Tà Y - Chương 29

Tác giả: Nguyên Viện

“Phụ hoàng nếu dám, vậy cứ làm đi!” Trạm Ly Tiêu không sợ, lạnh lùng nhìn Thiên Tỳ đế: “Đối địch Thôi thần y, đối địch Y Tiên cốc, chẳng biết một ngày nào đó phụ hoàng liền ngủ cả đời trên long sàng, rốt cuộc không tỉnh lại nữa.” Y Tiên cốc trừ y thuật số một, độc thuật cũng là hạng nhất.
“Trạm Ly Tiêu!” Thiên Tỳ Đế nặng nề vỗ bàn: “Ngươi lại dám nói chuyện như vậy với trẫm! Không sợ trẫm phế ngươi?”
“Vậy phụ hoàng muốn phong ai làm thái tử đây? Là nhị hoàng huynh làm mất lòng quần thần? Hay là đại hoàng huynh bộp chộp chỉ hợp với chinh chiến xa trường?” Trạm Ly Tiêu hỏi ngược lại, sau đó mặt ngộ đạo: “A! Con quên mất, phụ hoàng ngài vẫn trung niên cường tráng, tạo ra thêm hoàng tử cũng không phải là vấn đề.” Chỉ là không biết phụ hoàng có dám hay không thôi.
Thiên Tỳ Đế trầm mặt, căm tức nhìn Trạm Ly Tiêu, Trạm Ly Tiêu vẫn bình tĩnh nhìn hắn như thường.
Hồi lâu, Thiên Tỳ Đế thỏa hiệp: “Được, trẫm để cho ngươi cưới Thôi Bán Hạ, nhưng Thôi Bán Hạ chỉ có thể là trắc phi, trẫm muốn ngươi cưới nữ nhi Lý thượng thư làm thái tử phi!”
“Không có khả năng!” Trạm Ly Tiêu cự tuyệt.
Thiên Tỳ Đế hoàn toàn nổi giận: “Trạm Ly Tiêu, lòng khoan dung của trẫm cũng có hạn.”
Trạm Ly Tiêu thản nhiên nhìn Thiên Tỳ Đế: “Phụ hoàng, con và người không giống nhau, có lẽ bản thân người từ nhận cả đời này người không có lỗi với thái phó, nhưng người lại thực có lỗi với nữ tử hậu cung. Mà con, tuyệt đối không muốn trở thành người giống phụ hoàng.” Hắn gằn từng chữ: “Đời này, con chỉ cưới một người là Thôi Bán Hạ, cũng chỉ có một thái tử phi!”
Dứt lời, Trạm Ly Tiêu xoay người rời ngự thư phòng, trước khi đi, hắn nhàn nhạt liếc bình phong sau lưng Thiên Tỳ Đế một cái, lại nói một câu: “Phụ hoàng, hài nhi thật sự cảm thấy, Thái Phó coi trọng gìn giữ nhang khói hương hỏa của Trạm gia. Chỉ là đáng tiếc cho Thái Phó.” Sau đó rời đi.
Trạm Ly Tiêu rời đi, Phượng Tình Lam liền từ sau tấm bình phong bước ra.
“A, Tiêu Nhi đúng là lớn rồi.” Phượng Tình Lam nhìn về phía Thiên Tỳ Đế: “Xem ra là ngươi đã thua.” Đối mặt nhất quốc chi quân giận dữ không những không sợ hãi, còn có thể trấn định phản kích, mỗi một câu đều đánh vào trọng điểm.
Thiên Tỳ Đế cũng đã nguôi giận, nhưng mà câu nói cuối khiến ông vô cùng khó chịu.
“Hừ, thằng nhóc láo toét! Lại dám nói cha mình như vậy!”
“Tiêu Nhi đâu có nói sai.” Phượng Tình Lam nghe thấy rất khoái trá, biết rõ một câu cuối cùng kia là Trạm Ly Tiêu cố ý nói cho hắn nghe. Tiểu tử khôn khéo tinh ranh kia sớm đã biết hắn trốn sau bình phong, mới có thể nói những lời này làm hắn vui lòng, muốn hắn giúp một tay: “Sánh đội với ngươi, ta cũng thật đáng tiếc.”
“A Lam!” Thiên Tỳ Đế giả bộ đáng thương: “Ngươi cũng về phe thằng nhóc thúi kia!”
“Không, ta đứng vào địa vị những nữ nhân kia.” Phượng Tình Lam cười. Câu cuối cùng kia thật có phân lượng, hắn giúp: “Ta quyết định nhận Thôi Bán Hạ làm nghĩa nữ. Nữ nhi của ta cũng xứng với thái tử điện hạ đi?”
Thiên Tỳ Đế sờ mũi một cái, không nói lời nào.
~~~
Trạm Ly Tiêu chạy tới Vân Phượng cung đúng lúc thấy Thôi Bán Hạ mặt thẫn thờ ra khỏi Vân Phượng cung.
“Hạ Hạ.” Trạm Ly Tiêu vội bước đến: “Nàng làm sao vậy? Mẫu hậu nói cái gì với nàng?” Thế nào một bộ dáng yếu ớt?
Thôi Bán Hạ vẫn ngớ ngẩn vì hoàng hậu hung tàn, cái gì gọi là tiếu lý tang đao cuối cùng nàng cũng lĩnh giáo rồi! Hoàng cung này thật quá đáng sợ! Nàng muốn trở về Thái Y viện yên bình kia!
Thấy Thôi Bán Hạ không nói lời nào, Trạm Ly Tiêu nóng nảy: “Hạ Hạ!”
“Ta không sao.” Thôi Bán Hạ vẫy tay, nhìn Trạm Ly Tiêu, ấp úng: “Chuyện đó… hoàng hậu cùng... Trình công công...” Lời của nàng đứt quãng.
Trạm Ly Tiêu thoáng nghe liền hiểu ra, hắn nhíu mày, có chút ngạc nhiên: “Mẫu hậu nói cho nàng biết?”
“Ách, ngươi cũng biết?” Thôi Bán Hạ kinh hãi.
“Ừ.” Chuyện mẫu hậu và Trình công công từ khi còn bé hắn đã biết, mẫu hậu cũng không giấu giếm hắn, lúc biết chuyện phản ứng của hắn cũng rất bình thản, dù sao phụ hoàng tâm tư không ở hậu cung, với hắn mà nói chỉ cần mẫu hậu thấy vui là được, hơn nữa Trình công công thật tâm với mẫu hậu, hắn cũng không có lý do gì để ngăn cản.
Chỉ là chuyện mẫu hậu và Trình công công là bí mật, trừ phụ hoàng, thái phó và hắn thì không còn ai biết... Trạm Ly Tiêu suy tư một chút cũng hiểu ra nguyên nhân, nhất định là dùng bí mật bắt chẹt Hạ Hạ, Hạ Hạ tuyệt không dám truyền đi, mà còn phải giúp mẫu hậu giữ bí mật, thậm chí còn lo lắng mẫu hậu có thể vin vào việc nàng biết bí mật mà tìm thời cơ giết nàng hay không.
Khó trách sắc mặt của nàng khó coi như vậy.
Thôi Bán Hạ cuối cùng cũng hiểu vì sao tính cách của Trạm Ly Tiêu lại vặn vẹo như vậy, lão tử cùng đương triều Hữu Tướng, mẫu thân cùng công công hầu cận... Thế này muốn không vặn vẹo cũng khó.
“Hạ Hạ, nàng yên tâm.” Trạm Ly Tiêu vuốt nhẹ mặt nàng, trấn an: “Ta sẽ không để cho mẫu hậu thương tổn nàng.”
Thôi Bán Hạ nhìn hắn, vẻ mặt hắn nghiêm túc, lời nói êm ái lại kiên định như lời thề, không khỏi cười: “Ta biết.” Biết hắn sẽ che chở nàng.
“Ngươi thì sao? Hoàng thượng nói gì với ngươi?” Nàng hỏi hắn.
“Không có gì, chỉ là hỏi chuyện Tương thành.” Trạm Ly Tiêu một lời tóm tắt, thấy Thôi Bán Hạ không tin, hắn mỉm cười: “Yên tâm, phụ hoàng sẽ không ra tay với mẫu thân nàng.”
“Ta biết.” Thôi Bán Hạ nhíu mày nhìn hắn: “Bởi vì ngươi sẽ che chở ta, đúng không?”
“Ừ.” Hắn sẽ che chở nàng, cả đời: “Hạ Hạ.” Trạm Ly Tiêu đột nhiên vươn tay về phía nàng, mắt đen bình tĩnh: “Làm như thái tử phi của ta được không?”
Thôi Bán Hạ nhìn tay hắn đưa ra, lại nhìn hắn nghiêm túc, tươi cười.
“Được.” Sau đó, đặt tay lên tay hắn.
Trạm Ly Tiêu cầm thật chặt tay của nàng, giống như thời khắc hắn ra đời nắm chặt ống tay áo của nàng, không buông.
Ngũ Hỉ thành sau việc Hỏa Diễm tướng quân lấy thân báo đáp, giờ lại náo nhiệt thêm lần nữa!
Thái tử nhân hậu hiền lành của bọn họ muốn cưới thái tử phi!
Thân phận thái tử phi này cũng không phải bình thường, nghe nói là cháu gái Thôi thần y của Y Tiên cốc, còn là nghĩa nữ của đương kim Phượng hữu tướng, hơn nữa còn nghe nói dung mạo vị thái tử phi này vô cùng xinh đẹp!
Người gặp qua thái tử phi đều công nhận nữ tử này đúng là giống như tiên nữ hạ phàm vậy, dung mạo đúng là có thể sánh ngang thiên hạ đệ nhất mỹ nhân năm đó!
Hôm nay, chính là ngày vui nhất của thái tử điện hạ.
Cả Ngũ Hỉ thành giăng đèn kết hoa, bách tính náo nhiệt vây xem, thái tử điện hạ mặc hỉ bào đỏ thẫm cưỡi tuấn mã đi tới cửa Phượng phủ.
Vừa nhìn thấy thái tử điện hạ, dân chúng vây xem đều nhiệt liệt hoan hô, những cô nương thiên kim đều đỏ mặt. Thái tử bọn họ trông quả thật là đẹp mắt, mặt như ngọc, khí chất tôn quý, thái tử phi thật khiến người khác hâm mộ nha!
Trạm Ly Tiêu xuống ngựa trước cửa Phượng phủ.
Thôi Bán Hạ mặc hỉ phục thêu kim tuyến phượng hoàng, mang ngọc quan trân châu, trên trán rũ xuống rèm ngọc che khuất tầm mắt, hỉ nương trùm hỉ khăn trên đầu, một vị huynh trưởng cõng nàng ra cửa Phượng phủ.
Thôi Bán Hạ không ngờ mình sẽ được Phượng Tình Lam nhận làm nghĩa nữ, khó trách vì sao hoàng đế lại dễ dàng cho phép nang trở thành thái tử phi như vậy... Có Phượng hữu tướng ở đây, Hoàng đế nào dám nói gì.
Còn chuyện phụ thân thân sinh chính do Phượng Tình Lam rat ay giết hại... Nàng trực tiếp coi như không biết, dù sao nàng không có hứng báo thù, hơn nữa thắng làm vua thua làm giặc, Phượng Tình Lam không hề có lỗi với nàng.
Trái lại nàng còn phải cảm tạ Phượng Tình Lam, nếu không nhờ có hắn, nàng chưa chắc có thể gả cho Trạm Ly Tiêu. Cho nên nàng chấp nhận Phượng Tình Lam người cha này, dù sao nàng cũng không ghét hắn.
Nhận Thôi Bán Hạ nghĩa nữ, Phượng Tình Lam hết sức vui vẻ đối với đứa nhỏ nghĩa khí này, của hồi môn tới mấy trăm rương, vật phẩm bên trong giá trị ngàn thành.
Phượng gia đối với việc Phượng Tình Lam nhận nghĩa nữ này cũng rất thích, Phượng lão đối với chất nữ không bao lâu sẽ xuất giá này vô cùng không đành lòng.
Các vị huynh trưởng trong Phượng gia xếp thành một hàng nhìn thái tử điện hạ, nói rõ: về sau cứ thử bắt nạt muội muội thủ xem! Dù là thái tử điện hạ cũng sẽ không thèm khách khí với ngươi!
Trạm Ly Tiêu nhìn tân nương, ánh mắt nhu hòa, sau đó đột nhiên cất giọng nói: “Ta Trạm Ly Tiêu, ở đây có trời đất chứng giám cùng trước mặt mọi người xin thề, đời này chỉ cưới một người là Thôi Bán Hạ, cũng chỉ có một thái tử phi, trừ Thôi Bán Hạ, ta sẽ không cưới những người khác nữa, lại càng không có thê thiếp gì!”
Lời vừa nói ra, tất cả dân chúng đều xôn xao, không thể tin được, mà các cô nương lại vô cùng hâm mộ! Nam nhân Phượng gia nhiệt liệt vỗ tay khen ngợi. Đây mới là nam nhân chân chính!
Thôi Bán Hạ nhoẻn miệng cười. Như vậy cũng coi là nuôi dưỡng thành công đi, mặc dù lầm sói xấu xa thành thỏ ngây thơ, nhưng mà cũng là triệt để thành công dưỡng thành hôn quân như nàng mong muốn!
Khi Trạm Ly Tiêu dắt Thôi Bán Hạ tay thì nghe được một tiếng nói nhỏ: “Ngu ngốc.”
Trạm Ly Tiêu nâng lên khóe môi, nắm chặt tay nàng, hắn cam nguyện vì nàng mà mê muội, chỉ một mình nàng.
Xem thêm list ngôn tình sắc hoàn
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc