Tai Nạn May Mắn - Chương 18

Tác giả: Phong Tiểu Miêu

Gần đây cái chân bị thương của Lâm Thiên Vũ khôi phục càng ngày càng tốt, cũng dần dần có tinh thần theo như Lư Phương Phỉ tổng kết một câu nói là bầu trời tan đi mây mù. Hiện tại Lâm Thiên Vũ không chỉ có thể có thể ném ra cái gậy từ từ đi mà còn có thể từ từ ở nhà nghiêm túc xử lý công việc.
Chỉ chớp mắt Lâm Thiên Vũ gân cốt đã ổn định hơn một trăm ngày, hắn bây giờ có thể xuống đất hành động dần dần tự nhiên, Lư Phương Phỉ vừa vui lại có chút cảm giác mất mát.
Nàng cơ hồ mỗi tuần lễ đều gọi điện cho bác gái báo tình huống, khi nàng nói cho bà ấy biết Lâm Thiên Vũ đã có thể đi xuống đất bác gái rất kích động nói muốn bay trở về xem một chút.
Lư Phương Phỉ cũng không phải là không muốn bác gái trở lại mà là khi bác gái trở lại thì đồng nghĩa với việc mình không thể ở lại biệt thự, nàng ít nhiều vẫn còn có chút mất mát có lẽ do bọn họ ngày ngày ở cùng nhau giờ lại không cùng 1 chỗ liệu có tốt như bây giờ không? Hơn nữa khi bác gái trở về, bác ấy sẽ nói về chuyện của nàng và Thiên Vũ, hắn sẽ phải quyết định, như vậy…. Không biết tại sao Lư Phương Phỉ trong đầu đột nhiên loáng một cái ý nghĩ nàng ở chỗ này ở đã hơn hai tháng hình như “ bà chị cả” nhà nàng đã lâu không có tới…
“Phương Phỉ…” Lâm Thiên Vũ vẫy vẫy tay.
“Nghĩ gì thế?”
“Xin lỗi.” Lư Phương Phỉ hồn trở về, nổi lên nụ cười ưu nhã, hướng người bên cạnh cười cười
“Vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi?”
Trong thư phòng ngoại trừ Lâm Thiên Vũ cùng Lư Phương Phỉ mà có 2 vị quản lí của công ty. Thời gian này khi Lư Phương Phỉ chiếu cố Lâm Thiên Vũ thì việc của công ty đều do hai người này đảm nhiệm.
Sau khi Lâm Thiên Vũ khôi phục sức sống thì đã yêu cầu cứ mỗi thứ 2 hàng tuần thì bọn họ sẽ tới biệt thự này họp.
“Vừa rồi tôi đã hồi báo về kim ngạch tiêu thụ của công ty so với năm ngoái cao hơn 30%.” Giám đốc tiêu thụ nói.
“Tôi đã xem xét qua bảng báo cáo, làm rất tốt, hãy tiếp tục kế hoạch tiêu thụ đẩy mạnh trong quý sau.” Lâm Thiên Vũ hài lòng gật đầu, một đôi mắt lại nhìn chằm chằm Lư Phương Phỉ không tha.
Lư Phương Phỉ sắc mặt không thay đổi đồng ý gật đầu.
“Ngoại trừ cái này Tiếu Dương, tháng sau cong ty chúng ta tại Mĩ gia tăng thêm 3 chi nhánh tạiNew Yorkchúng ta sẽ tới Mĩ đẻ bàn chuyện hợp tác với các đại lý.”
“Cậu đi, tớ làm sao bây giờ?” Lâm Thiên Vũ nhíu nhíu mày, hắn cảm thấy Lư Phương Phỉ hôm nay là lạ .
“Với tốc độ khôi phục bây giờ của cậu thì tháng sau khẳng định cũng có thể tự đi bộ được, khi đó thì tớ sẽ nhờ quản gia để ý đến cậu, hơn nữa tớ và mẹ cậu cũng trao đổi qua bác ấy rất vui khi cậu dần bình phục, không chừng sẽ sớm trở về thăm cậu nữa.”
Lâm Thiên Vũ mím môi rốt cục không nói được gì.
Bên cạnh hai vị kia chỉ là cúi đầu nhìn nhìn 2 vị đại lão bản nói “việc riêng “, kỳ thật bí mật của bọn họ là bạn thân tự nhiên thấy mừng rỡ chứng kiến hai người thành 1 cặp. Anh chàng này và cô nàng cả 2 đều không ở công ty, sớm chiều cùng nhau lửa gần rơm đi! Chắc là có nhiều tiến triển rồi
Xem ra ánh mắt của Lâm Thiên Vũ nhìn về phía Lư Phương Phỉ khác xưa rồi cái gọi là “người trong cuộc u mê, ngoài cuộc tỉnh táo ” không phải là giả, nhưng là bây giờ sao thấy mắt Lâm Thiên Vũ càng ngày càng lạnh vậy. Tiếu Dương rùng mình một cái, thấy hiện tại không khí rất căng hắn nhất định phải mở miệng nói chính sự:
“Cái kia… Lâm tổng, Lư tổng nhân tiện tôi cũng có một việc nhất định phải báo cáo.”
“Nói.” Hai người trăm miệng một lời, không khí rất căng thẳng
Tiếu Dương nuốt nước miếng
“Cái vòng do Lư tổng thiết kế ở hội nghị triển lãm lần trước, được bán đấu giá từ thiện với số tiền là một ngàn ba trăm vạn.”
“Cái gì?” Lâm Thiên Vũ trợn to hai mắt
“Đây không phải là hàng không bán sao?”
Hắn quay đầu nhìn Lư Phương Phỉ, vẻ mặt chất vấn:
“Chuyện ày là sao?”
“Cái gì chuyện gì cơ?” Lư Phương Phỉ nháy mắt mấy cái.
“Đừng giả vờ ngốc.” Lâm Thiên Vũ đem tài liệu trong tay quăng ra, dựa lưng vào ghế sofa
“Vì cái gì đem dây chuyền đó đi bán đấu giá?”
“À! Cậu nói chuyện này à.” Lư Phương Phỉ đành phải thành thật trả lời
“Tháng trước tớ đem nó quyên cho một nhà từ thiện bán đấu giá đều dùng danh nghĩa coog ty thành lập một quỹ từ thiện, về sau tớ sẽ đem vài vật phẩm thiết kế đi bán đấu giá, tiền thu được sẽ cho vào trong quỹ đó.”

Đọc Truyện Online Tại : WWW.ThichTruyen.VN
“Sao chuyện này không có thong qua với tớ?” Lâm Thiên Vũ có chút giật mình
“Làm từ thiện là chuyện tốt, nhưng là… nhưng là…”
“Nhưng cái gì?” Lư Phương Phỉ không chú ý tới Lâm Thiên Vũ ve mặt đang nhăn nhó.
“Tớ đã dự định về sau sẽ đem thiết kế của mình trợ giúp cho những em bé không nơi nương tựa.” Lư Phương Phỉ lúc nói lời này, hắn chú ý nhìn nét mặt của nàng, rất nghiêm túc và nụ cười trên mặt cũng giống như 1 vầng sáng vậy.
Không đúng! Nàng tuyệt đối có việc giấu hắn! Là chuyện gì đây?
Lư Phương Phỉ nói rất rõ ràng dùng để làm từ thiện.
Làm từ thiện hắn hoàn toàn không có ý kiến nhưng là… Sợi dây chuyền chẳng lẽ đối với nàng không có ý nghĩa quan trọng gì ư? Sợi dây đó không phải nói lên tình yêu của nàng 10 năm giành cho hắn hay sao? Sao lại bán nó?
Việc này làm cho Lâm Thiên Vũ rất nhăn nhó, sắc mặt kia cực kì khó coi, cả ngày đều suy nghĩ chuyện này, hắn vừa nghĩ tới Lư Phương Phỉ vì cái gì lại không quan tâm ý nghĩa của sợi dây chuyền kia, đem nó cho đi đấu giá, hắn rất rối loạn, cơm cũng không muốn ăn nữa. Làm từ thiện là chuyện tốt nhưng… hắn phải tìm người đem dây chuyền mua về cho dù giá cao cũng phải mua trở lại.
Còn Lư Phương Phỉ thì cả ngày nay cũng mất hồn bạt vía vì chuyện kia !Ăn cơm tối xong, Lư Phương Phỉ đi một chuyến đến tiệm thuốc, khi về nhà Lâm Thiên Vũ vẫn ngồi ở thư phòng làm việc.
Lư Phương Phỉ lén lén lút lút tiến vào toilet, xuất ra que thử thai hít sâu một hơi, sau đó dựa theo hướng dẫn sử dụng thi hành, không đến 3 giây đồng hồ sau, que thử thai liền hiện ra 2 vạch.
“Lạch cạch” que thử thai rơi trên đất. Nàng có…
Những ngày qua vì nàng tập trung tinh thần chiếu cố Lâm Thiên Vũ lại quên mất chuyện phát sinh của 2 bọn họ, hơn nữa mỗi lần như vậy lại không dùng biện pháp tránh thai. Lư Phương Phỉ không tự chủ sờ sờ bụng của mình, tính một chút trong bụng của nàng cục cưng chắc đã có hơn một tháng , trong bụng của nàng lại có đứa bé.
Nói không nên lời là cảm giác gì, Lư Phương Phỉ đột nhiên rất muốn khóc, không biết nên làm cái gì bây giờ, nàng rất ít khi tâm hoảng ý loạn nhưng hiện tại loại tình huống này nàng rốt cuộc phải làm gì? Là chạy lên trên lầu nói với Lâm Thiên Vũ, cười hơ hớ nói : này Lâm tiên sinh trong bụng tớ có con của cậu sao!
Là dạng gì đây? Nếu bây giờ nói chuyện này cho Lâm Thiên Vũ nói nàng mang thai này chẳng khác nào uy Hi*p hắn phải có trách nhiệm sao? Hay là hắn sẽ nói bỏ nó đi, chúng ta không thể nào! Con của mình pahir làm thế nào bây giờ
Việc này vẫn không thể nói cho Lâm Thiên Vũ, không thể nói.
Cứ từ từ rồi tính vậy! Nhưng bây giờ nàng có bầu, mặt sẽ xấu đi, người sẽ biến dạng. Thời gian nay hắn và mình luôn dính lấy nhau, cngx có tình cảm, vậy chọn 1 dịp nào đó rồi nói ra vậy! Cứ quyết định vậy đi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc