Sủng Thiếp Ở Vương Phủ - Chương 169

Tác giả: Giả Diện Đích Thịnh Yến

Tháng năm trời dần dần bắt đầu nóng lên.
Ngọc Nương từ Khánh Vương phủ trở về, sắc mặt có chút kỳ quái.
Tấn Vương cũng vừa từ công bộ về, mới vừa rửa mặt đổi thường phục, đang ngồi ở trên giường đất cạnh cửa sổ xem sách.
Vừa nhìn là biết tâm tình nàng không tốt.
Tiểu Bảo cùng Nguyệt Nguyệt hiểu chuyện liền tay trong tay về đông sương.
Hai đứa đều biết Ngọc Nương gần đây tâm tình rất quỷ dị, sáng nắng chiều mưa, trưa râm tối bão.
(Soái – Đào Quân Trang 27.06.2018)
"Nàng thế nào ?"
"Không có gì." Ngọc Nương đáp.
Trời nóng nực, nàng từ Khánh Vương phủ trở về ngay lúc nóng nhất, cho nên ra một thân mồ hôi.
Ngọc Nương là chúa sợ nóng, nên càng bực.
Đi tắm thay đồ, băng trong phủ tỏa hơi mát mẻ hợp lòng người.
Ngọc Nương thở ra một hơi, cảm giác thoải mái hơn nhiều.
(Soái – Đào Quân Trang 27.06.2018) Nàng đến trên giường khoanh chân ngồi xuống, Ngọc Thiền đứng ở dưới giường gạch lau tóc cho nàng, trên bàn con ngoài sách của Tấn Vương còn có trái cây.
Mùa hè tất nhiên trái cây nhiều, đa dạng thay đổi liên tục không lo ngán.
Ngọc Nương ăn mấy trái nho, mới để Ngọc Thiền đem Thiên gia thơ để xem.
Nhìn một hồi lâu, không vào chữ nào, nàng nhìn Tấn Vương, càng nhìn căm giận càng là nhiều.
Những ngày này Ngọc Nương rất quái, giống như ai cũng có cừu oán với nàng, kỳ thật chủ yếu là Tấn Vương, thời điểm khác, gặp người khác Ngọc Nương không phải như vậy.
Tấn Vương khoát tay, Ngọc Thiền liền đi xuống , Tấn Vương đem sách ném qua một bên: "Lại đây." (Soái – Đào Quân Trang 27.06.2018) Ngọc Nương không muốn để ý đến hắn, giả bộ đi xem sách.
"Đừng để bản vương nói lần thứ hai."
Nàng vốn muốn khởi nghĩa, chẳng biết tại sao lại sợ ráng nén giận đổi lại một đêm an ổn.
Ngọc Nương an ủi chính mình, chậm rì rì đi qua .
"Nàng thế nào ?" Tấn Vương lôi nàng đến trên đù* ngồi xuống, một tay nghịch tóc ướt của nàng.
"Không có gì."
Xạo! Tấn Vương không lên tiếng, nhưng trong mắt đều là ý này.
Cuối cùng Ngọc Nương kiên trì không nổi, chủ động nói : "Thiếp cảm thấy thế đạo đối đãi với nữ tử không công bằng, rõ ràng chúng thiếp không sai, là nam nhân sai, người bị thương cũng là chúng ta, nam nhân thì tốt rồi, phủi ௱ô** một cái đi , nhưng nữ nhân phải tiến thoái lưỡng nan.
Hôm nay Châu Châu hỏi Kế Nhu, cha đi chỗ nào.
Kế Nhu dụ dỗ nói cha nó đến biên quan đánh trận , thiếp nghe mà muốn khóc.
Thiếp vì Kế Nhu mà thấy không đáng giá..."
Được rồi, Tấn Vương cũng đoán là chuyện này.
Từ lúc Khánh Vương đi hoàng lăng, để lại hai đứa bé, Tiếu Kế Nhu không trở về nhà mẹ đẻ, ngược lại tiếp tục trở lại Khánh Vương phủ chiếu cố hai đứa bé, Ngọc Nương cứ đến Khánh Vương phủ trở về là có vài ngày bất thường.
Mấu chốt là nàng rất thích đi, không có việc gì là xách ௱ô** chạy đến Khánh Vương phủ , giống như Khánh Vương phi là tiểu hài tử, sợ nàng ta bị thiệt thòi, ủy khuất gì.
Lại đặc biệt dễ dàng căm phẫn, chuyện gì cũng đỗ lỗi tại nam nhân, thân là nam nhân nên Tấn Vương nhận không ít khinh khỉnh.
Nhìn hiện tại Ngọc Nương thao thao bất tuyệt oán hận nam nhân, Tấn Vương cũng chỉ có thể ngồi nghe.
(Soái – Đào Quân Trang 27.06.2018)
Nếu không muốn nghe cũng không sao, buổi tối Ngọc Nương chạy tới đông sương ở.
Đặc biệt là hiện tại nhị bảo lớn hơn rất bám người , Tấn Vương mà gọi Ngọc Nương trở về, nó liền ôm cánh tay Ngọc Nương gào thét.
Gào thét phải gào kinh thiên động địa, Tấn Vương chỉ có thể ngượng ngùng mà về.
Hiện thời hai nhỏ một lớn đều không thể đắc tội.
Thật sự là thời thế đổi thay, lòng người dễ thay đổi, đều là do hắn nuông chiều ! (Soái – Đào Quân Trang 27.06.2018) Tấn Vương cảm thán trong lòng.
Vì không muốn lỗ tai chịu tội, cũng không thích bị liếc xéo, hắn đột nhiên nói: "Đúng rồi , quên nói cho nàng một sự kiện, phụ hoàng mở thượng thư phòng, cho chúng hoàng tôn đi học.
Trên năm tuổi dưới mười tuổi đều phải đi."
Ngọc Nương sững người, chuyện này cùng bọn họ có quan hệ gì đâu.
Tấn Vương lại nói: "Phụ hoàng nói Tiểu Bảo cũng phải đi."
"Tiểu Bảo mới bao nhiêu tuổi? !" Chợt nàng lại ngượng ngùng, Tiểu Bảo tuy nhỏ, nhưng cũng ở trước mặt Hoằng Cảnh Đế tạo tiếng vang , đã vỡ lòng thì đi thượng thư phòng học cũng là việc nên làm.
"Kỳ thật chàng dạy đã rất tốt ."
Vấn đề là Tiểu Bảo gần đây không chịu quản giáo, ngày xưa Nguyệt Nguyệt chưa tới, nó hết sức chuyên chú , tập trung tinh thần học bài, học viết chữ to.
Nó bé tẹo tèo teo, cầm cây Pu't lông còn không hết, mỗi ngày vẫn luyện mấy tờ chữ to.
Chăm chỉ đến mức làm Ngọc Nương cảm thấy xấu hổ chỉ có thể cố gắng, để không bị nhi tử ném ở sau lưng.
Nhưng từ lúc Nguyệt Nguyệt đến , Tiểu Bảo liền lười biếng cùng Nguyệt Nguyệt chạy nhảy bốn phía, bài vở, học tập đều ném sau ót.
(Soái – Đào Quân Trang 27.06.2018)
Tấn Vương lại không muốn cưỡng bách nó, dù sao nhi tử còn nhỏ, cũng nhờ thế Ngọc Nương mới bắt kịp Tiểu Bảo.
"Vậy nàng nói nó có nguyện ý không?"
Lời này là nói nhảm, quân muốn thần tử, thần không thể không tử.
Hoàng đế cho ngươi đi học, đó là coi trọng, đó là nhìn trúng ngươi, ngươi không có tư cách không đi? Nên biết khi Hoằng Cảnh Đế nói chuyện này, Vĩnh Vương, Ngô vương đều hâm mộ, cũng bởi vì nhắc tới việc Tiểu Bảo đi học mới có việc mở thượng thư phòng.
Đương nhiên nó kéo dài một năm hoặc nửa năm, cũng không phải là không được.
Nhưng vấn đề là, đó không phải là tác phong củaTiểu Bảo.
Quả nhiên Tiểu Bảo không cự tuyệt, lại càng không dây dưa lằng nhằng .
Tất nhiên là nó sắp đi học.
Khi nói xong, Tiểu Bảo dẫn Nguyệt Nguyệt về đông sương , tâm tình Nguyệt Nguyệt không tốt lắm.
"Tiểu Bảo ca ca vào cung học bài, vậy muội làm sao a?"
Tiểu Bảo cũng vì chuyện này mà lo âu , đi học phải hơn nửa ngày mới về, Nguyệt Nguyệt ở nhà cũng nhàm chán ૮ɦếƭ mất.
(Soái – Đào Quân Trang 27.06.2018)
"Nếu không ta hỏi hoàng gia gia một chút cũng dẫn Nguyệt Nguyệt theo?"
Nguyệt Nguyệt không hỏi có thể thành hay không, mà chỉ gật đầu cười.
Ở trong lòng bé Tiểu Bảo ca ca không gì là không làm được mà không biết người trong lòng bé Tiểu Bảo ca ca vạn năng, đang rầu rĩ làm sao có thể thuyết phục Hoằng Cảnh Đế.
Về sau nó nghĩ thuyết phục Hoằng Cảnh Đế chưa cần nghĩ, không bằng trước tiên thuyết phục cha mẹ của nó.
Sau đó nó tiền trảm hậu tấu, đùa giỡn, chơi xỏ lá là sự tình nhất định có thể thành.
Vì vậy Tiểu Bảo để Nguyệt Nguyệt chơi cùng nhị bảo, nó đi nói chuyện với Tấn Vương và Ngọc Nương, Ngọc Nương không đồng ý , Tấn Vương mắt lạnh nhìn nó.
"Nương nếu không đáp ứng, con không vào cung học bài đâu."
Vì Nguyệt Nguyệt, Tiểu Bảo cũng không cần mặt mũi, mắt thấy miệng thuyết phục không được, nó liền nằm ở trên giường ăn vạ.
Chiêu này nó học nhị bảo , nhị bảo mỗi lần dùng chiêu này một chút là đạt mục đích ngay.
Do Ngọc Nương quá kiên quyết, đừng thấy nương bình thường mềm mại , khi biết việc này không thể nói giỡn, là không đồng ý.
Lần đầu tiên thấyTiểu Bảo ăn vạ Ngọc Nương mộng mị , liền nhìn Tấn Vương.
(Soái – Đào Quân Trang 27.06.2018)
Tấn Vương cười lạnh: "Ngươi còn không đứng dậy!"
Không đứng dậy! Tiểu Bảo cũng quật cường, tay chân đập thêm lực miệng thì quang quác khóc, kỳ thật là gào thét hô hào mà không có giọt nước mắt nào.
Tấn Vương còn chưa động thủ, Nguyệt Nguyệt nghe động tĩnh vội chạy tới , còn chưa vào cửa liền la ầm lên: "Tiểu Bảo ca ca sao thế ?"
Việc này quá mất mặt , Tiểu Bảo mới không cho Nguyệt Nguyệt đi theo, nào biết nó làm huyên náo quá lớn, vẫn làm đối phương chạy tới.
Tiểu Bảo đỏ mặt, lật thân nằm sấp ở trên giường thút tha thút thít, lần này là thật sự rơi nước mắt.
Bất quá là quá xấu hổ , cũng là nó cố ý .
"Nương - - "
Ngọc Nương chưa thấy nhi tử ăn vạ như vậy, lúc này mới đánh bạo: "Được được được, nương đáp ứng con."
Tiểu Bảo nhút nhát nhìn Tấn Vương, Ngọc Nương cũng nhìn lại, Tấn Vương mặt đen như *** nồi, lúc này nhanh miệng: "Nương nói với cha nhé."
Nàng vỗ *** bảo đảm, hai đứa nhỏ tay trong tay đi mất, đến phiên nàng đối diện một cái mặt đen.
Ngọc Nương cũng biết mình đáp ứng quá nhanh, có thể - -
"Điện hạ, chàng xem..."
Tấn Vương không muốn xem, một chút cũng không nghĩ tới..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc