Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế - Chương 131

Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Ánh mắt Dung Hà đảo qua căn phòng này, gật đầu cười nói: "Đúng vậy, những châu báu này để trong căn phòng tối tăm không ánh mặt trời đã rất nhiều năm, còn muốn nhờ Họa Họa dẫn chúng nó ra ngoài hít thở không khí."
Ban Họa cười đến mắt cong cong: "Được."
Nàng thích nhất những đồ vật xinh đẹp.
Thấy bộ dáng Ban Họa vui vẻ, Dung Hà cảm thấy tuổi thơ thiếu thốn của mình cuối cùng cũng được bổ sung, được lấp đầy, cả trái tim đều ấm áp.
"Cái vòng tay này đẹp không?" Ban Họa chọn một chiếc vòng tay khác lạ, phía trên có nạm châu báu phức tạp, vừa phủ ngón tay vừa ôm trọn cổ tay. Cánh tay Ban Họa vừa non mềm lại trắng trẻo, cứ như nhẹ nhàng một tý thì có thể nhỏ ra nước.
"Rất đẹp. " Hô hấp Dung Hà tăng thêm, nhẹ nhàng *** trên cánh tay Ban Họa một cái: "Nhưng đẹp nhất là cánh tay này."
"Đừng quậy, ta còn chưa rửa tay đó."
"Ta không chê."
"Nhưng ta chê."
Dung Hà ôm ngang Ban Họa lên, cười nhanh chân đi ra khố phòng, tâm phúc thủ bên ngoài cùng nhau cúi đầu xuống, không dám nhìn nhiều.
"Còn thất thần gì đấy, không mau đi khóa cửa." Đỗ Cửu vội ho một tiếng, gọi thần trí những thuộc hạ này về.
Trên đời luôn có một người như thế, sẽ làm ngươi sờ mãi không đủ, cảm thấy chỗ nào của nàng cũng mê người. Từ tóc đến lòng bàn chân, muốn chuyên tâm ôm nàng vào ***, mãi mãi không buông ra, mãi mãi không nỡ để nàng chịu chút ấm ức. Nàng nhíu lông mày một cái, thì sẽ nghĩ hết cách dỗ nàng vui vẻ, nếu nàng cười, sẽ cảm thấy trời thật xanh, tim thật ấm, cho dù ૮ɦếƭ vì nàng, cũng cam tâm tình nguyện.
Dung Hà cảm thấy mình đã yêu ૮ɦếƭ dưới thân nữ nhân này, mỗi một nơi trên người nàng, đều làm y không nỡ dời môi.
Trên thế gian làm sao có thể có nữ nhân mê người như vậy, sao y lại mê mẫn nàng đến vậy? Y nghĩ mãi mà không ra, cũng không muốn làm rõ.
Thân thể của nàng mềm mại như đám mây, môi của nàng ngọt như mật, ở trước mặt nàng, y không có chút lý trí cũng như lập trường nào, đều muốn kính dâng cho nàng tất cả, chỉ cầu mắt của nàng sẽ luôn nhìn mình, quấn lấy y không bao giờ dời đi.
Đầu lưỡi ấm áp, lướt qua xương quai xanh của nàng, bị khóa lại lại là tim y.
Sau một canh giờ rưỡi, Ban Họa từ trong thùng tắm đi ra, đổi y phục mới, cả người giống như mật đào căng mọng nước, làm nhóm tỳ nữ thấy mặt đỏ tới mang tai, nhịp tim như sấm, hết lần này tới lần khác ngay cả các nàng cũng không biết, vì sao trái tim lại không nghe sai khiến.
"Như Ý. " Ban Họa lười biếng một tay chống cằm, khóe mắt đuôi lông mày mang theo quyến rũ: " Trang điểm cho ta."
"Vâng."
Chải tóc kỹ càng, nàng từ trong hộp lấy ra cây trâm phượng Dung Hà tự tay cắm cho mình ban nãy: "Dùng cây này."
Như Ý nhận cây trâm, bị tay nghề tinh xảo làm kinh ngạc hít sâu một hơi: "Quận Chúa, trâm này thật xinh đẹp."
"Cũng vì nó đẹp, ta mới chọn nó. " Ban Họa tô giữa lông mày một đoá hoa diễm lệ: "Không thì cài nó làm gì?"
Lúc Như Ý chỉnh sửa y phục cho Ban Họa, nhìn thấy cổ nàng có một vết đỏ nhàn nhạt, đỏ mặt nói: "Quận Chúa nói đúng." Nguy hiểm thật, vừa rồi nàng kém chút nhịn không được kiểm tra trên cổ Quận Chúa rồi, nàng nên làm sao đây?
Ban Họa vừa thay xong y phục, trang điểm kĩ, liền nghe hạ nhân nói, Thái Tử tới chơi.
"Hầu Gia đâu?" Nửa canh giờ trước, Dung Hà đã ra ngoài, hiện tại Thái Tử tới chơi, cũng không biết Dung Hà có ở đó hay không.
"Mới vừa có người tìm Hầu Gia, đúng lúc Hầu Gia vừa mới xuất phủ."
"Ta lập tức tới." Ban Họa phủ thêm một kiện áo khoác đỏ đậm, quay người đi ra khỏi điện, bọn hạ nhân phục vụ đuổi theo sát.
"Thái Tử, thuộc hạ nghe ngóng hạ nhân Hầu phủ, Thành An Hầu bây giờ không có trong phủ." Người hầu của Thái Tử đi đến, trên mặt mang theo chút không vui.
"Quân Phách không có ở đây cũng không sao, coi như cô tới bái phỏng biểu muội." Thái Tử ôn hòa cười một tiếng, trên mặt không có chút bất mãn.
"Thái Tử ca ca nhớ ta à?"
Thái Tử quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ban Họa vẻ mặt tươi cười đi đến, sau lưng còn đi theo một đám hạ nhân, giống hệt lúc chưa xuất giá. Sau khi hắn bị giam lỏng ở Đông cung, rất nhiều tin tức bên ngoài không nhận được, nhưng Ban gia thỉnh thoảng tặng đồ đến, mặc dù chỉ là một số rau quả, nhưng phần tâm ý này lại làm hắn cảm động hết sức.
Ít người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, toàn bộ Đại Nghiệp có bao nhiêu người vì hắn là Thái Tử mới tặng đồ?
Chỉ có người Ban gia, mặc kệ hắn đắc thế hay nghèo túng, đều đối với hắn hoàn toàn như trước đây.
Đại khái đây cũng là nguyên nhân phụ hoàng thích người Ban gia đi.
"Họa Họa. " Thái Tử đứng người lên, cười nói: " Gần đây muội ổn chứ?"
"Thái Tử ca ca. " Ban Họa đi vào cửa, làm một đại lễ với Thái Tử, quan sát hắn tỉ mỉ một phen rồi lắc đầu: "Gầy."
Thái Tử cười khổ: "Gần đây khẩu vị không tốt."
"Ai. " Ban Họa thở dài, mời Thái Tử ngồi xuống: "Thái Tử ca ca, ngài có gì cần, triệu ta tiến cung là được, làm gì tự mình chạy đến thế?"
" Không phải ta tới gặp muội, là tới tìm Thành An Hầu đấy. " Thái Tử biết tính tình Ban Họa là có lời liền nói thẳng, cho nên cũng không nói chuyện quanh co lòng vòng với nàng: "Không biết biểu muội phu có đó không?"
"Chàng vừa ra cửa rồi. " Ban Họa gọi tới một hạ nhân: "Ngươi phái mấy người lanh lợi đi tìm Hầu Gia, nói Thái Tử tới chơi, để chàng mau mau trở về."
"Biểu muội không cần như thế. " Thái Tử vội vàng nói: " Biểu muội phu không có ở đây, ta và muội nói mấy câu cũng được, không cần gọi biểu muội phu trở về." d!đ$l^q(đ
"Nếu là người khác, ta cũng lười kêu. " Ban Họa khẽ cười một tiếng: "Huynh đã là biểu ca của chàng, khách quý tới chơi, nào có muội phu không ở nhà."
"Thấy muội sống ở Hầu phủ rất quen, ta cũng yên tâm. " Thấy Ban Họa nói chuyện có sức, nụ cười trên mặt Thái Tử cũng thực tình thêm vài phần: "Vốn ta còn lo lắng muội và Thành An Hầu sống chung không được tốt, xem ra là ta phí công lo lắng một trận rồi."
Nội tâm của hắn có tiếc nuối, khi Họa Họa thành thân, hắn còn bị nhốt ở Đông cung, muốn đích thân nói một câu chúc phúc cũng không thể.
"Sao lại thành phí công lo lắng, huynh là hậu thuẫn của ta, nếu chàng bắt nạt ta, huynh còn phải giúp ta trút giận đó." Ban Họa hùng hốn nói: "Đến lúc đó huynh giúp chàng hay giúp ta đây?"
"Tất nhiên là giúp muội rồi."
Hai biểu huynh muội nói qua một số việc nhà, quan viên bồi Đông cung ngồi ở một bên âm thầm sốt ruột, quan hệ giữa Thái Tử và Phúc Nhạc Quận Chúa tốt như vậy, sao không khiến Phúc Nhạc Quận Chúa thành người mình, đến lúc đó để Phúc Nhạc Quận Chúa thổi một chút gió thoảng bên tai Thành An Hầu, không phải chuyện sẽ thành à?
Hơn nửa canh giờ sau, Dung Hà trở về, y vừa vào cửa liền thỉnh tội với Thái Tử.
"Quân Phách không cần đa lễ. " Thái Tử duỗi tay vịn chặt, không để y hành xong lễ này: "Là ta mạo muội bái phỏng, quấy rầy ngươi."
"Đa tạ điện hạ tha thứ." Dung Hà ngồi xuống bên người Ban Họa, đồng thời lộ ra một nụ cười dịu dàng với Ban Họa.
Ban Họa ngoắc ngoắc đầu ngón tay, sau đó đứng lên nói: "Thái Tử ca ca, hai người trò chuyện, ta đi gọi hạ nhân chuẩn bị bữa tối." d.đ/lee///quyyy/donnnnn
Chờ sau khi Ban Họa rời đi, nụ cười trên mặt Dung Hà mới nhạt thêm vài phần: "Điện hạ, nếu lần này ngài vẫn vì chuyện triều đình mà đến, xin thứ cho vi thần không thể đồng ý."
"Quân Phách..."
"Điện hạ. " Dung Hà đứng người lên làm một đại lễ với Thái Tử: "Vi thần và Quận Chúa vừa thành hôn, đang là lúc bồi dưỡng tình cảm, thực sự không đành lòng tách ra cùng nàng."
Thái Tử trầm mặc xuống, hắn có thể không quan tâm chuyện khác, nhưng chuyện của biểu muội lại không thể không quan tâm.
Một lát sau, hắn mới mở miệng lần nữa: "Ta biết hiện tại để ngươi hồi triều là chuyện khó xử, thế nhưng Đại Nghiệp cần ngươi, bách tính đại nghiệp càng cần ngươi." Hắn đứng người lên, vái chào Dung Hà thật sâu: "Chỗ biểu muội, ta tự mình đi tạ lỗi với nàng, nhưng cầu Hầu Gia giúp cô một tay."
"Thái tử điện hạ!" Quan viên Đông cung kinh hãi nhìn Thái Tử, đường đường là Thái Tử một nước, sao có thể hành lễ với triều thần.
Dung Hà đứng người lên, trả đại lễ cho Thái Tử: "Điện hạ, vi thần có một câu, không thể không nhắc nhở ngài."
Thái Tử đứng lên, thần sắc ôn hòa nhìn Dung Hà: "Hầu Gia mời nói."
" Thân thể bệ hạ suy yếu, Ninh Vương nhìn chằm chằm, cho dù ngài có lòng, nhưng rất nhiều chuyện trong triều, cũng chỉ có thể bất lực."
Thái Tử nghe vậy ngơ ngẩn, không phải hắn không biết, chỉ là giả bộ như không biết, mà những người bên cạnh hắn, cũng không dám đề cập với hắn chuyện này.
"Làm sao ta lại không biết. " Thái Tử cười khổ: "Nhưng chỉ cầu không thẹn với lòng mà thôi."
Dung Hà không nói gì, Thái Tử là người tốt, nhưng không phải một Hoàng Đế tốt. Nếu y là Thái Tử, lúc này sẽ khống chế Ninh Vương lại, đồng thời nhân cơ hội này nắm giữ quyền hành trong triều, quyền lợi Hoàng Đế vô căn cứ, khiến điều kiện bất lợi thành có lợi.
Thế nhưng Thái Tử quá hiếu thuận, quá trung hậu, quá nhu hòa.
Dạng người này, sao đè ép được chuyện lớn nhỏ trong triều, chỉ là si tâm vọng tưởng thôi. d^đ/l/q,đ
" Nếu Thái Tử có tâm, không bằng trước cấp phát đến nơi gặp thiên tai, miễn thuế má hai năm, nhờ vào đó trấn an lòng bách tính?" Ánh mắt Dung Hà bén nhọn nhìn Thái Tử: "Đương nhiên, biện pháp tốt hơn là trách phạt Ninh Vương, để bách tính thiên hạ nhìn thấy thành ý của triều đình."
"Nhưng hắn... Chung quy vẫn là đệ đệ của ta. " Thái Tử khó xử nói: " Nếu xử trí hắn, trong lòng phụ hoàng và mẫu hậu sẽ khổ sở."
Sắc mặt Dung Hà càng thêm đạm mạc: "Nếu Thái Tử đã rõ ràng tất cả, còn để vi thần hồi triều làm gì đây?"
Bùn nhão không thể trát nổi tường, hết lần này tới lần khác còn muốn y đến đỡ, y không phải thần tiên.
Coi như là thần tiên, cũng không muốn dính một tay bùn nhão tự mình ấm ức.
Y muốn, không phải là một mặt tường nát.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc