Tà Y - Chương 25

Tác giả: Nguyên Viện

Trạm Ly Dung khẽ cười, không thể không nhận thua. Thủ đoạn của hắn so ra kém Trạm Ly Tiêu.
Nhặt lên tờ danh sách quan viên, trong lòng Trạm Ly Dung có đau khổ có chua sót, lại cười một tiếng.
Hắn không thể không làm theo lời Trạm Ly Tiêu, bởi vì nhược điểm của hắn chính là mẫu phi.
Nghĩ thông suốt, Trạm Ly Dung không khỏi tò mò, thật không biết hoàng đệ độc ác lại thủ đoạn kia thì có nhược điểm gì?
~~~
Trong ngự thư phòng, Thiên Tỳ Đế thú vị nhìn thư tín trước mắt, bên trong ghi chép nhất cử nhất động sau khi Trạm Ly Tiêu rời cung, bao gồm chuyện hắn làm lén lút.
Không thể không nói đứa con này của hắn thật đúng là thủ đoạn, dễ dàng giải quyết xong một kẻ địch.
“Xem ra địa vị thái tử của Tiêu Nhi rất vững chắc.” Thiên Tỳ Đế lắc đầu cười khẽ.
*** không thấy máu, cho dù có, người ra tay cũng không phải hắn. Tiêu Nhi thủ đoạn quả thật hung ác, lão Nhị lần này thua lớn. Như vậy cũng tốt, ít nhất lão Nhị lần này sẽ tâm phục.
Còn lại Trạm Ly Nghị, đứa con lớn nhất đối với ngôi vị hoàng đế căn bản không hứng thú. Thục phi thân là võ tướng thế gia, so với cuộc sống hoàng cung, Trạm Ly Nghị ở lại chiến trường giết địch tương đối có hứng thú.
Thiên Tỳ Đế vuốt cằm, quyết định vứt đứa con lớn nhất vào quân doanh cho tôi luyện.
Phượng Tình Lam đứng một bên mặc kệ Thiên Tỳ Đế suy nghĩ, cầm lên tờ giấy trên bàn, hắn hài lòng cười một tiếng. Không hổ là đồ nhi hắn dạy dỗ.
“Tiêu Nhi cũng hai mươi rồi!” Thiên Tỳ Đế đột nhiên nói: “Hai mươi còn chưa lập phi, ngay cả thiếp cũng không có, chúng đại thần mấy năm này cũng không ít lần lấy chuyện này phiền trẫm.”
Phượng Tình Lam nhàn nhạt liếc về phía Thiên Tỳ Đế. Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Thiên Tỳ Đế cau mày suy tư, bắt đầu nghĩ tới hôn sự tiểu nhi tử: “A Lam, ngươi nghĩ khuê nữ nhà Lý thượng thư được không, còn là nữ nhi Điền tướng quân cũng tốt nhỉ?”
“Thế nào, ngươi cảm thấy ngươi có thể bắt chẹt Tiêu Nhi sao?” Phượng Tình Lam bưng trà lên trên bàn sách Thiên Tỳ Đế, thong thả ung dung nhấp một ngụm. Trà long tĩnh thượng hang, mùi vị quả nhiên không tệ.
Thiên Tỳ Đế hừ lạnh: “Ta là phụ hoàng của hắn, thánh chỉ ban xuống, hắn dám không nghe lời?”
Phượng Tình Lam cũng hừ theo: “Ngươi dám bắt nạt đồ nhi của ta, là muốn ૮ɦếƭ sao?” Hắn từ trước đến giờ luôn bao che người của mình, mặc dù nghiêm khắc với Trạm Ly Tiêu, nhưng cũng luôn bảo hộ đồ nhi duy nhất này.
Khiến Phượng Tình Lam tức giận lần nữa, Thiên Tỳ Đế hắn sẽ không đi theo vết xe đổ ấy, mặt dày tươi cười lấy lòng: “A Lam, đùa thôi, đùa thôi, chỉ đùa một chút thôi.” Hắn vừa nói vừa đưa tay muốn nắm lấy tay Phượng Tình Lam, lại thấy ánh nhìn lạnh lung ném qua, hắn rất thức thời rút tay về, ha ha gãi lấy gương mặt tuấn tú.
Ở trước mặt Phượng Tình Lam, vị hoàng đế này từ trước đến giờ luôn không có uy nghiêm thiên tử.
“Ngươi không hài lòng Thôi Bán Hạ?” Trạm Ly Tiêu ở trước mặt bọn hắn không che giấu chút nào tâm tư đối với Thôi Bán Hạ, sau khi xuất cung càng làm càn không kiêng kỵ. Tiểu tử kia nhất định biết hoàng đế có phái người theo dõi y, nhưng vẫn muốn tự tung tự tác, không lo lắng chút nào hoàng đế lão tử sẽ tức giận, phế truất ngôi vị thái tử.
Nhưng đối với học trò gan dạ sáng suốt, Phượng Tình Lam rất hài lòng.
“Thân phận Thôi Bán Hạ không xứng.” Thiên Tỳ Đế thành thực nói: “Dù là cháu nuôi của Thôi thần y, nó vẫn là thường dân, nhiều lắm cũng chỉ có thể làm thiếp, muốn trở thành thái tử phi là không thể.”
Phượng Tình Lam hừ nhẹ: “Từ khi nào mà ngươi cũng để ý loại vấn đề thân phận địa vị này?” Rõ ràng bản thân là bề trên nhưng vẫn quấn ở bên người hắn, lấy quyền gì quản chế con mình tuân theo quy củ?
Thiên Tỳ Đế than nhẹ: “A Lam, ngươi biết thân phận Thôi Bán Hạ không đơn giản như vậy.” Thôi thần y vô cớ mang một nữ cô nhi vào cung, hắn làm sao có thể không lén lút điều tra.
Hắn là hoàng đế, tâm tư đế vương chính là luôn luôn phòng bị, tuyệt sẽ không để mặc cho người không rõ lai lịch tiến cung, huống chi địa vị Thôi thần y lại không tầm thường, hắn tin tưởng Thôi thần y, đồng thời cũng đề phòng, dù sao thầy thuốc cũng là người dễ dàng xuống tay với người hoàng tộc nhất.
Vì vậy hắn vẫn luôn theo dõi mọi hành động của Thôi thần y, dĩ nhiên cũng bao gồm thân phận chân thật của Thôi Bán Hạ, hắn chỉ không nói toạc ra mà thôi, dù sao đây chẳng qua cũng chỉ là đứa bé mới sinh, hắn không ngại giữ lại tính mạng một đứa trẻ vô tội.
Nhưng không có nghĩa là hắn sẵn lòng để đứa trẻ vô tội đó trở thành con dâu hắn, dù sao phụ thân Thôi Bán Hạ cũng phạm tội mưu phản, không có một vị quân vương nào có thể dễ dàng tha thứ hai chữ mưu phản này.
“Lại nói đến, trước đây người tự tay *** Thanh vương chẳng phải là A Lam ngươi sao.” Thế nên, Phượng Tình Lam còn là kẻ thù giết cha của Thôi Bán Hạ, nếu Thôi Bán Hạ về sau biết tất cả, sẽ không có tâm tư muốn vì cha báo thù sao?
Phượng Tình Lam cau mày, hắn hiểu được điều lo lắng Thiên Tỳ Đế, chỉ là hắn cũng nhìn thấy Thôi Bán Hạ lớn lên, đối với tính cách thẳng thắn của nàng hắn cũng rất thích.
Thiên Tỳ Đế phẩy tay đánh gãy lời Phượng Tình Lam muốn nói: “A Lam, ta biết ngươi muốn bệnh vực Thôi Bán Hạ, chỉ là chuyện này không tới phiên ngươi. Người muốn Thôi Bán Hạ chính là Tiêu Nhi, kia sao được, ngay cả lão nhị cũng bị hắn đánh bại, chuyện Thôi Bán Hạ hắn lại không giải quyết được sao? Nếu không có bản lãnh này, dựa vào cái gì muốn cưới nữ nhân mình yêu thích!”
Thiên Tỳ Đế nhìn phía trên bàn giấy, trên giấy viết nhất cử nhất động Trạm Ly Tiêu che chở Thôi Bán Hạ, nhi tử này không phải đang dùng hành động để nói cho người cha này biết ý hắn muốn ám chỉ sao?
Chỉ là, liệu Tiêu Nhi có biết thân phận chân thật của Thôi Bán Hạ không? Thiên Tỳ Đế cười.
Hắn chờ, chờ đứa con thông minh cơ trí này làm thế nào để khiến hắn đồng ý cho Thôi Bán Hạ trở thành thái tử phi!
Sau khi rời nhà gỗ, Thôi Bán Hạ cùng Trạm Ly Tiêu tiếp tục tiến về phía Tương thành, mặc dù không có xe ngựa, nhưng đi bộ cũng có cái hay, trên đường đầy rẫy nạn dân.
Nhưng thật kỳ lạ, những nạn dân này lại cũng đi về phía Tương thành.
“Ai, tiểu cô nương, cô không biết chứ, nghe nói gần đây vào khoảng giờ thìn sẽ có phát lương thực trong Tương thành, hơn nữa huyện lệnh Tương thành là vị quan tốt, hắn không bỏ lại dân chúng tự lo cho mình, mà thức ăn, chăn bông trong nhà đều mang đến giúp đỡ dân chúng khốn khổ!” Một vị lão nhân khàn giọng nói, ông cũng đang đưa người nhà đi về hướng Tương thành.
A, thật là khó có được. Thôi Bán Hạ trong lòng suy nghĩ, không biết đây là thật hay giả đây. Nàng nhìn Trạm Ly Tiêu, ánh mắt thăm dò.
Trạm Ly Tiêu suy nghĩ một chút: “Huyện lệnh Tương thành Lý Ngọc vốn có chút danh tiếng, Tương thành được hắn cai quản rất khá, nếu không phải lần này xảy ra hạn hán, Tương thành vẫn là một thành trấn rất phồn vinh.”
Mặc dù trải qua hạn hán, Tương thành không còn phồn vinh như xưa, nhưng cũng không phải hoang vu, ở cổng thành có quan binh ghi danh từng nạn dân vào thành.
Sau khi vào thành, trên đường phố mặc dù không có bán hàng rong, nạn dân cũng là tự động bày hàng, bọn họ không ăn xin, ngược lại lấy vật đổi vật, tận lực tự tìm no ấm.
“Mau! Y đường phát lương thực!” Đột nhiên có người hét lên, sau đó toàn bộ người trong thành trong nháy mắt chạy về hướng nam.
Trạm Ly Tiêu đưa tay bảo vệ Thôi Bán Hạ, đưa nàng vào ven đường, tránh cho bị người đi đường ***ng phải.
Thôi Bán Hạ rất có hứng thú đối với y đường phát lương thực, đầu năm nay còn có loại người tốt bụng này sao, dù thế nào thì khi xảy ra hạn hán, thứ quý giá nhất chính là lương thực.
“Trạm Ly Tiêu, chúng ta đi theo xem chút đi.” Nàng lôi kéo Trạm Ly Tiêu đi theo đoàn người.
Xa xa, có thể nhìn thấy rất nhiều người rồng rắn xếp hàng trước một phủ đệ.
Trừ người bên ngoài xếp hàng lấy lương thực, còn có người xếp hàng bên trong, Thôi Bán Hạ xa xa liền nhìn thấy trên cao treo mấy chữ chữa bệnh từ thiện: “Trạm Ly Tiêu, có người ở đây chữa bệnh từ thiện.” Sau đó không chút nghĩ ngợi lôi kéo Trạm Ly Tiêu chạy về phía Y đường chữa bệnh.
Nàng cũng là thầy thuốc, tuy nói trước mắt còn chưa thành nghề, nhưng mà cũng có thể giúp một tay.
Trạm Ly Tiêu biết tâm tư Thôi Bán Hạ, dọc theo đường đi gặp phải nạn dân đau ốm, nàng đều sẽ dừng lại xem bệnh trị liệu. Mặc dù nàng luôn nói mình còn chưa thành nghề, chỉ là có lòng nhân từ của thầy thuốc mà thôi.
Thôi Bán Hạ cũng không nghĩ nhiều như vậy, giúp người trị bệnh cũng không phải là chuyện gì phiền phức, hơn nữa nàng học y lâu như vậy, thứ còn thiếu vừa vặn chính là kinh nghiệm, đoạn đường này giúp đỡ mọi người cũng khiến nàng tiếp thu được không ít kinh nghiệm.
Còn chưa đi hết hang người phía trước, Thôi Bán Hạ liền ngẩn người, hoài nghi mình có phải nhìn lầm hay không.
“A Công!” Nàng kêu to, người chữa bệnh từ thiện kia không phải Thôi thần y sao?
“Sao con lại ở đây?” Không phải nói đi hái thuốc sao? Như thế nào chạy tới Tương thành hái?
Thôi thần y đang chuẩn bệnh nghe được tiếng A Công cũng sợ run người, trên đời này chỉ có một người gọi hắn như vậy. Hắn ngẩng đầu, quả nhiên thấy cháu gái nhà mình, cực kỳ kinh ngạc.
“Bán Hạ, sao con lại đến nơi này?” Liếc mắt nhìn thấy Trạm Ly Tiêu bên người nàng, ánh mắt mạnh mẽ chợt lóe, hai người nắm tay nhau không sai.
Thôi Bán Hạ không có chú ý tới ánh mắt Thôi thần y, cả người vẫn còn kinh ngạc khi gặp được A Công nhà mình.
Nhưng còn Trạm Ly Tiêu thì thấy được, hắn cười nhẹ với Thôi thần y, vẫn nắm chặt tay Thôi Bán Hạ, giống như đang công khai biểu hiện cái gì đó với Thôi thần y.
Thôi thần y trong lòng hừ lạnh, đang muốn mở miệng gọi cháu gái tới, một phụ nhân đúng lúc bưng trà đi tới: “Sư phụ, trước uống ngụm...” Nhìn thấy Thôi Bán Hạ lập tức cứng đờ.
Thôi Bán Hạ cũng kinh ngạc nhìn. Phụ nhân này bộ dáng rất đẹp mắt, có thể nói là mỹ nhân tuyệt sắc, mặc dù là trâm gỗ quần vải, nhưng cũng không tổn hao khí chất cao quý nhã nhặn của bà một chút nào.
Quan trọng là —— dáng dấp phụ nhân và nàng rất giống nhau, mặc kệ là lông mày hay là mắt, cơ hồ như là từ một khuôn mẫu in ra, khác biệt duy nhất ở chỗ nàng thiếu mất vẻ thành thục mê người giống phụ nhân kia.
Tiếp đó, Thôi Bán Hạ không khỏi nghĩ đến bức họa mẫu thân ruột thịt.
Phụ nhân kinh ngạc nhìn Thôi Bán Hạ, vành mắt ửng đỏ, thậm chí kích động lan tới trên môi.
Phản ứng này quá rõ ràng... Thôi Bán Hạ không nói gì.
Mẹ kiếp, ai có thể nói cho nàng biết tại sao lại cùng vương phi mẫu thân vốn vô duyên cùng xuất hiện ở đây không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc