Đến đây, ai cũng đều nói là bạn của Tưởng Nhã Hy.” Người bảo vệ mỉm cười, “Tôi nghĩ cô không cần phải ở đây chờ ký tên đâu, hôm nay cô ấy đã về nhà rồi, cô không đợi được đâu, nhanh chóng về ngủ đi thôi, ngày mai còn phải đi học.”
Anh ta tự cho rằng tôi là fan hâm mộ.
Tôi ôm cái ba lô nhỏ của mình đi về phía ven đường. Đèn đường khiến cho bóng dáng của tôi kéo dài trong cô độc vô hạn. Tôi lấy điện thoại của mình ra, bàn tay run rẩy mở nó, tôi hy vọng đột nhiên nó sẽ vang lên một cách thần kỳ, bên tai tôi sẽ nghe tiếng anh nói: “Anh nhớ em, tiểu nha đầu. Em mà còn nói chia tay anh sẽ trừng trị em.”
Nhưng, ngay cả một tin nhắn nhỏ cũng không có.
Anh không có rảnh xem điện thoại, hay là căn bản không cần đến tôi nữa?
Tôi chuẩn bị chủ động gọi điện thoại cho anh, đúng lúc đang gọi số điện thoại kia, tôi nhìn thấy anh từ bên trong đi ra, anh và Tưởng Nhã Hy dựa vào nhau thật sự rất gần, cùng đi còn có hai người lạ mặt khác, nhìn qua đều là ngôi sao. Anh cùng bọn họ trò truyện vui vẻ, với bộ dáng cực kỳ thân quen. Anh mặc một bộ Âu phục, tôi chưa từng thấy anh mặc Âu phục, tôi không biết rằng thì ra anh mặc Âu phục đẹp đến vậy, tôi không biết rằng thì ra anh đứng cùng với những ngôi sao lại ra dáng hòa hợp đến vậy.
Một khắc đó, anh lại cách xa tôi đến thế, cho dù tôi có cố gắng dốc hết sức lực cũng không cách nào kéo gần khoảng cách đó.
Điện thoại của anh vang lên, anh tiếp nhận.
Điện thoại đã gọi được, nhưng lỗ tai của tôi bỗng nhiên không nghe thấy tiếng anh nói chuyện, yết hầu của tôi bỗng nhiên như bị tắc nghẽn, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Anh “a lô” một lúc lâu, sau đó mới cúp điện thoại, anh hướng về phía Tưởng Nhã Hy nhún nhún vai, giúp cô ấy mở cửa xe. Tôi trốn ở một nơi bí mật gần đó nhìn Tưởng Nhã Hy, cô ấy ngày càng xinh đẹp, cô ấy mặc một cái váy rực rỡ, cùng với cái áo khoác hợp dáng, kiểu tóc hoàn mỹ có cài một đóa hoa hồng đẹp mắt, làn da cực kỳ mịn màng, so với cô ấy trong trí nhớ của tôi là hoàn toàn khác nhau, cô ấy nháy mặt với Trương Dạng, cười một cách cao quý, sau đó chui vào trong xe.
Anh cũng lên xe, chiếc Mercedes Benz màu trắng đẹp tuyệt trần phóng đi.
Tôi cầm cái điện thoại của mình trong tay, đứng sững ở nơi đó rất lâu, rất lâu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc