Sư Phụ, Không Cần A - Chương 30

Tác giả: Nhĩ Nhã

Ăn xong cơm chiều, ta liền gọi Chu thất đến, nói với hắn đêm nay ta muốn nghĩ cách xuất phủ, Chu thất sợ tới mức lập tức quỳ trên mặt đất, khuyên nhủ “Bên ngoài đều là thủ hạ của Tam hoàng tử, công chúa đi ra ngoài chỉ sợ có nguy hiểm.” Ta liền nâng hắn dậy khẽ nói, “Ta đã hẹn trước với bạn ta ngày mai sẽ gặp nhau ở ngoài phủ, hắn đến đây không thấy ta, tám chín phần mười sẽ xông vào trong phủ tìm ta. Như vậy thật sự quá nguy hiểm.
Chu thất lấy ống tay áo xoa xoa một tầng mồ hôi lấm tấm trên trán, nói, “Ngài hiện tại đi ra ngoài, có thể sẽ bị Tam hoàng tử bắt lấy, như vậy vị bằng hữu của ngài vẫn gặp nguy hiểm.” Ta gật gật đầu, “Ngươi nói rất có đạo lý, nhưng trừ biện pháp đó ra ta thật không nghĩ ra cái gì nữa. Chỉ có thể liều mạng tới cùng.” Chu thất thở dài một hơi, nói, “Công chúa cần gì phải như vậy, người bạn kia của người chắc hẳn cũng là người thông minh, nhìn thấy phủ công chúa có trọng binh canh gác còn có thể tiến vào sao?”
Không đợi ta trả lời, Chu thất bỗng nhiên vỗ vỗ tay, nói, “Lão thật hồ đồ, trong phủ còn có một ít người của chúng ta, vẫn có cơ hội đi ra ngoài.“
“Có sao?” Ta nhìn Chu thất hỏi, “Hiện tại cũng có thể ra khỏi đây!” Chu thất vuốt vuốt chòm râu, tựa hồ đối với chủ ý do chính mình nghĩ ra thực vừa lòng, nói, “Hiện tại là đầu hạ, rau dưa và trái cây trong phủ chúng ta cần phải ra ngoài thu mua, tam hoàng tử tuy rằng có thể trú binh ở nơi này, nhưng dù sao không có lệnh của Hoàng đế không cho phép tiến đế đô, như vậy cho tới nay chuyện thu mua hẳn là do hạ nhân trong phủ làm.“
“Có lý.” Ta nghĩ nghĩ, đây quả thật là biện pháp tốt, bất quá vẫn tồn tại chút vấn đề, “Bên ngoài binh mã nhiều như vậy, đi ra ngoài có thể rất nguy hiểm không?”
“Công chúa xin hãy yên tâm, hạ nhân chúng ta lưu lại trong phủ đều là người của Ngự Tông trải qua thiên chọn vạn tuyển (tuyển chọn kĩ càng), vô luận mưu kế hay võ cồng đều có tiếng trên trên giang hồ. Mặc dù không thể nói vạn vô nhất thất (tuyệt đối không có tý sơ hở nào), nhưng tóm lại nắm chắc năm thành.”
Hắn đứng lên nói, “Ngài hẹn gặp bạn bè giờ nào, ở đâu? Ta một hồi đi thông tri người khác, bảo bọn hắn bằng mọi cách phải đi ra ngoài, đem tín vật chuyển lời cho bằng hữu của ngài.”
“Ân.” Ta đem thời gian hẹn với Thanh Nham đều nói cho Chu thất, sau đó viết một phong thư, trong thư đề cập nỗi bất tiện hiện tại của ta, nếu có thể bứt ra thì sẽ đi theo Chu Tước tìm hắn. Ta lo lắng dặn dò Chu thất, bằng mọi giá không nên đề cập với Thanh Nham tình cảnh hiện nay của ta, nếu không, không biết sẽ có chuyện náo nhiệt gì xảy ra nữa.
Chu thất trở về viết mật hàm, kèm theo cả tín vật của ta. Lòng ta còn có chút hoảng hốt, ở trên giường lăn qua lộn lại cũng ngủ không được, luôn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, nhưng đến tột cùng ở đâu nhất thời cũng không thể nghĩ ra được. Ta nghe được thời điểm Chu thất xuất địa cung thanh âm cơ quan mở ra, muốn đảm bảo hắn trở về rồi mới ngủ tiếp, nhưng đợi thật lâu hắn không trở về, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Nhân Tông thịnh vượng, ngày hai mươi ba, tháng năm, năm mười tám, Nghi cần y, chui từ dưới đất lên, an táng, tế gả thú, khai sáng. Ngày này là ngày ta ước hẹn với Thanh Nham, bảy ngày trước, ta khát cầu hắn dắt tay ta lưu lạc thiên nhai, phải tách ra ta xử lý tốt hết thảy sự tình trong phủ liền cùng hắn rời đi; nhưng sau một tuần, ta phải trốn trong địa cung chờ các sư phụ tới cứu ta, muốn gặp mặt hắn nhưng khó khăn chồng chất khó khăn.
Chu Thất tối hôm qua ra ngoài sau đó không có trở về nữa. Buổi sáng ta tỉnh lại gọi vài tiếng nhưng không nghe thấy tiếng của hắn. Mò đến phòng hắn, cũng không có một bóng người. Cả người ta cơ hồ lạnh thấu, đêm qua vẫn suy nghĩ suốt, hôm nay mới nghĩ đến, Chu thất chỉ nói cho ta biết làm sao để thu thập tin tức, cũng không nói rõ làm sao để truyền tin ra bên ngoài. Hơn nữa hắn cũng nói qua, cũng không phải mỗi ngày đều có tin tức, nếu như ngày mai phải hành sự, có phải hắn phải rời khỏi địa cung mới có thể đi ra ngoài hay không?
Ta lo lắng đi tới đi lui trong phòng, nơi này không có mặt trời, căn bản không biết đến cái gì gọi là thời gian, đến cuối cùng ta không chịu nổi nữa, quyết định rời khỏi địa cung, đi ra ngoài thăm dò tin tức. Ta vẫn lo lắng tìm không thấy cửa ra, không nghĩ tới thời điểm ra ngoài một đường đều thuận lợi, vài cơ quan đều giải được. Lãng phí biết bao nhiêu thời gian, ta mới đi tới được tầng cao nhất địa cung, nhẹ nhàng xoay chuyển cơ quan, ánh sáng chói mắt cơ hồ biến mọi thứ thành màu trắng, qua một hồi lâu mới thích ứng được.
Bên ngoài mặt trời chói chang, nhìn lên thời gian đã qua buổi trưa. Ta nhìn nhìn bốn phía, cũng không có những người khác, lập tức nhanh nhẹn nhảy ra, che mặt. Ánh mặt trời xuyên qua rừng trúc rậm rạp lờ mờ chiếu, trên mặt có chút mồ hôi ẩm ướt. Có lẽ là ở trong cung ngốc thời gian có chút lâu, thời điểm vừa ra khỏi phủ ta vẫn chưa phát hiện, đi tới bỗng nhiên cảm giác không thích hợp, quá im lặng. Ngay một tiếng điểu kêu đều không có.
Ta vận khởi nội lực cố gắng bắt giữ những thanh âm rất nhỏ, có người, không chỉ một hơi thở. Lòng ta cả kinh, đề khí chân đạp một viên Thúy Trúc nhảy lên cành trúc trên cao. Cành trúc chịu không nổi sức nặng của ta, theo lực đạo của ta chao đảo về phía trước, ta loay hoay đứng dậy đạp bước trên ba bốn cành trúc mới xem như có thể đứng vững.
“Tê Nhi, ngươi lại không ngoan” một thanh âm quen thuộc làm cho tóc gáy đều dựng thẳng lên, “Tam ca đã thấy ngươi, còn không mau xuống dưới.”
Dạ Minh Châu phát ra ánh sáng u ám soi khắp mật thất, vào ngày mùa hè ấm áp, nơi này lại tản mát ra một cỗ hơi thở ảm đạm. Ta ngồi trên ghế gỗ lim, hai tay bị trói trặt phía sau lưng ghế, hai chân bị mở rộng hết cỡ, hai đùi trái phải đều bị cột vào ghế dựa phía dưới.
“Biết sai ở đâu sao?” Nam nhân trước mắt vẻ mặt bình tĩnh nhìn ta, trong mắt lại ẩn chứa lửa giận phừng phừng. Ta không nói chuyện, tựa đầu hướng về một bên. “Trả lời ta!” Bàn tay to hung hăng siết chặt cằm ta, bắt ta nhìn thẳng vào hắn. Ta nhắm mắt lại, mặc hắn đem mặt siết đến sinh đau.
“Tốt, có cốt khí.” Tam ca thả tay ra, đứng thẳng dậy, “Ngươi có phải cảm thấy ta không nỡ xuống tay với ngươi, cho nên lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu chiến giới hạn cuối cùng của ta.”
“Là ngươi bức ta.” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nói, “Đây là phủ công chúa , ngươi, những hành động ngươi đã làm… Còn không biết xấu hổ nói ta khiêu chiến ngươi, không thấy nực cười sao?”
“Ba!” Hắn vung mạnh tay, đánh một cái khiến mặt ta nghiêng sang một bên, một cỗ chất lỏng sánh đặc theo khóe miệng chậm rãi chảy ra. Hắn lần nữa P0'p chặt má, cúi đầu dùng con ngươi sâu thẳm gắt gao nhiếp trụ ta, “Cái tát này nói cho ngươi biết, hiện tại nên nghe ai.”
Ta hất cằm, nói, “Ngươi đừng tưởng rằng như vậy có thể…” “Ba!” Lại một bạt tai hung hăng từ một hướng khác vỗ xuống trên mặt, trong đầu đều là tiếng ong ong, “Cái tát này là dạy ngươi, nên nói chuyện với ta như thế nào.” Dừng một chút, bàn tay hắn bỗng nhiên vươn đến, ta nghĩ chắc hắn muốn tiếp tục ***, theo bản năng thu gọn người lùi về sau. Ai ngờ hắn lại vuốt ve hai má của ta, đau đớn làm cho ta nhịn không được “Tê” *** một tiếng.
“Đau không?” Hắn nhìn ta, ta rũ mắt xuống, không nói gì. “Xem ra Tê Nhi hận ta. Bất quá yêu cũng tốt, hận cũng thế, Lạc Linh Tê ta nói cho ngươi,” hắn đứng thẳng dậy, gằn từng tiếng nói, “Ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi ta, nếu không cho dù đến chân trời, ta cũng sẽ đem ngươi trở về, cho dù ngươi biến thành quỷ, ta cũng muốn đem ngươi từ âm tào địa phủ đoạt lại. Cho nên,” hắn cúi đầu nói, “Vĩnh viễn đừng rời khỏi ta.”
“Vĩnh viễn đừng rời khỏi ta…” Từng lời từng lời của hắn nổ mạnh bên tai ta, giống như tiếng ma nguyền rủa gằn từng tiếng khắc sâu trong đầu, ta cắn chặt môi, vết đau rát trên mặt làm cho nước mắt nóng hổi đau xót đong đầy hốc mắt, dọc theo hai má vừa bị tát chảy xuống dưới.
“Cho nên ta đang suy nghĩ, làm sao mới có thể biến ngươi thành của ta.” Trong mắt hắn tia thương hại chợt lóe qua, ngay sau đó là vẻ mặt tàn nhẫn. Hắn vỗ hai tay xuống, lập tức liền có mấy tướng sĩ nâng một bàn này nọ tiến vào. Bọn họ nhìn không chớp mắt đem này nọ đặt ở ghế dựa, lập tức liền đồng dạng đứng nghiêm nghị ở một bên.
“Đều lui ra đi, nếu ta không gọi không được bước vào.”
“Vâng.” Mấy người kia chỉnh tề cung kính cúi gập, lập tức xoay người ly khai. Toàn bộ phòng nhất thời tĩnh lặng đáng sợ, chỉ có tim đập cùng tiếng ong ong ù tai không ngừng truyền đến. Ta cúi đầu, ánh mắt gắt gao nhắm. “Tê Nhi không muốn biết là cái gì sao?” Tam ca nhìn ta, đột nhiên hỏi. Lòng ta khẽ động, chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía bên kia.
Pu't, mực, còn có mấy cái túi, linh tinh rải rác khắp bàn. Hắn cúi đầu, kéo áo lệch ra khỏi bên vai, ngón tay vuốt ve xương quai xanh và *** phía dưới, ghé miệng vào lỗ tai ta nói, “Ca ca vẽ ký hiệu lên người Tê Nhi, như vậy Tê Nhi liền sẽ không quên chính mình là người của ai, được không?”
Gương mặt hắn gần như biến dạng, sợ hãi trong lòng chậm rãi nổi lên, hắn sẽ không phải là… Ta lắc đầu nguầy nguậy, thì thào nói, “Ngươi điên rồi.”
“Đúng vậy, là ta điên rồi, cho nên muốn ngươi thành thật chút, không nên ép ta làm ra chuyện đáng sợ.” Thanh âm lạnh cóng như băng khiến ta nhịn không được sợ run cả người, giờ khắc này ta mới giật mình ý thức được, Tam ca ôn hòa trước kia đã ૮ɦếƭ đi, hiện tại đứng trước mặt ta, là một người bao năm hoành hành trên sa trường, ác ma tẩm đầy máu tươi.
Hắn vừa lòng vung tay lên một cái cởi bỏ dây thừng trên người ta. Ta đứng lên định lật đổ bàn bỏ chạy, lại bị hắn nắm chặt cổ tay, hung ác nói “Không nên ép ta lại đánh ngươi.” Ta dùng sức thoát khỏi giam cầm của hắn, lại bị hắn điểm huyệt nói.
Quần áo dưới sức mạnh *** liền biến thành mảnh vụn, thân thể trần trụi không có gì che dấu bại lộ trước mặt ác ma kia. Hắn dán sát vào cơ thể của ta, bàn tay to một tấc lại một tấc vỗ về chơi đùa *** nhạy cảm, khi xẹt qua ✓ú cao ngất liền lấy ngón tay hung hăng giày xéo. “A…” Đau đớn làm cho ta nhịn không được kêu ra tiếng, lại bị điểm huyệt, không có biện pháp tránh né. “Đúng là nữ nhân dâm đãng, ngươi xem, ta làm như thế với ngươi, nụ hoa đều ***. Thân mình có phải đã sớm khát cầu hay không?”
Hắn ở bên tai nói xong, một bàn tay còn không ngừng vỗ về chơi đùa địa phương tư mật. Ta không nói gì, lại bị hắn lấy cánh tay kẹp sát, ném lên nhuyễn tháp trong phòng. Ta cả tứ chi bị hắn dùng thiết liên khoá chặt, huyệt đạo liền được giải. Ta nghĩ muốn đứng lên nhưng làm thế nào cũng không động đậy, thân thể khẽ động nhưng xiềng xích trên người không hề lay động, phát ra âm thanh ma sát chói tai. Tam ca nhấc bàn đặt xuống bên cạnh ta, cúi người nói, “Tê Nhi đợi lâu, chúng ta bắt đầu đi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc