Tai Trái - Chương 07

Tác giả: Nhiêu Tuyết Mạn

[3.1] (1)
Ngày sinh nhật mười tám tuổi của Tưởng Giảo, chúng tôi một đám người đến Karaoke ca hát.
Là một mùa hè lộng gió.
Trong gian phòng tối tăm chật chội, trên cái bàn thật dài, để chổng chơ bảy tám chai bia, mùi khói của TL khiến cho người ta muốn ho khan và buồn ngủ. Người yêu của tôi, Tưởng Giảo thọ tinh, đang cùng với các nam sinh khác ca hát. Thực lòng mà nói, giọng ca của cô ấy không hề tệ, bộ dáng nháy mắt trong lúc hát của cô ấy, nhìn qua có điểm giống với Đại S (3.1) trong “Vườn sao băng”.
(3.1) Đại S hay Từ Hy Viên (sinh ngày 06/10/1976) là nữ diễn viên, ca sĩ người Đài Loan.
Tôi luôn chán ghét loại ca hát tình cảm sướt mướt thế này. Đột nhiên tôi nhớ đến dáng vẻ của một cô gái, đã từng đứng trên sân khấu nhỏ trong quán bar ca hát, tiếng hát của cô ấy mênh ௱ô** sầu thảm, ánh mắt cô độc xa xăm. Loại ký ức đột nhiên xuất hiện này khiến tâm trạng của tôi không được yên. Vì thế tôi đứng dậy đi ra ngoài.
Ánh sáng mặt trời tháng tám như thiêu đốt, mặt trời trên cao càng không ngừng phóng ra hơi thở màu đỏ. Toàn bộ thế giới bị khép kín trong một vòng tròn không kẽ hở, tôi gọi một chiếc taxi, chui vào trong xe, nói với người tài xế: “Đi Nam Sơn.”
Điều hòa trong xe taxi khiến cho tôi có cảm giác thư thái một chút. Tài xế xe quan sát tôi qua kính chiếu hậu. Một kẻ mặc quần đù*, áo lót tùy tiện, giữ trưa nắng nóng mùa hè mà muốn đi Nam Sơn, không phải có vấn đề thì chắc là bị bệnh thần kinh.
Xe đi được 5 phút thì điện thoại của tôi vang lên, đương nhiên là cô bạn học họ Tưởng. Ở đầu dây bên kia phát ra tiếng thở hồng hộc: “Con gián ૮ɦếƭ tiệt, anh đang ở đâu vậy?”
“Con gián” là do cô bạn học họ Tưởng đặc biệt danh cho tôi, nguyên nhân tôi đã không còn nhớ rõ, đại khái là nói tôi “Tứ hại chi nhất” (3.2). Thật có lỗi, gần đây trí nhớ của tôi không được tốt lắm, tôi chỉ nhớ vì rất bực bội, liền đặt cho cô ấy một cái biệt danh khác, gọi là “Ruồi bọ”, nhưng cô ấy không đồng ý, đến lúc cô ấy nước mắt hai hàng tuôn rơi, tôi vội sửa lại là “Bánh trẻo”, cái biệt danh này cô ấy cũng có vẻ không thích nhưng cũng đã tiếp nhận, còn vui vẻ phấn khởi nói: “Bánh trẻo chắc là có ý sâu xa gì đó.”
(3.2) “Tứ hại chi nhất” ý là ăn hại số một không ai bằng
Cô ấy luôn có bản lĩnh tự quyết định một cách đắc ý, từ điều này mà nói, tôi không thể không phục.
“Nói mau, sao không chịu lên tiếng, anh đang ở đâu thế?” Cô ấy bắt đầu không kiên nhẫn.
“Toilet.” Tôi nói.
“Sao lại lâu như vậy?”
“Đại tiện.” Tôi nói.
“Con gián!” Cô ấy thét lên chói tai, “Em mặc kệ, em muốn anh phải lập tức xuất hiện!”
Tôi cúp điện thoại, tắt máy.
Nam Sơn cách nội thành ước chừng hơn hai mươi km đường bộ, xe đi khoảng nửa ngày, đến một con đường nhỏ hẹp thì dừng lại. Tài xế nói: “Chỉ có thể chạy được đến đây thôi, phía trước không có chỗ quay đầu.”
Tôi trả tiền rồi xuống xe. Đây là lần đầu tiên tôi đến nơi này, nên có chút không quen, một mặt tôi theo con đường hướng đi lên, một mặt suy nghĩ làm cách nào tìm ra nơi cần đến. Ông trời quả thật chiều lòng người, ngay lúc đang tìm cách xoay xở, tôi phát hiện có một người đang từ trên núi đi xuống, cô ấy cầm một cái ô màu đỏ có hoa nhỏ, lưng đeo một cái ba lô nhỏ màu lam. Tôi nghĩ, tôi nhận ra cô ấy, mà cô ấy, cũng có thể nhận ra tôi.
Cô ấy ngẩng đầu lên thì nhìn thấy tôi, trong ánh mắt quả nhiên có phần bối rối, cô ấy cúi đầu bước nhanh đi xuống, làm như không hề nhìn thấy tôi. Tôi đứng một chỗ bất động, đến lúc cô ấy đi ngang qua người, tôi giơ một cánh tay ngăn cô ấy lại.
Cô ấy tiếp tục ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt càng thêm bối rối, không nói tiếng nào.
“Dẫn tôi đi.” Tôi nói.
Cô ấy muốn tránh thoát tôi.
“Hôm nay em không dẫn tôi đi, thì đừng hòng xuống núi. “ Tôi uy hiếp cô ấy.
“Vậy anh buông tay trước đi.” Cô ấy nhẹ giọng nói.
Tôi buông tay, cô ấy liếc mắt nhìn tôi, tôi phát hiện trong mắt của cô ấy đã ngân ngấn nước, sau đó cô ấy xoay người hướng lên núi. Tôi theo cô ấy đi về phía trước, rất nhanh cảm thấy mệt mỏi có chút không chịu được, nhưng cô gái nhỏ nhắn phía trước tôi lại có vẻ thoải mái tự nhiên, thân thể nhẹ nhàng mà đi. Khoảng 10 phút sau, không gian trước mắt tôi bỗng nhiên trống trải. Ở đây khắp nơi đều là mộ bia, trong ánh nắng mặt trời sắp tắt, từng cái một lẳng lặng hiện ra, càng mang dáng vẻ yên tĩnh trầm mặc. Cô ấy dẫn tôi đến một con đường nhỏ quanh co, không lâu sau thì dừng lại.
Tôi biết đã đến rồi.
Không hiểu vì sao, tâm trạng của tôi có một chút kích động. Tôi nhìn thấy bia mộ trước mặt mình đang đặt một bó hoa dại còn tươi mới, hẳn là đóa cúc vàng, hoặc là loại hoa gì đó, đang đường hoàng khoe sắc. Trời nóng như vậy, đóa hoa vẫn còn vương vài giọt nước, đoán chừng cô ấy mới đặt lên đó không lâu.
Tôi đến gần, nhìn đến tấm ảnh chụp ở trên bia mộ. Là một tấm ảnh đen trắng, trẻ tuổi, xinh đẹp, một gương mặt đã lâu không gặp, ánh mắt không chút sợ hãi. Tim của tôi bỗng nhiên giống như bị ai đó móc ra, ném lên giữa không trung, không thể tìm lại được.
Tôi không tự chủ quỳ xuống, cúi đầu, nước mắt không thể khống chế chảy dài trên mặt, chúng liền nhanh chóng rớt xuống mặt cỏ, cũng nhanh chóng bị ánh nắng mặt trời làm bốc hơi.
“Cậu ấy thực sự yên bình rồi, anh đừng quấy rầy cậu ấy nữa.” Không biết qua bao lâu, cô gái với chiếc ô màu đỏ hồng đứng bên cạnh tôi lên tiếng.
“Em là ai?” Tôi hỏi cô ấy
“Tôi là ai không quan trọng.” Cô ấy lạnh lùng nói.
“Em là bạn thân của em ấy sao?” Tôi nghi ngờ hỏi, “Tôi thấy em rất quen, nhưng không nhớ rõ là đã gặp em ở đâu.”
Cô ấy dùng giọng nói bình tĩnh trả lời: “Chúng ta học cùng trường, ở trường học, tôi thường xuyên nhìn thấy anh. Kỳ thật, chúng ta đã gặp qua rất nhiều lần.”
Tôi nhớ ra rồi!
Chuyện cũ trong nháy mắt hiện lên, tâm trạng của tôi không hiểu sao có chút kinh ngạc.
“Anh đã hại ૮ɦếƭ cậu ấy,” Cô ấy nói, “Cậu ấy sẽ không tha thứ cho anh, anh khóc cũng vô ích.”
Nói xong, cô ấy mở ô xoay người rời khỏi. Tôi đứng dậy, chạy đến phía trước giữ chặt cô ấy lại: “Em nhất định ở bên cạnh em ấy trước khi ૮ɦếƭ, em nói cho tôi biết, em ấy có nói chút gì không?”
[3.1] (2)
“Nghe nói anh đã thi đậu một trường đại học có tiếng ở Bắc Kinh?” Cô ấy hỏi tôi.
Tôi gật đầu.
“Chúc mừng anh.” Cô ấy nói.
Tôi không kiên nhẫn rống lên: “Đừng lảng sang chuyện khác, cho tôi câu trả lời đi!”
Cô ấy cũng không tỏ ra sợ tôi: “Thật xin lỗi, làm anh thất vọng rồi, cậu ấy không nói gì cả, ít nhất, tôi cũng không biết cậu ấy đã nói gì.”
“Xin em hãy nói cho tôi biết, tôi thật sự muốn biết.” Tôi nhẹ nhàng hạ thấp thanh âm, ý muốn dỗ dành cô ấy.
“Có lẽ anh nên đi hỏi Hắc Nhân.” Cô ấy ném cho tôi những lời này, không quay đầu lại mà rời khỏi.
Có lẽ hoàng hôn sắp đến, dương quang mãnh liệt rốt cuộc cũng dần tối đen, trên đỉnh núi từng đợt gió lạnh ào ạt thổi tới. Tôi ngồi trước bia mộ của Ba Lạp, nhìn đến những đám mây ở phương xa từ từ trôi qua trên đỉnh đầu. Thật không ngờ, cơn mưa to sắp đến. Giống như chỉ trong một khắc, trời đất đã hoàn toàn biến đổi, gió thổi ngày càng mạnh, những giọt mưa lớn như hạt đậu vỡ ra trên người tôi, tôi không có chỗ để trốn tránh, cũng không muốn trốn tránh, tôi muốn chờ đợi cơn mưa mãnh liệt hơn chút nữa, nặng nề trút xuống chút nữa, cho dù tất cả mọi thứ sẽ tan chảy vỡ vụn ra cũng sẽ không hối tiếc, tôi không mong đợi hay lo sợ mình sẽ phải trả giá, thời khắc này, tôi chỉ muốn làm như vậy, muốn cùng cô ấy làm như vậy. Tôi hoài niệm những đêm đông tuyết rơi đứng trước cửa sổ nhà cô ấy, hoài niệm đôi chân ấm áp đến gần cho tôi hơi ấm, khiến cho những ký ức cứ hiện lên rõ ràng trong bão táp đêm hè, không cần ai ở bên cạnh quấy rầy.
Ai cũng không thể quấy rầy.
[3.2] (1)
Khi tôi trở lại nội thành, đã là 10 giờ đêm. Sau cơn mưa, nhiệt độ không khí vẫn rất cao, tóc tai và quần áo bị dầm mưa của tôi đã gần khô hoàn toàn.
Bởi vì không đón được xe, tôi phải đi bộ một đoạn khá dài. Nghĩ đến cô gái cũng giống tôi đến thăm Ba Lạp, tôi đoán cô ấy có lẽ thường xuyên đến đó, không biết cô ấy đã đi như thế nào, dáng vẻ của cô ấy yếu ớt, nếu cũng đi bộ lâu như vậy, nhất định sẽ mệt đến gục xuống.
Không ngờ, cô bạn học họ Tưởng lại đang chờ tôi dưới ngọn đèn đường cách nhà tôi không xa
Lúc đầu cô ấy đang ngồi, nhìn thấy tôi, liền đứng dậy, dựa người vào cột đèn, buồn bực nhìn tôi. Cô ấy hẳn là đã về nhà thay một cái váy mới, hơn nữa tôi phát hiện cô ấy thay đổi luôn kiểu tóc, mớ tóc rối bù màu đỏ sậm, xoắn lại một cách buồn cười ở trên đầu cô ấy.
Tôi đi đến gần.
“Em đã 18 tuổi rồi.” Cô ấy nói.
“Sinh nhật vui vẻ.” Tôi nói.
“Em mới đi uốn tóc.” Cô ấy nói.
“Khó coi.” Tôi nói
Khuôn mặt của cô ấy bỗng nhiên nhăn lại, sau đó thì khóc rống lên. Cô ấy cũng không nhào vào lòng tôi ôm ấp, trong một khắc, tôi có ý muốn vươn tay ôm cô ấy, nhưng cuối cùng cũng không làm được.
Chúng tôi cứ như vậy giằng co với chính mình.
Tôi thật sự kiên nhẫn chờ cô ấy khóc xong.
Nhưng cô ấy vẫn khóc không dứt.
Tôi duy trì kiên nhẫn chờ đợi.
May mắn là xung quanh chẳng có ai qua lại, nhưng mà cho dù có ai đi qua cũng chẳng có gì, tôi là một kẻ chẳng là gì ở cái thành phố này, mọi thứ thuộc về tôi, dù có xảy ra chuyện, mọi người cũng không thèm để ý.
Rốt cuộc, tôi đến bên cạnh vỗ vỗ lưng cô ấy nói: “Được rồi, khóc nữa là già đi đấy, kiểu tóc mới của em khiến em thật sự trông giống bà lão .”
Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Anh không thích phải không, em biết anh không thích!”
“Em nói bậy bạ gì đó!”
“Anh quên không được con nhỏ đó, em biết anh không thể quên được con nhỏ đó!” Tương Giảo ôm lấy đầu khóc rống lên, “Nếu đã như thế này, anh coi như quên em đi, Trương Dạng, chúng ta từ nay về sau cắt đứt quan hệ!”
“Được.” Tôi nói.
Cô ấy trợn to mắt nhìn tôi, tôi biết cô ấy bắt đầu hối hận với những gì mình vừa nói. Nhưng tôi lại không hề phản ứng nhìn cô ấy, lấy bất biến ứng vạn biến.
Cô ấy oán hận liếc mắt nhìn tôi một cái, đẩy tôi đang đứng ở trước mặt qua một bên, sau đó chạy đi. Ở phía trước, có một chiếc xe máy đang phóng như bay. Nhìn đến dáng vẻ của cô ấy, xem ra căn bản không muốn né tránh, trong đầu của tôi rung động mãnh liệt, tôi chạy nhanh đuổi kịp, nhanh chóng kéo cô ấy đến lề đường.
Xe máy lập tức dừng lại, chỉ cách chúng tôi vài milimet.
“Bị điên à!”Người đội mũ trên xe máy là một trung niên hơn 40 tuổi, ông ta mắng chửi xong, liền khởi động xe vọt đi.
Cô bạn học họ Tưởng đem mớ tóc rối bù vén sang hai bên gò má, làm tôi ngứa không chịu được. Tôi muốn đẩy cô ấy ra một chút, nhưng cô ấy ôm tôi đặc biệt nhanh.
Cô ấy nức nở: “Con gián, anh đừng không cần em nữa, cầu xin anh đừng rời xa em.”
“Cắt đứt quan hệ là em nói, không phải anh nói.”
“Em sai rồi, em sai rồi.” Cô ấy nhận lỗi so với nháy mắt còn nhanh hơn.
“Được rồi.” Tôi nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra, “Hôm nay anh mệt lắm, em cũng mau chóng về nhà nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ngày mai nói sau, có được không?”
“Đưa em về nhà được không?” Cô ấy nói, “Ở phía trước có một đoạn thật sự tối, anh cũng biết, em sợ.”
Tôi thật sự là mệt ૮ɦếƭ đi được, hơn nữa bụng đói đã nổ đom đóm mắt. Nhưng tôi chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể cùng cô ấy đi về nhà. Cô ấy nắm tay tôi, chặt chẽ, không chịu thả lỏng. Chúng tôi đi được vài bước, cô ấy nắm tay tôi đặt ở hông của mình. Lúc đến khúc quanh rẽ vào một cái hẻm nhỏ, tôi cảm thấy cô ấy có chút run sợ.
“Tuần sau chúng có thể rời khỏi nơi này rồi.” Cô ấy nói bằng giọng run run, “Em rất ghét ở đây, sau khi chúng ta dọn đi, vĩnh viễn không cần trở về nữa, con gián anh có chịu không?”
Tôi quên nói, cô bạn họ Tưởng này cũng đã thi đậu vào một trường đại học ở Bắc Kinh, đại học công nghệ. Thật ra cô ấy muốn đi học ở Thượng Hải, nhưng bởi vì tôi thích Bắc Kinh, rốt cuộc cô ấy vẫn lựa chọn học ở một trường đại học ở Bắc Kinh.
“Được.” Tôi nói.
“Về sau em không làm loạn nữa.” Cô ấy nói, “Em sẽ ngoan.”
Mấy lời hứa như vậy, tôi đã nghe qua cả ngàn lần.
Lúc đi qua con ngõ nhỏ, tay của tôi không tự chủ cũng ôm sát cô ấy một chút. Con đường này ban ngày và ban đêm hoàn toàn khác nhau, chúng tôi giống như đã có rất nhiều ban đêm chưa từng đi qua nó. Ở bên kia đường, có một cái nhà trọ cũ nát, tôi vĩnh viễn nhớ rõ buối tối mùa đông hôm đó, khi tôi chạy tới, Tưởng Giảo đã bị bọn côn đồ của Hắc Nhân dùng vải bịt miệng lại, bắt ngồi ở góc tường, nức nở không thể phát ra tiếng, chỉ có ánh mắt tuyệt vọng.
Hắc Nhân cầm một con dao nhọn sắc bén chỉa vào người tôi nói: “Tiểu tử thối, mày hãy chọn đi, một là vài người bọn tao làm nhục con đàn bà của mày, hai là mày cầm con dao này tự đâm vào *** đi!”
Ngày đó, là ngày Ba Lạp được hạ táng, giữa không trung rơi lả tả đợt tuyết cuối mùa xuân.
Tôi nói với Hắc Nhân: “Bọn mày thả Tưởng Giảo ra, không liên quan đến cô ấy!”
“Có liên quan hay không là do tao quyết định.” Hắc Nhân nói. “Trước tiên mày tự tát vào mặt mười cái, tao sẽ quyết định có thả con nhỏ đó hay không, mày nghĩ sao?”
Tôi nói: “Mười cái? Nhiều vậy?”
“Mày mẹ nó đừng có vô nghĩa như vậy!” hắn tiến đến đá một cước vào đầu gối của tôi, tôi đau đến nỗi quỳ sụp xuống.
Hắc Nhân dùng dao dí sát mặt tôi khoa tay múa chân nói: “Gương mặt này quả nhiên không tệ, có lẽ đã lừa nhiều cô gái rồi. Nhưng có điều tao muốn hỏi kẻ tài giỏi như mày đây, mày không nghĩ tới hậu quả sau khi đi lừa gạt à?”
[3.2] (2)
Đúng lúc này, có tiếng xe cảnh sát từ xa truyền đến.
Hắc Nhân sợ tới mức thu hồi con dao: “Mày đã làm gì?”
Tôi cố gắng đứng dậy, bình tĩnh nói: “Tao đã báo cảnh sát.”
“Mày đừng quên, điện thoại của mày ở trong tay tao!” Hắc Nhân nói, “Tao nhìn thấy là mất hứng, nên đưa nó cho biểu ca của Ba Lạp rồi.”
“Vậy thì sao?” Tôi nói, “Nó chẳng giải thích được gì.”
Hắc Nhân liền cầm con dao đâm tới tấp vào người tôi. Tôi dùng tay phản đòn liền đoạt được con dao trong tay hắn. Tên này cao to nhưng vô dụng, chỉ được bề ngoài dữ tợn, tôi kề con dao lên cổ của hắn, buộc bọn hắn thả Tưởng Giảo.
“Không được thả.” Hắc Nhân ánh mắt đỏ hồng kêu lên. “Cùng lắm thì tất cả cùng ૮ɦếƭ!”
“Chúng mày còn có tương lai sáng sủa, không đáng.” Tôi nói với mấy tên tiểu tử trông có vẻ hiếu học, “Trước khi cảnh sát tới, đi nhanh đi!”
Bốn năm tên tiểu tử nhìn nhau một lúc, đến thời điểm quan trọng liền lựa chọn bản thân, lập tức giải tán. Có đứa trước khi chạy đi, còn vội vàng cởi trói cho Tưởng Giảo. Tưởng Giảo sau khi được thả tự do vẫn ngồi xổm ở góc tường, lâu thật lâu cũng không ngồi dậy.
Tôi buông Hắc Nhân ra: “Mày cũng đi nhanh đi.”
Hắn không tin nhìn tôi.
“Nếu không đi! Không kịp nữa đâu!”
“Món nợ này tao không bỏ qua đâu, sớm hay muộn gì cũng sẽ tìm mày tính sổ!” Hắc Nhân nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy tiếng, liền chạy trốn.
Tôi đi qua góc tường nâng Tưởng Giảo đứng dậy, mặt cô ấy tái nhợt, nghiêm giọng hỏi tôi: “Anh thật sự báo cảnh sát?”
“Em nghĩ sao?” Tôi nói.
Nhưng mà, tôi thật sự cảm ơn mấy chiếc xe cảnh sát đã đi qua chỗ này.
Lần đó, Tưởng Giảo bị dọa sợ không nhẹ, tôi nói cô ấy ba ngày ba đêm, cô ấy mới có dũng khí một lần nữa bước vào cổng trường.
Đương nhiên hiện tại nơi này đã thật sự an toàn. Ba của cô bạn Tưởng Giảo này dùng tiền thật hữu ích, Hắc Nhân không có xảy ra việc gì, hắn rời khỏi nơi này, hơn nữa còn nghe nói, hắn vĩnh viễn không trở về nữa.
Không về cũng tốt.
Nửa năm ngắn ngủi, rất nhiều điều đã hoàn toàn thay đổi. Tất cả biến mất, không còn thấy nữa. Đau khổ nhất chính là, mất đi, liền vĩnh viễn không thấy, vĩnh viễn sẽ không quay về, nhưng vẫn lưu lại như một cái kim châm cắm sâu vào ***, nhổ không ra, xua không hết, nó muốn bạn phải thật đau đớn, hoàn toàn không thể quên được.
“Đến nhà của em đi.” Tưởng Giảo thấp giọng cầu xin tôi, “Em sẽ nhờ dì Vương làm cơm rang trứng cho anh. Hôm nay là sinh nhật của em, ở nhà có mua bánh ngọt, anh không đến ăn mừng với em, sao mà được chứ?”
Cô ấy là một cô gái thông minh luôn biết đùa giỡn, từng bước một đạt đến yêu cầu của chính mình, cho dù tôi không được vui cho lắm, nhưng cái bụng đang đói khát của tôi đã chịu khuất phục.
“Được.” Tôi nói.
Tưởng Giảo ngẩng mặt lên nhìn tôi: “Con gián, anh xong đời rồi.”
“Là sao?”
“Tối nay anh đã nói ba lần chữ ‘Được’, em phát hiện, ngoại trừ ‘Được’ ra anh chẳng nói gì cả.”
“Ừ.” Tôi nói.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Xin anh đấy, sinh nhật của em, anh có thể đừng như vậy hay không?”
“Ừ. Được.” Tôi nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc