Tai Trái - Chương 21

Tác giả: Nhiêu Tuyết Mạn

[5.8]
Tôi không có tìm được Hạ Mễ Mễ.
Sự thật là: Cô ấy đã hoàn toàn biến mất.
Còn có một chuyện cũng thật giống như đòi mạng, chính là: Tôi phát hiện mình thật sự lo lắng cho cô ấy, hơn nữa, tôi rất muốn có cô ấy.
Số tiền Tưởng Giảo đưa cho tôi, đều đã bị Hạ Mễ Mễ trộm đi, thật may là ba của tôi có gửi cho tôi một ít tiền, tôi dùng nó mua vé xe lửa về tới Bắc Kinh. Trên đường đi, tinh thần của tôi như được đi vào cỏi tiên, giống như linh hồn đã bị ai đó lấy mất, cả người trống rỗng. Tiểu Phàm đến ga đón tôi, cô ấy còn có lòng tốt nhắc nhở: “Anh phải cẩn thận, Nhã Hy tỷ đang nổi giận.”
Tôi còn muốn gây bão: “Cô ta nổi giận, đâu liên quan gì đến tôi!”
Tiểu Phàm không dám lên tiếng, tôi bảo tài xế mở máy điều hòa số lớn nhất, ngồi ở trong xe mà ngủ. Lúc tỉnh lại, tôi đã về tới nhà của Tưởng Giảo. Tôi xuống xe đi vào nhà, Tiểu Phàm và tài xế không có đi theo. Tưởng Giảo ngồi ở trên sô pha, cô ta mỉm cười nói với tôi: “ Hứa Soái, hai ngày nay anh đi đâu vậy?”
“Đi chơi.” Tôi lấy cho mình một ly nước đá.
Cô ta cố gắng duy tình bình tĩnh, hỏi: “Là theo một đứa họ Hạ đi chơi sao?”
“Ai họ Hạ?”
“Anh không cảm thấy chính mình quá đáng à?”
“Vậy sao?” Tôi đáp không ăn nhập gì với câu hỏi.
“Tối nay em có buổi diễn, anh đi xem không?”
“Không.”
Tôi biết cô ta đang hết sức nhẫn nhịn, nên muốn kiếm cớ để cô ta đuổi tôi đi. Nhưng cô ta không có làm vậy, mà ôn hòa nói: “Vậy được rồi, chắc anh cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi. Muốn ăn gì thì nói với người làm.”
“Ừ.” Tôi nói. Nói xong, tôi đi lên lầu, vào phòng khách. Cửa phòng vừa đóng lại, tôi liền gọi điện thoại cho Hạ Mễ Mễ, điện thoại của cô ấy rốt cuộc cũng đã mở, nhưng người nhận điện thoại là một đàn ông trung niên, ông ta xác định là tôi đã nhầm rồi, khi tôi gọi đến lần thứ năm, ông ta bắt đầu mắng: “Tôi không quen ai tên là Hạ Mễ Mễ, cậu không biết mình đang gọi điện thoại cho Bin Laden à?”
૮ɦếƭ tiệt!
Tôi chỉ còn cách xin Tiểu Phàm giúp đỡ.
Tiểu Phàm nói: “Chẳng lẽ anh đã thật sự trở thành fan của Hạ Mễ Mễ?”
“Cứ coi như là vậy đi.” Tôi nói.
Tiểu Phàm nói, “Đêm nay, Tưởng Giảo tỷ đến sân vận động biểu diễn, trên sân khấu lớn, nghe nói Hạ Mễ Mễ cũng có tham gia.”
Tôi cảm ơn Tiểu Phàm, mở cửa chạy xuống lầu, Tưởng Giảo vẫn ngồi ở đó, nhắm mắt lại, không biết đang nghĩ gì. Nghe được tiếng bước chân của tôi, cô ta mở mắt ra hỏi: “Không phải anh nói muốn nghỉ ngơi sao?”
“Mấy giờ em đi diễn?” Tôi hỏi cô ấy.
“8 giờ tối, bất quá trễ hơn một chút, vì còn phải trang điểm, với lại diễn tập.”
“Anh đưa em đi.” Tôi nói.
“Mới có 1 phút mà đã thay đổi!”Tuy rằng cô ta mắng tôi, nhưng nhìn qua vẫn có chút vui vẻ. Đương nhiên tôi cũng rất vui vẻ, người duy nhất buồn phiền là Tiểu Phàm, cô ấy ở trên xe dùng ánh mắt lo lắng vụng trộm nhìn tôi, tôi nháy mắt với cô ấy, bộ dáng của cô ấy lập tức giống như bị ngớ ngẩn.
Trước tiên là tiệc chiêu đãi ký giả, tôi biết Hạ Mễ Mễ có tham gia, nhưng tôi không có thẻ của phóng viên, nên không thể vào, đành phải ở phía sau khán đài đứng chờ.
Một giờ sau, rốt cuộc tôi cũng đạt được ý nguyện nhìn thấy Hạ Mễ Mễ. Cô ấy ăn mặc rất khoa trương, mang kính râm, đầu đội mũ màu trắng, người đại diện đi cùng với cô ấy đang gây sự chú ý khắp nơi.
Tôi, Tưởng Giảo, Tiểu Phàm và một đoàn người của cô ấy mặt đối mặt.
Cô ấy liếc mắt nhìn tôi một cái, mặt không chút thay đổi, giống như cho đến bây giờ không biết tôi là ai vậy, sau đó cô ấy rất nhanh bị người ta kéo đi.
Tôi không muốn bỏ qua cơ hội này, lớn tiếng gọi: “Hạ Mễ Mễ!”
Cô ấy không nghe thấy, mà đi đến phòng trang đểm của mình, đóng cửa lại.
Tưởng Giảo hỏi: “Sao anh biết cô ta vậy?”
“Nhìn thấy trên TV.” Tôi nói
Cô ta cười nhạo tôi: “Đừng có coi em là kẻ ngốc.”
Tôi không để ý đến cô ta, trong lúc Tưởng Giảo đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi, tôi đi đến phòng hóa trang, dùng sức gõ cửa, rất nhanh có người ra mở cửa, là người đại diện của cô ấy, người đó lạnh lùng nói với tôi: “Hiện tại không tiếp nhận phỏng vấn.”
“Tôi không phỏng vấn cô ấy.” Tôi nói, “Tôi tìm cô ấy là vì tiền.”
“Cậu là ai?” Cô ta hỏi tôi.
“Nói cho cô ấy biết, tôi là Hứa Dặc.”
“Cậu chờ một chút.” Cô ta nói.
Cửa đóng lại, một lát sau liền mở. Tôi nghĩ là Hạ Mễ Mễ, nhưng kết quả vẫn là cái người đại diện kia, dùng ngữ khí lạnh lùng hơn nói với tôi: “Thật xin lỗi, Hạ tiểu thư nói không biết cậu.”
Tôi cảnh cáo cô ta: “Nếu cô ấy không trả tiền, nếu cô còn dám đóng cửa tôi sẽ quậy, quậy cho cả tất cả phóng viên trên thế giới đều biết mới thôi.”
“Xin cứ tự nhiên.” Cô ta căn bản không quan tâm đến lời đe dọa của tôi, tiếp tục đóng cửa lại.
Tôi giơ chân lên đá vào cánh cửa, có người đến giữ chặt tôi lại: “Hứa Soái, anh có chừng mực một chút đi, được không?
Là Tiểu Phàm.
“Không cần lo cho tôi!” Tôi cảm thấy trong *** cứ bức bối khó chịu, căn bản không kềm chế được bản thân phát tiết ra.
“Nhã Hy tỷ đang rất giận đấy, anh mà còn quậy nữa sẽ không xong đâu.” Tiểu Phàm dỗ dành tôi, nói: “Bọn họ sẽ kêu bảo vệ tới, sẽ kéo anh thẳng ra ngoài. Tôi nghĩ anh nên đi nhanh đi, nếu cần nói gì, tôi sẽ nghĩ cách thay anh nói với Hạ Mễ Mễ.”
“Được.” Tôi nói, “Cô bảo cô ấy đừng trốn tránh tôi nữa, bằng không chuyện gì tôi cũng dám làm!”
“Được được.” Tiểu Phàm nói, “Cứ trông cậy ở tôi.”
Tôi chuẩn bị rời đi, thì cửa bỗng nhiên mở ra, người đại diện của Hạ Mễ Mễ nói với tôi: “Hứa tiên sinh, xin dừng bước.”
Tôi hướng về phía Tiểu Phàm nháy mắt, sau đó đi vào phòng trang điểm của Hạ Mễ Mễ. Cô ấy chỉ mới trang điểm được một nửa, nhưng khuôn mặt nhìn qua chững chạc hơn rất nhiều. Tôi đi đến bên cạnh cô ấy, cô ấy bảo tất cả nhân viên đều đi ra ngoài, nhìn tôi qua tấm gương, dùng loại giọng nói dứt khoát giải quyết chuyện cũ: “Nói đi, tôi nợ anh bao nhiêu tiền?”
“Em nói xem.” Tôi giống như không thở nổi.
Cô ấy cau mày: “Vì sao tôi thiếu tiền của anh.”
“Em lấy trộm trong ví của anh.”
“Ở đâu? Khi nào?”
Tôi coi như cô ấy vẫn đang diễn kịch, nên vẫn kiên nhẫn trả lời câu hỏi ngờ nghệch của cô ấy: “Buổi tối ngày kia, chính xác là, nửa đêm ngày hôm kia, em ở khách sạn trộm tiền ở trong ví của anh, sau đó biến mất không thấy bóng dáng. Trí nhớ của Hạ tiểu thư không phải có chút kém chứ?”
Cô ấy vỗ vỗ trán nói: “Đúng vậy, gần đây tôi có tật hay quên, anh có thể nhắc tôi một chút không, là ở khách sạn nào?”
Tôi kéo cô ấy từ trên ghế đứng dậy, nói: “Hạ Mễ Mễ, em mà còn đùa giỡn nữa, anh sẽ giết em.”
Cô ấy không trốn tránh, mà dùng cặp mắt to tròn ૮ɦếƭ tiệt kia nhìn tôi chằm chằm, là cái loại biểu cảm vô tội ૮ɦếƭ tiệt, tôi nhịn không được cúi người xuống hôn cô ấy, cố ấy cắn vào đầu lưỡi của tôi, rất mạnh, tôi đau quá buông cô ấy ra, hét lên.
Cô ấy chỉnh trang lại quần áo, lui về sau hai bước: “Anh họ Hứa?”
Tôi sờ lên khóe miệng, thở dốc.
Giọng nói của cô ấy lại đột nhiên dịu dàng xuống một cách kỳ lạ: “Anh có thể nói cho tôi biết, anh gặp tôi ở đâu không? Xin anh đấy.”
Tôi nói ra tên của cái thành phố kia. Cô ấy tỏ vẻ cố gắng tự hỏi, để khiến cho tôi tin rằng cô ấy có tật hay quên thật. Nhưng ngoại trừ hơi thở hổn hển ૮ɦếƭ tiệt kia, cô ấy chẳng còn tật xấu gì hơn tật hay quên đó!
“Thật xin lỗi.” Cô ấy cầm túi xách, lấy ra ví tiền, lấy hết tiền ở trong ví ra, đưa đến trước mặt tôi, nói: “Nhiêu đây đủ trả cho anh chưa?”
Tôi hất tay, toàn bộ số tiền văng ra bay tán loạn.
Hạ Mễ Mễ khom người nhặt tiền, tôi cũng khom người, tay của tôi chạm được tay của cô ấy, cô ấy nhanh chóng rút tay lại. Tôi cũng nhanh chóng nắm chặt tay của cô ấy, thấp giọng nói: “Hạ Mễ Mễ, anh thật sự rất nhớ em.”
Hơi thở của cô ấy trở nên dồn dập, sau đó tôi nghe được cô ấy nói: “Chúng ta hẹn lúc khác gặp nhau, được không? Anh xem, tôi phải lập tức đi diễn…”
“Được.” Tôi nói, “Nhưng làm sao anh có thể tìm thấy em?”
“Trong vòng 3 ngày, tôi nhất định sẽ liên lạc với anh.”
Tôi cảnh cáo cô ấy: “Không được lừa gạt anh!”
Cô ấy mỉm cười, sau đó hỏi tôi một câu hỏi khiến tôi cực kỳ phát điên: “Anh tên gì?”
“Hứa Dặc.” Tôi nói, “Dặc Mạc là chữ Dặc trong chữ Sa mất đi một dấu phẩy.”
“Ừ.” Cô ấy đáp, “Tên này rất hay.”
“Em có thể viết được chữ Sa mạc sao?” Tôi cố ý hỏi cô ấy.
“Đương nhiên.” Cô ấy nhếch môi cười rộ lên, dáng vẻ tinh nghịch đã trở lại.
“Lần sau đừng trang điểm như vậy nữa.” Tôi nói, “Rất khó coi.”
WebTru yenOn line . com
Cô ấy hướng về phía tôi vẫy vẫy tay: “Anh ra ngoài đi, tôi không có nhiều thời gian.”
Đêm đó tôi ngồi ở chỗ ngồi dành cho khách mời, lần đầu tiên nghe được giọng hát của Hạ Mễ Mễ. Fan hâm mộ của cô ấy đến rất nhiều, bừng bừng khí thế vượt hơn cả đám người của Tưởng Giảo, bọn họ cao giọng hét to tên của cô ấy, làm cho cả sân vận động sôi sục ầm ĩ. Tiếng hát của Hạ Mễ Mễ hoàn toàn khác với tôi tưởng tượng, dáng người cô ấy nhỏ nhắn, hát đến khúc cao, giọng phát ra từ cổ họng cực kỳ thành thạo. Đêm đó, Hạ Mễ Mễ hát ba bài hát, tôi thích nhất một bài, cũng có thể là bài hát quen thuộc của cô ấy, tên là “Vô tội”.
Tôi ngồi rất gần sân khấu biểu diễn, lúc cô ấy tươi cười, thật sự là là rất đẹp, khiến cho tôi hận chính mình không thể xông lên sân khấu ôm cô ấy. Tôi phát hiện tim của tôi cứ đập mạnh một cách kỳ lạ, từng đợt một. Đây là loại cảm giác tôi tưởng như đã quên từ rất lâu rồi. Trong lúc tim đang phát đau tôi đã hạ quyết tâm, mặc kệ đóa hoa Hạ Mễ Mễ này có bao nhiêu thần bí, tôi cũng sẽ khiến cho cô ấy rực rỡ, mãi rực rỡ, mãi tỏa sáng, vĩnh viễn không héo tàn.
[5.9]
Chuyện của tôi và Hạ Mễ Mễ, rốt cuộc Tưởng Giảo cũng biết.
Buổi biểu diễn nhạc hội đêm hôm đó kết thúc, vừa về đến nhà, cô ta giống như kẻ tra hỏi phạm nhân, hỏi tôi: “Hai người làm sao quen biết nhau, đã làm đến chuyện gì rồi?”
“Cái gì em có thể nghĩ được thì đều đã làm rồi.”
Cô ta cười to ầm ĩ: “ Hứa Soái quả nhiên là Hứa Soái, đeo đuổi một con nhóc đến mức chỉ có bốn chữ để hình dung: Mạnh Mẽ Vang Dội.”
“Cảm ơn lời khen.”
Tưởng Giảo hừ từ mũi ra một câu: “Em khuyên anh tốt nhất nói cho rõ ràng, để xem cô ta có muốn nuôi anh hay không?”
“Điều này em an tâm, anh sẽ nuôi cô ấy.” Tôi nói, “Tuy rằng có rất nhiều tiện nhân muốn nuôi anh.”
Cô ta lại ầm ĩ cười to, rốt cục bão cũng nổi lên, cô ta chỉ vào cửa chính, nói: “Anh cút đi cho tôi!”
“Mong còn không được.” Tôi nói xong, đứng dậy liền đi ra ngoài.
Tưởng Giảo nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng nói tôi không nhắc nhở anh, anh phải chịu trách nhiệm những gì mình đã nói!”
Tôi biết mình không thể rời khỏi Bắc Kinh, tôi muốn chờ điện thoại của Hạ Mễ Mễ, tôi nhất định phải gặp cô ấy. Tuy rằng trong lòng tôi vô cùng hiểu rõ, sự chờ đợi của mình, không phải có kết cục tốt.
Ông trời đúng là không phụ người có lòng, hai ngày sau, rốt cuộc tôi cũng đợi được điện thoại của Hạ Mễ Mễ, tôi và cô ấy hẹn gặp nhau tại một tiệm cà phê lúc 10 giờ tối. Tôi lập tức đi đón xe, hơn nữa tôi phát hiện, mình có chút khẩn trương.
Cô ấy thuê một cái phòng lớn. Ở hai bên cửa là hai người đàn ông, giống như vệ sỹ vậy.
Kỳ thật không cần phải long trọng như vậy chứ, tôi làm sao có thể gây hại gì đến cô ấy?
Tôi không để ý đến mấy người đó, đẩy cửa đi thẳng vào, sau đó đóng cửa lại, khóa trái. Hạ Mễ Mễ ngồi ở chỗ kia, cúi đầu. Tôi đi đến bên cạnh cô ấy, ngồi xuống, cô ấy mở to mắt nhìn tôi một chút, sau đó mạnh mẽ nhào vào lòng tôi, gắt gao ôm lấy tôi.
Tôi cũng ôm chặt cô ấy, trong một khắc đó tôi hiểu được chính mình cần gì. Trăm ngàn gian khó, trèo đèo lội suối, tôi biết chính mình sẽ không bao giờ buông tay! Tuyệt đối không!!
“Hứa Di,” Cô ấy sợ hãi nói, “Em lừa gạt anh, còn trộm tiền nữa, anh không giận em sao?”
“Không,” Tôi dùng lời nói giống như lời thề: “Anh yêu em.”
“Vì em là ngôi sao sao?”
“Không.”
“Nếu về sau em không ca hát nữa, anh vẫn làm bạn trai của em sao?”
“Ừ.”
“Nếu về sau anh phát hiện em vẫn còn lừa gạt anh…”
“Được rồi,” Tôi nâng cằm của cô ấy lên, ép cho khuôn mặt nhỏ nhắn kia đối mặt với tôi, gằn từng tiếng nói: “Không cần hỏi đi hỏi lại mấy câu hỏi ngu ngốc như vậy, được không?”
Cô ấy ngoan ngoãn, đáp: “Ừ, được”
“Cười lên một chút.” Tôi dỗ dành cô ấy.
Cô ấy ngoan ngoãn cười rộ lên, Nụ cười đó, thật sự, cho dù tôi có phải đánh đổi cả thế giới cũng bằng lòng.
Điện thoại của tôi đúng lúc này vang lên, là một người không muốn thấy, Tiểu Phàm. Tôi tắt điện thoại. Hạ Mễ Mễ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ủy khuất, cẩn thận nói: “Có phải anh có rất nhiều bạn gái, chẳn hạn như, Tưởng Nhã Hy gì gì đó…”
“Đừng nói bậy bạ, anh và cô ta chỉ là bạn học với nhau thôi.”
“Anh là người Hương Cảng?” Hạ Mễ Mễ nhìn tôi đánh giá, “Nhưng mà một chút cũng không giống, tiếng phổ thông của anh rất sành sỏi.”
Tôi không biết nên trả lời như thế nào.
“Anh sợ người ở ngoài cửa nghe thấy à?” Hạ Mễ Mễ nhìn ra hướng cửa bĩu môi, nhẹ giọng nói.
“Ít nhất thì bây giờ là vậy.” Tôi nói.
“Bọn họ muốn nhanh chóng dẫn em về, không để em thức khuya. Gần đây có rất nhiều quy định…”
“Rốt cuộc ai đang quản em vậy?” Tôi hỏi cô ấy.
“Rất nhiều người.” Ánh mắt của cô ấy trở nên ảm đạm, “Mọi người nhìn thấy em rực rỡ lóa mắt như vậy, nhưng sẽ không nghĩ rằng em ngay cả bản thân không thể tự làm chủ được, giống như một con rối bị người khác ở đằng sau giật dây vậy.”
“Nếu em đồng ý, anh có thể dẫn em đi.” Tôi nói.
“Anh có thể nuôi em sao?” Cô ấy thực sự rất nghiêm túc hỏi, “Em muốn chữa bệnh, uống thuốc, cần dùng rất nhiều tiền, anh cũng có thể cho sao?”
“Hãy cho anh một ít thời gian.” Tôi nói, “Nhất định là có thể.”
“Bao lâu?” Cô ấy hỏi.
Tôi nghĩ một lát, liền nói: “Nửa năm.”
Kỳ thật tôi mới tốt nghiệp đại học có một năm, nhưng đã có kế hoạch sẵn, tôi có thể đi làm công, buôn bán, hoặc theo ba kiếm việc làm, tóm lại, chỉ cần có thể làm cho cô gái tôi yêu có được cuộc sống hạnh phúc, tôi nguyện ý trả giá tất cả. Tôi tin tưởng mình cũng có năng lực như vậy!
“Được, cứ như vậy đi.” Hạ Mễ Mễ nói, “Nửa năm sau, anh đến đón em, Mặc kệ anh dẫn em đi đâu, em cũng sẽ theo anh.”
“Em có lừa gạt anh không?”
“Sẽ không, Sa mạc.” Cô ấy nói xong, đến gần bên tôi, nhẹ nhàng lưu lại trên hai má một cái hôn dịu dàng, sau đó nhẹ giọng nói: “Anh là người con trai đầu tiên ôm em ngủ, em vĩnh viễn sẽ không quên.”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Hạ Mễ Mễ lưu luyến không muốn rời, đẩy tôi ra: “Em phải đi rồi.”
Tôi nói, “Hứa là như vậy, nhưng trong nửa năm này, chúng ta nhất định phải giữ liên lạc. Em cho anh số điện thoại đi.”
“Số điện thoại của em không cố định, bọn họ thường xuyên thay đổi nó. Anh đừng đổi số điện thoại, em sẽ liên lạc với anh. Hãy tin em.”
Tôi ôm chặt lấy cô ấy, tìm kiếm đôi môi của cô ấy, hôn thật sâu, nhưng không biết vì sao lại có một cảm giác mãi mãi mất đi. Cảm giác cô ấy giống như không khí biến mất không còn dấu tích, rốt cuộc tôi lại để cô ấy hoàn toàn tan biến vào hư vô.
Tiếng đập cửa ngày càng dồn dập. Hạ Mễ Mễ đẩy tôi ra, đi đến bên cửa. Cửa mở ra, cô ấy liền rời khỏi.
Tôi ngồi một mình ở đó, thật lâu.
Đêm khuya, lúc tôi ra khỏi cửa quán bar đã không còn biết đến thời gian, gió lạnh thổi qua, tôi ghé vào ven đường nôn mửa, tôi vẫn là một kẻ không ra gì như vậy, không đáng được người khác đồng tình, ngay cả bản thân tôi còn không muốn buông tha cho chính mình. Sau khi nôn xong, tôi bước đi, bởi vì muốn tránh xa chỗ dơ bẩn này một chút, bước chân của tôi thật sự rất nhẹ nhàng, mỗi một bước cứ xiêu vẹo, không ổn định. Tôi có cảm giác có người đứng trước mặt mình, giơ lên một cây gậy bằng gỗ, đánh tôi, lúc đó tôi thật sự rất khổ sở, tôi muốn cố gắng mở mắt nhìn, nhưng sau đó liền cảm nhận được đau đớn.
Tôi bị đánh, có người đang đánh tôi, cây gậy gỗ như mưa quất túi bụi vào đầu, vào người tôi. Quả thật con mẹ nó đau.
Tôi té ngã trên mặt đất, nhìn đến máu của chính mình từ trong mũi chảy ra, tôi không biết thì ra mũi có thể chảy ra nhiều máu như vậy, tôi thấy thật buồn cười, nên cười ha ha, cười cho đến khi ngất đi.
Tôi cứ tưởng rằng mình đã ૮ɦếƭ, nhưng không có, lúc tỉnh lại, tôi phát hiện chính mình đang ở một nơi xa lạ, đang nằm trên một cái giường gỗ, toàn thân bị trói, không thể nhúc nhích, đầu đau như muốn nứt ra.
Đó là một căn phòng nhỏ tối tăm, chỉ có một cái đèn duy nhất mờ ảo. Tôi lớn tiếng la lên, không có ai nghe thấy.
Nửa giờ sau, cổ họng đã khàn đặc, tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Tôi biết là ai làm, tôi sớm nên biết, cô ta sẽ không từ bỏ ý định dễ dàng như vậy. Nhưng nếu tôi cứ ૮ɦếƭ ở chỗ này, có phải sẽ không có ai biết? Tôi bắt đầu giãy dụa, nhưng không làm được gì. Tôi chỉ còn cách nhắm mắt lại giữ gìn thể lực, chờ đợi thời cơ.
Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc có người đẩy cửa bước vào.
Tôi vui mừng mở mắt ra, thì phát hiện Tiểu Phàm, cô ấy đi vào không nói câu gì, chỉ dùng cây kéo nhỏ ở trong người giúp tôi cởi trói. Cây kéo đó dường như không được tốt lắm, cô ấy mất rất nhiều thời gian mới có thể giải thoát được cho tôi, tôi sờ sờ đầu mình, trên đó đã có quấn băng.
“Anh mau đi đi!” Tiểu Phàm lấy ra một cái phong bì, đưa cho tôi, “Tôi đã giúp anh mua vé máy bay tối hôm nay, bên trong còn có chứng minh thư của anh và một chút tiền, anh nhanh cầm lấy, rời khỏi Bắc Kinh, đừng bao giờ quay lại đây nữa.”
“Tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta! Tôi sẽ tính cho đủ trước khi rời khỏi đây!”
“Anh đừng có điên nữa!” Tiểu Phàm hướng về phía tôi hét lên, “Anh đi tìm chị ấy sao? Anh có thể đấu lại chị ấy sao? Anh xem bộ dáng chật vật của anh đi, anh còn chưa lĩnh hội thủ đoạn độc ác của chị ấy à? Tôi nói cho anh biết, anh đừng có ngu ngốc như vậy nữa!”
“Hạ Mễ Mễ đã xảy ra chuyện.” Tiểu Phàm tiếp tục nói.
Toàn thân tôi trở nên lạnh lẽo, một lúc lâu sau mới phun được một câu: “Là chuyện gì?”
“Đêm qua, cô ấy đang quay một đoạn quảng cáo, cái sân khấu cao, không hiểu vì sao đột nhiên lại sụp xuống.”
Nỗi đau đớn dâng trào, tôi không thể khống chế chính mình, chỉ có thể ôm lấy Tiểu Phàm, khóc hu hu. Tôi biết khóc không thể giúp ích được gì, nhưng thời khắc này, ngoại trừ khóc rống ra, tôi không còn cách nào khác. Tôi cứ như vậy ôm cô ấy, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đêm ngoại ô Bắc Kinh là một mảng tối đen. Giống như một hang động âm u không thấy đáy, nó dụ dỗ mê hoặc tôi đứng dậy đi ra ngoài.
Tôi chỉ biết khiến chính mình chìm đắm vào đó, vĩnh viễn không thể quay đầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc