Tà Y - Chương 23

Tác giả: Nguyên Viện

Đại tỷ hắc đạo khí phách chuẩn mực ở đây, Thôi Bán Hạ nàng dù thế nào cũng không để bị động nữa, nàng K**h th**h hôn lại hắn, đầu lưỡi hung hăng quấn lấy lưỡi Trạm Ly Tiêu.
Trạm Ly Tiêu ngẩn người, khi hắn còn đang sững sờ thì Thôi Bán Hạ đã dùng sức đẩy ngã hắn, giạng chân ngồi trên người hắn, cao ngạo hất cằm lên.
Trạm Ly Tiêu nhíu mày, cũng không giãy giụa, nhìn tấm khuôn mặt nhỏ nhắn cuồng ngạo, giống như đã hiểu ra cái gì, trong lòng chầm chậm dâng lên vui sướng: “Hạ Hạ...”
“Câm miệng!” Thôi Bán Hạ không cho hắn có cơ hội nói nhảm, cúi đầu hung hăng hôn môi hắn... Để cho hắn mở mang kiến thức tung hoành tình trường cùng với kỹ thuật hôn môi siêu việt của nàng!

Nàng sai lầm rồi, nàng đã quên đây không phải con thỏ nhỏ mới ***ng đã xấu hổ, mà là một con sói đen tối gian xảo... Hơn nữa còn là con sói biết được voi đòi tiên!
“Ư ưm...” Thôi Bán Hạ há miệng, đầu lưỡi bị *** đến mơ hồ tê dại, trong miệng tất cả đều là hương vị Trạm Ly Tiêu. Ánh mắt nàng phủ đầy sương mù, gương mặt phiếm T*nh d*c đỏ ửng, thân thể kiều diễm nằm ngang trên giường gỗ, y phục trên người sớm đã bị cởi ra, cái yếm bị ném trên mặt đất, phía dưới chỉ còn lại đơn độc chiếc tiết khố, kiều nhũ được bàn tay hắn qua lại vân vê, đầu nhũ ngạo nghễ ngẩng cao ưỡn lên giống như nụ hoa kết trái.
Rõ ràng ngay từ đầu chỉ là hôn, nàng hung hăng hôn Trạm Ly Tiêu, đầu lưới xinh xắn L** lưỡi hắn, khẽ cắn môi hắn, mới đầu Trạm Ly Tiêu còn thuận theo nụ hôn của nàng, nhưng càng về sau hai người hôn lại càng lúc càng ****, hô hấp cũng càng lúc càng trầm trọng, đang lúc nàng sắp thở không nổi, tính kết thúc nụ hôn thì Trạm Ly Tiêu lại đưa tay giữ chặt sau ót, đầu lưỡi lại thăm dò vào môi nàng, mãnh liệt chiếm đoạt hô hấp của nàng.
Nàng bị hôn đến mức thở không nổi, trong mũi phát ra hừ nhẹ kháng nghị, như vậy y hệt mèo con khẽ rên trong nháy mắt thổi bùng lên ngọn lửa trong cơ thể hắn, hắn ôm hông nàng, xoay người đè ép nàng xuống.
“Hạ Hạ, ta muốn nàng.” Hắn *** lấy môi nàng, nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy ánh lửa làm cho người ta run rẩy.
Thôi Bán Hạ không khỏi cả người tê dại, đó là ánh mắt tràn đầy ***.
Nàng đáp lại nhiệt tình đã đánh thức thú tính trong người Trạm Ly Tiêu. Hắn sớm đã khát vọng nàng từ lâu, đợi một ngày kia nàng sẽ đáp lại hắn. Hắn biết Thôi Bán Hạ không phải không động lòng với hắn, nếu thật không thích hắn, với cá tính của nàng thì sớm đã cự tuyệt.
Hắn hiểu Thôi Bán Hạ, biết trong lòng nàng có điều cố kỵ, biết nàng chần chờ cùng lo lắng, hắn không ngại, hắn sẽ dùng thời gian chứng minh rằng hắn thật lòng, hắn nguyện ý chờ đợi.
Vẫn tưởng rằng bản thân còn phải đợi thật lâu, nhưng khi Thôi Bán Hạ chủ động hôn hắn, đè ở trên người hắn, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập quyết tâm đánh bạc một phen, sau đó ra sức hôn môi hắn, hắn biết bản thân đã đợi được rồi.
Trong lòng dâng lên niềm vui mừng như điên nhưng hôn môi vẫn chưa đủ, hắn muốn nhiều hơn, hắn muốn biến nàng trở thành của hắn... Hắn sẽ không cho nàng đường lui!
Lúc Thôi Bán Hạ hồi hồn thì nàng đã bị đặt xuống giường, thân thể ngây ngô đã nhiễm đầy T*nh d*c, *** ẩn ẩn ****, hơi thở nóng rực, thân thể thậm chí bởi vì *** mà run rẩy.
Muốn đẩy Trạm Ly Tiêu ra, nhưng mới giơ tay lên, nhìn đến đầu vai đang bị thương của hắn lại thấy mềm lòng.
Trạm Ly Tiêu liền tóm lấy sự nhẹ dạ của nàng, giữ chặt cổ tay đang muốn khước từ của nàng hướng trên đỉnh đầu.
“Hạ Hạ, ta thích nàng.” Hắn dùng thanh âm dễ nghe hấp dẫn dụ dỗ nàng: “Rất thích...” Hắn *** lấy đầu lưỡi, kích tình hôn khiến nước miếng chảy xuống khóe miệng nàng, hắn thò lưỡi *** đi, nhẹ nhàng *** lấy cằm nàng, lời lẽ nóng bỏng dần dần hạ xuống.
Thôi Bán Hạ ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, hơi thở cực nóng phun lên cần cổ tuyết trắng, thân thể mềm mại không khỏi khẽ run.
Môi mỏng ở trên *** trắng nõn để lại dấu vết, trêu chọc thân thể của nàng, khiến cho nàng vì hắn lay động, vì hắn mà mê say, muốn nàng chủ động mở ra hai chân xinh đẹp.
Nụ hôn ẩm ướt rơi xuống trước ***, bàn tay vuốt ve cặp *** phiến hồng, nhụy hoa có chút run rẩy, Trạm Ly Tiêu há miệng ngậm chặt, giống như hài đồng tham lam Pu' ***, đầu lưỡi ngây ngất vòng quanh, nhẹ gặm *** trắng nõn.
“Ưm...” Thôi Bán Hạ không nhịn được mà phát ra hừ nhẹ, *** sớm bị đôi tay hắn chơi đùa *** vừa nóng lại nhạy cảm, đầu nhũ bị *** có hơi đau một chút, nhưng đau đớn nhỏ nhặt này lại K**h th**h T*nh d*c phấn chấn bộc phát thân thể, nàng không nhịn được nhấc lên hai chân, cọ xát nơi riêng tư.
Trạm Ly Tiêu thích phản ứng của nàng, khóe miệng nhếch lên một chút tươi cười, gương mặt trẻ trung tuấn tú nháy mắt hiện lên tà nịnh ác ý, hắn dùng tay cùng môi đùa bỡn hai nụ kiều nhũ, ấn *** trắng noãn xuống cắn *** lưu lại dấu vết, hắn cuốn đầu nhũ vào miệng, dùng sức khẽ hút.
“A!” Thôi Bán Hạ run rẩy, trong mắt dâng lên sương mù, hai chân kẹp chặt chặt hơn.
“Hạ Hạ, ngoan, mở hai chân.” Tay hắn nhẹ nhàng trượt xuống bên dưới, vuốt ve vùng tiết khố, bàn tay đặt ở nơi đó, không ngoài ý muốn chạm vào lớp vải ẩm ướt, hắn tà khí cười một tiếng: “Hạ Hạ, nàng ướt cả rồi.”
Nàng đương nhiên biết! Thôi Bán Hạ xấu hổ nhìn chằm chằm Trạm Ly Tiêu. Sớm biết tên khốn này trong ngoài bất nhất, không ngờ vào lúc này lại càng thêm không hề kiêng nể, lời nói hạ lưu thế nào cũng đều phun hết ra miệng.
Bị ánh mắt **** của nàng nhìn chằm chằm, Trạm Ly Tiêu cảm thấy *** căng thẳng, *** nhức nhói khiến hắn cơ hồ phát đau.
Hạ Hạ nhất định không biết bộ dạng nàng lúc này có bao nhiêu mê người, tròng mắt long lanh mang theo mị hoặc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm T*nh d*c mà phiến hồng, còn có cánh môi bị hôn đỏ mọng... Cả người nàng tản ra quyến rũ phong tình quyến rũ người ta.
Hắn thật muốn bất chấp tất cả mà xỏ xuyên qua nàng, chiếm đoạt thân thể mỹ lệ mềm mại phía dưới này, khiến cho nàng khóc lóc ***, phơi bày hết tất cả kiều mị của nàng.
Nhưng mà hắn luôn có tính nhẫn nại rất tốt, nhịn xuống *** đau đớn, dùng đầu Ng'n t nhẹ cọ vào tiết khố ****, từng chút từng chút trêu chọc nàng: “Hạ Hạ, muốn sao?”
Muốn! Nàng ૮ɦếƭ tiệt rất muốn!
Thân thể động tình kêu gào đòi được giải phóng, nơi riêng tư có chút tê dại, muốn được vuốt ve, muốn bị hung hăng giày xéo. Trạm Ly Tiêu mị mắt nhìn nàng ý nói: muốn, vậy tự mình mở chân ra.
Thôi Bán Hạ cắn môi, xấu hổ nhắm mắt lại, từ từ mở rộng hai chân, sau đó nghe thấy Trạm Ly Tiêu cười nhẹ. Tên khốn này!
“Ngoan, rất biết nghe lời.” Nhìn Thôi Bán Hạ chậm rãi mở ra hai chân giống như đang hiến tế xử nữ, Trạm Ly Tiêu hài lòng nhếch khóe môi, hắn thích bộ dáng nàng không cách nào kháng cự hắn.
Trạm Ly Tiêu đưa tay nhẹ nhàng gạt đi tiết khố, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm khe suối, lông mao mềm mại cất giấu cánh hoa **** trong đó, tỏa ra hương vị ngọt ngào mê người.
Ng'n t nhẹ nhàng đẩy ra lông mao tinh tế mềm mại, khẽ chạm hai cánh hoa thịt.
“Ưm...” Thôi Bán Hạ lập tức phát ra hừ nhẹ, nhắm chặt mi mắt khẽ run. Không nhìn thấy gì khiến cho giác quan càng thêm nhạy cảm, hô hấp nóng rực nhẹ phả vào nơi tư mật, sau đó lưỡi nóng khẽ ***.
“A!” Nàng không khỏi kêu thành tiếng, hốt hoảng mở mắt ra, lại thấy Trạm Ly Tiêu đang vùi mặt vào *** nàng, miệng ngậm cánh hoa, bờ môi cọ sát, Ng'n t dính hoa mật tiến vào hoa cốc, mỗi lần lại càng sâu.
“Ách a!” Thôi Bán Hạ không khỏi ưỡn người, thân thể H**g phấn run rẩy, phản ứng nhiệt tình câu động *** nam nhân, Ng'n t thon dài bị hoa thịt hút cắn thật chặt, hắn rút ra, lại lần nữa dò vào bằng hai Ng'n t, đầu lưỡi hung hăng *** hoa khẩu, hút hết mật hoa tràn ra vào trong miệng.
Trạm Ly Tiêu dùng tay môi không ngừng trêu đùa kiều hoa, nhìn Thôi Bán Hạ run rẩy, hoa vách nhanh chóng co rút, nhiệt dịch ngọt ngào chảy ra, lẫn vào nước miếng trong miệng hắn, nhụy hoa ẩm ướt lấp lánh.
Nhụy châu bị giấu trong miệng hắn, Thôi Bán Hạ nghe được thanh âm *** ***, âm thanh xấu hổ này khiến cho cả người nàng nóng lên, rồi lại cảm thấy H**g phấn.
Ng'n t xâm nhập một lần lại một lần, *** thành thịt mềm mại, hắn K**h th**h *** trong người nàng, làm cho thân thể nàng giống như nước hồ xuân mềm mại, mùi thơm dâm mỹ này càng lúc càng nồng...
“A a...” Thân thể Thôi Bán Hạ chấn động, khóe mắt trượt xuống nước mắt kích động, dịch mật trào ra đầy hoa lộ, lần đầu đạt cao trào khiến thân thể mới nếm thử T*nh d*c khẽ run, cả người kiều mỵ như lẳng lơ ***.
Nàng xinh đẹp vui sướng khiến Trạm Ly Tiêu điên cuồng, hắn *** cởi xuống y phục trên người, sớm quên đi vết thương nơi bờ vai, vào giờ phút này, hắn chỉ muốn hung hăng tiến vào nàng!
Đôi tay giữ chặt hai chân của nàng, *** phấn chấn chống đỡ cánh hoa đỏ tươi, Trạm Ly Tiêu nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, mang theo thanh âm khàn khàn đầy ***: “Hạ Hạ, nhìn ta.”
Thôi Bán Hạ vẫn đang đắm chìm trong cao triều hoảng hốt nhìn hắn, sau đó trợn to mắt: “A...” Thân thể trong nháy mắt bị xuyên qua, thành vách khít khao bị hung hăng tiến vào, nàng có thể cảm nhận được nhịp đập của hắn đang ở bên trong cơ thể nàng, sâu như vậy, khiến nàng gần như không cách nào hô hấp.
Trạm Ly Tiêu cũng phát ra ***, cảm giác *** được thành vách vây quanh thật chặt vô cùng tuyệt vời, cơ thể C*ng c*ng, dòng máu xử nữ lẫn cùng ái dịch chảy ra, còn dính lên *** cứng rắn, đây tượng trưng cho việc nàng thuộc về hắn.
“Hạ Hạ, nàng là của ta.” Hắn cắn môi của nàng, ôm nàng càng chặt, để nàng khóa ngồi trên người hắn, lại lần nữa hung hăng xỏ xuyên, một lần lại thêm một lần, hận không thể chôn vào nơi sâu nhất của nàng.
“Ách a!” Hắn vào quá sâu, Thôi Bán Hạ có loại cảm giác đang bị cắn nuốt: “Khoan! Chậm một chút...”
Nàng theo bản năng muốn giữ lấy vai hắn, lại nhìn đến vết thương trên vai hắn bị nứt ra, vải mơ hồ phiếm tia máu.
“Thương thế của ngươi a...” Hắn đột nhiên dùng sức, thân thể nàng không khỏi căng thẳng, cũng khiến hoa vách gắt gao co rút.
Trạm Ly Tiêu căn bản không quan tâm vết thương trên vai, bả vai đang bị thương không sánh được việc làm cho nàng vui thích. Hơn nữa còn không đủ, hắn muốn nhiều hơn, hắn muốn tất cả của nàng.
Hắn điên cuồng *** môi nàng, cắn *** *** đầy đặn, cánh tay săn chắc ôm nàng thật chặt, *** dâng trào cuồng liệt ra vào, bức ra nước mắt cùng từng đợt sóng ***, còn có chỗ kia vì hắn mà chảy ra mật dịch.
Thôi Bán Hạ căn bản không còn sức lực kháng cự lại đòi hỏi của hắn, trên thân thể tất cả đều là dấu vết cùng mùi vị của hắn, chẳng những thế nàng còn giống như đứa trẻ bị hắn giày vò thành các loại tư thế.
Nàng quỳ sấp trên giường, đầu bị hắn đè quay lại, phấn lưỡi bị hắn dùng sức ***, *** lửa nóng từ sau người không ngừng tiến vào, hai mảnh múi thịt vừa đỏ vừa sưng, ái dịch ẩm ướt theo từng đợt trừu đưa không ngừng chảy ra.
Bàn tay hắn nắm một bên kiều nhũ bừa bãi ***, lôi kéo nụ hoa đỏ thẫm, cảm thụ hoa vách nhanh chóng co rút, bàn tay dùng sức siết chặt ***.
“Ách ừm!” Đau đớn khiến Thôi Bán Hạ cau mày, thân thể run rẩy, lại một đợt sóng cao triều cuốn lấy nàng, hốc mắt ửng hồng lần nữa tràn ra nước mắt.
Trạm Ly Tiêu *** đi nước mắt, bàn tay hạ xuống vuốt ve cái bụng mềm mại, nơi đó khẽ phồng lên, hắn không biết ở trong cơ thể nàng bắn ra mấy lần, hoa huy*t vừa ướt vừa nóng, cơ hồ đều là chất dịch nóng bỏng của hắn.
“Hạ Hạ.” Hắn khẽ cắn vành tai nàng, nhẹ nhàng rút ra, lại dùng sức tiến vào.
“Ừ...” Thôi Bán Hạ bản năng buộc chặt bụng, hoa thịt khít khao xoắn chặt *** cứng rắn, ngay sau đó một cỗ nhiệt dịch quen thuộc *** cơ thể nàng, bỏng đến khiến nàng khẽ run, quá nhiều vui thích làm cho nàng hư nhuyễn, không nhịn được toàn thân mềm đi.
Người phía sau lại vẫn chưa thoả mãn, lật người nàng lại, *** vẫn ở trong nơi nhục huyệt nhạy cảm đảo một vòng.
“A!” Thôi Bán Hạ kinh hoảng trợn to mắt, cảm thấy *** trong cơ thể lại từ từ trở nên cứng rắn.
“Không được! Dừng ưm...” Môi nàng lần nữa bị lấp kín.
“Hạ Hạ, còn chưa đủ.” Trạm Ly Tiêu tham lam *** môi nàng, bàn tay giữ chặt cái ௱ô** tròn trịa.
Cái hắn muốn… còn chưa đủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc