Tai Trái - Chương 20

Tác giả: Nhiêu Tuyết Mạn

[5.6]
Hôm đó, Tiểu Phàm gọi điện thoại thúc giục, tôi đành quay trở lại. Tiểu Phàm ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh của khách sạn chờ tôi. Tôi đem thức ăn McDonald’s đưa cho cô ấy, nói: “Ăn đi, mua cho cô đấy.”
Tiểu Phàm ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy trên mặt của cô ấy có một mảng sưng đỏ.
“Bị sao vậy?” Tôi giật mình, hỏi.
Cô ấy không chịu nói.
“Cô ta lại đánh à? Tôi phải đi tìm cô ta!”
Tiểu Phàm giữ chặt tôi lại: “Quên đi, Hứa Soái, anh phải nhường nhịn một chút, Tôi sẽ ở đây chờ hai người xong việc.”
Tôi không có tâm trạng đi lên dự tiệc, nên đến bên cạnh Tiểu Phàm ngồi xuống, cùng ăn thức ăn của McDonald’s với cô ấy. Tiểu Phàm có chút bất an: “Anh còn không đi, giả ngốc một lát lấy lòng Nhã Hy tỷ thì có sao?”
“Mặc kệ cô ta đi,” Tôi nói, “Có thể cản tên tài xế không nói lung tung sao? Vừa rồi tôi dùng xe của Tưởng Giảo đưa Hạ Mễ Mễ về nhà.”
Tiểu Phàm lại có chút lo lắng: “Hứa Soái, không phải anh đã làm chuyện gì xấu chứ?”
Tôi ha ha cười gượng.
“Thôi đi lên đi.” Tiểu Phàm nói, “Bất quá tôi nhắc nhở anh, trăm ngàn lần đừng như vậy nữa, còn người của Nhã Hy tỷ…”
“Biết rồi.” Tôi nói, “Tôi chỉ muốn đi ra ngoài chơi, nếu không cô dẫn tôi đến Tam Lý Đồn đi?”
“Đừng như vậy, có người sẽ giết anh đấy.”
Tôi lôi kéo cô ấy: “Yên tâm đi, có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
“Đừng đi.” Tiểu Phàm giữ tôi lại, “Chị ấy chắc là sắp xong rồi, tôi mà không giữ được anh, quay đầu lại sẽ bị mắng.”
Tôi hừ hừ: “Cô ta mà ra tay với cô, tôi sẽ giết cô ta.”
Tiểu Phàm cắn một miếng hambuger, cười nói: “Cảm ơn Hứa Soái đã thay tôi làm chủ.”
Buổi tiệc R*ợ*u ngày hôm đó, quả nhiên Tưởng Giảo xã giao không lâu lắm, đến nửa đêm 12 giờ, chúng tôi đã về tới nhà, vừa xem tv, vừa uống cà phê. Tôi biết trong lòng của cô ta vẫn còn ấm ức, nhưng cô ta cũng không có phát tiết ra. Tôi cũng mặc kệ cô ta, bởi vì tôi có chuyện quan trọng phải làm, chính là: gọi điện thoại cho Hạ Mễ Mễ, gọi đến khi nào được mới thôi. Tưởng Giảo rốt cuộc không chịu được, quay đầu lại hỏi: “Trễ như vậy, anh còn gọi điện thoại cho ai mãi thế?”
“Trương Bá Chi.” Tôi nói.
“Anh đừng có giả vờ giả vịt nữa.” Cô ta nói, “Gần đây anh đang có âm mưu gì vậy?”
Những lời này quả thật chọc tức tôi. Nhưng tôi không biểu hiện tức giận ở trên mặt, tôi đã gần như thành thục, hiểu được tâm nhãn của người khác, nếu năm 17 tuổi tôi học được chiêu này, thì vận mệnh của tôi hôm nay không phải ra như thế. Nhưng mà, con mẹ nó đã được gọi là vận mệnh, thì hết thảy đều đã an bài, có cố chấp ép buộc thì mẹ nó cũng không thay đổi được.
Điện thoại của Hạ Mễ Mễ rốt cuộc cũng thông. Tôi không nghe được tiếng gì cả, nên đã lập tức chạy vào nhà vệ sinh, nhưng cô ấy không nhận điện thoại. Kiên trì sẽ được thắng lợi, lúc tôi gọi đến lần thứ năm, rốt cuộc cô ấy cũng nhận, nhưng không nói lời nào, bên kia có những âm thanh rất nhỏ. Tôi thử a lô hai tiếng, vẫn không có phản ứng, tôi nói: “Hạ Mễ Mễ, mấy thứ của McDonald’s vẫn còn ở chỗ tôi này.”
Lúc này rốt cuộc cũng có âm thanh trả lời, nhưng truyền đến là tiếng khóc, mới đầu thì nhỏ, sau ngày càng lớn. Tôi bị dọa sợ, vội vàng hỏi: “Cô khóc à? Sao vậy?”
Cô ấy không nói lời nào, khóc càng thêm lợi hại.
Tôi vội vàng dỗ dành cô ấy: “Cô đang ở đâu? Cô đừng khóc nữa được không, tôi lập tức đến.”
Cái con nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia tự nhiên lại cúp điện thoại !
Tưởng Giảo đã đứng ở bên ngoài gõ cửa: “Hứa Soái, anh đi ra ngoài cho em, anh đang làm gì đó?” Lúc tôi đang lo lắng có nên gọi điện thoại một lần nữa hay không, thì trên di động đột nhiên hiện lên một tin nhắn mới, tôi mở ra liền nhìn thấy, là của Hạ Mễ Mễ, đó là địa chỉ một quán bar.
Tôi mở cửa ra, Tưởng Giảo mặt tái xanh đứng ở bên ngoài: “Rốt cuộc hôm nay anh làm trò quỷ gì vậy?”
“Anh muốn ra ngoài một chút.”
“Được rồi.” Tưởng Giảo nói, “Chuyện hôm nay đều là do em không đúng, có được chưa?”
“Được. Vậy em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh. Anh đói bụng quá, đi ra ngoài ăn chút gì sẽ về ngay.”
“Em đi cùng với anh.”
“Không cần.”
“Vậy bảo tài xế đưa anh đi.”
“Cũng không cần.” Tôi nói xong, liền đi ra khỏi cửa. Cảm ơn trời đất, cô ta không có đi theo.
Tôi đón xe đến quán bar đó.
Quán bar cách nhà Tưởng Giảo rất xa, xe chạy khoảng một giờ thì đến. Đó là một quán bar không lớn lắm, nằm trên một quảng trường rất yên tĩnh, tôi nhảy xuống xe đẩy cửa quán bar muốn tìm Hạ Mễ Mễ, nhưng không thấy cô ấy ở đâu.
Tôi gọi điện thoại cho cô ấy, trong quán bar lập tức có tiếng điện thoại vang lên, tôi lần theo tiếng chuông điện thoại đi về phía trước, đi đến một góc sáng sủa, tôi nhìn thấy một cô gái đội một bộ tóc giả màu lục, đang ngã đầu trên bàn nằm ngủ, điện thoại samsung ở trên tay của cô ấy đang rung, phát ra ánh sáng màu lục.
Tôi rút cái điện thoại ra khỏi tay của cô ấy, cô ấy ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt xinh đẹp được trang điểm rất đậm, dọa tôi sợ giật bắn người. Tôi cứ nghĩ mình nhận lầm người, cô ấy gọi tôi lại, nói: “Hứa Di, anh thật sự đến đây sao?”
Trời ạ, đúng là Hạ Mễ Mễ.
Tôi đến bên cạnh cô ấy ngồi xuống, hỏi: “Đã lâu không gặp, tại sao cô lại muốn thành ra như vậy?”
Cô ấy vuốt vuốt mái tóc, nói: “Anh đến đây chỉ để hỏi cái này sao?”
“Không.” Tôi nói, “Tôi muốn hỏi vì sao em khóc nhiều như vậy?”
“Tôi buồn.”
“Vì sao buồn?”
“Không nói được.”
“Ha ha.” Tôi nắm lấy mớ tóc rối bù của cô ấy, nói: “Cô khiến cho mình rối tung như thế này, có phải sợ bị người khác nhận ra hay không?”
Cô ấy đẩy tôi ra, đột nhiên hét lên: “Anh thành thật nói cho tôi biết, làm sao anh biết số điện thoại của tôi?”
“Cô nói cho tôi biết.” Tôi nói.
“Không thể nào!”
“Tôi không có gạt cô.”
“Anh gạt người, anh là kẻ lừa đảo.” Cô ấy nói, “Nói mau, anh có nhiều kế như vậy, rốt cuộc là có âm mưu gì?”
“Rõ ràng lắm mà, tôi muốn theo đuổi cô.” Tôi nói.
“Hứa Di, nói cho anh biết, đối với loại công tử nhà giàu như anh đây là loại tôi ghét nhất, không có tiền đồ, không có chí khí, không có chỉ số thông minh, không có văn hóa, tôi khuyên anh đừng vọng tưởng nữa, đi về nghỉ ngơi đi!”
Cô ấy không biết bị ấm ức chuyện gì, mà một hơi trút hết mấy lời nói rác rưởi lên người tôi. Tôi thở dài nói: “Chẳng lẽ tôi đi một đoạn đường xa như vậy, chỉ để nghe cô mắng tôi sao?”
Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng không chịu thua nhìn chằm chằm cô ấy, trận chiến so nhãn lực lại bắt đầu một lần nữa.
Nước mắt của cô ấy bỗng nhiên chảy xuống, từng giọt từng giọt, tách ra khỏi đôi mắt màu lục của cô ấy, làm cho gương mặt của ấy thêm lem nhem. Trời ạ, cô ấy cũng kẻ mắt màu lục.
Tôi đau xót ôm cô ấy vào lòng.
Cô ấy để mặc cho tôi ôm, không có đẩy ra. Chúng tôi tự có nỗi buồn riêng nên vẫn duy trì tư thế như vậy, dường như qua thời gian rất lâu, điện thoại của cô ấy vang lên, cô ấy quyết định thật nhanh tắt nó đi.
“Sao em không nghe điện thoại?” Tôi hỏi cô ấy, “Là điện thoại của bạn trai sao?”
Cô ấy dùng ánh mắt thật to nhìn tôi, dịu dàng nói: “Bạn trai của em không phải là anh sao?”
Tôi quả thật có chút không chịu được cô ấy.
“Anh đã ôm em rồi.” Cô ấy nói, “Còn muốn chối cãi?”
“Anh còn muốn hôn em, làm sao bây giờ?” Tôi nói
“Vậy thì hôn đi.” Cô ấy nhắm mắt lại, cái môi chu ra, đầu ngẩng cao, đối mặt với tôi.
Tôi không dám.
Ngồi cả buổi mà thấy tôi không nhúc nhích, cô ấy mở mắt ra, dùng câu nói đầy đủ ý châm chọc nhất nói với tôi: “Đừng có chơi trò lạt mềm buộc chặt với em, em nói cho anh biết, em không phải loại người dễ đùa giỡn!”
“Còn chưa biết rốt cuộc ai đùa giỡn với ai đâu!”
Trời đất chứng giám, những lời này là thật tình nói ra.
Cô ấy đắc ý, phì cười.
Tôi buông cô ấy ra, mặt nhíu lại: “Em có biết em như vậy rất là khó coi?”
“Biết.” Cô ấy nói, “Là em cố ý.”
“Rốt cuộc có tâm sự gì, mà khiến em ђàภђ ђạ chính mình như vậy?” Tôi châm một ***, chỉ vào mấy chai bia ở trên bàn, hỏi.
“Anh dập thuốc ngay đi.” Cô ấy ra lệnh cho tôi.
Tôi phun một vòng khói to, tỏ vẻ khinh thường mệnh lệnh của cô ấy.
Cô ấy ấm ức nói: “Em có bệnh suyễn, không thể hít khói TL.” Vừa dứt lời, cô ấy bắt đầu ho khan kịch liệt. Tuy rằng còn chưa biết thật giả, tôi đã nhanh chóng dập *** đi.
“Cảm ơn.” Cô ấy ôm ***, nói một cách khó khăn.
Cô gái như vậy, trong cuộc đời của tôi, dường như rất quen thuộc, lại giống như cho đến bây giờ vẫn chưa được gặp qua. Tôi có cảm giác bắt đầu bị cô ấy hấp dẫn, loại hấp dẫn này thật đáng sợ, không hề có căn cứ nhưng lại rất sống động. Tôi giơ tay ra định chạm vào mớ tóc giả của cô ấy, cô ấy có chút hoảng sợ giữ nó lại.
“Vậy.” Tôi nói, “Chúng ta tìm một chỗ không có người để nói chuyện đi.”
“Ở đâu?” Cô ấy hỏi tôi.
“Tùy em lựa chon.” Tôi nói.
“Rốt cuộc anh là ai?” Cô ấy nheo mắt lại, dò xét nhìn tôi.
“Bây giờ mới hỏi có phải là hơi trễ?” Tôi nói, “Em đừng quên, anh đã là bạn trai của em.”
Cô ấy nói: “Em nghĩ rằng anh là từ trên trời rơi xuống.”
“Đó là Lâm muội muội (5.7), không phải anh.”
(5.7) Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, theo điển tích: Đá thiêng hóa thành Giả Bảo Ngọc. Cây thiêng hóa thành Lâm Đại Ngọc
“Anh còn có chút hài hước nữa.”
“Ừ.”
“Hứa Di.”
“Hứa Dặc! Sa mạc mất đi một dấu phẩy.”
Cô ấy đảo mắt, lại phun ra một câu khiến tôi thiếu chút nữa ngất xỉu: “Nhưng mà, chữ sa mạc viết thế nào?”
Thì ra những ca sĩ như thế này đều không có văn hóa! Tôi cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy, viết vào lòng bàn tay hai chữ kia, từng nét một, còn thực sự hy vọng cô ấy có thể hiểu được, có thể nhớ rõ. Sau khi viết xong, tôi hỏi: “Hiểu chưa?”
Cô ấy vẫy vẫy cánh tay, nói: “Ngốc quá, anh nghĩ rằng tôi không thể viết được à? Không lẽ người ta nói cái gì anh cũng tin? Bộ dạng thì đẹp trai mà chỉ số thông minh lại có chút vấn đề?”
Tôi ôm chặt thắt lưng của cô ấy, uy hiếp, nói: “Em còn nói thêm câu nào nữa xem?”
“Chữ anh viết rất xấu.” Cô ấy không sợ nói.
Tôi dứt khoát mau lẹ hôn lên môi của cô ấy. Cô ấy cũng không trốn tránh, đôi môi lạnh như băng, còn có một chút hương vị của bia. Rất nhiều ngày sau tôi mới biết được, đó là nụ hôn đầu tiên của Hạ Mễ Mễ, nhưng biểu hiện của cô ấy rất thản nhiên, khiến cho một kẻ dày dạn tình trường tôi đây ở bất cứ nơi nào hay bất cứ lúc nào cũng khi nhớ đến cũng đều cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nụ hôn này đối với tôi mà nói, là nằm ngoài kế hoạch, nó sinh ra “phản ứng rung động”, cũng hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của tôi. Sau khi kết thúc, tôi có cảm giác chính mình có một chút ngu ngốc, cô ấy ngược lại rất bình tĩnh, khẽ thở dốc, hỏi tôi: “Sa Mạc, anh thành thật nói cho em biết, từ trước tới giờ anh đã ôm bao nhiêu cô gái, hôn bao nhiêu cô gái rồi?”
“Giống như sao trên trời, không thể đếm được.”
“Em tin.” Cô ấy nói, “Lần đầu nhìn thấy anh, em đã nhận ra anh không phải là người tốt rồi.”
“Vậy mà còn giả vờ theo anh?”
“Sợ ai chứ.” Cô ấy nói, “Kỳ thật, em chẳng sợ gì cả.”
Tôi thủ thế muốn trừng phạt cô ấy, cô ấy cũng chẳng trốn tránh, chỉ nhẹ nhàng rút vào lòng tôi. Tim của tôi bỗng nhiên mềm nhũn, tôi dừng lại mọi ý định, chỉ im lặng ôm chặt lấy cô ấy vào lòng.
Cô ấy cười hì hì: “Sa Mạc, anh thật là người từ trên trời rơi xuống sao?”
“…Chắc…vậy…”
“Vậy phải là thần tiên rồi.”
“…Chắc …vậy…”
“Vậy anh có thể giúp em một điều ước không?”
“Em nói xem.”
“Em muốn biến mất khỏi thế giới này 3 ngày.”
[5.7]
Tôi cảm thấy chính mình đã làm một chuyện không thể tưởng tượng được, chính là cùng cô ca sĩ nổi tiếng Hạ Mễ Mễ vừa mới quen biết một ngày, có ý định bỏ trốn.
Tôi chưa kịp gọi điện thoại cho Tưởng Giảo. Đương nhiên trên thực tế, tôi cũng chẳng muốn gọi cho cô ta. Chúng tôi quyết định đi chuyến xe lửa nửa đêm, Hạ Mễ Mễ đeo kính râm, cùng với bộ tóc giả màu lục cùng tôi đến một toa giường nằm, trong toa còn có hai người nữa, bọn họ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm cô ấy, cô ấy vỗ vỗ tay lên cái bàn trà, cao giọng náo loạn giống như xã hội đen: “Vé quỷ gì vậy, liếc mắt một cái mất 1000 đồng.”
Chiêu này quả nhiên hữu ích, tuy rằng khiến cho người ta nghĩ cô ấy bị bệnh thần kinh, nhưng bọn họ cũng chẳng dám nhìn cô ấy nữa. Chúng tôi nhờ vậy mà an tâm. Trên đường đi, cô ấy không nói nhiều, nằm trên giường, hoặc cầm cái Ipod nghe nhạc thật lâu. Tôi rút cái tai nghe ở trong tai của cô ấy ra, hỏi: “Có bài hát của Hạ Mễ Mễ không, cho anh nghe với?”
Cô ấy rõ ràng dứt khoát nói: “Không có!” Sau đó quay lưng lại với tôi, làm mọi thứ rối tinh rối mù.
Tôi chưa từng nghe qua cô ấy hát, có lẽ cô ấy nổi tiếng là thật, mấy tờ tạp chí trên xe lửa tùy tiện lật ra xem tin tức giải trí, cũng có tên của cô ấy, Hạ Mễ Mễ thích ngủ dậy muộn, thích mặc một loại nhãn hiệu thời trang, đang chuẩn bị đóng một bộ phim truyền hình…Vân vân. Nhưng tôi vẫn có cảm giác, cô gái được nói ở trên báo, với cô gái ở trước mắt này là hoàn toàn không giống nhau. Mà cho dù bọn họ có giống nhau, cũng không phải là cùng một người, chẳng qua đó chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Xe lửa đi về phía bắc, đi qua một số địa phương tôi chưa từng thấy. Lúc trời đang dần sáng, Hạ Mễ Mễ đang ngủ, tôi thì ngủ không được, nên thừa dịp nhân viên tàu không chú ý, liền chạy ra hành lang trên xe ***, tôi vừa ***, vừa suy nghĩ một chút đạo lý. Chẳng hạn như: Con người khi còn sống, luôn có một vài ngày muốn bốc đồng nổi loạn. Hay chẳng hạn như: Khi tình yêu bắt đầu, đều không có lý do như vậy. Hoặc chẳng hạn như: Tiền mà đem so với tự do tự tại, có đáng là con mẹ gì đâu! Đang tự hỏi vô cùng say sưa, tôi nghe được tiếng bước chân dồn dập truyền đến, tôi quay lại nhìn, liền nhìn thấy Hạ Mễ Mễ, bộ tóc giả của cô ấy đã được bỏ ra, trên đầu là mái tóc ngắn rối bù, cô ấy mang một đôi dép lê màu trắng của nhà xe cung cấp, đang cắm đầu đi về phía trước.
“Sao vậy?” Tôi hỏi cô ấy.
Cô ấy nhìn thấy tôi, liền nhào đến ôm cổ của tôi: “Em tưởng anh đã xuống xe!”
“Sao có thể ?” Tôi vỗ vỗ vào lưng của cô ấy, “Ngủ một lát nữa đi.”
“Không ngủ.” Cô ấy nói, “Em muốn nhìn thấy anh.”
“Em yên tâm.” Tôi an ủi cô ấy, “Anh không phải là người như vậy, đã hứa ở bên em ba ngày, sẽ không đổi ý.”
“Em làm sao biết được chứ.” Cô ấy bắt đầu nói không có chút lý lẽ, “Chúng ta không quen biết nhau.”
Tôi lười lý luận với cô ấy.
Cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trời đã tờ mờ sáng, cây cối, nhà cửa, sông núi đã bắt đầu dần dần thấy rõ. Cô ấy bỗng nhiên hứng trí phấn khởi, tự nói với mình: “Thì ra đi xe lửa là như vậy, em còn nghĩ giường nằm chỉ để nằm, không thể ngồi được.”
“Em đừng có nói với anh đây là lần đầu tiên em đi xe lửa?”
Cô ấy liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: “Kỳ lạ lắm sao? Người giống như em đây, đương nhiên là mù tịt chuyện đi tới đi lui rồi.”
Đúng là rắm cực kỳ thối!
Cô ấy nhìn tôi cười, là tươi cười vô cùng ngọt, cũng mang tính sát thương cực kỳ cao. Tôi vươn bàn tay che đi ánh mắt của cô ấy, khóe miệng của cô ấy vẫn tiếp tục cong lên, tôi thật sự muốn hôn cô ấy, liều lĩnh mà hôn. Thì ra đây mới là tình yêu, thì ra tôi chưa từng được yêu như thế này, tất cả đều không cần tính toán.
“Sa Mạc.” Cô ấy hỏi, “Anh muốn dẫn em đi đâu?”
“Để xem sao đã,” Tôi nói, “Cảm thấy chỗ nào thú vị thì chúng ta sẽ đi chỗ đó!”
“Thật là hay.” Cô ấy nói, “Giống như đang nằm mơ vậy.”
Tôi lấy bàn tay của mình ra, đôi mắt của cô ấy ánh lên huyền hoặc, tôi nhất thời không hiểu rõ, cô ấy là mộng ảo của tôi, hay tôi là mộng ảo của cô ấy. Có lẽ chúng tôi đều có một ảo mộng giống như vậy, đang chờ đợi đến một ngày cùng hoàn thành nó.
Xe lửa vẫn tiếp tục đi về phía trước. Tôi và Hạ Mễ Mễ ở trên xe lại ngây ngốc nguyên một ngày, cô ấy ăn không quen fastfood ở trên xe, vừa ăn vừa nhăn nhó, tôi không muốn để công chúng nhìn thấy cô ấy, nên không dám dẫn cô ấy đến toa nhà ăn. Đến lúc hoàng hôn, chúng tôi dừng lại tại một trạm nhỏ rồi xuống xe.
Đó là một thành phố không lớn lắm, trước kia tôi chưa từng nghe qua, trông rất cũ kỹ, nhưng kiến trúc lại có nét đặc sắc riêng. Đi về hướng đông khoảng 10km, chính là biển. Hạ Mễ Mễ bỏ mấy món trang sức khoa trương ở trên người xuống, không lo lắng bị người ta nhìn thấy. Chúng tôi đón xe, đi đến một khách sạn tốt nhất ở bờ biển. Chứng minh thư của tôi vẫn còn ở chỗ của Tưởng Giảo, nên Hạ Mễ Mễ lấy chứng minh thư của cô ấy ra, chúng tôi thuê phòng.
Khách sạn 4 sao, hoàn toàn mới, phòng ốc vẫn còn toát ra hương vị mới được xây dựng. Tôi mở cửa sổ ra, không khí tốt hơn nhiều, mùa hè ở phương bắc có rất nhiều gió, độ ẩm lại cao. Trong phòng chỉ có một cái giường lớn, nhìn qua rất là mờ ám.
“Anh đang suy nghĩ cái gì đấy?” Hạ Mễ Mễ hỏi tôi, vẻ mặt của cô ấy nhìn qua có chút mệt mỏi.
Tôi vuốt cằm hỏi cô ấy: “Em nói xem!”
“Hạ lưu!” Cô ấy mắng tôi.
Tôi dở khóc dở cười, chạy đến bình nước tự động, lấy cho mình một ly nước, cố gắng không nghĩ lung tung, vừa uống được một ngụm liền bị sặc. Hạ Mễ Mễ cũng không thèm để ý đến tôi, cô ấy đi đến cái giường đặt sát tường ngồi xuống, ném cái túi xách nhỏ qua bên cạnh, lớn tiếng nói: “Sự tình đã đến nước này, anh có muốn biết em là ai không?”
“Là ca sĩ nổi tiếng Hạ Mễ Mễ.”
“Ừ.” Cô ấy nói, “Cũng không đến nỗi quá ngốc.”
Tôi ngồi xuống bên cạnh cô ấy, hỏi: “Em mới 18 tuổi thôi sao?”
Cô ấy trả lời như đứa con nít: “Không phải, tiểu nữ năm nay mới 16 tuổi.”
Tôi lấy chứng minh thư của cô ấy ra xem, cô ấy đã gần bước qua tuổi 19, nhưng quả thật nhìn không ra. Tấm ảnh trên chứng minh thư thật sự không giống cô ấy, nhìn rất ngốc, cô ấy cũng ghé qua nhìn, tôi không cho, cô ấy liền ho khan kịch liệt, nhìn qua cực kỳ khổ sở, sắc mặt tái nhợt. Tôi vội vàng lấy nước cho cô ấy, rồi vỗ vỗ lưng, cô ấy lắc đầu, chỉ vào cái túi xách muốn lấy thuốc, tôi thật vất vả lôi ra chai thuốc, nó liền bị văng đi, tôi luống cuống tay chân, mấy viên thuốc vương vãi đầy giường. Cô ấy nhặt lên hai viên, lấy nước uống, sau đó dựa vào giường nhắm mắt lại, sắc mặt cũng từ từ dễ chịu.
“Em không sao chứ?” Tôi đến gần cô ấy hỏi.
“Anh không nên ***ng đến em.” Hơi thở của Hạ Mễ Mễ yếu ớt mà còn ra sức uy hiếp tôi, “Em mà ૮ɦếƭ ở trong phòng này, anh phải ngồi tù đấy!”
Tôi sợ tới mức khóe miệng hơi nhếch, hỏi cô ấy: “Lúc em đang diễn mà bị phát bệnh, thì phải làm sao?”
Cô ấy nói: “Trước lúc diễn sẽ chú ý đến sức khỏe, nên bình thường không phát bệnh.”
“Em trốn đi như vậy, nhất định sẽ có người đi tìm? Ví dụ như người đại diện của em?”
“Đương nhiên.” Hạ Mễ Mễ nói, “Cứ để cho cô ta tìm đi, dù sao em cũng đã tắt điện thoại. Đúng rồi, anh cũng đã tắt máy rồi phải không, giúp em đi!”
Đang nói, điện thoại của tôi liền vang lên, là Tiểu Phàm. Tôi không nhận, lấy điện thoại tắt máy trước mặt Hạ Mễ Mễ.
Hạ Mễ Mễ nằm tựa trên giường hướng tôi vẫy vẫy tay, tôi liền đi qua, cô ấy hỏi tôi: “Ai gọi điện thoại cho anh vậy? Là bạn gái sao?”
Tôi cười: “Bạn gái của anh không phải là em sao?”
“Ừ.” Cô ấy nói.
“Đừng có nghĩ lung tung.” Tôi nói, “Chúng ta nên gọi một chút thức ăn lên phòng, nếu em mệt, thì nghỉ ngơi một chút đi.”
“Bây giờ em không còn đói bụng nữa.” Cô ấy nói, “Nếu không phiền, em muốn đi ngắm biển.”
“Bây giờ sao?”
“Bây giờ.” Cô ấy nói, “Anh không biết là con trai phải chiều chuộng con gái sao?”
“Không cần em phải nói đâu.” Tôi nói, “Anh chỉ là không biết, biển buổi tối thì có gì đẹp.”
Rốt cuộc tôi cũng đưa cô ấy đến bờ biển, chỉ mất 5 phút đi bộ, chúng tôi đã đến một bãi cát. Biển phương bắc khác hoàn toàn so với biển phương nam, nhất là vào ban đêm, có một loại sức sống tràn trề. Hạ Mễ Mễ làm một động tác cổ điển nhất, nắm chặt hai tay, giơ lên cao, mặt hướng về phía biển, hít thở thật sâu.
Tôi cười chế giễu cô ấy.
Cô ấy rượt tôi, tôi chạy nhanh về phía trước. Cô ấy té ngã, tôi phải quay lại đỡ cô ấy dậy. Thủy triều dâng lên, sóng biển từng đợt vỗ vào bờ, một khắc đó tôi có cảm giác như đang nằm mơ, tôi thật vất vả mới khống chế được chính mình, không khiến cho Ng'n t rục rịch lung tung.
Tâm trạng của Hạ Mễ Mễ dường như rất tốt, nên bắt đầu ca hát, là một bài hát tôi chưa từng nghe qua: “Biển trời thu xa lạ, mùa hè đã đi qua, người đàn ông như thủy triều kia sẽ không đến nữa, sẽ không đến nữa…”
Tôi có cảm giác giọng hát này rất trẻ con, tiếng ca trong trẻo bi thương, dễ nghe đến vậy.
Chúng tôi đến bên bờ biển ngồi xuống, tôi đặt tay lên vai của cô ấy, hỏi: “Có lạnh không?” Cô ấy dựa vào lòng tôi, nói: “Dặc Mạc, anh có thể hôn em không?”
“Nếu em hứa không giận anh.”
“Em sẽ không đâu.” Cô ấy nói.
Tôi nâng cằm của cô ấy lên, chuyên tâm hôn cô ấy. Hơi thở của cô ấy dồn dập, tiếng tim đập đến một dặm cũng có thể nghe thấy. Sau khi mọi thứ kết thúc, tôi rất muốn nói với cô ấy một tiếng “Anh yêu em”, nhưng lại cảm thấy thật sự có chút buồn nôn. Tôi lặp lại mấy chữ này ở trong đầu vài lần, sau khi nói ra lại biến thành một câu: “Em có đói bụng không?”
“Không.” Cô ấy nói, “Có một truyền thuyết anh đã nghe chưa?”
“Là gì?”
“Nếu một cô gái ở bờ biển, được một người con trai hôn, sau đó, cô gái ném một nắm cát vào biển, thì có thể thực hiện được tâm nguyện.”
Đúng là một cái truyền thuyết vớ vẩn!
Nhưng tôi không có làm cô ấy mất hứng, mà ra vẻ nghiêm túc, nói: “Thật vậy sao?”
“Em cũng không biết, nhưng mà có thể thử xem. “Cô ấy nói xong, liền vốc lấy một nắm cát, đứng dậy, ném thật xa về phía biển. Sau đó, cô ấy quay đầu lại nhìn tôi, khẽ thè lưỡi ra.
“Ước đều gì thế?” Tôi hỏi cô ấy.
Cô ấy đương nhiên không chịu nói, mà bắt đầu than: “Mệt quá rồi.”
“Vậy đi ăn một chút gì đi, sau đó thì ngủ.” Tôi nói.
“Anh có thể ôm em ngủ không?” Cô ấy nhẹ giọng hỏi.
“Ừ, được.” Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Cô ấy nhắc nhở tôi: “Chỉ là ôm thôi nha.”
“Ừ, được.”
Tối hôm đó, cô ấy dịu dàng dựa vào lòng tôi, chúng tôi ôm nhau mà ngủ. Tâm trí của tôi bị cô ấy làm cho hoàn toàn hỗn loạn, nhưng tôi đã nhắc nhở chính mình, từ từ sẽ được, từ từ sẽ được. Đối phó với một cô ca sĩ trẻ con đang bị bệnh hen suyễn, tôi biết, phải từ từ mới được.
Hạ Mễ Mễ ở trong lòng tôi ngẩng đầu lên, cô ấy vươn tay, sờ soạng lên mặt tôi: “Sa mạc, anh biết không, anh rất đẹp trai, đẹp trai đến nỗi khiến cho người ta không chịu được.”
Nói xong, cô ấy nhắm mắt lại, giống như đã ngủ. Trên xe lửa, tôi chưa được ngủ đủ một giờ, trong người cực kỳ mệt mỏi, nên rất nhanh đã ngủ. Nhưng sáng ngày hôm sau khi tỉnh lại, tôi giật mình phát hiện, Hạ Mễ Mễ đã biến mất.
Chẳng những không thấy Hạ Mễ Mễ, mà hơn 3000 đồng ở trong ví tiền của tôi cũng không cánh mà bay.
Thật sự là gặp quỷ!
Tôi nghi ngờ chính mình đang nằm mơ, trong lúc vô ý, Ng'n t chạm phải một viên thuốc ở trên giường. Tôi lấy nó lên , nghiên cứu một lúc lâu, xác định con nha đầu ૮ɦếƭ tiệt Hạ Mễ Mễ kia quả thật có tồn tại.
Dám đùa giỡn với tôi như vậy! Có tìm đến chân trời góc biển, tôi cũng phải tìm cho ra!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc