Ta Sinh Con Cho Tổng Tài - Chương 01

Tác giả: Quất Miêu Ca Ca

Chương 1: Tôi, đàn ông, mang thai
"Dư tiên sinh, cậu mang thai rồi."
Bác sĩ mặt mũi lạnh lùng đẩy đẩy mắt kính viền vàng, nói như vậy.
Dư Bảo Nguyên không nhịn được xì một tiếng bật cười, "Bác sĩ, tôi, giới tính nam."
"Vậy được rồi," Bác sĩ đầy mặt bất đắc dĩ, "Dư tiên sinh giới tính nam, cậu mang thai rồi."
Dư Bảo Nguyên chớp mắt 2 cái, "Bác sĩ, ngài đang trêu tôi?"
Bác sĩ nhìn chăm chú Dư Bảo Nguyên hồi lâu, thở dài, cạch cạch ấn chuột lấy ra một phần hình ảnh, "Đây là ảnh siêu âm của cậu, cái bóng nho nhỏ này chính là thai nhi còn chưa thành hình."
Dư Bảo Nguyên sửng sốt một chút, ngón tay ở trên bức hình nhẹ nhàng trượt qua, vẻ mặt nghiêm túc, "Tôi cảm thấy là một cái nhọt."
"Không, đây là một đứa trẻ."
Dư Bảo Nguyên lắc lắc đầu, "Tôi cảm thấy ngài nhầm rồi, đây nhất định là nhọt."
Bác sĩ tức tới cắn răng, "Tôi đem đồ vật phía dưới của tôi cả đời cũng không cứng nổi ra thề, đó là đứa nhỏ."
"Không thể nào," Dư Bảo Nguyên vẻ mặt nghiêm túc, "Thứ giống như nhân bánh bao này, sao có thể là trẻ con?"
"Ngài năm đó vào giai đoạn đầu ở trong țử çɥñğ của mẹ, cũng là một cái nhân bánh bao như vậy," Âm thanh bác sĩ trầm ổn, một chút cũng không hoang mang, "Tôi biết ngài không tin. Bất quá ngài có thể xem phần báo cáo này, đây là tiền lệ nam giới sinh con xuất hiện các nơi trên thế giới."
Vừa nói, bác sĩ lại lấy ra một phần báo cáo giấy, đẩy tới trước mặt Dư Bảo Nguyên.
Dư Bảo Nguyên vẻ mặt trịnh trọng mà lật vài tờ, trợn mắt hốc mồm.
Trên thế giới có hơn 50 quốc gia xuất hiện tiền lệ nam giới sinh con, Mỹ Santiago (*) thậm chí nổ ra tin lạ có một không hai nam giới sinh giải phẫu sinh ra 5 bào thai! Bên cạnh kèm theo một tấm ảnh chụp chung của phu phu ở bên cạnh 5 bào thai trong Ⱡồ₦g ấp, bên trong còn có mấy nhân viên ghi chép, bọn họ đang ghi lại Guinness thế giới mà đôi phu phu này ban phát - Người đàn ông có năng lực sinh nhất toàn thế giới!
((*) Santiago: thủ đô của Chile)
Dư Bảo Nguyên sợ tới có thể nuốt sống một quả trứng gà.
Đầu năm nay, heo mẹ có thể leo cây, heo đực có thể sinh con?
Tuyệt đối vậy!
Âm thanh cậu khẽ run rẩy, "Trong bụng tôi...... Thật sự có đứa nhỏ?"
"Đúng vậy, ngài có thể về nhà cẩn thận tiêu hóa mấy tin tức kia."
Sắc mặt cậu bỗng nhiên trở nên tái nhợt, "Có thể...... Có thể phá thai không?"
"Thật đáng tiếc," Bác sĩ đẩy ngay ngắn mắt kính trên sống mũi, "Trước mắt kỹ thuật nam giới sinh con cũng chưa hoàn thiện, vì vậy trong nước cũng không có tiền lệ giải phẫu, tôi không dám tùy tiện làm giải phẫu cho ngài."
Bác sĩ còn nói rất nhiều lời khuyên nhủ, nhưng lỗ tai Dư Bảo Nguyên dường như mất đi thính giác, một chút cũng không nghe vào. Cậu cầm lấy đơn chẩn đoán bệnh hoang đường, mơ mơ màng màng mà đi tới cửa bệnh viện.
Bên ngoài đông nghịt, một mảnh náo nhiệt. Mặt trời buổi chiều vẫn có chút gay gắt, chiếu tới người ta đi đứng đổ mồ hôi, trong lòng hốt hoảng.
Cậu lặng lẽ sờ sờ cái bụng bằng phẳng của mình, sau đó vo đơn chẩn đoán bệnh thành cục, ném vào thùng rác.
Ở ven đường giống như tên ngốc đứng hồi lâu, cậu rốt cục hoàn hồn, duỗi tay gọi xe về nhà.
Bất quá nghĩ đến, nơi đó cũng không gọi là nhà.
Bởi vì cậu lập tức sẽ từ nơi đó bị đuổi ra ngoài.
......
Đến cửa biệt thự xuống xe, cậu chậm rãi mà đi tới bên trong biệt thự. Vừa vào cửa, đã nhìn thấy Cố Phong chắp tay sau lưng đứng ở trước cửa sổ sát đất lớn, trên tay đang kẹp một điếu thuốc, một bộ như có điều suy nghĩ.
"Về rồi?" Âm thanh vẫn lạnh lùng như cũ.
Dư Bảo Nguyên ở trên ghế salon ngồi xuống, "Ừm."
Cố Phong trầm mặc hồi lâu, "Lúc nào thì dọn ra?"
Trái tim Dư Bảo Nguyên khẽ run, cảm xúc khó giải thích được nghẹn ở cổ họng, không nói ra lời.
Cố Phong dập tắt thuốc, "Lập Ninh ngày mai về nước, sẽ ở nơi này. Tôi không hi vọng bởi vì sự tồn tại của em khiến cậu ấy cảm thấy tủi thân, hiểu chứ?"
Hiểu cái con mẹ anh.
Dư Bảo Nguyên thở gấp, ở trên sofa trải mình thành hình chữ đại (大), dường như như vậy là có thể thoải mái tâm tình. Trầm mặc hồi lâu, cậu mới hừ cười nói: "Cố Phong, Cố đại tổng tài, anh không thiếu tiền nhỉ? Lại mua cho cục bảo bối của anh một căn biệt thự cũng không khó khăn đi?"
Ánh mắt lạnh lùng của Cố Phong ở trên người cậu quét qua, "Tôi có thể mua cho em, chỉ cần em chuyển ra."
Bàn tay Dư Bảo Nguyên chống đầu, không lên tiếng.
Hóa ra Trần Lập Ninh chính là bảo bối, Dư Bảo Nguyên cậu chính là hàng bán phá giá có thể thao xong ném?
Cậu bán nằm trên sofa, trong ánh mắt xoẹt qua một tia tự giễu.
Cậu người này, chính là rất có thể tự mình đa tình, rất có thể tự thêm kịch cho mình.
Cố Phong không lạnh lùng như vậy nhìn cậu một cái, cậu liền hận không thể ở trên giường bày ra 9 9 81 kiểu để cho hắn đủ sướng; Cố Phong dẫn cậu ra nước ngoài du lịch, cậu liền cho rằng tình yêu tới gõ cửa, ngày ngày đủ kiểu chụp hình show âи áι đăng ở nhóm bạn bè, 1 tháng chạy khí thế 8 tháng buôn bán (*); món quà nhỏ mà Cố Phong thuận tay tặng cho cậu, cậu hận không thể cúng trước điện thờ, ngày ngày hành hương.
((*) ý là chụp ảnh 1 tháng thì phải đăng ảnh được vài tháng)
Đủ ngốc.
Dư Bảo Nguyên hít hít mũi, trên mặt bình tĩnh, ngón tay cũng ở trên đệm ghế sofa không ngừng gõ.
Cậu lại nhớ tới ngày đó. Ngày đó là 30 Tết, đã nói cùng nhau ăn cơm tất niên, nhưng Cố Phong một cú điện thoại cũng không gọi cho cậu. Mà cậu tay tiện mở weibo của Trần Lập Ninh ra, nhìn thấy tấm ảnh Trần Lập Ninh vừa cập nhật. Trong tấm ảnh, dưới bối cảnh tuyết, Trần Lập Ninh và Cố Phong ở Los Angeles ôm nhau, lãng mạn ngọt ngào nói không hết. Dư Bảo Nguyên nhìn tấm hình, cười một cái, tự mình ăn xong cơm tất niên chuẩn bị cả ngày.
Có lẽ, cậu coi như trân bảo ở cùng với Cố Phong 5 năm, đối với Cố Phong mà nói, cái gì cũng không phải.
Cậu thậm chí ngay cả thế thân cũng không tính là, chỉ có thể coi là em bé sung khí đẹp đẽ, đáng cười lại đáng buồn.
Âm thanh Cố Phong càng thêm lạnh nhạt, "Vậy em rốt cuộc muốn thế nào?"
Dư Bảo Nguyên hít một hơi thật sâu, nhắm lại đôi mắt hơi ướt, "Anh muốn chia tay phải không? Được."
Ánh mắt nghi ngờ của Cố Phong quăng tới, dường như không nghĩ tới cậu lần này sảng khoái như vậy.
"Bồi em thêm một tối," Ánh mắt Dư Bảo Nguyên hơi có chút né tránh, "Giả vờ chúng ta vĩnh viễn không rời xa, bồi tiểu gia tôi làm pháo chia tay."
Mắt Cố Phong thẳng tắp mà nhìn cậu, ánh mắt sâu không lường được.
Dư Bảo Nguyên đè lại chua xót trong lòng, cười lộ ra hai cái răng năng nhọn nhọn: "Dù sao sau này anh chính là bạn trai của người khác rồi. Nhân cơ hội cuối cùng, ông đây vật tẫn kỳ dụng, không được sao?!"
Cố Phong coi cậu là em bé sung khí, vậy cậu cũng tùy hứng mà coi Cố Phong là cây gậy chấn động cỡ lớn dùng một lần.
Mọi người huề nhau, thật tốt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc