Tai Trái - Chương 25

Tác giả: Nhiêu Tuyết Mạn

[7.0]
Kỳ nghỉ lễ quốc khánh, nhà ga Thượng Hải chật chội.
Hôm đó, vé xe lửa đi Bắc Kinh gần như bán hết sạch. Bây giờ đã là mùa thu, trời vẫn nóng hực sau giữa trưa, gió rất lớn, thổi vào biển quảng cáo ở sân ga làm chúng lay động. Đoàn người trên quảng trường chen chúc dồn ứ, giống như bị thứ gì đó giữ chặt lại, không thể nhúc nhích.
Trong lòng tôi quyết định đi gặp anh, có “chín con ngựa cũng không kéo được” (7.1).
(7.1) Quyết tâm rất lớn, không thể thay đổi.
Rốt cuộc, tôi cũng cầm được tấm vé trên tay, nhờ sự giúp đỡ của một người tốt mà lên xe. Đây là chuyến tàu chậm nhất, sẽ ngừng ở trạm liên tục. Tôi không có chỗ ngồi, bốn phía đều là người xa lạ, trong xe dơ bẩn hỗn tạp đủ loại mùi, khiến cho người ta muốn nôn mửa. Tôi chạy đến các toa khác, muốn đi hít thở chút không khí, nhưng toa nào cũng chật ních người là người. Vất vả lắm tôi mới tìm được một chỗ dừng chân, ôm cái ba lô nhỏ, tôi suy nghĩ buổi tối sẽ phải đối phó như thế nào.
Đây là cuộc hành trình gian nan nhất trong đời, hai chân của tôi đứng mãi giống như sắp cứng đơ, lúc nào nhắm mắt liền có thể ngủ ngay. Rốt cuộc tôi cũng hiểu, lòng quyết tâm của con người lại lớn đến vậy, chỉ cần trong lòng còn muốn, vượt qua thiên sơn vạn thủy, đều có thể làm được.
Xe lửa sẽ dần dần tiến vào ngày mới, đứng trên con phố xa lạ, tôi sẽ hít thở bầu không khí của cùng một thành phố với anh. Nghĩ đến đây, tâm trạng của tôi phấn khởi gấp trăm lần, mỏi mệt sau một đêm liền biến mất một cách thần kỳ. Trong ánh sáng buổi sớm rạng đông, bỗng nhiên tôi nhận được điện thoại của anh: “Tiểu nha đầu, em đang ở đâu?”
“Trên xe lửa, sau đó sẽ đứng ở Bắc Kinh.” Tôi vô cùng đắc ý, “Chuẩn bị tiếp đón!”
Bên kia do dự vài giây, sau đó nói: “Vớ vẩn, anh đang đứng ở Thượng Hải.”
Đây quả thật là lần tuyệt vọng nhất từ trước tới nay, chúng tôi vì muốn tạo bất ngờ cho nhau, mà phải trả cái giá nhàm chán nhất thế giới.
Tất cả nguyên nhân đều vì hai chữ: Tình yêu.
Tình yêu làm cho con người ta điên cuồng mất đi lý trí. Xem ra lời này không ai có thể phản đối.
[7.1]
Lần đầu nhìn thấy hắn, tôi đã hoàn toàn không nhận ra.
Hắn để đầu đinh, mặc một cái áo sơ mi màu trắng, một cái quần thể dục rộng thùng thình, cùng với đôi giày thể thao. Hai lỗ tai của hắn rất lớn, có vẻ đặc biệt. Hắn hướng về phía tôi chào đón, gọi hai tiếng: “Chị dâu.”
Tôi bị gọi đến đỏ mặt, vội vàng nhìn ra phía sau, trong lòng nghi ngờ hắn đã nhận lầm người.
“Dạng ca đang trên đường về gấp, sai bảo anh đến đón em.” Hắn nói, “Hành lý của em đâu?”
“Không có hành lý.” Tôi nói. Bởi vì vội quyết định, lại sợ đi đường vất vả chật chội, nên tôi chỉ đeo một cái ba lô nhỏ trên lưng để đi.
Hắn nhếch môi nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng toát, có chút tiếc nuối, nói: “Xem ra em không nhận ra anh.”
Tôi quả thực không có cách nào khác, đành thất lễ nhìn ngó hắn, hy vọng có thể thấy được một tý dấu vết quen thuộc trên gương mặt kia. Đáp án còn chưa ra thì hắn đã tự động lên tiếng: “Anh là Hắc Nhân.”
Trời ạ.
Thì ra thời gian lại có thể giống như một thẩm mỹ viện có công nghệ cao đến vậy. Trước đây đầu tóc của hắn bóng lưỡng, thích đeo trên người đủ thứ linh tinh gì đó, đánh bóng rổ rất giỏi, cũng thích đánh người, đã từng đánh Hứa Dặc đến nỗi nằm bệnh viện một tuần, còn bắt cóc Tưởng Giảo, sau khi náo loạn một thời liền chẳng biết đi đâu.
Hắn từng là một truyền kỳ ở thành phố nhỏ của tôi.
Nhưng hắn ở trước mắt này, thật sự khác với hắn ở trong trí nhớ của tôi một trời một vực. Từ lúc nào hắn và Trương Dạng trở thành bạn bè, tôi cũng hoàn toàn không biết.
“Chúng ta đi thôi.” Hắn nói, “Chỗ của anh cách đây không xa lắm, đi xe điện ngầm qua hai trạm là đến.”
Đó là một khu nhà trọ bốn phía đều có phòng ở, vây quanh một cái sân, tên gọi là Tứ Hợp Viện. Phòng trọ của Hắc Nhân nằm ở nơi tối tăm nhất thuộc phía tây, tuy không có nhiều ánh sáng mặt trời, nhưng phòng rất sạch sẽ. Vừa bước vào, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là tấm ảnh chụp của Ba Lạp ở trên tường, giống y như đúc tấm ảnh trên ngôi mộ ở Nam Sơn, một khuôn mặt trẻ tuổi, quật cường, không hề sợ hãi.
“Anh tìm người vẽ lại.” Hắc Nhân nói, “Trước kia ở bên cạnh cô ấy, lại quên chẳng chụp cho cô ấy một tấm ảnh nào.”
Tôi đến gần, mới phát hiện thì ra không phải là ảnh chụp, chỉ là một bức tranh, nhưng quả thật rất giống, có thể đánh tráo với ảnh thật.
“Anh vẫn còn nhớ tới cô ấy sao?” Tôi hỏi.
“Để anh ra ngoài đun chút nước uống cho em.” Hắn cúi đầu, cầm lấy cái ấm nước ở dưới chân, đi ra ngoài.
Tôi nhìn chằm chằm tấm ảnh của Ba Lạp ở trên tường một lúc lâu. Được người khác nhớ tới đúng là chuyện may mắn, nếu Ba Lạp ở dưới suối vàng có biết, chắc là sẽ cảm thấy hạnh phúc. Tôi đang miên man suy nghĩ, thì có người khẽ đẩy cửa nhìn vào, là một cô gái mặc bộ váy màu đen, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt có chút ganh ghét.
Tôi bất an đứng dậy.
“Nghe nói bạn gái của A Ngưu trở lại, tôi đến xem thử.” Giọng nói của cô ấy khàn đặc, nghe qua khiến người ta sợ hãi.
“Sao cô lại đến đây?” Cô ấy lại cao giọng hỏi tôi.
Tôi hỏi: “Ai là A Ngưu?”
Vừa nói xong, Hắc Nhân mang theo một ấm nước sôi từ phía sau đi vào, hắn kéo cô gái kia qua một bên, nói: “Tránh ra chỗ khác đi, đừng có đến đây làm loạn, đây là bạn gái của Dạng ca.”
“A Ngưu.” Cô gái chu miệng lên, “Không phải hôm nay anh được nghỉ sao? Anh giúp em chơi trò chơi đi, em đến cấp 24 rồi mà mãi chẳng lên cấp được…”
“Được.” Hắc Nhân ngắt lời cô ấy, “Hôm nay có chuyện đặc biệt rồi, bữa khác nói tiếp.”
Nói xong, hắn đi vào phòng, nặng nề đóng cửa lại.
Tôi cười ha ha, hỏi hắn: “Anh đổi tên từ khi nào vậy?”
“Anh họ Ngưu.” Hắn nói.
Phải không? Tôi không nghĩ hắn lại mang họ Ngưu, trong trí nhớ của tôi, hắn luôn được gọi là Hắc Nhân. Hắc Nhân, Hắc Nhân. Thậm chí tôi vẫn có thể nhớ lại giọng nói của Ba Lạp gọi hắn, từng tiếng một, giống như ở ngay bên tai vậy.
“Em uống miếng nước, ngủ một lát đi, trên xe lửa không có chỗ ngồi, chắc chắn là rất mệt. Đúng rồi, để anh thay cái chăn mới cho em, anh có giặt rồi.”
Tôi ngăn hắn lại: “Không cần phiền vậy đâu, em không có để ý.”
“Anh phải làm.” Hắn nhanh nhẹn đứng lên, “Dạng ca không có ở nhà, chăm sóc tốt cho em là trách nhiệm của anh.”
Hắn làm xong hết mọi chuyện, sau đó quay đầu nói với tôi: “Em ngủ đi, anh ra ngoài có việc một lát.”
Tôi quả thật rất mệt, ngã người lên giường liền ngủ, vừa có cảm giác ngủ sâu thì đã đến 1 giờ chiều.
Mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy lại là bức ảnh của Ba Lạp ở trên tường, với khuôn miệng xinh đẹp, đôi mắt to tròn, cô ấy đang nhìn tôi, giống như có rất nhiều lời muốn nói. Tôi cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi buồn khó diễn tả, vì thế đứng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài. Cái sân giữa trưa mùa thu là một mảnh tịch mịch, tôi lại nhìn thấy cô gái với bộ váy màu đen kia, cô ấy đang ngồi ở một chỗ ăn mì “Sư phụ Khang”, nhìn thấy tôi, cô ấy cầm lấy cái ly mì giơ lên, xem như chào hỏi.
Cô ấy thật sự rất gầy, thân hình không đẹp lắm, nhưng xương quai xanh cũng coi như có nét thu hút riêng. Xem ra cô ấy khoảng chừng 20 tuổi, thấy tôi cứ nhìn chằm chằm mình, cô ấy đứng dậy, làm một cử chỉ duyên dáng, sau đó hỏi tôi bằng giọng khàn đặc: “Cô ngủ đến tận bây giờ à?”
Tôi gật đầu.
Cửa cổng lúc này có người đẩy vào, một nam nhân thô kệch cao lớn xông đến, cô gái mặc váy đen thấy thế liền vứt bỏ bát mỳ chạy nhanh vào nhà, nhưng bị người kia nhanh chân hơn túm lấy tóc: “Con nha đầu thối, dám thả bồ câu của tao, mau giao thứ đó ra đây!”
“Không có ở chỗ tôi.” Cô gái nói.
“Mày đã đưa cho ai?”
Cô gái không chịu nói, liền bị nam nhân cho một đấm vào mặt, máu tươi, lập tức chảy ra từ mũi của cô ấy. Tôi bị tình huống đột ngột dọa sợ, đứng lì một chỗ, muốn tiến không được, lùi cũng không xong, chỉ có thất thanh kêu lên: “Đừng đánh nữa!”
Chính lúc này Hắc Nhân cầm theo hai cái hộp cơm đi vào, nhìn thấy tình huống như vậy, hắn không nói tiếng nào, đẩy tôi thật nhanh vào phòng, nói nhỏ với tôi: “Vào đi, đừng có dây vào bọn chúng.”
Hắc Nhân đóng cửa phòng lại, ở ngoài sân truyền đến tiếng kêu thảm thiết của cô gái kia, hắn ta vẫn tiếp tục đánh cô ấy.
“Không báo nguy sao?” Tôi nói.
Hắc Nhân lấy hai hộp cơm từ trong túi nylon ra, nói: “Em đói bụng rồi, nên ăn cơm đi.”
Cô gái kia vẫn kêu gào thảm thiết, lúc nhỏ lúc lớn, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
“Hắn cứ như vậy sẽ đánh ૮ɦếƭ cô ấy!” Tôi nói.
“Cả ngày gây chuyện, đánh ૮ɦếƭ cho rồi.” Hắc Nhân nói, “Em đừng để ý, ăn cơm của em đi.”
Tôi đứng dậy, kéo cửa ra, lớn tiếng kêu lên: “Đừng đánh nữa, nếu không tôi sẽ báo nguy!”
Cô gái kia bị đánh đến nỗi cuộn người ngồi ở góc tường, cả người toàn là máu, không nói được tiếng nào, chỉ có ôm đầu phát run. Gã kia tạm thời buông tha cô ấy, quay về phía tôi xông tới: “Báo nguy, tao mẹ nó đánh luôn cả mày!”
Nắm đấm của hắn giơ ra giữa không trung liền bị Hắc Nhân ngăn lại.
Hắc Nhân lạnh lùng nói: “Mày dám ***ng đến em ấy à, thử xem?”
Gã kia muốn đẩy Hắc Nhân ra, nhưng Hắc Nhân vẫn đứng ở đó, không một chút sứt mẻ.
Gã kia giơ ra một nắm đấm muốn đánh tiếp, Hắc Nhân tránh được, liền lấy trong túi ra một con dao găm, nói: “Đến đây, tao sẽ cho mày một chút máu.”
Gã nam nhân có vẻ sợ, lui lại từng bước. Cô gái ở góc tường bỗng nhiên cười ha ha: “Đánh đi, đánh với A Ngưu ca đi, còn có người không sợ ác hơn nữa kìa!”
“Câm miệng!” Hắc Nhân quát cô ấy, “Đừng nói tôi cùng một loại với cô!”
“Coi như hôm nay mày gặp may, tao cảnh cáo mày, tốt nhất đêm nay trả lại cho tao, bằng không coi chừng tao!” Nam nhân mắng xong, xoay người, chạy ra khỏi Tứ Hợp Viện.
Hắc Nhân cất con dao vào túi, hùng hổ nói: “Lại còn hăm dọa tao.”
Cô gái váy đen lắc lắc thân mình đứng dậy, cao giọng nói: “Cảm ơn anh, A Ngưu ca, bạn bè tốt.
“Cô phải cảm ơn em ấy.” Hắc Nhân chỉ vào người tôi nói, “Tôi chẳng thèm giúp cô đâu.”
[7.2]
Khi tôi tỉnh lại, người đầu tiên tôi nhìn thấy, chính là anh.
Anh đang ngồi ở đầu giường, nhìn tôi. Vẻ mặt có chút mệt mỏi, nhưng trong ánh mắt dạt dào yêu thương.
Nhìn thấy tôi đã mở mắt ra, anh vươn tay chạm nhẹ vào mặt của tôi: “Tiểu nha đầu, tỉnh rồi sao?”
Trong nháy mắt đó, tôi nghĩ mình đang nằm mơ. Khuôn mặt đã vô số lần nhớ nhung kia, nay đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt, khiến cho tôi có một loại cảm giác xót xa dâng lên trong lòng. Bởi vì cảm giác chua xót này, dáng vẻ của tôi đoán chừng giống như một kẻ ngây ngốc ngồi nhìn, cho đến khi anh dùng tay véo vào mặt của tôi, véo đến nỗi tôi phải kêu lên: “Oa, đau quá!”
“Anh đã về rồi.” Anh nói, “Em vẫn đang ngủ, anh không muốn đánh thức em dậy.”
Tôi ngồi lên giường, kinh ngạc kêu lên: “Anh vào bằng cách nào?”
Anh cười: “Hắc Nhân có chìa khóa mà.”
“À, anh ấy nói đến phòng bảo vệ ở công ty ngủ rồi.”
“Nó không có đi.” Trương Dạng nói, “Nó sợ em ở một mình không quen, nên ngồi ở ngoài cửa ngủ một đêm. Đến khi thấy anh về, nó mới chịu đi ngủ.”
Tôi cảm thấy xúc động.
“Hắc Nhân là một người anh em tốt.” Trương Dạng nói, “Mau dậy đi, anh dẫn em đi chơi.”
“Anh ngồi hai ngày trên xe lửa rồi, không thấy mệt sao, có muốn ngủ một lát không?”
Anh cười rộ lên một cách xấu xa: “Muốn ngủ thì cùng nhau ngủ nhé?”
Tôi sợ tới mức leo xuống giường nhanh như chớp.
“Em thay quần áo đi.” Anh nói, “Anh đứng ở ngoài cửa hút ***.”
Tôi cười hi hi: “Em sẽ mặc bộ quần áo này luôn, mặc thêm áo khoác ngoài là được rồi, không cần thay.”
Anh cầm cái ba lô nhỏ của tôi lên, nói: “Ba lô nặng như vậy, bên trong là cái gì?”
“DV.” (Máy quay phim) Tôi nói, “Em phải để dành nửa năm tiền công mới mua được, đây là lần đầu tiên mang theo dùng.”
“Sao? Muốn quay lại cảnh một cô bé nhà quê lên tỉnh à?”
“Đúng vậy!” Tôi nói.
Anh vỗ vỗ đầu tôi, “Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi thôi.”
Tôi cười: “Ở trước ống kính, ít nhất em phải rửa mặt chải đầu một chút chứ.”
Tôi đang ở trong sân mở vòi nước rửa mặt thì nhìn thấy cô gái kia đi ra, mấy dấu vết sưng đỏ trên mặt vẫn chưa dịu bớt, cô ấy đi đến trước mặt tôi, đưa cho tôi một cái túi nhỏ màu đen, nói: “Nhờ cô một việc, người đẹp.”
“Vâng?”
“Tôi phải đi rồi, cô đem cái này đưa gấp cho A Ngưu giúp tôi, được không?”
“Cô không tự tay đưa cho anh ấy được à?”
“Tôi chờ không kịp.” Cô ấy nói, “Còn nữa, chuyện ngày hôm qua, cảm ơn cô.”
“Không cần khách sáo.” Tôi nói.
Tôi đang muốn cầm lấy cái tùi nhỏ màu đen kia, thì Trương Dạng bước nhanh đi đến, ngăn cản tay của cô gái lại, nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi phải đi, chuyện của cô thì cô tự làm đi.”
Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt cầu xin.
“Dạng ca…”
“Đi.” Trương Dạng đặt tay lên vai tôi, kéo cả người tôi đi ra ngoài. Tôi nhịn không được quay đầu lại, phát hiện cô ấy vẫn nắm chặt cái túi đứng ở đó, trên mặt mang theo nét khổ sở cứng đờ.
“Tại sao các anh không ai thích cô ấy vậy?” Tôi hỏi Trương Dạng.
“Không có gì, thích thì không thích thôi.” Trương Dạng nói, “Những người này không có quan hệ gì với chúng ta.”
Anh nắm tay tôi, dĩ nhiên trong lòng tôi tràn đầy vui vẻ, tất cả những chuyện khác, dĩ nhiên cũng không có thời gian đâu mà nghĩ tới. Tôi chỉ cảm thấy thời khắc này, cho dù làm gì, cho dù đi đến đâu, chỉ cần anh muốn, tôi cũng sẽ muốn.
“Lần đầu tiên đến Bắc Kinh à?” Anh hỏi tôi.
“Vâng.”
“Đợi ăn xong điểm tâm, anh dẫn em đi Thiên An Môn (7.2).”
(7.2) Thiên An Môn là cổng chính vào Tử Cấm Thành tại Bắc Kinh. Nó nằm ở lề phía bắc của Quảng trường Thiên An Môn.
“Được đó, được mở rộng tầm mắt rồi.”
“Ngốc quá.” Anh nắm tay tôi càng chặt hơn.
Trên xe điện ngầm có rất nhiều người, lại không còn chỗ ngồi, tôi và Trương Dạng đứng ở một nơi, có một thanh niên nhìn chằm chằm vào chúng tôi, Trương Dạng bỗng nhiên nói với người đó: “Cậu nhường chỗ ngồi cho bạn gái của tôi đi.”
Người thanh niên đã thật sự đứng lên.
Trương Dạng đưa tôi đang trợn mắt há miệng vì kinh ngạc đến chỗ ngồi xuống, sau đó anh nói: “Hẳn là từ trước tới giờ cậu chỉ mới nhìn thấy gái đẹp lần đầu, cô ấy quả thật rất đẹp.”
Tôi nghĩ người thanh niên sẽ tức giận đánh người, không ngờ anh ta cười so với tôi còn ngốc nghếch hơn.
Tôi coi như đã được mở rộng tầm mắt, Bắc Kinh to lớn, đúng là loại người gì cũng có.
Xuống xe điện ngầm, anh đưa tôi đến một quán mì của Nhật Bản, so với quán mì Tiểu Tân Cương ở Thiên Trung dĩ nhiên khí thế hơn nhiều, mặt tiền sạch sẽ sáng sủa, người phục vụ ôn hòa lễ phép. Tôi ngồi xuống phía đối diện anh, cả hai nhất thời không biết nên nói cái gì, đành nhìn nhau ngây ngô cười.
Cũng may anh lên tiếng oán trách trước: “Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia, đến Bắc Kinh cũng không thèm nói một tiếng, làm hại anh ngồi xe lửa hai ௱ôЛƓ đều sưng lên. Vừa về xong liền phải đi chơi, cả người choáng váng rồi này!”
“Xúc động không phải là cái tội. Hơn nữa, anh đi Thượng Hải cũng không nói một tiếng đấy thôi, không phải chỉ một mình em có lỗi!”
“Ồ, đã học được lý luận cơ đấy?”
Tôi trừng mắt nhìn anh. Đột nhiên, anh đứng lên, ngồi vào chỗ bên cạnh tôi, ôm tôi không chịu buông. Tôi vội vàng đẩy anh ra: “Đừng như vậy, qua bên kia ngồi đi!”
“Không.” Anh nói, “Anh thích ngồi bên cạnh em. Như vậy anh mới có thể ăn nhiều một chút.”
“Nói bậy.” Tôi tiếp tục đẩy anh ra.
“Anh không có nói bậy.” Anh giơ tay trái lên thề thốt, “Lúc anh ăn cái gì thật sự không thể nhìn em ăn.”
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com
“Vì sao?”
“Bởi vì anh vừa nhìn thấy em là đã no rồi.”
“Trương Dạng!”
Anh cười ha ha, đắc ý vì trêu chọc được tôi, ghé sát bên tai tôi nhỏ giọng nói: “Đừng có giận, ý của anh là, kỳ thật anh thích ngắm em hơn là ăn cơm, có hiểu không?”
Tức giận mới lạ, bởi vì tôi cũng thích anh ngồi bên cạnh, tay của chúng tôi lúc ăn chạm vào nhau, cùng thưởng thức một bát mỳ nhìn qua rất tinh tế nhưng lại vô cùng khó ăn.
“Khó ăn lắm hả?” Anh hỏi tôi.
“Không.” Tôi cau mày nói, “Chỉ hơi khó ăn chút xíu thôi.”
“Cố chịu đi, đây là quán mì tốt nhất ở Bắc Kinh rồi đấy.”
“Nếu quả thật như lời anh nói, vậy Bắc Kinh đúng là một cái thành phố đáng sợ.”
“Em dám nói xấu thủ đô?” Anh dọa tôi, “Cẩn thận bị bắt!”
Tôi nói: “Bắt lại càng tốt, em sẽ không rời khỏi Bắc Kinh nữa, vậy mỗi ngày có thể cùng anh ở một chỗ rồi.”
“૮ɦếƭ tiệt!” Anh nói, “Lời ngon tiếng ngọt đúng là lấy mạng người.”
“Nếu anh thích nghe, em còn có thể nói tiếp.”
“Nói thử xem nào?” Anh không ăn mì nữa, buông đũa, nhìn tôi một cách hứng thú.
Học tiếng Hoa bấy lâu nay, bỗng nhiên tôi lại nghĩ không ra bất kỳ câu chữ kinh thiên động địa nào, thậm chí cả ngôn ngữ thô tục. Anh khẽ cười một tiếng, đột nhiên cúi người xuống, nhân lúc tôi chưa kịp để ý, nhẹ nhàng, nhanh chóng hôn lên mặt của tôi.
Trong lòng tôi ào ạt nở ra vô số đóa hoa, tôi thiếu chút nữa đã rơi lệ, đành phải liều mạng lấy mì che giấu đi, một bát to, cứ tưởng cho dù thế nào cũng không thể ăn nổi, vậy mà đã bị tôi nhanh chóng ăn sạch sẽ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc