Tai Nạn May Mắn - Chương 04

Tác giả: Phong Tiểu Miêu

“Theo như lời người chứng kiến ở nơi xảy ra tai nạn xe là có 1 người đàn ông đuổi theo một chiếc xe thể thao màu đỏ, khi qua ngã tư không chú ý nên đã bị 1 chiếc xe đang chạy tới lúc đó đâm vào….” Lời phát thanh viên truyền hình đưa tin
Trong bóng tối của 1 căn phòng, có 1 người đàn ông đang nằm trên giường lặng lẽ xem tivi. Khuôn mặt như đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó, hay là có vẻ đang ngẩn người ra. Khuôn mặt rất tiều tuỵ làm cho người ta thấy xót xa, lại khó gần.
Bên cạnh đột nhiên có tiếng thở dài Lư Phương Phỉ cau mày ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thiên Vũ, đã 10 năm rồi, vẻ mặt hắn mà nàng luôn thấy là rất tự tin, nhưng lúc này thật cô đơn. Vừa quay đầu lại ᴆụng phải mẹ của Lâm Thiên Vũ. Tựa hồ bác ấy 1 đêm không ngủ vì lo cho con trai, nhìn già đi rất nhiều, làm nàng cũng rất buồn. Lư Phương Phỉ thu hồi nỗi buồn trong lòng, nắm tay an ủi Lâm phu nhân
“Bác gái thực xin lỗi! Là con không chiếu cố tốt cho Thiên Vũ.”
Cha mẹ của Lâm Thiên Vũ sống ở nước ngoài, mọi việc kinh doanh đều do Lâm Thiên Vũ đảm nhiệm. 5 năm trước Lâm Thiên Vũ cùng Lư Phương Phỉ hợp tác mở công ty Kim cương Vũ Phỉ, mỗi bên nắm giữ 50% cổ phần.
Đối với quan hệ lâu năm của 2 tập đoàn này thì họ rất quan tâm đến con cái của bọn họ, coi như con cái trong nhà : Lâm Thiên Vũ thì tính tình bướng bỉnh, Lư Phương Phỉ thì cố chấp. Đối với Dương Phượng Kiều thì Phương Phỉ là 1 cô bé rất đoan trang, thanh tú. Nó nói vậy làm mình cũng thấy hơi có lỗi.
“Phương Phỉ con nói lời này làm cho người làm mẹ như bác thấy khổ thẹn quá. Bác không biết nên làm những gì nữa…!” Dương Phượng Kiều lại thở dài
“Ta từ trước đến nay luôn coi con như con cái trong nhà nhưng mà Thiên Vũ thằng bé này nó…”
“Thôi mà bác con không có ý gì khác chẳng qua là khi Thiên Vũ gặp tai nạn lúc đó con cũng ở nơi đó mà lại không giữ kịp bạn ấy làm con thấy rất áy náy.”
“Không đừng có áy náy, nếu nói ra thì Thiên Vũ đứa nhỏ này đã nợ con quá nhiều, có lẽ do số mệnh của nó thôi!”
Dương Phượng Kiều ngừng lại một chút, trong phòng Lâm Thiên Vũ tựa hồ nghe có tiếng người nói chuyện đột nhiên rống lên:
“Ai ở đó cút đi cho tôi, toàn bộ đi hết đi,tôi không muốn gặp ai hết!”
“Cậu ấy…”
Lâm Thiên Vũ giọng khàn khàn, nghe lời hắn nói với sự hiểu biết 10 năm của nàng thật không tin lời vừa rồi là do hắn nói. Không thể tin được vào lỗ tai của mình. Thực là Lâm Thiên Vũ vẫn luôn bình tĩnh, và phong độ đó sao?
“ài…”
Dương Phượng Kiều nhẹ nhàng khép cửa vào kéo tay Lư Phương Phỉ xuống nhà, bà lại một lần nữa thở dài
“Phương Phỉ! Ta vẫn coi con là con dâu của mình không nghĩ tới Thiên Vũ lại thích cô gái kia như vậy, vậy thì ta sẽ coi con như con gái ruột của mình vậy!…”
“Bác gái…” Lư Phương Phỉ lau đi lệ trên mặt bà Dương Phượng Kiều.
Ngày Lâm Thiên Vũ bị tai nạn xe cộ, Lư Phương Phỉ là người đầu tiên tới hiện trường, cũng là nàng cầm lấy điện thoại di động gọi xe cứu thương một khắc kia nàng cũng không thể biết được tại sao mình lại bình bình được như vậy,vẫn có thể tỉnh táo chứng kiến người mình yêu nằm trong vũng máu, trên mặt, trên người đều là máu.
Nàng còn nhớ rất rõ, Chu Á Ninh ngồi ở cỗ xe màu đỏ xe kia cách đó không xa dừng lại mấy giây rồi lại vụt đi. (L: đúng là loại phụ nữ tham tiền, ko lương tâm, thế mà lại khiến A.Vũ yêu, ông này đúng là mù…)
Xe cấp cứu rất nhanh chạy đến, cảnh sát cũng tới, thân là người chứng kiến Lư Phương Phỉ cũng phải tới cục cảnh sát khai báo, cũng không nói ra sự thật khuya như vậy mà Lâm Thiên Vũ cái chạy như điên trên đường.
Lâm Thiên Vũ lúc ở trong phòng cấp cứu thì Lư Phương Phỉ ở ngoài hành lang đứng túc trực suốt hơn 7 giờ, đến khi thấy Lâm Thiên Vũ được đẩy ra toàn thân quấn đầy băng gạc.
Bác sĩ nói:
“Phổi của bệnh nhân bị bầm tím nghiêm trọng, đầu xương bánh chè bên trái bị tổn thương, chân bị gãy xương…”
Lư Phương Phỉ lúc ấy nghe trong đầu “ong” một tiếng, ù tai, hoa mắt thấy trời đất như sụp đổ.
Lúc Lâm Thiên Vũ bị ᴆụng ngã xuống đất nàng cũng không có doạ sợ như thế nhưng bây giờ nghe tin từ bác sĩ, không còn kiên cường nổi nữa.
“Cậu ấy… còn có thể đứng lên được không?” Lư Phương Phỉ giọng trầm xuống
“Chúng tôi đã lấy ra những mảnh vụn của xươn bị vỡ, do cách xương bánh chè rất gần cho nên chúng tôi đã cố định ở bắp chân tấm thép, bệnh nhân cũng không phải là không thể đứng lên nhưng chủ yếu phụ thuộc vào ý chí của người bệnh…”
Lư Phương Phỉ nhìn Lâm Thiên Vũ bị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, rồi lúc này mới gọi điện thoại báo tới Mĩ cho cha và mẹ Lâm Thiên Vũ, rồi lặng lẽ rời đi.
Mười năm làm bạn nàng lại biết thừa tính tình của Lâm Thiên Vũ rất quật cường, hắn sẽ không muốn bị người ngoài chứng kiến vẻ chật vật của hắn. Lư Phương Phỉ lựa chọn cách yên lặng, nàng mạnh mẽ giữ vững tinh thần, rồi đi đến công ty giải quyết công việc. Và điều tra chủ nhân của chiếc Audi đỏ kia nữa. Lúc điều tra ra anh ta cũng là 1 chủ của 1 công ty kim cương, nhìn thì sẽ giàu hơn so với Lâm Thiên Vũ nhưng đáng tiếc… Chu Á Ninh tựa hồ cũng không biết thực lực đích thực của Lâm Thiên Vũ rồi. (L: thế mới bảo nàng ta nghĩ mình thông minh nhưng đúng là thực ngu ngốc, bình hoa mà chỉ thế thôi)
“Phương Phỉ?”
Dương Phượng Kiều thấy Lư Phương Phỉ có vẻ thất thần, vỗ vào tay của nàng.
Lư Phương Phỉ có chút thất lễ.
“ Con xin lỗi, là do con chỉ đang lo lắng cho tình huống bây giờ của Thiên Vũ.”
Dương Phượng Kiều cũng rất lo lắng
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc