Tà Y - Chương 21

Tác giả: Nguyên Viện

“Thôi cô nương, nhanh một chút! Cùng nô tài thoát khỏi khách điếm!” Tiểu Quế Tử vội vàng lôi kéo Thôi Bán Hạ chạy về phía cửa.
Bị Tiểu Quế Tử lôi kéo chạy mấy bước, Thôi Bán Hạ phát hiện hình như không đúng, vội vàng hỏi: “Trạm Ly Tiêu đâu?” Sao lại không thấy hắn?
“Chủ tử bảo chúng ta đi trước.” Tiểu Quế Tử hầm hừ. Bởi vì bị vẩy dầu, lửa đốt cháy cực nhanh, khói dày đặc tràn ra, Tiểu Quế Tử bị sặc khói ho điên cuồng.
Thôi Bán Hạ thấy tiếp tục thế này không được, liếc đến gần đó, lập tức kéo Tiểu Quế Tử chạy đến giếng nước.
“Thôi cô nương, cô làm cái gì? Hiện tại chúng ta phải nhanh chạy ra khỏi khách điếm!” Tiểu Quế Tử kêu to.
“Câm miệng!” Thôi Bán Hạ quăng thùng gỗ xuống, nhanh chóng kéo thùng nước, dội lên người Tiểu Quế Tử: “Đừng đứng đực ra đó, mau chóng tìm chăn bông về đây!”
Tiểu Quế Tử sửng sốt, lập tức hiểu ý tứ Thôi Bán Hạ, vội vàng vọt vào gian phòng lôi hai cái chăn bông ra ngoài.
Thừa dịp Tiểu Quế Tử tìm chăn bông, Thôi Bán Hạ lại kéo thùng nước, dội ướt chính mình.
“Thôi cô nương! Chăn bông!” Tiểu Quế Tử rất nhanh ôm hai cái chăn bông tới đây.
“Làm ướt chăn bông nhanh!” Thôi Bán Hạ kêu, hai người vội vàng dội nước, thấm ướt chăn bông.
Vừa cầm chăn bông, Thôi Bán Hạ vừa hỏi: “Trạm Ly Tiêu đâu? Hắn ở đâu?” Nàng biết Trạm Ly Tiêu tuyệt đối sẽ không bỏ nàng lại mà rời đi trước, hắn nhất định là gặp phải chuyện gì.
“Chủ tử không có việc gì, ngài sai nô tài dẫn cô nương đi trốn trước, chúng ta mau oh...” Một cái chăn bông ướt nhẹp đột nhiên vứt lên đầu Tiểu Quế tử, chăn bông bị nước thấm ướt rất nặng, Tiểu Quế Tử đau đến kêu một tiếng: “Thôi cô nương, cô làm cái gì!” Hắn rống giận.
Thôi Bán Hạ cũng rống theo: “Nói cho ta biết! Trạm Ly Tiêu đâu rồi?” Không thấy Trạm Ly Tiêu nàng không yên lòng
Tiểu Quế Tử gấp gáp giậm chân: “Chủ tử gặp phải thích khách, đang đối phó với bọn chúng, chúng ta không giúp được gì, đi mau!”
“Ai nói không giúp được gì!” Nàng làm sao có thể để Trạm Ly Tiêu một mình đối phó thích khách: “Tiểu Quế Tử, ngươi đi ra ngoài trước!” Nói xong, cũng không quản Tiểu Quế Tử gào rú, quay đầu liền chạy hướng khách điếm.
Theo tính cách của Trạm Ly Tiêu, vì bảo vệ nàng, hắn nhất định sẽ dụ thích khách vào sâu trong khách điếm. Nàng biết tên ngu ngốc kia tuyệt đối sẽ làm chuyện ngu xuẩn như thế, bởi vì... Bởi vì tên ngu ngốc rất coi trọng nàng.
Hạ Hạ, ta sẽ bảo vệ nàng! Tên ngốc kia từ nhỏ đến lớn đều treo ngoài miệng những lời này, mặc dù nàng mỗi lần nghe được luôn làm bộ xem thường, nhưng thật ra luôn ghi nhớ.
“Trạm Ly Tiêu! Khụ khụ...” Thôi Bán Hạ lấy khăn ướt bịt miệng, mắt sớm đã bị khói làm cay xè ửng đỏ, nàng vừa tránh lửa, vừa gọi tên Trạm Ly Tiêu.
Chạy đến trong cùng khách điếm nàng cuối cùng mới tìm thấy người nọ: “Trạm Ly Tiêu!” Nàng hét.
Nghe được thanh âm Thôi Bán Hạ, Trạm Ly Tiêu sợ run, lưỡi kiếm thoáng đâm tới, một kích đánh ra, hạ gục thích khách, quay đầu chỉ thấy Thôi Bán Hạ một thân nhếch nhác đứng trong hành lang.
Hắn vừa giận vừa sợ: “Tiểu Quế Tử đâu? Không phải ta kêu hắn dẫn nàng đi sao!” Mặc dù tức giận, việc Thôi Bán Hạ xuất hiện, cũng không ngoài dự đoán của hắn. Sớm đã biết, Thôi Bán Hạ làm sao có thể bỏ lại một mình hắn mà trốn, nàng chưa bao giờ là loại nữ nhân nhu nhược cần người bảo vệ.
“Ngươi ở trong này, làm sao ta có thể đi!” Thôi Bán Hạ rống giận, thấy có thích khách hướng hắn tấn công, vội vàng nói: “Cẩn thận!”
Trạm Ly Tiêu tránh được thích khách công kích, thấy Thôi Bán Hạ ở đây, hắn ra tay càng nhanh hơn, đập vỡ xương *** thích khách, vội vàng bay về phía nàng.
Những thích khách còn lại thấy thế, hai tên ngăn trở Trạm Ly Tiêu, hai kẻ khác hướng Thôi Bán Hạ tấn công, muốn bắt nàng làm con tin.
“Hạ Hạ!” Trạm Ly Tiêu đá bay một tên, muốn đuổi theo thì một gã khác nhanh chóng cầm kiếm đâm hắn.
“Khẩn trương cái gì, tự chăm sóc chính mình đi!” Thôi Bán Hạ hét, tay nắm thành quyền, thấy thích khách tới lập tức đá chân qua, thích khách căn bản không coi nàng ra gì, nhanh nhẹn tránh đi, đưa tay muốn bắt nàng.
Thôi Bán Hạ chính là chờ lúc này, bột phấn trong tay tung về phía thích khách.
"A...” Hai tên thích khách không ngờ nàng sẽ bất ngờ động thủ, bột bay đến ngay giữa khuôn mặt, hai người đau đến kêu thảm thiết, khuôn mặt lại nhanh chóng bị ăn mòn.
Tình huống đột nhiên tới làm cho những tên khác hoảng sợ, Trạm Ly Tiêu nhân cơ hội giải quyết kẻ cản đường, khóe mắt lại liếc thấy một thanh xà ngang lại từ bên trên đang rơi xuống, mà Thôi Bán Hạ vừa đúng đứng ở phía dưới.
Thôi Bán Hạ cũng bị xà ngang rớt xuống hù dọa, nhất thời không kịp phản ứng.
“Hạ Hạ!” Trạm Ly Tiêu sợ hãi rống, không để ý đến thích khách, hắn nhanh chóng lao về phía Thôi Bán Hạ, vung tay đánh bay thanh xà ngang, nhanh chóng ôm Thôi Bán Hạ kéo vào ***.
Thôi Bán Hạ nghe một tiếng kêu đau, ngẩng đầu, đã thấy kiếm trong tay thích khách đâm vào bả vai Trạm Ly Tiêu, máu tươi nhanh chóng thấm ướt đầu vai hắn, nàng kinh hoảng trợn to mắt: “Trạm Ly Tiêu!”
“Không sao.” Trạm Ly Tiêu mỉm cười trấn an nàng, xoay người đánh bay thích khách: “Đi!” Hắn ôm Thôi Bán Hạ bay lên nóc nhà, lại thấy tên nhọn bắn tới.
“Đạo chích phương nào lại dám phóng hỏa!” Lưu Hành đã sớm dẫn người vây lại khách điếm, vừa nhìn thấy nóc nhà có người, lập tức quát: “Người đâu! Mau bắn tên!”
Trạm Ly Tiêu đưa tay gạt bay tên bắn, ôm Thôi Bán Hạ chạy về phía cửa.
“Mau đuổi theo!” Lưu Hành gầm lên, một đám quan binh bám sát phía sau.
Thôi Bán Hạ mở long bàn tay, bột phấn vô sắc theo cơn gió thổi về hướng quan binh phía sau, chỉ một chốc, quan binh truy kích đồng loạt ngã xuống.
Hai người đến cửa thành, lại thấy cửa thành cũng đã có người canh chừng, sư gia đã sớm dẫn quan binh chờ nơi này dự phòng ngộ nhỡ.
Vừa nhìn thấy hai người, sư gia vội vàng rống lên với quan binh: “Mau! *** hai kẻ ác tặc này!”
Đáng ghét! Hết đợt này đến đợt khác! Thôi Bán Hạ ở trong lòng mắng, nàng vô cùng sốt ruột thương thế Trạm Ly Tiêu, tâm hung ác, từ túi gấm bên người lôi ra một viên thuốc màu đen.
Lần này xuất cung nàng đã len lén lấy trộm trong hộp bảo bối của A Công, mang theo không ít thứ theo cùng.
Thôi Bán Hạ ném viên thuốc về phía cổng thành, oanh một tiếng, cửa thành nổ tung, quan binh xung quanh cũng bị nổ bay, trong nháy mắt, cửa thành thế lửa lan tràn.
“Mau! Mau ra cửa thành!” Thôi Bán Hạ la hét.
Trạm Ly Tiêu ôm nàng nhanh chóng bay ra khỏi thành, Thôi Bán Hạ vẫn nhìn chằm chằm về phía sau, thấy không có truy binh, nàng cuối cùng cũng nhẹ thở phào một hơi.
“Trạm Ly Tiêu, không có truy binh rồi. Nhanh, cho ta xem thương thế của ngươi.”
Trạm Ly Tiêu không lên tiếng, vẫn ôm nàng, bước chân chạy đi cũng không chậm lại.
Còn chưa đủ xa, bây giờ vẫn không thể dừng... Hắn mím môi, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt vẫn tỉnh táo sắc bén.
Thôi Bán Hạ nghe tiếng hắn hô hấp bất thường, ngẩng đầu, thấy khóe miệng hắn tràn ra máu đen, nàng sửng sốt một chút, vội vàng nhìn về phía vai hắn, máu chảy ra cũng là đen.
Nhát kiếm kia có độc.
Lúc này Trạm Ly Tiêu đột nhiên phun ra một ngụm máu, thân hình dừng lại, không thể tiếp tục khống chế lực, ôm Thôi Bán Hạ rơi xuống, trước khi ngã trên mặt đất, hắn không quên che chở nàng, để bản thân rơi xuống đất trước.
“Trạm Ly Tiêu!” Thôi Bán Hạ nhanh chóng bò dậy.
“Hạ Hạ, nàng có bị thương không?” Hắn hỏi nàng, khuôn mặt tái nhợt nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười.
Thôi Bán Hạ cảm giác trong lòng vừa chua vừa chát, nàng giận trừng hắn: “Bị thương là ngươi! Ngu ngốc! Trúng độc sao không nói! Còn vận nội lực, ngươi biết rõ như thế càng khiến độc phát nhanh hơn!” Hơn nữa lúc rơi xuống đất vẫn không quên dùng thân thể bảo vệ nàng... Kẻ ngốc!
Thấy nàng gấp đến độ giống như sắp khóc, Trạm Ly Tiêu trong lòng hoảng hốt, muốn nói cho nàng biết hắn không có việc gì, đừng lo lắng, vừa muốn mở miệng, lại nôn ra một ngụm máu đen.
Hắn dường như nghe thấy Thôi Bán Hạ đang gọi tên hắn, hắn muốn trấn an nàng, nhưng cuối cùng vẫn ngất đi.
Trước khi mất đi ý thức, hắn dường như còn thấy nàng khóc...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc