Tai Trái - Chương 13

Tác giả: Nhiêu Tuyết Mạn

[4.5] (1)
Tối hôm đó, Hứa Dặc đưa tôi đến dưới lầu ký túc xá nữ, gọi một cuộc điện thoại.
Một lúc sau, một nữ sinh tóc ngắn chạy xuống, cô ấy bắt chuyện với Hứa Dặc, liền mỉm cười, đặt tay lên vai tôi, nói: “OK, theo mình đi nào.”
Tôi có chút không quen khi thân mật với người lạ như vậy, vì thế tôi đẩy cô ấy ra.
Hứa Dặc mỉm cười ẩn ý, nói với nữ sinh: “Đây là muội muội của tôi, nhờ em chăm sóc cho em ấy.”
Nữ sinh cười hỏi anh: “Rốt cuộc anh có bao nhiêu muội muội vậy?”
“Chỉ có hai người các em thôi.” Hứa Dặc mang vẻ mặt nghiêm túc, đáp.
Nữ sinh hi hi cười, nói tạm biệt anh, sao đó kéo tôi lên lầu.
Vì không muốn cho các nữ sinh chung phòng nói nhiều, đêm đó, tôi rất nhanh lên giường đi ngủ, làm ra vẻ giống như thật sự đang ngủ. Nhưng tôi vẫn nghe được giọng nói của những nữ sinh kia, cô gái nọ đang thấp giọng giới thiệu tôi, cô ấy nói: “Đó là bạn gái mới của Hứa Soái.”
Các cô G.i g.i anh là Hứa Soái. Tôi liền nghĩ đến nam sinh với vẻ mặt cau có tôi đã gặp trong phòng của anh, tôi đoán rằng Hứa Dặc rất được lòng nữ sinh trong trường, chuyện kế tiếp liền chứng minh suy đoán của tôi là đúng, một nữ sinh béo ú giúp tôi kéo chăn lại, còn dặn dò các nữ sinh khác sinh hoạt cẩn thận đừng gây ra tiếng ồn. Lòng xúc động của tôi nhanh chóng biến thành mệt mỏi, vì thế tôi thật sự chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Dặc đã ở dưới lầu chờ tôi, anh đã thay một bộ đồ thể thao mới trông rất bảnh bao, có một cô gái đi qua anh, đã nhẹ giọng xuýt xoa.
Anh nói: “Tôi dẫn em đến căng tin ăn chút điểm tâm nhé.”
“Không cần.” Tôi nói, “Em không đói bụng.”
“Chắc chắn em đói bụng.” Anh nói, “Đi thôi.”
Tôi kiên quyết không chịu đi, anh đành bất đắc dĩ nói: “Được rồi, chúng ta ra ngoài ăn.”
Tôi theo sau anh, yên lặng đi ra khỏi trường học của anh. Trên đường đến ngân hàng, anh ghé vào một tiệm ăn mua một túi bánh nướng, chúng tôi chia nhau ăn. Anh lấy trong túi ra một cái khăn tay đưa cho tôi, nó không có mùi khăn tay, nhưng chất liệu rất tốt, sách có nói, nếu nam nhân mang theo khăn tay bên người, thì phẩm chất của người đó rất tốt.
Chúng tôi vừa đi, anh vừa hỏi tôi: “Lý Nhị, tên của em viết thế nào?”
“Chữ Vương thêm chữ Nhĩ.”
“Em là bạn của Ba Lạp sao?” Anh hỏi.
“Đúng vậy, nhưng Ba Lạp đã ૮ɦếƭ rồi.” Tôi nói.
“Ừ.” Anh liếc nhìn tôi, “Đối với tôi ૮ɦếƭ hay không ૮ɦếƭ, không quan trọng.”
“Anh đừng làm cô ấy thêm đau lòng nữa.” Tôi nói.
Anh ha ha cười rộ lên: “Em thật khờ một cách đáng yêu, cô ấy ૮ɦếƭ rồi, còn đau lòng cái gì. Hơn nữa, cô ấy là cô ấy, tôi là tôi, chúng tôi vốn chẳng có quan hệ gì cả.”
Tôi bị anh bồi cho một câu, nói không nên lời. Cứ như vậy đến cửa ngân hàng, tôi hỏi anh: “Anh muốn lấy bao nhiêu, năm ngàn hay sáu ngàn?”
Anh suy nghĩ một chút, nói: “Sáu ngàn đi.”
Còn nói: “Em yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng trả lại cho em.”
“Vâng.” Tôi nói.
“Cảm ơn em.” Anh nói.
Tôi ngước mắt lên nhìn anh, câu nói này tôi biết cần bao nhiêu dũng khí, anh cũng nhìn tôi, nhưng dáng vẻ đối diện của anh khiến tôi có cảm giác sợ hãi thất vọng, tôi cảm thấy chính mình đang nhìn một người xa lạ, có lẽ anh đối với tôi, cho tới bây vẫn xa lạ như thế. Bao nhiêu cố gắng kiên trì, dường như chỉ để đánh đổi cho một loại ảo giác đáng sợ.
Ông trời à, làm sao tôi biết được cái gì mới là tình yêu chân chính?
Sau khi trả hết nợ cho Hứa Dặc đến ngày thứ chín, tôi nhận được điện thoại của anh. Anh đi thẳng vào vấn đề, nói: “Lý Nhị, tôi cần thêm 2000 đồng nữa.”
Tôi nói: “Em không có.”
“Được rồi.” Anh nói, “Tạm biệt.”
Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình thật lâu, sau đó gọi lại cho anh. Anh rất nhanh nhận điện thoại, tôi vừa thở dốc, vừa nói: “Cuối tuần em mang qua cho anh.”
“Không kịp đâu.” Anh nói, “Anh qua trường em lấy.”
Giữa trưa, tôi đến ngân hàng rút hết 2000 đồng cuối cùng, bỏ vào ba lô, dựa vào cửa xe điện ngầm đợi Hứa Dặc đến. Từng cặp tình nhân đi qua trước mặt tôi, có một nam nhân cúi thấp người, nhẹ nhàng hôn lên mặt của bạn gái anh ta, tôi liền cúi ánh mắt nhìn xuống dưới, trên mặt đường có một vết trông rất bẩn, là miếng kẹo cao su màu lục dính bẹp dí, tôi cảm thấy trong bao tử cuộn lên khó chịu, cảm giác như muốn ngất xỉu. Đúng lúc này, Hứa Dặc xuất hiện trước mặt tôi, anh nói: “Lý Nhị, tóc em dài quá, nên cắt đi.”
Tôi choáng váng, mơ hồ hỏi anh: “Sao anh lại đi đánh bạc nữa?”
“Lần này không phải đánh bạc.” Anh nói, “Tôi đang làm chút chuyện cho công ty, máy tính của tôi cần nâng cấp.”
Tôi cúi đầu, tháo ba lô, lấy tiền đưa cho anh. Anh nhận tiền, thấp giọng nói cảm ơn. Tôi nói: “Không cần.” Anh nói: “Tôi phải đi rồi, còn có việc phải làm.”
Tôi nói: “Ừ.”
Anh xoay người, hướng xe điện ngầm rời đi, đi được hai bước, xoay người lại nói với tôi: “Lý Nhị, cuối tuần này em có rảnh không?”
Tôi gật đầu.
Anh nói: “Vậy đến quán bar chơi đi, chủ nhật tôi không đi làm, buổi tối sẽ cùng em đi dạo.”
Tôi mỉm cười.
Anh hướng tôi vẫy vẫy tay, liền rời khỏi.
Hứa Dặc đi rồi, tôi quyết định trốn học, một mình đi đến một tiệm cắt tóc. Nhân viên cửa tiệm rất nhiệt tình tiếp đón tôi, đề nghị tôi nên cắt tóc theo kiểu này, kiểu kia. Tôi ngắt lời cô ấy, nói: “Tôi không có nhiều tiền, chỉ muốn cắt thôi, ngắn ngắn một chút là được rồi.”
Có lẽ do biết được tôi không có nhiều tiền, nên bọn họ liền gọi một thợ cắt tóc trông rất ngây ngô đến cắt cho tôi, chắc chắn là một nhân viên thực tập, tôi nhìn anh ta qua gương, thấy tay của anh ta có chút run, tôi liền an ủi: “Không sao đâu, cắt ngắn là được rồi, kiểu gì cũng được.”
[4.5] (2)
Anh ta nghe tôi nói như vậy, liền nở nụ cười thật nhẹ nhàng và cảm kích, sau đó nói: “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ làm bạn hài lòng.”
Đang lúc cắt tóc, tôi gửi một tin nhắn cho Vưu Tha: “Anh cho em mượn 1000 đồng nhé, em sẽ mau chóng trả lại cho anh.” Lúc đi, mẹ có để lại một khoản cho tôi, nhưng tôi đã đưa tất cả cho Hứa Dặc, nếu tôi không nghĩ ra cách, sẽ có nguy cơ ૮ɦếƭ đói.
Vưu Tha không gửi tin nhắn trả lời tôi, mà lập tức gọi lại, anh ấy hỏi tôi: “Lý Nhị, em cần tiền làm gì? Chẳng lẽ dì không có gửi tiền lại cho em sao?”
Tôi lớn tiếng nói át đi âm thanh sấy tóc ồn ào trong tiệm: “Không phải, em muốn mua máy tính, còn thiếu chút tiền.”
“Dì có biết không? có đồng ý không?”
“Anh không cho em mượn thì thôi vậy.”
Anh ấy lại hỏi: “Vừa mới khai giảng, em mua máy tính làm gì?”
Tôi nói: “Em muốn viết vài thứ.”
“Ừ, vậy cũng tốt. Đúng rồi, em vẫn đang ở Thượng Hải chứ?”
“Đang ở.” Tôi nói.
“Được rồi,” Vưu Tha nói: “Anh sẽ gửi cho em.”
“Anh đừng nói cho mẹ em biết nhé.” Tôi nói.
“Được rồi.” Vưu Tha có chút bất đắc dĩ nói, “Nhưng mà, anh rất vui vì em còn nghĩ đến anh. Nhớ rằng, cho dù là chuyện gì, anh đều sẵn sàng giúp em.”
“Vâng.” Tim tôi nhảy lên một nhịp, “Cảm ơn anh. Em sẽ nhanh chóng trả lại tiền cho anh.”
“Đừng vất quả quá, Thượng Hải rất lớn, em có đi dạy kèm cũng đừng đi mấy chỗ xa, con gái một thân một mình, cẩn thận một chút, đừng quá mê tiền, biết không? Có gì thì gọi điện thoại nói chuyện với anh.”
Bỗng nhiên tôi rất muốn khóc. Đồng thời, tôi cũng thật sự muốn biết, nếu Vưu Tha biết tôi mượn tiền vì chuyện gì, không biết anh ấy có thể giết tôi hay không.
Tôi tắt điện thoại, bỏ vào túi. Thợ cắt tóc nâng đầu của tôi lên một chút, hướng về chiếc gương, trong gương tôi nhìn thấy tôi với mái tóc ngắn và đôi mắt to tròn, phần tóc trên trán cũng khá gọn gàng chỉnh tề, tôi nhìn kiểu tóc mới của mình cảm thấy hài lòng, vì thế nhìn vào gương làm cái mặt quỷ.
Cũng trong tuần đó, tôi tìm được một công việc làm thêm, làm văn thư, giúp thư viện sắp xếp, dọn dẹp các kệ sách. Giới thiệu công việc này cho tôi là một sinh viên đàn chị tên Lâm, Lâm là sinh viên năm ba, cũng học ngành tiếng Hoa, chị thường xuyên đến thư viện làm việc, tôi hay đến thư viện mượn sách, nên chị bắt đầu chủ động nói chuyện với tôi, chị là một người tốt, ăn nói dịu dàng, làm việc nhanh nhẹn, không khiến cho người ta cảm thấy ngại ngùng, vì thế tôi dần thích chị. Có khi, thư viện lớn như vậy chỉ có thưa thớt vài người, Lâm đến ngồi đối diện với tôi, đưa tay nhẹ nhàng sờ lên trán tôi, nói: “Lý Nhị, con gái mà mê đọc sách giống như em, không có nhiều đâu.”
Chín giờ tối, khi tôi và Lâm rời khỏi thư viện, cả hai đều đã đói đến choáng váng đầu hoa cả mắt. Lâm đề nghị chúng tôi đến tiệm ăn, làm nhiệm vụ cho cái bụng đang réo gọi. Tôi nói không cần, tôi muốn về ký túc xá có việc. Lâm có chút thương xót nhìn tôi đang đi xa dần, khi tôi quay đầu lại vẫy tay chào, chị vẫn còn đứng đó trìu mến nhìn tôi. Lâm không có bạn trai, cuối tuần chị rất cô đơn, tôi rất muốn đi ăn cơm với chị, nhưng lại không muốn chị mời, mà chính tôi cũng không thể mời chị, cho nên, chỉ có thể như vậy.
Trở lại ký túc xá, tôi ăn một chút bánh bích quy, uống chút nước, cảm thấy dễ chịu hơn. Các bạn cùng phòng đều có tiết mục riêng, trong phòng không còn ai. Tôi tựa người trên giường, chính mình đấu tranh tư tưởng với chính mình, một ngày đã qua, tôi đã tự làm cho bản thân mệt mỏi, vì tránh cho bản thân không phải mệt mỏi như vậy, anh đã sớm có cuộc sống mới, đã sớm quên Ba Lạp. Giờ đây, nằm trên giường, đã gột rửa mọi thứ để có thể chìm vào giấc ngủ, nhắm mắt lại, tôi không muốn sẽ lại có thêm bất kỳ một cơn ác mộng nào, nhưng tôi không làm được, chính là trong 3 phút, tôi đã bỏ cuộc vì sự đấu tranh vô vị không hồi kết này. Tôi thay một cái quần bò sạch sẽ, mặc một cái áo thể thao hình Kitty màu hồng, lưng đeo ba lô, mở cửa ký túc xá, đi ra ngoài.
Đêm tối tháng 10, trường đại học có một loại mùi vị không thể diễn tả, khiến cho người ta say mê, muốn khóc. Tôi mang tâm trạng uể oải đi trên đường, người đi đường trông giống như mấy tờ giấy phất phơ trước mắt, bay qua bay lại không thể điều khiển. Đi đến cổng trường, tôi nhìn thấy Lâm, chị và một nam sinh béo ú vóc dáng cao ráo, tôi từ từ đi chậm lại. Tôi nhìn thấy nam sinh kia có ý muốn nắm tay Lâm, nhưng bị chị nhẹ nhàng đẩy ra. Trông thấy bóng dáng kháng cự kiên quyết của Lâm, tôi chợt hiểu ra, chị không thích nam sinh kia, chị quả thật rất cô đơn, chị vẫn luôn muốn có người đi ăn cùng, nhưng tôi thì sao? Bản thân tôi muốn gì chứ? Tôi làm đau chính mình vì cách hành xử gây tổn thương người khác của chính tôi, sẽ chẳng có cách nào cứu được.
Chuyến tàu điện ngầm cuối cùng của khu đô thị rít gào phía sau lưng tôi. Tôi dọc theo những bậc thang thật dài đi lên mặt đất, nhìn đến bầu trời tháng 10 của Thượng Hải xa lạ, không biết vì sao, bỗng nhiên tôi nhớ đến cái nóc nhà đã đốt pháo hoa đêm đó, tôi tin rằng từng hạt ánh sáng khói lửa thắp sáng bầu trời đêm đó sẽ không bao giờ tắt, chúng nó cuối cùng sẽ bay lên bầu trời, hóa thành những vì sao đêm nay. Nhưng cô gái phóng ra những hạt lân tinh ấy, giờ đây đã sớm mờ mịt trong biển người, chẳng biết sẽ đi về đâu.
Tôi đẩy cửa bước vào quán bar thì đã là mười một giờ đêm. So với lần đầu đến đây, trong quán bar có vẻ náo nhiệt hỗn loạn hơn nhiều, dàn nhạc đang biểu diễn, một nữ sinh ở trên sân khấu đang hát bài hát vô cùng sôi động: Ô.. Ô… Em nhìn thấy tấm ảnh kia, chúng ta đã cùng nhau chụp đến dung nhan già cỗi, nếu không bận tâm thì cớ sao phải phiền não, tình yêu của chúng ta có phải làm cho đời vui tươi….
Ngọn đèn lay động, bóng người lay động, tôi nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn thấy Hứa Dặc. Một bồi bàn đi ngang qua, tôi liền giữ chặt anh ta lại, lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi, anh có thấy Hứa Dặc không?”
[4.5] (3)
“Hứa Dặc à?” Anh ta nhìn tôi cười khó hiểu, chỉ ngón tay sang một góc sáng sủa: “Ở kia!”
Tôi quay người đi về hướng đó, rốt cuộc cũng nhìn thấy anh, tôi không thấy được mặt anh, nhưng tôi biết đó là Hứa Dặc, là Hứa Dặc yêu thương mà tôi ngày đêm mong nhớ, anh đang gắt gao ôm lấy một cô gái, cô ta mặc một cái quần dài màu lục, áo màu đỏ, nhắm mắt, niềm hạnh phúc trên gương mặt của cô ta dường như kéo dài vô tận. Anh đang hôn cô ta.
Không, phải nói là bọn họ đang hôn nhau, đắm đuối, say mê, không coi ai ra gì.
Tôi điếc, tôi không còn nghe thấy tiếng nhạc nữa, ở một nơi nào đó trong lòng, có cái gì đó đang bắt đầu vỡ vụn, không thể nào thu nhặt được nỗi hoảng sợ lẫn bi thương. Tôi nói với chính mình, Lý Nhị, đây là ngươi tự tìm đến, chính ngươi phải chấp nhận tất cả.
Ngươi xứng đáng như vậy.
[4.6] (1)
“Chưa đến bước đường cùng, tuyệt đối không bỏ cuộc!”
Tôi ở thư viện xem truyện của Quỳnh Dao, chuyện tình yêu của nữ chính thật sự quá mùi mẫn, những chuyện thế này không khiến tôi xúc động dễ dàng, nhưng tôi lại bị chính lời nói mùi mẫn ấy đánh trúng.
Tôi có chút lảo đảo đứng dậy, dưới ánh mắt thân thiết của Lâm, tôi đi ra khỏi thư viện.
Thời tiết tháng 11, đã có chút lạnh.
Tôi rụt cổ lại, đi đến con đường nhỏ tối tăm tĩnh mịch trong trường, lấy ra điện thoại, viết ra một đoạn tin nhắn gửi cho một người rất “Quỳnh Dao” kia: Bạn yêu quý, hãy nói cho mình biết, rốt cuộc mình nên làm gì?
Tôi gửi tin nhắn đi.
Ba Lạp, Ba Lạp.
Tôi nhắm hai mắt lại.
Ba Lạp, bạn yêu quý, nếu thời khắc này, cậu đang ở trên trời nhìn mình, thì hãy cho mình một lời chỉ dẫn đi. Làm mình hiểu được, mình phải tiếp tục kiên trì. Hãy làm cho mình có thêm dũng khí để tin tưởng, cố gắng đến cuối cùng, nhất định sẽ đến được hạnh phúc mong muốn của chúng ta.
Trong mơ đêm đó, tôi được trở về tuổi mười bảy một cách thần kỳ, tôi mơ thấy mùa đông tuyết rơi năm ấy, một nam sinh cao gầy yếu ớt, mặc cái áo bành tô màu xám, hung tợn dí sát tôi vào tường, chỉ tay vào mặt tôi mà nói: “Tôi sẽ không thích em.”
Tôi nhìn gương mặt ngạo mạn của anh, do dự vươn bàn tay, muốn sờ được nó.
Gương mặt này so với nữ nhân càng trắng trẻo sạch sẽ, ánh mắt càng sáng ngời, gương mặt ấy, ở trong mộng mơ hồ mà mãnh liệt như muốn P0'p nghẹt tôi, Nhưng khi tôi vươn tay ra, anh lại xoay người bỏ chạy.
Anh lao ra khỏi tấm bạc che màu lam kia, vọt vào con đường tuyết trắng xóa, không quay đầu lại nữa. Tôi muốn gọi tên anh, nhưng đột nhiên lại quên mất, anh là ai?
Tôi phải làm sao để có thể gọi anh trở về?
Tôi bừng tỉnh ngồi trên mặt đất, cố gắng nhớ tới tên của anh, đầu đau như nứt toác ra.
Ba Lạp, bạn yêu quý, mình biết cậu sẽ không bao giờ trả lời mình. Cậu đã đi rồi, nhưng vẫn lưu lại cho mình một chút do dự, tay trái tay phải, không biết rốt cuộc là nắm lấy hay buông ra. Cậu biết không, mình vẫn luôn nghĩ đến câu nói cuối cùng mà cậu muốn nói với mình, rất nhiều rất nhiều ngày trôi qua, mình luôn cố ý nghĩ rằng đó là bí quyết của con đường hạnh phúc, nhưng cho đến ngày hôm nay mình không thể không thừa nhận, hạnh phúc của chúng ta sao lại xa xôi đến vậy, sao lại khó khăn giành lấy đến vậy.
Tôi cứ như vậy, bị mộng cảnh tuyệt vọng Tra t** một đêm, đến khi tỉnh lại, bầu trời đã có nắng vàng rực rỡ. Các bạn cùng phòng đều đã đi ra ngoài, tôi chợt nhớ hôm nay là cuối tuần. Trên di động có cuộc gọi nhỡ của Lâm. Tôi vội vàng rửa mặt, đi đến thư viện, Lâm dường như đã ở đó chờ tôi, chị mua một cái bánh rán nóng, nhét vào tay tôi.
“Em không nhận điện thoại của chị, làm chị có chút lo lắng.” Lâm nhìn tôi, trách cứ nói, “Lý Nhị, em là một cô bé luôn khiến người ta lo lắng.”
Tôi cắn một miếng bánh rán thật to, hi hi cười.
Lâm nói: “Đôi khi, chị muốn nhét cái đầu của em vào máy tính, để xem bên trong đó rốt cuộc có cái gì.”
Tôi tiếp tục hi hi cười, cười xong liền nói: “Em muốn kiếm tiền, càng nhiều càng tốt.”
Lâm giật mình nhìn tôi: “Mới khai giảng mà đã khủng hoảng kinh tế rồi sao?”
Tôi có chút do dự nói: “Chị có thể đừng hỏi được không?”
Chị nhìn tôi nở nụ cười khoan dung và sâu sắc, liền rút trong túi ra một cái ví dày cộm rất đẹp, kéo cái khóa kéo ra, bên trong có hơn ba mươi cái danh thiếp được xếp vừa vặn trong những miếng nhựa trong suốt.
“Từ thứ hai đến thứ bảy, trừ thời gian lên lớp, chị có thể liên hệ giúp em một số nơi, nếu buổi tối em đồng ý ra khỏi trường, trước lúc 12 giờ ký túc xá tắt đèn, có thể tìm cho em một vài việc làm thêm.”
Tôi vươn hai bàn tay bóng nhẫy vì dầu chiên của bánh rán, nhẹ nhàng ôm Lâm, chị hét lên chói tai, sau đó nhảy tránh sang một bên.
Thời gian sau, tất cả mọi chuyện thật sự được Lâm sắp xếp ổn thỏa. Mỗi ngày tôi đều mang giày thể thao, để có thể chạy đi chạy lại từ khu bán hàng gần nhất đến trường, mà không cần phải đón xe. Tôi vấn tóc cao, bó nó lại thành một cái Pu'i nhỏ, giống kiểu tóc của Ba Lạp trước đây, làm cho gương mặt gầy gò của tôi lộ rõ, trông rất xấu, nhưng tôi không để ý.
Có một buổi tối, một bạn nữ cùng phòng đến từ Tô Châu mở màn một cái đề tài, cô ấy hỏi mọi người kiểu tóc xấu xí nhất thế giới là gì, sau khi cô ấy nói xong, các bạn nữ khác đều thì thầm to nhỏ cười rộ lên, tôi nằm trên giường cũng thật lễ phép cười với bọn họ, sau đó vỗ vỗ lên đầu mình, nói một câu: “Các cô gái xinh dẹp, nhìn ở đây này!”
Nói xong, trong tiếng cười sảng khoái của các bạn nữ cùng phòng, tôi yên bình mệt mỏi khép mí mắt lại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ sâu đối với tôi mà nói là điều vô cùng quý giá, sáng sớm hôm sau khi thức dậy, tinh thần của tôi vô cùng sảng khoái, có thể đến lớp nghe giảng cả ngày, đến lúc tan học, tôi mua một ít bánh ngọt, mang đến thư viện đưa cho Lâm cùng ăn. Lâm bê một chồng sách to mang đến cho một nam sinh, sau đó đứng ở bàn mượn sách nhìn tôi mỉm cười, không khí ấm áp trong thư viện nhắc nhở tôi mùa đông đã sắp đến, tóc của tôi dường như dài rất nhanh, lõa xõa mềm mại dính vào cổ, khiến tôi cảm thấy ấm áp. Tôi không muốn đến tiệm cắt tóc, nên khi tóc quá dài, tôi quyết định tự mình cắt. Tôi dùng một cây kéo, và một tấm gương nhỏ. Có khi kéo không được bén, mái tóc cắt ra có vẻ không được tự nhiên, nhưng tôi không để ý lắm, dù sao kiểu tóc của tôi từ trước đến nay đều không đẹp, nếu so sánh với các bạn nữ cùng phòng trang điểm xinh đẹp, thì tôi cả ngày chỉ mang dáng vẻ ảm đạm, không sức sống.
Có đôi khi, không hiểu sao tôi nhớ đến anh, nhớ tới bóng dáng của anh thần kỳ xuất hiện trước mặt tôi, cùng với giọng nói dễ nghe rằng: “Lý Nhị, tóc của em dài quá rồi.”
Anh sẽ không xuất hiện nữa, tôi sẽ lần này đến lần khác đau buồn tưởng nhớ.
[4.6] (2)
Lâm là người bạn duy nhất của tôi. Những lúc nghỉ ngơi, chúng tôi thường ngồi lỳ ở thư viện giết thời gian. Mùa này chị có thể mặc áo len cao cổ để giữ ấm. Anh nam sinh béo ú thích chị thường xuyên đến thư viện, mang đến cho chị Hamburger và sữa nóng, cũng không nói gì, đặt lên bàn rồi rời đi. Lâm thường sẽ không ***ng vào chúng, cho đến khi chúng trở nên nguội lạnh. Cũng có khi chị lấy sữa nóng bắt tôi uống, còn nói: “Lý Nhị, em gầy lắm, chị lo em sẽ bị gió cuốn đi mất, em phải ăn nhiều một chút, sắc mặt mới có thể hồng hào khỏe mạnh.”
Tôi nghe chị nói xong những lời này, liền dùng hai bàn tay chà xát lên mặt, chà đến khi hai má ửng đỏ, mới nhìn chị ngây ngô cười.
Ở cùng với Lâm thật sự rất thoải mái, chị không bao giờ hỏi tôi điều gì, đương nhiên tôi cũng không muốn nói chuyện của anh cho chị nghe. Nếu đem so sánh, thì tài xã giao của Lâm hơn tôi rất nhiều, có khi chị kéo tôi đến nhà người ta phục vụ công việc nhà, hoặc đến cửa hàng điện thoại bán hàng đẩy mạnh tiêu thụ, hay đến trung tâm mua sắm giúp công ty nào đó phát truyền đơn, chị có thể biến hóa ra rất nhiều cơ hội kiếm tiền, tôi đi theo chị, thoải mái, tự tại, không cần phải suy nghĩ nhiều, cũng không phải sống một cuộc sống tù túng bế tắc.
Lâm ăn món bánh xốp tôi đưa cho chị, *** tay, cao hứng nói với tôi: “Tối nay đi xem phim đi, chị biết có bộ phim hay lắm, có Tom Cruise diễn. Chị mời.”
Tôi nói: “Em thích Lưu Đức Hoa.”
“Chán ૮ɦếƭ.” Chị mắng tôi.
Tôi cười ha ha, tôi cố ý nói như vậy, kỳ thật tôi thích Lương Gia Huy, ngoại trừ “Người tình”, tôi còn xem anh ta diễn một bộ phim khác, trong phim anh ta là một nam nhân cực kỳ chung tình, bộ dáng nghèo khổ khiến cho người xem rơi lệ, đau lòng tột cùng, tôi còn nhớ tên bộ phim là “Trường Hận Ca”, dựa theo tiểu thuyết cùng tên của Vương An Ức (4.3). Thật là một cái tên quá xuất sắc, hận thù kéo dài, nỗi đau âm ỉ. Có lẽ đó mới thật là tình yêu chân chính.
(4.3) Vương An Ức sinh năm 1954, người tỉnh Phúc Kiến. Các tác phẩm của bà gồm có tiểu thuyết Tốt nghiệp khóa 69, Dòng cũ Hoàng Hà, Ba mươi sáu chương nước chảy, Mi-ni, Trường hận ca, Phú Bình và các tập truyện ngắn, truyện vừa. Trường hận ca từ năm 1996 đến 2000 đã được in và phát hành 8 lần với số lượng mỗi lần từ 50.000 đến 100.000 bản, và được dịch thành nhiều thứ tiếng. Truyện kể về cuộc đời của Vương Kỳ Dao, trong dòng đời xô đẩy, nhiều lần sa ngã, nhưng cô vẫn luôn hướng đến tình yêu chân chính và cuộc sống bình an.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Lâm xòe năm ngón tay đưa qua đưa lại trước mặt tôi.
“Em phải đi dạy kèm đây,” Tôi nói, “Hôm nay là ngày đầu tiên, em muốn nghiêm túc một chút.”
Đúng lúc này, điện thoại của tôi đột nhiên vang lên. Trong thư viện yên ắng, tôi nhìn thấy trên màn hình di động hai chữ Hứa Dặc đang không ngừng lóe sáng, tôi bối rối tắt nó đi.
Di động lại vang lên, tôi lại tắt nó đi.
Sau đó, tôi ra khỏi thư viện.
Điện thoại vẫn không ngừng vang lên. Lâm đi theo sau tôi, lấy áo ấm khoác lên người tôi, nói: “Em quên áo này.”
“Cảm ơn chị.” Tôi nói.
Chị nhìn điện thoại của tôi. Nó vẫn đang vang lên.
“Em đi đây.” Tôi vội vàng nói xong, liền xoay người chạy ra khỏi tầm mắt của Lâm.
Tối hôm đó, có trận mưa thật lớn. Tôi từ nhà của học trò đi ra, kiên quyết trở về trường, mưa tầm tã, tôi lại không mang ô. Nếu về trễ, ký túc xá sẽ đóng cửa, tôi đứng ở cổng vào khu tàu điện ngầm suy nghĩ một lúc, sau đó lấy áo khoác trùm lên đầu, khẽ cắn môi, chạy vào cơn mưa như trút nước. Lúc đến cửa ký túc xá, một người xông đến, dùng ô che trên đầu tôi, là Lâm.
Lâm ở trong mưa lớn tiếng nói: “Sao điện thoại không liên lạc được?”
Tôi nói: “Điện thoại hết pin rồi.”
Chị vừa lôi kéo tôi chạy nhanh vào trường, vừa mắng, “Sao không đón xe về, mưa to như thế!”
“Em không có tiền!” Tôi hướng về phía chị lớn tiếng nói.
“Đủ rồi!” Lâm đặt cái ô ở dưới chân của tôi, “Lý Nhị, chị ghét em ђàภђ ђạ bản thân như vậy, chị nói cho em biết, một đứa con gái, nếu chính mình không yêu chính mình, thì chẳng có ai yêu thương đâu!”
Lâm nói xong liền chạy mất.
Tôi đứng dưới cơn mưa, thật lâu sau, mới nhặt cái ô lên, bước chân nặng nề, đi về ký túc xá.
Đêm đó, trong đầu tôi vẫn còn vang vọng lời của Lâm: “Chị nói cho em biết, một đứa con gái, nếu chính mình không yêu chính mình, thì chẳng có ai yêu thương đâu!” Tôi muốn cố gắng đấu tranh vùng vẫy, giống như những từ ngữ ấy vùng vẫy thoát ra, nhưng tôi không làm được, toàn thân tôi tựa như bị thứ gì đó trói chặt khó chịu, càng giống như đang chìm thật sâu dưới đáy biển, đau đớn không thể hô hấp.
Khi tỉnh lại, tôi phát hiện ra mình đang nằm ở bệnh viện.
Lâm đang ngồi trông chừng tôi ở bên cạnh giường, chị ôn hòa nói: “Em gái, chị mới mua một cái bánh hạt dẻ còn nóng, còn có chút cháo, em có muốn ăn không?”
“Em đang ở đâu vậy?”
“Bệnh viện.” Lâm nói, “Em sốt cao hơn 40 độ, ăn nói mê sảng. Mấy đứa trong phòng em sợ hãi, biết chị là bạn thân duy nhất của em, nên gọi điện thoại cho chị.”
“Cảm ơn chị.” Tôi nói.
“Đừng nói vậy.” Lâm vuốt ve trán của tôi, “Lý Nhị, chị xin lỗi, về sau sẽ không bỏ lại em một mình nữa.”
Tôi quay đầu đi chỗ khác, nước mắt rơi xuống.
“Ai là Ba Lạp?” Chị giúp tôi lau nước mắt, hỏi.
Tôi kinh ngạc nhìn chị.
Chị nói: “Tối hôm qua em cứ kêu Ba Lạp suốt.”
Tôi không biết nên trả lời chị như thế nào. Tôi sống trong thế giới của Ba Lạp có lẽ đã lâu lắm rồi, một cô gái cùng độ tuổi trưởng thành đã gắn bó với tôi, tuy rằng cô ấy không bao giờ trở lại, nhưng cho đến nay tôi không nghĩ sẽ đi ra khỏi thế giới của cô ấy, tôi nhìn Lâm, giống như nhìn Ba Lạp trong ảo giác, tôi tin rằng Ba Lạp và Lâm giống nhau, tuy đứng ở hai góc độ khác nhau, nhưng bọn họ có cùng một thứ tình cảm , đó là quan tâm chăm sóc tôi, làm cho đau đớn của tôi có thể xoa dịu.
Chỉ với điều này, tôi cảm thấy mình cực kỳ may mắn.
“Ai là Hứa Dặc?” Lâm bỗng nhiên hỏi.
Tôi hoảng sợ, chẳng lẽ tôi còn gọi cả tên của Hứa Dặc, tôi đây có thể hay không…trời ạ, tôi thật là…
[4.6] (3)
Nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của tôi, Lâm mỉm cười, chị nói: “Một đứa tên Hứa Dặc, cứ gọi điện thoại cho em suốt. Vì thế chị liền nhận, chị nói cho cậu ta biết em đang ốm, cậu ta nói sẽ lập tức đến.”
Phản ứng đầu tiên của tôi là muốn nhảy từ trên giường xuống bỏ chạy, nhưng tôi không có sức lực, một chút cũng không có. Lâm đè tôi lại một cách vô ích, nói: “Lý Nhị, em bình tĩnh đi.”
“Lâm.” Tôi nói, “Em không muốn gặp anh ấy.”
“Em khẳng định?”
Tôi gật đầu.
“Vậy thì tốt, em ngủ đi, cần phải nghỉ ngơi nhiều vào. Chị sẽ đi đối phó với cậu ta.” Lâm vỗ vỗ lên người tôi.
Tôi nhìn ống truyền dịch đang chảy từng giọt chất lỏng vào người, cảm thấy cực kỳ buồn ngủ, sau đó, thật sự đã ngủ. Khi tôi tỉnh lại đã là nửa đêm, Lâm đang tựa vào giường của tôi nghỉ ngơi. Sau đó, tôi ngửi được mùi thơm của hoa bách hợp, Lâm bị tôi làm tỉnh giấc, chị ngẩng đầu hỏi: “Em có muốn ăn gì không, ăn cơm nhé? Hay muốn đi toilet?”
Tôi quay đầu nhìn hoa bách hợp, ở trong đêm tối, chúng có sức quyến rũ kinh người.
“Cậu ta đã tới.” Lâm nói, “Hoa là của cậu ta, còn có, cậu ta bảo chị đưa cái này cho em.”
Lâm đưa cho tôi một cái phong bì, thật dày.
Tôi mở ra, bên trong tất cả đều là tiền.
“Chị đã đếm rồi, 3000 đồng, cậu ta nói trả lại cho em, chị liền nhận thay em.”
“Vậy anh ấy đâu?”
“Cậu ta có việc gấp, đi rồi. Em gọi điện thoại cho cậu ta đi.”
“Vâng.” Tôi nói.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Lâm cười hi hi: “Mà thật ra thì, cậu ta rất đẹp trai, khó trách cả ngày em cứ như kẻ mất hồn.”
Tôi rút từ trong phong bì một mảnh giấy trắng, bên trên viết hai chữ: Cảm ơn.
Tôi vì hai từ xa lạ khách khí kia, bất chấp tất cả mà đau lòng. Tôi thật sự rất sợ, cho dù cố gắng tiêu phí cả sinh lực, anh vẫn là thứ ấm áp kiếp này tôi không thể đến gần.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc