Sủng Hôn - Chương 17

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Giai Kỳ gắp tôm viên bỏ vào đĩa của Hựu An: "Hựu An, không phải là mình nghiêng về phía anh trai Đông, nhưng bạn thật không công bằng với anh ấy. Bạn biết không, mẹ bạn gả cho cha anh ấy cũng không phải là lỗi của anh ấy. Nói không chừng, anh ấy càng không muốn hơn bạn, dù sao mẹ ruột người ta cũng còn sống. Bạn không thể đem bất mãn với mẹ phát tiết trên người của anh ấy. Bạn tự suy nghĩ một chút, bạn đối xử với chú Chu nhà bạn thế nào, ở trước mặt chú Chu nhà bạn, bạn ngoan ngoãn giống con mèo, đến chỗ anh trai Đông cũng là mèo, chỉ là mèo xù lông. Cặn bã như Trần Lỗi rơi xuống mức độ hôm nay đơn thuần là đáng đời, đáng để bạn gây gổ với anh trai Đông sao?" Nói xong, dùng đầu đũa chọc chọc cái trán của cô: "Trong đầu nhỏ của cái người này cả ngày suy nghĩ thứ gì, bị lão chồng nhà bạn cưng chiều riết mà đại não thoái hóa à!"
Hựu An chu chu miệng: "Mình cũng không phải là vì Trần Lỗi, anh ta và Chu Na thế nào cũng không còn quan hệ tới mình nữa. Mình chỉ thấy phiền là Giang Đông quản mình. Chuyện gì cũng không nói với mình liền thay mình quyết định. Từ xưa đã cứ như vậy, căn bản là không tôn trọng mình." Trẻ con gắp trứng tôm trong đĩa lên nhét vào miệng, dùng sức nhai vài cái rồi nuốt xuống, bộ dáng ngây thơ này chọc cười Giai Kỳ.
Giai Kỳ hỏi cô: "Chú Chu nhà bạn chuyện gì cũng hỏi ý bạn sao? Sao mình nhìn không giống, hôm đó trở về có thu thập bạn không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu An hơi ửng hồng ưm mấy tiếng, nói: "Việc này không giống nhau."
Tề Giai Kỳ nhìn cô nhăn nhó thì sao mà không hiểu, chắc chắn là bị thu thập từ trong ra ngoài, chỉ là thu thập giữa vợ chồng cũng là một loại tình thú, cô hiểu.
Điện thoại di động của Hựu An kêu lên, Hựu An cúi đầu nhìn nhìn, khóe miệng nhịn
không được cong cong, vội vàng nghe máy, bên kia truyền đến âm thanh của Chu Tự Hoành: "Vợ, ăn cơm chưa?" Hựu An chu môi: "Đã mấy giờ rồi mà còn chưa ăn cơm, em đi ăn lẩu với Giai Kỳ!" Chu Tự Hoành dặn dò cô: "Ăn đồ cay ít thôi, nóng lắm, mặt mà bị nổi mụn, thì đừng than th với anh."
Hựu An là người không cay không vui, mà da lại dễ dị ứng, ăn nhiều ớt, trên mặt rất dễ nổi mụn, một nốt lớn nổi trên trán cô, khó coi không chịu được. Ngay cả như vậy, cô cũng không hết ham mê ăn uống. Chu Tự Hoành làm gì đó mà cô thích, cho dù cay quá cũng ăn ngon, dì người làm ở Chu gia làm cơm hơi nhạt, cô lại ngại không nói. Vì vậy cùng Giai Kỳ ra ngoài ăn lẩu liền ăn mấy món thật cay.
Hựu An quét mắt nhìn nước lẩu hồng hồng, nói vào điện thoại: "Anh có Thiên lý nhãn sao!" Chu Tự Hoành cười nhẹ một tiếng nói: "Chút chuyện nhỏ này của vợ anh, không cần Thiên lý nhãn cũng có thể biết. Vợ à, có nhớ anh không, hả?" m thanh giảm xuống 8 quãng, nghe vừa triền miên lại mập mờ.
Hựu An liếc nhìn Giai Kỳ ở đối diện cười híp mắt nhìn chằm chằm cô, che điện thoại di động, đi tới hành lang bên kia mới ừ một tiếng. m thanh mềm mại yêu kiều, tựa như có chút uất ức, nghe vào trong lỗ tai Chu Tự Hoành, tâm cũng tan ra, thật là hận không được lập tức bay trở về: "Thứ sáu anh đón em tan sở, mấy ngày nay ngoan ngoãn ăn cơm cho anh, không cho cáu kỉnh, được chứ?"
Lúc Hựu An trở lại, Giai Kỳ gõ đồng hồ của mình một cái châm chọc: "Hay thật, hết nửa giờ, hai người không thấy ngán à." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu An ửng hồng liếc cô một cái, khóe miệng nhếch lên. Nhịn không được mà lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Chu Tự Hoành đặt điện thoại xuống, mới phát hiện đội phó Lưu Đào đang ngồi ở đối diện nhìn anh, trên khóe miệng là nụ cười có ý xấu, nhướng mắt về điện thoại di động của anh nói: "Cô dâu nhỏ nhà cậu?" Chu Tự Hoành không lên tiếng, giơ tay ném cho anh một điếu thuốc, Lưu Đào nhận lấy hít một hơi, chợt cúi người nằm trên bàn nói: "Tự Hoành, cậu nói cho anh em nghe một chút, thể trạng cậu cường tráng, cô dâu nhỏ yếu ớt có thể chịu nổi không, không chừng đã Ϧóþ hư người ta."
Chu Tự Hoành giơ tay đánh anh một cái: "Đi, đi, cậu là ghen tỵ hay là hâm mộ đây?" Lưu Đào cười nói: "Còn phải nói, hâm mộ quá đi chứ! Tháng trước tôi còn nói với các anh em, đội trưởng cứ thế này, chắc là phải cô độc suốt đời rồi. Nhưng cậu cũng không thèm nói gì, xoay một cái liền cưới vợ, còn cưới cô vợ nhỏ như vậy. Nói cho cậu biết, hôm cậu kết hôn, lúc cô vợ nhỏ của cậu mời rượu tôi, tôi cũng không dám thở mạnh, sợ thổi bay cô dâu nhỏ của cậu. Cô gái nhỏ như nụ hoa, lại cho con sói già như cậu tha vào ổ, cậu nói xem cậu có vận số gì, quá diễm phúc."
Ánh mắt Chu Tự Hoành lóe lóe, anh rất có diễm phúc, cô dâu nhỏ của anh ở trên giường như thế, thật khiến anh hận không được ngậm trong miệng nhai ngấu nhai nghiến nuốt vào bụng.Chỉ nghĩ như vậy đã cảm thấy cả người bốc lửa, người anh em của anh có chút phấn khởi, anh buồn bực thở dài, nhìn Lưu Đào hỏi: "Lần này diễn tập hàng quý (3 tháng một lần) bố trí xong chưa? Mấy gã dưa chuột mới tới phải luyện tốt một chút cho tôi, không được thì đừng nhận, trực tiếp trả về, chỗ này của tôi không thu phế vật."
Lưu Đào cười hắc hắc: "Yên tâm đi! Bảo đảm khiến bọn họ …. cả đời khó quên. Lại nói, Tự Hoành à, cậu làm việc ở đây đã chừng mười năm, binh chủng cũng rất ‘ngầu’, nhưng tính nguy hiểm rất cao. Nói trắng ra là, không biết lúc có nhiệm vụ khẩn cấp, mạng này liền đưa qua. Phải nói trước kia có nhiệm vụ liền thi hành, trên đầu mang quốc huy, lúc nào tôi cũng chuẩn bị tư thế hy sinh vì tổ quốc vì nhân dân. Tôi biết rõ, nhiều năm cậu gắng gượng không kết hôn cũng bởi vì điều này. Hiện tại cậu đã cưới cô vợ nhỏ, dù sao cậu cũng phải thay người nhà mà suy nghĩ một chút, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, có phải không? Với sự từng trải hôm nay của cậu, điều vào trong quân làm đoàn trưởng là không thành vấn đề, chỗ này của tôi cũng không phải là chỗ lâu dài......"
Sau khi Lưu Đào ra ngoài, Chu Tự Hoành vẫn còn suy nghĩ vấn đề này. Lưu Đào nói rất thực tế, trước kia anh chỉ có một mình, dù thật sẽ hy sinh, Chu gia còn có Tự Hàn. Nhưng vợ anh thì phải làm sao, suy nghĩ một chút trong lòng cũng cực kỳ khó chịu. Cô nhóc không có ba, mẹ lại tái giá, lại là cô nhóc yếu ớt bướng bỉnh, bị anh cưng chiều càng thêm yếu ớt. Chu Tự Hoành rất rõ, Hựu An nhanh như vậy đã chấp nhận anh, hoàn toàn là nhờ hào quang của cha vợ, ba cô dâu nhỏ hận không được cưng chiều cô lên đến trời. Cũng vì vậy, sau khi cha vợ ૮ɦếƭ, cô dâu nhỏ dù thế nào cũng không thể tha thứ việc mẹ vợ tái giá, hơn nữa càng hận càng sâu, giận chó đánh mèo ngay cả với Giang Đông. Dù Giang Đông ngây ngô ở phía sau giữ cô chín năm cũng không chui được vào trong lòng cô, cuối cùng mới để cho anh tiện nghi lượm được củi đốt.
Thật ra Chu Tự Hoành biết mình không thích hợp cưới vợ, hơn nữa còn cưới cô vợ nhỏ như Hựu An. Tính chất công việc của anh quá bấp bênh, Lưu Đào nói một chút cũng không sai, lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tánh mạng. Là loại công việc đi lại trên mũi đao. Nhưng anh nhịn không được, lúc thấy cô dâu nhỏ, không nhịn được liền muốn ôm lấy cô, che chở cô trong lòng mình. Lý trí lãnh khChu Tự Hoành cũng có lúc kích động, kích động muốn có một phụ nữ, đem cô biến thành vật sở hữu của mình. Cái loại khát vọng đó căn bản không cách nào khống chế.
Chỉ là, anh nên vì tương lai của hai người mà tính toán một chút rồi. Nếu như anh thật có sơ xuất gì, vợ con anh...... Chu Tự Hoành nghĩ cũng không dám nghĩ, anh đã đồng ý cả đời đối tốt với cô. Cả đời rất dài, anh không thể nửa đường liền rút lui, đem một mình cô dâu nhỏ ném giữa đường, cô dâu nhỏ có thể khóc đến ૮ɦếƭ. Lại nói, hai người ở riêng, cả tuần mới có hai ngày ở cùng nhau, anh cũng thật có chút không chịu nổi.
Anh nhớ cô dâu nhỏ trong nhà rồi, nhớ đến khó chịu, nghĩ đi nghĩ lại, soạt một cái, đứng lên cầm chìa khóa xe liền đi ra ngoài. Đẩy cửa phòng ký túc xá của Lưu Đào ra, nói: "Tôi đi ra ngoài một chuyến, sáng mai trở lại." Lưu Đào hiểu, phất tay một cái: "Được, đi đi đi đi! Yên tâm, có tôi trấn ở nơi này, ai cũng không dám lộn xộn."
Nhìn bóng lưng Chu Tự Hoành vội vã biến mất, Lưu Đào không khỏi cười cười. Rốt cuộc, đội trưởng bọn họ cũng giống người thường. Ban đầu, lúc mới vào đại đội điều tra đặc chủng, Lưu Đào cũng cho rằng máu chảy trong mạch máu Chu Tự Hoành đều rất lạnh. Người đàn ông này không có một chút tính nóng, hiện tại nhìn xem, là một đám lửa mạnh nha! Cũng phải nói là, để cô dâu nhỏ vừa thơm vừa mềm trong nhà như vậy, người đàn ông nào mà chịu được.
Chu Tự Hoành chạy xe ra khỏi căn cứ, gọi điện thoại cho cô dâu nhỏ. Hựu An cùng Giai Kỳ vừa trả tiền xong, mới vừa ra khỏi quán Hỏa Oa Điếm, liền nhận được điện thoại của Chu Tự Hoành.
Hựu An lập tức nghe máy, giọng nói báo đạo của Chu Tự Hoành trực tiếp truyền tới: "Đang ở đâu, anh qua đón em." Hựu An sửng sốt, tiếp theo ánh mắt sáng lên, ngoan ngoãn nói địa chỉ, để điện thoại di động xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn còn ửng ửng hồng.
Giai Kỳ không khỏi nắm gương mặt của cô một chút, nói: "Sao rồi, chú Chu nhà bạn tới đón bạn?" Hựu An gật đầu một cái, Giai Kỳ cười: "Vậy mình đi trước." Hựu An kéo lấy cô: "Giai Kỳ, lát nữa để anh ấy đưa bạn về."
Giai Kỳ vội vàng nói: "Thôi đi! Mình không chịu nổi hai người nhiệt tình không biết chán đâu. Tối nay mình ăn không ít, ói ra cũng không có lờiđi đây, bye......" Phất tay một cái, chạy đi. Hựu An xuống cầu thang của Hỏa Oa Điếm, đi tới ven đường chờ anh, khóe miệng cong cong nhếch lên, muốn cụp xuống cũng không thể.
Từ thật xa Chu Tự Hoành đã nhìn thấy vợ của anh, áo thun màu trắng ngà rộng thùng thình giắt trên người, lộ ra một bên vai nhỏ, quần short jean dài tới bắp đùi, hai cái chân thon dài trắng noãn cứ như vậy lộ ra ngoài dưới ánh đèn đường, thật rất mãn nhãn. Ánh mắt Chu Tự Hoành hơi trầm, cô nhóc này thật không ngoan, sáng sớm nhớ rõ ràng cô mặc chính là cái quần jean ấy.
Chu Tự Hoành dừng xe bên người Hựu An. Hựu An mở cửa phía tay lái phụ, ngồi lên. Còn chưa kịp nói chuyện, Chu Tự Hoành liền cúi người ép tới, nhiệt tình bá đạo chận lại cái miệng nhỏ nhắn của cô, vừa gặm vừa cắn, tựa như con sói đói. Đầu lưỡi tham lam tiến vào, lôi cái lưỡi thơm mềm của cô ra dùng sức hút, hút cho Hựu An ưm ưm hừ mấy tiếng, cho đến khi dùng tay nhỏ bé đẩy anh, cảm giác giống như chú Chu muốn nuốt cô, đầu lưỡi, cổ họng vừa nhột vừa tê dại.
Tin tin tin...... Mấy tiếng còi ô tô phía sau vang lên, Chu Tự Hoành mới miễn cưỡng buông cô ra. Hựu An che иgự¢, thở từng ngụm từng ngụm, vừa nhìn chằm chằm anh, chút nữa là bị người đàn ông này hôn ૮ɦếƭ rồi.
Chu Tự Hoành sờ sờ gương mặt của cô, đạp chân ga, xe lao đi. Hựu An thở gấp cho đến khi đều đặn mới hỏi: "Không phải anh nói thứ sáu mới có thể về sao?" Ánh mắt Chu Tự Hoành lóe lóe, rơi vào trên đùi trắng noãn của cô, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Sao không có ống quần?"
"Cái gì mà ống quần?" Hựu An nghi ngờ nhìn anh, Chu Tự Hoành chỉ bắp đùi trắng non mềm của cô bĩu bĩu môi: "Vợ à, chớ giả bộ ngu với chồng của em, anh nhớ là sáng sớm em mặc quần dài, sao bây giờ lại ngắn mất một đoạn."
Mặt Hựu An đỏ lên, liếc anh một cái: "Mới vừa rồi cùng Giai Kỳ đi dạo phố, em thử cái quần short này một chút, Giai Kỳ nói đẹp, em liền mặc luôn. Sao vậy, khó coi
Chu Tự Hoành rên lên một tiếng: "Đẹp lắm, sao lại khó coi, chân của vợ anh cũng tiện nghi người khác, sao có thể khó coi......" Hựu An cười hì hì vui vẻ, tuổi đã lớn như vậy còn nói mấy lời này, như ăn dấm ấy.
Chu Tự Hoành liếc thấy vẻ mặt của vợ giống như đang cười nhạo anh, đưa một tay ra đặt trên bắp đùi cô, không quy củ trượt lên trượt xuống: "Vợ à, em cười cái gì? Hả?" Tay càng lúc càng đi lên, đi đến bên trong......
Hựu An vội vàng khép chặt hai chân, kéo tay anh ra, vành tai cũng đỏ, lầm bầm một câu: "Lái xe!" Vừa đúng đằng trước là đèn đỏ, Chu Tự Hoành dừng xe lại, cúi người qua vừa ôm vừa hôn cô, tay cũng không đàng hoàng từ vạt áo của Hựu An với vào lén tháo móc áo lót ra xoa nắn Tiểu Bạch Thỏ mà anh đã nhớ nhung cả ngày.
Hựu An bị anh xoa nắn yêu kiều thở gấp, tay nhỏ bé giãy dụa đẩy anh ra: "Đèn xanh rồi......" Chu Tự Hoành mới thả cô ra, một cước đạp xuống chân ga, lái xe đi thật nhanh.
Vào thang máy, cấp bách k
hông thể đợi đem Hựu An đè vào trong góc, cúi đầu liền đem cái miệng nhỏ nhắn của cô dâu nhỏ nuốt vào trong miệng mình: "Ưmh ưmh ưmh......" Hựu An nắm quả đấm nhỏ đập anh vài cái, đáng tiếc cô không có bao nhiêu sức lực, không làm anh mảy may lay động. Người đàn ông này giống như đói khát nhiều năm, dây dưa lưỡi của cô, dùng sức hút, đem nước miếng trong miệng cô hoàn toàn hút vào miệng nuốt vào bụng......
Chân Hựu An mềm nhũn, Chu Tự Hoành kéo cái ௱ôЛƓ nhỏ của cô bế lên, chân nhũn ra vừa lúc bị Chu Tự Hoành kéo ra vòng ngang hông mình, đem cô dâu nhỏ dồn vào trong góc thang máy vừa hôn vừa gặm.
Từ miệng nhỏ hôn đến lỗ tai của Hựu, đến gáy rồi đến xương quai xanh, lưỡi trơn trợt mang theo nhiệt độ nóng bỏng, đi qua nơi nào liền đưa tới từng chuỗi run rẩy không tự chủ......
Rốt cuộc miệng Hựu An cũng thoát ra, tay nhỏ bé nhéo thịt anh một cái, nhưng người đàn ông này da dày thịt béo, căn bản là không có phản ứng. Cô thật nóng nảy, dùng sức đẩy cái đầu lớn của anh chôn ở trước иgự¢ mình ra, thở hổn hển nhắc nhở anh: "Camera...... Trong thang máy có Camera......"
Nghĩ đến đây, Hựu An đã cảm thấy mất thể diện, hai người thế nào cũng được, nhưng lại để cho người khác nhìn thì còn ra thể thống gì. Chu Tự Hoành không tình nguyện ngẩng đầu lên, cô dâu nhỏ của anh sắp khóc rồi, hai con mắt to long lanh ngập nước, hết sức quyến rũ, cái miệng nhỏ nhắn ướt sũng một tầng hơi nước trơn bóng, câu dẫn anh không nhịn được muốn thưởng thức.
Chu Tự Hoành cúi đầu lại hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô một chút, nói: "Vợ ngốc, đây là góc ૮ɦếƭ, quên chồng em làm nghề gì sao, mấy việc này của chúng ta anh có thể để cho người khác nhìn sao? Cho nên, về sau đừng mặc quần ngắn như vậy, tiện nghi cho người khác là không tốt, biết chưa?"
Nói xong, phía dưới đẩy đẩy, người anh em cứng rắn lập tức phấn khởi chỉa vào cọ cọ, Hựu An không khỏi ừ một tiếng. Chu Tự Hoành hài lòng, thang máy mở ra, Chu Tự Hoành liền ôm cô vào phòng, đưa tay cởi giày cô ra, ném trên mặt đất, liền trực tiếp vào phòng ngủ. Đặt Hựu An lên giường, hai tay liền đem áo thun rộng thùng thình của cô cởi ra ném xuống đất. Trong áo thun màu trắng ngà, cô nhóc này mặc áo иgự¢ ren màu đen. Lúc sáng thấy cô mặc như vậy, Chu Tự Hoành liền hận không được ấn cô dưới thân thể, vợ anh quả thật chính là tiểu yêu tinh câu dẫn người......
Chu Tự Hoành kéo áo иgự¢ xuống, hai bàn tay to nắm hai con con thỏ nhỏ, dùng sức vuốt ve, đè ép, ép đến gần nhau, miệng nuốt một miệng thỏ, dùng sức liếm cắn hút, bên này rồi đến bên kia, lưỡi linh hoạt trêu chọc vật hồng hồng kia một chút......
Cả người Hựu An mềm oặt, một tia hơi sức cũng không còn, bị người đàn ông này trêu đùa, đầu nóng lên, thần trí dần lờ mờ, quần short rơi trên mặt đất, ngón tay của anh thăm dò vào trong ҨЦầЛ ŁóŤ, không khỏi khẽ cười một tiếng, hôn cô dâu nhỏ một hớp, nhỏ giọng nói: "Vợ à, cũng muốn anh phải không, nơi này ướt hết rồi......" Nói xong dùng ngón tay khuấy rồi khuấy, truyền đến tiếng nước chảy òm ọp òm ọp......
Hựu An nhắm chặt mắt lại, cả người đều đỏ, cô muốn anh, hơn nữa, thân thể của mình đối với anh căn bản không có một tia chống cự. Chu Tự Hoành chỉ cần vừa ᴆụng vào cô, chân của cô liền mềm nhũn, rất không có tiền đồ, nhưng cô chính là muốn anh rồi, rất muốn rất muốn......
Hựu An chợt mở mắt to mê mê mang mang ra, nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mắt, hai bàn tay nhỏ bé gắtao chốt chặt cổ anh, kéo anh xuống. Cái miệng nhỏ nhắn in lên môi anh, mềm giọng trả lời: "Ừ, em muốn anh lắm, ông xã, rất muốn rất muốn......"
Cô nhóc này là muốn lấy mạng anh, âm thanh mềm mại yêu kiều này khiến cả người Chu Tự Hoành hưng phấn run cầm cập, cơ hồ nhanh chóng đem quần mình ném ra, đỡ người anh em của anh, rất nhanh liền đi vào. A...... Hai người đồng thời rên lên một tiếng......
Chu Tự Hoành đứng trên mặt đất, nhốt chặt hai đùi trắng mịn của vợ anh, dùng sức chống đẩy, một cái lại một cái, chống đẩy đến khi trước mặt hé căng ra liền kéo trở về, mài ᴆụng nhau, vừa nhanh vừa mạnh......
Hựu An bị anh đẩy vào không nhịn được rên lên, một tiếng ột tiếng thấp, trong thân thể tự nhiên co rúc lại, căn bản cô không thể khống chế, từ chân cấp tốc kéo lên một cái, khoái cảm gần giống như hồng thủy đánh vào bờ, lên cao đến cực hạn, lại đột nhiên ào xuống......
Hựu An quặp ngón chân, thân thể cong lên, lên đến đỉnh. Trong nháy mắt đầu óc trống không, một lát sau mới nghe Chu Tự Hoành nói: "Cô nhóc vô dụng, chưa gì đã đến, chồng em còn chưa xong đâu......"
Ôm cô lên kéo lên trên đầu gối, Ϧóþ chặt eo của cô, đè xuống. A...... Trong nháy mắt cơ thể trở nên nhạy cảm, Hựu An không khỏi rên lên một tiếng......
Chu Tự Hoành nâng ௱ôЛƓ nhỏ của cô kéo xuống, môi của anh dính vào một bên cổ cô, liên tục tinh tế gặm cắn. Từ cổ dọc theo người tới xương bướm ở bả vai, thậm chí xương sống, lại trở về bên tai cô nhỏ giọng dụ dỗ: "Vợ à, em di chuyển đi, di chuyển, ừ......"
Hựu An không khỏi quay đầu lại liếc anh một cái, hiện tại eo cô mềm đùi cũng mềm, không cử động được...... Chu Tự Hoành khẽ cười một tiếng, đem cô xoay lại để hai người đối diện, tiến vào cô. Môi ngậm miệng thỏ bắt đầu dùng sức gặm cắn, bàn tay nâng cái ௱ôЛƓ nhỏ của cô lên, Dụς ∀ọηg kịch liệt đứng thẳng chuyển động. Hựu An theo động tác của anh, chợt cao chợt thấp, chợt nhớ tới lần đó cưỡi ngựa...... Á...... Ừ......
Cô dâu nhỏ của anh mất hồn rồi, ánh mắt Chu Tự Hoành lóe lên một cái, nhẹ buông tay, cúi người đem cô vợ đè xuống giường, lật người lại, thẳng tiến. Anh bắt eo thon của cô dâu nhỏ lại nâng lên thật cao, dùng sức đâm vào, tiếng va chạm phành phạch không dứt bên tai. Hựu An xấu hổ không chịu được, hơn nữa thật có chút không chịu nổi, bắt đầu mềm giọng cầu xin anh: "Chú Chu, Chú Chu, ừ...... Ông xã,...... Tha cho người ta có được hay không, đau, người ta đau......"
Hựu An có thói quen, lúc nơi đó khó chịu nói không nên lời, liền kêu đau. Chu Tự Hoành không còn mắc mưu rồi, hơn nữa âm thanh mềm mại yêu kiều này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn choáng váng sáng lên hai luồng đỏ ửng, mắt to long lanh nhìn anh cầu xin tha thứ. Nếu cô dâu nhỏ của anh mà soi gương, thấy hình dáng này của cô, sẽ biết chỉ cần là đàn ông đều không thể nào bỏ qua cho cô, Dụς ∀ọηg không chỉ không ngừng lại, còn dùng thêm sức đẩy vào trong......
Hựu An không biết anh muốn giày vò bao lâu, cuối cùng thật sự không chịu nổi uất ức khóc lên. Từng tiếng từng tiếng nức nở khiến Chu Tự Hoành muốn mặc kệ cũng không được, rốt cuộc gia tăng tốc độ. Thời khắc rực rỡ qua đi, Hựu An rốt cuộc cũng được giải thoát, nhắm mắt lại nửa ngày chậm chạp lấy lại sức, trước mắt như nổ đom đóm.
Mặc cho Chu Tự Hoành giúp cô tắm rửa, sấy khô tóc, ôm vào trong иgự¢ cũng không nhúc nhích nổi. Chu Tự Hoành cúi đầu hôn vợ anh một cái, biết tối nay mình có hơi quá. Anh thật sự bị Lưu Đào dọa sợ, cái loại tương lai mờ mịt đó khiến cho anh dù ôm thật chặt cô dâu nhỏ, cũng cảm thấy không quá bền chắc, nên vừa rồi mới hung hăng muốn cô như vậy. Anh cũng là muốn thông qua cách thức này, để có cô sâu hơn chặt hơn. Cô là của anh, anh sẽ không bỏ cô lại. Cho nên, Chu Tự Hoành phải suy tính đến thực tế mà bọn họ phải đối mặt.
Lính đặc chủng Trinh Sát đã từng là lý tưởng của Chu Tự Hoành, anh vốn tưởng rằng, mình có thể vì lý tưởng này mà phấn đấu cả đời. Nhưng anh lại không nghĩ tới là sẽ gặp được Hựu An, sẽ có cô dâu nhỏ như vậy làm anh không bỏ được không buông được. Để có Hựu An ở trước mặt, anh nguyện ý lùi một bước. Dù sao cuộc sống không thể vẹn cả đôi đường, anh đã đồng ý sẽ đối tốt với cô cả đời, với người đàn ông, ‘lời nói gói vàng’. Huống chi, cũng không phải hoàn toàn buông bỏ, chỉ là đổi một khung trời, Chu Tự Hoành anh vẫn là Hùng Ưng bay lượn giữa trời xanh. Anh phải vì tương lai mà tính toán, cô dâu nhỏ của anh yếu ớt, còn có đứa bé của bọn họ, đây là nhà của Chu Tự Hoành anh.
Lúc Hựu An tỉnh lại, theo thói quen sờ sờ bên cạnh. Không có ai! Cô vội vàng mở dậy, bên cạnh giống như còn chút hơi ấm của Chu Tự Hoành, trên gối để lại giấy ghi chép, cô cầm lên xem một chút: "Vợ, trong đội có nhiệm vụ huấn luyện, anh phải về trước, trong hộp giữ ấm trên bàn phòng bếp là hoành thánh nhân 3 món. Em ăn rồi hãy đi làm, không cho phép vợ anh đói bụng, hôn em một cái. Kí tên: ông xã."
Trong lòng Hựu An thật ấm áp cảm động, ngày hôm qua nhất định là người đàn ông này lén trở về, cho nên sáng sớm liền phải chạy đi. Hựu An rửa mặt xong, ngồi trước bàn ăn, múc một viên hoành thánh đầy đặn nhét vào trong miệng, chợt muốn khóc, lại đặt cái muỗng xuống, lau nước mắt, nghiêng đầu nhìn ảnh cưới trên bàn một chút. Khung hình điện tử thật sống động, từng tấm từng tấm đều là hình ảnh Chu Tự Hoành đang nhìn mình. Nhìn kỹ, khóe mắt khóe miệng còn có chút tím bầm, nhưng lại rất tuấn tú, mới vừa xa nhau, cô liền nhớ anh, làm sao bây giờ?
Hựu An vừa tan sở, vừa ra khỏi bệnh viện đã nhìn thấy anh tài xế tiểu Trương lái xe cho ba chồng. Sáng sớm mẹ chồng cô đã gọi điện thoại cho cô, bảo cô về đại viện ở, trong căn hộ chỉ có một mình cô, họ không yên lòng.
Hựu An cũng cảm thấy mình rất không có tiền đồ, cũng đã quên những ngày trước kia đến tột cùng đã qua thế nào, sao mới xa nhau một lát cũng không chịu nổi rồi! Đếm đầu ngón tay mấy ngày, thấy sắp đến thứ năm, Hựu An đã lại nôn nóng.
Hôm nay cô theo chủ nhiệm Vương đến bệnh viện nhi đồng hội chẩn bệnh nhân bị phỏng, cô tự nhiên theo làm đệ tử kiêm trợ thủ, chủ nhiệm Vương cũng vì thấy cô ũ rũ, muốn nhân cơ hội này mang cô ra ngoài giải sầu.
Lên xe, Vương chủ nhiệm còn vỗ vỗ bả vai cô, nói: "Người trẻ tuổi phải có tinh thần phấn chấn, sự nghiệp và tình yêu đều quan trọng như nhau." Khuôn mặt nhỏ của Hựu An đỏ lên, biết đây là thầy đang nói cô.
Bệnh viện nhi đồng lúc nào cũng đầy ắp người, bệnh nhân cần hội chẩn ở tầng mười, Hựu An vừa theo chủ nhiệm vào thang máy, liền nhìn thấy bên kia thoáng qua một bóng người, cô sửng sốt, nói với Vương chủ nhiệm: "Chủ nhiệm, em nhìn thấy người quen, thầy lên trước, một lát em sẽ lên."
Vương chủ nhiệm quét bên kia một cái, gật đầu nói: "Đi đi! Chớ trì hoãn quá lâu." Nói xong, vào thang máy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc