Ta Sinh Con Cho Tổng Tài - Chương 146

Tác giả: Quất Miêu Ca Ca

Chương 146: Nghĩ cách ςướק lại em ấy
Edit + Beta: Vịt
Cố Phong vuốt ve qua lại chiếc nhẫn trên ngón tay.
Hoa văn trên mặt nhẫn và cảm giác thiết kế chỉnh thể, có thể nhìn ra người thiết kế chiếc nhẫn này tốn bao nhiêu tâm tư trên đó.
Đáng tiếc hắn vậy mà một mực không phát hiện.
Cố Phong rót một ngụm dịch rượu vào trong cổ họng, kích thích cay nóng tràn ra ở yết hầu, trong nháy mắt khiến ý thức hắn có chút tê dại. Bước chân hắn có chút không vững đứng dậy, định thay quần áo, tắm rửa, ngủ ngon một giấc.
Hắn mở cửa tủ quần áo, quần áo bên trong đặt chỉnh tề. Hắn tìm chỗ treo áo tắm đồ ngủ, tay không ngừng lục qua lại, lại phát hiện mấy đồ ngủ mình từng mặc không có ở chỗ này.
Vậy thì ở đâu?
Cố Phong khom người, đầu óc choáng váng, kéo tủ đế phía dưới tủ quần áo ra.
Bên trong xếp rất nhiều quần áo không thường mặc. Cố Phong lục mấy cái, tay lại ngoài ý muốn chạm phải chút mềm mại.
Hắn cau mày lục thứ kia ra, đặt trước mặt vừa nhìn, hóa ra là hai bộ đồ ngủ lông nhung chưa từng được mặc. Hai bộ đồ ngủ liền thể nào, một cái là sói xám lông nhung, mũ liền thể tạo thành đầu sói xám, đang nhe ra bộ răng lông nhung. Một bộ khác là đồ ngủ thỏ đực màu lam nhạt, trên mũ còn có hai tai thỏ, ấu trĩ cực kỳ.
Cố Phong dùng não nhớ lại, mới nhớ ra, đây cũng là của Dư Bảo Nguyên mua năm nào đó.
Cậu hào hứng mua mấy đồ ấu trĩ này, muốn mặc cùng Cố Phong. Đáng tiếc Cố Phong khi đó, đối với mấy đồ này xì mũi coi thường, ngay cả động vào cũng lời động, đừng nói là mặc. Hung dữ phê bình Dư Bảo Nguyên một trận, Dư Bảo Nguyên hếch mũi chán nản, cũng tự cảm thấy không vui, cất luôn đồ ngủ đi, không mặc lần nào nữa.
Lúc Dư Bảo Nguyên rời đi, mang hết quần áo của mình đi. Nhưng đồ ngủ thỏ này, bị đè dưới đáy tủ quần áo, cứ như vậy bị bỏ quên.
Cố Phong đặt đồ ngủ thỏ vào trước mặt, vuốt ve giống như bảo bối.
Nếu như hắn và Dư Bảo Nguyên mặc đồ ngủ như vậy......
Bên môi Cố Phong câu lên nụ cười nhẹ nhàng, hình ảnh như vậy, mặc dù ấu trĩ, nhưng nó hết sức khiến người ta động lòng. Hắn có thể từ phía sau lưng ôm lấy Dư Bảo Nguyên biến thành một con thỏ đực, dùng răng cắn lỗ tai lông nhung của cậu. Hắn có thể nhìn thấy gò má khẽ đỏ lên và đôi mắt dường như có ánh sao của cậu......
Cố Phong lập tức sa vào trong tưởng tượng này, cơ hồ không muốn tỉnh lại.
Hắn giống như ôm một người, ôm chặt lấy bộ đồ ngủ. Giống như ôm bộ đồ ngủ này, là có thể cảm nhận được chút hơi thở của Dư Bảo Nguyên vậy.
Thật sự, rất hối hận, hối hận hồi đó không đối xử tốt với cậu. Hối hận làm tổn thương sâu như vậy, tới mức khiến trái tim cậu cũng lạnh lẽo. Hối hận mỗi lần ném cậu lại, hối hận mỗi lần lỡ hẹn với cậu, tùy hứng phung phí sạch sẽ tình cảm của cậu.
Mắt Cố Phong thậm chí có hơi đỏ, khóe mắt có chút lấp lánh ướƭ áƭ. Hắn áp đầu lên áo ngủ thỏ, âm thanh run rẩy: "Em quay trở lại được không......"
Trong phòng không ai nói chuyện, chỉ có gió đêm vù vù.
"Quay về bên cạnh anh, được không," Cố Phong dùng tay đeo nhẫn vuốt ve lông đồ ngủ trơn mượt, "Anh đã hối hạn, anh đã hiểu trái tim mình. Cho anh thêm một cơ hội, anh sẽ thật sự đối với em thật tốt thật tốt, anh sẽ không cô phụ em nữa, sau này mỗi lời hứa đã hứa với em anh đều sẽ làm được. Anh nhớ em, Bảo Nguyên, anh rất nhớ em......"
Cố Phong mấy năm trước, lúc ăn cơm với lão tổng của mấy công ty khác, bị hỏi vấn đề tình cảm, từng lớn lối lại khinh thường nói: "Dư Bảo Nguyên cậu ta cũng chỉ vậy thôi. Cậu ta muốn ra sức dán tới, đó là chuyện của cậu ta. Cơ mà, tôi tuyệt đối sẽ không thích người như cậu ta."
Lúc ấy Cố Phong nói lẽ thẳng khí hùng cỡ nào, chẳng đáng để ý, Cố Phong hiện tại muốn đánh ૮ɦếƭ mình khi ấy cỡ đó. Thật sự khốn nạn! Nếu khi ấy hiểu ra nhanh, nếu khi ấy nhanh chóng đối tốt với Dư Bảo Nguyên chút, nhân lúc trái tim cậu vẫn chưa lạnh, nhân lúc tình cảm của cậu đối với hắn vẫn còn một chút, nhanh chóng về nhà ở bên cạnh cậu, đối tốt với cậu, nói không chừng còn có cơ hồi cứu vãn.
Mà không phải như bây giờ, ôm đồ ngủ của người ta, giống như tên ngốc điên cuồng hối hận và nhớ nhung.
"Cốc cốc cốc —"
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, ngay sau đó giọng nói hơi già nua của chú Hà cũng vang lên: "Thiếu gia, cậu ngủ rồi sao?"
Cố Phong chỉnh đốn tâm tình, treo đồ ngủ trên lưng ghế, đi tới mở cửa.
Ngoài cửa, chú Hà đã mặc quần áo lúc ngủ, hiển nhiên là bị người đánh thức.
Chú Hà đặt một cái khay vào trên bàn trong phòng ngủ của Cố Phong: "Trợ lý Chu trước khi đi nói với tôi cậu đã về, còn uống nhiều rượu. Tôi nghĩ cậu cứ ngủ như vậy cũng không được, liền làm bát canh giải rượu. Thiếu gia, nhân lúc còn nóng uống đi."
Cố Phong gật gật đầu: "Tối muộn rồi, đã vất vả."
Vừa nói, cầm lấy bát canh giải rượu, từng chút uống vào. Canh ấm áp chảy đến bên trong dạ dày, dường như thoải mái chút.
Chú Hà thấy Cố Phong uống canh, cũng yên lòng chút. Ánh mắt xoay chuyển, ông nhìn thấy đồ ngủ đặt trên ghế, chân mày hơi khiêu lên, cầm đồ ngủ trên tay: "Đây không phải đồ ngủ của cậu Dư sao?"
Trong lòng Cố Phong run lên, trên mặt vẫn bình tĩnh: "Vâng, là của cậu ấy."
"Xem ra là không cẩn thận rơi xuống, chú cầm về tìm thời điểm đưa trả lại nhé." Chú Hà làm bộ muốn cầm đồ ngủ gấp gọn gàng đi.
Trong lòng Cố Phong liền giống bị thứ gì đâm phải, đau, hắn vội vàng kéo chú Hà lại: "Đừng, không cần cầm đi. Cậu ấy...... cậu ấy không cần nữa, nói là vứt đi, không cần đưa trả cho cậu ấy."
Chú Hà ngạc nhiên khơi lông mày: "Cái áo này hoàn toàn mới, cậu Dư nói không cần? Cậu Dư bình thường cũng không phải người lãng phí như vậy......"
Dứt lời, chú Hà chớp mắt một cái, thấy sắc mặt Cố Phong có chút mất tự nhiên, trong lòng nhất thời hiểu rõ chút.
"Là thiếu gia muốn giữ lại bộ đồ ngủ này?" Chú Hà thấp giọng hỏi, "Thiếu gia muốn giữ lại làm cái để nhớ?"
Cố Phong giả bộ ho một tiếng: "Không có chuyện đó."
"Này, chú á coi như là nhìn thiếu gia lớn lên, có vài việc đừng giấu chú, chú vẫn có thể nhìn ra được," Chú Hà cầm đồ ngủ trong tay, mắt giống như có chút vẻ phức tạp, "Thiếu gia hối hận rồi đi, hối hận trước đây làm tổn thương trái tim cậu Dư, hối hận ép Dư thiếu rời đi tàn nhẫn như vậy."
Chuyện trong lòng bị một câu của chú Hà chọc thủng, Cố Phong cũng không phản bác nữa, ngồi xuống một bên: "Là cháu sai."
"Cả đời này của thiếu gia, đến bây giờ, đều có thể nói là sống thuận buồm xuôi gió. Trước kia lúc năng lực chưa đủ có Cố lão gia dẫn dắt, năng lực đủ rồi trực tiếp quản lý tập đoàn. Thứ cho chú lắm lời một câu, thiếu gia sống quá bản ngã, thật ra căn bản chưa từng đặt ai ở trong lòng, càng không biết yêu người ta thế nào," Chú Hà thở dài nặng nề, "Năm đó chú cũng muốn khuyên thiếu gia cậu đối tốt với Dư thiếu chút, bằng không hối hận cũng không có chỗ khóc. Cơ mà...... ài."
Cố Phong khẽ nhắm hai mắt lại.
"Cậu thật ra không phải không có tình cảm, chỉ là không coi tình cảm là gì cả," Chú Hà một câu trúng đích, "Nhưng mà, con cái nhà ai có thể chịu được cậu ђàภђ ђạ như vậy chứ. Cậu Dư có thể ở trong hoàn cảnh không được ai coi ra gì kiên trì năm năm, chú cũng bội phục. Nhưng mà cậu ấy luôn có lúc rời đi, phần tình cảm dành cho cậu không còn nữa, cũng nên là lúc cậu hiểu rõ trái tìm mình."
Âm thanh Cố Phong khẽ run, vào ban đêm càng lộ vẻ rõ ràng: "Cháu...... cháu yêu em ấy."
"Cậu yêu cậu ấy, nhưng cậu đã phụ cậu ấy, cho nên cậu ấy rời đi," Chú Hà bởi vì lạnh lẽo bạn đêm co ro lại chút, tiếp tục nói, "Nhưng cậu chẳng lẽ bằng lòng cả đời tiếp tục như vậy sao? Cả đời nhìn Dư thiếu và người khác ra song vào đôi, cậu có thể chịu được sao?"
"Không thể!" Cố Phong vội vàng lắc lắc đầu, nếu hắn hiện tại thấy Dư Bảo Nguyên ở cùng người khác, vậy từ đáy lòng sẽ nổi lên ghen tức, đủ khiến hắn làm chua ૮ɦếƭ bản thân, "Cháu không thể chịu được......"
Chú Hà khẽ nhắm mắt lại gật gật đầu, thở dài nói: "Vậy thì, thiếu gia, tiếp tục lún sâu vào ký ức, tiếp tục hối hận như vậy cũng không có tác dụng. Cậu nên đứng vào hiện tại, cho dù đau khổ, cũng nên suy nghĩ một chút, đã đến nông nỗi này, làm thế nào từng bước đoạt lại trái tim cậu Dư."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc