Tai Trái - Chương 15

Tác giả: Nhiêu Tuyết Mạn

[4.8] (1)
Trước hôm khai giảng 5 ngày tôi về tới Thượng Hải.
Tôi không nói cho Hứa Dặc biết, thứ nhất là vì điện thoại của anh vẫn tắt máy, thứ hai là tôi cũng muốn làm anh ngạc nhiên.
Tôi về đến Thượng Hải khoảng 3 giờ chiều, nghĩ thời gian còn sớm, nên tôi không về ký túc xá, mà kéo hành lý đi thẳng đến trường của Hứa Dặc. Lúc này chưa khai giảng, bên trong sân trường có vẻ vắng lặng. Hứa Dặc cũng không có ở ký túc xá. Trong lòng tôi bắt đầu có một loại lo lắng khó diễn tả, giống như trong biển người mờ mịt, tôi cứ như vậy mà mất anh. Vì thế tôi quyết định đến công ty máy tính của anh. Lúc này đã gần đến giờ tan ca, cửa công ty đã đóng, nhưng không có khóa, tôi chỉ nhẹ nhàng đẩy ra, cửa đã mở. Do đã đi một đoạn đường dài, nên tôi rất mệt mỏi, cái ba lô như muốn rớt ra khỏi lưng tôi, vì vậy tôi đặt cái ba lô xuống đất, một mình thông qua lối đi hẹp tiến về phía trước, tôi biết Hứa Dặc thường xuyên ngồi ở cái phòng máy nhỏ kia, ở cuối con đường hẹp này.
Lúc tôi đến gần, dường như nghe được tiếng gì đó.
Tôi do dự chậm rãi dừng bước, sau đó không thể kềm chế mà đi về phía trước.
Tôi đứng ở cạnh cửa ra vào, giơ tay lên gõ cửa. Bên trong truyền đến giọng của Hứa Dặc: “Ai đó?”
Tôi không lên tiếng.
Anh rất nhanh ra mở cửa. Nhìn thấy tôi, trong nháy mắt, vẻ mặt anh vô cùng bối rối. Anh vội vàng hỏi: “Sao em về sớm vậy, sao có thể?” Anh có ý muốn dùng thân mình che chắn tầm mắt của tôi. Tôi nhìn vào bên trong, liền trông thấy một bóng dáng một cô gái ngồi trong góc khuất hơi tối, cô ta mặc quần dài màu đỏ, mái tóc dài suôn mượt, tôi không nhìn rõ khuôn mặt của cô ta.
Tôi chỉ có thể không ngăn được cảm giác ghê tởm.
“Lý Nhị!” Hứa Dặc nắm lấy tay tôi, nói: “Em đừng nghĩ lung tung.”
Tôi giận dữ đẩy anh ra.
Khi tôi xoay người rời khỏi, phía sau truyền đến tiếng cười ha ha đắc ý của cô gái kia. Âm thanh như đâm thủng màng nhĩ của tôi, càng giống như một con dao đâm thẳng vào tim tôi.
GAME OVER.
Cánh cửa ở phía sau “rầm” một tiếng đóng lại, Hứa Dặc cũng không có đuổi theo.

Ngày 1 tháng 5 được nghỉ dài hạn, tôi một mình đến Lệ Giang của Vân Nam. Lúc đứng ở khu phố Tứ Phương (4.4), nghe tiếng lục lạc âm vang, nhìn lên bầu trời cao xa của Lệ Giang, tôi có cảm giác rất thoải mái, giống như vừa được cởi bỏ lớp vỏ bọc, tôi cảm thấy mình trưởng thành chín chắn hơn, Lý Nhị của hôm nay đã khác hoàn toàn với Lý Nhị của ngày xưa.
(4.4) Phố Tứ Phương là một khu phố cổ thuộc thành phố Lệ Giang, tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Lệ Giang nổi tiếng với phong cảnh cổ kính, hằng năm đón chào hàng vạn lượt khách du lịch đến tham quan.
Tôi tin rằng trưởng thành là một chuyện tốt.
Tình yêu đã chìm thật sâu dưới đáy biển, đoạn tình mà tôi từng thề sẽ đi đến cuối cùng, nay lại trở thành một vết thương hài hước đến buồn nôn, Hứa Dặc hoàn toàn biến mất, không hề bước vào cuộc sống của tôi. Tuy chúng tôi ở cùng một thành phố, nhưng không có một chút tin tức.
Có lẽ anh đã sớm quên tôi, tôi cũng đang cố gắng quên anh, như vậy cũng tốt.
Tôi thay đổi số điện thoại, ngoại trừ gia đình và Vưu Tha, không ai biết số điện thoại của tôi. Vưu Tha không biết chuyện của tôi, anh ấy chỉ ngẫu nhiên gửi tin nhắn đến, còn ân cần hỏi thăm Hứa Dặc. Tôi cũng ít lên mạng, chỉ đọc báo và một ít tin tức, trên báo có nói, blog đã bắt đầu phổ biến, nhiều ngôi sao đã có blog riêng của mình, nhưng blog của tôi lại bị bỏ hoang.
Lúc đang ngồi bên bờ sông của thành cổ Lệ Giang, ăn một chút đồ ăn vặt và bỏng ngô, tôi đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, anh đội mũ lưỡi trai, lưng đeo cái ba lô lớn, cũng đi một mình. Tôi liền cúi thấp đầu xuống bàn, tim đập nhanh không chịu được.
Anh không nhìn thấy tôi.
Hơn nữa, tôi cũng không chắc chắn đó là anh.
Tất cả chỉ là một giấc mơ, tôi đã sớm có thói quen chấp nhận cảnh trong mơ hư vô tàn nhẫn như vậy.
Tôi trở lại căn phòng trọ của khách sạn, vừa đặt mình lên giường nghỉ ngơi, thì có người gõ cửa, tôi ra mở cửa, liền kinh ngạc phát hiện ra anh. Đúng là anh, thì ra tôi không có nhìn lầm.
“Tiểu Nhĩ Đóa.” Anh nói, “Quả nhiên là em.”
Tôi run giọng hỏi: “Sao anh tìm được em?”
“Anh nhìn thấy em, cho nên theo dõi em đến tận đây.” Anh nói.
Tôi mỉm cười, mời anh vào phòng. Căn phòng khá nhỏ, vóc dáng anh cao to, dường như phải khom người một chút mới đứng được. Tôi mời anh ngồi xuống, đưa anh lon côca tôi đã mua. Anh lắc lắc tay từ chối, hỏi tôi: “Một mình sao?”
Tôi gật đầu.
“Em không có bạn trai đi cùng à?” Anh nói.
Tôi lắc đầu.
Anh cười: “Nơi này rất tốt, ngày mai chúng ta cùng đi Tuyết Sơn (4.5) nhé?”
(4.5) Tuyết Sơn hay Ngọc Long Tuyết Sơn là một khối núi gần Lệ Giang thuộc tỉnh Vân Nam, đây cũng là một khu du lịch nổi tiếng của tỉnh Vân Nam, Trung Quốc.
“Được.” Lúc này, tôi rốt cuộc cũng gật đầu.
Trời đêm Lệ Giang đột nhiên có cơn mưa lất phất, bóng người cùng ánh đèn lưu động, khiến cho người ta có chút cảm giác mơ hồ. Trương Dạng đi bên cạnh, che ô cho tôi, bộ dáng của chúng tôi giống như một đôi tình nhân. Có lẽ do đêm đó trời mưa, từ ánh đèn, từ ven hồ truyền đến tiếng ca lúc trầm lúc bổng, khiến cho lòng tôi có chút nhiễu loạn. Tôi và Trương Dạng đã có uống một ít R*ợ*u, mưa rốt cuộc cũng ngừng, ánh trăng ló ra sáng tỏ, Trương Dạng bỗng nhiên đặt tay lên vai của tôi, dịu dàng nói: “Tiểu Nhĩ Đóa, em quay đầu lại nhìn anh đi.”
Tôi quay đầu lại, khiến cho anh nhìn thấy gương mặt đang ửng đỏ của mình.
“Anh hỏi em một câu.” Trương Dạng nói, “Em có chút gì đó thích anh, phải không?”
Tôi nhếch môi nở nụ cười.
“Không cho cười.” Trương Dạng nói, “Em phải thành thật trả lời anh.”
Tôi chỉ chỉ vào lỗ tai trái của mình, há miệng, ý bảo rằng tôi không nghe thấy.
Anh bỗng nhiên kề sát vào tai phải của tôi, lớn tiếng, nói: “Tiểu Nhĩ Đóa, có phải em thích anh hay không?”
Đầu của tôi trở nên trống rỗng.
Rốt cuộc tôi cũng không trả lời câu hỏi của anh, nhưng anh cũng không bắt buộc tôi trả lời. Chúng tôi cùng nhau trở về khách sạn, trên đường đi, anh mua cho tôi một cái khăn choàng xinh đẹp, tôi choàng nó lên người mình, yên lặng đi phía sau anh. Đúng lúc này điện thoại của anh vang lên, anh đứng lại nhận điện thoại, tôi tiếp tục đi về phía trước, vẫn nghe thấy tiếng anh rống lên với cái điện thoại: “Tôi đã nói với em là đừng gọi nữa mà, em có gọi thì cũng thế thôi!”
[4.8] (2)

Tôi càng đi càng xa, những câu kế tiếp rốt cuộc tôi không còn nghe thấy.
Đến khi tôi trở lại khách sạn, dọn dẹp, trải giường chỉnh tề chuẩn bị đi ngủ, thì Trương Dạng đến gõ cửa, anh đeo ba lô trên lưng, giọng nói trầm thấp: “Thật xin lỗi, Tiểu Nhĩ Đóa, chỉ sợ em phải đi chơi một mình, anh nhận được điện thoại, ba anh đang bệnh, anh muốn trở về.”
Tôi lo lắng hỏi: “Trễ như vậy, anh đi thế nào?”
“Anh sẽ có cách.” Anh vuốt ve tóc tôi, nói: “Ngoan, em hãy tự lo cho mình, đừng buồn.”
Nói xong, anh liền đi.
Tôi đóng cửa lại, không chịu được mà khóc.
Tối hôm đó, vì lo lắng cho Trương Dạng, một đêm tôi không thể chợp mắt. Sáng sớm hôm sau, tôi gọi điện thoại muốn hỏi anh đang ở đâu, có nghĩ ra cách về nhà chưa, sức khỏe của ba anh thế nào, nhưng không có ai nhận điện thoại. Đến tối, tôi vẫn còn lo lắng, nên gọi lại một lần nữa, cuối cùng có một cô gái nhận, cô ấy hỏi tôi là ai, tôi nói là bạn của Trương Dạng.
Cô ấy hỏi: “Cô là Lý Nhị?”
Tôi nói: “Vâng.”
“Tôi là Tưởng Giảo, bạn gái của Trương Dạng.” Cô ấy nói, “Tôi biết cô là biểu muội của Vưu Tha, chúng ta đã có gặp qua một lần rồi.”
“Vâng.” Tôi nói.
“Mấy ngày trước anh ấy và tôi cãi nhau, cho nên anh ấy mới chạy đi Lệ Giang, nhưng bây giờ không có gì nữa rồi.” Tưởng Giảo nói, “Anh ấy rất mệt, đang ngủ, tôi không tiện gọi anh ấy dậy, cô có rảnh thì đến Bắc Kinh chơi nhé.”
“Được.” Tôi nhẹ giọng nói.
[4.9]
Trở lại Thượng Hải, tôi đến một tiệm tạp hóa nhỏ gần nhà ga, mua một cái sim điện thoại mới.
Kỳ thật tôi chẳng cần phải sợ cái gì, nhưng quả thật, dường như tôi cũng đang sợ cái gì đó. Cho nên, thay đổi cũng tốt.
Thế giới này làm gì có tình yêu chân chính, vẫn là câu nói kia, cuộc đời an ổn, vậy là quá tốt rồi.
Lúc tôi đẩy cửa đi vào phòng ký túc xá, liền phát hiện mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt rất kỳ lạ, tôi sờ lên mặt mình, hỏi: “Mình bị gì à?”
“Cậu…Không phải ở Lệ Giang đã xảy ra chuyện sao?”
“Mình… gặp chuyện gì?”
Mấy cô bạn cùng phòng nhìn tôi, rồi lại nhìn nhau, bảo tôi nên đi hỏi Lâm.
Tôi chạy vội đến thư viện, Lâm đang đứng tại bàn mượn sách đang giúp người khác nhận sách, nhìn thấy tôi, chị từ cái bàn mượn sách lao tới, ôm lấy tôi, sau đó nhìn tôi từ trên xuống dưới, nói: “Em không sao chứ, không có việc gì sao, Lý Nhị? Em dọa chị sợ ૮ɦếƭ khiếp.”
“Có chuyện gì?” Tôi hỏi.
“Hứa Dặc nói em ở Lệ Giang xảy ra tai nạn xe cộ, bệnh tình nguy kịch. Chẳng lẽ không phải là sự thật?”
Đầu của tôi “Ầm ầm” như có tiếng sấm nổ ở bên trong. Thật lâu sau tôi mới hỏi được một câu: “Anh ấy mượn của chị bao nhiêu tiền?”
“Bảy ngàn đồng.” Lâm nói, “Toàn bộ số tiền chị để dành được.”
Tôi ôm Lâm, toàn thân phát run.
Tôi quyết định đi tìm Hứa Dặc. Tôi muốn cùng anh nói cho rõ ràng. Tôi lại phải ngồi thật lâu trên tàu điện ngầm, đi bộ thêm một khoảng thời gian dài nữa để đến trường của bọn họ. Suốt đường đi, tôi đều suy nghĩ, chờ khi tôi gặp anh, tôi sẽ nói với anh thế nào, đối mặt với người yêu thương bấy lâu nay, những lời trách cứ làm sao mới có thể nói ra được, nhưng kỳ thật tôi không thể nghĩ rõ ràng chút nào. Lúc tôi đến cổng trường thì nhìn thấy Hứa Dặc, anh đã đứng ở đó chờ tôi, gió nhẹ thoảng qua đầu của anh, làm cho mái tóc trên trán bồng bềnh, bộ dáng của anh làm cho lòng tôi rối loạn.
Anh nhìn thấy tôi, cũng không chủ động đến gần. Tôi như kẻ mộng du đi đến bên cạnh anh, anh vươn tay ôm lấy tôi. Tôi đẩy anh ra, anh lại tiếp tục ôm, tôi cao giọng bảo anh cút đi, anh vẫn ôm tôi, nước mắt chảy xuống, anh nói: “Lý Nhị, em đừng như vậy nữa, anh biết anh có lỗi với em, anh thật sự rất khổ sở.”
“Anh rốt cuộc là sao vậy?” Tôi hỏi anh, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Ba anh ra tù. Ông ấy nói bị người ta vu oan. Ông ấy cả ngày cứ bám lấy anh, thật sự rất phiền, em có biết không, Lý Nhị, anh nhớ em, đừng rời xa anh nữa. Mỗi ngày anh đều nhớ đến em.”
Lòng của tôi bỗng chốc mềm nhũn ra, giống như một bó kẹo bông đường để thật lâu ngoài không khí, đang bị teo tóp, co rút, rồi tan chảy.
WebTru yenOn line . com
“Sau khi ông ấy ra tù không chịu đi làm, anh mệt mỏi lắm rồi, thật sự rất mệt mỏi.” Hứa Dặc ôm lấy tôi không buông, “Lý Nhị, anh biết em là người đối xử tốt nhất với anh, bây giờ anh đã hiểu rồi.”
Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Đừng như vậy, đây là cổng trường, chúng ta tìm một chỗ từ từ nói, có được không?”
“Được.” Ánh mắt của anh lấp lánh ánh sáng.
Tôi và anh đi đến công viên gần trường đại học, đây là nơi chúng tôi đã cùng nhau vui vẻ cười đùa khi đọc sách, chính là cảm giác tình yêu vững bền đã không còn nữa, tôi cũng biết, nó sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở lại.
“Vì sao anh lừa gạt Lâm?” Tôi đi thẳng vào vấn đề.
“Còn không phải bởi vì ba anh.” Anh nói, “Ông ấy đến Thượng Hải tìm anh, liền muốn ở lại Thượng Hải làm việc, nhưng bạn bè của ông ấy không ai quan tâm đến ông ấy, nên ông ấy chẳng thu hoạch được gì, sau đó, còn bị xe ***ng, bị gẫy xương chân, đang nằm ở bệnh viện, cần phải nộp tiền viện phí, anh không có tiền, không còn cách nào khác…”
“Đủ rồi!” Tôi căn bản không tin lời của anh, nên lập tức lên tiếng ngắt lời, “Chuyện của anh có thể diễn thành phim truyền hình đấy. Hứa Dặc, anh có biết, điều em ghét nhất là gì không, chính là nói dối, là nói dối!”
Sắc mặt của anh tái nhợt: “Chẳng lẽ ở trong lòng em, anh chính là người như vậy sao?”
Tôi khẽ cắn môi nói: “Đúng vậy.”
Bỗng nhiên anh nở nụ cười, nói: “Như vậy cũng tốt, em sẽ không phải chịu đau khổ.”
Tôi tiếp tục khẽ cắn môi, nói: “Đúng vậy, em sẽ không bao giờ như thế.”
Nói xong, tôi cũng không quay đầu lại, liền rời khỏi công viên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc