Sủng Ái Cả Đời - Chương 31

Tác giả: Nghê Đa Hỉ

Mặt mày Phó Tranh lạnh nhạt, trên mặt không có bất kỳ một biểu cảm nào.
Nhưng chính khuôn mặt vô cảm đó mới càng làm cho người khác sợ hãi.
Có lẽ... Là bởi vì chột dạ...
Hai tay Đường Hân Trúc nắm chặt làn váy, lần đầu tiên không dám nhìn thẳng vào mặt Phó Tranh.
Chuyện Phó Tranh và Chu Tương Tương bị thương cô có nghe nói, nhưng cô thật sự không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy. Lúc trước kêu Long Tam giúp dạy dỗ Chu Tương Tương, chỉ là muốn để cho anh ta hù dọa cô ta một chút, hoặc là đánh cô ta mấy bạt tai, cô thật sự không nghĩ tới Long Tam xuống tay lại tàn nhẫn như vậy.
Chu Tương Tương bị nắm tóc đập đầu, Phó Tranh bị chai rượu đập vỡ đầu phải đưa vào bệnh viện, những việc này cô đều không nghĩ tới.
Cô thật sự... Thật sự không nghĩ tới chuyện sẽ nghiêm trọng đến vậy......
Đường Hân Trúc gắt gao cắn môi dưới, hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí, bước lên phía trước vài bước, "Phó... Phó Tranh, cậu... Nghe nói cậu bị thương, cậu... cậu không sao chứ?"
Phó Tranh lạnh nhạt liếc cô ta một cái, 乃úng tàn thuốc, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Đường Hân Trúc, tôi cũng không vòng vo với cô, chuyện Long Tam là do cô xúi giục, tôi cũng không để cô ngồi xổm ở cục cảnh sát, việc tôi bị thương cũng không so đo với cô, nhưng những gì Chu Tương Tương chịu, tôi phải đòi lại cho đủ. Tôi không muốn động thủ, tự cô đập đầu xuống đất hai cái đi."
Đường Hân Trúc trợn mắt, khi*p sợ nhìn Phó Tranh, "Cậu... Cậu nói cái gì?"
Giọng nói cô ta có chút run rẩy, thứ nhất là sợ hãi, thứ hai là phẫn nộ.
Cho dù cô ta thừa nhận là chính mình làm, nhưng tại sao anh lại có thể nói ra những lời đó với cô ta?
Đường Hân Trúc cắn răng, nhìn Phó Tranh, nói: "Phó Tranh, cậu có lầm hay không? Cậu nói chuyện đó là do tớ xúi giục, cậu có chứng cứ không? Long Tam là ai, là người mà tớ dám sai khiến sao? Cậu cũng quá coi trọng tớ đó?"
"Mẹ nó cô còn ngụy biện!"
Phó Tranh rống lên, Đường Hân Trúc sợ tới mức trái tim run rấy, "Phó Tranh..."
Phó Tranh dập điếu thuốc trong tay, lạnh giọng nói: "Đừng lãng phí thời gian, nhanh lên một chút, đập xong hai cái thì thả cô đi."
"Không! Không đời nào!" Đường Hân Trúc kích động, "Cậu dựa vào cái gì mà đối xử với tớ như thế?!!"
Đường Hân Trúc gia thế tốt, từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, cô ta điêu ngoa tùy hứng, không coi ai ra gì, không ai dám nói cô ta nửa câu không phải, cũng chỉ có Phó Tranh dám đưa cái sắc mặt đó ra cho cô ta coi, hiện tại còn muốn cô ta tự mình đập?
Đường Hân Trúc quả thực sắp tức điên, cô ta trừng mắt với Phó Tranh nói: "Phó Tranh, cậu đừng quá đáng! Coi như cậu không xem tớ là vị hôn thê của cậu, nhưng nhìn vào quan hệ của hai nhà chúng ta, cậu cũng không thể đối xử như vậy với tớ! Nếu cậu khi dễ tớ, đối với cậu và cả công ty nhà cậu không có chỗ nào tốt đâu!"
Ánh mắt Phó Tranh nghiêm túc, nhìn chằm chằm cô ta, "Cô uy Hi*p tôi? Đường Hân Trúc, rất có bản lĩnh."
Đường Hân Trúc hơi nhếch môi, hai tay siết chặt thành quả đấm, "Phó Tranh, tớ không rảnh chơi đùa với cậu!"
Cô ta nói, liền trực tiếp xoay người muốn đi xuống.
Kỳ thật trong lòng cô ta rất sợ hãi, cô ta hiểu rất rõ cá tính của Phó Tranh, anh đã muốn làm chuyện gì, ai cũng không ngăn cản được anh. Cô ta sợ nếu chính mình không mau chóng rời khỏi đây, thật sự sẽ xảy ra chuyện.
Cô ta mới vừa quay đầu, Lâm Khê đã cản lại trước mặt, "Ôi trời, đại tiểu thư Đường, cô gái này, làm chuyện xấu thì phải trả giá lớn, cô cũng đừng mè nheo nữa, đập hai cái cũng không có ૮ɦếƭ người đâu, nếu để chúng tôi động thủ, sẽ không có dễ dàng như vậy đâu."
Lâm Khê còn chưa có nói xong, Đường Hân Trúc giơ tay tát một cái, ánh mắt Lâm Khê âm u, bắt lấy cổ tay cô ta, hất ra, trọng tâm Đường Hân Trúc không vững, ngã nhào trên mặt đất.
"F*ck! Cô gái này đúng là đồ ác độc, lại còn muốn đánh tôi!"
Đường Hân Trúc ngẩng đầu, nhìn về phía Phó Tranh, đôi mắt cô ta đỏ bừng, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nức nở nói: "Phó Tranh, cậu không thể làm như vậy với tớ..."
Phó Tranh cực kỳ bực bội, "Cô bớt nói nhảm đi, nhanh lên, một thù trả một thù, cô đập đầu xuống đất hai cái, chuyện này coi như xong. À, đúng rồi, phải chảy máu nữa, không chảy máu thì không tính."
......
Sau khi Lục Quýnh đưa Đường Hân Trúc lên sân thượng, liền trộm chạy xuống dưới, vội vội vàng vàng đi tìm Chu Tương Tương.
Hiện tại cũng chỉ có Chu Tương Tương mới có thể ngăn cản được Phó Tranh.
Thời gian tan học, Chu Tương Tương ở phòng học nghỉ ngơi, cùng Hạ Hoan Hoan nói chuyện phiếm, đột nhiên có một bạn học gọi cô, "Chu Tương Tương, bên ngoài có nam sinh tìm cậu."
Chu Tương Tương ngẩn ra, sợ tới mức иgự¢ run rẩy, "Là... Là Phó Tranh hả?"
Không phải đã nói là ở trường học coi như không quen biết sao? Tại sao lại tới?
Bạn học lắc đầu, "Không phải Phó Tranh."
Chỉ cần không phải Phó Tranh là được, Chu Tương Tương từ trên ghế đứng lên, sửa sang lại váy, đi ra ngoài.
Lúc đi ra, thấy Lục Quýnh, Chu Tương Tương có chút kỳ quái, "Tại sao lại là cậu?"
Lục Quýnh vô cùng sốt ruột, "Chị dâu, cứu mạng!"
Lúc Chu Tương Tương chạy đến sân thượng, Đường Hân Trúc còn đang ra sức chống cự với Phó Tranh, Phó Tranh sắp chịu không nổi chuẩn bị tự mình ra tay.
Đúng lúc này, Chu Tương Tương chạy tới, "Dừng tay!"
Nghe thấy giọng nói của Chu Tương Tương, Phó Tranh mới vừa nâng lên tay liền ngừng ở giữa không trung, ngơ ngác nhìn cô, "Sao em lại lên đây?"
Nói xong thì phát hiện Lục Quýnh ở sau lưng Chu Tương Tương.
Sắc mặt Phó Tranh trầm xuống, "Lục Quýnh, con mẹ nó cậu chán sống rồi đúng không?!"
Lục Quýnh cực kỳ chột dạ, trốn sau lưng Chu Tương Tương, vô cùng đáng thương: "Chị dâu, mau cứu em."
Chu Tương Tương chạy chậm đến bên cạnh Phó Tranh, giữ chặt tay anh, "Phó Tranh, anh đừng làm loạn nữa, đi xuống dưới với em."
Nói xong liền muốn lôi Phó Tranh đi.
Nhưng mà, kéo lại không di chuyển.
Chu Tương Tương quay đầu lại nhìn, Phó Tranh lù lù bất động đứng ở chỗ đó, không chịu đi.
Chu Tương Tương lại kéo anh hai cái, anh vẫn không nhúc nhích nửa phần.
Cứng rắn kéo không được, Chu Tương Tương nhìn anh, nhẹ giọng nói, "Phó Tranh, anh mau nghe lời."
Một câu nhẹ giọng " anh mau nghe lời ", cào cho tim Phó Tranh chảy thành nước, lập tức gật đầu, "Được được được, tất cả đều nghe em, em nói cái gì thì chính là cái đó."
Chu Tương Tương nhìn anh một cái, mím môi, sau đó kéo anh đi xuống dưới lầu.
Phó Tranh chân trước vừa đi, Lâm Khê trừng lớn đôi mắt tiến đến trước mặt Lục Quýnh, "F*ck! Vợ Tranh ca quản nghiêm quá! Cứ như vậy mà nghe lời!"
Lục Quýnh: "Gặp được khắc tinh rồi."
Nói xong đi đến trước mặt Đường Hân Trúc.
Đường Hân Trúc ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt chảy đầy mặt, vô cùng chật vật.
Lục Quýnh nhìn cô ta, thở dài, "Đường Hân Trúc, hà tất gì cậu cứ phải như vậy? Lần này may mắn, không có tai nạn ૮ɦếƭ người, cậu có nghĩ tới hay không, nếu nguy hiểm tới mạng người, sẽ thế nào? Cậu hủy hoại chính mình thì không nói, còn hủy hoại tới người khác, lương tâm cậu không cắn rứt sao?"
Không biết Đường Hân Trúc nghĩ tới cái gì, đột nhiên khóc rống lên, "Tôi không muốn, tôi không nghĩ sẽ nghiêm trọng tới vậy..."
Lục Quýnh thở dài, vỗ vỗ vai cô ta, "Cậu tự biết sai là tốt rồi, từ bỏ Phó Tranh đi, dưa hái xanh không ngọt*, hơn nữa, cậu cũng không xấu, hà tất gì lại mất công làm cái loại chuyện không tốt này, kết quả là, hại người hại mình."
(dưa hái xanh không ngọt: Chỉ việc chưa đạt đủ điều kiện thuận lợi mà đi làm, hoặc là cố ૮ưỡɳɠ éρ mà làm, sẽ không đạt được kết quả như mong muốn.)
......
Chu Tương Tương kéo Phó Tranh đi xuống dưới lầu, đến giữa cầu thang mới buông anh ra, nhưng sắc mặt không tốt, trừng mắt nhìn anh.
Phó Tranh gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói thầm, "Tên đầu chó Lục Quýnh này lại dám đi mật báo."
"Nếu Lục Quýnh không tới tìm em, anh thật sự muốn động thủ với Đường Hân Trúc?"
Phó Tranh biết Chu Tương Tương không hy vọng anh gây chuyện, chột dạ nói: "Định... anh định cho cô ta nếm thử những gì em phải chịu..."
"Vậy sau đó thì sao? Bạo lực học đường, anh muốn bị trường đuổi học sao?"
Phó Tranh ngốc lăng, anh không nghĩ tới vấn đề này.
"Cô ấy cho người bắt cóc em, làm hại anh và em đều bị thương, em cũng chán ghét cô ấy hận cô ấy, nhưng em không muốn anh giúp em báo thù, huỷ hoại tiền đồ chính mình."
Chu Tương Tương là lý trí, Phó Tranh cúi thấp đầu, "Anh hiểu rồi."
Cầu thang từ sân thượng xuống dưới, trống không, không có người đi lên.
Chu Tương Tương đi lên phía trước hai bước, nhẹ nhàng ôm lấy Phó Tranh, "Phó Tranh, anh đối với em như thế nào, em đều hiểu rõ, nhưng so với báo thù, em càng muốn thật yên bình ở bên cạnh anh, cùng nhau cố gắng học tốt, cùng nhau nỗ lực thi đại học, đây mới là chuyện bây giờ chúng ta cần làm."
Phó Tranh thuận thế ôm chặt cô, "Anh biết, vợ à anh sai rồi, anh sẽ chăm chỉ học tập."
Chu Tương Tương từ trong иgự¢ anh chui ra, "Vậy em đi xuống trước, anh cũng về lớp học đi, biết không?"
Phó Tranh ngoan ngoãn gật đầu, "Biết, em đi trước đi, em đi rồi anh sẽ xuống."
..................
Tiết tự học buổi tối kết thúc, Chu Tương Tương nhanh chóng thu dọn cặp sách.
Hạ Hoan Hoan ở bên cạnh cười ái muội, "Nhìn cậu kìa, mới vậy mà đã không thể chờ nổi để đi hẹn hò với Phó ca nhà cậu?"
"Xuỵt ——" Chu Tương Tương hai má đỏ ửng, ngón tay chống môi, nhẹ nhàng lắc đầu.
Hạ Hoan Hoan che miệng cười, "Đã biết đã biết, không nói."
Chu Tương Tương lại là người đầu tiên rời khỏi phòng học, đeo cặp sách chạy ra ngoài trường.
Chạy ra cổng trường, lại chạy lên phía trước mấy phút, xa xa đã thấy Phó Tranh đứng ở chỗ cũ chờ cô.
Cô không tự giác mà nở nụ cười, vui vui vẻ vẻ mà chạy tới.
Chạy tới gần, Phó Tranh cười xoa đầu cô, "Cái đồ ngốc này, cười ngây ngô cái gì đó?"
Vừa nói vừa lấy cặp sách trên lưng Chu Tương Tương xuống, thực tự nhiên mà đeo lên vai chính mình.
Vợ ngốc này, cặp sách còn rất nặng.
Chu Tương Tương cũng không biết chính mình đang cười cái gì, chính là vừa nhìn thấy Phó Tranh, không hiểu sao tâm trạng liền tốt lên.
Chỉ có điều, tại sao lại không thấy xe trong nhà đâu?
Chu Tương Tương nhìn xung quanh, Phó Tranh cười quay đầu cô lại, "Đừng tìm, anh kêu chú Lý đừng đến."
"Hả? Vậy chúng ta tự mình ngồi xe trở về à?"
"Không quay về, đi đến nơi này trước đã."
Nói xong liền giơ tay lên vẫy chiếc taxi, mở cửa xe ra, cánh tay che ở phía trên cửa xe, "Ngoan, lên xe."
"Đi đâu vậy." Chu Tương Tương cúi người lên xe, sau đó, Phó Tranh cũng theo đi lên.
Vừa lên tới liền cầm lấy tay cô, "Đám tiểu tử Lục Quýnh kia, không phải vẫn luôn la hét đòi uống rượu mừng à, mời bọn họ ăn đêm một chút."
"Hả? Tại sao không để cuối tuần mời? Ngày mai còn phải đi học mà."
"Cuối tuần anh có việc."
Chu Tương Tương sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Cuối tuần này? Anh có việc gì à?"
Phó Tranh nhìn cô, trong mắt hơi lóe ý cười, "Đúng vậy, tháng sau anh muốn tham gia thi đấu bóng rổ của tỉnh, cuối tuần muốn phong bế để tập huấn."
"À... Vậy cuối tuần này anh không ở nhà hả?"
Cuối tuần này là sinh nhật của Chu Tương Tương, vốn dĩ cô cho rằng có thể đón sinh nhật cùng với Phó Tranh, nghe thấy anh muốn phong bế đi tập luyện, đột nhiên trong lòng mất mát.
"Đúng vậy, phải đi ra ngoài hai ngày, sao vậy, luyến tiếc anh?" Ý cười trong mắt Phó Tranh càng sâu, thân thể dựa nghiêng trên cửa xe, duỗi tay dài, nhẹ nhàng nhéo vành tai Chu Tương Tương.
Lỗ tai Chu Tương Tương bị Phó Tranh nhẹ nhàng vuốt ve, có chút ngứa. cô hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Không có luyến tiếc, việc tập huấn của anh quan trọng hơn."
Chu Tương Tương không giỏi nói dối, biểu cảm mất mát hiện lên hết trong mắt Phó Tranh.
Trong lòng Phó Tranh cười nhạo một tiếng, cái đồ ngốc này, khẩu thị tâm phi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc