Sủng Em Không Tốt Sao - Chương 03

Tác giả: Hận Điệp

Hôn
Mạt Lan Đóa là một nhà nhà hàng Italy thuần chính.
Quản lý nhà hàng nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong đến liền nhanh chóng tiến lên, nịnh nọt nói: “Phong thiếu hoan nghênh quang lâm! Ngài có thể tới nhà hàng chúng tôi dùng cơm thật là vinh hạnh cho chúng tôi...”
Hoàng Phủ Thần Phong nghe đã kiểu nịnh hót như vậy đến nhàm chán, “Nhanh đưa chúng tôi vào đi thôi!”
“Hảo, tôi đây liền đưa ngài qua!”
Quản lí một mạch dẫn bọn họ đến một cái ghế lô (ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồ): “Phong thiếu, đây là hàng ghế tốt nhất nhà hàng chúng tôi, hi vọng ngài thích!”
“Uhm!” Hoàng Phủ Thần Phong giúp Chỉ Ngưng kéo ghế rồi ngồi xuống.
Quản lí thấy bọn họ đã ngồi xong, liền cung kính hỏi: “Xin hỏi Phong thiếu hôm nay muốn ăn những gì?”
“Tôi muốn tương gan ngỗng, một phần canh rau cải, một phần nước bơ trắng, một phần cơm salad R*ợ*u tẩm gan ngỗng nướng hoa hồng, một phần sò cách thủy (ặc ặc, dịch xong đoạn món ăn té ghé TT_TT),” Hoàng Phủ Thần Phong phát hiện Chỉ Ngưng một mực ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, liền cười hỏi cô, “Ngưng Nhi, em muốn ăn gì?”
“Tôi giống anh đi!”
Hoàng Phủ Thần Phong nhìn quản lí nói: “Vậy hai phần giống nhau, thêm một phần bánh pút-đing chocolate hương thảo kem.”
“Tốt, cơm của hai vị rất nhanh sẽ có, chúng tôi ngay tại bên ngoài, có việc xin phân phó.”
Hoàng Phủ Thần Phong gật gật đầu.
Hoàng Phủ Thần Phong xem xét thần sắc Chỉ Ngưng, thấy cô rất thích nhà hàng này liền cười hỏi: “Ngưng nhi, em rất thích nhà hàng này sao?”
“Vâng, rất thích, trong này rất đẹp.” Trên mặt Chỉ Ngưng lộ ra vẻ mừng rỡ.
“Uhm, thích vậy sẽ thường đưa em đến, hôm nào dẫn em đến một nhà hàng khác, tin tưởng em nhất định sẽ thích hơn.” Hoàng Phủ Thần Phong cảm thấy chỉ cần Ngưng Nhi của hắn thích là tốt rồi.
“Phong, tại sao anh đối tốt với tôi như vậy? Trên tạp chí không phải nói cho tới bây giờ anh đều rất khinh thường phụ nữ sao?” Chỉ Ngưng cuối cùng đem vấn đề hoang mang trong lòng đã lâu nói ra.
“Ngưng Nhi, em biết không? Tôi đã nhiều năm không có loại cảm giác này. Trên người những phụ nữ kia tôi chỉ có phát tiết, không có cảm giác, tôi đã cho rằng cả đời tôi đều sẽ như vậy. Thẳng đến ngày đó em đứng trước tấm biến ‘Earl’, tôi nhìn thấy nụ cười sao mà tự nhiên của em. Từ đó trở đi, tôi liền muốn bảo vệ em, không muốn để em phải chịu bất kì thương tổn gì!” Vẻ mặt Hoàng Phủ Thần Phong nghiêm túc nói với Chỉ Ngưng.
Chỉ Ngưng hoàn toàn thật không ngờ hắn sẽ nói như vậy, trong ánh mắt của cô tràn đầy lệ quang.
Hoàng Phủ Thần Phong vừa thấy Chỉ Ngưng gần khóc, liền luống cuống, “Ngưng Nhi, em đừng khóc, nếu như em không thích nghe tôi liền không nói nữa, em đừng khóc được không?”
“Không phải, anh không cần phải xin lỗi, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ mẹ, cho tới bây giờ không có người quan tâm tôi, tôi mới ra sinh không lâu, ba của tôi đã chạy theo người phụ nữ khác, cũng bởi vì nhà của tôi không có tiền. Tôi vẫn cho là đời này sẽ không có người đối tốt với tôi...”
Hoàng Phủ Thần Phong vội vàng từ chỗ ngồi của mình đứng lên, tiến đến ôm lấy Chỉ Ngưng, ôn nhu nói: “Đừng khóc, Ngưng Nhi, từ nay về sau em sẽ không cô đơn, tôi sẽ luôn luôn bên cạnh em, sẽ không không cần em. Về phần mẹ của em, tôi nhất định sẽ tìm bác sĩ tốt nhất chữa trị, mẹ của em nhất định sẽ tỉnh lại, yên tâm đi!”
“Cám ơn anh, Phong!” Ngoại trừ mấy chữ này, Chỉ Ngưng không biết còn có thể nói gì.
Khi bọn họ vẫn còn ôm lấy nhau, chợt nghe đến tiếng gõ cửa “Cốc cốc cốc...”
“Vào đi!” Hoàng Phủ Thần Phong cảm thấy tiếng gõ cửa này rất không đúng lúc, quấy rầy chuyện tốt của hắn.
“Thật ngại quá, Phong thiếu, quấy rầy! Cơm của ngài đã đưa tới, mời ngài chậm rãi hưởng dụng.” Quản lí đem cơm đặt ở trên mặt bàn.
“Đi ra ngoài đi!” Hoàng Phủ Thần Phong lạnh lùng nói.
Sau đó quản lí liền mang theo nhân viên ra ngoài. Bọn họ không dám đắc tội với Hoàng Phủ Thần Phong, hắn tùy tiện một câu, bọn họ phải về nhà ăn chính mình.
“Ngưng Nhi, nhanh ăn đi! Nguội sẽ không ngon. Như thế nào? Có phải là rất thơm không?” Hoàng Phủ Thần Phong nhìn Ngưng nhi, vừa mới khóc hiện tại đã cười rồi, còn trừng to mắt.
“Uhm! Thơm quá! Đã thật lâu tôi không có hảo hảo nếm qua một bữa cơm.”
“Ngưng Nhi, từ nay về sau, mỗi ngày tôi sẽ ăn cơm cùng em.”
Chỉ Ngưng cảm thấy hôm nay là ngày cô hạnh phúc và vui sướng nhất trong nhiều năm, bởi vì, từ nay về sau, trong sinh mệnh của cô có một người đàn ông kêu Hoàng Phủ Thần Phong!
Hơn nửa canh giờ sau
Chỉ Ngưng buông dao dĩa trong tay xuống, lau miệng cười nói: “Ăn xong rồi! Ăn thật ngon.”
Hoàng Phủ Thần Phong nhìn cánh môi Khêu g** của Chỉ Ngưng, nhịn không được ngồi xuống bên cạnh chỉ Ngưng, nhẹ nhàng đem đầu cô kéo qua, tìm kiếm môi Chỉ Ngưng, từ từ hôn.
Chỉ Ngưng thử đẩy hắn ra, nhưng chẳng những không đẩy được, ngược lại bị hôn càng ngày càng sâu, cuối cùng, hai tay không nén nổi tình cảm vòng trụ qua gáy Hoàng Phủ Thần Phong. Qua hồi lâu, Hoàng Phủ Thần Phong mới lưu luyến không rời, rời khỏi môi chỉ Ngưng.
Sau đó ân hận nói: “Thực xin lỗi, Ngưng nhi, vừa mới nhất thời nhịn không được!”
“Anh đáng ghét! Đây là nụ hôn đầu tiên của em! Chỉ Ngưng đỏ mặt, quay đi không nhìn tới hắn. Ăn một bữa cơm mất luôn nụ hôn đầu tiên. Tuy nhiên môi của hắn rất mềm, rất thoải mái, kỹ thuật hôn cũng rất tốt, chính là hắn sao có thể đánh lén cô? (Kiss rồi, nên đổi xách xưng hô luôn nha ^^)
“Ngưng nhi, em nói đây là nụ hôn đầu tiên của em?” Hoàng Phủ Thần Phong vừa nói vừa xoay đầu Chỉ Ngưng lại, khó trách vừa rồi cảm giác mới lạ như vậy.
“Vâng!” Chỉ Ngưng ngượng ngùng nhẹ gật đầu.
Hoàng Phủ Thần Phong đem cô ôm vào trong ***, cao hứng cười cười.
“Anh cười cái gì?”
“Không có gì, đi thôi! Chúng ta vào bệnh viện thăm mẹ của em.”
“Đúng nga! Nhanh một chút.” Nói xong, Chỉ Ngưng vội vàng kéo Hoàng Phủ Thần Phong đứng lên.
Hoàng Phủ Thần Phong càng ngày càng cảm thấy cô gái nhỏ này thật là đáng yêu.
Từ ghế lô đi ra, tất cả nữ nhân viên phục vụ đều đỏ mặt nhìn Hoàng Phủ Thần Phong, càng ghen tị người phụ nữ được ôm phải là mình. Đáng tiếc, không có cái mệnh kia!
Hoàng Phủ Thần Phong giúp Chỉ Ngưng mở cửa xe, sau đó mình cũng vòng đến một bên ngồi xuống, bọn họ muốn đến bệnh viện.
Pair of lovers
Bọn họ vừa đến bệnh viện, Chỉ Ngưng bắt đầu giúp mẹ của cô mát xa, cô không trông thấy Hoàng Phủ Thần Phong, nghĩ đến hắn đi rồi, lập tức trong lòng cô có một loại cảm giác mất mát.
Kỳ thật, Hoàng Phủ Thần Phong vừa tới bệnh viện liền muốn đi tìm bác sĩ để hiểu rõ tình hình của mẹ cô.
Tại văn phòng viện trưởng.
“Toàn, tôi có việc tìm cậu.” Bệnh viện này là của nhà bạn bè hắn đầu tư, hiện tại, người bạn này bị ba hắn bức tới đây làm viện trưởng.
“Phong, làm sao cậu lại tới bệnh viện? Cậu ngã bệnh sao? Trời ạ! Sẽ không phải là cậu chạm vào phụ nữ quá nhiều, sinh...”
“Shit! Câu không thể nói dễ nghe chút sao. Tôi tới bệnh viện chẳng lẽ không thể vì người khác sao?” Hoàng Phủ Thần Phong trừng mắt liếc hắn một cái.
“Được rồi, không đùa giỡn với cậu nữa. Nói đi! Chuyện gì? Chỉ cần tôi có thể giúp.” Thấy vẻ mặt Hoàng Phủ Thần Phong chăm chú, Vân Thụy Toàn biết việc này có điểm nghiêm trọng.
“Mẹ thư ký riêng của tôi nửa năm trước bị tai nạn xe cộ, bây giờ còn chưa tỉnh, vừa vặn bà ấy ở tại bệnh viện của cậu, cho nên, phiền cậu giúp bà ấy chuyển tới phòng bệnh VIP. Mặt khác, giúp bà an bài vài chuyên gia, mau chóng làm cho bà tỉnh lại, nếu thật sự không được sẽ đưa ra nước ngoài, dù sao chỉ cần tỉnh lại là được.”
“OMG! Phong, cậu có vấn đề sao? Cậu... Cậu sao có thể khẩn trương như vậy vì một người phụ nữ? ‘Cậu cùng người phụ nữ kia khi nào quen biết a? Có xảy ra qua quan hệ gì hay không? Bộ dạng trông thế nào?” Vân Thụy Toàn sờ lên đầu Hoàng Phủ Thần Phong, cho là hắn ngã bệnh!
“Đừng nói nhảm nữa! Cậu nhanh chóng an bài đi! Ngưng Nhi còn đang phía dưới chờ tôi!”
“Ngưng Nhi chính là tên người phụ nữ đó à? Cô ấy cũng tới sao? Tôi cùng cậu xuống dưới, tôi muốn nhìn một chút.”
“Tên cô ấy là Hàn Chỉ Ngưng, cậu gọi cô ấy Chỉ Ngưng là được, không được gọi Ngưng Nhi.” Ngưng Nhi chỉ cho phép một mình hắn gọi. (hehe, bá đạo nha)
“Ai! Cậu cùng cô ấy nhận thức đã bao lâu?”
“Vẫn chưa tới một ngày, chỉ là vừa mới cùng nhau ăn cơm, không biết vì sao thời điểm gặp cô ấy đã muốn bảo vệ cô ấy, không muốn cô ấy phải chịu thương tổn, thấy cô ấy rơi lệ tôi liền đau lòng!”
Vân Thụy Toàn không nói gì, nhưng trong lòng hắn biết rõ Hoàng Phủ Thần Phong đã động tâm, chỉ là không dám thừa nhận!
Đến phòng bênh của mẹ Chỉ Ngưng, Hoàng Phủ Thần Phong liền thấy cô đang giúp mẹ mát xa, “Ngưng nhi, đây là bằng hữu của anh, Vân Thụy Toàn, viện trưởng của bệnh viện. Chờ một chút hắn sẽ giúp mẹ em chuyển tới phòng bệnh VIP, sau đó sẽ an bài y tá tới chiếu cố, cho nên em không cần lo lắng!”
Thời điểm Đương Vân Thụy nhìn thấy Chỉ Ngưng, hắn thật giống như một pho tượng đá ૮ɦếƭ đứng, nguyên nhân chính là khuôn mặt của cô thật sự cùng ba năm trước đây quá giống.
Chỉ Ngưng đi tới trước mặt Vân Thụy Toàn nói: “Xin chào! Cám ơn anh, đã làm phiền đến anh!”
Hoàng Phủ Thần Phong hiểu rõ nghi vấn của Vân Thụy Toàn, liền đẩy hắn một chút nói: “Ngưng Nhi đang nói chuyện với cậu đấy!”
“A?”Nga! Cô... cô chính là Chỉ Ngưng? Cô gọi tôi là Toàn là được rồi, không cần khách khí! Cô thật sự là rất đẹp! Trách không được Phong đối tốt với cô như vậy!” Vân Thụy Toàn đánh giá Chỉ Ngưng.
“Này! ૮ɦếƭ tiệt, cậu nhìn đủ chưa hả?” Hoàng Phủ Thần Phong một phen ôm lấy Chỉ Ngưng, không cho hắn nhìn nữa.
“Làm sao cậu nhỏ mọn như vậy a? Không nhìn sẽ không nhìn! Được rồi, chờ một chút bọn họ sẽ đến giúp bá mẫu chuyển tới phòng bệnh VIP, tôi cũng theo chân bọn họ, sẽ không có chuyện gì!”
“Cám ơn anh!” Chỉ Ngưng rất cảm kích Vân Thụy Toàn.
Vân Thụy Toàn gọi Hoàng Phủ Thần Phong ra bên ngoài, tính nói ra nghi ngờ trong lòng.
“Phong, cậu ở cùng một chỗ với Chỉ Ngưng, có phải bởi bộ dáng của cô ấy giống với người phụ nữ kia??” Vân Thụy Toàn nghiêm túc hỏi Hoàng Phủ Thần Phong.
“Shit! Ai nói vậy?” Hoàng Phủ Thần Phong cũng không biết mình rốt cuộc đã quên người kia hay chưa.
“Phong, tôi thấy Chỉ Ngưng là một cô gái tốt, cô ấy rất yếu ớt, hi vọng cậu không thương tổn cô ấy.”
“Không thèm nghe cậu nói nữa, tôi muốn vào trong.” Hoàng Phủ Thần Phong có điểm chột dạ.
“Được rồi, Ngưng Nhi, yên tâm! Đi, chúng ta về công ty. Toàn, chúng tôi đi về trước, bên này liền làm phiền cậu!”
“Được, yên tâm đi!”
Sắp xếp xong xuôi cho mẹ của mình, Chỉ Ngưng rốt cục thở dài một hơi!
Trở lại công ty, bọn họ lại bị một đám người nhìn soi mói đi vào thang máy.
“Ngưng Nhi, em xem qua những tài liệu này một chút! Lát nữa chúng ta đi họp, không hiểu gì có thể hỏi anh.” Hoàng Phủ Thần Phong cầm một sấp văn kiện đưa cho Chỉ Ngưng.
“A, được!”
Trong tập văn kiện có một loạt tài liệu.
Rất nhanh, ánh mắt Chỉ Ngưng bị một bản thiết kế hấp dẫn. Trên bản vẽ là một chiếc nhẫn hình trái tim, ở giữa trống không, nhưng bốn phía khảm đầy kim cương, hai bên là hai nút thắt, trên mặt cũng có kim cương. Vì sao Chỉ Ngưng càng xem càng cảm thấy giống phong cách thiết kế của David­ Lachapelle đại sư? Chẳng lẽ...
Chỉ Ngưng vội vàng cầm bản thiết kế chạy ra ngoài, nói to với Hoàng Phủ Thần Phong: “Uy! Phong, em hỏi anh một vấn đề, anh nhất định phải trả lời em, bằng không em sẽ không để ý tới anh nữa!”
Hoàng Phủ Thần Phong bị Chỉ Ngưng làm cho hoảng sợ, tưởng chuyện trọng yếu gì vội vã như vậy, nói: “Tốt! Chỉ cần anh làm được.”
“Ách... Bản thiết kế này là anh vẽ?!” Chỉ Ngưng cầm bản thiết kế hỏi Hoàng Phủ Thần Phong.
“Đúng vậy! Làm sao em biết? Nhiều người đều không biết!”
“Nếu như em đúng..., anh chính là đồ đệ của David­ Lachapelle đại? Phải không?”
“Ngưng Nhi, làm sao em biết? Anh là đồ đệ của đại sư không có một người biết đến.” Hoàng Phủ Thần Phong cảm thấy rất kinh ngạc, không biết cô gái nhỏ này làm thế nào biết được.
“Nói như vậy, anh thật là đồ đệ của đại sư?”
“Ừ, việc này chỉ có một mình em biết rõ. Em phải giúp anh giữ bí mật, được không?”
“Em đã nói rồi! Bằng không làm sao anh có thể có chiếc nhẫn “mũi tên tình yêu”. Nguyên lai, anh chính là đồ đệ trong truyền thuyết của đại sư. Yên tâm, em sẽ không nói ra đâu.”
“Uhm! Ngưng Nhi, em rất thích cái nhẫn này sao? Dù sao anh vẫn chưa đặt tên cho nó, vậy em giúp anh đặt một cái tên đi.” Hoàng Phủ Thần Phong kết luận Chỉ Ngưng nhất định rất thích chiếc nhẫn.
“Đúng vậy! Em rất thích! Em sẽ giúp anh suy nghĩ.”
“Có rồi! Kêu là ‘pair of lovers’, anh thấy như thế nào? Tuy rằng phiên dịch Trung văn là ‘đôi tình nhân’ nhưng chỉ cần thiết kế thêm một chiếc nhẫn cho nam giới thì tốt rồi, đem nó sửa thành nhẫn cho nữ giới.
“Uhm, tốt! Chỉ cần em thích là tốt rồi! Thế nhưng chiếc nhẫn cho nam giới anh muốn em tự mình thiết kế, được không?” Hoàng Phủ Thần Phong trong nội tâm đã sớm tính toán xong.
“Tốt! Em sẽ làm ngay bây giờ.” Nói xong, Chỉ Ngưng liền lập tức chạy đi, dường như cảm hứng của cô đã xuất hiện mạnh mẽ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc