Tai Trái - Chương 04

Tác giả: Nhiêu Tuyết Mạn

[2.5]
Có một ngày lúc tan học, tôi đang đi ra khỏi trường, thì bỗng nhiên nhìn thấy Hứa Dặc.
Hắn đeo một cái ba lô to, đứng dựa vào cổng trường phía dưới tán cây ngô đồng cao nhất. Nhìn thấy tôi đến gần, trong ánh mắt của hắn có nét buồn rầu không thể giấu được.
Tôi đi đến bên cạnh hắn, cố gắng hạ giọng ra vẻ thật dịu dàng nói: “Soái ca, sao anh ở đây? Hôm nay lại dám trốn học à?”
“Anh nhớ em, Ba Lạp. “ Hứa Dặc có chút ủy khuất nói, “Hai ngày nay anh không nhận được tin nhắn của em.”
Tôi vươn tay, nhanh chóng véo vào má của hắn một cái: “Thật xin lỗi, cục cưng của em, hai ngày nay em bận việc muốn xỉu.”
“Em bận việc gì?” Hắn hỏi.
“Có việc gì đâu, chỉ là bận suy nghĩ thôi.” Tôi ngước mắt nhìn bầu trời, kết quả là nhìn thấy Hắc Nhân, vóc dáng hắn cao to, dẫn theo bảy tám nam sinh, đang từ trong trường đi ra.
Tâm trạng của tôi có chút hồi hộp
Tôi muốn Hứa Dặc mau chóng tránh đi, nhưng không còn kịp nữa. Hắc Nhân rất nhanh đã xông đến, hắn làm cho tôi hoa mắt với mớ linh tinh bằng kim loại ở trên người hắn, hắn chẳng nói lời nào, bộ dáng có chút khủng pố, nhìn qua giống như một con chó điên muốn ăn thịt người.
Tôi đẩy đẩy Hứa Dặc: “Anh đi trước đi.”
Hứa Dặc không nhúc nhích.
Hắc Nhân lớn tiếng nói: “Thằng này chẳng lẽ là tên tiểu bạch kiểm mà em thích? Ba Lạp, khẩu vị của em đúng là càng ngày càng khó hiểu.”
“Anh dám động vào anh ấy, thử xem?” Tôi nói với Hắc Nhân, “Tôi sẽ không để yên cho anh đâu.”
“Ha ha ha ha…” Hắc Nhân ngửa mặt lên trời cười to: “Lê Ba Lạp, tôi mới phát hiện em không phải gây tổn thương cho nam nhân con mẹ nó bình thường.”
“Ừ đấy.” Tôi nói, “Anh con mẹ nó bị tôi đá văng đi rồi, ganh tị à, rồi thế nào?”
“Tôi có thể thế nào, tôi không nghĩ tôi sẽ thế nào, tôi có bị ép tới đâu đi nữa tôi cũng sẽ không thế nào, mà cho dù tôi có thế nào cũng không cho em biết tôi thế nào!” Hắc Nhân nóng nảy, lời nói lộn xộn nhưng vẫn phun ra lưu loát.
“Cút!” Tôi nghiến răng phóng ra một chữ.
Hắc Nhân và một đám đàn em phẫn nộ nhìn tôi.
Hứa Dặc ở bên cạnh tôi thở hổn hển.
Đầu óc tôi bắt đầu vận động suy tính, tôi chắc chắn phải gọi cho 110 xin cứu viện, hoặc chạy vào trường tìm giáo viên giúp đỡ, đang lúng túng không biết nên đi lúc nào, thì Hắc Nhân lại phát ra một tiếng nặng nề, hắn dùng đến loại ngữ khí bại trận nói với mọi người: “Chúng ta đi.”
Nói xong, hắn xoay người sải bước về phía trước.
Tâm trạng đang treo lơ lửng của tôi rốt cuộc cũng được hạ xuống, nhưng sự tình không thể tưởng tượng lại xảy ra, Hứa Dặc vọt lên, giơ ra nắm đấm, mạnh tay đấm vào bả vai của Hắc Nhân, miệng còn hét lên: “Tên đầu bóng mượt kia, tao cảnh cáo mày, không được khi dễ Ba Lạp, tao không cho phép mày khi dễ em ấy!”
Sự việc hỗn loạn đến không thể hỗn loạn hơn.
Tôi thật đáng thương vì không thể hiểu lý trí của cái tên trẻ con này, hắn lấy một đánh tám, bạn có thể tưởng tượng được kết quả rồi đấy.
Hắn bị đánh vỡ đầu, nằm ở bệnh viện suốt một tuần, còn bị trường học xử phạt.
Sự phấn đấu quên mình của tôi rốt cuộc cũng đã được Trương Dạng tín nhiệm. Anh ta rốt cuộc cũng mò đến nhà tôi, giơ Ng'n t cái ra trước mặt tôi, nói: “Nha đầu, làm tốt lắm, tôi biết em có thể làm được.”
Lúc này, bà nội của tôi đang ở bên ngoài chơi mạt chược, theo kinh nghiệm của tôi, hôm nay khẳng định bà sẽ không về.
Tôi nói: “Tiểu Bạch Dương, anh muốn thưởng công em phải không, em sẽ cho anh thành người xấu.”
“Thôi đi,” Anh ta nói, “Em đừng nói với tôi em là lần đầu.”
Quả thật đây là lần đầu tiên của tôi. Trong căn phòng nhỏ hẹp chật chội, tôi nhìn thấy Trương Dạng chậm rãi tiến đến gần, ở đây có rất nhiều mùi hỗn tạp đặc thù, mùi kinh nguyệt của phụ nữ, mùi quần áo lót, mùi tắm rửa thanh trùng cơ thể, mùi của các loại nước hoa, đương nhiên còn có mùi của Trương Dạng. Ngoài ban công có cái chuông gió màu hồng nhạt, không khí lúc 3 giờ khuya mát lạnh, gió đêm nhẹ thổi phát ra tiếng leng keng leng keng. Tất cả đều khiến cho đầu óc tôi có chút choáng váng. Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ra, nhảy xuống giường kéo cửa lại thật kỹ, khóa cẩn thận. Sau đó ngượng ngùng ngồi vào giường, nói với anh: “Lại đây đi.”
Tôi cứ như vậy, giống như một kẻ bất ngờ tìm được tình yêu đích thực, vô tư hiến dâng tất cả.
Cuộc đời này đã lừa gạt tôi, tôi phải đánh trả lại nó, tôi sẽ không bỏ qua hạnh phúc của mình dù chỉ ít ỏi, cũng sẽ không sợ phải trả giá, cho dù phải rơi vào địa ngục, tôi cũng không hối tiếc.
Không bao giờ hối tiếc.
Trong ánh mắt của Trương Dạng, tôi nhìn thấy chính mình, ôi, tôi đã trở nên xinh đẹp đến như vậy.
[2.6]
Lúc tỉnh lại, tôi phát hiện Trương Dạng vẫn còn đang ngủ.
Anh nhắm mắt, hơi thở đều, hàng lông mi thật dài nhẹ chớp. Trước đây, tôi chưa bao giờ biết nam sinh lại có hàng lông mi đẹp đến như vậy, tôi thật sự nhịn không được, vươn tay chạm nhẹ vào nó. Anh cũng không tỉnh lại, miệng mơ hồ lầm bầm gì đó, xoay người lại, tiếp tục ngủ. Tôi leo xuống giường, thì nhìn thấy trên váy ngủ và cái chăn có một chút hồng, một vệt dài u ám, giống như trên bản đồ đột nhiên hiện ra một cái dấu hiệu không rõ ràng, thật sự không giống với tưởng tượng của tôi.
Thật ra tôi cũng không nghĩ, lại đau đến như vậy.
Tôi ưỡn người đi đến buồng vệ sinh để vệ sinh cơ thể, trong gương tôi nhìn thấy chính mình, tuy có hơi tiều tụy nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn ấy nhịn không được vẫn toát ra nét H**g phấn, tôi vuốt ve bên mặt trái của mình nói: nữ sinh, sau đó vuốt ve bên mặt phải nói: phụ nữ, rồi không cảm thấy xấu hổ mà nở nụ cười.
Ở trong gương, tôi còn nhìn thấy hình ảnh ngược của cái đồng hồ, đó là cái đồng hồ mẹ tôi đã gửi từ Mỹ về, tôi không hiểu vì sao bà ta lại muốn gửi một cái đồng hồ cho tôi, dường như cái đồng hồ này là vô cùng đặc biệt. Tôi còn nhớ rõ, lúc bà nội tôi vượt đường xá xa xôi đi lấy cái bưu kiện gửi từ nước ngoài về, khi mở ra bà cực kỳ tức giận, bà đem tất cả gói bưu kiện cùng cái đồng hồ ném ra phía sau nhà, bụi đất bay lên, phát ra tiếng đinh tai nhức óc. Đến nửa đêm tôi chuồn ra ngoài, lén lút nhặt nó về, nhưng từ nay về sau, nó chỉ có thể tủi thân đứng ở một góc khuất trong phòng vệ sinh nho nhỏ của tôi mà thôi.
Hiện tại, nó nói cho tôi biết, bây giờ là 7 giờ tối.
Tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng đói bụng, không biết đứa con trai đang ngủ kia cũng đói bụng hay không, tôi muốn trước lúc anh tỉnh lại, nghĩ cách làm một chút gì đó để ăn. Tôi rón rén mở cửa, đi ra bên ngoài, mở tủ lạnh ở phòng bếp. Tủ lạnh vẫn đáng xấu hổ như vậy, chẳng có chút gì, nó cũng được gọi là tủ lạnh sao? Tôi nặng nề đóng cửa tủ lại, mở đến nồi cơm điện, cơm còn đến nửa nồi, tôi khịt mũi ngửi, mùi này, có thể ăn được.
Tôi quyết định làm một nồi cơm rang trứng, có thể cho bản thân ăn no, còn có thể cho chàng trai yêu dấu của tôi ăn no.
Đương nhiên, còn cho bé mèo Tiểu Đậu của tôi ăn no nữa.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy, mình giống như một cô gái tốt, hết sức có trách nhiệm với cuộc sống của bản thân.
Mang tràn đầy tình cảm ngọt ngào, tôi bắt đầu rang cơm với trứng. Thượng đế biết, đây là cuộc sống tuyệt vời nhất của tôi, tôi thành thạo làm tất cả mọi chuyện, thậm chí đang lúc mở bếp rang cơm, tôi còn tranh thủ chút thời gian ra vườn sau nhà hái hành lá cùng với rau xanh. Đang lúc sắp hoàn thành công lao to lớn, bỗng nhiên tôi nghe được tiếng chìa khóa mở cửa.
Người kia, của tôi, trời ạ.
Tôi nhanh chóng tắt bếp, nhanh chóng chạy về phòng mình, nhanh chóng khóa cửa phòng lại.
Khoảng 1 phút sau, bà nội tôi bắt đầu dùng sức kéo cửa phòng của tôi ra: “Mày đóng cửa phòng làm gì, đi ra đây cho tao, đi ra ngay, có nghe hay không, mở cửa đi!”
Trương Dạng bị tiếng đập cửa rầm rầm làm tỉnh giấc, tôi che miệng của anh, bất đắc dĩ nhìn anh nhún nhún vai, ý bảo anh đừng lên tiếng.
Anh có chút bối rối bắt đầu mặc quần áo của mình vào, càng bối rối hơn khi nhìn thấy cái vệt hồng hồng ám muội ở trên giường. Bà nội vẫn đang gắng sức gõ cửa, à không, hẳn là sự nghiệp phá cửa vĩ đại: “Lê Ba Lạp, mày đi ra ngay, mày đừng tưởng tao không biết mày làm cái gì!”
Tôi hướng ra cửa sổ ra sức nói thầm, ý bảo Trương Dạng theo cửa sổ nhảy đi.
Trương Dạng ngầm hiểu, anh vuốt ve mặt của tôi, dùng sức hôn vào môi tôi một chút, sau đó, tới gần cửa sổ, nhẹ nhàng biến mất trong bóng đêm.
Tôi nhanh chóng đóng cửa sổ lại, loay hoay bận rộn đem một đống quần áo bẩn và tạp chí cũ, lấy ga giường che lại, xong xuôi mới đi ra mở cửa, miễn cưỡng hỏi: “Bà không mệt hay sao, lớn tuổi rồi, giữ gìn sức khỏe chứ.”
Bà nội thân hình linh hoạt vọt vào phòng của tôi, tư thế và ánh mắt có chút giống với mất gã đặc công trong mấy bộ phim bom tấn của Mỹ, ánh mắt của bà sáng quắc nhìn ngó dò xét thật kỹ căn phòng, sau đó hỏi tôi: “Người đâu?”
“Người nào?” Tôi nói.
“Lúc nãy khi mày chạy vào đây, rõ ràng tao đã nhìn thấy có người nằm trên giường.”
“Bà thật là thú vị.” Tôi ngồi lên giường, ngồi lên đống quần áo, tùy tay mở ra một quyển tạp chí, nói: “Xem đi, xem xong rồi mời bà đi ra ngoài, cháu muốn đi ngủ.”
“Tao cảnh cáo mày.” Bà đến gần, Ng'n t dí sát vào chóp mũi của tôi, nói: “Mày muốn làm xằng bậy thì mặc kệ mày, nhưng không được làm ở cái nhà này, nếu không, mày cút khỏi đây cho tao!”
“Bà muốn cháu cút đi đâu?” Tôi hỏi bà, “Nhà là quyền sở hữu của ba cháu, bà đừng có quên.”
Bà thở hổn hển xoay người đi ra ngoài.
Tôi đóng cửa phòng lại, ngồi xuống bắt đầu suy nghĩ kỹ càng lại một chút, quyết định trước hết đem giải quyết vấn đề trên cái ga nệm. Tôi không lôi toàn bộ ga giường đi giặt, mà đến phòng vệ sinh lấy một chậu nước, một cái bàn chải, một mẫu xà phòng nhỏ, ngồi xổm ở trên sàn nhà, chậm rãi, kiên nhẫn cọ rửa thật sạch. Một bên nhìn thấy cái vết kia đang bị pha loãng, mờ đi, một bên mỉm cười, hôm nay thật sự là ngày tốt, rốt cuộc tôi đã toại nguyện, đã trao bản thân cho anh ấy.
Hạnh phúc đến cỡ nào, mà dư vị cứ quanh quẩn mãi.
[2.7] (1)
Tối hôm đó, chẳng muốn đi đâu, tôi mặc quần bò dơ bẩn, cùng với áo khoác màu hồng nhạt, một mình đi đến bờ sông tản bộ. Tâm trạng của tôi tốt một cách kỳ lạ, thậm chí còn ngâm nga vài câu hát. Lần này đến lần khác, tôi nhớ đến khuôn mặt của Trương Dạng từ từ đi đến gần, còn có đôi mắt màu đen thẫm của anh, trên đó phản chiếu gương mặt xinh đẹp của tôi, giống như mấy cảnh quay chậm của mấy bộ phim điện ảnh, ở trong đầu tôi từng cảnh từng cảnh thay đổi, cứ tua đi tua lại, không biết mệt mỏi.
Chờ đợi lâu như vậy, Lê Ba Lạp tôi đây, rốt cuộc đã khiến cho một người yêu mình.
Tôi dựa vào một thân cây bên bờ sông, lấy điện thoại ra, trên màn hình màu cam, tôi dùng Ng'n t thon dài tìm kiếm và ấn vào số điện thoại kia, điện thoại vang lên thật lâu mới có người nhận, là một giọng nam nhân có vẻ uể oải: “Xin hỏi là ai tìm Trương Dạng?”
“Tôi.” Tôi châm một ***, nói.
“Nó đi học chưa về.”
“Vâng.” Tôi nói.
Ông ta cúp điện thoại, cũng không có hỏi tôi là ai, giống như căn bản ông ta chẳng quan tâm.
Tôi đoán người kia hẳn là ba của Trương Dạng, có lẽ nữ sinh gọi điện thoại đến nhà nhiều lắm rồi, đến nỗi sự hiếu kỳ của ông ta chẳng còn sót lại gì. Tôi có chút chán nản, vì thế tâm tình đang sôi trào lúc nãy bây giờ có chút lạnh nhạt bớt. Cũng có thể do tôi đang đói, mà vị của TL ở miệng có chút đắng, tôi đi qua đi lại dưới tàng cây hai vòng, tâm trạng bắt đầu trở nên buồn bực, tôi quyết định trước hết đi đến tiệm mì lấp đầy cái bụng đang đói.
Hơn 9 giờ tối, tiệm mì có chút vắng vẻ, bất quá vẻ mặt của chủ tiệm vẫn tươi cười chào đón học sinh tan học trễ vào ăn mì. Lúc này là thời điểm khá nhàn nhã, trong tiệm bốn gã bồi bàn đang tụ tập ở mặt sau tiệm cờ bạc, họ đang chơi “lớn, nhỏ” (2.2), có một tên đến từ Tân Cương bị thua năm đồng, mặt đỏ tía tai, trên gương mặt đeo theo nỗi tuyệt vọng thua hết tài sản.
(2.2) Hay còn được gọi là “tài, xỉu”. Cách chơi: đổ ba con xúc xắc, tính tổng số nút trên xúc xắc, từ 4-10 điểm là xỉu, từ 11-18 điểm là tài, tùy theo cách cược của nhà cái mà tính ăn hay thua.
Tôi đem 5 đồng đánh “bộp” lên quầy nói: “Thịt bò nhiều một chút, cho một bát to!”
Sau đó, tôi tìm một chỗ thích hợp ngồi xuống, tiếp tục ***. Loại 555 này, tôi hút không quen, nhưng đang có tâm trạng không tốt, nên chỉ muốn hút 555.
Sau đó tôi nhìn thấy cô ấy, cô ấy đeo một cái túi xách đáng yêu, mặc áo thun màu đen dài, gương mặt hơi ửng hồng, đang đẩy cửa bước vào. Đây là nữ sinh của Thiên Trung, tôi kỳ thực khẳng định đã có gặp qua cô ấy, nhưng cho đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa nói chuyện với nhau. Dáng vẻ của cô ấy nhìn qua thật sự rất đáng yêu, nên trong lòng tôi dậy lên một loại ý muốn trêu đùa cô ấy. Tôi *** với gương mặt ngẩng cao kênh kiệu, từ đầu đến cuối chỉ liếc nhìn TV, làm ra bộ dáng không ai bì nổi, tôi nghĩ cô ấy sẽ e ngại, mặt nhăn mày nhíu, tránh đi thật xa, như vậy tôi có thể cười ha ha, cười đến độ cô ấy sẽ lúng túng, hẳn sẽ vui lắm.
Ai ngờ cô ấy lại đến bàn của tôi, ngồi xuống phía đối diện
Đều này làm cho tôi hết sức kinh ngạc, tôi liếc nhìn cô ấy. Cô ấy nhìn tôi, một đôi mắt to tròn, ánh mắt trong suốt, làm cho người ta sinh ra cảm giác ghen tị. Tôi quyết định tiếp tục trêu ghẹo cô ấy, tôi vươn tay ra, lấy một ít rau thơm trong bát của cô ấy bỏ vào bát của mình, tôi nghĩ hành động này nhất định sẽ làm cô ấy tức giận mà tránh đi chỗ khác, nhưng tôi lại sai lầm thêm một lần nữa, cô ấy vẫn nhìn tôi, sau đó vùi đầu ăn mì không nói tiếng nào, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Lòng tôi nảy sinh một chút hứng thú với cô ấy, cô bé này quả thật rất dịu dàng, đáng yêu đến mức làm người khác đau lòng, tôi chú ý tới lỗ tai của cô ấy, trong suốt, dễ thương, lại còn ửng hồng. Rốt cuộc vì nảy sinh lòng yêu mến, tôi đã lén lút đặt cho cô ấy một biệt hiệu, gọi là Tiểu Nhĩ Đóa.
Cô ấy giống như Tiểu Bạch Dương của tôi vậy, sạch sẽ và thuần khiết.
Không lâu sau tôi đã biết tên thật của cô ấy, gọi là Lý Nhị. Lúc đó, cô ấy còn tự xưng mình là Mộc Tử Nhĩ (2.3), biệt danh này có chút trùng hợp với biệt danh tôi đặt cho cô ấy.
(2.3) Lý (李), là kết hợp giữa chữ Mộc (木) và chữ Tử (子), nên Lý Nhị (李珥) còn được gọi là Mộc Tử Nhĩ (木子耳). Tiểu Nhĩ Đóa (小耳朵), chữ Đóa (朵), trùng hợp cũng có chữ Mộc bên trong.
Thế giới này chính là từ vô số trùng hợp cấu tạo thành, tôi nghĩ, Tiểu Nhĩ Đóa và tôi sẽ không bao giờ đi cùng một con đường, nhưng ai ngờ chúng tôi lại tỉnh táo luyến tiếc nhau mà trở thành bạn tốt.
Tôi xin thề với ông trời rằng, khi chúng tôi cùng nhau đi ra khỏi tiệm mì, cô ấy lấy trong túi xách ra một cái ô và đưa cho tôi, trong nháy mắt đó thật sự trong lòng tôi đã nghĩ như vậy.
“Mắc mưa sẽ bị cảm đấy.” Cô ấy nói với tôi. Tôi nhận lấy chiếc ô, trên đó vẫn còn vương chút hơi ấm từ bàn tay mềm mại của cô ấy, chưa có ai đối xử với tôi như vậy, huống chi chúng tôi là hai người xa lạ. Tâm hồn tôi giống như bị một quyền đánh trúng, hoàn toàn suy sụp, thật sự suy sụp, không thể vực dậy được.
Tôi cầm ô chạy từng bước nhỏ đến cổng trường Thiên Trung, mới phát hiện căn bản không có để ý nhìn đường, trên ống quần của tôi bị bắn rất nhiều bùn đất, càng nhìn vào tôi càng cảm thấy mình thật sự dơ bẩn. Tôi nhìn ngó xung quanh, hy vọng có thể nhìn thấy anh từ bên trong đi ra, lòng tôi có trăm ngàn cảm xúc nhu tình cuốn lấy, không thể thoát được. Bỗng nhiên, có người khẽ gõ nhẹ lên đầu tôi, dọa tôi kinh ngạc muốn nhảy dựng lên.
“Chào.“ Hắn nói, “Anh đoán là em, quả nhiên là em thật.”
Là Hứa Dặc.
Ồ, thật là quái lạ, từ nãy đến giờ tôi vẫn nhìn chằm chằm vào cửa ra vào, thế nhưng không thấy được hắn.
Tôi có chút cứng đơ nhìn hắn cười cười.
“Em bị sao vậy, Ba Lạp?” Hắn nắm lấy tay cầm của cái ô dịch chuyển *** đầu tôi, thân thiết nhìn tôi nói, “Môi của em đã hơi xanh rồi, lạnh lắm sao?”
“Ừ, đúng là có chút lạnh.” Tôi nói.
“Em chờ tôi lâu lắm rồi phải không?” Hứa Dặc nói, “Cấp ba là như vậy đấy, học xong rồi, thầy chủ nhiệm còn lải nhải cả buổi, ngày mai được nghỉ, anh nghĩ có thể trốn khỏi nhà cùng em đi chơi.”
Tôi ôm bả vai của chính mình nghe hắn nói, không yên tâm trả lời: “Thật không? Anh không sợ mẹ sao?” Khóe mắt vẫn vươn vấn liếc nhìn về phía cổng trường. Đúng lúc này tôi liền nhìn thấy anh, anh đang cùng sóng vai mới một nữ sinh từ cổng trường đi ra, anh ta cầm một cái ô, nhưng cái ô thật ra là nghiêng về phía nữ sinh kia nhiều hơn, nếu tôi nhớ không lầm, thì người nữ sinh đó tôi đã từng gặp ở tiệm mì.
[2.7] (2)
Trương Dạng cũng có thể đã nhìn thấy tôi, nhưng anh không để ý đến tôi, chỉ là có chút gật đầu, liền sau đó đi qua mặt tôi không một chút nhìn lại.
Trời tối đen, mưa lất phất, mùi của hoa đinh hương dường như quanh quẩn đâu đây, tôi đứng dưới chiếc ô của Hứa Dặc, nhìn Trương Dạng cùng một nữ sinh khác sóng vai miễn cưỡng đi qua. Cô gái ấy trên mặt tràn đầy đắc ý kêu ngạo và hạnh phúc. Lần đầu tiên tôi hiểu được, cái gì gọi là “thất bại thảm hại”, cái gì gọi là “đau thấu tâm can”. Cho dù tôi có cố gắng bao nhiêu đi nữa, ánh mắt của tôi vẫn không thể níu kéo được bóng dáng ấy. Tôi rất muốn xông đến đó, giật lấy chiếc ô kia, làm loạn lên trước mặt họ, nhưng tôi không làm được, bởi vì trong lòng tôi rất rõ ràng, nếu tôi thật sự làm như vậy, Trương Dạng sẽ vĩnh viễn không thuộc về tôi.
Tôi nuốt nước bọt, có chút không đành lòng với âm mưu làm loạn.
“Em nhìn gì thế?” Hứa Dặc hỏi tôi, “Em biết hắn sao?”
“Không biết.” Tôi nói, “Em chỉ thấy anh ta có chút đẹp trai.”
Hứa Dặc cố gắng cười nói: “Hắn đẹp trai hơn, hay anh đẹp trai hơn?”
“Đương nhiên là bạn trai của em đẹp trai hơn rồi.” Tôi níu lấy cánh tay của Hứa Dặc nói, “Anh nhìn xem bọn họ như vậy, chúng ta vượt qua đi, cứ làm giống như họ một lần, xem cặp nào mới là Kim Đồng Ngọc Nữ!”
Hắn vươn cánh tay đang giữ chặt tôi đi ra phía trước, một tay miễn cưỡng cầm ô, một tay ẩm ướt cẩn thận nắm lấy tay tôi bước nhanh trong cơn mưa rả rích, chúng tôi đi qua một con hẻm, rồi lại đi qua một con hẻm khác, cuối cùng đến một nơi mà hắn cho là an toàn nhất, phía dưới một tòa nhà cao tầng.
Đó là một tòa cao ốc của một công ty nào đó, ban đêm không có một bóng người, xung quanh là một mảnh tối đen.
Tôi dựa người vào tường, Hứa Dặc duỗi cánh tay, đặt *** đầu của tôi. Tôi ngửi được mùi hương trên người hắn, mùi của tuổi trẻ, mùi của sự nóng lòng muốn nếm trải, những thứ này đối với Trương Dạng hoàn toàn không giống. Đứa con trai đã bị tôi làm cho hư hỏng này, giờ phút này, tôi lại rất sợ hắn hôn mình, vì thế tôi từ từ nghiêng mặt qua một bên, cằm để lên vai, khiến cho bản thân có chút ngây thơ một cách ghê tởm.
Hứa Dặc khàn khàn nói: “Ba Lạp, càng nhìn em càng đẹp, thật sự rất đẹp.”
“Ngày mai anh có ra sân chơi bóng không?” Tôi cố ý nói tránh sang chuyện khác.
“Không phải anh đã nói ngày mai sẽ dành cho em sao?” Hắn nói, “Em nghĩ kỹ một chút, chúng ta nên đi đâu chơi?”
“Đêm nay em không có chỗ để đi.” Tôi nói.
“Sao vậy?”
“Em đã cãi nhau với bà nội, em đã đi khỏi nhà.” Tôi nói.
“Vậy? Làm sao bây giờ?” hắn có chút bối rối.
Tôi nói ra mấy lời bất chính: “Em muốn anh ở với em, đêm nay, một đêm nay.”
“Nhưng, Ba Lạp…” Hắn ôm tôi vào lòng, nói: “Nhưng, mẹ của anh…”
“Vậy quên đi.” Tôi nhẹ nhàng đẩy hắn ra, tỏ vẻ thoải mái mà nói: “Quên chuyện này đi, em đến quán bar uống một đêm, dù sao thì trời cũng sẽ nhanh sáng, anh mau về nhà đi, bye bye!”
“Ba Lạp!” hắn xông đến ôm lấy tôi, “Em đừng nóng giận, để anh tìm cách, có được không?”
“Anh nghĩ ra được cách gì?” Tôi nói.
Hắn nói ra mấy câu cứng rắn kinh người: “Hay đến nhà anh đi!”
Tôi trừng to mắt nhìn hắn.
“Nhà của anh khá lớn, ba mẹ tôi buổi tối sẽ không ra khỏi phòng. Trước hết em chờ ở ngoài hiên nhà anh, khi nào an toàn, anh sẽ gửi tin nhắn, sau đó sẽ ra mở cửa cho em vào. Sáng ngày mai, em đi sớm một chút, đảm bảo bọn họ sẽ không biết.”
“Vậy em ngủ thế nào?” Tôi hỏi thẳng.
“Ngủ…” Hắn suy nghĩ một chút, liền nói: “Em muốn ngủ thế nào thì cứ ngủ như thế đi.”
“Được rồi.” Tôi nói.
Lúc đó, ý nghĩ trong đầu của tôi đương nhiên tám phần là xấu xa, tôi chính là có một loại xúc động *** làm chuyện xấu, căn bản không thể áp chế được chính mình, tôi nghĩ đến cảm nhận của mẹ Hứa Dặc, trong lòng hăng hái vạn lần, đối với chính mình nói, Lê Ba Lạp, ngươi quả thật là có dũng khí, ngươi biết rõ trong núi có hổ, mà vẫn muốn đi vào.
Hứa Dặc dẫn tôi về nhà, khi vừa đến của nhà hắn, hắn quay lại ra ý bảo tôi chờ, liền đi lên lầu.(Nhà bạn Hứa Dặc hình như là chung cư)
Nhà của hắn ở lầu 4, tôi ngồi chờ ở hành lang giữa lầu 3 và lầu 4, gác một chân lên lan can, lại bắt đầu hút 555. Thuốc chỉ còn lại một cây cuối cùng, tôi P0'p hộp thuốc méo mó sau đó ném xuống cầu thang ở lầu dưới, bỗng nhiên nghĩ, không biết cậu bé ngoan Hứa Dặc này có TL hay không, nếu không có, tôi sẽ trải qua một đêm thật dài ở nhà hắn.
Đang suy nghĩ, thì di động vang lên. Tôi vội vàng tắt đi tiếng chuông, nên nó trở nên im lặng, chỉ có màn hình không ngừng lóe sáng hai chữ “Trương Dạng”.
Tôi có chút hoảng hốt, vội vàng nhận điện thoại.
“Em đang ở đâu?” Anh hỏi tôi.
Tôi đang cắn ***, miệng lầu bầu nói không rõ ràng: “Em đang ở dưới lầu nhà Hứa Dặc, chờ ba mẹ hắn đi ngủ, liền đi lên ở lại nhà hắn, đêm nay, sẽ cùng hắn có giấc mơ đẹp.
“Em dám!” Trương Dạng nói.
“Có lẽ vậy đấy.” Tôi nói.
“Đến chỗ cũ đi, anh sẽ chờ em ở đó.” Trương Dạng nói xong, liền cúp điện thoại.
[8.1] (1)
Thật may là hôm đó tôi không mang giày cao gót, cất điện thoại đi, từ trên lầu nhà của Hứa Dặc chạy xuống, chạy hết tốc lực đến con đường nhỏ kia. Là con đường nhỏ lầy lội yêu quý của tôi, nghĩ đến người yêu nhất của mình đang ở đó, tôi có cảm giác bản thân như một con chim bồ câu nhỏ, nhẹ nhàng bay bổng, gió thổi bên tai dường như tiếp thêm đôi cánh cho tôi.
Anh thật sự đã ở đó.
Tôi dừng lại cước bộ, cố gắng bình ổn hô hấp đang dồn dập của mình, chậm rãi tiến lại gần anh.
Tôi đâm ra sợ hãi, chỉ sợ đây là một giấc mơ.
“Chào em.” Anh đội mũ lưỡi trai, đứng dựa vào tường, nói với tôi lời chào mong đợi.
“Chào anh.” Tôi đưa bàn tay của mình đánh vào không khí, bộ dáng giống như một kẻ ngốc ghếch.
Anh hướng tôi ngoắc ngoắc Ng'n t, tôi giống như một viên bi bắn ra từ trong lòng bàn tay, trong nháy mắt nhảy vào lòng anh, ôm lấy anh, giống như không bao giờ buông tay thêm lần nào nữa, mặc kệ anh lạnh lùng, mặc kệ anh tàn nhẫn, mặc kệ bên anh có trời long đất lở.
“Ba Lạp.” Trương Dạng nói bên tai tôi, “Anh phát hiện, anh thật sự có yêu em một chút.”
Tôi nhắm mắt lại, không trả lời anh.
Ở trong lòng tôi kêu ngạo nghĩ rằng: Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi.
“Anh muốn cùng em tâm sự.” Trương Dạng nói, “Thật bất hạnh anh chẳng có nơi nào để bày tỏ lòng mình.”
“Anh theo em đến một nơi!” Tôi thoát khỏi vòng tay anh, lôi kéo anh chạy từng bước chậm, chạy được một lát, anh dừng lại hỏi tôi: “Này, em muốn dẫn anh đi đâu?”
“Suỵt” Tôi quay mặt lại, giơ ra một Ng'n t để lên môi hướng anh làm điệu bộ không được lên tiếng. Anh ghì sát eo của tôi lại, bắt đầu dùng sức hôn tôi.
“Ba Lạp, Ba Lạp.” Anh nói, “anh yêu em, hiện tại không thể cho phép em cùng với thằng khác, tuyệt đối không cho phép!”
“Được rồi, được rồi.” Tôi làm điệu bộ giống như đang dỗ một đứa trẻ vỗ vỗ vào lưng của anh, “Em sẽ không đi với người nào khác nữa, đảm bảo với anh đấy.”
“Tốt.” Anh gật đầu hỏi tôi, “Em muốn đi đâu?”
“Đi, em dẫn anh đến một chỗ rất tốt.” Tôi khoác tay anh chạy một mạch về phía trước, chạy được một lúc, anh buông ra, ngược lại cầm lấy tay tôi, nghịch ngợm cười nói: “Như vậy mới có chút quen.”
“Đều là do anh chủ động nắm tay con gái sao?”
“Không, anh cũng không chủ động.” Anh trả lời một cách thờ ơ.
Dưới ánh trăng mùa đông, nét mặt của anh làm cho tôi không kềm lòng được, tâm trạng ấm áp hồi hộp mãi không ngừng. Chúng tôi cứ nắm tay như vậy, đi đến căn phòng ở vùng ngoại ô tràn ngập không khí hoang phế kia.
Tôi bước lên trên mái nhà quen thuộc, Trương Dạng cũng theo sát tôi đi lên. Anh có chút kỳ lạ hỏi tôi: “Sao em tìm được nơi này, tôi chưa bao giờ biết có một chỗ như thế.”
“Nơi này trước kia là một công xưởng, sau này không ai làm nữa, nên phòng ở bị bỏ hoang, bên trong chẳng có gì cả. Lúc tâm trạng không vui, em thường thích chạy đến đây, trèo lên mái nhà ngồi một mình.”
“Vậy hiện tại em như thế nào, tâm trạng có tốt không?” Trương Dạng vừa hỏi tôi, vừa vươn cánh tay gạt đi mái tóc dài đang che khuất đi ánh mắt của tôi.
Tôi vội vàng gạt đi mớ tóc đang hỗn độn, lấy tay sửa sang lại mái tóc một lần nữa, xong túm gọn lại.
Hai mắt của anh nhìn đăm đăm vào dáng vẻ đang buộc lại mái tóc của tôi, tôi đánh anh một cái, nói: “Nhìn cái gì vậy?”
Anh nhếch miệng mỉm cười, ngồi xuống mái nhà, nhìn bầu trời ở phía xa.
Tôi lấy điện thoại ra xem một lần nữa, điện thoại ở chế độ im lặng có đến mười cuộc gọi nhỡ, đều là của Hứa Dặc, còn có một tin nhắn: “Em đi đâu vậy, anh muốn lập tức nhìn thấy em, em nhanh tới đây đi, có được không?”
Tôi không để ý đến, đơn giản đóng máy lại, đến bên cạnh Trương Dạng ngồi xuống: “Nói đi nào, anh muốn tâm sự chuyện gì với em?”
“Em có cảm thấy anh là một kẻ vô cùng xấu xa hay không?” Anh đi thẳng vào vấn đề.
“Có một chút,” Tôi nói, “Cũng sắp vượt mặt em rồi.”
“Anh không biết em là người xấu.” Anh nói, “Nhưng anh thật sự không nghĩ tới, hôm đó lại là lần đầu tiên của em.”
“Haizz,” Tôi nói, “Chuyện này không phải là chuyện tốt để nói, không được tự nhiên.”
“Em hối hận sao?” Anh hỏi tôi.
“Đương nhiên không.” Tôi cười nói.
“Vì sao?” Anh quay đầu lại nhìn tôi, anh mắt sáng như ngọn đuốc.
Tôi ngoan ngoãn trả lời: “Em yêu anh, Trương Dạng, anh đối với em tràn ngập mê hoặc, lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã yêu anh rồi.”
“Em quả thật không phải người thường.” Trương Dạng nói, “Phải biết rằng, ngay từ đầu anh chính là muốn lợi dụng em.”
“Em nguyện ý để anh lợi dụng.”
“Có lẽ việc này sẽ hại đến em.”
“Bị anh hại, cho dù là hại ૮ɦếƭ, em cũng mỉm cười nơi chín suối.”
“Ba Lạp, anh có rất nhiều điều muốn nói với em, em là nữ sinh đầu tiên khiến cho anh có thể nói hết H*m mu*n của bản thân.”
“Vậy anh nói đi.” Tôi đến gần anh, cảm giác được nhiệt độ cơ thể của anh, tôi giơ ra một Ng'n t, chạm vào mặt của anh hết lần này đến lần khác, anh nắm lấy tay tôi, đặt lên *** mình, giống như bàn tay của tôi có thể chạm đến trái tim đang đập của anh, thình thịch thình thịch, bền bĩ không ngừng, lúc trái tim của tôi cũng đang phập phồng nhảy lên từng nhịp, hạnh phúc trào dâng, thì tôi nghe được tiếng nói Trương Dạng: “Kỳ thật, anh sinh ra trên đời này, chính là một đứa trẻ bất hạnh.”
“Vì sao?”
“Lúc anh hai tuổi, mẹ bỏ anh đi, bỏ cả ba tôi, bà đã cùng một người đàn ông khác kết hôn.”
“Vậy thì có gì đâu?” Tôi an ủi anh, “Ba và mẹ em cùng nhau bỏ em, đi nước ngoài sinh sống.”
“Anh thà rằng bà đi nước ngoài, anh sẽ không có cảm giác bà vẫn ở gần mình, nhưng em có biết không, bà ta vẫn ở lại, dành tình cảm cho người khác. Có thể bà hận ba anh, anh cũng không biết, tại sao ngay cả đứa con do chính bà sinh ra, bà cũng thù hận, em nói đi, trên đời này còn có người mẹ như vậy sao?”
[2.8] (2)
Tôi bỗng nhiên nhớ đến: “Đúng rồi, lúc nãy em có gọi điện thoại cho anh, là ba anh đã nghe máy.”
Trương Dạng nói, “Chắc là vậy, ông ấy chẳng quan tâm đến chuyện của anh đâu.”
“Mẹ anh, rốt cuộc là đã đi đâu?”
Trương Dạng ngồi sụp xuống, ôm tôi sát một chút, nói: “Em hãy nghe cho kỹ, mẹ của anh, hiện tại chính là mẹ của Hứa Dặc, lúc Hứa Dặc và anh bằng tuổi nhau, bà chán ghét ba anh, quay sang yêu ba của Hứa Dặc, sau đó rời khỏi anh và ba để đi cưới ông ta.”
Không thể trách được!
Tôi hỏi: “Mẹ của Hứa Dặc đâu?”
Trương Dạng cười lạnh nói: “Ba của Hứa Dặc là một kẻ lưu manh, người phụ nữ đáng thương kia, nghe nói là cầm chút tiền, đã về quê sinh sống.”
“Cho nên…” Tôi rung giọng nói, “Mẹ của anh đã trở thành mẹ của Hứa Dặc?”
“Khó tin, đúng không?” Trương Dạng nói, “Anh chưa từng nghĩ tới, trên đời này lại có một người mẹ như vậy, từ nhỏ khi đi học, anh đã học cùng với Hứa Dặc, bà ta đến trường tham gia hội phụ huynh, lúc nhìn thấy anh, ánh mắt cũng không một chút ngó ngàng. Hứa Dặc cũng luôn giả nhân giả nghĩa hiền lành, cái gì cũng đều tranh giành hạng nhất, anh thật sự không thể nhịn được nữa, mỗi một ngày anh đều suy nghĩ, làm thế nào để hắn không được yên thân, anh thừa nhận bản thân mình thật đánh khinh bỉ…”
Tôi cảm giác được nước mắt của Trương Dạng, trong đêm đông lạnh giá, từng giọt nước mắt nóng hổi đang chảy trên mu bàn tay của tôi.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Đừng kể nữa.” Tôi ra sức ngẩng mặt lên, cố gắng gần sát anh, anh gắt gao ôm lấy tôi, đầu đặt trước *** của tôi, phát ra từng tiếng nức nở dồn nén.
Lòng tôi đau như cắt.
Đứa trẻ cô đơn này, tôi thề vĩnh viễn sẽ không để cho anh nhỏ thêm giọt nước mắt nào nữa.
Vĩnh viễn không còn nữa.
Sẽ không bao giờ còn nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc