Tai Trái - Chương 23

Tác giả: Nhiêu Tuyết Mạn

[6.4]
Nhờ Triệu Hải Sinh sắp xếp, tôi đến một khu nhà của học viện mỹ thuật tạo hình để học vẽ. Thân phận của tôi chính xác là người yêu của Triệu Hải Sinh, nhưng cuộc sống ở đại học lại khéo che đậy điều đó.
Tôi vẽ rất nhiều, nhưng việc tôi thích nhất là nấu ăn, tôi thích nấu bữa cơm cho cả nhà, thích nhìn Triệu Hải Sinh hoặc Mễ Mễ ngấu nghiến ăn hết chúng. Mễ Mễ cứ vài cái cuối tuần thì về nhà, Triệu Hải Sinh thì vài cái cuối tuần khác cũng đến. Cho nên trong một thời gian dài, Mễ Mễ không hề biết quan hệ giữa tôi và Triệu Hải Sinh, đến một lần, em ấy về nhà sớm, ý muốn cho tôi một sự ngạc nhiên, kết quả vừa đẩy cửa bước vào, thì nhìn thấy Triệu Hải Sinh đang hôn tôi.
Chúng tôi bối rối tách ra, Mễ Mễ cũng không hét lên, em ấy thè lưỡi ra một chút, bình tĩnh đóng cửa lại.
Triệu Hải Sinh có chút xấu hổ, vỗ vào vai tôi, nói: “Không sao đâu, em ấy sớm muộn gì cũng sẽ biết.”
Tôi vẫn còn cảm thấy bất an, nên giục anh về sớm. Khi Triệu Hải Sinh bước ra cửa, Mễ Mễ đang ngồi trên sô pha xem tivi, nhẹ nhàng nói: “Tạm biệt Triệu thúc thúc! À, không đúng, tạm biệt anh rể!”
Triệu Hải Sinh quay đầu mỉm cười, sau đó đóng cửa lại, rời khỏi.
“Tỷ tỷ,” Mễ Mễ nói, “Chị đợi một chút, em có chuyện này muốn nói với chị.”
“Ừ?”
“Chị phải hứa là không giận em mới nói.”
“Nói đi, chị hứa.”
“Em không muốn thi đại học.”
“Tại sao?” Tôi gấp đến nỗi thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Đã hứa là không giận em mà.” Em ấy giương miệng lên cãi, “Chị còn như vậy, sao em dám tiếp tục nói?”
Trong lúc Mễ Mễ tiếp tục nói, trong đầu của tôi đã suy đoán ra vô số chuyện, rất nhiều ý niệm nhảy lên nhảy xuống, quay cuồng, nhưng chưa kịp rõ ràng thì lời nói sau cùng của Mễ Mễ đã làm tôi hoảng sợ.
Em ấy nói: “Em muốn đi ca hát.”
Dưới sự phản đối của tôi, Mễ Mễ vẫn đi Thượng Hải dự thi, Triệu Hải Sinh đã bỏ tiền ra giúp em ấy đạt ý muốn.
Đến lúc tôi biết tất cả mọi chuyện thì đã muộn, Mễ Mễ ở sân bay gọi điện thoại cho tôi bảo rằng đừng bao giờ tức giận, chờ em ấy thành công trở về, sau đó liền cúp điện thoại. Tôi chạy đến văn phòng của Triệu Hải Sinh, đó là lần đầu tiên tôi đến công ty của anh. Ở trên taxi, nắm chặt bàn tay lại thành quyền suy nghĩ, tôi nhất định phải giáp mặt nói chuyện với anh, có lẽ anh có quyền quyết định hết thảy, nhưng tương lai của Mễ Mễ, anh không có quyền can thiệp, không có quyền, chắc chắn không có quyền! Trên đường xe đông đúc, xe đi nửa ngày mới đến. Khi tôi chạy đến công ty của anh, thì đã hết giờ làm, anh đang cùng một phụ nữ ngồi trên xe.
“Ồ, Cát Cát.” Thần sắc của anh có hơi mất tự nhiên, “Sao em lại đến đây?”
Sau đó anh chỉ vào người phụ nữ bên cạnh nói: “Vợ của anh.”
Thì ra anh đã có vợ.
Tôi thở dốc, nói: “Mễ Mễ…” Bỗng nhiên không thể nói được gì nữa.
“Mễ Mễ có lý tưởng của em ấy, sao em không cho em ấy đi thử một lần?” Triệu Hải Sinh mỉm cười nói, “Em yên tâm, anh đã có nhờ người đi theo em ấy, chắc chắn em ấy sẽ an toàn trở về.”
“Vì sao không nói cho em biết?” Tôi hỏi anh.
“Thật xin lỗi, Cát Cát.” Anh nói, “Đây là ý của Mễ Mễ, anh muốn tôn trọng em ấy.”
Người vợ xinh đẹp của Triệu Hải Sinh ngồi ở bên cạnh mỉm cười.
Tôi xoay người bỏ chạy, anh cũng chẳng đuổi theo. Tôi gọi một chiếc xe taxi về nhà, thu dọn đồ đặc, chuẩn bị bỏ đi. Tôi biết Triệu Hải Sinh không có làm gì sai, anh đã có vợ, tôi đã sớm dự đoán được, anh đã vì Mễ Mễ làm tất cả, đơn giản cũng chỉ vì tôi. Nhưng tôi thật sự không muốn nhận ơn nghĩa này, cũng không muốn chiếm tình cảm đó. Anh không có sai, tất cả mọi sỉ nhục đều do chính tôi tự làm tự chịu. Tôi cảm giác bản thân giống như một sợi dây cung đang căng, đã sắp đứt. Tôi chỉ biết là, tôi phải đi, bất luận thế nào, cũng phải rời khỏi, vĩnh viễn không thể trở lại.
Lúc tôi đóng nắp va li lại thì cửa liền mở ra.
Tôi không cần quay đầu lại, cũng biết đó là Triệu Hải Sinh.
Anh bước nhanh đi tới, ở phía sau ôm tôi, hỏi: “Cát Cát, em muốn đi đâu?”
Tôi không nói tiếng nào, nước mắt từ từ rơi xuống.
“Em không được đi.” Anh kéo người tôi quay lại, ép buộc tôi đối mặt với anh.
“Nhìn vào mắt anh đi.” Anh ra lệnh cho tôi.
Tôi không dám, nhưng chỉ có thể nhìn thẳng vào anh.
“Em là người phụ nữ của anh.” Anh nói, “Từ lúc em 14 tuổi, em đã nên hiểu được, đời này kiếp này, em chỉ thuộc về anh, cho dù em đi đâu, anh cũng sẽ tìm được em trở về, bằng không, em cứ thử xem.”
[6.5]
Ngày hôm sau, tôi hạ quyết tâm, quyết định đi bán tranh của mình.
Đó là một nơi khá rộng rãi trên hành lang trưng bày tranh vẽ ở ngay cạnh trường học của tôi, hành lang trưng bày này có tên là: Lúc ban đầu.
Viết xong hai chữ theo phong cách cổ xưa vào một cái bảng nhỏ, tôi treo nó ở một góc, đúng là khà nhỏ, nếu người ta không chú ý có lẽ sẽ không nhìn thấy nó. Tôi ôm mấy bức tranh của mình đứng ở đó, không biết nên nói gì.
Rốt cuộc có một cô gái đến hỏi tôi: “Chị muốn mua tranh à? Tranh ở đây đều là sinh viên khoa Mỹ Thuật vẽ, vừa đẹp vừa rẻ. Chị chọn một bức đi.”
“Không phải.” Tôi nói, “Tôi đến bán tranh.”
Cô ấy lấy một bức tranh ở trong tay tôi, nhìn qua một lúc, lắc đầu nói: “Tranh của chị vẽ, chỉ sợ là khó bán, mọi người đến đây mua tranh đều là sinh viên, bọn họ thường đi cùng với người yêu, chị nên vẽ tranh lãng mạn một chút thì tốt hơn.”
Bức tranh ấy, tôi đặt tên là “Loài chim không thể bay”. Đó là một cô gái không đẹp, có thân hình nhỏ nhắn giống như một con chim, đôi môi đỏ mọng như máu, tóc đen suôn mềm như thác nước, cô ấy đang ôm một đoá hoa cúc trắng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm một cách yêu dị, trong ánh mắt là nỗi tuyệt vọng cô đơn.
Đúng là loại tranh như vậy, tôi không thể trông mong có người thưởng thức.
Tôi muốn lấy lại bức tranh đang ở trên tay cô ấy, nên vươn tay định cầm vào cái khung tranh.
“Tôi mua.” Một người giật lấy bức tranh, nói: “Xin hỏi bao nhiêu tiền?”
Tôi ngẩng đầu nhìn, người đang cầm bức tranh của tôi là một nam sinh, vóc dáng cao to, lông mi đen dày, đầu đội mũ lưỡi trai, hướng tôi mỉm cười. Tôi cảm thấy dường như đã gặp anh ta ở đâu, nhưng nhất thời không nghĩ ra, vì thế đứng ngây ngốc một lúc lâu.
“Xin hỏi bao nhiêu tiền?” Anh ta hỏi lại lần thứ hai.
“À.” Tôi có chút bối rối, nói: “Anh ra giá thử xem.”
“Một đồng nhé?” Anh ta nhướng hàng mi dày hỏi tôi.
Cái này quả thật không “sai giá” cho lắm. Bất quá nghĩ lại, có tri kỷ cũng tốt, so với bị người ta ném vào thùng rác thì tốt hơn nhiều. Vì thế, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại gật đầu.
Anh ta có chút giật mình nhìn tôi, giống như sợ tôi sẽ đổi ý, liền thật nhanh lấy một đồng tiền xu từ trong túi ra, đưa cho tôi. Tôi xòe bàn tay của mình, đồng tiền xu ấy rơi vào, lóe sáng, ở trong lòng bàn tay của tôi nảy lên một chút, rồi bất động.
“Cảm ơn nha.” Dường như rất vui vẻ, anh ta cầm lấy bức tranh, huýt sáo một tiếng, vẫy vẫy tay với tôi, liền rời khỏi.
Như vậy, giống như đang nằm mơ, tôi bán đi bức tranh đầu tiên của mình, chỉ có một đồng, ngay cả tiền giấy còn chưa đủ.
Đêm đó tôi nằm trên giường, nắm chặt cái đồng xu kia, nhớ đến người con trai mạnh mẽ kỳ lạ đã mua bức tranh của mình, tôi thật sự đã có gặp qua anh ta, chắc chắn là vậy. Nhưng thực tế thì tôi cũng chẳng nhớ. Tôi lấy giấy ra, vẻ lại hình dáng của anh ta, khuôn mặt của anh ta hiện ra dưới ngòi Pu't càng rõ ràng, tôi sợ đến mức nhanh chóng dùng Pu't xóa nó đi.
Tôi đem đồng xu còn mang hơi ấm của cơ thể kia nhét lại dưới gối, nguyện ý tin rằng nó là một đồng xu may mắn, có lẽ nhờ vậy mà cuộc sống của tôi sẽ có cơ hội thay đổi, tôi mở cửa sổ nhìn ra thế giới mới đang xôn xao ở ngoài kia, Hạ Cát Cát từ nay sẽ không còn là Hạ Cát Cát nữa.
Ha ha.
Mễ Mễ đã gặp may mắn, thật sự chỉ trong một đêm.
Lần thi ca hát đó, em ấy được huy chương đồng, nhưng mà quán quân và á quân cũng không gặp may bằng em ấy, em ấy may mắn vượt xa người thường, rất nhanh cho ra album độc quyền, trở thành người thuộc giới ca hát có quyền lực chỉ trong một vài ngày. Tôi đọc báo liền nhìn thấy tin tức về em ấy: xuất thân phú quý, ba tuổi học đàn, năm tuổi luyện nhảy, bảy tuổi lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn, mười tuổi theo mẹ ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu…
Thật là vớ vẩn.
Mễ Mễ của tôi, không biết bây giờ em ấy có thật sự hạnh phúc không ?
Chúng tôi đều xuất thân cùng một nhà, cho dù hiện tại có hai hướng đi khác nhau, nhưng tôi biết, dù chỉ là hai con đường tồn tại, tôi cũng sẽ liều mạng cùng em ấy “sông đổ về biển.” (6.1)
(6.1) Sông đổ về biển: ý là sẽ tìm lại cội nguồn, gốc rễ.
Nhất định phải như vậy
[6.6]
Mễ Mễ gặp may quá nhanh khiến cho cuộc sống của tôi gặp rất nhiều rắc rối.
Cho dù là ở trường học hay ở ngoài đường, tôi thường bị người ta giữ lại để yêu cầu kí tên. Đôi khi phải nói một lúc lâu, mới có thể làm cho bọn họ tin tôi thật sự không phải là Hạ Mễ Mễ, bọn họ vẫn nửa tin nửa ngờ tiếc nuối kéo nhau bỏ đi.
Thừa dịp Triệu Hải Sinh đi Thượng Hải công tác, tôi đi uốn mái tóc của mình.
Vì muốn cho hợp với kiểu tóc mới, tôi lại đi mua một cái áo sườn xám màu lam có hoa nhỏ. Tạo dáng mới khiến cho tâm trạng của tôi thoải mái, hơn nữa thời tiết cũng không tệ, tôi quyết định đi xem triển lãm tranh. Đến Bắc Kinh đã lâu như vậy, ngoại trừ đến trường, tôi rất ít khi ra khỏi nhà. Cho nên Bắc Kinh đối với tôi vẫn là một thành phố xa lạ. Đi qua con đường lớn Vương Phủ Tỉnh (6.2), tôi liền nhìn thấy xe của Triệu Hải Sinh ở trước một khách sạn, anh không có trong xe, bên trong là một cô gái ăn mặc rất thời trang.
(6.2) Phố Vương Phủ Tỉnh ở Bắc Kinh là một trong những phố mua sắm nổi tiếng nhất của Bắc Kinh. Phần lớn đại lộ này hạn chế xe cộ lưu thông và lúc nào cũng đầy người đi bộ, là một trong những đại lộ hiện đại và hấp dẫn nhất Trung Quốc.
Tôi nghĩ muốn trốn đi, nhưng đôi chân giống như đã mọc rễ.
Ba phút sau, tôi nhìn thấy Triệu Hải Sinh từ khách sạn đi ra, anh xách một cái túi du lịch màu đen không lớn lắm, ném nó vào cốp xe. Sau đó anh kéo mở cửa xe ngồi xuống. Cô gái trong xe cười hi hi nhìn anh, anh hôn lên hai má của cô ấy.
Xe rất nhanh rời khỏi đó, không khí bay đầy những hạt bụi nhỏ li ti, chúng làm mắt tôi đau rát.
Tôi thật sự thanh tĩnh trải qua hai ngày, hai ngày sau Triệu Hải Sinh về đến nhà. Tôi đang nấu ăn ở trong bếp, ba món một canh, tôi không biết anh về, làm nhiều như vậy chủ yếu là muốn chăm sóc tốt bản thân.
Tôi thích cái áo sườn xám màu lam có hoa nhỏ, cho nên lúc nấu ăn tôi cũng không thay nó ra.
Triệu Hải Sinh bước vào, nhìn thấy tôi liền ngây người.
Tôi chờ anh hỏi kiểu tóc mới của tôi, hoặc là bộ áo mới này. Nhưng không ngờ anh lại hỏi: “Em mua cái áo này ở đâu?”
Tôi hỏi lại anh: “Có phải em đã già đi năm tuổi?”
Anh buông hành lý xuống, đến gần, ôm tôi, không nói tiếng nào. Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ ôm tôi như thế, như có như không, ôm chặt vào ***, gần trái tim của mình nhất. Tôi kề sát lỗ tai của mình vào *** anh, nghe được tiếng anh thở dài, sau đó anh dùng lời kiên định mà nói, “Cát Cát, chúng ta kết hôn đi.”
Tôi đẩy anh ra, giống như muốn nhảy dựng lên.
Anh một lần nữa ôm tôi vào lòng: “Thế nào, em không muốn sao?”
Tôi chỉ lắc đầu.
“Vì sao từ chối?” Ánh mắt của anh đỏ hồng nhìn tôi, chưa bao giờ anh biểu hiện như vậy.
Tôi thật sự không hiểu, anh vừa cùng một mỹ nữ nghỉ phép trở về, sao có lòng dạ đi cầu hôn một phụ nữ khác? Tôi ngẩng mặt lên hỏi anh: “Tình yêu đích thực là gì?”
Anh cười: “Nếu có thể nói rõ, đã không phải là tình yêu.”
Thì ra trên đời này còn có thứ mà Triệu Hải Sinh không biết rõ.
“Cuối năm.” Anh vẫn như trước tự quyết định, “Chúng ta sẽ kết hôn.”
“Không.” Tôi nói.
“Anh sẽ mua nhà mới, em có thể nghiên cứu những đồ dùng nào em thích.”
“Không.” Tôi vẫn nói như vậy.
Anh chỉ vào tôi khi tôi nói lần thứ hai. Ngửi ngửi mùi thức ăn, vỗ vỗ tay lên bàn, ngồi xuống, nói: “Dọn cơm đi, anh đói bụng rồi.”
“Rửa tay đi đã.” Tôi nói.
Anh đứng dậy: “Tuân lệnh, vợ yêu.”
Lúc ăn cơm, ánh mắt của anh luôn nhìn tôi lưu luyến, vẫn hỏi cái vấn đề kia: “Em mua cái áo này ở đâu?” Xem ra anh hứng thú với quần áo hơn là hứng thú với tôi.
“Ở cửa hàng.” Tôi nói.
“Anh thấy nó rất đẹp.” Anh nói.
“Ừ, nhưng nó chỉ là một cái áo bình thường.”
“Còn phải xem là ai mặc nữa.”
Tôi không để ý đến lời khen của anh, thu dọn bát đĩa mang ra nhà bếp để rửa, tiện tay pha cà phê cho anh. Lúc mùi cà phê thoang thoảng bay ra, anh đi vào bếp, ôm tôi từ phía sau, hỏi: “Anh không ở nhà, có nhớ anh không?”
Tôi nói “có” một tiếng.
Anh tiếp tục muốn gần gũi với tôi, tôi đẩy anh ra.
Anh cũng không có chút hờn giận.
Tôi lập tức nói: “Cà phê sắp xong rồi, để em dọn dẹp xong đã, anh ra ngoài trước đi, đứng ở đây lại thêm phiền.”
Anh đi ra ngoài, tôi phát hiện chính mình pha cà phê có chút run rẩy. Tôi không có cách nào coi như không có việc gì, ngay khi chính mắt tôi đã nhìn thấy anh hôn người con gái khác.
Đêm đó, rốt cuộc tôi cự tuyệt sự phấn khởi của anh, anh mở cửa bỏ đi, cả một ngày không quay lại, cũng không một cú điện thoại. Cũng tốt, tôi dùng cả một ngày nghĩ tới hai chữ “Bỏ đi”, sau khi bỏ đi, tôi sẽ đi đâu, sẽ sống qua ngày như thế nào. Nhưng đang lúc tự hỏi chưa rõ ràng, thì Văn tỷ gõ cửa, chị ấy mang đến một tin động trời: Mễ Mễ mất tích.
[6.7]
Trời ạ.
Đúng là cái quán ăn món Tây đó.
Nhớ rõ đêm đầu tiên đến Bắc Kinh, Triệu Hải Sinh đã dẫn tôi và Mễ Mễ đến đây dùng bữa. Khi đó tôi còn rất ngốc nghếch, ngay cả cắt một miếng bít tết cũng không biết. Vui vẻ và buồn khổ đều giống nhau, bởi vì thời gian không lưu tình phá hủy tất cả, cho nên chuyện cũ không thể nhớ rõ.
Tôi đến nơi, liền hội ngộ Tưởng Nhã Hy. Văn tỷ nói cho tôi biết, Tưởng Nhã Hy thường đến đây một hai ngày trong tuần. Nếu Mễ Mễ mất tích có liên quan đến cô ta, khẳng định khi nhìn thấy tôi cô ấy sẽ sợ hãi.
Tôi và Văn tỷ vừa ngồi xuống, liền có bồi bàn chạy đến phục vụ, anh ta mỉm cười đưa thực đơn cho tôi, tôi giống như điện giật ngây người nhìn anh ta.
Dĩ nhiên là anh ta! Người đã dùng một đồng tiền mua bức tranh của tôi!
Văn tỷ hạ giọng nói: “Tưởng Nhã Hy đêm nay mời bạn bè đến ăn cơm, đó, người ngồi ở cái bàn lớn nhất chính là cô ta, lát nữa nhìn thấy cô ta, cô cứ giữ bình tĩnh, đừng hoảng sợ.”
Tôi quyết định trước hết vào toilet rửa mặt, làm cho chính mình tỉnh táo một chút.
Thật là khéo, vừa đẩy cửa toilet ra, tôi lền gặp Tưởng Nhã Hy. Tôi chưa thấy người thật của cô ta, nhưng đã có thấy qua ảnh chụp và MTV. Cô ta đang nhìn vào gương tô son môi, tôi giả bộ như không có việc gì mở vòi nước, nhưng tim cứ đập thình thịch.
“Hạ Mễ Mễ.” Cô ta lên tiếng trước.
Tôi quay đầu lại nhìn cô ta mỉm cười.
“Hứa Dặc đâu?” Cô ta hỏi, “Chẳng lẽ các người không đi chung với nhau à?”
Tôi không hiểu cô ta đang nói gì, vì thế vẫn tiếp tục mỉm cười, trong lòng thì nghĩ đối sách.
“Thích đàn ông của tôi thì có thể nói thẳng, không cần dùng đến thủ đoạn ti tiện như vậy. Tôi cũng có lòng tốt nhắc nhở cô, cẩn thận bị người khác đùa giỡn, còn ở đó làm bộ không biết gì.”
“Xin cô chú ý lời nói.” Tôi không thích cô ta sỉ nhục Mễ Mễ như vậy, rốt cuộc nhịn không được liền mở miệng nói.
“Cô nhìn lại dáng vẻ của mình đi, chậc chậc, ai trang điểm cho cô vậy, nhìn như một con trâu ấy.”
“Thật sao?” Tôi nói, “Nhã Hy tỷ có rảnh thì xin chỉ giáo.”
Tưởng Giảo cầm cái son môi lui lại mấy bước, kinh ngạc nói: “Rốt cuộc cô có phải là Hạ Mễ Mễ hay không vậy? Bộ dáng chanh chua thường ngày đi đâu mất rồi? Diễn trò cho tôi xem à?”
“Ai là Hứa Dặc?” Tôi hỏi cô ta.
Cô ta cười ha ha, cầm cây son môi chỉ vào mặt tôi: “Diễn tốt, đáng để học tập.”
Tôi đi vòng qua người cô ta, ra khỏi toilet.
Trở lại chỗ ngồi, tôi đem mọi chuyện kể lại cho Văn tỷ nghe. Văn tỷ cau mày, cố gắng nhớ lại. Sau đó chị vỗ bàn một cái: “Đúng, tôi nhớ ra rồi. Tôi đã thấy cậu thanh niên kia, ở buổi tiệc R*ợ*u đêm hôm đó, cậu ta hình như nói chuyện với Mễ Mễ rất nhiều, sau đó, Mễ Mễ liền mất tích!”
“Anh ta là bạn trai của Tưởng Nhã Hy sao?” Tôi hỏi.
“Không biết.” Văn tỷ nói, “Nhưng tôi dám khẳng định, tám chín phần là hắn đã bắt cóc Mễ Mễ!”
“Anh ta bắt cóc Mễ Mễ để làm gì?” Tôi hỏi.
Văn tỷ khẩn trương nhìn tôi. Lòng của tôi đột nhiên chùng xuống. Trăm ngàn loại ý nghĩ xấu hiện lên trong đầu, tôi cứng rắn áp chế đi, điều duy nhất tôi hy vọng chính là Tưởng Nhã Hy thật sự cái gì cũng không biết, Mễ Mễ với người tên gọi Hứa Dặc kia đã cùng nhau biến mất, nếu là như vậy, ít ra Mễ Mễ được an toàn.
Văn tỷ hạ giọng hỏi tôi: “Tưởng Nhã Hy đích thực coi cô là Hạ Mễ Mễ?”
“Có lẽ vậy.” Tôi nói. Thật ra tôi không dám khẳng định.
“Cô ăn nhanh đi, ăn xong, chúng ta trở về bàn bạc lại.” Văn tỷ nói.
Tôi không có khẩu vị ăn uống. Trong lòng bỗng nhiên rất giận Hạ Mễ Mễ, giận em ấy ích kỷ, không lo cho cảm nhận của người khác. Cho dù là nguyên nhân gì, tôi cũng không thể tha thứ cho em ấy vì đã vô trách nhiệm biến mất như vậy.
Tôi đứng dậy, nói với Văn tỷ: “Chúng ta đi thôi.”
Tưởng Nhã Hy đúng lúc này bưng hai ly R*ợ*u đi tới, cô ta đến trước mặt tôi, nâng cốc hướng về phía tôi, nói: “Hạ Mễ Mễ, tôi mời cô uống một ly.”
Văn tỷ đứng dậy: “Mễ Mễ không uống R*ợ*u, cảm ơn hảo ý của cô, chúng tôi phải đi rồi.”
“Không nể mặt vậy sao? Hay là sợ?” Tưởng Nhã Hy cười rộ lên, nhìn đến bộ dáng của cô ấy, hình như có chút say.
Tôi bưng ly R*ợ*u lên, uống một hơi cạn sạch.
“Có tửu lượng,” Tưởng Nhã Hy nói, “Đây chính là Moet&Chandon (6.3) nguyên chất, nếu Hạ tiểu thư đây có hứng thú, tôi muốn cùng cô uống hết chai, được chứ?”
(6.3) Moet&Chadon (1743) là một nhãn hiệu R*ợ*u nổi tiếng của tập đoàn quốc tế Moët Hennessy Louis Vuitton, tên thông thường là LVMH, thuộc Pháp, chuyên về các sản phẩm xa xỉ. Ngoài Moet&Chadon, LVMH còn có 60 nhãn hiệu R*ợ*u nổi tiếng khác như Château d’Yquem (1593), Hennessy (1765), Louis Vuitton (1853)…
Văn tỷ ngăn cô ta lại, lôi kéo tôi nói: “Chúng ta đi.”
Tưởng Nhã Hy chặn đường của chúng tôi, nhất quyết không cho đi.
Văn tỷ thấp giọng cảnh cáo cô ta: “Đừng có làm mọi chuyện loạn lên như thế.”
“Ha ha ha.” Tưởng Nhã Hy cười ầm ĩ, chỉ tay vào người tôi, nói: “Người muốn mọi chuyện ồn ào không phải tôi, mà là cô ta! Tôi nói cho cô biết, nếu cô không giao Hứa Dặc ra, hôm nay tôi sẽ không để yên!”
Tôi đang rất lo lắng cho Mễ Mễ, vậy mà cả ngày phải đi giao tiếp với thể loại điên này.
“Tôi không biết ai là Hứa Dặc.” Tôi nói
“Cô đừng có giả vờ!” Tưởng Nhã Hy muốn hắt ly R*ợ*u vào người tôi, ly R*ợ*u vừa hướng ra một chút, đã có người chạy tới. Văn tỷ liều mạng che chắn cho tôi, không cho cô ta đến gần. Phía bên cô ta cũng có người đến kéo ra, nhưng cô ta đã say, dùng lực vô cùng mạnh, không ai có thể ngăn cản. Cô ta vẫn xông lên, nắm được cổ tay áo của tôi, chuẩn bị giơ tay lên đánh tôi.
Đúng lúc này, có người nắm lấy tay của cô ta, thấp giọng nói: “Em buông cô ấy ra ngay!”
Là người bồi bàn nọ!
Tưởng Nhã Hy buông lỏng tôi ra, sau đó lui vài bước, cười rộ lên: “Sao lại như vậy? Các người đều đứng về phía con hồ ly tinh này? Buồn cười thật, xem ra các người thật sự là đôi huynh đệ oan gia, trên đời này rốt cuộc lại có một chuyện tình buồn cười đến vậy, ha ha ha…”
“Câm miệng!” Anh ta quát lớn cô ta.
Tôi nghĩ cô ta sẽ rất tức giận, không ngờ cô ta lại thật sự ngoan ngoãn im miệng.
Tưởng Nhã Hy rốt cuộc cũng có người kéo đi.
Tôi chỉnh trang lại quần áo, nói với người bồi bàn kia: “Cảm ơn anh.”
“Không có gì, các cô đi nhanh đi.” Anh ta nói, “Để phóng viên bắt gặp sẽ phiền toái đấy.”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Tôi và Văn tỷ nhờ anh ta đưa ra đến tận cửa nhà hàng. Văn tỷ mở cửa một chiếc xe màu đỏ, sau khi lên xe, chị có chút khẩn trương nói với tôi: “Hình như có người theo dõi.”
Tôi quay lại nhìn, phía sau tất cả đều là xe, thật sự không nhìn ra có gì là không ổn.
“Cô gọi điện thoại cho Hải Sinh, bảo anh ta đến đón cô đi.”
“Không cần đâu.” Tôi nói.
Đang nói, thì một chiếc Mercedes Benz màu trắng đâm thẳng vào xe chúng tôi, tôi kinh ngạc phát hiện, người lái xe chính là Tưởng Nhã Hy đang say khướt, trời ạ, cô ta muốn làm gì?
“Cô ta điên rồi.” Vì sợ cô ta vượt lên, Văn tỷ phải tăng tốc thật nhanh. Tưởng Nhã Hy cũng cho xe chạy thật nhanh, tình huống cực kỳ nguy hiểm. Tôi hét lên thất thanh, cho đến khi có một chiếc xe máy từ phía sau chạy lên, ngăn cách ở giữa hai chiếc xe của chúng tôi.
Xe của Tưởng Nhã Hy rốt cuộc cũng bị xe máy ép cho tắt máy, dừng ở ven đường.
Người đội mũ ở trên xe máy xuống xe, trực tiếp kéo cô ta từ trong xe ra. Phía sau có một chiếc xe khác rất nhanh đã theo kịp, bọn họ hợp lực kéo Tưởng Nhã Hy lên xe. Cửa xe đóng lại, quay đầu, hướng về phía ngược lại.
Trong bóng tối, tôi nhận ra người đội mũ đi xe máy kia! Cũng là người bồi bàn nọ! Tôi bảo Văn tỷ dừng xe, chạy đến trước mặt anh ta. Anh ta vẫn đội mũ bảo hiểm, nói với tôi: “Cô đứng nép vào trong đi, nơi này xe nhiều.”
“Cảm ơn anh.” Tôi nói.
“Không cần.” Anh ta lạnh lùng nói xong, liền sải bước lên xe, rất nhanh rời khỏi.
Nhất định anh ta không nhận ra tôi, cũng nhất định xem tôi là Hạ Mễ Mễ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc