Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế - Chương 117

Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

"Bệ hạ. " Hoàng Hậu buông danh mục quà tặng xuống: "Tin đồn này đối với ngài và Thành An Hầu đều không phải là chuyện tốt, thiếp thân nghỉ, nên làm sáng tỏ."
Vân Khánh Đế lại cảm thấy, chỉ có khi ông xem Dung Hà như con ruột mà đối đãi, mới có thể thoát khỏi cơn ác mộng kia. Thân ở địa vị cao, lại không thể có một thân thể khỏe mạnh, Vân Khánh Đế giống như rất nhiều Đế Vương hoang đường trong lịch sử, sợ hãi cái ૮ɦếƭ, sợ hãi già yếu, hùng tâm tráng chí và hắc bạch phân minh lúc tuổi còn trẻ đều hóa thành hư không, chấp niệm duy nhất chính là thân thể cường tráng và trường thọ.
"Giải thích thì có ích lợi gì, những người này sẽ chỉ coi trẫm đang che giấu. " Vân Khánh Đế hoàn toàn thất vọng: "Thanh giả tự thanh, Hoàng Hậu không cần để ý."
Hoàng Hậu mấp máy môi, rủ mí mắt xuống: "Thiếp thân đã biết."
Năm đó Lâm thị, xác thực đẹp đến mức giống như hoa lan trong cốc vắng, cho dù là nữ nhân gặp, cũng sẽ nhịn không được sinh lòng thương tiếc. Lâm thị vốn là thân biểu muội của bệ hạ, nhưng vì ân oán đời trước, làm bà tuổi nhỏ chịu không ít ấm ức.
Tục truyền trước khi bệ hạ thành thân cùng bà, có ngưỡng mộ một nữ tử trong lòng, mặc dù sau khi bọn họ thành thân, bệ hạ chưa bao giờ nhắc tới nữ nhân này, nhưng Hoàng Hậu như cũ không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ nữ tử kia chính là Lâm thị? Cho nên bệ hạ mới không thể lấy bà ấy, thậm chí không thể lộ ra tâm ý?
"Hoàng Hậu. " Hoàng Đế cho là mình nói lời đã đủ rõ, Hoàng Hậu nhất định sẽ không hiểu lầm: "Cuộc hôn sự giữa Thành An Hầu và Họa nha đầu rất quan trọng với trẫm, thân thể trẫm không dùng được, hết thảy tất cả phải dựa vào ngươi quan tâm nhiều hơn."
"Bệ hạ yên tâm." Hoàng Hậu cúi đầu giúp Vân Khánh Đế chỉnh lý tờ danh sách trên bàn: "Cuộc hôn sự này sẽ không có sự cố đâu."
Lấy trình độ sủng ái nữ nhi của Ban gia, cũng không có khả năng để cuộc hôn sự này sai lầm.
Quận Chúa Ban gia từng có bốn vị hôn phu rốt cục nhanh phải xuất giá rồi.
Tin tức này truyền khắp Kinh Thành, có nam nhân hâm mộ vận tốt của Thành An Hầu, có nữ nhân hâm mộ vận tốt của Ban Họa, còn có người tâm tính quỷ dị nhàn rỗi không chuyện gì làm, hâm mộ Dung Hà có hai người cha.
Một số người mặc dù suy đoán qua lại những khả năng chuyện xưa **** kia, nhưng trên mặt lại bày biện vô cùng nghiêm túc đứng đắn, lôi kéo cờ hiệu quan tâm triều chính, tính lấy khả năng bệ hạ nhận "Con riêng" này về, nếu bệ hạ thật nhận nhi tử này, hoàng vị có thể biến thành Dung Hà đến ngồi không?
Suy nghĩ một chút hiện tại Trữ vương làm việc bừa bãi, còn có Thái Tử tính cách hơi mềm yếu, không ít quan viên thực tình quan tâm thiên hạ Đại Nghiệp lại đột nhiên cảm giác được, nếu Thành An Hầu thật sự là huyết mạch Tưởng gia, để y tới làm Hoàng Đế, đúng là lựa chọn tốt nhất. Chí ít bọn họ không cần lo lắng Hoàng Đế vì mang tai mềm, sẽ tin vào sàm ngôn của gian thần, cũng không cần lo lắng Hoàng Đế làm việc toàn bằng tâm ý, đối đãi triều thần không đánh thì mắng, không thèm để mệnh bách tính trong lòng.
"Cái này sao có thể. " Ban Họa nghe xong Ban Hằng nói bát quái, nhịn không được cười ra tiếng: "Cái này đều là lời đồn lung tung, chàng tuyệt không thể nào là hài tử của bệ hạ."
" Cũng không nhất định, tỷ xem bệ hạ đối tốt với Thành An Hầu bao nhiêu, những năm này một mực đề bạt hắn, sau khi song thân và huynh trưởng của hắn qua đời, không chỉ không để hắn kế thừa giảm tước vị, còn cho người nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu chiếu cố hắn, " Ban Hằng vốn cũng cảm thấy lời đồn đại này cực kỳ hoang đường, thế nhưng tin đồn càng truyền càng mạnh, mà những người này nói đều có mắt có mũi, bởi vì tiền duyên, cái gì hiện tại, hắn cũng nhịn không được tin tưởng. " Nếu không phải cha ruột, sẽ đối tốt với một nhi tử của triều thần như vậy?"
"Đệ đã quên, phụ thân Dung Hà đảm nhiệm làm thư đồng cho bệ hạ khi ông còn là Thái Tử?" Ban Họa nghĩ nghĩ: "Có lẽ vì đoạn tình cảm này, ông mới cố ý chiếu cố Dung Hà.”
"Tỷ tin ư?" Ban Hằng nhíu mày nhìn Ban Họa, với lý do thoái thác này của nàng rất không tín nhiệm. Nếu bệ hạ là người nhớ tình cũ như thế, năm đó khi huynh trưởng Dung Hà còn sống, ông thậm chí lấy lý do hiếu kỳ chưa qua, luôn không cho Dung gia đại lang thừa kế tước vị, kết quả Dung đại lang vừa ૮ɦếƭ, còn chưa đến bốn chin ngày, ý chỉ để Dung Hà thừa kế tước vị liền ban xuống, hơn nữa còn là cùng phụ thân hắn, là Bá tước.
Dựa theo quy củ Đại Nghiệp bọn họ, tử tôn kế thừa tước vị trưởng bối, cũng phải hàng nhất đẳng đấy. Nếu người nhà này không nhận được hoàng gia chào đón, cấp hai ba cũng có khả năng. Làm Hoàng Đế, đều tương đối keo kiệt với đồ vật hiếm có như tước vị, làm sao hào phóng như vậy?
Ban Hằng thậm chí cảm thấy, nguyên nhân Dung đại lang tráng niên mất sớm, có một nửa đều do Vân Khánh Đế kéo lấy tước vị không cho hắn.
"Đây không phải vấn đề tin hay không tin, mà Dung Hà không thể nào là con riêng Vân Khánh Đế. " Ban Họa không giảng đạo lý với Ban Hằng, đứng lên nói: "Đừng nghe những lời đồn đại bên ngoài, vốn đã choáng váng, nghe vào càng choáng váng hơn."
Ban Hằng:...
"Tỷ đi đâu vậy?"
"Ta đi gặp con riêng của Hoàng Đế trong miệng đệ một lần." Ban Họa cầm áo choàng lông chồn, liền phải xuất môn.
"Tỷ." Ban Hằng gọi lại Ban Họa: "Tỷ và Dung Hà thật muốn thành thân trước giao thừa?"
"Thời gian không phải đã định rồi sao?" Ban Họa đứng trước gương đồng lớn, đối mặt tấm gương buộc lại dây áo choàng, trên mặt cũng không có bài xích với cuộc hôn sự: "Bệ hạ vội vã muốn chúng ta thành thân, chúng ta còn có thể kéo sao?"
"Trước đó nói xong tháng hai là ngày tốt lành, quay đầu lại trước thời hạn hai tháng, bệ hạ vội vã như vậy cuối cùng có mưu đồ gì?" Trong giọng nói Ban Hằng có chút bất mãn.
"Có lẽ cầu xung hỉ?" Ban Họa trêu tức nói: " Dân gian không phải hay nói thế sao? Trưởng bối trong nhà bị bệnh, liền để hậu bối thành thân mang đến hỉ khí cuốn đi bệnh khí."
"Đó là muốn hậu bối thành thân mới được, tỷ và Dung Hà không phải nhi tử hay nữ nhi của bệ hạ, xông hỉ gì chứ?" Ban Hằng khịt mũi coi thường với lời nói trò đùa không đáng tin cậy của tỷ hắn: "Bên ngoài còn có tuyết rơi, tỷ đừng cưỡi ngựa."
"Biết rồi. " Ban Họa kéo cửa phòng ra, quay đầu nói với Ban Hằng: " Ừ, đệ đừng quên luyện quyền pháp một lần."
"Được được được, tỷ nhanh đi gặp vị hôn phu đi. " Ban Hằng khoát tay áo, hiển nhiên không có hứng thú với luyện quyền cước cực. Dù sao Dung Hà chỉ là một thư sinh yếu đuối, sau này y dám làm chuyện có lỗi với tỷ hắn, thân công phu quyền cước này của hắn, làm sao cũng có thể đánh thắng Dung Hà cả? d.đ.l.q.đ
Tuyết Kinh Thành thường rất lớn, cộng thêm đã rơi vài ngày rồi, người đi đường ít đi rất nhiều hơn trước, Ban Họa ngồi trong xe ngựa mềm mại ấm áp, trong tay còn cầm lò sưởi cầm tay, nghe tiếng chuông treo trên xe ngựa linh đinh lang đang, nàng có chút không kiên nhẫn xốc rèm cửa sổ xe lên.
Người đi trên đường phố, tay đang run lẩy bẩy, có bán than, có bán dầu, còn có bán tranh tết lông, nàng thở ra một hơi khí trắng, giật mình, lại sắp qua một năm nữa rồi.
Trong góc còn có đồng nam đồng nữ trên đầu cắm cỏ đánh dấu, bị người ta lấy ra mua bán, Ban Họa dời ánh mắt, buông rèm xuống.
Gần đây Kinh Thành càng ngày càng nhiều người bắt đầu buôn bán hài tử, nàng nhíu mày, ngay cả Kinh Thành còn như thế, những nơi khác thì khó khăn cỡ nào?
Phủ Thành An Hầu cách phủ Tĩnh Đình Công cũng không quá xa, khi xe ngựa sắp đến phủ Thành An Hầu, liền ngừng lại. Ban Họa vén rèm xe lên nhìn thoáng qua: "Tại sao lại đứng ở đây?"
"Quận Chúa, phía trước ngừng mấy cỗ xe ngựa, chỗ này bị chặn."
Ban Họa vén rèm xe lên đi ra xe ngựa nhìn lên, cũng không phải ngừng mấy cỗ xe ngựa, nhìn quy chế những xe ngựa này, phẩm cấp người ngồi xe ngựa chỉ sợ cũng không quá thấp. Nàng đưa lò sưởi cầm tay cho hộ vệ, từ tay nha hoàn nhận một lò sưởi cầm tay khác, giẫm lên băng ghế đi xuống xe ngựa, nhìn trên mặt đất tuyết bị dẫm đến bẩn, xem ra người đến phủ Thành An Hầu còn không ít.
"Thôi, nên về đi." Ban Họa không thích liên hệ với những người này nhất, quay đầu định trở về.
"Tiểu nhân bái kiến Quận Chúa." Một gã sai vặt mặc áo xanh đi chầm chậm đến trước mặt Ban Họa, cung cung kính kính làm một đại lễ với nàng: "Mời ngài vào trong."
Ban Họa đứng trên ghế ngựa, giơ cằm về mấy cỗ xe ngựa kia: " Lúc này Hầu Gia nhà các ngươi có thời gian ư?"
"Lúc này người khác tới, chưa chắc có thời gian, nhưng là ngài tới, thì nhất định là có thời gian rồi. " Trên mặt gã sai vặt mang nụ cười nịnh nọt: "Hầu Gia đã sớm ban mệnh lệnh xuống, nếu Quận Chúa đến, trước tiên nhất định phải đón ngài vào, nếu có chút lười biếng, liền để chúng tiểu nhân tự mình thu xếp hành lí rời đi Hầu phủ."
"Nói hươu nói vượn. " Ban Họa cười nóiL " Hầu Gia nhà các ngươi, là người không nói lý như vậy sao?"
"Hầu Gia bình thường rất phân rõ phải trái, thế nhưng gặp chuyện liên quan đến ngài, liền không thèm chú trọng ngay. " Gã sai vặt sờ đầu ngượng ngùng cười cười, hắn quay đầu mắt nhìn tỳ nữ bung dù cho Ban Họa, vội vàng cúi đầu xuống không dám nhìn nhiều, nha hoàn bên người Quận Chúa đều có dung nhan xuất sắc như vậy, làm người ta nhìn thấy ngay cả mắt đều sáng lên.
Dung Hà ngồi trong chính sảnh, nói câu được câu mất với mấy vị đại nhân. Mấy vị này trước mắt, đều tương đối ủng hộ Thái Tử, sau khi Thái Tử bị giam lỏng tại Đông cung, mấy vị đại nhân này một mực bôn tẩu vì Thái Tử, cho đến khi Trữ vương trắng trợn chèn ép quan viên phe Thái Tử, bọn họ mới có thu liễm lại.
Ý đồ những người này đến không cần mở miệng, Dung Hà đã hiểu, đơn giản nghe những lời đồn đại bên ngoài nói, muốn y là "Con riêng" giúp đỡ Thái Tử chính thống nói tốt trước mặt Hoàng Đế mà thôi. Dung Hà cảm thấy những người này có chút buồn cười, khó trách Thái Tử dưỡng thành tính tình như thế, thì ra là bị bóng người bên cạnh vang vọng.
Trữ Vương bây giờ thế lớn, bọn họ không nghĩ làm sao thu dọn Trữ vương, chỉ biết tìm người bốn phía thay Thái Tử cầu tình, đầu óc này không biết làm sao lớn lên? Dùng thủ đoạn tốt nhất, nên kéo Trữ vương xuống ngựa, hoặc nghĩ biện pháp để bệ hạ thất vọng với Trữ vương, bọn họ lại đi giúp Thái Tử cầu tình, nghĩ để bệ hạ thả Thái Tử ra sao?
Nhìn tới nhìn lui, người trong phe Thái Tử, người có thủ đoạn tốt nhất vẫn là Thạch Sùng Hải, chỉ tiếc ông ta quá mức đắc ý, nhắm trúng bất mãn của Vân Khánh Đế, bây giờ muốn giúp Thái Tử mà lực không đủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trữ Vương vung uy phong trên triều đình.
" Dáng vẻ Thành An Hầu đường đường, có danh tiếng quân tử bên ngoai, Thái Tử thường tán dương Hầu Gia trước mặt chúng thần. " Một vị quan viên nói: " Đồng thời tôn sùng tài văn chương của Hầu Gia không thôi."
Những người này ba câu nói không rời Thái Tử, mặc dù Dung Hà rất cảm giác động bọn họ trung tâm với Thái Tử, nhưng mặt không thay đổi chút nào.
"Hầu Gia. " Quản gia đi đến: "Phúc Nhạc Quận Chúa đã đến."
Dung Hà nghe vậy buông chén trà trong tay xuống, đứng dậy nói với quan viên đang ngồi: "Các vị đại nhân, vị hôn thê của Dung mỗ đã đến, chư vị đại nhân ngồi tạm một lát, Dung mỗ đi một chút sẽ trở lại."
Mấy vị đại nhân coi như da mặt dù dày, cũng không tiện cắt ngang người ta ở chung cùng vị hôn thê, mặc dù bọn họ thấy Dung Hà không có nhả câu nào nói thay Thái Tử cầu tình, nhưng chí ít cũng không từ chối, đủ để bọn họ ôm hi vọng trong lòng.
"Chúng ta cáo từ."
"Chư vị đại nhân mời, không nên khách sáo."
Một phen cáo từ xong, rốt cục mấy vị đại nhân vẫn đi ra đại môn. Bọn họ đi không bao xa, liền thấy một đoàn người từ cửa chính đi đến, nữ tử cầm đầu mới chỉ mười bảy mười tám tuổi tuổi, trên người mặc áo choàng tuyết trắng, hoà làm một với màu tuyết. Một đám mỹ tỳ ✓ú nuôi vây quanh nàng, giống như thần tiên phi tử xuất hành, khí phái phi phàm.
"Cái đó là..." Quan viên cầm đầu dừng bước lại, quay người nói với mấy người sau lung: " Chúng ta chờ một chút rồi đi qua."
Đây là chờ mấy người Ban Họa đi qua, bọn họ mới đi ra. Quản gia đưa bọn họ ra ngoài cúi đầu xuống, cúi đầu cung kính đứng phía sau bọn họ.
Nào biết được Ban Họa đang chuẩn bị đi qua lại thấy họ, nàng dừng bước lại, lấy mũ áo choàng đội ở trên đầu xuống, hơi nhẹ gật đầu với mấy vị đại nhân này. Mấy vị đại nhân thụ sủng nhược kinh* chắp tay đáp lễ, cho đến khi Ban Họa đi qua, mới chậm rãi lấy lại tinh thần.
*Được sủng ái mà lo sợ.
Bọn họ lại thăm dò trông qua, liền thấy Dung Hầu Gia đã đến đón Phúc Nhạc Quận Chúa, tuấn nam mỹ nữ, quả nhiên là ao ước của người bên ngoài.
"Chư vị đại nhân, mời." Quản gia cười híp mắt làm một động tác mời với mấy người.
Mấy vị đại nhân lấy lại tinh thần trong, vội vàng cười đi ra đại môn Dung gia. Ra cửa rồi, bọn họ mới cười khổ tạm biệt lẫn nhau, ngoài ra, không còn làm gì được.d^đ/[email protected],đ
Toàn bộ Kinh Thành đều biết bệ hạ nhìn trúng hôn lễ này, cho nên nhà có người lui tới cùng Ban gia, lại đưa thêm trang lễ, đều bỏ hết cả tiền vốn. Gì mà châu báu đồ trang sức, bản vẽ cổ tịch, đều được đưa đến Ban gia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc