Ta Sinh Con Cho Tổng Tài - Chương 244

Tác giả: Quất Miêu Ca Ca

Chương 244: Mọi người mãi mãi ở trong lòng
Edit + Beta: Vịt
"Duệ Duệ," Dư Bảo Nguyên lau nước mắt, âm thanh đã bắt đầu nức nở, "Không biết lúc con nhìn thấy đoạn video này, đã mấy tuổi rồi. Ba vẫn nhớ lần cuối cùng ôm con là ở trên biển, nếu như ba biết, đó là lần cuối cùng ba có thể ôm con, ba nhất định ôm con thêm một lát, hôn con thêm một lát."
"Con là đứa bé ba quên mình đổi lấy, con đối với ba mà nói, là bảo bối quý giá nhất," Trong đôi mắt Dư Bảo Nguyên toàn là ẩm ướt, "Ba là đàn ông, nhưng bởi vì tỷ lệ sinh lý cực nhỏ mà sinh ra con. Con là do đàn ông sinh, nhưng mà, con tuyệt đối không thể vì vậy cảm giác mình là ngoại tộc mà tự ti, con là Duệ Duệ mà ba yêu nhất, là bảo bối kiêu ngạo của ba, biết không?"
"Sau khi ba đi, có lẽ chú Bạch của con vẫn luôn chăm sóc con, con phải biết cảm ơn. Ba và daddy đều sẽ yên lặng chúc phúc cho con, mong con trở thành người tốt hơn. Duyên phận của ba và con quá ngắn, có lẽ...... chỉ có thể đi cùng con tới đây. Nhưng ba cầu xin con, đừng quên ba và daddy, được không?"
"Ôi......" Dư Bảo Nguyên ngậm nước mắt nhìn ống kính, "Càng nói càng đau lòng...... nhưng mà, nhưng mà ba thật sự rất nhớ," Dư Bảo Nguyên nghẹn ngào, cơ hồ không nói ra lời, "Ba thật sự muốn dắt bàn tay nhỏ bé ấm áp của con, ôm thân thể nhỏ bé ấm áp của con, ba còn muốn đích thân đan cho con một đôi giày nhỏ, còn muốn đan cho con một đôi găng tay nhỏ. Duệ Duệ, xin lỗi, ba không làm được."
"Đứa nhỏ mà ba bận lòng rốt cục cũng lớn rồi," Dư Bảo Nguyên giống như cách ống kính, nhìn Cố Gia Duệ bên kia lớn lên, anh tuấn mê người, cũng đang ngậm lệ nóng nhìn cậu, "Cũng tốt, cũng tốt. Duệ Duệ, con phải nhớ, ba tên là Dư Bảo Nguyên, daddy tên là Cố Phong, con là bảo bối của ba và daddy, cũng là niềm kiêu ngạo mãi mãi của ba và daddy!"
Nói xong câu này, Dư Bảo Nguyên quay đầu nhìn, Cố Phong đã giả bộ thoải mái mà quay đầu đi.
Nhưng, trong chớp mắt Cố Phong quay đầu đi, Dư Bảo Nguyên rõ ràng nhìn thấy, người đàn ông bình thường cứng rắn, rõ ràng đã lệ rơi đầy mặt. "Cuối cùng của cuối cùng," Dư Bảo Nguyên nhìn mình trong màn hình, "Cố Phong."
Thân thể Cố Phong ngồi bên cạnh run lên, dường như không nghĩ tới Dư Bảo Nguyên sẽ nhắc đến mình.
"Chúng ta quen nhau ở xí nghiệp Cố thị, lúc đó anh là tổng tài, em là ứng viên. Nhưng buồn cười chính là, ứng viên em đây, cái nhìn đầu tiên không chú ý đến người phỏng vấn, lại để ý Tổng tài đại nhân nhà bọn họ."
Dư Bảo Nguyên nhìn ống kính nói chuyện, mà ngón út của Cố Phong, ở dưới ống kính, lén câu ngón út của Dư Bảo Nguyên.
"5 năm đó, Cố Phong, em thật sự rất yêu anh. Cho dù bị anh đối xử lạnh nhạt, cũng vẫn muốn vô liêm sỉ mà đối tốt với anh, luôn cảm thấy có một ngay, anh sẽ đáp lại em. Sau đó anh đón người khác về nhà, em rốt cục hết hy vọng, rời đi, rồi hai chúng ta xáo trộn toàn bộ."
"Em không thể phủ nhận, lúc rời khỏi anh em rất quyết tuyệt, nghĩ nhất định phải cách thật xa thằng khốn anh, không muốn nhiều lời với anh thêm một câu. Nhưng mà, em cũng không thể phủ nhận...... từ lần đầu tiên nhìn thấy anh đến bây giờ, trong lòng em, luôn có anh."
Cố Phong chợt quay đầu nhìn Dư Bảo Nguyên.
Đôi mắt anh tuấn kia, đã quay cuồng sóng lớn.
"Anh nói anh hối hận, em cũng không dám tin. Nhưng lần này, anh thật sự thông suốt rồi. Anh dùng hành động của anh để chứng minh, anh thật sự hiểu rõ tình cảm, biết được, học được...... Cho nên, thời gian cuối cùng ở hoang đảo, em lựa chọn tha thứ cho anh. Dù sao ૮ɦếƭ cũng không xa, vậy thì...... yêu thêm lần nữa đi."
Trong đôi mắt Cố Phong toàn là nước mắt, ngay cả hô hấp, cũng run rẩy.
Dư Bảo Nguyên giả bộ thoải mái mà hướng ống kính cười cười, lau đi lệ nóng khóe mắt lăn xuống: "Tất cả bạn của tôi, Thịnh Thịnh, Mạnh tổng, gà lẳng lơ, Lục Dương, Tưởng Hạo, Lý Kha, Anna, Tiểu Chu, Khoai Sọ...... còn có những người khác, nếu như có thể gặp mọi người đến vĩnh viễn, thật là tốt biết bao......
Lúc mọi người nhìn thấy video này, tôi chắc đã rời khỏi thế giới này rồi, nhưng, có mọi người làm bạn, tôi rất may mắn, thời gian cùng cười cùng khóc với mọi người, tôi sẽ mãi mãi mãi mãi, ghi trong lòng."
Dư Bảo Nguyên ở dưới ống kính kéo tay Cố Phong: "Anh cũng nói mấy câu với Duệ Duệ."
Vừa nói, Dư Bảo Nguyên tự mình nói trước: "Duệ Duệ, ba nói trước nhé, ba yêu con, thật sự rất yêu con."
Ống kính chuyển tới bên Cố Phong.
Cố Phong ho khan, sau đó sắc mặc hơi ửng đỏ: "...... Nhãi con, daddy cũng yêu con."
Dứt lời, Dư Bảo Nguyên nhìn Cố Phong trên màn hình bỗng nhiên chuyển đầu về hướng mình, tràn đầy ái ý và vẻ mặt thân mật: "Nhưng daddy yêu ba hơn."
Dư Bảo Nguyên nín khóc mỉm cười: "...... Ba cũng yêu daddy."
Dứt lời, Dư Bảo Nguyên cuối cùng kết thúc quay video, ném di động sang một bên.
10 giây sau, màn hình điện thoại chợt đen lại.
Tự động tắt máy.
Nhưng mà, đã không ai để ý nó nữa, bởi vì hai người đàn ông trong hang động, đã giống như hai con dã thú, nhiệt tình nóng bóng hôn nhau, điên cuồng mà dùng nụ hôn để diễn tả yêu thương nhiệt liệt với đối phương.
Hai bọn họ ở trong thân mật và thủ thỉ, thời gian một ngày không ngờ chậm rãi trôi qua.
Dư Bảo Nguyên và Cố Phong đã không còn bao nhiêu quần áo che đậy, chặt chẽ ôm lấy nhau.
"Hai chúng ta có phải...... có phải không chịu được nữa rồi không......" Dư Bảo Nguyên run rẩy nói.
"Sẽ không, sẽ không đâu bảo bối," Cố Phong ôm Dư Bảo Nguyên chặt hơn, "Rất nhanh là sáng rồi, rất nhanh là có mặt trời rồi."
"Mong chờ ở bên anh nhiều năm như vậy, giờ mới chân chính ở bên nhau mấy ngày, đã mẹ nó phải ૮ɦếƭ," Dư Bảo Nguyên lạnh cóng đến môi tím bầm, "Ông trời thật khốn khiếp."
Cố Phong siết chặt người trong ***, dùng mảng lớn lưng lõa lồ của mình, giúp Dư Bảo Nguyên chắn gió lạnh như dao găm: "Bảo bối, sẽ không. Chịu đựng qua tối nay, chúng ta còn có rất nhiều rất nhiều hạnh phúc. Ông xã sẽ bên em thật lâu, thật lâu, thật lâu, thật lâu......"
Gió lạnh thổi vù vù, không chút lưu tình.
Lúc Cố Phong bắt đầu từ từ lâm vào trong cõi mộng mơ hồ, cả người hắn bỗng nhiên run lên, đột nhiên giật mình, đôi mắt mở ra, tỉnh táo.
Bởi vì......
Trong nháy mắt vừa rồi hắn nghe thấy tiếng cánh quạt máy bay trực thăng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc