Tai Trái - Chương 08

Tác giả: Nhiêu Tuyết Mạn

[3.3] (1)
Hai ngày được nghỉ, tôi đến trung tâm mua sắm, làm thêm tại cửa hàng điện thoại di động.
Đã gần đến ngày khai giảng, rất nhiều người đến mua điện thoại, tôi đứng nhiều, chân như muốn nhũn ra, miệng nói nhiều, khô cả cổ họng. Đến 6 giờ tối, thành tích của tôi coi như cũng không tệ, tổng cộng tiêu thụ được 8 cái.
Quản lý nhìn tôi cười híp mắt, nói: “Soái ca thật sự rất lợi hại, cậu xem, khách hàng của cậu toàn là phái nữ.”
Đúng lúc này, tôi lại nhìn thấy cô ấy, là cô gái tôi đã gặp ở Nam Sơn, cô ấy mặc một cái váy nhỏ màu trắng, đang đứng tại quầy văn phòng phẩm phía bên kia mua gì đó. Bên cạnh cô ấy là nam sinh học cùng lớp với tôi, tên Vưu Tha. Tên tiểu tử đó đúng là một quái nhân, hắn đã học vượt lớp từ cấp hai lên cấp ba, giống như sinh ra chỉ để học vậy, đợt thi lần này hắn đứng đầu toàn thành phố, so với tôi, đứng thứ năm, hơn đến ba mươi điểm.
Ba phút sau, bọn họ cùng nhau đi về phía tôi. Tay của cô ấy đang cầm một cái túi to, bên trong là sổ tay, Pu't cùng một số dụng cụ học tập khác, đi được nửa đường thì tôi thấy Vưu Tha muốn giúp cô ấy cầm cái túi, nhưng bị cô ấy kiên quyết từ chối.
Nhìn thấy tôi, hai người đều có chút giật mình.
Tôi nhìn bọn họ cười cười.
Vưu Tha cười hỏi: “Trương Dạng sao cậu lại ở đây?”
“Gần đến ngày nhập học rồi, muốn kiếm chút tiền đóng học phí.” Tôi nói.
Cô ấy trước sau vẫn cố gắng giữ gương mặt nhỏ nhắn thật bình tĩnh, giống như chưa từng quen biết tôi.
“Muốn mua di động à?” Tôi hỏi.
“Đúng vậy,” Vưu Tha nói, “Mình nghĩ mua cái nào vừa túi tiền, thích hợp cho học sinh dùng ấy, cậu có cái nào giới thiệu cho mình không?”
Ở bên cạnh, cô ấy nói với Vưu Tha: “Anh cứ xem đi, em về nhà trước đây.”
Vưu Tha ngăn cô ấy lại: “Đợi một lát, anh xem qua một chút thôi, khi nào xong, anh sẽ lập tức đưa em về.”
“Ai muốn anh đưa về chứ! Em cũng không phải là không biết đường!” Cô ấy nói xong, xách theo cái túi thật to, cùng mấy thứ lỉnh kỉnh, khí phách hiên ngang xoay người sải bước rời khỏi.
Tôi nói với Vưu Tha: “Bạn gái của cậu cũng không phải vừa nhỉ.”
“Không phải,” Vưu Tha vội vàng giải thích, “Em ấy là em họ của mình.”
“Ồ?” Tôi tỏ vẻ kinh ngạc, “Cậu xem chiếc Nokia này đi, giá cũng tốt.”
“À, mà thôi. Ngày mai mình lại đến xem!” Vưu Tha đẩy tôi ra, vội càng chạy theo hướng cô gái kia.
Ồ, ha ha, có phải thật là em họ không đây.
Người quản lý tính lương ngày hôm đó cho tôi, nói với tôi đã có thể ra về, bà ấy hỏi tôi: “Ngày mai đến nữa chứ?”
“Đến,” Tôi nói, “Làm nốt ngày nghỉ cuối cùng luôn!” Nói xong, tôi nhận lấy tám mươi đồng tiền, chào quản lý một cái, liền ra khỏi cửa trung tâm mua sắm.
So với không khí mát lạnh bên trong khu mua sắm, ở bên ngoài vẫn có vẻ oi bức. Tôi đứng một ngày tại quầy, dạ dày không chỉ cồn cào mà còn có chút phát run, trong cổ họng như muốn thở ra khói, vì thế tôi chạy đến một cửa tiệm bán đồ uống lạnh ở bên ngoài, mua một lon coca lớn, ngồi xuống bậc thang gần trạm xe bus bắt đầu uống.
Lúc quay đầu lại, tôi nhìn thấy cô ấy, cô ấy đứng bên cạnh tôi, khiến tôi giật bắn người. Cô ấy vẫn mang theo cái túi to kia, mặc váy nhỏ màu trắng noãn, đang ăn một cây kem nhiều màu, thì ra Vưu Tha chưa gặp được cô ấy.
Tâm trạng của tôi đang tốt, vì thế huýt sáo một tiếng, hỏi: “Ca ca của em đâu?”
Mặt của cô ấy ửng đỏ, nhìn qua thực là đáng yêu. Nhưng tiếp theo sau đó, cô ấy chẳng có biểu hiện gì gọi là nhát gan giống như tôi tưởng tượng, chỉ nhẹ nhàng nghịch ngợm trả lời: “Tôi đá anh ấy đi rồi.”
“Haizz, em phải nhớ kỹ, đừng bao giờ đá một nam nhân nguyện ý đối tốt với em, em sẽ hối hận đấy.” Tôi nói xong, liền dùng tay P0'p méo cái lon coca, ném xuống đất đánh “coong” một tiếng.
Cô ấy nhìn tôi một lát, sau đó nhặt lon coca lên, ném vào thùng rác ở bên cạnh.
Tôi châm một ***, nheo mắt nhìn cô ấy mỉm cười, cô ấy liền nhìn sang hướng khác. Đúng lúc đó, có một chiếc xe bus dừng lại, cô ấy lên xe, là xe bus số 5, không phải chuyến xe tôi muốn đi, nhưng không hiểu vì sao, tôi nhịn không được đã đi theo cô ấy.
Trên xe có rất nhiều người, không có chỗ ngồi, vóc dáng của cô ấy không cao, cố gắng lắm mới có thể nắm được tay cầm. Tôi đứng ở bên cạnh cô ấy nói: “Nếu trong cái túi đó không có gì quý giá, tôi cầm giúp em nhé?”
Cô ấy không trả lời, chỉ nắm chặt cái túi.
“Đưa cho tôi nào!” Tôi vừa vươn tay, vừa ra lệnh.
Cô ấy vẫn kiên trì không phản ứng, nhưng biểu hiện trên mặt đã bắt đầu khẩn trương.
Tôi cảm thấy thú vị, liền trêu đùa nói: “Em không đưa cho tôi cũng được, tôi sẽ nắm tay em.”
Tay của tôi còn chưa ***ng đến tay của cô ấy, cái túi đã phản ứng, nó mang theo hơi ấm trên tay cô ấy rơi vào tay tôi, thật đúng là rất nặng. Tôi cúi xuống hỏi cô ấy: “Mua nhiều sổ tay như vậy, để viết nhật ký à?”
Cô ấy không để ý đến tôi.
Tôi nói: “Hỏi sao em không trả lời?”
Cô ấy ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên nhìn tôi: “Chẳng lẽ anh hỏi, tôi liền phải trả lời sao?” Mặt của chúng tôi thật sự rất gần nhau, chiếc xe đột nhiên lay động một cái, khoảng cách càng gần hơn, ánh sáng mặt trời buổi hoàng hôn chiếu rọi lên làn da trắng như tuyết của cô ấy. Làn da của cô ấy thật sự rất đẹp, hoàn toàn khác với Tưởng Giảo, cũng không giống với nhiều cô gái khác, trong suốt, không nhiễm một hạt bụi. Còn ánh mắt kia nữa, trong sáng đến kỳ lạ. Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm mình, mặt của cô ấy lại đỏ, là ửng đỏ, mặt ửng đỏ chứng tỏ rằng cô ấy đang bối rối, nhưng cô ấy vẫn kiên quyết không chịu đầu hàng, vẫn quật cường không chuyển ánh mắt đi hướng khác.
Thật là thú vị, không phải sao?
Xe vừa dừng lại, cô ấy liền xuống xe, tôi cũng theo cô ấy xuống xe.
“Cảm ơn anh.” Cô ấy nói, “Đưa cái túi cho tôi đi.”
“Lỡ như tôi không theo em xuống xe thì sao?” Tôi nói.
“Vậy thì ngay từ đầu anh đã không theo tôi,” Cô ấy như biết được, nói: “Chuyến xe về nhà anh là số 11, không phải sao?”
[3.3] (2)
“Ừ nhỉ,” Tôi nói, “Thần thám tài giỏi, xin hỏi nhà em ở chỗ này à?”
“Không phải,” Cô ấy chỉ thẳng tay về phía trước, nói: “Trạm xe lúc nãy mới là nhà của tôi.”
“Vậy vì sao em lại muốn xuống đây?”
“Không nói cho anh biết.” Cô ấy nói.
Tôi choáng váng.
Tôi khoanh tay lại, trong màn đêm đang buông xuống của hoàng hôn, tôi tỏ ra hứng thú nhìn ngắm cô gái kỳ quái khiến cho người ta khó hiểu này. Cô ấy bỗng nhiên lại hỏi tôi một câu, làm cho tôi càng khó hiểu: “Anh có đói bụng không?”
Tôi nghĩ nghĩ nói: “Có một chút.”
“Đi theo tôi đi.” Cô ấy nói.
Trương Dạng luôn vênh váo tự đắc tôi đây cứ như vậy đi theo một cô gái nhỏ, còn giúp cô ấy cầm theo một cái túi thật to. Tôi không có thời gian tự hỏi rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, lòng hiếu kỳ thật sự là kẻ thù của nhân loại, tôi cứ như vậy tùy ý đi theo cô ấy, cho đến khi cô ấy dẫn tôi đến trước tiệm mì quen thuộc kia.
“Anh giúp tôi xách đồ, tôi mời anh ăn mì.” Cô ấy quay người lại nói với tôi.
Đây là nơi tôi rất quen thuộc, tuy rằng đã có một thời gian dài không đến đây.
Tôi đến ngồi tại một cái bàn ở góc quán, cô ấy gọi hai bát mì thịt bò, ngồi phía đối diện với tôi, đặt một bát xuống trước mặt tôi. Tôi bỏ vào bát của mình một ít rau thơm, cô ấy đột nhiên vươn tay, lấy rau thơm trong bát của tôi bỏ vào bát của mình, sau đó dường như không có việc gì bắt đầu trộn lẫn mì và rau, rồi bắt đầu ăn.
“Ở đây nhiều rau thơm như vậy, em lại cố tình lấy trong bát của tôi?” Tôi hỏi cô ấy.
Cô ấy khẽ cười, nói: “Anh không biết đâu, đã từng có người nói cho tôi biết, của người khác luôn là tốt nhất.”
Tôi im lặng một lúc lâu, sau đó hỏi: “Là Ba Lạp sao?”
“Ba Lạp rất thích ăn mì ở đây.” Cô ấy nói, “Tôi đã gặp anh và cậu ấy ở đây, nhưng chắc chắn anh không nhớ rõ.”
“Đúng vậy,” Tôi nói, “Tôi quả thật không nhớ.”
“Ngày hôm đó anh đến thăm cô ấy, ở trên núi có mưa to,” Cô ấy nói, “Tôi luôn nghĩ anh có bị cảm lạnh hay không.”
“Vì sao em quan tâm tôi?”
“Không nói cho anh biết.” Cô ấy lại nói câu này.
Cô ấy cúi đầu ăn mì của mình, ăn ăn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn tôi, nói: “Sao anh không nhúc nhích vậy, không phải anh nói đang đói bụng hay sao?”
Tôi nói: “Tôi thường như vậy, rất đói bụng, nhưng ăn cái gì cũng không vô.”
Cô ấy lấy một đôi đũa sạch, vươn cánh tay thật dài, giúp tôi trộn mì và rau lại với nhau, dịu dàng nói: “Anh nhanh ăn đi, mì mà để nguội, sẽ ăn không ngon đâu.”
“Em tên gì?” Tôi hỏi cô ấy.
“Lý Nhị.” Cô ấy nói: “Mộc Tử chữ Lý, Vương Nhĩ chữ Nhị.”
“Vưu Tha là ca ca của em thật sao?”
“Không phải.” Cô ấy nói.
“Là bạn trai?”
“Tôi không có bạn trai.” Cô ấy kiên quyết nói, “Tôi không yêu đương.”
“Em biết không, tôi thật sự hâm mộ Vưu Tha, cậu ấy thi đậu Thanh Hoa, đó là mơ ước của tôi.”
Cô ấy dường như muốn an ủi tôi: “Trường của anh cũng không tệ, không phải ai cũng có thể vào được Thanh Hoa.”
Tôi châm một ***, đưa gói TL đến trước mặt cô ấy. Cô ấy lắc đầu, còn thành thật nói: “*** không tốt cho sức khỏe, anh nên bỏ đi.”
Tôi hướng về phía cô ấy hạ thấp người, sau đó ăn hết bát mì như hổ đói.
Cô ấy lấy khăn tay từ trong túi ra đưa cho tôi. Nếu hiện tại có ai đó nhìn thấy, chắc chắn 50% cho rằng tôi và cô ấy có quan hệ ám muội, nhưng cô ấy thật sự rất thản nhiên.
Hôm đó, tôi kiên trì muốn đưa cô ấy về nhà.
Còn cô ấy thì kiên trì muốn đi con đường nhỏ ở phía sau tiệm mì, ngôi nhà bên đường đã gần xây xong, đèn đường dĩ nhiên đã có, ở hai bên đường còn được trồng một ít cỏ và hoa nhỏ, nhưng ngoại trừ cư dân ở phụ cận, nơi đây vẫn ít người qua lại. Tôi và cô ấy một trước một sau bước đi, đến một nơi, cô ấy bỗng nhiên dừng lại hỏi tôi: “Anh còn nhớ rõ nơi này không?”
“Nhớ rõ.” Tôi nói.
“Có lần tôi nhìn thấy anh đánh cậu ấy, là tôi đã ngăn anh lại.”
Tôi cố kềm nén nội tâm đang bối rối, trêu đùa nói: “Nếu hôm nay tôi đánh em ở đây, em nói sẽ có ai tới cứu em?”
“Anh sẽ không làm vậy.” Cô ấy nói.
“Vì sao em khẳng định như vậy?”
“Không nói cho anh biết.” Cô ấy nói.
“Chúng ta thử một lần nhé!” Tôi nắm lấy tay cô ấy, cô ấy sợ đến mức thét lên, nhưng chỉ là nhẹ giọng rất khẽ, thậm chí cô ấy còn không có sức lực đẩy tôi ra. Con gái đúng là có sức hút thật mãnh liệt, một khắc đó tôi đã thật sự xúc động, kỳ thật rất muốn hôn cô ấy, nhưng tôi không thể, cô ấy nói đúng, tôi không làm được, tôi quả thật không thể ra tay với cô ấy.
Tôi buông cô ấy ra, nói: “Đi thôi, tôi đưa em về.”
“Không cần đưa, nhà của tôi không xa, chính là ngôi nhà đằng kia.” Cô ấy chỉ tay về phía trước, sau đó nhận lấy cái túi từ trong tay tôi, nói: “Trương Dạng, tạm biệt.”
Cô ấy gọi tôi là Trương Dạng, giống như tôi và cô ấy đã quen biết rất nhiều năm, là bạn bè thân thiết.
“Đi thôi!” Tôi hướng cô ấy vẫy vẫy tay.
Tôi nhìn cô ấy đi về phía trước, chưa được xa lắm, cô ấy đột nhiên quay người lại, chạy về hướng của tôi, trực tiếp nói: “Tôi muốn biết số điện thoại của anh, còn có email, hoặc là QQ đều được.”
Nói xong, cô ấy lấy ra một quyển vở mới cùng một cây Pu't, đưa cho tôi.
Dưới ánh đèn đường, tôi cầm Pu't viết cho cô ấy mấy chữ, cô ấy nói cảm ơn, sau đó rời khỏi.
Đúng là gặp quỷ!
[3.4]
Tối hôm đó tôi về đến nhà, liền phát hiện mẹ con của Tưởng Giảo đều đang ở đó. Cha tôi đang thêm nước vào ấm trà mời bọn họ, xem ra, bọn họ đã ngồi lâu lắm rồi.
“Chào.” Tôi làm như không có việc gì chào hỏi hai mẹ con họ. Vài ngày không gặp, kiểu tóc mới của Tưởng Giảo quả thật rối như mớ bòng bong, giống như cái ổ gà đặt ở trên đầu, cô ấy còn kẻ mắt màu tím, tôi ghét nhất là cái màu tím không thể không tầm thường này. Tôi nhớ đến một Tưởng Giảo với bộ đồng phục học sinh màu trắng tinh khiết kia cùng mái tóc dài suông mượt, ít nhất khi đó cô ấy không khiến cho tôi có cảm giác chán ghét.
“Trương Dạng, dì với ba con đang bàn đến chuyện hai đứa đi học cùng nhau ở Bắc Kinh đây.” Mẹ của Tưởng Giảo nói: “Ba con nói ông ấy không đưa các con đi được, ba của Tưởng Giảo cũng bận việc không thể đi, vậy một mình dì đưa các con đi là được rồi, ở Bắc Kinh dì có một căn nhà, cuối tuần các con có thể đến ở…”
“Được ạ.” Tôi cười tủm tỉm nói.
“Con gián, anh ăn cơm chưa?” Tưởng Giảo hỏi tôi.
“Đã ăn rồi.” Tôi nói.
“Ăn cái gì?” Cô ấy như thế này là muốn chọc tôi tức ૮ɦếƭ.
“Mì.”
“Mì thì làm sao có dinh dưỡng!” mẹ của Tưởng Giảo kêu lên, “Đi thôi, hai mẹ con dì còn chưa ăn cơm đâu, ra ngoài ăn một chút gì đi, gần nhà mới có một quán nấu món cay Tứ Xuyên thật sự không tệ, ngay trên đường Nghĩa Chính, cách nơi này không xa.”
“Đi thôi.” Tưởng Giảo lôi kéo tôi.
“Không đi.” Tôi gáp một cái, nói: “Hôm nay đứng một ngày ở quày rồi, mệt ૮ɦếƭ đi được, anh muốn đi ngủ.”
“Anh lại đi bán di động!” Tưởng Giảo kêu lên, “Không phải đã nói với anh là không cần đi nữa hay sao?”
Tôi trừng mắt nhìn cô ấy một cái, cô ấy liền ngậm miệng lại.
“Dì ngồi chơi nhé, con đi tắm một lát.” Tôi chào hỏi xong, lấy cái áo lót, đi vào phòng tắm. Tưởng Giảo đi theo tôi đến tận cửa phòng tắm, tôi hỏi cô ấy: “Muốn sao đây, chẳng lẽ muốn nhìn anh tắm?”
Cô ấy oa lên: “Thì có sao, đâu phải là chưa thấy qua!”
“Đi ra ngoài chờ anh!” Tôi nói.
Cô ấy vẫn đứng ngay cửa phòng tắm không chịu đi: “Con gián, có phải anh còn giận em hay không? Em không đến tìm anh, có phải anh liền không đến tìm em?”
“Em nói cái gì?” Tôi giả vờ như không nghe rõ.
“Em thích tính cách xấu xa này của anh.” Cô ấy bỗng nhiên cười rộ lên, ôm lấy tôi nói, “Anh thật sự rất có cá tính.”
Trong đầu tôi bỗng hiện lên đôi mắt trong sáng kia. Tôi có chút miễn cưỡng đẩy Tưởng Giảo ra, dỗ dành cô ấy, nói: “Được rồi, tắm xong anh sẽ ra với em!”
Cô ấy rốt cuộc cũng buông tay.
Đêm đó, Tưởng Giảo ngủ cùng với tôi trên chiếc giường gỗ nhỏ hẹp ở nhà tôi, giường vừa động một chút, liền phát ra tiếng kẽo kẹt. Tưởng Giảo ôm tôi không chịu buông tay, sau đó, cô ấy bắt đầu khóc một cách khó hiểu, nước mắt của cô ấy thấm vào *** tôi, khiến tôi ngứa ngáy. Tôi chẳng có bất kì *** nào. Cô ấy trái lại an ủi tôi nói: “Không có việc gì, con gián, chúng ta sẽ rời khỏi đây, tất cả sẽ tốt lên, không có việc gì…”
Trong tiếng thì thào của cô ấy, tôi nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm tôi tỉnh lại, Tưởng Giảo cũng không có ngủ, cô ấy ngồi bên cửa sổ trong căn phòng nhỏ của tôi, mặc cái áo lót đã thấm mồ hôi của tôi, đang ***. Bộ dáng *** của cô ấy nhìn rất sành sỏi, nhưng trước nay cô ấy chưa bao giờ *** trước mặt tôi.
Tôi cố gắng ngồi dậy nhìn cô ấy, mái tóc xoăn của cô ấy, còn có gương mặt trong bóng tối kia, tôi biết, cô gái bốc đồng này đã cho tôi rất nhiều thứ, cô ấy vì đoạn tình cảm này mà chịu nhiều ủy khuất, tôi biết điều đó.
Nghe có tiếng động, cô ấy xoay người lại, qua ánh trăng sáng tỏ, tôi nhìn thấy cô ấy rơi lệ, từng giọt nước mắt thật lớn, không phát ra âm thanh, chảy dài trên mặt của cô ấy.
“Em sao vậy?” Tôi hỏi cô ấy.
“Em nhìn thấy một ngôi sao băng.” Cô ấy nói: “Vụt một cái, liền biến mất.”
Tôi giơ tay ra dấu, ý bảo cô ấy lại đây.
Cô ấy dập *** lá, một lần nữa trở lại giường. Đến gần sát tôi, thân thể của cô ấy lạnh như băng, tôi không chịu được chủ động ôm cô ấy.
“Con gián, em cam tâm tình nguyện, em biết mình đấu không lại cô ta, nhưng không sao hết, cô ta đã ૮ɦếƭ rồi, em nguyện ý đấu với một linh hồn cho đến cùng, tự em cam tâm tình nguyện, có chịu đau khổ em cũng kiên trì đấu tranh.”
“Đừng nói bậy!” Tôi mắng cô ấy.
“Không, em không nói bậy.”
Tôi khẽ hôn vào hai gò má của cô ấy, cô ấy vươn cánh tay dài ôm lấy tôi. Cái giường gỗ nhỏ lại bắt đầu phát ra tiếng kẽo kẹt, tôi vỗ vỗ lưng cô ấy nói: “Ngủ đi, về sau đừng *** nữa, *** răng sẽ vàng, da sẽ lão hóa, nhìn khó coi lắm.”
“Con gián, em xinh đẹp hay không xinh đẹp?”
“Xinh đẹp.”
“Em dịu dàng hay không dịu dàng?”
“Dịu dàng.”
“Vậy anh yêu em hay không yêu em?”
“…Yêu.”
“Em sẽ yêu anh cả đời.”
“Ừ.”

Rốt cuộc cô ấy cũng ngủ. Nhưng tôi như thế nào cũng không thể ngủ được, tôi chậm rãi cẩn thận ngồi dậy, đi đến bên cửa sổ, đến ngồi chỗ mà Tưởng Giảo đã ngồi khi nãy, tôi cầm lấy hộp TL, mới phát hiện Tưởng Giảo đã hút hết tất cả số TL của tôi. Tôi ném mạnh bao TL ra ngoài cửa sổ, bầu trời phía bên ngoài tối đen, không có một ngôi sao băng nào như lời Tưởng Giảo đã nói. Phản chiếu qua lớp kính trên cửa sổ, tôi đột nhiên phát hiện màn hình màu lam trên điện thoại của tôi phát sáng, xem ra có tin nhắn chưa đọc. Tôi xoay người cầm di động lên, thì nhìn thấy một dãy số lạ, chỉ có hai chữ: ngủ ngon. WebTru yenOn line . com
Tôi nghĩ tôi biết là ai.
Lý, Nhị
Nhưng tôi biết mình chắc chắn sẽ không chủ động đi tìm cô ấy.
Tôi muốn đi, đi khỏi chỗ này.
Tưởng Giảo nói đúng, đi khỏi nơi này, tất cả đều sẽ tốt lên.
[3.5]
Ở nhà ga tôi gặp lại Lý Nhị một lần nữa.
Cả nhà của cô ấy đến đưa người đi học xa, là Vưu Tha.
Vưu Tha nhìn thấy chúng tôi, thật vui vẻ nói: “Chúng ta đi cùng chuyến xe à? Thật tốt quá, mình còn sợ trên đường đi không có người nói chuyện chắc buồn ૮ɦếƭ.”
Tưởng Giảo miệng lưỡi trơn tru, nói: “Có thể đi cùng xe với trạng nguyên là vinh hạnh lớn của tụi mình.”
Bên cạnh có người chen vào nói, hẳn là mẹ của hắn. Bà ta nói: “Lý Nhị, con cố gắng học cho tốt, sang năm đến lượt con.”
Cô ấy vẫn lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, không nói tiếng nào. Cũng không nhìn tôi, giống như tôi với cô ấy cho đến bây giờ vẫn không hề quen biết nhau.
Lên đến xe, đúng lúc Vưu Tha và chúng tôi ở cùng một toa, chúng tôi đổi chỗ để ngồi gần với nhau, Tưởng Giảo trêu ghẹo hỏi Vưu Tha: “Tiểu muội muội vừa rồi là bạn gái của cậu à?”
“Không phải.” Vưu Tha nói, “Cô ấy là em họ của mình. Nhỏ hơn chúng ta một lớp.”
“Nhỏ hơn một lớp?” Tưởng Giảo kinh ngạc nói, “Con bé đó thật sự quá nhỏ, nhìn không ra là học sinh trung học nhe.” Nói xong cô ấy thúc vào người tôi nói: “Con gián, anh nói xem có phải không? Có phải nhìn rất nhỏ không?”
“Ai?” Tôi làm ra vẻ ngơ ngác.
Vưu Tha chen vào nói: “Bọn mình đang nói Lý Nhị, lần trước không phải cậu đã gặp qua em ấy rồi sao?”
“Ừ.” Tôi nói.
Sau đó tôi tựa đầu lên ghế, liền ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại, tôi phát hiện điện thoại của mình lại có tin nhắn chưa đọc: Chúc anh thuận buồm xuôi gió. Tôi nhìn vào đồng hồ, đang là 11 giờ đêm, xe lửa lắc lư lắc lư, Tưởng Giảo và Vưu Tha đều đang ngủ. Tôi chạy đến đoạn giao nhau giữa hai toa tàu dành cho người ***, sau đó cầm điện thoại gọi cho dãy số lạ kia.
Rất nhanh đã có người nhận, giọng nói của cô ấy đè nén rất thấp, đoán chừng là sợ bị người nhà nghe thấy.
“Tôi là Trương Dạng.” Tôi nói.
“Tôi biết.” Cô ấy nói.
“Khi nào đến Bắc Kinh tôi sẽ đổi số điện thoại khác, tôi sẽ gửi số điện thoại mới vào số điện thoại này cho em sao?”
“Đúng vậy.” Cô ấy nói, “Tôi mượn chiếc điện thoại cũ của Vưu Tha, nhưng tôi ít khi mở máy, hôm nay là ngoại lệ.”
“Vì sao là ngoại lệ?”
“Bởi vì tôi phải đợi điện thoại của anh.” Cô ấy nói.
“Gặp quỷ ! Làm sao em biết tôi sẽ gọi điện thoại cho em?”
“Không nói cho anh biết.” Cô ấy lại tới nữa !
“Em cố gắng học cho tốt, mỗi ngày đều cố gắng.”
“Tôi sẽ như vậy.” Cô ấy nói, “Sang năm, tôi cũng muốn đến Bắc Kinh học đại học.”
“Tốt.” Tôi nói.
“Có lẽ tôi sẽ viết thư cho anh, có lẽ không.”
“Tùy em.”
“Vậy…tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Tôi cúp điện thoại, liền nhìn thấy Tưởng Giảo đứng ở bên cạnh, cô ấy nghiêm mặt lạnh lùng hỏi tôi: “Anh lén lút gọi điện thoại cho ai vậy ?”
“Ba anh.” Tôi nói.
“Ông ấy không có đến tiễn anh.” Tưởng Giảo bĩu môi.
Tôi không nói tiếng nào, cô ấy lại tiếp tục nói: “Chưa thấy người cha nào như vậy.”
“Em mẹ nó câm miệng!” Tôi mắng cô ấy.
Cô ấy không nói gì. Xe lửa rung lên càng lúc càng mạnh. Tưởng Giảo lập tức đứng không vững, may mắn tôi đỡ được cô ấy, cô ấy ngã vào lòng tôi, khanh khách cười rộ lên, lớn tiếng nói: “Thật thoải mái quá đi, rốt cục đã rời khỏi rồi ! Ôi…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc