Sủng Ái Đặc Quyền Dành Cho Em - Chương 37+38

Tác giả: Nguyen Thi Thuy

"Suỵt, tao đang xem tội danh này thì ăn cơm tù bao nhiêu năm."
Hạo thiếu nhíu mày quay phắt sang nhìn: "???"
Bạn bè đây hả? Xem ra Hạo thiếu anh phải suy xét kỹ lại mối quan hệ này. Tôn Diên nghe xong phì cười, liền giơ Ng'n t về phía Lục Cảnh Thần tán thưởng.
Lục Cảnh Thần tắt màn hình di động, khoanh tay trước *** chậc chậc lưỡi nhướng mày nhìn Hạo thiếu trêu chọc.
"Cũng không lâu đâu, tầm vài năm thôi!"
Hạo thiếu ảo não tiếp tục uống, dòng R*ợ*u cay sè từ cổ họng chảy xuống dạ dày, anh cười cợt nhạt giọng.
"Ông đây đã làm ăn gì đâu?"
"Oh! Xem ra cậu còn nhân tính đấy."
"Hạo, cỏ mới nhú, mày nên bỏ cái ý định muốn động vào đi, kẻo xui rủi bóc lịch như chơi."
"Bọn tao lại tốn thời gian mỗi tháng vào trong đó thăm mày nữa." Tôn Diên vỗ vỗ bã vai Lãnh Hạo dửng dưng bồi thêm một câu.
Hạo thiếu liếc mắt lườm, lạnh lùng gạt bỏ bàn tay Tôn Diên đang đặt trên vai ra, nặng nề thở dài một hơi, bản thân sầu tình thế mà còn gặp hai thằng quỷ này.
Hạo thiếu phớt lờ duỗi tay cầm chai R*ợ*u liền bị Tôn Diên ngăn lại.
"Này, này, mày muốn làm gì?
"Hôm nay, tao muốn cho uống thật say quên hết sự đời, hiểu chứ?"
"Không!"
Lục Cảnh Thần cùng Tôn Diên đồng loạt lắc lắc đầu bộ dạng tỉnh queo đáp. Bầu không khí phòng khách dần lắng đọng thì phía cầu thang Diệp Uyển chậm chạp bước xuống.
Diệp Uyển ngờ nghệch nhìn mọi người có chút khác thường, đặc biệt Lãnh Hạo, dáng vẻ cũng chẳng còn cà lơ phất phơ nhộn nhịp như trước, khuôn mặt rầu rĩ mang một bầu tâm sự.
"Em dâu!"
Tôn Diên bất chợt ngẩng đầu, vừa thấy cô khóe môi anh cong cong cười vẫy vẫy tay. Diệp Uyển cúi đầu chào chậm rãi đi tới.
Lục Cảnh Thần duỗi tay nắm lấy bàn tay trắng trẻo của cô kéo ngồi xuống bên cạnh.
"Sao em xuống đây?"
"Mẹ vừa gọi bảo chúng ta qua ăn cơm sẵn nói về chuyện hôn lễ."
"Mày đưa em dâu về bên đó đi, Hạo để tao lo."
Tôn Diên tinh tế cất giọng, xong quay qua nhìn đống bùn nhão hẩy cánh tay nói tiếp.
"Đi thôi! Muốn uống say thì đến chỗ tao, tao là bạn nhậu với mày."
"Nếu mày cảm thấy mệt mỏi? Tao cho mượn bờ vai, thì thầm tao nói nhỏ mau quên cô bé đó đi."
"???"
Câu nói tấu hài của Tôn thiếu khiến Lục Cảnh Thần và Diệp Uyển suýt chút nữa bật cười thành tiếng, mím môi cố nín nhịn kìm nén. Nét mặt Lãnh Hạo tối sầm cứng nhắc, đôi mày cau chặt.
Tôn Diên vờ vịt khóa miệng cười xòa. Hạo thiếu tạm thời không so đo, anh khàn giọng.
"Bữa khác gặp, tạm biệt em dâu."
Ngắt lời, Hạo thiếu đứng dậy bước đi, Tôn Diên cũng cáo từ rồi theo phía sau. Diệp Uyển gật đầu vâng nhìn hai người đàn ông đi khuất, bóng dáng mất dần sau cánh cửa, cô ôm bụng ngặt nghẽo bật cười.
"Thần, Tôn Diên và Lãnh Hạo đúng là rất hợp nhau. Sau này thất nghiệp cũng không lo ૮ɦếƭ đói."
Mặn mòi như thế sao họ không đi diễn hài nhỉ? Đúng là đáng tiếc. Cô vỗ vỗ tay hắn tò mò hỏi.
"Nhưng mà, Lãnh Hạo bị sao thế anh?"
Khóe môi Lục Cảnh Thần mấp máy cười cười giơ tay lên véo vào má Diệp Uyển một cái thản nhiên đáp.
"Hạo thiếu nhà chúng ta bị thần tình yêu nhập, giờ không lối thoát, tình hình nuốt không được mà nhả cũng không xong."
Diệp Uyển nhăn mặt nhíu mày nhìn chằm chặp Lục Cảnh Thần. Thần tình yêu nhập? Nuốt nuốt nhả nhả là sao chứ? Trông nét mặt ngốc nghếch của cô khiến hắn phì cười, ôn nhu xoa đầu.
"Sớm muộn em cũng gặp, không cần quá tò mò, trong mắt em nên tập trung tìm hiểu mình anh, giờ lên thay quần áo anh đưa em sang mẹ ăn cơm."
Diệp Uyển bĩu môi lề mề đứng dậy đi lên lầu. Tìm hiểu Lục Cảnh Thần? Hắn còn gì để cô tìm hiểu hả? Cả trong cả ngoài cô đều đã ăn sạch rồi.
[...]
Biệt thự Lục Gia. Lục Cảnh Thần mở cửa xe bước ra vô tình thấy một chiếc ôtô lạ hoắc đậu ở khuôn viên. Hắn nhìn bác Điệp.
"Nhà có khách ạ?"
"Dạ phải, là khách của phu nhân, cũng vừa mới ghé thôi thưa cậu."
Lục Cảnh Thần đại khái gật gật, mở cửa cho Diệp Uyển. Cả hai khoác tay sánh vai đi vào nhà. Phòng khách chợt thấy một người phụ nữ cùng cô gái trẻ đang vui vẻ trò chuyện với Lục phu nhân.
"Mẹ ơi."
"Hai con đến rồi đấy hửm?"Lục phu nhân nở nụ cười tươi tắn.
"Dạ!"
"Tiểu Uyển, lại đây với mẹ."
Mẹ Lục ngoắc tay vào chỗ bên cạnh, ôn nhu gọi Diệp Uyển, cô nhỏ nhẹ dạ chậm rãi đi đến ngồi xuống. Mẹ Lục ôm bã vai Diệp Uyển nhìn người bạn đối diện.
"Giới thiệu với bà, đây là con dâu của tôi."
"Tiểu Uyển, vị này là Cố phu nhân cùng con gái Cố Nhu bạn của mẹ."
Diệp Uyển duyên dáng cúi đầu. Để ý thấy rõ nét mặt người phụ nữ và cô gái hơi khựng lại khi nghe mẹ Lục giới thiệu!
Người phụ nữ cười gượng dè dặt hỏi.
"Con trai bà lấy vợ rồi hả?"
"Phải, cuối tháng hôn lễ của hai đứa sẽ được diễn ra, báo chí cũng đưa tin. Thú thực, tôi và ông nhà rất mong ngóng."
"Dì Lục, con... lại cứ tưởng đó chỉ là tin đồn."
"Úi, không đâu, tất cả là thật, ngày mai thiệp sẽ được phát đi."
Vẻ mặt cô gái man mác buồn, tiếc nuối đảo mắt len lén nhìn Lục Cảnh Thần. Mà tất thảy đều bị cô bắt gọn. Nơi khóe môi Diệp Uyển bất giác giật giật.
Đáy mắt nổi lên sự ranh mãnh, Diệp Uyển cười mỉm dịu dàng mở lời.
"Hôn lễ chúng cháu rất mong dì Cố và Nhu tiểu thư đến tham dự ạ."
Dáng vẻ người phụ nữ sượng sùng miễn cưỡng gật đầu: "À, được."
"Bà và tiểu Nhu ở lại dùng cơm nhé?"
Cố phu nhân cùng cô con gái vui vẻ đồng ý. Mẹ Lục nhìn qua phía Lục Cảnh Thần giơ Ng'n t chỉ lên lầu.
"Cảnh Thần, bố đang ở thư phòng, ông ấy bảo có chuyện muốn nói, con mau lên đi."
Hắn dạ nhanh chóng xoay lưng rảo bước đi lên tầng. Diệp Uyển quan sát thấy ánh mắt của cô gái Cố Nhu kia mãi cứ dính vào người Lục Cảnh Thần không rời.
Kinh nghiệm từng bị em gái giựt chồng mách bảo cô, Cố tiểu thư đây có tình ý với Lục Cảnh Thần.
"Uyển, vào bếp cùng mẹ làm đồ ăn đãi khách nhé?"
"Vâng!"
"Dì Lục, con phụ một tay có được không ạ?"
"Con là "khách", sao bác có thể để con vào bếp được? Con cứ ngồi chơi."
Mẹ Lục cố ý nhấn mạnh chữ "khách" cơ mà Cố tiểu thư dường như chả quan tâm, Cố Nhu cười dịu dàng xua tay.
"Không sao ạ! Dì và mẹ con cũng là bàn bè thân thiết, dì cứ xem con như người thân trong nhà đi ạ."
Mẹ Lục đành gật đồng ý. Cố Nhu thấy thế liền híp mắt cười đắc ý. Diệp Uyển nhún vai theo mẹ vào bếp, từ đầu tới cuối đều không nói gì.
"Chị Uyển, chắc từ nhỏ tới lớn không phải động tay vào việc gì đâu nhỉ?"
Cố Nhu lả lướt ngồi nhặt mớ rau nhìn qua Diệp Uyển hỏi. Cô nghe xong cũng à ừ cho qua tiếp tục làm phần việc của mình.
"Chả bù cho em, dù sinh ra trong gia đình giàu có nhưng vẫn phải tự lập từ bé!"
"..."
Diệp Uyển chả mảy may tới Cố tiểu thư, cô gọt xong củ quả đem đi rửa sẵn tiện hỏi mẹ.
"Mẹ ơi, gà ở đằng kia làm gì thế ạ?"
"Bác Điệp và thím Trần bảo già sống tự thịt sẽ tươi hơn nên đã mua về hầm canh."
"Vậy ai sẽ làm ạ?"
"Lát bác Điệp về mần..."
"Dì để con làm thịt cho ạ." Cố Nhu hồ hởi xung phong.
"Tiểu Nhu, con biết làm gà ư?"
"Vâng, dì để con."
Cố Nhu ngay lập tức đứng lên cầm lấy con dao bước tới chỗ con gà. Diệp Uyển khẽ nhếch mép cười.
Bàn tay Cố Nhu lóng ngóng giữ gà, gương mặt sợ hãi nhưng cứ tỏ ra bình tĩnh. Con gà mới chỉ động đây một chút đã khiến Cố tiểu thư thụt lùi giật mình.
Mẹ Lục trông thấy vậy liền khuyên ngăn.
"Tiểu Nhu, hay cứ để đó đi con, lát bác Điệp về mần."
"Không sao đâu dì! Con... con làm được."
"Ấy, Tiểu Nhu, không phải chặt cổ, con phải vặt lông vùng cổ rồi lấy dao khứa vào để máu chảy ra."
"Phải... làm vậy ạ?"
"Đúng rồi! Đấy là cách mần gà."
Cố Nhu xụ mặt khẽ dạ, vừa chạm vào con gà, cô ta đã đứng phắt dậy, ném con dao trên tay xuống, nhảy đành đạch la lớn.
"Con gà ૮ɦếƭ tiệt, mày... mày dám ị vào mặt tao hả?"
"Tiểu Nhu..."
"Mẹ, thứ gà dơ bẩn này ỉa vào mặt con. Áaa, nó còn ỉa chảy nữa. Mẹ kiếp, thối quá..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc