Sủng Thiếp Ở Vương Phủ - Chương 208

Tác giả: Giả Diện Đích Thịnh Yến

Về chuyện lập hậu, trên triều đình sôi sục, Tấn An đế lại thủy chung không tỏ thái độ.
Phía dưới có đại thần dâng tấu, hắn liền nghe , sau khi nghe xong cũng không nói gì, nghiêng đầu ném ở sau đầu.
Lén lút nghị luận ào ào, nói cái gì cũng có dù sao thì là không có yên tĩnh qua.
Ở nơi này còn phát sinh một sự kiện.
Sự tình nói từ ngày đó - -(Soái- Đào Quân Trang- 08/09/2018)
Tháng hai thời tiết cuối cùng mặc dù trời vẫn lạnh, nhưng có thể thấy chút mặt trời.
Hôm nay quan lại được nghỉ phép, kiệu trên đường so với bình thường ít hơn nhiều, nhưng ngõ bên phía tay lại thập phần ầm ĩ.
Nơi này gần ngoài thành.
Ở tại đây phần lớn đều là quan phẩm cấp khá thấp.
Ngõ sâu, cửa nhà gần, một tòa nhà to khó kiếm thuyết minh ở kinh thành định cư không dễ.
Nên mấy tòa nhà ở đây hể có ai bán là cơ hồ trong nháy mắt liền bị mua mất.
Có một ít quan viên vì mệt mỏi mỗi ngày giờ mão phải đi làm, tự nhiên là ráng tìm cách ở gần để mỗi ngày qua nha môn có thể tiết kiệm không ít thời gian.
Các tòa nhà ở đây so với ngoài thành đắt hơn không ít.
(Soái- Đào Quân Trang- 08/09/2018)
Lúc này trước cửa Mao gia có một cặp trung niên đang khắc khẩu làm mấy hộ quanh đây vây xem.
Đến cùng cũng là quan lại nên còn chú ý ảnh hưởng sao có thể đứng ở bên ngoài cho người xem.
Nhìn như yên tĩnh nhưng bên trong cổng lớn đều có khe hở, còn phía sau cửa là chủ nhà và đầy tớ .
Phu thê khắc khẩu này nam nhân họ Mao làm Ngự sử.
Ngự sử rất nghèo, phẩm cấp thấp, bổng lộc ít.
Đương nhiên đây là cực ít, hiện nay làm quan có ai liêm khiết, nhưng Mao ngự sử chính là người đó.
Mao ngự sử không chỉ nghèo kiết hủ lậu, tính tình còn vừa thối lại vừa cứng, trong triều xưng tên quỷ kiến sầu, chuyên gia bắt bớ.
Bất quá thân là Ngự sử, ông ta vốn là có thể giám sát triều đình, cùng chư hầu, quan lại khác chán ghét ông ta cũng không có biện pháp.
Có người nói Mao ngự sử không sợ trời không sợ đất, hoàng đế lão tử có sai ông cũng dám nói, đại khái thiên hạ này không có người hắn sợ .
Trên thực tế cũng không phải không có e ngại, thê tử Mao phu nhân là khắc tinh của ông ta.
Mao ngự sử ở kinh thành nổi danh, không chỉ vì bản thân ông tính vừa thối lại vừa cứng, mà còn là vì bởi ông ta sợ vợ.
Lần này chuyện lập hậu Mao ngự sử xem như là thành viên tích cực, cũng không phải ông ghét bỏ Ngọc Nương thân phận thấp mà ông phản đối là vì Ngọc Nương dựng thân bất chính, là mê hoặc chủ tử mới từng bước một ngồi trên vị trí Tấn Vương phi.
Mao ngự sử cổ hủ thật không thích nhất là loại người này.
Kỳ thật ai cũng nghĩ thế nếu không phải nàng mê hoặc chủ tử, thì một hầu thiếp sao có thể ngồi đường đường lên vị trí thân vương phi? Thậm chí Tấn An đế khi vẫn là vương gia cũng bị ông ta lên án , cho rằng Tấn Vương tham luyến nữ sắc.
(Soái- Đào Quân Trang- 08/09/2018)
Tại Mao ngự sử nghĩ hoàng hậu chính là nhất quốc chi mẫu, làm mẫu nghi thiên hạ, tuyệt đối không thể là một người mê hoặc chủ nhân , nếu không nguy hại triều đình, sẽ nguy hại giang sơn xã tắc.
Ở trên triều đình không biết chuyện này sao lại truyền tới tai Mao phu nhân.
Bởi vì chuyện này mà Mao phu nhân cãi vã với ông ta mấy lần, nhưng Mao ngự sử vẫn như cũ vào tai trái ra tai phải, làm Mao phu nhân bị chọc giận , muốn cùng Mao ngự sử hòa ly, còn đòi về nhà mẹ đẻ.
Mao phu nhân tính đanh đá, nói đi liền đi, Mao ngự sử khuyên mãi không được hai người lôi kéo ra cửa sân.
"Phu nhân, cũng đừng làm ầm ĩ , vi phu chịu tội không được sao?"
Mao ngự sử liên tục thở dài, ông ta dáng người khô gầy, có chòm râu dê, tướng mạo xem ra là người xơ cứng cổ hủ.
Ngược lại Mao phu nhân có được thân thể êm dịu, mày rậm mắt to, vừa nhìn chính là người lanh lẹ giỏi giang.
" Chuyện hai ta nói ngươi xác nhận không đáp ứng?" Mao phu nhân hỏi.
Mao ngự sử lại không nói lời nào .
Vừa thấy chồng như vậy, Mao phu nhân nghiêng đầu lại muốn đi, còn chưa đi được hai bước, lại bị Mao ngự sử giữ chặt lại.
"Phu nhân, cũng đừng ầm ĩ , chuyện này có quan hệ tới giang sơn xã tắc, quan hệ phúc lợi vạn dân, không phải chuyện phụ nhân có thể làm xen.
Chuyện gì vi phu cũng có thể đáp ứng, duy chỉ có chuyện này..." (Soái- Đào Quân Trang- 08/09/2018)
"Ta không quan tâm ngươi vì giang sơn xã tắc hay phúc vạn dân! Ta là nữ tắc, ta không hiểu đạo lý lớn lao, ta chỉ biết là làm người thì không thể vong ân bội nghĩa, không thể không cần mặt mũi."
Mao ngự sử lại giậm chân thở dài: " Sao là không biết xấu hổ ? Phu nhân nhìn một chút bà mới nói cái gì."
Mao phu nhân đưa một ngón tay mập mạp, đâm vai Mao ngự sử:
"Vậy ngươi nói cho ta một chút, lúc trước quân phản loạn tới là ai cứu cả nhà chúng ta , là ai thu dụng chúng ta, không để chúng ta ૮ɦếƭ thảm trong tay quân phản loạn, những ngày đó là ai tạo điều kiện cho ngươi ăn, tạo điều kiện cho ngươi uống, đợi tiêu diệt quân phản loạn lại sai người đưa chúng ta về nhà ?"
Từng tiếng chất vấn làm Mao ngự sử á khẩu không trả lời được, nghẹn một hồi lâu mới nghẹn ra một câu: " Chuyện này cùng chuyện lập hậu có quan hệ thế nào chứ? Chuyện này là do đương kim hoàng thượng phúc hậu, cùng vị kia có quan hệ gì!"
"Cùng ngươi không có quan hệ, có quan hệ tới ta đấy! Ta chỉ biết lúc trước ta ở nhờ Tấn Vương phủ, có đầy tớ lo mọi chuyện thỏa đáng, cũng không có chuyện cao môn đại hộ mà mắt chó nhìn người thấp.
Lúc trước đi vội vàng, ta cùng nhi tức với tỷ muội xiêm y đều không có, là vương phi tự thân sai người đưa tới cho chúng ta, thậm chí lo lắng đầy tớ hầu hạ không chu toàn, nên chính mình ra mặt dặn dò...!Ngươi là đồ vô dụng , nhiều năm làm quan vẫn chỉ là thất phẩm Ngự sử, trong nhà đến cái hộ viện cũng mua không nổi, liên lụy thê tử trai gái cùng ngươi chịu tội, nếu không ta cũng không cần không duyên cớ nhận ân huệ, ngày ngày áy náy bất an..."
Mao phu nhân vừa nói vừa gào thét khóc lên, khóc thật đúng là kinh thiên động địa.
Mao ngự sử gấp đến độ vò đầu bứt tai, mặt lộ vẻ áy náy, cũng không biết nên khuyên giải thế nào.
Bởi vì Mao phu nhân nói rất thật, là ông ta không có bản lĩnh, làm hại thê nhi chịu khổ.
Mao phu nhân lau nước mũi, ngừng khóc lại nói: "Dù sao ta cũng mặc kệ, ngươi khó xử, ta cũng không có mặt mũi lại ở cùng ngươi.
Ngươi đừng cản ta, chúng ta vui tụ buồn tán, ta về nhà mẹ đẻ đây." (Soái- Đào Quân Trang- 08/09/2018)
Mao ngự sử dậm chân một cái, nói: "Đều đã một xấp dày tuổi , còn về nhà mẹ đẻ, không sợ làm nhạc phụ nhạc mẫu lo lắng."
Mao phu nhân còn muốn nói gì, đột nhiên từ trong nhà Mao gia lao ra vài người, là con cháu Mao ngự sử.
Mấy người ba chân bốn cẳng kéo Mao phu nhân vào .
"Nương đừng thế , có lời gì không thể nói thật tốt chứ, còn chọc người chê cười."
" Vâng, vâng,."
Cửa chính Mao gia đóng kín, ngăn vô số ánh mắt nhòm ngó.
Sáng sớm liền nghe diễn tuồng, hàng xóm Mao gia có vài người hơi chút không được tự nhiên.
Bởi vì lúc trước vẫn là Thánh thượng mang người tới cứu người, bọn họ rất nhiều người đều nhận ân huệ.
Nhưng nơi này phần lớn đều không phải là quan lớn, cao cao không tới, thấp không xong, mời không có hộ viện, cổng lớn vừa nông.
Ngày đó quân phản loạn làm không ít người gặp nạn, may mắn Tấn Vương điện hạ đúng lúc chạy đến.
Sau đó mang họ về Tấn Vương phủ, ở tường cao yên giấc không lo, vương phi cùng đầy tớ an bài thoả đáng, không thiếu quần áo không thiếu thức ăn, cảm kích tất nhiên là không cần phải nói.
Chỉ là lâu ngày , rất nhiều người đều quên hết cảnh ngày đó chật vật, cùng với tâm tình sống sót sau tai nạn.
(Soái- Đào Quân Trang- 08/09/2018)
...
Mao gia.
Mao phu nhân bước chân nhanh chóng vào trong nhà, cầm lấy ly trà uống.
"૮ɦếƭ khát ta rồi ."
Mao ngự sử cũng đầu đầy mồ hôi, tiến vào đường gian, liền tìm một cái ghế ngồi xuống.
Mao phu nhân uống nước xong, lại thuận khí, mới nói: "Lão gia, ngươi nói cái này có phải là biện pháp hữu dụng không?"
Mao ngự sử đâu còn vẻ cổ hủ, vuốt ve chòm râu nói: "Hữu dụng hay vô dụng, cũng không phải là việc chúng ta có thể xen vào , dù sao chúng ta chỉ làm chuyện mình nên làm là đủ ."
Đây mới là một Mao ngự sử biết xử sự thế đạo, không còn là người không có ánh mắt, chỉ bằng tính thình khiến người chán ghét sớm đã bị ném về quê trồng trọt rồi.
Người có thể an ổn vượt qua mấy năm hoằng cảnh thì không có gì hơn dựa vào thể nghiệm và quan sát ý trên .
" Ta còn hy vọng có thể giúp nương nương."
Mao phu nhân mặc dù cùng vương phi chỉ gặp mặt vội vã nhưng từ đáy lòng bà cảm thấy vương phi là người hiền hòa.
Bởi vì trượng phu ở bên ngoài bị người chán ghét, liên lụy Mao phu nhân ở bên ngoài cũng không được hoan nghênh, nhưng vương phi không vì vậy mà coi thường họ, cái loại chân tâm thật ý hiền hòa đó là lừa không được ai , cũng phá lệ khó có được.
Chỉ bằng việc này, Mao phu nhân đã cảm thấy nàng là hoàng hậu đương đắc.
*
Mao gia chuyện hạt mè hạt đậu lại không biết vì sao truyền khắp tam tư lục bộ, mỗi nhà mỗi quý phủ đều nghe nói.
Trong lúc nhất thời, khinh thường có, chán ghét có, giễu cợt có, im miệng không nói cũng có.
Không thể không nói vợ chồng Mao ngự sử cũng thật là làm người chán ghét, nói chuyện lúc nào cũng chọc đến trái tim.
Sĩ phu chú ý thể diện, chú ý tri ân đồ báo, sao có thể khiến người ta mắng mình là bạch nhãn lang.
Các nam nhân tuy là không cùng vương phi tiếp xúc, những ngày ở vương phủ hạ nhân luôn mồm nói là phụng mệnh vương phi nương nương an bài.
Đương nhiên còn có một số người lúc trước không nhận ơn của vương phủ, thì có thể dựa vào địa vị để tiến hành khiển trách.
Bất quá Tấn An đế vào lúc này cũng đã đáp lại, thánh chỉ lập hậu đã phát đến nội các cùng lễ bộ.
(Soái- Đào Quân Trang- 08/09/2018)
Đây là lần thứ hai Tấn An đế phát thánh chỉ phong hậu, Đại Kiền có quy chế, nếu kim thượng ra ý chỉ không thoả đáng, nội các cùng lục phủ có thể bác chỉ dụ, chiếu lệnh quyền lợi.
Nhưng cái gọi là phong bác, chỉ là phương thức, chứ không thể làm thủ đoạn gì.
Nói trắng ra thì thiên hạ đều là của hoàng đế , ngươi là một hạ thần mà liên tiếp ngỗ nghịch thượng ý, chính là không có ý định tiếp tục làm việc .
Phong bác chỉ là một loại thăm dò cùng ngầm hiểu lẫn nhau thôi, phía dưới làm phía trên biết phong chế là không thoả đáng , nếu phía trên cố kỵ, tất nhiên sẽ không hạ chỉ.
Còn nếu phía trên mặt khư khư cố chấp, thì hạ thần chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, cũng không cứng rắn làm.
Đương nhiên nhiều thời đại rồi, cũng thấy cãi cứng cùng hoàng đế kết cục đều không ngoại lệ là thảm hề hề thôi.
Nội các chỉ là trói buộc vương quyền, trước đến giờ không phải là cân bằng vương quyền.
Thánh chỉ đã phát tới lễ bộ, ít ngày nữa sẽ chiêu cáo quan lại, bố cáo thiên hạ.
Cho dù có thể kéo dài, cũng chỉ có ba ngày, qua thời hạn toàn bộ lễ bộ phải gánh chịu tội không làm tròn trách nhiệm.
Một thánh chỉ, dẫn tới sóng lớn mãnh liệt, rõ ràng màn đêm đã phủ xuống có thể âm thầm động đều động.
(Soái- Đào Quân Trang- 08/09/2018)
Mà lúc này Dưỡng Tâm Điện, cũng đang bề bộn .
Hôm nay Tấn An đế trở về muộn, trước đó Ngọc Nương liền sai người hỏi qua , Tấn An đế nói chưa lập tức trở về, cho nên Ngọc Nương đưa cơm canh sang Càn Thanh Cung, rồi cùng hai đứa bé chờ Tấn An đế trở về.
Nhị bảo đói nên cho bé ăn chút điểm tâm.
Trời thời điểm đêm Tấn An đế mới trở về.
Sau bận rộn Tấn An đế đổi một thân thường phục cùng Ngọc Nương và hai đứa bé ăn tối.
Hôm nay Ngọc Nương đổi một loại đồ ăn khác, lúc trước đưa đến Càn Thanh Cung lẩu thịt dê lẩu tương đối được thái thượng hoàng yêu thích, thái thượng hoàng trong tối ngoài sáng nói vài lần, Ngọc Nương lại đưa hai hồi, cũng không dám đưa nhiều.
Thịt dê tuy là ôn bổ, đến cùng bản tính vẫn là nhiệt, thái thượng hoàng lại đang điều dưỡng, ăn nhiều không thích hợp.
Có thể do gần đây thái thượng hoàng liền yêu cái này .
Ngọc Nương vô pháp chỉ có thể đi đường vòng lối tắt, Tiết bà tử đề nghị dùng thịt dê hầm cách thủy sau đó lại đem thịt dê vớt lên, dùng thịt dê thang nhúng qua, thì món ăn còn mùi vị, nhưng lại không quá mức.
Kỳ thật kiểu ăn này chẳng hề hiếm thấy, kinh thành thịnh hành cách ăn này, chỉ vẫn là lấy thịt dê chính nên cho dù nhúng sơ thì tất cả đều là hàng tươi, nguyên mùi vị.
Ngược lại dân chúng bởi vì gia cảnh không dư dả, nhưng lại tham luyến vị thịt, nên mới có thể trong canh thịt thêm đậu phụ này nọ, nói là thịt lẩu kỳ thật chính là một chậu thức ăn chay.
Đương nhiên trong cung đình phương pháp ăn bất đồng, chú ý mới mẻ mới có niềm vui thú.
Theo lý thuyết là hay , đáng tiếc nhị bảo cùng Tiểu Bảo đều quá nhỏ, cánh tay ngắn tay thì nhỏ, ở nước sôi không an toàn, hết lần này tới lần khác cả hai đứa đều không thích cho người hầu hạ dùng bữa.
Ngọc Nương linh cơ nhất động, cho người đi nạo rất nhiều thẻ trúc, đem món ăn thịt cuốn trong thẻ trúc, sau đó đặt vào nồi nấu, sau đó nhúng thức ăn thật đặc sắc.
Chỉ là thử qua một lần, nhị bảo đã thích , ngày ngày nháo Ngọc Nương làm.
Mấu chốt là Tấn An đế cũng thật thích, ăn nhiều hơn, làm lo âu ngày qua ngày hắn ăn quá ít nên Ngọc Nương mừng rỡ hơn, người phía dưới vắt óc tìm mưu kế, các loại đồ ngon, cách để nấu đồ ăn ngon.
Mà bên Càn Thanh Cung thái thượng hoàng cũng rất là thích, coi như là một hòn đá ném trúng vài con chim.
Một nhà ăn một bữa, đầu đều là mồ hôi , tuy tháng hai trời đã không phải còn quá lạnh , đến cùng cũng là khó có được.
Cung nữ thái giám tới hầu hạ họ rửa tay rửa mặt, lại uống chút trà giải ngán, Phúc Thành từ bên ngoài đi tới, bám vào tai Tấn An đế nói vài câu gì, Tấn An đế chỉ là khẽ vuốt cằm, cũng không nói lời nào.
Sau đó Phúc Thành liền lui ra ngoài , Ngọc Nương tò mò nhìn hắn một cái: "Như thế nào ?"
" Không có gì.".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc