Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế - Chương 86

Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Cả phòng đều an tĩnh, có người nhìn Dung Hà, cũng có người đang nhìn Ban Họa.
Ban Họa nhìn Dung Hà một cái, liền cúi đầu xuống tiếp tục uống trà.
Dung Hà nhíu mày: "Ta?"
Thạch Phi Tiên cười thê lương nói: "Nếu không phải ngươi, ta cần gì phải đi miếu hoang ít ai lui tới đó?"
"Thế nhưng Thạch tiểu thư, ta chưa bao giờ viết cho ngươi một tờ giấy nào, cũng không có khả năng viết chữ cho ngươi xem. " Dung Hà thản nhiên nhìn về phía Thạch Phi Tiên: "Không biết ngươi có thể đưa tờ giấy cho ta xem qua?"
Thạch Phi Tiên cười lạnh: "Bây giờ xảy ra chuyện này, đương nhiên ngươi sẽ không thừa nhận đã viết giấy cho ta." Mặc dù bản tính nàng ta có chút hư vinh, nhưng thế gian này người có thể khiến nàng ta tự nguyện làm ra loại hành vi này, cũng chỉ có mỗi Dung Hà thôi.
Hiện tại trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa còn có người thuộc về Thạch đảng Lý Thành Khai ở đây, Thạch Phi Tiên không lo lắng Dung Hà sẽ hủy diệt chứng cứ, không chút do dự, liền lấy tờ giấy dấu trong иgự¢ ra.
Dung Hà không đưa tay đón, Lưu Bán Sơn nhìn về phía Lý Thành Khai, Lý Thành Khai do dự một chút, đưa tay nhận lấy tờ giấy được xếp gọn chỉnh tề. Ông ta đã từng nhìn qua tranh chữ của Dung Hà, cho nên mở tờ giấy ra nhìn một chút, cảm giác chữ này xác thực hình như do Dung Hà viết.
Nhưng Lý Thành Khai không dám nói thẳng, ông ta giơ tờ giấy lên trước mặt Lưu Bán Sơn: "Lưu đại nhân, ngươi xem cái này..."
Lưu Bán Sơn nhìn thoáng qua, liền cười lắc đầu nói: "Chữ này không phải Dung đại nhân viết."
"Cái gì?" Bỗng nhiên Thạch Phi Tiên ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Bán Sơn: "Không thể nào!"
Nàng ta không thể không nhận ra chữ Dung Hà viết, cái này rõ ràng chính là chữ của Dung Hà.
"Thạch cô nương, hạ quan cũng rất thích chữ viết của Dung đại nhân, cho nên những năm gần đây có cất mấy tấm tranh của Dung đại nhân, nhưng mà..." Lưu Bán Sơn quay đầu nhìn Dung Hà: "Trên thực tế tranh của Dung đại nhân rất ít truyền ra, rất nhiều cái bên ngoài gọi là 乃út tích của Dung đại nhân thật ra đều do người khác vẽ."
"Bức thư này mặc dù rất giống Dung đại nhân viết, nhưng chỉ cần mời lão tiên sinh đến xem xét chữ viết, liền có thể chứng minh đây không cùng một kiểu chữ. " Lưu Bán Sơn nói với Thạch Phi Tiên: " Thạch cô nương, Đại Lý Tự có quan viên xem xét chữ viết, nhãn lực của ông ấy ngay cả bệ hạ cũng tán thưởng qua, hạ quan sẽ gọi người đến xem xét nét chữ một phen."
Thấy thái độ Lưu Bán Sơn chắc chắn như thế, nội tâm Thạch Phi Tiên đã tin một nửa. Vẻ mặt nàng ta hốt hoảng nhìn Dung Hà, trong đầu dần dần thanh tỉnh. Thái độ Dung Hà bình thường lạnh nhạt với nàng ta như vậy, sao lại viết giấy hẹn nàng ta gặp mặt chứ?
Thân thể nàng ta lung lay, vô lực ngồi trên mặt đất lạnh buốt.
Rất nhanh có lão già xem chữ viết tới, trong tay ông còn cầm chữ Dung Hà viết, nhìn mấy lần liền khẳng định lắc đầu: "Đây là chữ hai người viết, chữ Dung Bá gia cứng cáp hữu lực, lúc kết thúc, còn có thói quen kéo dài nét, khiến người ta có cảm giác kinh diễm du long múa phượng. Mà chữ bên trên tờ giấy này, nhìn rất giống nhưng lại không giống, mà lúc người này hạ 乃út có thể là không đủ sức, đặt 乃út ở giữa có vẻ hơi phù phiếm."
"Người viết chữ này, nếu không phải thư sinh tương đối văn nhược*, thì là một nữ tử. " Lão già buông tờ giấy xuống, chắp tay nói với ba vị đại nhân: " Đây là ngôn luận của lão thân, nhưng ℓàм тìин tiết vụ án càng thêm sáng tỏ, thì nhờ chư vị đại nhân mời mấy vị tiên sinh phân rõ một phen."
*nho nhã yếu đuối.
"Làm phiền tiên sinh. " Lưu Bán Sơn thi lễ với lão già, quay người nói với Thạch Phi Tiên: " Thạch cô nương..."
"Không cần. " Mặt thạch Phi Tiên không thay đổi ngẩng đầu: "Ta tin ngươi."
Lưu Bán Sơn cười nói: "Đã như vậy, xin hỏi Thạch cô nương có thể chứng minh ngươi chỉ đúng lúc hẹn gặp mặt người khác trong miếu hoang?"
Lý Thành Khai thấy bộ dáng Thạch Phi Tiên á khẩu không trả lời được, trong lòng âm thầm lắc đầu, chỉ sợ việc này Thạch gia cô nương nói không rõ ràng rồi. Toàn bộ Kinh Thành người nào không biết Thạch gia Nhị cô nương viết chữ rất đẹp, có lẽ tờ giấy này là nàng ta cố ý viết ra lấy cớ cũng chưa biết chừng.
Mà không ít người biết nàng ta có chút tình nghĩa với Dung đại nhân, nàng ta hoàn toàn có thể lấy cớ này để che dấu chân tướng nàng ta Gi*t người diệt khẩu, thật thật giả giả ai có thể nói rõ?
"Thạch tiểu thư, chuyện không rõ trước đó, chỉ có thể tạm thời ấm ức ngươi ở chỗ này hơn mấy ngày rồi." Lưu Bán Sơn quay đầu mắt nhìn Dung Hà và Ban Họa: "Nhưng xin ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không để mất một người xấu, cũng sẽ không để người tốt bị oan."
Thạch Phi Tiên không nói gì. Chỉ trách nàng ta nhìn thấy người khác đưa tới tờ giấy, liền cho là Dung Hà viết, ngay cả cẩn thận phân biệt kiểu chữ cũng không làm.
Nàng ta biết đường ra duy nhất hiện tại của mình chính là chờ phụ huynh tới cứu nàng ta, nhưng nghĩ đến lúc người dẫn mình đi, tư thế phụ thân quay lưng lại trầm mặc, nàng ta lại vì ý nghĩ này của mình cảm thấy buồn cười. Cô nương Thạch gia, sinh ra là để hi sinh cho gia tộc.
Hy vọng xa vời duy nhất mà nàng ta có, cũng chỉ là muốn gả cho nam nhân ngưỡng mộ trong lòng, nhưng mà hy vọng xa vời này cũng tan vỡ, bởi vì nam nhân này cũng không thích nàng ta.
"Ta đã biết, các ngươi đi đi." Thạch Phi Tiên cong môi nở một nụ cười trào phúng: "Không cần bày ra khuôn mặt giả nhân giả nghĩa với ta."
Ban Họa ngồi bên cạnh không nói gì đột nhiên đứng lên, nói với Dung Hà: "Ta cần phải trở về."
"Chờ một chút. " Dung Hà đi theo: "Ta đưa nàng trở về."
"Dung Quân Phách. " Thạch Phi Tiên gọi Dung Hà lại, sắc mặt nghiêm túc nhìn y: "Ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao ngươi thà rằng thành hôn với loại nữ nhân như Ban Họa, cũng không đồng ý liếc nhìn ta nhiều thêm một cái?"
Ban Họa nghe vậy dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Thạch Phi Tiên, biểu lộ trên mặt khó coi.
Trên đời có một số người tự nhận thâm tình, cho dù người khác không thích họ, cũng muốn kiên trì vì tình cảm của mình yêu cầu một đáp án, nếu đối phương không trả lời, thì là lạnh lùng vô tình. Dù người này đã có người yêu, hoặc có nương tử, những người này cũng sẽ không cảm thấy vấn đề của mình khó trả lời bao nhiêu, đối phương nhất định phải trả lời mới tính lễ phép.
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ qua, bất kể trường hợp đặt câu hỏi, vốn đã không lễ phép, mặc kệ vì mục đích gì.
Mà thế nhân cũng hầu như là bị một số người nỗ lực và thâm trầm làm cảm động, nói thí dụ như hiện tại, Ban Họa thấy ở đây có một số người đã bắt đầu cảm động.
Đúng vậy, một nữ tử xinh đẹp nhu nhược cảm mến một nam nhân, đây là chuyện tuyệt vời thế nào, thậm chí đáng giá người viết sách lập truyền, đồng thời đến cảm khái tình yêu của nàng ta một phen. Nếu nam nhân không cảm khái một phen, đâu còn tính là phong lưu tài tử gì nữa?
"Thạch cô nương. " Dung Hà dừng bước lại: "Ngươi ở trong mắt Dung mỗ, không khác với tất cả cô nương trong Kinh Thành, mà Phúc Nhạc Quận Chúa lại không giống vậy."
"Mong ngươi sau này đừng hỏi tại hạ vấn đề này, càng không muốn hỏi vấn đề này trước mặt vị hôn thê của tại hạ, lời hỏi ra miệng sẽ chỉ làm người ta cảm thấy khó xử, càng khiến vị hôn thê của tại hạ không vui." Dung Hà khẽ nâng cằm: "Cáo từ."
Cho đến khi Dung Hà và Ban Họa rời đi, mọi người mới dần dần hoàn hồn.
Đúng, vị Thạch cô nương này biết rõ Dung đại nhân và Phúc Nhạc Quận Chúa đã đính hôn, còn trước mặt người ta hỏi vấn đề này, có phải có chút không thỏa đáng không? Tình cảm giữa Phúc Nhạc Quận Chúa và Dung đại nhân vốn không tệ, nhưng bị nàng ta hỏi như vậy, không có vấn đề lại có thể xảy ra vấn đề.
Trong lòng Lý Thành Khai âm thầm kêu khổ, đây là chuyện gì, bây giờ ông ta ở trong tình thế khó xử, tiến thoái lưỡng nan.
Ông ta ở bên Thạch Sùng Hải luôn không được trọng dụng, trong lòng có chút ý kiến hoặc nhiều hoặc ít với Thạch gia, bây giờ chuyện của Thạch gia, rất khó tận tâm tận lực.
Đi ra Đại Lý Tự, Ban Họa ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy sắc trời có chút âm trầm như cũ, thế là nói với Dung Hà: "Bây giờ chàng hồi phủ à?"
"Ta đưa nàng về trước. " Dung Hà leo lên lưng ngựa: "Đúng lúc ta có một số việc muốn nói với nàng."
"Về chuyện của Thạch Nhị cô nương à?" Ban Họa nhíu mày: "Không cần, ta tin chàng và nàng ta trong sạch."
Dung Hà kinh ngạc nhìn nàng.
Ban Họa thấy bộ dáng y giật mình, nhịn không được cười nói: " Ánh mắt nam nhân nhìn nữ nhân và ánh mắt nữ nhân nhìn nữ nhân không giống nhau. Trong mắt ta, ánh mắt chàng nhìn Thạch Nhị cô nương, và nhìn Lý Thị Lang hệt nhau."
Dung Hà sửng sốt, sau một lúc lâu bật cười nói: "Họa Họa tin tưởng ta như thế sao?"
Ban Họa nghiêm túc gật đầu.
Dung Hà nhìn hai mắt nàng trắng đen rõ ràng, nhịn không được cười trầm thấp vài tiếng.
Tin tức nữ nhi Tướng gia bị dẫn vào đại lao Đại Lý Tự, rất nhanh truyền khắp toàn bộ Kinh Thành, thậm chí ngay cả một số bách tính cũng bắt đầu miêu tả toàn bộ tình tiết vụ án sinh động như thật. Gì mà Thạch tiểu thư bởi vì ghen ghét mỹ mạo của Phúc Nhạc Quận Chúa, mời sát thủ đến ám sát Phúc Nhạc Quận Chúa, sau khi chuyện bại lộ, Thành An Bá giận dữ vì hồng nhan, bẩm báo Thạch Nhị cô nương với ngự tiền, thà đắc tội Thạch Tướng gia quyền nghiêng triều chính, cũng phải áp giải Thạch Nhị cô nương vào đại lao.
Kết luận sau cùng là, Thạch nhị tiểu thư thật sự quá xấu xa, Thành An Bá một mảnh si tâm với Phúc Nhạc Quận Chúa. Còn có Phúc Nhạc Quận Chúa đáng thương kia, nhất định là vì quá đẹp mới bị người ta đố kỵ.
Trong cố sự này, đã mất đi người trong cuộc chuyện này là Ban Hoài.
Cũng có người nói, Thạch tiểu thư mới là đệ nhất mỹ nhân Đại Nghiệp, làm sao có thể ghen ghét với Phúc Nhạc Quận Chúa? Nhưng cách nói này đã bị làm mất mặt. Lý do chính là, Vương Tử Ngả Pha Quốc nghe nói Thạch tiểu thư là đệ nhất mỹ nhân, liền muốn yêu cầu cưới nàng làm Vương Phi, nào biết được trên yến tiệc hắn lại gọi Phúc Nhạc Quận Chúa thành Thạch tiểu thư.
Điều này nói lên cái gì?
Nói lên trong mắt Vương Tử Ngả Pha Quốc, đệ nhất mỹ nhân chân chính là Phúc Nhạc Quận Chúa, mà không phải Thạch tiểu thư.
Lại có người hỏi, vậy tại sao trước đó tất cả mọi người ngầm thừa nhận Thạch tiểu thư mới là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân?
Bách tính thông minh bày tỏ, nhất định là vì Thạch tiểu thư rất hấp dẫn nam nhân, nghe nói ngay cả vị hôn phu thứ hai của Phúc Nhạc Quận Chúa cũng bị Thạch tiểu thư quyến rũ đi.
Thế là phiên bản trong cố sự, cũng không có cô nương thanh lâu Vân Nương rồi.
Đủ loại yêu hận tình cừu, ân oán cẩu huyết, trong miệng bách tính Kinh Thành, đủ để làm thoại bản dài trăm vạn chữ, tình tiết không hề tái diễn. Theo lời kể trong một số trà lâu, đã có người căn cứ viết tiểu thuyết chuyện này tiến hành cải biên, dựa vào những cố sự này, lừa không ít tiền khen thưởng.
Thạch Sùng Hải bị những lời đồn đãi bên ngoài này làm tức giận đến không thể nhịn được nữa, thế là chạy đến trước mặt Vân Khánh Đế cáo ngự trạng kêu oan, nhưng mà không phải mỗi người đều có thể như Ban Họa, chỉ cần cáo trạng với Hoàng Đế liền có thể có chỗ tốt.
Lần này Hoàng Thượng không nể mặt mũi Thái Tử, vì Thạch gia bọn họ giữ gìn danh dự, mà ngay trước mặt quần thần trách cứ ông ta.
Nói ông ta dạy con không nghiêm, thái độ lười nhác buông lơi các loại, mặc dù không trực tiếp định tội ông ta, nhưng mặt mũi của ông ta lại mất sạch sành sanh.
Đã rất lâu Thạch Sùng Hải không bị mất mặt nhiều như vậy, khi hạ triều, hai chân còn đang phát run, dựa vào hai vị đồng liêu vịn mới ngồi vào kiệu.
Tạ Uyển Dụ nghe cung nhân nói bộ dáng người Thạch gia chật vật, ngồi trước gương đồng cười nhẹ tô lông mày mình: "Có gì tốt mà vui chứ, chung quy bệ hạ thích Thái Tử, coi như trong lúc nhất thời để Thạch gia khó xử, cũng sẽ không động đến bọn họ, tối đa chúng ta cũng chỉ xem náo nhiệt thôi."
Cung nhân thấy ngôn ngữ của nàng ta mặc dù lạnh nhạt, nhưng trên mặt lại mang ý cười, lập tức liền hiểu được, tiếp tục nói: "Vương Phi ngài có chỗ không biết, những lời bên ngoài nói Thạch Nhị cô nương kia, truyền đi rất khó nghe, nếu nô tỳ bị người ta nói như thế, đã sớm xấu hổ giận dữ ૮ɦếƭ rồi."
"Ồ?" Tạ Uyển Dụ buông 乃út vẽ mày xuống, quay đầu nhìn về phía cung nhân: "Người bên ngoài đang nói gì?"
Cung nhân lựa một số lời đồn đại thích hợp nói trong cung, kể xong thấy tâm tình Tạ Uyển Dụ hình như vô cùng tốt, lại bổ sung một câu: "Nghe nói nàng ta còn hỏi ngay trước mặt Thành An Bá, vì sao thà rằng cưới nữ nhân như Phúc Nhạc Quận Chúa mà không đồng ý nhìn nàng ta thêm vài lần."
Tạ Uyển Dụ cười như không cười nói: "Thành An Bá trả lời như thế nào?"
"Thành An Bá nói, Thạch tiểu thư trong mắt hắn, đều như những nữ tử khác trong Kinh Thành. " Cung nhân nhíu mày: "Lời này đại khái nói Thạch tiểu thư không có gì đặc biệt chăng?"
"Không. " Tạ Uyển Dụ cười khẽ một tiếng: "Lời này là nói, trong mắt của hắn từ đầu tới đuôi không có nàng ta."
Thành An Bá này đối với nữ tử vô cùng xa cách, chưa bao giờ gặp y cùng cô nương nào thân cận đặc biệt qua, nàng ta chỉ nhìn thấy một lần duy nhất chính là trong đống tuyết tại lễ vạn thọ bệ hạ, y và Ban Họa sóng vai tiến lên, bầu không khí giữa hai người, khiến nàng ta có cảm giác nếu bước ra ngoài phá hư không khí của họ, chính là phạm vào thiên điều.
Nàng ta chưa bao giờ may mắn như ngày hôm nay, ngày đó nàng ta lựa chọn trầm mặc, mà không nói chuyện này cho Thạch Phi Tiên.
Không phải Thạch Phi Tiên tự nhận sức quyến rũ phi thường, nam nhân thiên hạ đều sẽ vì nàng ta khom lưng sao? Nàng muốn xem, đến trình độ này, đến tột cùng có bao nhiêu nam nhân chân chính bằng lòng vì nàng ta khom lưng. Nàng lấy trong bình sứ ra một đoá hoa kiều diễm ướƭ áƭ, đưa tay Ϧóþ cánh hoa, cười khanh khách ra tiếng.
"Ngươi đang cười gì?" Tưởng Lạc đi vào phòng, thấy Tạ Uyển Dụ ngồi trước bàn trang điểm, lười biếng nghiêng người trên ghế: "Mấy ngày nữa là tiệc thọ của Thành Quốc Công, ngươi nhớ kỹ chuẩn bị kỹ thọ lễ."
Tạ Uyển Dụ buông tay ra, cánh hoa rơi đầy đất, sau đó dùng khăn tay lau nước trong lòng bàn tay, rủ xuống mí mắt nói: " Điện hạ, nếu là tiệc thọ ngoại công ngươi, ngươi đích thân đến mới có thành ý."
"Cái này ta biết, không cần ngươi tới dạy. " Tưởng Lạc có chút không kiên nhẫn: "Ngươi chuẩn bị kỹ thọ lễ, đến lúc đó đi chung với ta là được."
Hắn ta yêu thích sắc đẹp, cưới Tạ Uyển Dụ về, luôn cảm thấy dung nhan nàng ta không đủ đẹp, cho nên số lần hai người cùng phòng không nhiều. Hiện tại nhìn thấy bộ dáng Tạ Uyển Dụ tóc dài xõa vai, hắn ta đột nhiên lại có thêm chút hào hứng, thế là đi đến bên người nàng ta nói: " Hôm nay Uyển Dụ rất đẹp."
"Thật sao?" Tạ Uyển Dụ ngẩng đầu nhìn Tưởng Lạc, cười nói: " Có thể nguyên nhân do tâm tình ta tốt."
"Vậy bình thường ngươi cười nhiều một chút." Tưởng Lạc đi lên trước, nhẹ nhàng bắt được tay nàng ta.
Nhóm cung nhân phục vụ thấy thế, cúi đầu trầm mặc lui ra ngoài.
Sau ba ngày, phán quyết bốn thích khách ám sát Tĩnh Đình Công bị hình phạt chém đầu, mà Thạch Phi Tiên vẫn bị nhốt trong nhà giam Đại Lý Tự.
Thái Tử Phi khóc cầu trước mặt Thái Tử mấy ngày, ngay cả mắt cũng khóc sưng lên. Nàng ta nhấn mạnh việc này nhất định không phải muội muội nhà mình gây nên, Thạch gia trung thành tuyệt đối với bệ hạ, không có dính dáng gì với Huệ Vương phủ, càng không có khả năng an bài tiểu lưu manh đi ám sát Tĩnh Đình Công, chuyện này nhất định là người khác hãm hại.
Thái Tử bị nàng ta khóc đến mềm lòng, thế là đi đến Đại Nguyệt Cung gặp Vân Khánh Đế cầu tình cho Thạch gia.
"Thái Tử. " Vân Khánh Đế nhìn Thái Tử, trong giọng nói mang theo thất vọng: "Ngươi là Thái Tử Đại Nghiệp chúng ta, Hoàng Đế tương lai, không phải con rể Thạch gia."
Cho dù tính cách Thái Tử có chút không nóng không lạnh, cũng biết lời này của Vân Khánh Đế không tốt lắm, vội vàng thỉnh tội nói: "Phụ hoàng, nhi thần không có ý gì khác, chẳng qua cảm thấy điểm đáng ngờ của án này chồng chất, hẳn là thận trọng thẩm tra, mong phụ hoàng nghĩ lại."
"Ngươi xác định thế nào, loại sơ hở này không phải Thạch gia cố ý gây nên?" Mặt Vân Khánh Đế không chút thay đổi nói: "Bọn họ cố ý mời lưu manh động thủ, nếu chuyện bại lộ, cũng có thể khiến người ta coi đây là người có tâm hãm hại Thạch gia. Bởi vì làm sao Tướng phủ có thể mời không nổi sát thủ, lại tìm mấy tên côn đồ động thủ?"
"Nhưng ngươi chớ quên, coi như đây chỉ là mấy tên lưu manh không ra gì, nếu không phải Tĩnh Đình Công trùng hợp quay đầu, như vậy hiện tại bọn họ đã đắc thủ. " Vân Khánh Đế quăng 乃út son trong tay ra, giận mắng: " Trưởng Công Chúa vì cứu trẫm, ngay cả tính mạng cũng mất, bây giờ những người này còn muốn ám toán con độc nhất của cô mẫu, chưa từng để trẫm vào mắt mà?!"
Thấy Vân Khánh Đế tức giận như thế, Thái Tử hơi vén áo bào quỳ xuống: "Xin phụ hoàng bớt giận, nhi thần không có ý này."
"Bớt giận?" Vân Khánh Đế nhìn đỉnh đầu Thái Tử, chỉ cảm thấy lửa giận càng nặng: "Ngươi bảo trẫm làm sao bớt giận? Đó là con độc nhất của cô tổ mẫu ngươi, ngươi thà không quan tâm bọn họ, ngược lại thay người Thạch gia cầu tình, lúc ngươi nói lời này, còn nhớ đến cô tổ mẫu của ngươi không?"
"Phụ hoàng. " Thái Tử cúi đầu, sợ hãi nói: " Nhi thần không có chút bất mãn với Tĩnh Đình Công, trong mắt nhi thần, Tĩnh Đình Công là nửa thân nhân của nhi thần, há lại vô tình như thế, mong phụ hoàng minh xét."
"Ngươi thân là Thái Tử, lại tin vào lời nói nữ nhân hậu trạch, ngươi bảo trẫm làm sao yên tâm giao giang sơn cho ngươi?" Vân Khánh Đế chán nản khoát tay áo: "Ngươi lui ra rồi suy nghĩ thật kỹ, đến tột cùng hôm nay có nên đến cầu tình vì Thạch gia hay không."
Thái Tử xin lỗi rồi lo sợ không yên trở ra, không dám tiếp tục nhắc một chữ đến Thạch gia.
Thấy Thái Tử rút lui như thế, trong lòng Vân Khánh Đế càng thêm thất vọng. Nếu Thái Tử vì dựa vào lí lẽ Thạch gia biện luận, ngược lại ông sẽ xem trọng Thái Tử vài lần. Thế nhưng Thái Tử vẻn vẹn bị ông răn dạy vài câu, liền đánh trống lui quân, không quyết đoán như vậy, làm sao có thể trở thành Đế Vương một nước?
Nhưng nghĩ đến Nhị nhi tử lỗ mãng, Vân Khánh Đế càng thêm phiền, tối đa Thái Tử cũng chỉ không quả quyết, lão nhị thuần túy không có đầu óc, nếu giang sơn này giao trong tay lão nhị, sớm muộn gì thiên hạ cũng đại loạn.
Trước kia bởi vì phụ hoàng lệch sủng con thứ mà chịu không ít khổ, cho nên sau khi ông đăng cơ, liền tuyệt tưởng niệm đám con thứ bọn chúng, ai biết hai trưởng tử lại không hăng hái như thế.
Thân thể Vân Khánh Đế lung lay, trước mắt có chút biến thành màu đen, miễn cưỡng vịn ngự án, mới không để người ta nhìn ra bất thường.
Gần đây ông thỉnh thoảng xuất hiện triệu chứng choáng váng, cho dù để Thái Y đến bắt mạch, Thái Y cũng không nói được gì, chỉ nói ông hao phí tâm lực quá độ, cần phải tĩnh dưỡng.
Tĩnh dưỡng?
Thân là Đế Vương, làm sao có thể tĩnh dưỡng?
Nghĩ đến những chuyện trước kia, lại nghĩ tới cô mẫu vì mình mà ૮ɦếƭ, Vân Khánh Đế thở dài, chẳng lẽ đây là ông trời báo ứng ông?
Tin tức Thái Tử bị Hoàng Đế răn dạy mặc dù không truyền ra, nhưng bầu không khí Đông cung lại không tốt lắm. Tâm tình Thái Tử Phi không tốt, cả ngày Thái Tử dừng lại ở thư phòng, không vào trong phòng Thái Tử Phi, cũng không vào trong phòng thi*p thất, điều này khiến trong lòng kẻ làm hạ nhân bọn họ sao có thể yên?
Thái Tử Phi không nghĩ tới mình chỉ nhờ Thái Tử giúp đỡ cầu tình, Thái Tử đi Đại Nguyệt cung về, thì không muốn nhìn nàng ta nữa. Trượng phu lạnh nhạt, nhà mẹ đẻ lâm vào phiền phức, hai phe buồn rầu làm nội tâm nàng ta vô cùng dày vò, hình như mỗi đêm đều khóc ướt gối mới thi*p đi.
Việc này chỉ là tình nhân đơn thuần tranh giành cũng không sao, nhưng hết lần này tới lần khác còn liên lụy đến bộ hạ cũ Huệ Vương. Người ở ngoài cung không biết, trong nội tâm nàng ta lại rất rõ ràng, thích khách đâm ૮ɦếƭ Trưởng Công Chúa là ai phái tới. Nếu nhà bọn họ xoá không hết tội danh, trong mắt bệ hạ, chẳng khác nào là cấu kết cùng Huệ Vương.
Nhà bọn họ và một Vương gia muốn tạo phản không thành công có liên quan, thì có chỗ tốt nào?
" Đêm qua Thái Tử vẫn ở trong thư phòng sao?" Thái Tử Phi nhìn mình trong gương, cẩn thận xoa khóe mắt, cảm thấy hình như mình tiều tụy không ít.
"Hồi Thái Tử Phi... Đêm qua Thái Tử cũng không đi chỗ thi*p thất khác."
Thái Tử Phi nghe vậy cười khổ, nếu hắn đi chỗ thi*p thất ngược lại tốt, hết lần này tới lần khác lại ngủ ở thư phòng. Đây là hắn đang trách nàng ta, cho thấy thái độ của hắn với Thạch gia?
"Sắp xếp người chuẩn bị hậu lễ đưa đến phủ Tĩnh Đình Công." Thái Tử Phi đứng người lên, nhìn mầm non cây cối ngoài cửa sổ vừa nhú lên, nếu Ban gia đồng ý thả ra, Thạch gia còn có chỗ trống quay lại. Người Ban gia làm việc tùy tiện lại lỗ mãng, chỉ sợ ngay cả ý đồ Huệ Vương phủ mưu phản cũng không biết, chỉ cần người Ban gia nới lỏng miệng, cho dù bệ hạ có bất mãn, cũng không công khai làm khó xử Thạch gia.
Thạch gia chí ít có thể được một lát thở dốc.
Rất nhanh Đông cung đã chuẩn bị xong hậu lễ, lấy danh nghĩa Thái Tử đưa đến Ban gia.
Người Ban gia nhìn đồ trang sức châu báu khắp phòng, dược liệu tranh chữ này, cảm thấy có chút khó hiểu, Đông cung chuẩn bị đưa khố phòng đến nhà bọn họ sao?
Lúc đầu bọn họ muốn hỏi thêm vài câu, nào biết được người Đông cung hạ đồ liền đi, ngay cả bọn họ tặng hầu bao cũng không dám thu, bộ dáng kinh sợ, để người Ban gia nhịn không được hoài nghi, chẳng lẽ bọn họ là nước lũ hay mãnh thú?
"Thứ này chỉ sợ không phải Thái Tử tặng." Âm thị liếc nhìn danh mục quà tặng: " Mặc dù Thái Tử cẩn thận, nhưng không cẩn thận đến thế này."
Có nhiều thứ, nữ nhân hậu trạch mới chú ý tới, như thế nào Thái Tử lại nghĩ đến chuẩn bị những thứ này.
"Là Thái Tử Phi?" Ban Họa lập tức kịp phản ứng: "Thái Tử Phi muốn lấy lòng nhà chúng ta?"
"Nàng ta lấy lòng nhà chúng ta có lợi ích gì?" Âm thị buông danh mục quà tặng xuống: "Hiện nay chuyện không chỉ là ân oán Thạch gia và nhà chúng ta, mà là đảng phái triều đình phân tranh. Thái Tử Phi nghĩ nhà chúng ta là kẻ ngu chưa thấy qua đồ tốt, cầm đám đồ chơi này muốn cầu tình thay Thạch gia?"
"Những thứ này làm sao bây giờ?" Ban Hằng nói: " Chẳng lẽ trả lại cho nàng ta?"
"Nếu đây là Thái Tử tặng lễ an ủi cho phụ thân con, vậy chúng ta cứ thu vào. " Âm thị khẽ cười một tiếng: "Đây có liên quan gì đến Thạch gia?"
Đồ vật cứ thu, về phần những thứ khác?
Thật xin lỗi, đầu óc nhà bọn họ không tốt lắm, chuyện quá phức tạp nghĩ mãi mà không rõ.
"Ngày mai con tiến cung tạ ơn Thái Tử, nói tạ ơn hắn đưa lễ an ủi tới. " Âm thị nói với Ban Hằng: " Hiểu không?"
Ban Hằng bừng tỉnh đại ngộ: "Vâng, nhi tử đã hiểu."
Lễ này coi như không phải Thái Tử tặng, bọn họ cũng phải để nó biến thành Thái Tử tặng.
Ban Họa do dự một lúc lâu sau ngẩng đầu nhìn về phía Âm thị: "Mẫu thân, việc này... Thật là Thạch gia làm sao?"
"Có phải Thạch gia hay không đã không quan trọng. " Âm thị thở dài, nhẹ nhàng sờ đỉnh đầu Ban Họa: "Quan trọng là... bệ hạ cảm thấy đây là Thạch gia làm."
Ban Họa trầm mặc xuống, một lát sau nói: "Thế nhưng ta không muốn buông tha chủ sử sau màn." Nghĩ đến phụ thân kém một chút đã thật sự xảy ra chuyện, trong lòng nàng cháy lên ngọn lửa không tên.
Chuyện trên triều đình, là chuyện của người khác, nhưng chuyện của Ban gia, chính là chuyện của nàng.
Âm thị cười lạnh: "Ai nói bỏ qua đâu?"
Những người này đều xem Ban gia là đồ đần, thế nhưng ai lại thật thà để bọn chúng có thể ức Hi*p lên đầu chứ?
Phủ Thành An Bá.
Một nam nhân trung niên mặc đồ cực kỳ bình thường nhanh chân đi vào thư phòng, đến trước mặt Dung Hà: "Bá gia, tra được rồi!"
"Nói."
"Tạ gia đại lang, Tạ Trọng Cẩm!"
"Hắn ta?" Đuôi lông mày Dung Hà giật giật: "Từ khi nào Tạ gia có khả năng lớn như vậy?"
Nam nhân trung niên do dự một chút: "Thuộc hạ phát hiện, một mật thám của bệ hạ hình như nhúng tay vào chuyện này, giúp đỡ Tạ Trọng Cẩm che giấu một số dấu vết."
"Là trước khi Tĩnh Đình Công bị ám sát, hay sau này?" Ngược lại Dung Hà rất muốn biết, Vân Khánh Đế có mấy phần chân tình với Ban gia.
"Sau khi Tĩnh Đình Công bị tập kích."
Dung Hà nghe vậy ý vị không rõ nhẹ hừ một tiếng: "Xem ra lòng của ông ta còn chưa ác đến cực điểm"
Xem ra Hoàng Đế làm sau khi Tĩnh Đình Công bị tập kích, mới tương kế tựu kế kéo Thạch gia vào trong vũng nước ᴆục
"Bá gia, cần thuộc hạ nói điểm đáng ngờ ra ngoài không?"
Dung Hà đứng yên trước cửa sổ, thật lâu sau nói: "Không cần."
Y đế ngón tay sạch sẽ trắng nõn lên khung cửa sổ, nghe một con chim nhỏ líu ríu réo lên không ngừng ngoài cửa sổ: "Sắp xếp tốt nhân mã bảo vệ Phúc Nhạc Quận Chúa, không để nàng có chút ngoài ý muốn nào. Mặt khác, đừng để người Ban gia liên lụy đến vào những chuyện này."
"Chung quanh... Bọn họ cũng không giúp được gì."
"Vâng!" Trên mặt nam nhân trung niên lộ ra sắc mặt khác thường, nhưng rất nhanh liền cúi đầu.
Những Võ tướng bộ hạ cũ người của Ban gia đều là giao thiệp hiếm có, sao có thể không giúp được gì?
Lời này của Bá gia, là có ý gì?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc