Tai Trái - Chương 19

Tác giả: Nhiêu Tuyết Mạn

[5.4]
Bắc kinh vào hè.
Lần đầu tiên tôi hiểu được câu nói hay xuất hiện trên cuốn ngữ văn thời tiểu học: Vạn lý vô vân, vạn lý thiên. (5.1)
(5.1) Vạn lý vô vân, vạn lý thiên: tạm dịch “Mấy dặm không mây, mấy dặm trời” Câu này ý là lòng không vướn bận chuyện đời, thường xuất hiện trong kinh phật, Nhưng ý của HD chỗ này chỉ là miêu tả cảnh trời không có một chút mây, trong sạch vô cùng.
Nhà của Tưởng Giảo rất lớn, là một khu biệt thự biệt lập, trên dưới gồm ba tầng lầu, dường như đến bây giờ chẳng có ai ở. Ngày chúng tôi trở về người giúp việc không có ở nhà, là 6 giờ tối, Tiểu Phàm đã mang đến cho tôi đồ dùng cá nhân, đã đặt luôn thức ăn ở nhà hàng gần đó. Trở lại Bắc Kinh, tâm trạng của Tưởng Giảo tốt lên rất nhiều, cô ta khui một chai R*ợ*u vang đỏ, nói rằng muốn cùng tôi say sưa một trận.
Tiểu Phàm nói với Tưởng Giảo: “Nhã Hy tỷ, em sẽ không cùng chị và Hứa Soái ăn cơm, em muốn về nhà trọ dọn dẹp một chút, 10 giờ sáng mai em tới đón chị đi ghi âm.”
“10 giờ?” Tưởng Giảo hét lên, “Chẳng lẽ cô không biết lúc đó tôi còn đang ngủ sao?”
“Là quay quảng cáo, tiền chúng ta đã thỏa thuận nhận trước nửa tháng.” Tiểu Phàm nói, “Buổi chiều và buổi tối chị đều có lịch, nên mới xếp vào buổi sáng, chị quên rồi sao?”
“Rốt cuộc cô có biết làm việc không vậy?” Tưởng Giảo thở hồng hộc đem bình R*ợ*u bỏ lên bàn, “Thật đúng là cái đầu heo, làm không xong thì cút nhanh đi!”
Tiểu Phàm chịu đựng, không có lên tiếng.
“Cô mau đi đi.” Tôi giục cô ấy về, “Yên tâm, sáng mai tôi giúp cô gọi cô ấy dậy.”
Tiểu Phàm nhìn tôi cảm kích, liền rời khỏi.
Tôi đóng cửa lại, xoay người đi đến bên cạnh Tưởng Giảo, khuyên: “Có gì đâu, bực bội ảnh hưởng tinh thần, chúng ta sớm ăn cơm, đi ngủ, ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe, lại không trễ nải công việc, đẹp cả đôi đường.”
Cô ta dùng ánh mắt mê hoặc nhìn tôi: “Có phải anh cảm thấy tính khí của em đặc biệt xấu xa?”
“Ha ha.” Tôi cười gượng.
“Là do cô ta cả.” Tưởng Giảo nói, “Anh không biết con nha đầu ૮ɦếƭ tiệt đó đâu, khẳng định nó đang lừa gạt em đi yêu đương. Còn nói dối, nói cái gì là phải về nhà dọn dẹp, tưởng em ngu chắc, hừ!”
Tôi ngồi xuống ghế: “Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, có chủ nhân bá đạo như em sao?”
“Em và cô ta đã có giao ước, cô ta theo em ba năm, trong ba năm không được yêu đương. Anh hỏi cô ta thử xem, lúc em nhận cô ta vào làm con người của cô ta thế nào, là do em thay đổi cuộc đời của cô ta, anh có biết không?”
“Biết.” Tôi nói, “Bây giờ chẳng phải em cũng đang thay đổi cuộc đời của anh sao?”
“Hứa Soái, anh đừng có nói lung tung!” Cô ta nằm sấp lên vai của tôi, “Anh và những người đó sao có thể giống nhau được.”
“Sao lại không giống?” Tôi hỏi.
“Chúng ta là cùng một thế giới.” Tưởng Giảo nói, “Anh đừng bao giờ chán ghét em, kỳ thật, chúng ta là giống nhau, đều là những linh hồn không yên ổn, sẽ không bao giờ yên ổn, không bao giờ sống cuộc sống giống như người thường. Cho nên nhất định phải như vậy.”
Nói xong cô ta ha ha cười rộ lên.
“Tưởng Giảo.” Tôi nói, “Em là ngôi sao, người nguyện ý nịnh bợ em rất nhiều, vì sao nhất định phải là anh?”
“Bởi vì anh là Hứa Soái.” Cô ta nói, “Là Vương Tử mà tất cả nữ sinh của Thiên Trung năm đó muốn mà không được.”
“Ha ha!”
“Em yêu anh.” Cô ta cúi thấp người, ôm lấy tôi, nói: “Em yêu anh, anh nhất định phải tin em.”
Đương nhiên là tôi không tin, nhưng tôi cũng chẳng cần biết đến nguyên nhân, nếu cái này ngay từ đầu đã là một trò chơi, thì cứ việc chơi thôi, trước sau gì người thua cũng là tôi.
Đêm noel năm trước, chúng tôi đều uống rất nhiều R*ợ*u, không đủ tỉnh táo, cho nên mới có cái mở đầu ૮ɦếƭ tiệt kia. Ai ngờ, muốn chấm dứt lại thành ra mở màn cho cảnh tiếp theo, đành phải diễn tiếp thôi.
Không may tối hôm đó, chúng tôi uống còn nhiều hơn nữa. Một chai R*ợ*u vang đỏ không đủ, chúng tôi lại khui thêm một chai khác. Sau đó, cô ta không biết từ đâu lấy ra một chai Ngũ Lương (5.2), lại tiếp tục uống. Tưởng Giảo uống R*ợ*u và bắt đầu ca hát, là bài hát quen thuộc của cô ta: 18 tuổi năm ấy, tôi nhìn thấy một ngôi sao băng, nó lặng lẽ nói với tôi, tình yêu trên thế giới này không vĩnh viễn… Nói thật, cô ta hát cũng không đến nổi tệ, tôi cũng hát theo cô ta vài đoạn, nhưng ca hát không phải là sở trường của tôi, cô ta cười tôi ngặt nghẽo, còn dùng tay vỗ “bồm bộp” trên lưng tôi, tôi thì cầm cái ly đầy R*ợ*u gõ vào đầu cô ta một cái. Cô ta không hề né tránh, sau đó sờ đầu của mình, liền lao đến, ôm chặt lấy tôi: “Hứa Soái. Em đau lắm.”
(5.2) Ngũ Lương Dịch Tửu (五粮液酒): được chưng cất từ năm loại ngũ cốc: cao lương đỏ, gạo, nếp, lúa mì và ngô. Loại R*ợ*u này được ca tụng la “ba chén tràn hứng khởi, một giọt cũng lưu hương”). R*ợ*u có lịch sử 600 năm bắt đầu từ thời nhà Minh. Loại ngũ lương dịch tửu thượng hạng được sản xuất và ủ trong các bình đất sét 10 năm.
Tôi lắp bắp nói: “Sao thế… Bị đau ở đâu? Uống thuốc nhé!”
Cô ta ngẩng đầu lên hôn tôi.
Tôi nhắm mắt lại, ánh đèn trên trần nhà trước mắt tôi liền biến mất, sự vui vẻ trong lúc tâm kín mắt mù chính là thuốc giảm đau có tác dụng nhanh nhất, Hứa Dặc tôi đây và cô ta đều giống nhau, đều cần đến nó.
Rạng sáng khoảng 3-4 giờ, chúng tôi nghiêng ngã nằm ngủ trên sô pha. Con mèo kia lại đến tìm tôi trong giấc mơ, tôi không hề giống như trước kia sợ nó, huống chi lúc này nó không kêu, mà chỉ ôn hòa nhìn tôi, làm cho lòng tôi thêm rối loạn.
9 giờ rưỡi sáng, Tiểu Phàm ấn chuông cửa khiến cho tôi thoát khỏi mộng cảnh tưởng không thể dứt ra được, tôi chống thân người đứng dậy đi ra mở cửa, sau đó ngã người lên ghế sô pha tiếp tục ngủ. Tiểu Phàm đứng bên cạnh Tưởng Giảo, nhẹ giọng kêu cô ta: “Nhã Hy tỷ, Nhã Hy tỷ, mau dậy đi, nếu không sẽ trễ mất.”
Tưởng Giảo căn bản không có dấu hiệu muốn tỉnh dậy.
Tiểu Phàm dọn dẹp chai R*ợ*u và ly tách, cùng chén đũa và cơm thừa canh cặn ở trên bàn, sau đó cô ấy trở lại sô pha đứng bên cạnh Tưởng Giảo: “Nhã Hy tỷ, mau dậy đi thôi, nếu không dậy không còn kịp nữa.”
Tưởng Giảo từ trên sô pha ngồi bật dậy, giơ tay liền cho Tiểu Phàm một bạt tay: “Câm miệng cho tôi!”
Tiểu Phàm ôm mặt lui ra phía sau, nước mắt theo đầu ngón tay chảy ra, rơi xuống sàn nhà.
Tôi nghĩ Tưởng Giảo sẽ tiếp tục ngủ, không ngờ cô ta lại đứng lên, giậm chân giùng giằng đi lên lầu rửa mặt chải đầu. Tiểu Phàm ngồi xỗm trên sàn nhà, hai bàn tay ôm mặt, bắt đầu òa khóc.
Tôi đi qua, ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
“Được rồi.” Tôi nói, “Lần khác tôi sẽ đánh cô ấy cho cô.”
Đó quả thật không phải là an ủi, tiếng khóc của Tiểu Phàm ngày càng lớn hơn.
Tưởng Giảo ở trên lầu kêu lên: “Cái áo khoác màu lục của tôi đâu rồi?”
Chủ nhân rốt cuộc cũng là chủ nhân, Tiểu Phàm nhanh tay gạt đi nước mắt, đứng dậy, vội vàng chạy lên lầu giúp cô ta tìm áo khoác.
Lúc rời khỏi, Tưởng Giảo đứng ở cạnh cửa nói với tôi: “Hứa công tử, đừng khách sáo, cứ xem nơi này là nhà đi, muốn ăn cái gì thì gọi điện thoại cho em, em làm việc xong sẽ lập tức trở về với anh.”
Cô ta mỉm cười, ngón trỏ để ở trên môi, đưa ra xa, làm điệu bộ hôn gió, sau đó dùng dáng vẻ ẻo lả đi ra khỏi nhà.
Xác định cô ta đã đi xa, tôi lấy cái gạt tàn thuốc ở trên bàn đập vỡ nó lên bức tường màu trắng toát phía đối diện.
Tôi nhìn cái vết dơ bẩn kia, hung hăng nghĩ: “Phòng của tôi, không ai được phép động vào, ai dám quản tôi liền *** kẻ đó!”
Tôi ở nhà của Tưởng Giảo ngủ gần suốt một ngày. 6 giờ tối, Tiểu Phàm đến, mang theo mấy bộ quần áo mới, nói là Tưởng Giảo mua cho tôi.
“Được rồi.” Tôi nói, “Để đại ở đâu đó đi.”
“Nhã Hy tỷ muốn anh thay ra, cô ấy đang chờ anh cùng ăn cơm.”
Tưởng Giảo mời tôi đến, là một nhà hàng món ăn Tây rất xa hoa, giá cực kỳ đắt. Tôi đi vào không bao lâu liền nhìn thấy vài gương mặt ngôi sao quen thuộc đi qua bên bên cạnh tôi. Tôi ngồi xuống phía đối diện Tưởng Giảo, cô ta nhìn tôi đánh giá: “Em chỉ biết anh mặc nó rất đẹp!”
Tôi có lẽ ngủ đã đủ giấc, nên tâm trạng không tệ lắm, nhìn cô ta cũng không biết là cô ta chán ghét đến vậy. Cô ta ở trong mắt tôi trở nên quyến rũ, hỏi: “Nhìn em làm gì thế?”
“Ồ, không được nhìn à?” Tôi chuyển ánh mắt sang hướng khác, giả bộ như nhìn xung quanh. Sau đó, tôi liền thấy Trương Dạng, hắn đang đứng phục vụ ở một cái bàn khác, đối diện với hai lão ngoại quốc, đồng phục chỉnh tề, sạch sẽ lưu loát tươi cười, nhìn khẩu hình miệng của hắn, khẳng định là đang nói tiếng Anh.
Một khắc đó, tôi nghi ngờ Tưởng Giảo cố ý đưa tôi đến đây. Nhưng cho dù có để ý, tôi khẳng định cũng không tỏ thái độ sợ sệt hay giận dữ. Tôi cố gắng không biểu hiện gì quay đầu lại, đúng lúc bồi bàn cũng đã mang món đến bít tết, vì thế tôi chuyên tâm ăn món bít tết của mình. Mùi vị của bít tết không tệ lắm, âm nhạc nhẹ nhàng thư thái cũng là loại tôi thích. Tưởng Giảo lại có vẻ không yên, ngay từ đầu đã thầm oán trách Tiểu Phàm đặt chỗ ngồi không tốt, sau còn nói mùi vị món salad không ngon, không hiểu sao lại mắng mỏ cả người bồi bàn phục vụ dở tệ. Tôi có lòng tốt nhắc nhở cô ta: “Này, chú ý hình tượng một chút.”
Cô ta ngang bướng cãi lại: “Hình tượng để ở Thượng Hải, không có mang đến đây.”
Tôi liền cười.
Cô ta hỏi tôi: “Anh cười cái gì?”
“Cười em.” Tôi nói.
“Chẳng lẽ em đáng cười vậy sao?”
“Chưa đến nỗi như vậy.” Tôi nói, “Nhưng có chút xíu.”
“Anh bị thần kinh rồi.” Cô ta mắng tôi.
Mặt mũi của tôi rốt cuộc cũng không nhịn được: “Em có nhiều tiền như vậy, vì sao không gọi hắn phục vụ để cho tiền hắn?”
“Hứa Soái.” Gương mặt của Tưởng Giảo biến sắc, “Em cảnh cáo anh, đừng có mà được được một tấc lại tiến một thước (5.3).”
(5.3) Được một tấc tiến một thước: tương tự như câu “được đằng chân lần đằng đầu”, hay “Được nước làm tới.”
“Tấc gì cũng trả cho em hết.” Tôi đẩy bàn, đứng dậy, liền đi ra ngoài.
Cô ta vẫn ngồi đó, bất động, lưng vẫn thẳng, xem ra chuyện này không có cách nào nuốt xuống, đứa con gái này thật là hết nói nổi! Tôi đẩy cửa nhà hàng đi ra ngoài, lúc đi đến gần cửa, tôi có gặp thoáng qua hắn. Hắn nhìn tôi mỉm cười. Tôi dừng lại, đi đến gần, gọi: “Trương Dạng.”
Hắn mở miệng đúng là không thể bắt bẻ: “Ngài đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại đến.”
Trong lòng của tôi bỗng nhiên nhớ đến chuyện trước kia, vô cùng lạnh lẽo. Không biết vì sao, đây là thằng con trai mà từ nhỏ đến lớn tôi đã nhìn bằng ánh mắt xem thường, nhưng bây giờ đột nhiên lại có chút cảm giác không thể ngẩng đầu lên được.
Tôi hướng hắn khoác tay, liền ra khỏi nhà hàng.
Tài xế của Tưởng Giảo cho xe chạy đến trước mặt tôi, tôi làm bộ không phát hiện, chuẩn bị đi ra đường cái, đón xe chạy thẳng đến sân bay, tất cả đều là chuyện hoang đường, nên chấm dứt càng sớm càng tốt. Đúng lúc này, Tưởng Giảo từ bên trong nhà hàng đi ra, cái áo choàng màu đỏ che hết nửa gương mặt của cô ta. Cô ta đi cực kỳ nhanh, giống như mũi tên vọt đến trước mặt tôi, hai tay nắm chặt áo khoác của tôi, dùng giọng khẩn cầu, nói: “Hứa Dặc, anh đừng đi.”
Cô ta rất hiếm khi gọi tôi là Hứa Dặc.
Không biết có phải cô ta đang bị lạnh hay không, thân thể đang run rẩy, hai tay nắm chặt quần áo của tôi không rời, tôi không muốn ngày mai lại có tin giật gân trên báo giải trí, nên nhanh chóng đẩy cô ta ra, chạy nhanh lên xe. Cô ta cũng theo lên xe, ngồi sát bên cạnh, dựa đầu vào lòng tôi. Cánh tay của tôi bị động ôm lấy cô ta, tâm trí hỗn loạn buồn chán.
“Em biết em sai rồi.” Cô ta nói.
Ừ, tôi cũng chẳng biết cô ta sai ở đâu nữa.
Cô ta đẩy mạnh tôi ra, ngồi thẳng lên, từ trong túi xách lấy ra một lọ thuốc, đổ một đống thuốc vào trong miệng. Tôi giật mình hỏi cô ta: “Em bị sao vậy? Uống thuốc nhiều như vậy?”
“Em không được khỏe.” Cô ta nói.
“Em bị điên rồi!” Tôi mắng cô ta, mắng xong, tôi cầm lấy lọ thuốc của cô ta, mở cửa kính, quyết định thật nhanh ném nó ra ngoài.
“Anh đừng bỏ em.” Cô ta ăn nói khép nép.
“Em mẹ nó còn nói một câu vô nghĩa nữa, anh lập tức xuống xe!” Loại con gái này, không xấu xa với cô ta quả thật không được!
Cô ta rốt cuộc cũng ngậm miệng lại.
“Hứa Soái, anh có thể có một chút chững chạc được không vậy?” Đêm đó, Tưởng Giảo dựa sát vào người tôi, nhẹ giọng hỏi.
Tôi hút một ***, hỏi cô ta: “Cái gì là chững chạc?”
Cô ta nói: “Là lúc anh còn đi học, thành tích môn ngữ văn thường xuyên đứng nhất lớp đấy.”
“Hảo hán không nhắc đến thành tích cũ.”
Cô ta cười rộ lên: “Em còn nhớ rõ lúc đó anh được một cô theo đuổi, thiếu chút nữa là trốn vào toilet nam. Đứa con gái trường Trung Học Kỹ Thuật, gọi là Ba Lạp gì đó…”
“Được rồi!” Tôi ngắt lời cô ta.
Cô ta cười đầy hàm xúc, châm một ***, chậm rãi nói: “Là không dám nhắc, hay là không muốn nhắc đây?”
“Về sau không được đi đến nhà hàng Tây đó nữa.” Tôi nói.
“Tại sao?” Cô ta giả vờ hỏi.
“Em đừng có sỉ nhục chỉ số thông minh của anh.” Sắc mặt của tôi trầm xuống, “Đầu óc của anh vẫn còn có thể hiểu được.”
Cô ta coi như hiểu chuyện, đúng lúc lại thay đổi đề tài: “Đôi khi em cảm thấy, thời gian quả thực con mẹ nó nhanh, khi đó chúng ta khẳng định không thể tưởng tượng được, hôm nay lại thành ra cái dạng này, anh nói có phải không?”
Cũng đúng.
Khi đó, tôi là một thiếu niên đầu đội trời chân đạp đất, lý tưởng hoài bão to đùng, nhưng không thể nào ngờ được sẽ có ngày lưu lạc thành ra thế này. Tưởng Giảo đột nhiên hỏi tôi một câu hỏi rất ư là thâm sâu, cô ta nói: “Hứa Soái, anh nói con người sống rốt cuộc là vì cái gì?”
“Để chịu tội.” Tôi nói.
Cô ta ha ha cười rộ lên: “Nhớ cho kỹ, phải để người khác chịu tội thay mình, vậy mới là có bản lĩnh.”
Tôi ra sức nắm tay cô ta, cô ta la hét ỏm tỏi, đến lúc mặt cô ta tái xanh tôi mới buông ra, thoải mái nói: “Đa tạ chỉ giáo, anh hiểu rồi.”
Tưởng Giảo nhìn tôi, khóc không được, cười cũng không xong, đành phải bĩu môi làm nũng nhìn tôi. Nói thật ra, cô ta cũng được coi là mỹ nhân, tôi còn nhớ rõ cô ta mặc cái áo đồng phục nữ sinh màu lam, tóc tết đuôi sam, ngồi ở bàn phía trên với bộ dáng “múa Pu't thành văn”. Nếu năm 18 tuổi đó, tôi là mối tình đầu của cô ta, chúng tôi cùng nhau xem sao băng, kể nguyện vọng, có thể sẽ có một kết cục khác.
Nhưng mà hiện tại, cô ta là cô ta, tôi là tôi, chúng tôi cho dù có mặt đối mặt, cũng sẽ vĩnh viễn ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
[5.5]
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Hạ Mễ Mễ, là một lần tôi tự mình đi lấy thức ăn ở một buổi tiệc.
Đó là một buổi tiệc nhỏ gồm các tinh anh trong làng giải trí, Tưởng Giảo không biết ở đâu lấy được cho tôi một cái thiệp mời, bên trên còn công khai dích danh tôi: Hứa Dặc. Vì thế tôi cũng liền công khai theo cô ta ngơ ngác tham dự.
Kỳ thật trong một thời gian ngắn, tôi giống như người trong giới danh tiếng của bọn họ, Tưởng Giảo dùng tiền đóng gói tôi lại, hơn nữa còn có một vài phóng viên tích cực phối hợp, họ nói tôi hình như là một công tử hào môn có lắm thành tựu, cả ngày chỉ làm một việc, đó là điên cuồng bám theo kiều nữ họ Tưởng.
Tôi ở trên mạng nhìn thấy đoạn tin tức này, cười thiếu chút nữa là tắt thở. Tưởng Giảo cắn một quả táo, giả bộ như sợ sệt nói: “Hứa Soái, không phải anh giận em chứ, hiện tại anh cũng biết tố chất của tụi phóng viên…”
“Thôi đi.” Tôi ngắt lời cô ta, “Trước mặt anh mà còn làm bộ thấy hay ho lắm à?”
“Anh nói cái gì?” Cô ta trừng mắt tiếp tục diễn kịch.
Tôi vươn tay: “Đưa TL đây!”
Cô ta ngoan ngoãn lấy cho tôi một ***, còn giúp tôi châm lửa.
Tôi chỉ mong sao ba của tôi ở quê nhà không nhìn thấy cái tin tức này, sự nghiệp của ông ấy đang khởi đầu lại, tương lai rộng mở, nếu phải chịu đả kích, không biết đi đến nửa đường có tức đến hộc máu hay không.
Tôi không phải không có nghĩ tới việc rời khỏi Bắc Kinh, nhưng Tưởng Giảo cứ lôi lôi kéo kéo, hơn nữa còn có dáng vẻ đòi mạng, thế nhưng tôi phát hiện ra mình lại thích hòa nhập vào nơi xa hoa, cùng với những buổi tiệc nhàm chán thế này. Loại phồn hoa giả dối này, chẳng những tôi không chán ghét, mà thậm chí còn có chút nghiện. Ngày đó chúng tôi cũng là tham dự một buổi tiệc nhỏ, có kẻ phú hào nào đó tổ chức, khách mời toàn là ca sĩ hay diễn viên nổi tiếng trong giới showbiz. Tôi và Tưởng Giảo đi vào không được bao lâu, liền cãi nhau bởi vì một chuyện nhỏ nhặt, chính là Tiểu Phàm lúc ấy bận đi toilet, còn tôi thì, không muốn cầm giúp cô ta cái túi xách LV đắt tiền lúc cô ta đang xã giao.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh không thể có một chút phong độ của đàn ông à?”
Tôi hừ hừ: “Anh mẹ nó không phải là người hầu của em, cớ gì phải cầm giúp em túi xách?”
Nguồn : we btruy en onlin e.com
Cô ta hạ giọng: “Không phải xách, mà là trông chừng giúp em.”
“Để qua một bên đi, không thích!”
Chúng tôi đang giằng co, có người lại tiếp đón cô ta, cô ta dùng ánh mắt như dao găm nhìn chòng chọc vào tôi trong hai giây, sau đó mang theo cái túi xách cùng người kia bỏ đi.
Tôi quay đầu lại liền nhìn thấy Hạ Mễ Mễ, cô ấy có mái tóc ngắn, khuôn mặt không trang điểm, mặc một cái váy đơn giản, đang ăn bánh ngọt, lại còn *** ngón tay, vẻ mặt so với một đứa con nít quả thật không khác lắm. Tôi rất ít nghe nhạc đang thịnh hành, cho nên lúc đó tôi cũng không biết, Hạ Mễ Mễ chính là Hạ Mễ Mễ nổi tiếng kia. Cô ấy hiện tại và cô ấy ở quảng cáo trên TV là hoàn toàn khác nhau, kỳ thật là hai người khác nhau. Tôi nghĩ, cô ấy giống như một đứa bé gái xinh đẹp đói bụng đang đi tìm thức ăn. Thấy tôi đang nhìn mình, cô ấy cũng ngước khuôn mặt xinh đẹp lên nhìn tôi. Chúng tôi nhìn nhau một lúc lâu, không ai chịu thua chuyển ánh mắt đi hướng khác. Cô ấy bỗng nhiên hướng về phía tôi, nghịch ngợm thè lưỡi ra, vẻ mặt đáng yêu cực kỳ.
Tinh thần của tôi lúc đó liền lập tức tỉnh táo.
Cho đến khi người đại diện của cô ấy đi tới, ngăn lại ánh mắt của chúng tôi.
Một lát sau, tôi bưng một ly R*ợ*u vang đỏ, đi đến đối diện cô ấy, ngồi xuống, người đại diện của cô ấy nhìn tôi tràn ngập cảnh giác. Vì thế tôi chỉ ra vẻ trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ. Thật vất vả mới đợi được cái người nghiêm túc kia đi lấy đồ ăn, rốt cuộc tôi cũng có thể đến gần cô ấy: “Ăn đồ ngọt nhiều như vậy, cô không sợ béo à?”
Cô ấy giương đôi mắt nhìn tôi, giọng nói trong trẻo, hỏi: “Anh là ai?”
“Hứa Dặc.” Tôi nói.
“Tôi đã thấy anh.” Cô ấy nói.
Tôi bị dọa sợ hãi cực kỳ, ly R*ợ*u trong tay thiếu chút nữa đổ ra bàn, tôi vội vàng hỏi: “Gặp ở đâu?”
“Vừa rồi, chẳng phải tôi với anh so nhãn lực hay sao?”
“Ha ha.” Tôi cười.
“Kỳ thật, tôi còn nhìn thấy anh cãi nhau với người đẹp.” Cô ấy đảo mắt ngó quanh.
“Cô hẳn là nên đi làm thám tử tư.” Tôi nói.
“Anh không biết tôi sao?” Cô ấy đột nhiên hỏi.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhanh nhẹn đáp: “Đúng vậy, xin hỏi tiểu thư họ gì?”
“Anh là người ngoài hành tinh à?” Cô ta tỏ vẻ không hiểu, nói.
“Phải, là người Hỏa Tinh.” Tôi phối hợp với cô ta.
“Anh có xe không?” Cô ấy hỏi không đầu không đuôi.
Tôi suy nghĩ một chút, liền nói: “Có.”
“Vậy chúng ta đi thôi.” Cô ấy đứng dậy, hạ giọng nói với tôi: “Lát nữa tôi đi toilet phía bên kia, anh cứ đi theo tôi. Tôi sẽ dẫn anh đi chơi.” Nói xong, cô ấy đứng dậy, cầm lấy cái ba lô nhỏ, hướng về phía nhà vệ sinh. Sự tình giống như phát triển quá nhanh, tôi có chút mơ hồ không hiểu, thế nhưng tôi lại nghe lời của cô ấy mà làm theo. Thật ra, trời sinh tôi chính là kẻ không dựa vào khuôn phép, thích đi làm một số chuyện không có khuôn phép, loại chuyện này phù hợp tính cách ưa mạo hiểm của tôi. Tôi nâng cái ly ở trên bàn nốc cạn, sau đó đi theo Hạ Mễ Mễ.
Tôi đến buồng vệ sinh gõ cửa, đó là nhà vệ sinh của một khách sạn năm sao, hàng lang nhỏ hẹp được trải một tấm thảm đỏ. Tôi vừa đúng lúc gặp được Tiểu Phàm, nên ngăn cô ấy lại: “Gọi điện thoại cho tài xế, bảo anh ta chờ tôi ở cửa, tôi muốn đi mua TL.”
“Tôi đi mua cho anh.” Tiểu Phàm nói, ở đại sảnh của khách sạn có bán.”
“Tôi cãi nhau với Tưởng Giảo.” Tôi nói, “Tôi muốn ra ngoài hít thở không khí.”
Tiểu Phàm bất đắc dĩ nhìn tôi: “Không phải anh lại muốn ra sân bay nữa chứ?”
“Vậy cô nên cho tài xế đi theo tôi để yên tâm đi.” Tôi nói.
“Được rồi.” Tiểu Phàm nói, “Anh đi nhanh một chút rồi về, nếu không tôi không biết đối phó làm sao với Nhã Hy tỷ.”
Tôi vừa đuổi Tiểu Phàm đi, Hạ Mễ Mễ liền ở trong phòng vệ sinh đi ra, cô ấy hướng tôi ra ý, dẫn tôi đi theo một hướng khác. Chúng tôi đi lòng vòng một buổi, đến một cái thang máy ở góc khuất, cô ấy dùng ngón tay mảnh khảnh của mình, bắt đầu ấn nút. Thang máy hiện đang ở tầng 29, nên cần một chút thời gian, tôi đứng ở phía sau cô ấy, nhìn sau ót của cô ấy, tự hỏi nên cùng cô ấy nói gì đó. Cô ấy bỗng nhiên quay đầu lại hỏi tôi: “Xe của anh ở đâu? Tầng hầm, hay bãi xe ở bên ngoài khách sạn?”
“Yên tâm đi, tôi đã bảo lái xe đợi ở cửa rồi.
“Anh không lái xe à?” Cô ấy dùng giọng nói cười nhạo hỏi tôi.
“Tôi không cần tự lái xe.” Tôi đối đáp trôi chảy, “Thuê tài xế thì phải cho họ việc làm.”
“Ừ.” Cô ấy nói, “Xem ra anh quả thật là công tử giàu có.”
Tôi không để ý đến lời châm chọc của cô ấy, dùng trầm mặc duy trì phong độ của mình. Nhưng rất nhanh, Hạ Mễ Mễ lại hỏi: “Anh bao nhiêu tuổi?”
“Hỏi tuổi người khác là không có lễ phép.” Tôi nói.
“Chẳng lẽ anh nhìn chằm chằm vào một cô gái là lễ phép à?” Cô ấy trả lời tôi một cách mỉa mai.
“Đúng là có chút không lễ phép. Ai bảo cô gái ấy dáng vẻ xinh đẹp đáng nhìn như vậy chứ?”
“Anh đúng là thật miệng lưỡi.” Cô ấy mắng tôi.
“Còn chưa hỏi em tên gì ?” Tôi nói.
“Hạ Mễ Mễ.” cô ấy ngẩng mặt lên kêu ngạo nói, “Toàn Trung Quốc, chỉ sợ có một mình anh là không biết tôi.”
“Là ngôi sao?” Tôi hỏi.
“Anh đừng có giả vờ.” Cô ấy nói, “Giả vờ nhiều quá càng không giống.”
Tôi điều chỉnh điện thoại của mình ở chế độ tắt âm thanh, sau đó, nói với cô ấy: “Điện thoại tôi hết pin rồi, cho tôi mượn điện thoại của cô một chút, tôi muốn gọi nhắc nhở tài xế lần nữa.”
Cô ấy đưa cái điện thoại samsung của cô ấy cho tôi, tôi gọi vào số của mình, sau đó nhún nhún vai, nói: “Anh ta không có nhận, đi xuống rồi nói sau.”
Thang máy đúng lúc này dừng lại, chúng tôi đi vào, trong thang máy chỉ có hai người chúng tôi, cô ấy tỏ ra có chút khẩn trương, còn nắm chặt cái váy của mình. Tôi cảm thấy sự tình thật rất thú vị, vì thế nhịn không được cười nói vui vẻ với cô ấy, “Mỗi lần quen biết một nam nhân, cô đều vội vàng cùng hắn đi ra ngoài như vậy à?”
Cô ấy trợn tròn mắt nhìn tôi.
Tôi dương dương tự đắc nhướng mày: “Hay là vì tôi đặc biệt đẹp trai?”
Vóc dáng của cô ấy không cao, tôi phải cúi đầu mới có thể nhìn thấy rõ mặt của cô ấy, khoản cách của chúng tôi rất gần, tôi chống tay gần đầu của cô ấy, xác định rằng cô ấy đang thật sự khẩn trương, nhưng cô ấy cố gắng tỏ ra không hề khẩn trương, tò mò hỏi: “Sao tên của anh giống tên một cô gái vậy?”
“Cái gì?”
“Không phải anh nói anh tên Hứa Di sao? Nghe giống dì Hứa.” (5.4)
(5.4) Hứa Dặc (许弋), phiên âm là Xu Yi, nên chữ Dặc nghe giống chữ Di.
“Cái rắm!” Tôi nói, “Tôi tên Hứa Dặc, Chữ Sa trong Sa mạc thiếu một dấu phẩy thành ra chữ Dặc.” (5.5) Tôi đọc ra tên của mình một cách nghiêm túc.
(5.5) Qua Bích (Sa mạc) (戈壁), chữ Qua (戈) thiếu mất một dấu phẩy là chữ Dặc (弋)
“Sao anh lại nói bậy bạ trước mặt con gái!” Cô ấy nói, “Từ ngữ như vậy có thể tùy tiện nói ra sao?”
Lúc này đến phiên tôi trừng to mắt nhìn cô ấy.
Tôi thật không biết, trên đời này thì ra còn có một cô gái lý sự kỳ lạ như vậy.
Thang máy xuống đến nơi, Hạ Mễ Mễ liền giống một vận động viên chạy mấy trăm mét vọt ra đến cửa chiếc xe BMW, đó là xe của Tưởng Giảo, tài xế nhìn thấy Hạ Mễ Mễ, tỏ ra giật mình.
Tôi theo Hạ Mễ Mễ lên xe, ở bên cạnh cô ấy ngồi xuống, Hạ Mễ Mễ lại giống như chủ nhân ra lệnh cho tài xế: “Chạy đi.”
Tài xế hỏi: “Hạ tiểu thư, cô muốn đi đâu?”
Quả nhiên không phải nói quá, thì ra cả thế giới đều biết cô ta.
“Tây Nhị Hoàn (5.6).” Hạ Mễ Mễ nói.
(5.6) Nhị Hoàn là con đường lớn bao quanh Tử Cấm Thành ở Bắc Kinh, dài 32.7km, được xây dựng vào đời nhà Minh. Tây Nhị Hoàn là khu vực phía tây đường Nhị Hoàn
“Được rồi. Tây Nhị Hoàn.” Tôi nói.
Tài xế khởi động xe. Hạ Mễ Mễ lấy điện thoại ra, nhanh chóng tắt nó đi. Tôi tò mò nhìn cô ấy, tò mò hỏi: “Làm sao cô biết chính là chiếc xe này?”
Cô ấy liếc mắt nhìn tôi: “Dáng vẻ chiếc xe này rất giống anh, vừa nhìn qua biết ngay là của anh.”
“Xin chỉ giáo?”
“Vô dụng! còn cần giải thích sao?” Cô ấy nói, “Đúng là chỉ được vẻ bề ngoài.”
Tôi cảnh cáo cô ấy: “Cô đừng quên, cô đang ở trên xe của tôi.”
Cô ấy ngồi tránh ra một chút, cảnh giác nhìn tôi: “Anh muốn gì?”
“Tiểu thư, cô phải làm cho rõ,” Tôi nói, “Là cô chủ động lên xe của tôi, cô hỏi tôi muốn gì, tôi còn chưa hỏi cô muốn làm gì nữa kìa!”
“Tôi muốn về nhà.” Cô ấy nói.
“Nhà của cô ở Tây Nhị Hoàn? Đường nào?” Tôi nói, “Tôi sẽ đưa cô về.”
“Không phải anh đưa tôi về sao?” Cô ấy nói, “Vô nghĩa nhiều như vậy!”
Ông trời làm chứng, tôi thật sự có chút gì đó kích động.
Xe chạy được khoảng 20 phút, Hạ Mễ Mễ đột nhiên hỏi tôi: “Anh có đói bụng không?”
Đúng là có một chút, vừa rồi tôi chưa ăn gì, bụng rỗng lại đi uống hai ly R*ợ*u.
“Tôi đang đói.” Cô ấy chỉ vào một cái biển hiệu chữ “M” thật lớn ở phía trước, nói: “Tôi muốn đi Mc Donald’s.”
“Nếu tôi nhớ không lầm, thì cô mới vừa ăn hai cái bánh ngọt.”
“Vậy sao?” Cô ấy nói, “Tôi không nhớ rõ lắm, bởi vì cái chỗ quỷ quái với hoàn cảnh quỷ quái như vậy, tôi ăn cái gì cũng không có khẩu vị.”
“Đi.” Tôi nói với tài xế, nói: “Đến phía trước dừng lại một chút.”
“Một cái Hamburger cay, hai cái cánh gà chiên, một ly Melody lạnh, Melody hương lựu, anh đừng có mua sai nhé.”
Tôi chán nản: “Tự cô đi đi. Tôi ở trên xe chờ cô.”
“Sao tôi tự đi được!” Cô ấy tự chỉ vào mặt mình, nói: “Anh muốn McDonald’s bị đông nghẹt à?”
“Tiểu thư, tôi biết cô là ngôi sao, nhưng ngôi sao thì hay ho lắm à? Có thể tùy tiện vênh mặt hất hàm sai khiến tôi ? Tôi không phải là người mê nhạc của cô!”
Cô ấy nhìn tôi đánh giá: “Tôi đã nhận ra rồi, anh là một nam nhân bụng dạ hẹp hòi.”
“Đúng vậy.” Tôi nói.
“Nhưng thật sự tôi rất đói.” Cô ấy ôm bụng,nói: “Dì Hứa à, anh phải có chút phong độ chứ.”
Tôi thực hết cách với cô ấy. Tôi không thể không xuống xe đi vào cửa chính McDonald’s, khi đẩy cửa McDonald’s ra, tôi chán nản phát hiện chính mình cũng có chút cam tâm tình nguyện, tôi hoàn toàn đã nghe theo sai khiến của cô ấy đi mua thức ăn để lấy lòng cô ấy. Sau khi mua xong, đi được nửa đường, tôi mới nhớ chính mình cũng đang đói, vì thế quay lại xếp hàng một lần nữa, mua cho mình một ly hồng trà và một cái Hamburger. Nhưng khi tôi mang theo tất cả thức ăn ra xe, thì phát hiện, Hạ Mễ Mễ đã biến mất!
Tôi hỏi tài xế: “Hạ Mễ Mễ đâu?”
Tài xế nói, “Cô ấy xuống xe tìm cậu rồi.”
૮ɦếƭ tiệt!
Tôi gọi điện thoại cho cô ấy, người nhận điện thoại là thư ký của cô ấy. Coi như tôi đã hiểu được, tôi đã bị con nhóc này đùa giỡn, cô ấy đã lợi dụng tôi đưa cô ấy ra khỏi bữa ăn không có hứng thú, sau đó vỗ ௱o^ЛƓ phủi bụi mà đi. Làm cho tôi, một kẻ đang có chút âm mưu, giờ phải ôm một đống thức ăn của McDonal’s mà bực bội. Gặp quỷ, đúng là gặp quỷ!
Nhưng Hứa Dặc tôi lại thích quái dị như vậy, chỉ có quái nhân mới khiến tôi có hứng thú khiêu chiến.
Tôi nhìn cái biển hiệu chữ “M” thật lớn ở bên trên, nuốt cục tức vào bụng, nghĩ: Hạ Mễ Mễ, cô chờ đi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc