Sư Phụ, Không Cần A - Chương 34

Tác giả: Nhĩ Nhã

Không có khả năng, tiểu huyệt nhỏ hẹp như vậy ngay cả nhét một căn nhục bổng đều khó khăn, vì sao sau khi chứa một cây gậy thô như vậy, còn chứa nổi trứng gà lớn nhỏ… Huống chi, tràn đầy bên trong là *** và dâm thủy… Nơi đó, nơi đó sẽ vỡ ra mất! Tuy rằng không thể sờ được, nhưng ta có cảm giác, bụng nhỏ Cao Cao phồng lên, thật giống như, đang mang bầu.
Địa phương đó bị đặt trên giường đau muốn đòi mạng, ta lấy đầu gối gắng sức chống lên, đem bụng khẽ nâng lên một ít, ai ngờ thân mình sớm bị vét sạch, không còn chút khí lực chống đỡ thể trọng thân thể, oanh liệt ngã xuống. A a a… Là bụng nhỏ chống đỡ đến sinh đau! Bên trong một dòng nước mãnh liệt xoay chuyển trong bụng, chạm đến nơi tận cùng thân thể.
“Nha!” Ta cả kinh kêu một tiếng, lại một lần nữa lên thiên đường. Không thể, vì sao mỗi một lần đến cao trào chính là lúc bị lăng ngược, ta cắn môi nức nở, thân thể giống như dây cung bị kéo căng.
“Thực thích đúng không? Tam ca làm những điều ngươi luôn mong muốn đúng không?” Tam ca nắm lấy eo nhỏ có vài vết ứ xanh tím, dùng sức tiến vào. Bị cao trào xâm nhập đến vô lực, cảm nhận được áp bức mãnh liệt, sẽ không, không có khả năng, nếu không có thể… Trong lúc đó, nơi hạ thể của ta, Tam ca nâng lên một khoả đại hoàn khác, hướng về khuôn mặt ngây ngốc của ta tà mị cười.
“Không…” Ta nhìn hắn, sau cao trào thân mình hắn giống như nỏ mạnh hết đà, cố hết sức chen vào nhưng không thành, “Không được...”
“Tê Nhi vừa mới lên cao trào khi bị nhét vào đúng không?” “Tê Nhi-tiểu cô nương dâm đãng, không phải thích nhất bị nhồi vào sao?” Nói dối, ta không có, ta không phải người dâm đãng, ta bị bắt ép… Hay ta chính là kẻ dâm đãng thật… Ô ô ô, hắn, hắn lại dùng sức chen chúc! Tiểu huyệt bị chống đỡ đến cực hạn vừa đau vừa thoải mái, lại một lần chậm rãi tiếp nhận thêm cự vật lớn hơn nữa.
Tam ca chống tay lên, trầm thấp thở hổn hển ngay phía trên ta, nhưng là cảm giác chướng chướng trong bụng nói cho ta biết, Tam ca sẽ tiếp tục động tác. Nóng rực hơi thở phả nhẹ vào tai, “Tê Nhi còn đau không?”
“Ngươi…”
“Tê Nhi phía dưới cái miệng nhỏ bị chống đỡ ghê gớm thật, ngay cả sinh đứa nhỏ cũng có khả năng.” Tam ca *** *** vành tai ta, môi cọ nhẹ, thanh âm khàn khàn một chút rồi một chút vang vọng, “Tê Nhi sinh cho Tam ca một đứa con đi…” Không! Không cần! Lửa giận hung hăng đốt cháy thần kinh ta, thân thể lại giống như sơn dương hèn mọn phủ phục. Ta nghiêng đầu tránh né hắn, ánh mắt xẹt qua gương đồng trên đỉnh đầu, thấy một vệt hồng hồng hiện lên giữa trán. Đó là cái gì?
Ta ngẩng đầu muốn nhìn, lại bị tên ác ma giữ chặt cằm. Đầu ta theo lực kéo quay qua phải, hắn dùng sức cắn môi dưới, sau đó nắm lấy thời cơ len lỏi vào miệng ta, lưỡi hắn cùng lưỡi ta giao triền không dứt. Cơ hồ không có biện pháp hô hấp. Ta ô ô hừ hừ, lại đột nhiên cảm giác bị bành trướng, hắn dùng tay nắm lấy khỏa đại hoàn còn lại sống ૮ɦếƭ tắc vào trong!
A a a, trân châu, trân châu bị hắn ma sát. Cơn tình triều một kích rồi một kích đánh vào thân thể ta, trong đầu một mảnh trắng xoá hiện lên, ta cuối cùng chống đỡ không được, hôn mê bất tỉnh. Mơ mơ màng màng, lại một lần nữa nghe được thanh âm kia, nàng khóc bảo ta, “Linh tê, linh tê!“
“Đừng khóc …” Thân mình bị khóa chặt một chỗ trong sương mù, định trả lời nàng, lại không tài nào phát ra thanh âm. Nàng khóc thực thương tâm, vừa khóc vừa thều thào gì đó, nhưng một chữ ta cũng không thể nghe nổi, trừ bỏ tên ta, tất cả đều giống như bị sương mù trước mắt ngăn trở…
“Ngươi nói cái gì, ta không nghe thấy a!”
Trong lòng không lý do một trận đau đớn khó chịu như dao cắt, tay ta hướng về phía âm thanh cố bắt lấy, cuối cùng có gì đó lạnh lẽo lướt qua lòng bàn tay. Là nước mắt hay là giọt mưa? Đang suy nghĩ, bầu trời bỗng trút xuống những giọt nước nặng trịch, nước mưa kia dĩ nhiên là màu đỏ sẫm!
Trời đất mờ mịt bao phủ bởi màu đỏ, nguyên bản sương mù màu trắng thế nhưng bị nhuộm thành màu đỏ. Hơi thở đầy máu chậm rãi tràn ngập xung quanh ta, mưa kia thì ra là…máu?
“Linh tê, ngươi hãy nghe ta nói…“
Thanh âm phía trước càng lúc càng mờ nhạt, càng ngày càng xa, nàng muốn nói với ta cái gì?
Ta nghĩ muốn giữ nàng ở lại, nhưng ngay cả nâng cánh tay đều làm không được. Một tiếng sét đánh xuống, ta ngã vào vũng máu lầy lội đặc sệt.
Sau lưng bị nước mưa mát lạnh không ngừng cọ rửa đau đến đòi mạng. Đúng rồi, ta bị thương sau lưng. Tất cả tình cảnh trước khi ngủ hiện ra trong đầu, thân thể gặp ngược đãi cơ hồ đánh ngất ta.
“૮ɦếƭ đi”, ta nói với chính mình, “૮ɦếƭ đi liền sạch sẽ.”
“Không được ૮ɦếƭ, nếu ngươi ૮ɦếƭ toàn bộ người trông phủ đều phải chôn cùng!” Một giọng nói táo bạo không ngừng ở bên tai rống giận.
“Đừng khóc, ta nhất định sẽ đến.” Một giọng nói ấm áp ở bên tai nỉ non. Nước mắt không ngừng tràn ra từ hốc mắt, cùng mưa màu đỏ đầy trời bao phủ thân thể mệt mỏi của ta.
Không biết trải qua bao lâu, ta chậm rãi mở mắt. Thiên địa một mảnh tiêu điều, giống như còn ở trong mộng. Nước mưa màu đỏ lầy lội đã không thấy, chỉ còn lại vô tận hỗn độn vây quanh ta, giống như ngày đông hạ sương mù trắng xoá.
“Linh tê, linh tê…” Một giọng nữ ôn nhu dễ nghe từ phương xa truyền đến. Ta đứng lên quan sát chung quanh, vẫn là một mảnh hỗn độn.
“Ngươi là ai?” Ta nhìn quanh khắp không thấy người đi tới.
“Linh tê, ngươi sống tốt lắm sao?” Thanh âm kia mang theo vô hạn thương sót, “Đứa nhỏ đáng thương, ngươi sống tốt lắm sao?”
Không biết vì sao, nghe thấy âm thanh ấy, trong lòng vô hạn ủy khuất từng chút từng chút hiện lên. Nước mắt mơ hồ làm nhoè tầm nhìn, ta cảm thấy một mảnh mờ mịt, “Ta không biết.”
“Hãy lựa chọn, thời gian không còn nhiều lắm.” Thanh âm kia lúc giống như ở tận chân trời, lúc lại giống như gần ngay trước mắt, gió lạnh thổi qua, sương mù trước mắt dần dần tản ra, ta đi về phía trước một bước, lại nghe thấy người kia nói, “Cẩn thận dưới chân!”
Ta nhìn xuống phía dưới, liền hoảng sợ lui một bước, ngã ngồi trên mặt đất. Ngay tại chỗ vừa rồi, cách hai bước chân, phía dưới mây mù hỗn độn lộ ra một vách núi, vừa mới liếc mắt một cái liền thấy rõ rành rành, đó là vách núi sâu vạn trượng không thấy đáy.
“Linh tê, ngươi có hai con đường.” Thanh âm kia nói, “Sống, hoặc là ૮ɦếƭ, ngươi hãy chọn một cái.”
Sống tiếp hay ૮ɦếƭ đi? “Sống thì thế nào? Còn ૮ɦếƭ thì thế nào?” Thân mình không có nổi một tia khí lực, ta thuận thế chậm rãi nằm xuống, nhìn bầu trời hỗn độn. “Đáp án, kỳ thật nằm ngay trong lòng ngươi.” Nàng chậm rãi nói, “Hỏi xem chính mình muốn gì.”
Ta muốn cái gì? Ta rất mệt, thật sự rất mệt. Trong gia đình đế vương, còn nhỏ đã phải chịu tang mẫu thân, phụ hoàng bận rộn việc quốc sự, mặc dù sống trong nhung lụa nhưng ta một chút cũng không hạnh phúc. Người duy nhất quan tâm ta, nuôi ta lớn lên lại bị phụ hoàng đánh đến ૮ɦếƭ; sư phụ kính yêu lại cùng ta phát sinh việc không hợp luân thường đạo lý. Còn duy nhất ca ca yêu thương ta từ khi từ chiến trường trở về liền biến thành ác ma, vài ba lần ngược đãi lăng nhục ta. Người ta trông ngóng thiên trường địa cửu lại bị ta liên lụy, lúc này không biết còn sống hay đã ૮ɦếƭ; còn có hạ nhân trong phủ ta, tỳ nữ, không một ai không bị ta liên lụy, ૮ɦếƭ chóc, thương vong.
Ta như vậy, còn gì để tiếp tục sống tốt đây. Sau này tỉnh lại, chào đón ta chính là vô số lăng ngược vũ nhục, còn có thân mình đã bị khắc lên dấu ấn sỉ nhục, ta dơ bẩn như vậy, sao có thể nhìn mặt sư phụ và Thanh Nham được? Ta không muốn trở về.
“Ta đã suy nghĩ kỹ càng,” một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, ta nói “Ta muốn ૮ɦếƭ.”
“Thật sự suy nghĩ kỹ rồi sao?” thanh âm kia ôn nhu nói “Không ngẫm lại sao?”
“Không muốn.”
“Từ vách núi này nhảy xuống, ngươi sẽ ૮ɦếƭ.” Giọng nói nàng giống như có chút khổ sở.
Ta gật gật đầu, thoáng lung lay đứng dậy đi đến phía vách núi. Dưới chân một ít đá vụn lộp bộp lăn xuống, ta cúi đầu xem mây mù lượn lờ khắp vách núi, từ nơi này nhảy xuống ta liền được giải thoát rồi. Vách núi sâu như thế, không biết mất bao lâu mới có thể ૮ɦếƭ. “Sư phụ, Thanh Nham, phụ hoàng, thực xin lỗi, Tê Nhi quá yếu đuối nên muốn đi trước, thực xin lỗi…”
“Linh Tê! Không được ૮ɦếƭ!” Không biết từ nơi nào có một cỗ sức mạnh giữ ta lại, kéo ta ném tới trên đất. Ta rùng mình một cái, bỗng chốc thanh tỉnh hơn rất nhiều. Giọng nói kia rất quen thuộc, là ai?
“Linh Tê, không cần phải ૮ɦếƭ, không cho ngươi ૮ɦếƭ!” Giọng nói tuyệt vọng giống như cách một ngọn núi mơ mơ hồ hồ truyền đến, “Nếu ngươi ૮ɦếƭ, ta sẽ làm cho người khắp thiên hạ chôn cùng ngươi!”
“Ai, tất cả đều là số mệnh đã định trong kiếp số.” Giọng nữ kia lại vang lên một lần nữa.
“Ngươi là ai? Cùng ta có quan hệ gì?” Ta nhìn chung quanh, “Ngươi có thể hiện thân không?”
“Không, ta không thể, ta sớm đã ૮ɦếƭ rồi.” Nàng nói,“Hiện tại ta tồn tại là nhờ một tia liên hệ còn sót lại với huyết mạch của ngươi.”
“Ngươi là tổ tiên sao của ta sao?”
“Đúng.”
“Vậy ngươi biết sau này ta sống tiếp tương lai sẽ xảy ra chuyện gì sao?”
“Ta không biết.” Nàng nói, “Con đường tương lai là do ngươi tự đi, không người nào có thể biết trước ngươi sẽ ra sao, bởi vì…trên đời này chỉ có một mình ngươi.”
“Ta ૮ɦếƭ đi thì sau đó cái gì cũng không có gì xảy ra, nhưng nếu sống tiếp, sẽ có rất nhiều khả năng, đúng không?”
“Đúng vậy, Linh Tê. Nhưng con đường này, có thể sẽ rất mệt, ngươi có sợ không?”
“Sợ.” Ta chậm rãi đứng dậy, nói, “Nhưng mà ta vẫn phải đi.”
“Sợ cũng vẫn đi sao?”
“Uhm, ta nghĩ muốn thử một lần, sau này sẽ có chuyện gì xuất hiện.”
“Đứa trẻ ngoan.” Giọng nói kia kèm theo một tia vui mừng hiểu rõ, nói, “Vậy đi thôi, thời gian sắp không kịp rồi.”
“Uhm, ngươi…” Ta đang muốn nói chuyện, lại cảm thấy thân mình bị đẩy mạnh. Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, thân mình khó chịu giống như bị đặt bên cạnh lò lửa vậy.
Thân mình hình như vẫn đang nằm sấp, đầu óc mê mang, ong ong giống như là tiếng trống gõ. Ta muốn mở to mắt,nhưng mí mắt nặng tựa ngàn cân vậy, làm sao cũng không mở ra được. Cổ họng khát khô, ta muốn mở miệng nói chuyện, lại không có sức phát ra âm thanh.
Tay động đậy, có một người sờ trán ta, nói, “Muốn uống nước sao?” Có giọng nói trầm thấp phát ra bên người, ta muốn trả lời, nhưng lại không đủ khả năng. Có người nâng đầu ta lên, lập tức có một chiếc thìa đựng nước đưa tới sát miệng ta, môi khô ráo chạm vào một chút mát lạnh, ta chậm rãi hé miệng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc