Sủng Thiếp Ở Vương Phủ - Chương 177

Tác giả: Giả Diện Đích Thịnh Yến

Lý Thị liếc xéo nàng, thật cũng không thể đổ thừa bà ta xúi giục.
Cho dù xúi giục thì cũng tại Chu thị nội tâm không yên ổn, nếu không thì làm sao đến mức chỉ vừa nhìn thấy Tô Ngọc Thành cùng nha đầu kia nói chuyện xíu thì chuyện bé xé ra to thành thế này.
Đương nhiên, Chu thị sẽ không thừa nhận , nàng ta cho rằng nha đầu kia là hồ ly tinh, cố ý câu dẫn.
Trước đây Tô Ngọc Thành có tai tiếng cùng quả phụ có gian tình, lúc đó Chu thị quậy hai tháng.
Làm quả phụ kia phải dọn nhà đi luôn, Tô Ngọc Thành cũng hơn nửa tháng không dám ra cửa.
Tuy cuối cùng Tô Ngọc Thành nhận sai, cũng thuyết phục được vợ, nhưng Chu thị trong lòng vẫn không thoải mái.
Nàng ta vung tay Lý Thị , đứng lên: "Không cần bà thông gia quan tâm, chồng ta ta vẫn quản được ." Nói xong liền vội vã đi mất.(Soái – Đào Quân Trang 10.07.2018)
Lý Thị hả hê cười, nhỏ giọng nói: " Con vịt ૮ɦếƭ miệng còn cứng, sẽ có lúc ngươi thua thiệt thôi."
Đứng trong viện chốc lát, quả nhiên không bao lâu sau đông hiên truyền đến tiếng ồn ào.
Có tiếng Chu thị mắng chửi, còn có tiếng Tô Ngọc Thành trách mắng vợ, quả thực náo nhiệt như hát tuồng.
Lý Thị nghe trong chốc lát, thoải mái nhàn nhã về Tây Sương.
*
Trong phòng, nha đầu Phong Lan bụm mặt khóc không thành tiếng, bên cạnh có vài nha đầu dỗ nàng ta.
"Phong Lan, chuyện này ngươi chớ để ở trong lòng , dù sao người đó cũng là chị dâu trắc phi nương nương, trắc phi nương nương tuy đối đãi với đầy tớ hiền hòa, nhưng chắc chắn sẽ không vì chúng ta mà nói đối phương, may mắn là bọn họ cũng ở đây có mấy ngày thôi."(Soái – Đào Quân Trang 10.07.2018)
" Ta là lần đầu tiên nhìn thấy phụ nhân thô bỉ như vậy, bao nhiêu cái xấu đều phô ra bên ngoài.
Trắc phi nương nương tốt như vậy sao lại có tẩu tử thế chứ!"
Trong đó có một nha đầu gấp rút ngắt lời: "Chớ có bàn luận chủ tử! Các ngươi thật sự là cái gì cũng dám nói ra ngoài!"
Tất cả mọi người đều ngượng ngùng, nàng thở dài nói: "Bất quá nghĩ cũng đừng nói ra, hai nhà này có vẻ không biết điều nếu không trắc phi nương nương sao dùng hình thức đó tiếp khách chứ, đại khái cũng là nhẹ không được, nặng không được, mới như vậy đi."
Vài nha đầu trấn an Phong Lan, Phong Lan cũng ngừng khóc.
Trong đó có nha đầu ra ngoài lấy nước cho Phong Lan rửa mặt, bởi vì người nào cũng có việc, mọi người cũng không lưu lại.
Phong lan ngồi trong phòng trong chốc lát, cho đến khi tâm tình bình phục , mới đi ra.
Trong sân rất yên tĩnh, chỉ mơ hồ nghe thấy phía đông sương truyền đến tiếng khóc cùng tiếng chửi rủa.
Trong lúc Tuệ nương ra nói Tô Ngọc Thành cùng Chu thị nhỏ giọng một chút, bên trong không phải là Lâm Vân huyện, mà là Tấn Vương phủ.
Cho nên hai vợ chồng nhỏ tiếng hơn nhiều , nhưng bên ngoài vẫn có thể nghe thấy một chút.
Phong lan ngồi xổm trước vườn hoa, cầm bầu nước tưới nước cho hoa, đột nhiên nghe được tiếng động ở cửa, một nam nhân từ đông hiên đi ra.
Đúng là Tô Ngọc Thành.(Soái – Đào Quân Trang 10.07.2018)
Tô Ngọc Thành một tay che mặt, đại khái không ngờ ᴆụng vào Phong Lan, sững sờ một chút.
Chợt tràn đầy lúng túng, hắn vốn định đi luôn, chẳng biết tại sao lại ngừng bước, do dự nói: " Chuyện vừa mới rồi ngươi không cần để ở trong lòng, vợ ta hơi ghen tuông, lại làm liên luỵ ngươi."
Phong Lan tựa hồ không đoán được Tô Ngọc Thành sẽ cùng nàng nói chuyện, có chút luống cuống cúi đầu nói: "Không có việc gì đâu ạ, ta bất quá là hạ nhân mà thôi."
Vốn là thiếu nữ thanh tú trắng nõn, luống cuống càng tăng thêm vẻ kiều khi*p.
Tô Ngọc Thành nhìn thoáng qua, lại không đoán được mắt đối phương tựa như hươu con chạy loạn, trong lòng hắn hoảng hốt, gật đầu muốn chạy đi.
Kia là chính phòng, hắn chưa quen cuộc sống nơi đây , hắn cũng không có chỗ nào để đi.
"Chao ôi..." Phong Lan hô một tiếng.
Tô Ngọc Thành dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng.
Phong Lan đi lên trước một bước, móc cái khăn trong tay áo, sợ hãi đưa tới.
"Trên mặt đại gia có vết thương, nếu lão gia cùng phu nhân trông thấy, sợ là sẽ làm bọn họ lo lắng, vẫn nên lau đi."
Tô Ngọc Thành nhận lấy khăn, còn không đợi hắn nói cảm tạ, Phong Lan cúi đầu vội vã đi mất, chỉ để lại trong gió hương thơm thoang thoảng.
*
Bên kia nhốn nháo, bên này Ngọc Nương đã nhận được tin tức.
Tấn Vương đang ở đó, càng làm Ngọc Nương vừa cảm thấy xấu hổ và thập phần tức giận.
Phiền muộn về Chu thị không trang trọng, lại cùng nha đầu đánh nhau, quẫn vì nhà mẹ đẻ ra là như vậy, xấu mặt trước Tấn Vương.
Hôm nay Tấn Vương tâm tình tuyệt vời, buổi sáng ra cửa đi làm khóe miệng đều tươi , tâm tình đó duy trì suốt cả một ngày, cho tới bây giờ còn chưa tiêu hết.
Hắn liếc Ngọc Nương một cái, mặt mày lười biếng, "Thôi, có chút chuyện, đáng giá cho nàng giận thành dạng này."
" Nhưng Chu thị thật sự là..." Ngọc Nương là cô gái lương thiện không nói xấu sau lưng người ta, nhất thời cũng không biết phải thế nào, nên càng bực bội .
" Nếu không thích thì đổi đi, bất quá là nữ nhân thôi."
Ngọc Nương có chút do dự: " Nhưng..."(Soái – Đào Quân Trang 10.07.2018)
"Thất xuất điều, nàng ta phạm không ít, tùy tiện chọn một điều, cũng đủ đem nàng ta đuổi ra khỏi cửa." Tấn Vương nói.
Tấn Vương nói thế khiến Ngọc Nương mở mang nhận thức, cho tới nay nàng đối với Chu thị đều là nhẫn nhịn, đều bởi vì nàng biết có một ngày nàng sẽ rời nhà, nhưng cha nương thì vĩnh viễn thoát không được con dâu.
Vì một ngày nào đó, cha mẹ già nua mắc bệnh, vẫn phải là Chu thị phụng dưỡng.
Hơn nữa Chu thị sinh ba tôn tử, ở Tô gia địa vị đã vững như thái sơn.
Không chỉ Ngô thị thường nhường nàng ta, bao dung nàng ta, thậm chí ngay cả Tô tú tài cũng nhân nhượng.
Có đôi khi Chu thị làm gì quá đáng, chỉ cần không quá phận, Tô tú tài đều mở một con mắt nhắm một con mắt bỏ qua.
Dù sao con nối dòng quan trọng nhất, Chu thị có công này.
Hết thảy đều dung túng làm Chu thị vốn cũng không phải là đèn cạn dầu, trải qua thời gian dài ương ngạnh, Tô gia trên dưới đúng là bị nữ nhân đè đầu cưỡi cổ.
Chỉ trừ nhẫn nhịn thì còn có thể thế nào? Dân chúng bình thường cưới vợ vốn cũng không dễ dàng, càng khỏi nói chuyện nạp thi*p, nếu không sao ông chủ tiệm tạp hóa nạp người tiểu thi*p lại bị hàng xóm chỉ chỉ trỏ trỏ nhiều năm vậy.
Cho nên Ngọc Nương thật không nghĩ muốn đổi chị dâu.
"Vợ hiền chồng ít họa, nàng không biết là trong nhà nhiều chuyện, phần lớn là cùng nữ nhân có quan hệ? Hôm đó bản vương nhìn sơ qua thấy đại ca nàng tuy là lười biếng, không ra hồn, nhưng cũng không thật ác tâm, đối với nàng cũng có vài phân tình huynh muội.
Nàng không được quyết tâm không quản thì nên nghĩ biện pháp giải quyết, chứ không phải ngồi lo âu cũng không giải quyết bất cứ vấn đề gì."
Ngọc Nương như bị sét đánh, đối với người trong nhà, nàng từng hận qua, từng oán qua.
Nhưng nghiêm túc mà nói khi Chu thị còn chưa vào cửa, trong nhà mặc dù nghèo nhưng ngày trôi qua vẫn rất hòa thuận .
Cha nàng cổ hủ, nhưng đối với người trong nhà rất tận tâm tận lực, mỗi tháng kiếm tiền, một văn cũng không cầm lại lấy làm gia dụng.
Thường mặc một bộ quần áo nhiều năm không đổi, cho dù rách , cũng để nương vá lại dùng tiếp, vì để trong nhà phụ nữ , trẻ em ăn no bụng.
Mà ca nàng từ nhỏ bị nương nuông chìu sinh hư, không chịu được khổ, chịu không nổi mệt mỏi, đọc sách cũng không được, suốt ngày chơi bời lêu lổng.
Bất quá ca ca vẫn rất bảo hộ nàng cùng tỷ tỷ , không ít lần vì tỷ muội hai người mà đánh nhau với người khác.
Sau khi lớn lên, có đôi khi cái gì tốt ăn chơi thú vị , cũng không độc hưởng một mình, mà là cùng hai muội muội chia sẻ.
Đến cùng là từ lúc nào đã thay đổi?(Soái – Đào Quân Trang 10.07.2018)
Đại khái chắc là khi ca ca cưới không được tức phụ, thời điểm đó Tô gia mỗi ngày trôi qua túng thiếu, nếu muốn cưới vợ, không thể thiếu sính lễ, xử lý tiệc mừng đều cần bạc.
Trong nhà nhiều người, đều dựa vào cha kiếm tiền, làm sao có tiền thừa.
Hai năm đó, cha nương sầu não ngày ngày không ngủ được, nương lấy nước mắt rửa mặt, cha chau mày ủ ê.
Chỉ có ca ca vẫn không tim không phổi, cảm thấy muộn vài năm cưới cũng không sao.
Kéo dài tới khi ca ca hai mươi, mà tỷ tỷ cũng đến tuổi kết hôn, trong nhà mới động ý nghĩ gả nữ nhi, tiện đường cho nhi tử cưới vợ.
Về sau tỷ tỷ cưới tỷ phu, lấy sính lễ từ Diêu gia cho ca ca cưới Chu thị.
Đại ca cùng Chu thị thành thân, năm sau tỷ tỷ gả đến Diêu gia, từ khi đó nàng mới bắt đầu khó chịu.
Chu thị tính tình quả là hàng đầu, gả vào không mấy ngày đã quản gia, nương tính tình mềm mại, cũng yêu thích con dâu, liền bao dung nàng.
Chu thị hết ăn lại nằm, làm người lại không chịu khó, sai sử nàng mòng mòng.
Ca ca nàng trông thấy , ban đầu cũng trách Chu thị, nhưng Chu thị cũng không thay đổi , nháo hai hồi nàng ta về nhà mẹ đẻ, ca ca tới tiếp nàng trở về.
Sau lưng nương vụng trộm nói cùng nàng, bảo nàng nhường Chu thị đi, dù sao không tới hai năm nàng cũng xuất giá rồi.
Nhớ tới trước kia, Ngọc Nương lệ tràn đầy vành mắt, cầm lấy khăn lau lệ.
Tấn Vương nhăn mày, nói nàng khóc làm gì, nhưng trước kia Chu thị khẳng định cho nàng nếm mùi không ít đau khổ, cho nên nàng mới khóc thành dạng này.
Trong nội tâm sinh phiền muộn, duỗi tay lôi nàng: "Nàng chọc tức nàng vậy thì đổi đi.
Nàng cứ mặc kệ đi việc này bản vương xử lý thay."
*
Tấn Vương xưa nay làm việc quyết đoán, vốn hắn đã có chương trình cho hai nhà đó rồi.
Cùng Ngọc Nương nói rõ ràng, ngày kế liền lệnh Phúc Thành đi làm việc.
"Điện hạ ý thế này, cũng là suy nghĩ đến công Tô hầu thi*p sinh con, giáng phúc cho người nhà.
Đương nhiên nếu là các vị còn có ý khác, vương phủ sẽ sai người đưa mọi người hồi hương ."
Trước đó Phúc Thành đem hai nhà Diêu Tô thỉnh lại đây, đem ý Tấn Vương thuyết minh một phen.
Tấn Vương muốn hai nhà vào kinh thành thì ở lại luôn, chỗ ở có vương phủ an bài, công việc cũng có chuẩn bị.
Diêu Thành được an bài làm tuần doanh bổ đầu ở Thuận Thiên phủ, mặc dù là bộ đầu nho nhỏ, nhưng nơi này là dưới chân hoàng đế, một giáo đầu bé xíu cũng không phải là bộ đầu Lâm Vân huyện có thể so sánh .
Còn Tô cha Tấn Vương cho người tìm một học quán, để Tô tú tài làm nghề cũ.
Mà Tô Ngọc Thành cũng được an bài công việc làm binh mã tư ngũ thành.
Nói rõ là tuần phố.
Ngũ thành có binh mã đi tuần bắt ςướק, hỏa hoạn này nọ, xem như tuần bổ doanh Thuận Thiên Phủ đan xen quản lý việc ngoài thành.
Cứu hỏa, tuần tra ban đêm, bán hàng rong chiếm lề đường, ςướק nhiễu dân đi đường, đều chịu bọn họ quản lý.
Đợi Phúc Thành nói hết, Diêu Tô hai nhà ai cũng mừng.
Với Tô gia, vốn đang rầu rĩ sau khi về nhà ngày trôi qua thế nào qua, hiện thời có việc vui từ trên trời rớt xuống, có thể nói là niềm vui ngoài ý muốn.
Tô tú tài tính ở Lâm Vân huyện ông cũng làm trợ lý , đến kinh thành vẫn là trợ lý, nhưng Tô Ngọc Thành có thể từ dân biến thành tuyển chọn, coi như là bước chuyển lớn, rõ ràng là Tấn Vương ban ân.
Còn Diêu Thành bản thân hắn cũng không phải không có suy tính , con người luôn tìm chỗ cao mà dựa lưng, Tấn Vương là ngọn núi lớn, đừng coi thường là bộ đầu, ai biết về sau sẽ thế nào.
Không trách được người người đều muốn bấu víu cành cao, bởi vì có một người đắc đạo, gà chó thăng thiên, cổ nhân thật không lừa người.
Biết chút nội tình Diêu Thành, trong lòng rất thổn thức.
Duy có một điều là hai nhà xa xứ.
Bất quá tại nhiều chỗ tốt trước mặt, chút chuyện nhỏ này không khó xử .
Hai nhà sa vào mừng rỡ lúc đó Phúc Thành xao xong sau đó mới đổ nước lạnh xuống.(Soái – Đào Quân Trang 10.07.2018)
"Kinh thành không thể như vùng quê, bọn ngươi làm gì cũng phải cẩn thận , chớ nên ở bên ngoài lấy danh tiếng Tấn Vương phủ làm chiêu bài, rêu rao khắp nơi, gây chuyện thị phi.
Làm hư danh tiếng điện hạ, không cần người khác xử trí, điện hạ cũng sẽ không tha.
Các ngươi nhớ lấy, không đưa được tới tai họa các ngươi được hết thảy là nhờ Tô hầu thi*p."
"Phúc tổng quản xin yên tâm, chúng ta nhất định sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, không để điện hạ có phiền toái." Diêu Thành cùng Tô tú tài liếc mắt nhìn nhau, Diêu Thành ra mặt nói.
Phúc Thành gật đầu, liền rời đi .
Sau đó, Ngọc Nương lại ra mặt, tạm biệt hai nhà.
Trong lúc đó Ngô thị muốn gặp hai ngoại tôn, Ngọc Nương lại lã chã rơi lệ, khóc không thành tiếng.
Đều như vậy còn cần dùng lời nói rõ sao.
Hai nhà Diêu Tô có thể có phúc hôm nay, rõ ràng là đền bù tổn thất cho Ngọc Nương , bởi vì hai đứa bé kia đã bị vương phi ôm đi.
Ngô thị ra cửa lên xe, còn mãi khóc, khóc cho nữ nhi đáng thương.
Nàng hung hăng chụp Tô Ngọc Thành hai cái, khàn giọng : "Ngươi nhất định không chịu thua kém, không chịu thua kém! Ngươi nếu lại thua kém, là phụ lòng muội muội ngươi!"
Tô Ngọc Thành cúi đầu ủ rũ bụm mặt, nói: "Nương yên tâm, con nhất định không chịu thua kém, nhất định không để Ngọc Ngọc thêm phiền toái ."
Chu thị thấy được cảnh này, giễu cợt một tiếng: "Các ngươi làm cái gì vậy, sao phải tới dạng này!"
Tô Ngọc Thành đánh tay qua, Chu thị hết hồn .
"Ngươi câm miệng cho lão tử!"
Tô tú tài cùng Ngô thị đều trừng mắt nhìn nàng ta, rõ ràng là rất tức giận.
Chu thị lúc này mới không dám lên tiếng ..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc