Sủng Em Không Tốt Sao - Chương 06

Tác giả: Hận Điệp

Mập mờ tổn thương
Bọn họ đi tới phòng của Chỉ Ngưng, bên miệng Chỉ Ngưng lộ ra tươi cười.
Hoàng Phủ Thần Phong ngồi trên ghế trước Piano, sau đó, kéo Chỉ Ngưng ngồi yên trong *** mình, Chỉ Ngưng ngồi xuống, mở nắp Piano, hai tay đặt ngang trên đàn.
Những ngón tay thon dài của Chỉ Ngưng phảng phất như đang khiêu vũ, giai điệu duyên dáng, nhịp điệu phiêu đãng cả tòa biệt thự.
Chỉ Ngưng đàn chính bài mà cô sáng tác, tên gọi ‘Mập mờ tổn thương’, đây là một bài nhạc rất thương cảm. Đã thật lâu cô không đàn khúc này, hôm nay lại chơi, ký ức ngày xưa từng chút một hiện về trong đầu cô, nguyên bản tâm can bình tĩnh đã dậy sóng. Trong mắt của cô lại có nước mắt, nước mắt nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt tuyệt mỹ.
Hoàng Phủ Thần Phong cảm thấy thân thể cô gái nhỏ trong *** nhẹ nhàng run rẩy, hắn vội vàng quay mặt Chỉ Nhưng lại, “Ngưng Nhi, làm sao em khóc?” Hoàng Phủ Thần Phong ôn nhu lau đi nước mắt của cô.
“Không có! Chỉ là thời điểm đàn bài này, nhớ tới sự tình trước kia. Bài nhạc này là em sáng tác, tên gọi “Mập mờ tổn thương”, lúc ấy là lúc em rất tuyệt vọng, khi đó em cảm thấy mình không có động lực sống, khi đó em”
“Ô” không đợi Chỉ Ngưng nói xong, Hoàng Phủ Thần Phong liền cúi đầu hôn xuống, “Ngưng nhi, nhớ kỹ, từ nay về sau em còn có anh, em sẽ không cảm thấy cô độc nữa, được không?”
“Cám ơn anh, Phong.” Chỉ Ngưng nghe Hoàng Phủ Thần Phong nói như vậy, hai tay ôm chặt eo của hắn.
Hoàng Phủ Thần Phong ý thức được Chỉ Ngưng chủ động ôm chặt eo của mình, hắn rất kích động. Hai người bọn họ cứ như vậy lẳng lặng dựa vào nhau.
Hoàng Phủ Thần Phong ôm chặt Chỉ Ngưng, giống như hơi chút buông lỏng, cô sẽ từ trong *** hắn chạy trốn mất.
“Được rồi, Ngưng Nhi, thời gian không còn sớm, em nghỉ ngơi đi! Anh còn muốn đến thư phòng xem chút tài liệu.” Hoàng Phủ Thần Phong sợ còn không đi, sẽ không khống chế nổi mình, cho nên mới viện cớ.
“Vâng, anh đi làm việc đi! Bất quá anh cũng phải nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon!” Nói xong, còn nhẹ nhàng hôn một cái lên má Hoàng Phủ Thần Phong.
Hoàng Phủ Thần Phong bất ngờ được hôn liền cao hứng đến hỏng rồi, “Uhm, ngủ ngon! Sáng mai anh đưa em đến công ty.” Hắn cũng hôn đáp trả Chỉ Ngưng, sau đó bước ra khỏi phòng cô.
Hoàng Phủ Thần Phong đi rồi, Chỉ Ngưng liền đứng dậy cẩn thận quan sát phòng ngủ của mình. Cô thực rất thích gian phòng này, cả phòng cơ hồ đều là màu xanh lam và màu trắng, chính giữa phòng là chiếc giường, chăn mền cũng là màu lam. Trong phòng còn có một gian thay đồ, trong tủ treo đủ loại quần áo, thậm chí ngay cả nội y đều có. Chỉ Ngưng nhìn thấy bên cạnh tủ quần áo có một tờ giấy, trên đó viết: Ngưng Nhi, những quần áo này đều là mới, là dựa theo kích thước của em, hi vọng em sẽ thích. Đồ đạc của em ở nhà cũng không cần lấy đến, ở đây cái gì cũng có! Nhìn những quần áo này, Chỉ Ngưng thật cao hứng, không nghĩ tới Hoàng Phủ Thần Phong chu đáo như vậy.
Hấp dẫn ánh mắt người ta chính là là bể cá thủy tinh, Chỉ Ngưng đứng trước bể cá vuốt vuốt, còn nhìn thấy phòng ngủ của Hoàng Phủ Thần Phong. Phòng của hắn đại bộ phận là màu xanh đậm.
Nằm ở trên giường, Chỉ Ngưng rất nhanh chìm vào giấc ngủ, đêm nay, người nào đó vô cùng an ổn, đã rất lâu cô không ngủ ngon như vậy rồi. Xuyên thấu qua bể cá thủy tinh, Hoàng Phủ Thần Phong nhìn cô gái nhỏ đang ngủ cũng lộ ra tươi cười.
Sáng sớm, Hoàng Phủ Thần Phong đến phòng Chỉ Ngưng, Chỉ Ngưng còn đang ngủ, còn không muốn tỉnh dậy. Hoàng Phủ Thần Phong ngồi bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve hai má cô, Chỉ Ngưng vốn rất cạn ngủ (ý nói không ngủ sâu, dễ bị tỉnh), bị Hoàng Phủ Thần Phong chạm vào như vậy, cô lập tức liền tỉnh, “Phong, sao anh lại tới đây?” Bởi vì vừa tỉnh lại, cho nên thanh âm nghe có điểm khàn khàn.
“Vừa tới, vốn muốn gọi em xuống ăn điểm tâm, nhưng thấy em ngủ ngon như vậy, không nhẫn tâm gọi em, muốn cho em ngủ thêm một chút.”
“Được, vậy anh xuống trước đi, em thay đồ xong sẽ xuống.”
“Ừ, quần áo ở trong tủ đều là đồ mới, anh cảm thấy cực kỳ thích hợp với em.”
“Vâng, em lập tức sẽ thay.”
Chỉ Ngưng thấy nhiều quần áo như vậy, ánh mắt loạn đảo, cô không biết nên mặc bộ nào. Cuối cùng, cô chọn chiếc váy hoa liền áo, một chiếc khăn quàng cổ bằng tơ màu tím, một dây đai lưng màu trắng cùng một đôi giày cao gót. Thay đồ xong cô liền đi xuống lầu.
“Anh nghĩ những bộ quần áo này rất thích hợp với em, em xem! Đúng vậy a!” Hoàng Phủ Thần Phong nhìn Chỉ Ngưng đi xuống, hai mắt tỏa sáng.
“Cám ơn anh, Phong, anh suy nghĩ thực chu đáo.”
“Ăn cơm đi! Chị Lý làm bữa sáng rất ngon! Tuyệt đối sẽ không kém ngoài nhà hàng.”
Trên bàn cơm, tràn đầy âm thanh vui vẻ, loại không khí ấm áp này thật lâu đã không xuất hiện ở biệt thự này.
Ăn xong bữa sáng, Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng đến công ty. Vấn đề của hắn và cô đã giải quyết, kế tiếp, nên giải quyết tập đoàn Lăng thị rồi, hắn từng nói tuyệt đối sẽ làm cho tập đoàn Lăng thị trả giá thật nhiều.
Trả thù
Hoàng Phủ Thần Phong quyết định hôm nay sẽ tìm ra phương án như thế nào thu mua tập đoàn Lăng thị.
Trong phòng họp, tất cả mọi người toàn lực báo cáo với Hoàng Phủ Thần Phong. ‘Earl’ tuy là công ty vàng bạc đá quý, thế nhưng vẫn có rất nhiều kỳ tài kinh doanh bên trong.
“Theo tôi được biết, tình trạng kinh tế hiện tại của tập đoàn Lăng thị cũng không tốt lắm, hơn nữa, gần đây bọn họ xin ngân hàng cho vay, có rất nhiều ngân hàng cũng không muốn. Tháng trước, tập đoàn Vân Lâm đã thay tổng tài mới, vị tổng tài mới này vài ngày nữa tới sẽ đến Đài Bắc, cho nên hai ngày này, bọn họ dùng hết mọi biện pháp, muốn có được hợp đồng với tập đoàn Vân Lam của Mỹ, nếu như phía Mỹ đồng ý..., như vậy, tập đoàn Lăng thị sẽ vượt qua nguy cơ.” Vừa nói chuyện chính là quản lý lâu năm, cũng là nguyên lão của công ty.
“Được, bọn họ tuyệt đối sẽ không có được hợp đồng này. Mọi người còn ý kiến gì không?” Tổng tài mới của tập đoàn Vân Lam chính là bằng hữu của Hoàng Phủ Thần Phong, Vân Thụy Toàn.
Cơ hồ tất cả mọi người lắc đầu.
“Vậy tan họp! Mọi người mau về lo chuyện tập đoàn Lăng thị.” Nói xong, Hoàng Phủ Thần Phong bước ra khỏi phòng họp.
Văn phòng tổng tài
“Uy, Toàn, nghe nói cậu đã trở lại? Nhưng lại thành tổng tài mới của tập đoàn Vân Lam?” Hoàng Phủ Thần Phong không thích nói chuyện vòng vo tam quốc, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Ừ, đêm qua vừa mới đến, lát nữa sẽ đi bàn một hợp đồng với Lăng thị. Như thế nào? Có việc?”
“Ừ, muốn nói với cậu về chuyện của Lăng. Nếu như cậu bỏ hợp đồng này, công ty của cậu sẽ có tổn thất gì?”
“Kỳ thật công ty của chúng tôi có ký hợp đồng này hay không, đều không sai biệt lắm. Bọn họ mới là có lợi, chúng tôi nhiều lắm thì bồi thường bọn họ năm trăm vạn phí bội ước mà thôi. Cậu có việc gì sao?”
“Vậy là tốt rồi! Vậy lát nữa cậu không cần nói chuyện cùng bọn họ nữa, năm trăm vạn phí bội ước tôi sẽ bồi thường.”
“Vì sao?”
“Bởi vì, nhị công tử tập đoàn Lăng thị trong tiệc R*ợ*u vài ngày trước dám *** Ngưng Nhi, cho nên tôi muốn làm cho bọn họ trả giá thật nhiều.”
“Lại có loại chuyện này? Được, không có vấn đề! Việc này tôi giúp. Phí bội ước cũng không cần cậu trả, chút tiền ấy không tính là gì!”
“Cảm ơn! Hôm nào mời cậu uống R*ợ*u.”
“Được, tôi còn đang vội, bye!”
Nói chuyện điện thoại xong, Hoàng Phủ Thần Phong rót một ly Italy 87, đi đến trước cửa sổ sát đất nhàn nhã uống. Ha ha, dám khi dễ người phụ nữ của hắn, kết cục tuyệt đối sẽ rất thảm.
Hôm nay, loạt trang sức mới ‘Pair of lovers’ sẽ đưa ra thị trường, Chỉ Ngưng cũng có vài tác phẩm thiết kế trong đó.
“Ngưng Nhi, hôm nay hai tác phẩm của em sẽ đặt ở trên quầy bán, như thế nào? Em có lòng tin hay không?” Hoàng Phủ Thần Phong đột nhiên xuất hiện trong văn phòng Chỉ Ngưng.
“Nói thật, em không quá tin tưởng, em không biết khách hàng có thích mẫu trang sức em thiết kế không?”
“Đứa ngốc, không cần phải lo lắng, anh tin tưởng em sẽ thành công. Thành tích như thế nào rất nhanh sẽ biết được. Bây giờ chúng ta đi ăn cơm được không?”
“Không được, em không muốn ăn, hơn nữa, em còn muốn nghĩ tác phẩm dự thi, bằng không, anh mua đồ ăn nhanh cho em ăn có được hay không?”
“Được rồi! Thực không có biện pháp với em, anh sẽ gọi đồ ăn nhanh, anh cũng không đi ăn, lưu lại đây cùng em, bằng không một mình em ăn cơm sẽ cảm thấy nhàm chán.”
“Phong, vì sao anh đối tốt với em như vậy?”
“Bởi vì em từng nói, từ nay về sau sẽ không để cho em cảm thấy cô độc, cũng sẽ không để cho em cảm thấy thương tâm. Biết không?” Hoàng Phủ Thần Phong sủng nịch ấn mũi Chỉ Ngưng.
“Uhm! Phong, em dự định đặt tên tác phẩm dự thi là ‘ấn ký hạnh phúc’ được không?”
“Được, anh cảm thấy rất tốt! Nhưng tại sao em muốn dùng tên này?”
“Ha ha! Bởi vì em cảm thấy hiện tại em rất hạnh phúc! Sau đó, vài ngày này em đột nhiên có cảm hứng, cho nên, em liền dùng tên đó.” Nói đến chuyện mình hiện tại rất hạnh phúc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Chỉ Ngưng liền ửng đỏ, một mực cúi đầu, không dám nhìn Hoàng Phủ Thần Phong.
“Hiện tại em cảm thấy rất hạnh phúc? Bây giờ có thể cho anh xem qua bản thiết kế không?” Hoàng Phủ Thần Phong rất nhanh thấy được Chỉ Ngưng đỏ mặt, không biết vì sao, mỗi lần Chỉ Ngưng đỏ mặt, hắn sẽ cảm thấy rất thỏa mãn.
“Hiện tại không được! Chờ đến lúc em nhất định sẽ cho anh xem. Được không?” Chỉ Ngưng muốn lúc làm thành thành phẩm mới cho hắn xem.
“A! Vậy được rồi!” Hoàng Phủ Thần Phong có chút ít thất vọng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc