Tai Trái - Chương 16

Tác giả: Nhiêu Tuyết Mạn

[4.10] (1)
Cứ như vậy, ngày này rồi ngày khác lại trôi qua.
Buổi tối ngày lễ noel, ở giữa sân thể dục trong trường có biểu diễn ca nhạc, Lâm không biết từ đâu lôi về một mớ gậy phát quang hay mấy thứ đại loại như thế, kiên quyết lôi kéo tôi cùng bán. Chậm chạp một ngày, rốt cuộc tuyết cũng rơi, hơn nữa, còn dày đặc ẩm ướt. Tôi cầm một bó gậy phát quang đứng tại cửa sân thể dục, nhìn đến tờ áp phích lớn, bên trên hiện ra một gương mặt quen thuộc, người đó mặc một bộ quần áo màu đỏ, nụ cười sáng lạn, bên cạnh viết tên của cô ấy: Tưởng Nhã Hy.
Tưởng Nhã Hy ?
Lâm ở bên cạnh tôi lớn tiếng rao bán hàng: “ Gậy phát sáng, vòng phát sáng, ủng hộ thần tượng đây. Ống nhòm, thấy được thần tượng đây! Gậy phát sáng, vòng phát sáng, ủng hộ thần tượng đây. Ống nhòm, thấy được thần tượng đây!” Nhìn thấy tôi đang đứng ngó cái áp phích đến ngẩn người, chị kéo tôi, nói: “Em sao vậy, Lý Nhị?”
Tôi chỉ vào cái áp phích: “Em nghĩ là em biết cô ấy.”
“Em nói Tưởng Nhã Hy?” Lâm nói, “Không thể nào, tối hôm qua cô ta có ở quán bar, không phải em đã nói không biết cô ta sao?”
Tôi nói: “Cô ấy là bạn học cùng trường với em.”
“Không thể nào.” Lâm nói, “Gần đây cô ta mới nổi tiếng, mới ra đĩa nhạc bán được rất khá, nghe nói cô ta lớn lên ở Hương Cảng, làm sao có thể là bạn học của em?”
Tôi quay lại nhìn tấm áp phích thêm lần nữa, ngắm nghía thật kỹ gương mặt được hóa trang xinh xắn kia. Tuyết rơi ngày càng dày đặc, che hết tầm mắt của tôi. Lâm cầm mấy cây gậy phát quang ở trong tay phấn khởi lắc qua lắc lại, màu sắc rực rỡ của nó khiến người ta có cảm giác mê hoặc, tâm trạng của Lâm đang tốt, chị càng không ngừng lắc mấy cây gậy phát quang: “Nhìn này, hôm nay bán rất khá nha. Cố lên nào, lễ Noel buôn bán thật là có không khí, Lý Nhị, chúng ta vào xem biểu diễn nhé?”
“Chúng ta không có vé mà.” Tôi nói.
Lâm nháy mắt mấy cái: “Tin chị đi, chị có cách.”
Lâm quả nhiên có bản lĩnh thần bí, chị gọi một cuộc điện thoại, cùng một người tán gẫu vài câu, liền giải quyết được vấn đề, 5 phút sau, một nam nhân từ khu biểu diễn chạy ra, dẫn chúng tôi vào sân thể dục, thuận lợi chen chân vào bên trong.
Tôi vừa đi vào liền thấy được cô ấy, cô ấy đang ở trên sân khấu nhiệt tình biểu diễn, khán giả ở bên dưới giơ cao gậy phát quang lắc qua lắc lại, tiếng thét chói tai dồn dập.
Thật lòng mà nói, cô ấy hát cũng không tệ.
Một bài hát vừa chấm dứt, cả sân khấu yên tĩnh lại. Cô ấy mỉm cười nói: “Tiếp theo sau đây, tôi sẽ vì các bạn hát một ca khúc mà chắc chắn các bạn sẽ thích, cũng là ca khúc giúp tôi thành danh, giai điệu khác với ca khúc vừa rồi, là một bài ca buồn êm dịu…”
Cô ấy vừa nói xong, dưới sân khấu khán giả đã hét lớn lên: “Sao băng tuổi 18”
“Đúng rồi.” Cô ấy nói, “Sao băng tuổi 18, tặng cho các bạn, hy vọng các bạn sẽ thích, hôm nay ngày lễ noel đầy tuyết, Nhã Hy mong ước mọi người đều có được một tình yêu ngọt ngào.”
Cô ấy tự xưng mình là Nhã Hy.
Phía dưới sân khấu, fan hâm mộ của cô ấy giơ lên mấy tấm ảnh chụp, lại bắt đầu lớn tiếng hét lên: “Nhã Hy Nhã Hy, chúng tôi yêu bạn, Nhã Hy Nhã Hy, mãi mãi là số 1!”
Cô ấy nở nụ cười sáng lạn. Ánh đến chiếu sáng gương mặt tuổi trẻ rạng ngời của cô ấy, vẻ đẹp của cô ấy khiến người ta lóa mắt. Lâm nắm tay tôi, kéo tôi hướng về phía sân khấu: “Chúng ta đến gần một chút để nhìn cho rõ, em nhìn xem cô ta có phải là bạn học của em không? Hy vọng là thật, để lấy chữ ký nữa!” Tôi thuận theo chị đi về phía trước, trên sân khấu bỗng nhiên tối sầm lại, vô số sao băng trên màn hình sân khấu lóe ra, cô ấy ngồi lên bậc thang, bắt đầu hát:
18 tuổi năm ấy
Tôi nhìn thấy một ngôi sao băng
Nó lặng lẽ nói với tôi
Tình yêu trên thế giới này không vĩnh viễn.
Người con trai tôi yêu
Anh đến bên cạnh tôi
Nhẹ nhàng hôn lên mặt tôi
Nói rằng sẽ yêu tôi cả đời
Không ai có thể biết
Vĩnh viễn có phải quá xa xôi.
Rồi sẽ có một ngày
Chúng ta không còn tin vào
Lời thề thiên trường địa cửu
Năm tháng sẽ giúp chúng ta quên
Khắc sâu vào bàn tay
Khiến ánh mắt mịt mờ
Khiến lệ tràn khóe mi
Quá khứ không vượt qua
Tương lai chưa chắc đến.
Xung quanh vắng lặng
Đã rất nhiều năm
Tôi luôn nghĩ đến
Ước nguyện năm xưa với sao băng
Người con trai của lòng tôi
Nay không còn bên cạnh
Nước mắt không ngừng chảy
Chuyện cũ tươi đẹp có phải mới hôm qua?
Không ai có thể biết
Vĩnh viễn có phải quá xa xôi.
Rồi sẽ có một ngày
Chúng ta không còn tin vào
Lời thề thiên trường địa cửu
Năm tháng giúp quên đi
Khắc sâu vào bàn tay
Khiến ánh mắt mịt mờ
Khiến lệ tràn khóe mi
Quá khứ không vượt qua
Tương lai chưa chắc đến.
Tôi nên nói thế nào
Người tôi yêu thương
Sẽ không bao giờ quên
Sẽ vẫn luôn luôn nhớ
Dưới ngôi sao băng 18 tuổi ấy.
Anh đã từng hôn tôi.

Lâm dẫn tôi đi, bất tri bất giác đã đến rất gần sân khấu. Tôi muốn nhìn rõ cô ấy, tôi nghĩ mình tuyệt đối không nhìn lầm, người con gái đang ca hát trên sân khấu kia, đúng là bạn học của tôi, là bạn gái của Trương Dạng , tên gọi Tưởng Giảo. Cô ấy bởi vì nhà giàu nên được học trường nổi tiếng, tôi nghĩ, mỗi một học sinh ở Thiên Trung đều biết cô ấy.
Nhiệt độ trên sân thể dục khá cao, Lâm đã sớm *** khoác của chị ấy, còn tôi ngược lại khoác áo vào thật ấm, tôi nghiêng đầu, nói với Lâm tôi không được khỏe, muốn về trước. Lâm sờ trán của tôi một chút, nói: “Trời ạ, Lý Nhị, em không phải là bị sốt nữa đấy chứ?”
[4.10] (2)
Tôi cố gắng mỉm cười: “Sao có thể chứ? Tối qua em ngủ hơi muộn, bây giờ chịu không được. Chị cứ ở đây xem đi, đừng lo lắng cho em.”
Lâm lo lắng nói: “Không sao cả, nhưng chị không về với em được, chị còn phải bán hết chỗ gậy phát quang này.”
“Không sao đâu.” Tôi nói, “Em tự về được mà.”
Trước khi rời khỏi sân thể dục, tôi quay đầu lại nhìn về sân khấu một chút. Tưởng Giảo, à không, là Tưởng Nhã Hy, cô ấy mặc một cái váy dài màu tím, mái tóc dài hơi gợn sóng, giống như một công chúa cao quý. Tôi không dám nhìn phía dưới sân khấu, tôi sợ lại nhìn thấy người không muốn thấy, có một số chuyện, tôi hoàn toàn không muốn nhắc đến nữa. Đúng lúc này, tôi nhìn thấy một người vọt lên khán đài, người đó ôm lấy Tưởng Giảo, trong tiếng thét chói tai của người hâm mộ, người đó nhẹ nhàng hôn lên mặt cô ấy.
Lâm xoay người lại, quay đầu tìm tôi, tôi vội vàng trốn chạy thật nhanh.
Người tặng hoa cho cô ấy, chính là Hứa Dặc.
[4.11]
Tết âm lịch, tôi về đến nhà.
Vưu Tha ra nhà ga đón tôi, anh ấy mặc một cái áo bành tô màu vàng, nhìn qua rất giống một con gấu đáng yêu, anh ấy giúp tôi mang đống hành lý cồng kềnh, sau đó nói: “Sao em gầy thế?”
“Em không muốn béo.” Tôi tức giận nói.
“Hứa Dặc đâu?” Anh nhìn phía sau lưng tôi, “Sao hai người không cùng về? Nghe nói ba cậu ấy đã ra tù, đã khôi phục chức vụ.”
“Chúng em chia tay rồi.” Tôi nói.
“Thật sao?” Anh ấy tỏ vẻ không tin.
“Chia tay được một năm rồi.” Tôi nói.
Vẻ mặt của anh ấy có chút lạ.
Chúng tôi vừa về đến nhà, thì phát hiện dì và cả nhà đều ở đó. Cửa vừa mở ra, mẹ và ba đều nhào đến ôm lấy tôi, thành ra tôi không biết nên ôm người nào trước. Tôi *** bành tô, hốc mắt của mẹ lập tức đỏ lên, mẹ ở trước mặt mọi người nghẹn ngào, nói: “Sao con lại gầy như vậy, có phải ở trường học ăn uống không được tốt không?”
“Chỉ là con ăn cái gì cũng không thể béo ra thôi.” Tôi vội vàng giải thích.
“Nghỉ hè cũng không chịu về nhà, suốt ngày cứ làm thêm!” Ba tôi cũng bắt đầu mắng tôi, “Con nhìn con xem, là con gái đấy, trong khi Vưu Tha là con trai mà còn lo nghĩ đến gia đình!”
“Ừ.” Dì cũng ồn ào vài câu, “Về sau ít nhất cũng nên gọi điện thoại về nhà nhiều một chút, ba mẹ con cũng không phải là trả phí điện thoại không nổi!”
Vưu Tha đứng một bên vui sướng cười cười. Mắt nhìn thấy bốn bề công kích hướng về phía tôi, tôi liền nhanh miệng nói sang chuyện khác: “Con đói bụng rồi, ăn được chưa ạ? Trên xe lửa còn chưa ăn gì.”
Tối hôm đó tôi ăn rất nhiều, kẻ ăn nhiều như Vưu Tha mà còn thua kém tôi, tôi ghét anh ấy dùng loại ánh mắt lo lắng nhìn tôi, quả thật ghét đến cực điểm, vì thế khi cơm nước xong, cùng dì và mẹ nói chuyện một lát, tôi liền lấy cớ mệt mỏi, muốn về phòng mình. Chỉ một lát sau, mẹ gõ cửa phòng, nói với tôi: “Mẹ và dì với ba đi ra ngoài tản bộ, tiện thể đưa dì dượng con về.”
“Dạ.” Tôi nói, “Ba mẹ nhớ về sớm một chút.”
“Nếu con mệt, thì nhanh đi tắm rửa cho sạch, rồi đi nghỉ ngơi sớm đi.”
“Dạ.” Tôi nói.
Ở trước cửa nhà, tôi nhìn thấy Vưu Tha, anh ấy đã mặc cái áo bành tô màu vàng xấu xí kia, đang đưa lưng về phía tôi mang giày. Tôi lớn tiếng gọi: “Vưu Tha, lấy pháo hoa nha, lát nữa đến giao thừa, chúng ta ra quảng trường đốt pháo.”
Anh ấy dường như hàm hồ ậm ừ ở trong mũi trả lời tôi, sau đó liền cùng mọi người rời khỏi.
Bọn họ đều đi rồi, trong phòng yên tĩnh trở lại. Tôi ngồi trên ghê sô pha ở phòng khách nhìn bốn phía, căn nhà chung cư ba phòng ngủ này là đại diện cho cả thời niên thiếu của tôi, tôi còn nhớ rõ lúc chúng tôi vừa dọn đến đây, là sinh nhật lần thứ 14 của tôi, cả nhà đều vui vẻ phấn khởi, tôi mặc một cái váy nhỏ màu trắng, dựa vào cửa sổ ở phòng mình, cảm giác bản thân được bước vào một thế giới mới, tâm trạng đắc ý dạt dào thỏa mãn.
Những ngày như thế, nay đã không còn nữa. Khi đó tôi đơn thuần chính là tôi, nhưng cũng chỉ một dấu vết tươi đẹp trong ký ức. Đang ngồi một mình gặm nhấm loại ký ức đáng xấu hổ kia, thì chuông cửa vang lên. Tôi đứng dậy đi mở cửa, ở ngoài là Vưu Tha.
Chuyện này tôi đã lường trước rồi.
“Khi nãy thay giày, anh để quên điện thoại ở trên kệ giày.” Anh ấy nói.
Tôi im lặng cho anh ấy đi vào.
Anh ấy cầm lấy cái điện thoại, nhìn chằm chằm tôi, nói: “Lý Nhị, em đã hoàn toàn khác với trước kia, em biết không?”
“Thật sao?” Tôi nói, “Chắc là vậy.”
“Anh không thích nhìn thấy em như vậy.” Anh ấy cường điệu vấn đề.
“Không ai ép buộc anh nhìn cả.” Tôi cũng nhìn anh ấy, tâm bình khí hòa mà nói, “Anh nổi giận như vậy thật sự không cần thiết.”
Anh ấy lại ném cái di động lên kệ đánh “bộp” một tiếng, hướng về phía tôi lớn tiếng nói: “Em nhìn xem bộ dáng của em bây giờ đi, không phải là đang thất tình sao? Cho dù Hứa Dặc có lỗi với em, nhưng còn ai có lỗi với em nữa chứ? Ba em, mẹ em sao, còn có gia đình anh mà em luôn coi là người dư thừa, chán ghét?! Lý Nhị, anh nói cho em biết, nếu em cảm thấy đau khổ là chuyện của một người, nếu em cảm thấy ђàภђ ђạ chính mình cũng chỉ là chuyện một người, thì em đã sai rồi, hoàn toàn sai!”
Vưu Tha nói xong, liền mở cửa ra, dứt khoát bỏ đi.
Điện thoại của anh ấy ở trên kệ giày lóe sáng. Anh ấy đã quên lấy lại nó. Tôi đi qua, cầm cái điện thoại lên, lúc mở ra, tôi nhìn thấy trên màn hình di động của anh ấy hiện ra một gương mặt cười tươi như hoa. Đó là một tấm ảnh đã được chỉnh sửa, là ảnh chụp tôi lúc 14 tuổi, đó là tôi trong trí nhớ của anh ấy. Đó là tôi, một cô gái không hiểu chuyện, không đau buồn, không có có bí mật, một cô gái hoàn toàn trong sáng.
Nhưng mà hiện giờ, hết thảy đều đã hoàn toàn khác rồi.
Vưu Tha, anh ngốc ơi, chúng ta không thể trở về được nữa.
[4.12]
Đêm giao thừa, tôi đến quảng trường thì tìm được Vưu Tha, anh ấy dẫn theo một đám nhóc tì, đang bắn pháo hoa. Tôi đến bên cạnh anh ấy, giống như một người bạn đã lâu không gặp, tôi mỉm cười chào hỏi: “Chào.”
“Chào.” Anh lại giống như đứa con nít cười rộ lên, sau đó đem một cây pháo hoa đưa tới tay tôi.
“Nghe dì nói, sau khi tốt nghiệp, anh sẽ đi nước ngoài?”
“Ừ, đúng là có quyết định này.” Anh ấy nói.
“Cảm ơn anh.” Tôi nói.
“Cảm ơn anh cái gì?” Anh không rõ hỏi.
“Cảm ơn anh đã quan tâm em.” Tôi nói.
“Đừng có nói vậy, em là muội muội của anh, anh có thể không quan tâm sao?”
“Vưu Tha.” Tôi nói, “Hứa với em, cho dù thế nào, anh nhất định phải sống thật tốt, được không?”
Anh ấy nhìn tôi, nói: “Ừ, được. Còn em?”
Tôi cố gắng cười nói: “Em cũng sẽ như vậy.”
“Trạng nguyên ca ca, trạng nguyên ca ca,” Một đứa trong đám con nít lên tiếng kéo kéo tay anh ấy, “Mau tới đây, cây pháo lớn nhất, đang chờ anh đốt đấy, mau lên mau lên, chúng ta không kịp bây giờ.”
Tôi mỉm cười, ý bảo anh ấy nhanh đi đi.
Vưu Tha hỏi: “Em cũng cùng đốt pháo luôn chứ?”
Tôi lắc đầu: “Em muốn đứng từ xa xem thôi.”
Vưu Tha bị mấy đứa nhóc lôi đi. Tôi nhìn lên, thì thấy một đống pháo lớn anh ấy đã mua, bỗng nhiên tôi nảy ra ý định, liền ôm lấy một bó nhỏ, hướng ra ngoại ô mà đi.
Con đường kia từ trước tới nay vẫn tối đen, ẩm ướt. Tôi bước đi như bay. Chỉ có một mục đích duy nhất, dường như đang đi đến điểm hẹn đã hẹn từ lâu. Tôi cảm thấy biết ơn đôi giày thể thao nhẹ nhàng của mình, nó khiến tôi có cảm giác như đang bay vậy. Tôi ôm bó pháo hoa của mình, quyết định trở thành một cô gái bốc đồng trong thời khắc cuối cùng bước qua năm mới.
Tôi rất nhanh đã đến nơi. Khu nhà bỏ hoang ấy, cái nóc nhà mà vô số lần đã xuất hiện trong mơ, giống như một cái thành lũy trong truyện cổ tích đầy mê hoặc, thậm chí đang lóe sáng đầy lân quang. Tôi nhét mấy cây pháo hoa vào túi áo bành tô, theo lối đi quen thuộc trèo lên. Đến lúc trèo lên đến đỉnh nóc nhà, tôi kinh ngạc phát hiện, ở phía trước có những đốm sáng màu đỏ lúc to lúc nhỏ mờ nhạt, nó cứ như vậy lóe sáng mờ ảo. Tôi cảm thấy rùng mình, nhưng tôi rất nhanh hiểu được, đó là tàn thuốc! Có người đang ở trên này ***! Tôi sợ tới mức lùi từng bước một, một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai tôi: “Tiểu Nhĩ Đóa, rốt cuộc em đã đến.”
Sau đó, người kia đứng dậy, nhanh chóng đi đến trước mặt tôi, ôm chặt lấy tôi, khiến tôi không thể cử động, giống như có ma thuật vậy.
Là Trương Dạng! Là anh!
Trong nháy mắt, tôi muốn đẩy anh ra, nhưng cánh tay anh ấy siết chặt khiến tôi không thể nhúc nhích, tôi cảm giác được hơi ấm ở ***g *** của anh, thân thể anh dán chặt vào tôi, môi của anh gần như chạm vào hai bên má của tôi, sau đó anh thì thầm vào tai trái của tôi. Tôi nghe thấy anh nói: “Em có thể nghe anh nói không?”
Tôi nói không nên lời, chỉ có thể gật đầu.
Anh nói: “Vậy là tốt rồi, em biết không, chuyên gia y học đã chứng minh, lời nói ngọt ngào, nhất định phải nói vào lỗ tai trái. Nếu em không nghe thấy, anh sẽ đưa em đi chữa, cho dù phải dùng cả đời, anh cũng phải chữa được cho em.”
“Trương Dạng…” Tôi gọi tên anh.
“Không được nhúc nhích.”Anh nói, “Ngoan, im lặng nghe anh nói.”
Cả người tôi run rẩy, tôi cảm nhận được anh muốn nói gì, hạnh phúc đến bất chợt khiến cho tôi không thể kháng cự, cũng không muốn kháng cự.
Sau đó, bên tai trái của tôi rõ ràng nghe được từng lời của anh: “Anh yêu em, Tiểu Nhĩ Đóa.”
“Anh yêu em, Tiểu Nhĩ Đóa!” Anh lại lớn tiếng kêu lên, sau khi nói xong, anh bế tôi lên cao, những cây pháo hoa ở trong người tôi rơi ra, tôi thét lên chói tai, thế giới biến thành một sân chơi đầy màu sắc. Tôi nhìn thấy ở cách đó không xa, ánh sáng pháo hoa như thắp sáng cả thành phố, mỗi đốm sáng phát ra liền giống như ánh sáng mặt trời rực rỡ, niềm hạnh phúc mong chờ đã lâu, tôi biết nó rốt cuộc cũng ầm ầm mà đến.
Ba Lạp, bạn yêu quý, cậu có nhìn thấy không?
[4.13]
Mọi người đều nói
Tình yêu của chúng ta
Không có kết cục tốt
Nhưng em vẫn
Kiên trì không từ bỏ W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Mùa xuân đã về
Tuyết lạnh lất phất rơi lần cuối
Có một câu chuyện cũ
Không thể không đặt Pu't chấm hết.
Những bí mật đau thương
Hãy khiến nó tan biến trong lòng
Đừng bao giờ nhắc tới nữa.
Mọi người đều nói
Tai trái nghe được, đều là lời hay lời đẹp
Tình yêu nghe được ở tai trái
Sẽ như cơn gió thoảng qua
Đừng bao giờ tiếc nuối
Anh phải tin rằng
Em sẽ không xa anh,
Sẽ kiên quyết ở lại
Lắng nghe bằng tai trái
Tình yêu gió thoảng kia
Lắng nghe bằng tai trái
Câu truyện bất hủ này
Lắng nghe bằng tai trái
Anh không xa em
Anh ở lại bên em
Anh chưa bao giờ xa em
Anh luôn ở bên em
Mãi giữ gìn ký ức của chúng ta.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc