Ta Là Chính Thê Của Chàng - Chương 56

Tác giả: Văn Nhất Nhất

Khi Tiết U Nhiễm tỉnh lại, bên trong phòng chỉ còn lại một mình nàng. Tất cả mọi chuyện của đêm qua dần dần hiện lên trong đầu, nàng có loại kích động muốn tìm một khối đậu hũ ᴆụng ૮ɦếƭ.
“Quận chúa, ngài tỉnh? Tới, mau chóng rửa mặt. Các vị trưởng bối của Sở gia chờ đã lâu!” Nghe thấy bên trong nhà có động tĩnh, Tư Nguyệt đã chờ từ lâu vội vàng đẩy cửa đi vào. Sở đương gia nói để cho Quận chúa ngủ tiếp, ngài ấy sẽ đi giải thích với các vị trưởng bối. Nhưng là Quận chúa vừa vào cửa, dù nói như vậy nhưng cũng không được, vẫn là mau sớm qua thỉnh an mới đúng.
“Chàng đâu?” Không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Tiết U Nhiễm mở miệng hỏi.
“Sở đương gia đã đi trước thỉnh an. Quận chúa, ngài vẫn là mau dậy thôi!” Tư Nguyệt có chút nóng nảy. Tuy nói không phải là lần đầu tiên gặp mặt, tốt xấu gì cũng là lần thỉnh an đầu tiên của tân nương tử sau khi qua cửa, không tốt để cho trưởng bối chờ lâu.
“Tư Nguyệt, cách gọi cũng phải sửa đổi. Đây là Sở gia, không phải là Tiết Vương phủ. Sau này em hãy gọi Sở đương gia là chủ tử như đám Sở Thạch đi. Cũng đừng gọi Quận chúa. Cứ gọi tiểu thư giống như gia đình bình thường. Bây giờ cũng không phải Quận chúa, gọi Công chúa ta lại không được tự nhiên.” Tiết U Nhiễm vừa mặc quần áo vừa giao phó. Đời này, nàng là thật lòng muốn làm con dâu Sở gia, không hi vọng bởi vì thân phận mà ngăn cách nàng cùng người Sở gia.
“Dạ, tiểu thư.” Tư Nguyệt hiểu rõ gật đầu. Gả cho người tất nhiên là không thể so với trước, sau này các nàng sẽ phải sinh hoạt ở Sở gia.
Dưới ánh nhìn kinh ngạc cùng nghi ngờ của bọn hạ nhân, Tiết U Nhiễm mang theo Tư Nguyệt đi về phía phòng khách Sở gia.
“U Nhiễm tỷ tỷ?” Người thứ nhất kêu lên chính là Sở Mộng Văn. Nương nói sáng nay Công chúa sẽ cùng người Sở gia gặp mặt, nhất định phải đến đây sớm một chút. Sau đó, cả nhà bọn họ chờ rồi chờ, lại chỉ thấy đại cả vẻ mặt không biểu cảm. Lo lắng đại ca cùng Công chúa ầm ĩ không vui, mọi người trong Sở gia không dám nói câu nào yên lặng đợi Công chúa xuất hiện. Tiếp tục chờ lại chờ, thật vất vả mới chờ được người tới, lại chính là U Nhiễm tỷ tỷ đã gặp mặt một lần.
Tiết U Nhiễm gật đầu với Sở Mộng Văn, sau đó bước nhanh tới trước mặt ba vị trưởng bối của Sở gia. Tự nhiên thỏa đáng rồi lại không mất lễ độ nói: “U Nhiễm thỉnh an nãi nãi, phụ thân, mẫu thân.”
“U...U Nhiễm nha đầu, thật là...cháu?” Sở nãi nãi kinh ngạc nhìn Tiết U Nhiễm, nói cũng không được lưu loát.
“Phu quân không cùng nãi nãi nói sao ạ? Vẫn là U Nhiễm không sai.” Tiết U Nhiễm nhẹ nhàng cười một tiếng, chuyển đề tài sang nam tử vẫn sít sao nhìn chăm chú vào nàng. Ai bảo chàng không gọi ta rời giường, ai bảo chàng không đợi ta cùng tới, ai bảo chàng hại ta đến muộn...
“Húc tiểu tử, chuyện gì xảy ra?” Sở nãi nãi sắc mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Sở Lăng Húc. Đoàn người từ sáng sớm đã lo lắng hãi hùng, nó thế nhưng lại không nói lời nào giả bộ đầu gỗ ngồi ở bên cạnh?
“Húc nhi, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Không phải là Công chúa sao? Sao lại biến thành U Nhiễm?” Sắc mặt Sở phu nhân cũng rất khó coi. Nếu là U Nhiễm, sao Húc nhi lại không nói rõ ngay từ đầu chứ?
“Thảo dân ra mắt...” Sở lão gia là người duy nhất phản ứng kịp thời, đứng lên chuẩn bị hành lễ với Tiết U Nhiễm.
Tiết U Nhiễm né người sang một bên, nhẹ giọng từ chối nói: “Lễ này của phụ thân U Nhiễm cũng không dám nhận. Đây là Sở phủ, U Nhiễm đã gả đến Sở gia, thì chính là người Sở gia. Trưởng ấu có tự, U Nhiễm phải thỉnh an phụ thân mới đúng.”
“Lời này của U Nhiễm nãi nãi thích nghe. Mau tới đây, nãi nãi cho cháu một bao lì xì lớn.” Vốn nghĩ cũng là Công chúa, không thể không có lễ . Nhìn thấy Tiết U Nhiễm, trái tim đang treo lơ lửng của Sỡ nãi nãi liền để xuống, cười ha hả gọi.
“Tạ ơn nãi nãi.” Tiết U Nhiễm rất thích loại không khí ấm áp giữa những người trong nhà với nhau này, bị coi thành tiểu hài tử cũng không sao. Tiến lên nhận lấy bao lì xì, cười nói tạ ơn.
“Mẫu thân cũng có chuẩn bị.” Sở phu nhân không cam lòng bị rơi ở phía sau liền vươn tay đưa ra bao lì xì đã chuẩn bị từ sớm.
Sở lão gia thấy thế, vốn cũng chuẩn bị đưa lì xì ra, đột nhiên dừng tay lại nói: “Còn chưa uống trà.”
“Ha ha ha ha... Cười ૮ɦếƭ ta. Nãi nãi và mẫu thân đây là quá mức cao hứng sao? Trà con dâu còn chưa uống, đã đưa bao lì xì ra. Đại tẩu, mau thu, tránh cho bị lấy về.” Sở Kinh Triết nhìn về phía Tiết U Nhiễm nháy mắt ra hiệu. Vị đại tẩu này hoàn toàn không có dáng vẻ Công chúa, thân phận cao quý nhưng tính tình ôn hòa, hắn thích.
“Tam đệ chớ có nói bậy. Nãi nãi và mẫu thân sao có thể là người lật lọng? Nhiều lắm là để cho đại tẩu kính thêm hai ly trà thôi.” Sở Diệp Triển nghiêm túc, nhã nhặn nói.
“Đi đi đi, hai tên tiểu tử các cháu đi xa một chút, đừng ở chỗ này quấy rối.” Sở nãi nãi phất tay, không nhịn được đuổi người.
“Nãi nãi, ngài không thể như vậy. Tại sao có thể vừa có cháu dâu, liền không chào đón cháu trai như chúng cháu chứ?” Sở Kinh Triết vẻ mặt ai oán tố cáo nói.
“Nãi nãi vốn là không chào đón hai tên tiểu tử các con, mẫu thân cũng không chào đón hai đứa. Đừng ở chỗ này quấy rầy đại tẩu của các con kính trà.” Thấy nhi tử của mình lại đùa giỡn, Sở phu nhân cười mắng.
“Đại ca, huynh thú về không phải đại tẩu, mà chính là bảo bối của Sở gia. Vừa vào cửa liền đoạt đi nổi bật, bảo người làm đệ đệ như bọn ta làm sao mà chịu nổi chứ?” Sở Kinh Triết nhào về phía Sở Lăng Húc hô to.
Thân thể Sở Lăng Húc chợt lóe tránh thoát Sở Kinh Triết nhào tới, mặc cho Sở Kinh Triết vẻ mặt ai oán kêu rên “Đại ca có nương tử không cần huynh đệ.”
Sở Lăng Húc đi thẳng đến bên cạnh Tiết U Nhiễm, ôn hòa nhìn nàng nói: “Kính trà cho nãi nãi cùng cha mẹ.”
“Dạ.” Tiết U Nhiễm tâm tình rất tốt gật đầu. Tình cảnh ấm áp náo nhiệt này sẽ là một dấu hiệu tốt đúng không?
Uống xong trà con dâu, bao lì xì của Sở lão gia rốt cuộc cũng đưa ra. Tay cầm ba bao lì xì, Tiết U Nhiễm vân đạm phong khinh cười. Sở gia không thiếu bạc, ba bao lì lì này nhất định không ít. Mà nàng từ nhỏ cũng đã không thiếu bạc, nên cũng không có quá nhiều vui mừng.
Ngược lại là Sở Mộng Văn, ánh mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào bao lì xì trong tay Tiết U Nhiễm. Cũng không biết nãi nãi và mẫu thân cho U Nhiễm tỷ tỷ bao nhiêu, thật sự rất tò mò!
“Mộng Văn, đừng nhìn, dù nhìn cũng sẽ không phải là của muội.” Sở Diệp Triển cười vỗ vỗ đầu Sở Mộng Văn. Mộng Văn tính tình đơn thuần, nhất định là muốn biết vị đại tẩu Công chúa này nhận được bao nhiêu tiền lì xì.
“Muội không phải là muốn, muội muốn biết chính là có bao nhiêu.” Sở Mộng Văn nhỏ giọng giải thích.
“Muốn biết?” Sở Diệp Triển nhướn mi hỏi.
“Dạ.” Sở Mộng Văn dùng lực gật đầu.
“Vậy muội trực tiếp đi hỏi đâị tẩu đi!” Sở Diệp Triển cười vẻ mặt thâm ý. Vị đại tẩu này đến tột cùng có phải là giả bộ hay không, Mộng Văn thử một lần sẽ biết.
“Muội...” Sở Mộng Văn do dự một chút, cuối cùng không chống cự được hấp dẫn, dưới Sở Diệp Triển giật dây đến gần Tiết U Nhiễm. Cũng không nói chuyện mà chỉ nhìn chằm chằm vào bao lì xì, cái này nên hỏi thế nào a?
“Mộng Văn muốn bao lì xì sao? Đây là bao lì xì nãi nãi cùng cha mẹ cho, nên không thể cho muội. Đợi lúc khác sẽ đưa cho muội một cái có được hay không?” Tiết U Nhiễm nghi hoặc nhìn Sở Mộng Văn nói. So với Tiết Tâm Lam, thì tiểu muội muội Mộng Văn không chút tâm cơ này mới thật sự khiến người ta yêu mến.
“Ui... Đại tẩu, muội không phải là muốn bao lì xì của tỷ đâu! Muội chính là muốn biết bao lì xì đưa cho Công chúa là bao nhiêu.” Sở Mộng Văn đỏ mặt ngượng ngùng nói. Lần đầu tiên nhìn thấy Công chúa chân chính, cảm giác luôn sẽ rất mới lạ.
Nụ cười trên mặt Tiết U Nhiễm sâu hơn, nhẹ giọng trả lời: “Cái vấn đề này phải chờ sau khi đại tẩu về phòng đếm rồi sẽ nói cho muội biết, có được hay không?” Trước mặt mọi người mở ra, vạn nhất ba bao lì xì có nhiều có ít, trên mặt trưởng bối sẽ khó coi. Về phần đến tột cùng là có bao nhiêu, tùy tiện cho Mộng Văn một con số để thỏa mãn sự tò mò của nàng là được.
“Dạ.” Lấy được câu trả lời hài lòng, Sở Mộng Văn liên tục gật đầu.
Trong mắt Sở Diệp Triển thoáng qua một tia dị quang. Vị đại tẩu này dường như không phải giả bộ, nhưng cũng không thể kết luận quá sớm. Vả lại nhìn biểu hiện sau này của nàng có thật sự là trước sau như một như vậy hay không, mới có thể xác định vị Công chúa này cũng không có tâm tư khác.
Ngày Tiết U Nhiễm lại mặt, lễ vật bày bên ngoài Tiết Vương phủ khiến trên mặt Tiết Vương gia và Tiết Vương phi đầy ánh sáng, liên đới đối người con rể ngoài ý muốn Sở Lăng Húc này cũng hơi chào đón.
Tiết U Nhiễm mặc y phục màu hồng phấn, đưa tình cười yếu ớt, giữa hai đầu lông mày đều là vui thích. Xinh đẹp như U Lan trong núi đứng ở bên cạnh Sở Lăng Húc mặc y phục màu xanh, hết sức chói mắt.
Thấy Tiết U Nhiễm vẻ mặt hạnh phúc, Tiết Vương phi vui mừng không dứt. U Nhiễm nói, Sở Lăng Húc rất tốt, chắc chắn là phu quân của nàng. Kỳ Văn nói, Sở Lăng Húc là người ôn hòa, khiêm tốn lễ độ, là quý công tử hiếm có. Bất kể nữ nhi của mình nói thế nào, nhưng không tận mắt nhìn đến, người làm mẫu thân luôn sẽ không yên lòng. Lúc này nhìn nụ cười không chút che giấu của Tiết U Nhiễm, lo lắng ẩn núp dưới đáy lòng Tiết Vương phi cũng theo đó để xuống.
Một bên Tiết Nhị phu nhân thì đỏ mắt không dứt. Quả nhiên là gia đình phú quý. Cũng chỉ là ngày lại mặt, lại phô trương lớn như vậy. Đầy một phòng toàn lễ vật làm cho người ta hoa cả mắt, hơn nữa bên ngoài còn bày không ít. Tiết U Nhiễm thật đúng là tốt số, rõ ràng là gả thấp lại vẫn có thể tìm một gia đình phú quý như vậy. Mà thôi, chờ Tâm Lam nhà bà gả cho Thái tử điện hạ, chút lễ vật này của Tiết U Nhiễm được coi là cái gì?
“Tâm Lam thỉnh an Công chúa và Phò mã.” Tiết Tâm Lam không tin trong lòng Tiết U Nhiễm cũng trấn định giống như ngoài mặt, sợ là có nỗi khổ không nói ra được đúng không? Nghĩ tới đây, Tiết Tâm Lam mới được bỏ lệnh cấm mang theo giọng cười nhạo đứng ở trước mặt Tiết U Nhiễm và Sở Lăng Húc. Minh tranh ám đấu nhiều năm như vậy, thắng bại cuối cùng cũng trồi lên mặt nước.
"Mẫu phi, con đói bụng." Tiết U Nhiễm làm như không thấy Tiết U Lam vẻ mặt đắc ý, nhìn về phía Vương phi.
"Trở lại liền kêu đói, Sở gia chưa cho muội ăn sao? Muội phu, ngươi này cũng không đúng, dám để Tiểu Quận chúa Tiết Vương phủ chúng ta đói bụng." Tiết Kỳ Văn cười xấu xa nói. Biện pháp đả kích Tiết Tâm Lam tốt nhất chính là hoàn toàn không nhìn đến sự tồn tại của nàng ta. U Nhiễm nắm giữ được tinh túy, người làm ca ca là hắn đương nhiên là toàn lực ủng hộ.
"Ca, bây giờ ta là Công chúa." Tiết U Nhiễn trịnh trọng nói rõ.
"Dạ dạ, Công chúa điện hạ. Mời Công chúa dời bước đến yến sảnh, ngọ thiện (bữa trưa) đã sớm chuẩn bị xong." Tiết Kỳ Văn dẫn đầu đi về phía yến sảnh. đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu lạnh giọng nói, "Người không nên đi vẫn là không cần đi. Công chúa về lại mặt, không thích có người ngoài quấy rầy."
Đầu tiên là bị Tiết U Nhiễm không để ý tới, ngay sau đó lại bị Tiết Kỳ Văn mắt lạnh nhìn, Tiết Tâm Lam hung ác cúi đầu. Người ngoài? Trong lòng biết hai chữ này là nói nàng và nương. Tiết Tâm Lam phẫn hận không dứt. Tiết U Nhiễm đã xuất giá, lại còn là gả cho thương nhân, có mặt mũi gì trở về Tiết Vương phủ diễu võ dương oai?
Thấy Tiết Vương gia cũng không có ý phản đối lời của Tiểu vương gia, Tiết Nhị phu nhân chỉ đành phải không cam lòng rời đi. đi thì đi, cũng chỉ là một thương nhân có cái gì để nịnh bợ.
Đợi đến lúc mọi người đều rời đi, Tiết Tâm Lam vừa ngẩng đầu lại phát hiện Thái tử ca ca của nàng chẳng biết đã đứng ở ngoài cửa từ lúc nào. Trong bụng vui mừng vạn phần, liền duyên dáng gọi "Thái tử ca ca" rồi chạy qua.
Sắc mặt âm trầm, Tần Trạch Dật cũng không biết vì sao hắn nhất định phải tới Tiết vương phủ. Trong lòng biết hôm nay hắn không xuất hiện, nhưng hai chân lại hoàn toàn không bị khống chế chạy tới đây. Đây là lần thứ hai nhìn thấy nàng cùng nam nhân khác đứng chung một chỗ. Lần đầu tiên ở hội hoa đăng, hắn tức giận vì Tiết U Nhiễm dấu hắn vụng trộm gặp Sở Lăng Húc. Lần này, Tiết U Nhiễm danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh Sở Lăng Húc, nhưng hắn lại không có lập trường can thiệp. Đây là cục diện một tay hắn thúc đẩy, hắn cho rằng hắn sẽ cao hứng. Nhưng khi nàng đã thật sự thuộc về nam nhân khác, hắn hối hận thì đã muộn.
"Thái tử ca ca, sao huynh lại tới đây? Đến xem Tâm Lam sao?" Tiết Tâm Lam vẻ mặt ngượng ngùng, tràn đầy mong đợi nhìn Tần Trạch Dật.
"U Nhiễm trở về lúc nào?" Tần Trạch Dật theo bản năng hỏi.
"Sáng sớm đã trở lại." Tiết Tâm Lam miệt thị liếc mắt nhìn lễ vật bên cạnh, cười lạnh nói, "Còn mang về không ít này nọ, sợ là muốn bày ra uy phong của thương gia lớn nhất Tuyên quốc."
"Có nói khi nào trở về hay không?" Tần Trạch Dật nhìn Tiết Tâm Lam rõ ràng đang ghen tỵ nhưng lại giả bộ miệt thị, trong lòng càng thêm phiền não. Tâm Lam luôn luôn nhu nhược cuối cùng cũng vẫn bị ghen tị che mờ mắt sao? Công chúa lại mặt là chuyện lớn cỡ nào? Lễ vật nhiều một chút thì làm sao? Chỉ có người có tâm mới cảm thấy đây là đang khoe khoang. Tâm tư của Tần Trạch Dật có chút lơ lửng, không để ý tới Tiết Tâm Lam nhưng có như không ghen tỵ nữa, tiếp tục hỏi.
"Cái này ta cũng không biết. Tiểu Vương gia không cho phép "người ngoài" như chúng ta đi." Tiết Tâm Lam cắn răng nghiến lợi nói hai chữ "người ngoài", ý tố cáo rất rõ ràng.
"Tâm Lam, người là loại thân phận nào? Kỳ Văn lại là loại thân phận nào? không cần phải không biết trời cao đất rộng, cố gắng cùng Kỳ Văn đối nghịch. Chủ nhân Tiết vương phủ là hắn, mà không phải ngươi." Địa vị của người huynh đệ Tiết Kỳ Văn này ở trong lòng Tần Trạch Dật, cũng không phải là một Tiết Tâm Lam có thể sánh bằng. Thấy Tiết Tâm Lam đánh chủ ý lên Kỳ Văn, Tần Trạch Dật đột nhiên sinh ra chán ghét, lần đầu tiên ở trước mặt Tiết Tâm Lam nói tới thân phận không bằng người khác của nàng. Làm người, quý ở chỗ tự biết rõ.
"Tâm Lam không dám." Tiết Tâm Lam thất kinh, chưa bao giờ nghĩ tới Thải tử ca ca sẽ cùng nàng nói chuyện như vậy. Thái tử ca ca là bè gỗ của nàng, nàng nhất định phải vững vàng nắm chắc. Nếu mất đi bè gỗ này, cuộc đời này của nàng sẽ vạn vạn không thể nào có ngày cất đầu dậy.
Tần Trạch Dật gật đầu, xoay người rời đi. Muốn hắn trơ mắt nhìn U Nhiễm cười nói vui vẻ ở bên cạnh nam nhân khác, hắn không làm được. Nếu quả đắng do hắn trồng, thì hắn nhất định phải nếm trải. Nếu như tương lai có một ngày có hi vọng đổi nàng trở lại bên cạnh hắn, hắn tuyệt đối sẽ không lại đẩy nàng ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc