Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế - Chương 120

Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

"Công Chúa nói là tin đồn ngoài cung về con riêng à?" Cuối cùng Ban Họa đã hiểu dụng ý An Nhạc Công Chúa mời nàng làm khách:"Ta bảo làm sao hôm nay tỷ cố ý mời ta đến xem mỹ nhân, thì ra là vì chuyện này."
Trên mặt An Nhạc Công Chúa có chút xấu hổ, nàng cười bồi nói: "Là tỷ tỷ không phải, lấy trà thay R*ợ*u bồi tội với muội, muội đừng giận ta."
"Ta và tỷ tình cảm tỷ muội nhiều năm, tỷ có lời gì cứ nói thẳng với ta. " Ban Họa bất đắc dĩ cười một tiếng: "Những tin đồn này đều chả ra sao, chính Dung Hầu Gia cũng cảm thấy hoang đường, cũng không biết là ai nghĩ ra được. Bệ hạ tặng hành cung kia, không phải vì Dung Hầu Gia, mà là vì ta. Tỷ quên rồi ư, lúc trước khi hành cung vừa xây xong, ta và bệ hạ đã nói những gì?"
"Làm sao ta nhớ muội nói gì chứ. " An Nhạc Công Chúa tức giận nói: "Từ nhỏ phụ hoàng đã thích muội, phụ hoàng cũng thích nói chuyện với muội, nhiều lời như vậy ta làm sao ta nhớ hết."
"Khi đó bệ hạ hỏi ta, có thích hành cung kia hay không."
"Ta nói rất thích, nói hành cung rất tốt, chờ ta lớn rồi, nên ở một nơi đẹp như thế."
Khi đó Vân Khánh Đế kiên trì xây hành cung này, gây nên không ít phản đối của mọi người. Nhưng tính tình Vân Khánh Đế là người khác càng phản đối lại càng muốn làm, cho nên xây hành cung càng xa hoa, tinh xảo hơn.
Hành cung xây xong rồi, Vân Khánh Đế hỏi nàng, hành cung này có đẹp không.
Nàng nói rất tốt, mình rất thích, sau này mình muốn ở một nơi đẹp như thế.
Vân Khánh Đế thật vui vẻ, còn khen nàng có ánh mắt, giống như ông.
Chuyện này đã qua mười năm, nàng vẫn chưa quên. Bởi vì nàng còn nhớ rõ, lúc Vân Khánh Đế hỏi nàng vấn đề này, trong đôi mắt mang theo không cam lòng và phẫn nộ.
Từ đó về sau nàng đã hiểu, Vân Khánh Đế là một người không thích người khác chất vấn ông, coi như lời thật thì khó nghe, cũng cần lựa chọn phương thức chính xác, không thì sẽ hoàn toàn ngược lại. Chỉ tiếc nàng hiểu đạo lý, rất nhiều quan viên triều Đại Nghiệp lại không rõ, nhất định phải lấy tiêu chuẩn minh quân ngàn năm khó gặp mà đối đãi Vân Khánh Đế, đây không phải tự tìm phiền toái sao?
Cho nên có đôi khi nàng cảm thấy bộ phận quan viên nào đó không biết nói chuyện, rõ ràng có thể dùng thủ đoạn uyển chuyển đến thay đổi ý nghĩ của Vân Khánh Đế, hết lần này tới lần khác dùng thủ đoạn trực tiếp nhất, mãnh liệt nhất làm chuyện trở nên rất tồi tệ, tính tình thẳng như vậy, nếu gặp phải một đại hôn quân, ắt hẳn bọn họ sống không quá ba năm. Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Thì ra là vì vậy." An Nhạc Công Chúa chợt nhớ tới, năm đó hành cung xây xong, phụ hoàng dẫn theo phi tần được sủng ái trong hậu cung và Công Chúa đi du ngoạn hành cung, lúc ấy Họa Họa cũng có mặt, phụ hoàng quả thực hỏi nàng những lời này, Họa Họa trả lời cái gì nàng không nhớ rõ lắm rồi, chỉ biết tâm tình phụ hoàng ngày đó rất tốt, không đến mấy ngày liền cho Họa Họa tước vị Hương Quân.
Khi đó Họa Họa mới bao nhiêu tuổi?
Sáu tuổi? Bảy tuổi? Tám tuổi?
Tiểu hài tử mấy tuổi, không cần trưởng bối trong nhà mời phong, thì có tước vị, trên triều Đại Nghiệp rất hiếm thấy, cũng làm cho tất cả mọi người Kinh Thành thấy được trình độ Họa Họa được sủng ái. Đến mức từ đó về sau, trong Kinh Thành không người nào dám đắc tội Họa Họa, coi như trong lòng có nhiều bất mãn đi nữa, cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
"Phụ hoàng quả nhiên sủng ái muội. " An Nhạc Công Chúa cảm khái thở dài một tiếng: "May mắn muội không phải nữ nhi của phụ hoàng, không thì không đến lượt ta."
Ban Họa nghe vậy cười: "Tỷ tỷ đừng đùa như thế, ta sợ đến ngày mai, lời đồn liền biến thành ta là con gái riêng của bệ ha đấy."
An Nhạc bị lời này của Ban Họa chọc cho cười ra tiếng, xác định Dung Hà không phải con riêng của phụ hoàng, nàng âm thầm yên lòng. Chính nàng cũng hiểu rõ, nếu như Dung Hà thật sự là hài tử của phụ hoàng, chỉ cần phụ hoàng đồng ý để y nhận tổ quy tông, như vậy thiên hạ này sẽ không còn của hai huynh đệ đồng bào nhà mình.
Huynh đệ của mình có bao nhiêu bản lĩnh nàng rất rõ ràng, Thái Tử và Trữ Vương, so ra đều kém Thành An Hầu.
An Nhạc Công Chúa giữ Ban Họa lại dùng cơm trưa, hầu hạ hai người dùng cơm tất cả đều là mỹ tỳ tuấn nam, nhạc công thay họ đàn tấu cũng có mặt, hắn ta bưng bầu R*ợ*u rót R*ợ*u thay An Nhạc, Ban Họa không thích uống R*ợ*u, cho nên không cần hắn ta hầu hạ.
"Họa Họa. " Dùng xong cơm, An Nhạc Công Chúa lấy ra một cái hộp đưa đến trước mặt Ban Họa: "Cái này chuẩn bị vì muội, mong sau khi muội thành thân cùng phu quân sẽ *** như mật, bạc đầu không rời."
"Công Chúa hà tất phải như vậy. " Ban Họa nhìn An Nhạc: "Không phải tỷ đã tặng ta rất nhiều đồ rồi sao?"
"Những cái kia đều theo quy củ để người khác nhìn thôi, cái này mới là tỷ tỷ cho muội muội đấy. " An Nhạc Công Chúa cười nói: " Ta biết muội không thiếu những thứ này, nhưng đây cũng là một phen tâm ý của ta, muội đừng ghét bỏ."
Ban Họa nghe nói như thế, cũng không chối từ nữa, cầm lấy hộp nói: "Nếu tỷ tỷ thực lòng tặng, ta làm muội muội, nên nhận lấy nó, đa tạ tỷ tỷ."
An Nhạc Công Chúa cười, Ng'n t sơn vẽ nắm cổ tay nàng: "Muội... nhất định phải thật tốt."
Nàng không thể gả cho nam nhân tốt, sau khi phò mã ૮ɦếƭ, luôn ở phủ Công Chúa trải qua thời gian tự tại, dù vậy, nàng vẫn hi vọng Ban Họa tìm được một người tri tâm, mà không phải một tên ngụy quân tử biết mặt không biết lòng.
"Tỷ tỷ yên tâm, ta chắc chắn sẽ tốt. " Ban Họa cười nói: " Huống chi chúng ta là nữ tử, một thân hạnh phúc cũng không đơn giản chỉ gắn bó trên người một nam nhân, nếu chàng đối xử với ta không tốt, ta sẽ tự đối tốt với mình, không có gì là không được cả?"
"Muội nói đúng. " An Nhạc Công Chúa cười nói: " Quả thực không có gì to tát."
Sau khi về đến nhà, Ban Họa mở hộp An Nhạc Công Chúa đưa cho, bên trong có hai tấm khế đất, còn có một chồng ngân phiếu tiền trang lớn nhất triều Đại Nghiệp.
Quả nhiên địa sản* và bạc mới là đồng tiền mạnh nhất.
*đất đai sở hữu.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, hai mươi hai tháng chạp, phủ Thành An Hầu nhấc từng đống từng đống sính lễ đến phủ Tĩnh Đình Công, người qua đường nhìn đồ được nhấc, nhịn không được hít sâu một hơi, Thành An Hầu vì cưới được tức phụ này, thật đúng là bỏ hết cả tiền vốn rồi, cứ như đang chuyển nhà vậy?
Có người nhàn rỗi nhàm chán, cố ý ngồi xổm ngoài cửa lớn phủ Tĩnh Đình Công đếm số lễ vật mà Dung gia đưa đến phủ Tĩnh Đình Công, kết quả hắn ta ngồi xổm ở cửa chính ròng rã một canh giờ, đội ngũ đưa sính lễ còn chưa dừng lại, hắn ta chà chà hai chân cóng đến ૮ɦếƭ lặng của mình, cảm khái nói với bằng hữu đi cùng: " Vị Phúc Nhạc Quận Chúa này nhất định có dung mạo tựa thiên tiên."
" Sao ngươi biết?"
" Nếu không phải dung mạo nàng tựa thiên tiên, nam nhân nào chịu tốn nhiều vốn liếng như thế cưới nàng?"
Đám người xem náo nhiệt cùng nhau trầm mặc, đống sính lễ này nhìn thôi đã thấy dọa người, bọn họ đều là nhân sĩ sống ở Kinh Thành, coi như đã thấy qua việc đời đấy, nhà phu quân đưa sính lễ hào phóng như vậy, lại chưa từng thấy qua.
"Không phải nói phủ Thành An Hầu là thư hương thế gia à, sao tặng đều là châu báu đồ trang sức, các loại đồ cổ quý hiếm vậy?"
"Đại khái là... Hợp ý?"
"Lời này có lý."
Người Ban gia đều thích những thứ này, đưa châu báu đồ trang sức rất dễ lấy lòng họ.
Hai mươi bảy tháng chạp, nhà gái phơi đồ cưới, gia đình quan hệ tốt với nhà gái đều phái nhi nữ, nữ quyến thân thể khỏe mạnh, song toàn trong nhà đến đây chúc phúc, thuận tiện cũng xem người nhà mẹ đẻ vì tân nương tử chuẩn bị bao nhiêu đồ cưới.
Không xem thì không nói, xem rồi làm mọi người giật mình kêu lên. Cho dù biết rõ Ban gia yêu thương nữ nhi, cũng có chút giật mình, hồi môn này, chẳng phải quản gia đã dọn đi một nửa rồi sao?
"Tỷ tỷ." Một vị thân thích chi nhánh của Ban gia nhịn không được nói: "Ngươi sắp xếp như vậy, Thế Tử có từng ý kiến gì không?"
"Hắn có thể có ý kiến gì?" Âm thị cười nói: " Hắn đau lòng vì tỷ tỷ này bao nhiêu, các ngươi cũng không phải không biết. Nếu không phải ta ngăn đón, hắn còn muốn nhét thêm đồ vào đó."
Nghe nói như thế, trong lòng các nữ quyến lại là một trận hâm mộ. Các nàng cũng có người nhà mẹ đẻ, huynh đệ nhà mẹ đẻ cho dù đối tốt với các nàng, cũng không nỡ để đồ tốt cho các nàng, dù sao cũng là nữ nhi gả ra ngoài, làm sao mà quan trọng bằng nhi tử chứ?
Cô nương được Đế Hậu coi trọng, được phụ mẫu huynh đệ lệch sủng, đời trước tu bao nhiêu phúc phận, mới lấy được thiện quả kiếp này?
"Thế Tử thật là một đệ đệ tốt." Vị phu nhân chi nhánh nghe thấy thế, thì không cần phải nhiều lời nữa. Đương sự không có ý kiến, bà ta là người ngoài lại nói nhiều, chính là không thức thời rồi.
"Các ngươi chỉ lo xem tờ đơn đồ cưới. " Chu phu nhân cười nói: " Vẫn nên đi xem tân nương tử thôi, qua hôm nay, tiểu cô nương sẽ biến thành Thiếu nãi nãi rồi."
"Cũng không phải, mau mau mời tân nương tử ra mới là chính sự."
Một đám người đang ồn ào, Ban Họa mặc váy buộc eo màu đỏ tươi. Nàng ở ngoài cửa đã nghe được lời mấy nữ quyến này nói, nàng tự nhiên hào phóng thi lễ với các nàng: "Bái kiến các vị Thái Thái phu nhân."
"Thôi thôi thôi, Quận Chúa mau mau đứng lên. " Chu phu nhân cách Ban Họa gần nhất đưa tay đỡ nàng dậy, cười nói: " Hay cho tiêu chí mỹ nhân tuyệt sắc, quả nhiên là tiện nghi Thành An Hầu rồi."
"Ngươi đừng nói nữa, nói tiếp thì Hầu phu nhân sẽ luyến tiếc nữ nhi, đợi ngày mai tân lang tới cửa tìm không thấy tân nương tử, còn không phải sẽ tìm đến làm phiền ngươi?" Tính tình Phu nhân Diêu Thượng Thư là một người thẳng thắn, bà đi đến bên cạnh Ban Họa, cười tủm tỉm nói:"Chỉ tiếc ta không thể sinh muộn mấy chục năm, cũng thật tiếc ta thân là nữ nhi, không thì ngày mai làm tân lang không phải là Thành An Hầu rồi."
Bà nói ra lời này, làm không ít phu nhân cười lên, bầu không khí trở nên càng thêm náo nhiệt.
Ánh mắt Ban Họa xuyên qua đám nữ quyến đang cười, rơi xuống trên người Âm thị.
Khóe môi Âm thị đang cười, dịu dàng nhìn nàng, cứ như nàng là bảo bối trân quý nhất thế gian, không nhìn kĩ sẽ bay đi mất.
"Mẫu thân. " Trong lòng Ban Họa run lên, hốc mắt có chút nóng. Chu phu nhân nắm tay nàng đi đến trước mặt Âm thị, nhỏ giọng nói: " Ngày mai là ngày tốt lành bệ hạ tự mình chọn."
Khóe môi Âm thị khẽ cong: "Đúng vậy, ngày tốt lành, trong lòng ta rất vui."
Hai mươi tám tháng chạp, tuyết lớn tan ra, ánh nắng vàng chói vẩy khắp mặt đất, tảng băng trong suốt phản xạ ra ánh sáng đủ mọi màu sắc, toàn bộ Kinh Thành cực kỳ xinh đẹp.
Ban Họa đứng bên cửa sổ, nhìn cây lựu bên ngoài viện, ánh sáng phản xạ trên nhánh cây, không có một chiếc lá.
"Quận Chúa, ngài nên trang điểm."
Ban Họa quay đầu, trong khay bọn nha hoàn bưng, để mũ phượng và khăn quàng vai*, trâm cài hồng ngọc, cực đỏ, cực đẹp.
*một phần trong lễ phục phụ nữ quý tộc Trung Quốc, thời xưa
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc