Sư Phụ, Không Cần A - Chương 32

Tác giả: Nhĩ Nhã

Ta run run khép hai chân nhưng không thể nào thắng nổi sức mạnh của Tam ca. Hắn *** banh hai chân ta ra, một lần nữa lấy ngón tay chà sát cánh hoa, đem Pu't lông hơi ẩm ướt ấn mạnh vào trong. “Ách…” Quá đau, Tam ca nâng ௱o^ЛƓ ta lên cao khiến cả thân thể vốn đã đau đớn đến ૮ɦếƭ lặng di chuyển theo, hắn một tay giữ chặt đầu ngòi, dùng sức đâm vào đến tận sâu trong.
Vô tình, lạnh lẽo, sắc nhọn. Mỗi một lần sáp nhập Pu't lông đều nằm ngập trong tiểu huyệt. Thời điểm rút ra, từng sợi lông nhỏ hung hăng ma sát từng tấc bên trong ***, xoay tròn không chừa bất kỳ chỗ nào. Dâm thủy không ngừng rơi xuống đù* ta, trên kiều đồn, ta vô lực cúi thấp đầu lặng yên, miệng cắn chặt vải bông phía dưới, ô ô theo từng động tác của hắn. Hạ thân bị lăng ngược mang đến đau đớn, cũng mang đến một cơn ***, cảm xúc kia giống như sợi lông sắc nhọn, từng giọt từng giọt K**h th**h hạ thân.
*** càng tích càng nhiều, cuối cùng theo một cái đẩy mạnh của Tam ca, chồng chất đến cực điểm… Hắn thế nhưng, dùng cả hai ngón tay, toàn bộ chọc nguấy nơi tư mật của ta. “A…” Ta ngưng mi, run rẩy đạt tới cao trào. Toàn thân bị ngược đãi, cao trào bao gồm nỗi thống khổ không ngừng Tra t** ta. Ta thế nhưng, cứ như vậy đến.
Hai ngón tay kia thuận lợi liên tục ma sát nội vách tường khiến thân thể ta trở nên rách nát giống như con rối, dưới nhất cử nhất động của hắn run rẩy, đáp lại theo bản năng *** nguyên thủy nhất. Đến khi nỗi đau đớn trộn lẫn *** Tra t** ta gần như hỏng mất, Tam ca cuối cùng rút hết ra, vẩy theo một lượng lớn chất lỏng. Chất lỏng đặc dính từ trong *** chảy về phía cỏ rậm rạp, sau đó chậm rãi rơi xuống nhuyễn tháp.
Ta giống như cá nhỏ buộc rời khỏi nước, há mồm to thở hổn hển, trong miệng mật dịch hỗn loạn cùng máu tươi không thể kiềm chế chảy khắp nơi. Tam ca dùng một khối vải mềm lau khô R*ợ*u trên lưng trắng noãn và cả kiều đồn, cầm lấy Pu't lông đặt sẵn trên bàn, chậm rãi phác từng nét Pu't lên lưng ta. Đầu Pu't lạnh lẽo kỳ lạ được thấm đẫm mật dịch trong tiểu huyệt, từng nét từng nét hoạ lên lưng. Cuối cùng Tra t** cũng dừng lại, ta tranh thủ cơ hội thở hắt ra, thân thể mỏi mệt không chịu nổi, bất chấp nỗi đau đớn tồn tại, chậm rãi bất động. Ta nhắm mắt, bất tri bất giác chìm vào bóng đen.
Vừa mới ngủ không bao lâu, bụng bị nâng lên khiến ta bừng tỉnh. “Ngô, Pu't lông khô hết rồi.” Tam ca dứt lời không đợi ta phản ứng, *** đem cây Pu't lông cứng rắn sáp nhập tiểu huyệt. “A…” Vừa mới bị ép buộc, địa phương kia còn sưng đỏ, T*nh d*c chưa được giải phóng lại bị khơi dậy. Ta nhớ tới giáo huấn lần trước, tận lực mở rộng hạ thân, giúp cây Pu't thuận lợi cắm vào. “Tiểu ***, cái miệng nhỏ nhắn phun ra đóng lại, làm ta nhịn không được.” Tam ca rút ngón tay về, Pu't lông vẫn còn bị tiểu huyệt cắn chặt, dựng thẳng rung rung. Hắn vừa lòng nhìn nó khi tiểu huyệt đóng mở chậm rãi run run, cuối cùng nắm chặt Pu't ấn xuống.
“Ô…” Thật sâu. Lông nhọn đâm vào ta, đau quá!!! Bàn tay to không lưu tình cứ đâm vào rút ra, mãi đến khi ta run run kêu ra tiếng, dâm thủy ồ ồ chảy ra mới chịu rời khỏi. Khi ta nằm úp sấp chuẩn bị đi vào giấc mộng, hắn lại lần nữa thay Pu't khác. Hung hăng sáp nhập, rút ra, tẩm ẩm ướt, vẽ tranh, lại đổi một cây Pu't khác sáp nhập, không ngừng bị Tra t** ta sức cùng lực kiệt. Toàn thân đau đớn đều biến thành ૮ɦếƭ lặng, chỉ còn lưng trần cùng huyệt nhỏ một lần rồi một lần bị lăng ngược.
Không biết giấc ngủ kéo dài bao lâu ta lại bị đánh thức, ta phát hiện nét Pu't lạnh lẽo lan tràn đến tuyết đồn. “Không… Muốn… Nơi đó… Không thể a…” Ta giơ tay nhằm ngăn cản động tác của hắn, nhưng lại bị vòng sắt khoá chặt, phí công vô ích. Tam ca không màng đến ta, chăm chú tiếp tục lẳng lặng vẽ, vẻ mặt kia thật giống như nghệ nhân đang miệt mài với tác phẩm tâm đắc nhất.
Cái gì, còn muốn xuống phía dưới nữa? Vẫn bàn tay to ấy, nâng đù* phải của ta lên, đầu Pu't ẩm ướt chậm rãi di động xuống dưới.A a a… Hai cánh hoa, cũng muốn vẽ lên sao? Ta tuyệt vọng nỉ non, cổ họng khàn khàn cơ hồ chảy máu. Thân thể bị ép buộc không còn chút khí lực nào, ta cứ như con rối mặc cho Tam ca ђàภђ ђạ.
Một lát sau, Tam ca cuối cùng cũng đặt Pu't xuống. Hắn hài lòng nhìn bức hoạ trên lưng ta, nói, “Tê Nhi cũng nên nhìn xem, hiện tại bản thân yêu mị cỡ nào.” Sau đó hắn nhấn một cơ quan, bốn phía xung quanh nhuyễn tháp và cả trần nhà, đều dần dần lộ ra gương bạc. Gương toả ra ánh sáng yêu dị của minh châu, làm cho ta cảm giác buồn nôn.
“Mau nhìn Tê Nhi, thân mình trắng như thế, là một khối ngọc giá trị nhất.” Ta nghiêng đầu không hề tức giận nằm úp sấp, chậm rãi đóng mi mắt. “A…” Đau quá. Tam ca giật mạnh tóc ta, bắt ta nhìn lên, cười nói, “Tê Nhi không nghe thấy sao? Ta nói cho ngươi nhìn một cái.” Da đầu bị kéo căng sinh đau, khi ngước nhìn lên cảnh tượng trong gương trên trần nhà, ta không khỏi ngây người.
Thân thể trắng noãn như mỹ ngọc ── mái tóc dài như thác nước, linh lung bả vai, kích thước lưng áo nhỏ hẹp, kiều đồn đẫy đà, tay chân cân xứng. Giờ này khắc này, lại bị vòng sắt lạnh như băng buộc chặt thành hình dạng khuất nhục. Tay chân bị khoá chặt ở bốn góc, đỉnh thiết liên cố định chặt chẽ, tóc dài rối tung hững hờ trên gối, một ít suối tóc chảy dọc theo thân thể. Vốn là lưng trần tuyết trắng, lúc này được họa thành một con phượng hoàng lửa trông rất sống động. Phượng Hoàng từ trong hỏa diễm giương cánh bay ra, ngửa mặt lên trời hót một tiếng dài, toàn bộ thân thể nó chễm chệ trên lưng nàng, hai cánh dài uy vũ lượn lờ đến một bên ௱o^ЛƓ, đuôi cánh có một đoàn hoả diễm như ẩn như hiện. Phượng hoàng sống động như thật, giống nhà muốn phá tan nhà giam bằng *** bay lên trời cao. Nếu như không phải trên cơ thể ta, ta sẽ kinh ngạc Tam ca vẽ Quỷ Phủ thần công (như có phép thuật); nếu như không phải ở cơ thể của ta, ta sẽ nói chỉ cần điểm mắt cho Phượng Hoàng nó sẽ cất cánh bay lên ngay tức khắc ── vì cái gì, nó lại được vẽ trên cơ thể của ta?
Thân thể trắng nõn cùng mực nước tối đen giao triền cùng một chỗ, mang theo một tia mị hoặc lạ kì. Nó sắp trở thành giờ phút sỉ nhục nhất Tam ca để lại trên người ta, không thể nào thay thế được, sẽ theo ta đến khi ta ૮ɦếƭ. Không, cho dù ta ૮ɦếƭ đi, nó vẫn sẽ bám vào cơ thể của ta, ta biến thành tro tàn hóa thành bùn, nó đều dây dưa cùng một chỗ với ta.
“Thấy rõ sao?” Ta ngơ ngác quay đầu nhìn Tam ca, không biết nên nói gì, hắn lại mỉm cười, lập tức nâng đù* phải lên, nói, “Tê Nhi cảm thấy, *** nơi này, nét vẽ như thế nào?” Nơi đó, cũng phải nhìn sao? Ta ngẩng đầu nhìn địa phương chính ***, bên phải đóa hoa, cành lá kéo dài, mà một bên hơi hơi rộng mở, tiểu huyệt sưng đỏ, thật giống như điểm trên cành lá là một đóa hoa phấn hồng mang theo sương sớm.
“Không cần… Không thể như vậy…” Ta xoay qua nhìn chằm chằm hắn nói, “Ngươi hãy giết ta đi… Ta không cần… Không cần…” Nước mắt như dây trân châu bị đứt đoạn, không ngừng nhỏ xuống, ta quan sát hắn, run rẩy nói, “Tam ca muốn ta làm cái gì… Đều có thể.”
“Đáng tiếc hiện tại, ta chỉ muốn làm thế này với ngươi.” Hắn nâng chân ta không buông, ngược lại lấy ngón tay Pu'ng hai cánh hoa nhỏ, đem một viên thuốc cỡ lớn nhét vào tiểu huyệt. “Không cần!” Ta dùng sức giãy dụa nhằm thoát khỏi hắn, cổ họng khàn khàn hô to, “Ngươi đút cái gì vào người ta?”
“Hư!” Hắn nói, “Ta giúp ngươi giảm nỗi thống khổ.“
“Không cần, ngươi gạt người! Mau lấy ra đi, đừng nhét vào nữa…” Hắn giơ ngón giữa chọc sâu vào trong giúp viên thuốc đi sâu vào, mãi đến khi tiểu huyệt khép chặt. Viên thuốc quá cỡ đem vách tường mảnh khảnh bên trong phình to lên, sau đó liền khơi dậy một cơn *** tê dại. Viên thuốc chậm rãi được hòa tan, nhỏ đi, địa phương tê dại càng lúc lan càng rộng. Là Xuân dc, hắn lại ác độc như thế, đút Xuân dc cho ta.
“Ngươi… Ách…” Xuân dc phát tác so với ta tưởng tượng còn mãnh liệt hơn, còn chưa kịp phản ứng, liền tập kích thần kinh của ta, khiến toàn thân ta nhịn không được run lẩy bẩy.
“Nha đầu mẫn cảm, mới thả có một viên.” Dứt lời hắn buông lỏng chân ta, ngược lại lấy ngón tay nhẹ nhàng ma sát ***. Nơi đó cũng muốn tàn phá sao? Ngay *** cũng không buông tha sao? “Nơi đó…” Vừa mở miệng ra, mật dịch dâm mỹ liền theo đó rơi xuống, ta không hề chống cự lại, trơ mắt nhìn hắn dùng ngón tay chai sần đem một viên thuốc cực lớn chen chúc nơi *** tư mật nhỏ hẹp.
Khi *** tiếp nhận dị vật làm cho tê dại phía trước càng thêm rõ ràng, ta rung rung một chút, kinh ngạc nhìn thấy hạ thể chảy ra một cỗ chất lỏng quen thuộc. Mật dịch ở khoé miệng cũng không thể kiềm chế rơi rớt khắp nơi. Quá ***, giờ phút này ta bị trói trước mặt ca ca, lại không thể khống chế cơ thể mình để chảy ra nhiều chất lỏng *** như vậy.
Toàn bộ nửa trên bị hắn ђàภђ ђạ như bị ngọn lửa thiêu đốt, toàn bộ nửa người dưới dưới tác dụng của Xuân dc không ngừng truyền đến từng trận tê dại, đầu óc ta như bị chia thành hai nửa, một nửa là đau đớn khó có thể chịu được, nửa còn lại là *** không thể ức chế như trăm ngàn con kiến gặm nhấm cắn cắn. “Muốn sao?” Hắn hỏi ta.
“Đừng… Ngô…” Ta cắn răng phun ra một chữ, liền sức cùng lực kiệt ghé vào nhuyễn tháp. Dưới hạ thân tiểu huyệt đã chảy ra một lượng lớn dâm thủy, ta cắn chặt gối đầu, trừ bỏ run run cũng không thể làm gì khác. “A…” Đằng sau, ta cảm giác được mũi nhọn của kim châm di chuyển! Ta dùng hết toàn lực run rẩy quay đầu, chỉ thấy Tam ca trong tay cầm một cây châm, đang hạ xuống vai trần của ta. “Không cần… A… Đau…“
“Đừng nhúc nhích, nếu không nghe theo ta lưng ngươi sẽ bị phá hủy!” Tam ca đè bả vai ta xuống, lại một lần nữa hạ châm. “A… Hỗn… Đản… A...” Tam ca không chút lưu tình dùng châm, bả vai kia như rơi vào nồi chảo trung lại cổn thượng đinh bản, ta mặc dù đau cũng không dám động đậy, ngón tay trái hung hăng bấm chặt lòng bàn tay, huyết nóng bỏng theo móng tay chảy xuống dưới, dọc theo cánh tay nhỏ bé yếu ớt.
Ta phát ra âm thanh khàn khàn, đau đớn trên lưng liên miên không dứt, những giọt máu như những hạt châu nhỏ xíu chảy ra, không ngừng theo thân thể nhỏ nhắn lăn lung tung. Mỗi lần kim châm hung hăng xâm nhập ***, những tâm tư tản mạn đều biến mất, ta thở dốc từng ngụm từng ngụm một, tưởng sẽ thét chói tai lại sớm không còn chút khí lực nào. Vai phải cùng xương cốt vừa mới bị hắn dỡ xuống, mỗi một lần ôm thân mình theo bản năng co rúm lại, đều làm cho địa phương bị thương đau giống như đao cắt. Môi dưới sớm bị ta cắn nát, máu đỏ tươi theo cằm chậm rãi chảy xuống cùng mật dịch nhỏ giọt lên giường. Nguyên lai, trên đời này quả thực có biện pháp khiến ta sống không bằng ૮ɦếƭ.
Ta hốt hoảng cố gắng kiên nhẫn, tự nhủ với chính mình mọi việc sẽ tốt lên, nhẫn nhịn một chút, nhưng không biết vì sao, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm thân thể mà hắn lại chỉ ra tay với bả vai. Trong lòng không khỏi cười thầm, như vậy cũng tốt, đau đớn như vậy mới có thể giữ ta thanh tỉnh ── Lạc Linh Tê, ngươi nếu như không mạnh mẽ lên, sẽ nhận phải kết cục gì.
Nhưng dần dần, cảm giác trong thân thể lại thay đổi. Nguyên bản tê dại phía dưới chậm rãi khuếch tán đến toàn bộ thân thể. Trong nỗi đau đớn khó tả lại nổi lên một góc ngứa ngáy khó chịu. Cảm giác này dần dần ăn mòn thân thể, xâm nhập đến cốt tủy, giống như có ngàn vạn côn trùng đang cắn ta.
*** và *** chảy ướt đẫm một mảnh, toàn bộ thân thể trống rỗng. Trong miệng rốt cuộc nhịn không được, phát ra *** rỉ khàn khàn. Kia kim châm sắc nhọn mỗi một lần đâm xuống *** non mịn thật giống như giải dược, giảm bớt ma ngứa. Nếu như nói đau đớn nằm trong phạm vi ta có thể chịu đựng, ma ngứa lại trái ngược hoàn toàn.
Hảo muốn… Rất nhiều rất nhiều gì đó, cứng rắn cứng rắn mạnh mẽ tiến vào, xâm nhập thân thể, làm cho ta đau, bổ khuyết địa phương trống rỗng. Cho dù cả người đầy vết thương cũng không có vấn đề gì, cho dù bị nỗi vô sỉ của hắn làm hỏng rồi cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần có thể cho ta thứ gì đó, chỉ cần hiện tại liền cho ta.
“Lại… Nhiều một ít…” Ta dùng hết toàn lực hô lên, cũng không biết là muốn hắn tiếp tục Tra t** ta, hay là muốn nhục bổng cứng rắn hung hăng xỏ xuyên. “Sao vậy? Cái này chịu không nổi?” Hơi thở nam tính của Tam ca phảng phất, tiếng nói trầm thấp làm cho lòng ta rối loạn. Ta giơ tay lên định bắt lấy tay hắn, xiềng xích phần phật phần phật giữ ta lại, Tam ca đè ta xuống, âm thanh kìm chế nói, “Tiểu tao hóa, phóng đãng như thế sao? Vừa rồi còn tam trinh Cửu Liệt (tìm đủ mọi cách) mắng ta, hiện tại đã muốn ta đến phát cuồng sao?”
Ta lắc lắc đầu, thân mình dưới tình triều cuồng liệt không ngừng run rẩy. “Đáng tiếc, ta hiện tại không muốn cho ngươi.” Tam ca cúi người thấp giọng nỉ non bên tai ta một câu, thuận thế dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng *** vành tai ngay sau đó đứng dậy. Thân thể bởi vì hơi thở nam nhân và vì bị chạm đến chỗ mẫn cảm run run. Tiểu huyệt gắt gao khép chặt phun ra lượng lớn chất lỏng, trong lòng giống như lâm vào vực sâu không đáy đầy hắc ám, hắn muốn Tra t** ta tới khi nào?
“Tê Nhi thật sự càng ngày càng phóng đãng.” Tam ca trong tay cầm một khối khăn trắng đi tới, kéo căng hai chân, lấy ngón tay nhẹ nhàng sượt qua hạt châu. “A…” Ta run rẩy, cả người C*ng c*ng, bởi vì nơi tư mật bị ***ng vào cao giọng thét chói tai.
“Ngươi xem, dính như thế.” Ngón tay phải của hắn được bao phủ bởi một tầng trong suốt chất lỏng, chậm rãi bước đến trước mặt ta, hắn cúi người đút ngón tay vào miệng ta, dùng sức Pu'ng môi dưới đang cắn chặt, vói vào miệng. Một cỗ hương vị dâm mỹ nhất thời tràn ngập khoang miệng, hắn cọ một vòng quanh đầu lưỡi vô lực, liền nâng cằm ta. “Nuốt xuống đi, nuốt xuống toàn bộ đi.” Thân thể bởi vì nam nhân ***ng vào kêu gào như dung nham sôi trào, trong miệng nước bọt càng ngày càng nhiều, cùng với mật dịch đặc sánh không thể khống chế tràn ra từ kẽ môi.
Ta thân thể run run giương mắt nhìn hắn, hắn cũng lẳng lặng nhìn ta, ánh mắt như toé lửa, cằm bị siết mạnh. Cả người ta lại một lần nữa bị ném thật mạnh tới nhuyễn tháp. Ta bởi vì nỗi đau đớn tột cùng này K**h th**h suýt nữa đến cao trào. Đó là một loại hư không không thể chịu đựng được cùng ma ngứa không lý giải nổi, cho dù dùng đau đớn bổ khuyết, đều có thể tới cao trào.
“Ngươi thích?” Hắn cười nhạo một tiếng tiếp tục động tác vừa rồi. Thân mình nhẹ nhàng rung động. “Muốn ta nhẹ một chút, hay thêm chút sức?” Tam ca chạm vào ta, lòng bàn tay nóng rực khiến *** ta không tự chủ co rúm lại.
“Ngươi là… Ma quỷ.” Ta dịch người vô lực phun ra vài chữ, lập tức liền ngã nhào lên giường, cố gắng bình phục hô hấp nhưng *** trong thân thể không ngừng kêu gào. “Miệng vẫn cứng rắn như thế, thật không ngoan.” Tam ca dứt lời liền lấy khăn trắng nhẹ nhàng chà sát miệng vết thương trên vai, không ngừng ma sát làm cho sóng to trong thân thể nhất thời tìm được giải pháp, hạ thân theo hắn ma sát chậm rãi co rút lại. Không cần, hắn cứ như vậy dùng vải bố lau máu cho ta, sẽ làm cho ta cao trào sao? Không thể, ta cắn chặt sàng đan, trong miệng lại không tự chủ được phát ra một chuỗi âm thanh nức nở ***.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc