Sư Phụ, Không Cần A - Chương 13

Tác giả: Nhĩ Nhã

“Trương Đại Thúc đừng khách khí, vợ ngài bệnh tình thế nào ?” Dâm tặc vội vàng đứng dậy giữ chặt lão hán đang thở dài, hiếm khi có được dáng vẻ đứng đắn nói chuyện. “Ít nhiều đều nhờ có thuốc của ân công, vợ lão đã có thể đi đứng bình thường, ” lúc này phu nhân đang làm vằn thắn cũng đi lên, vừa nói vừa run rẩy nước mắt lưng tròng, “Cái mệnh này ít nhiều đều do ngài cứu, không biết làm sao để cám ơn ngài a!” Dâm tặc cười cùng lão phụ gật đầu, nói, “đại thúc và đại thẩm vẫn làm vằn thắn cho ta có thể đỡ thèm, chính là công ơn lớn lao rồi!” Hai người vừa gạt lệ vừa cười, vội vàng dọn dẹp bàn trống cho chúng ta. Dâm tặc nói vài tiếng mong muốn hai người không cần ở lại, tiếp tục phục vụ đặc biệt chúng ta nữa. Hai vị lão nhân gia vừa cảm kích vừa thở dài đi làm cơm.
“Ân công?” Ta hứng thú nhìn về phía dâm tặc, “Ngươi rốt cuộc còn có bao nhiêu thân phận a?” Dâm tặc cười hì hì nhìn ta, cũng không giải thích, ta biết hắn tất có lý do, cũng không hỏi nhiều. Chỉ chốc lát hai chén vằn thắn nóng hầm hập được bưng lên, đánh vỡ sự yên lặng vừa rồi. Tiểu cô nương bưng vằn thắn thực nhu thuận, bộ dáng tầm sáu bảy tuổi. Nàng đem vằn thắn phương hướng sau này không có đi, chỉ oai đầu sợ hãi xem ta. “Nữu Nữu đang nhìn cái gì a?” Dâm tặc lấy ngón tay đem một ít bột mì dính trên mặt tiểu hài tử lau xuống, cười theo nàng ánh mắt hướng phía ta. “Tiểu ca ca thật là đẹp mắt, Nữu Nữu nếu có thể gả cho hắn thì tốt rồi.” Ta đang thưởng thức canh vằn thắn nhìn thấy ánh mắt nàng nóng bỏng, bị lời nói trẻ con hồn nhiên làm cho kinh sợ, bị nghẹn bởi miếng thịt. Dâm tặc vội vàng đứng dậy giúp ta xoa lưng, vừa xoa vừa trách ta không cẩn thận, tiểu cô nương kia ngơ ngác nhìn chúng ta, một lát sau như đã hạ quyết tâm đột nhiên chạy đến bên người ta nói: “Tiểu ca ca, ngươi không cần gả cho ân công, nhất định phải cưới ta” sau đó liền đỏ mặt chạy biến.
Ta và dâm tặc nhìn nhau, lại bị hắn thì thầm một hồi “Lập tức mua mũ” … Vằn thắn rất ngon, khác biệt với những món ngon tinh xảo được làm trong phủ, là cái loại này chất phác nguyên thủy lại dễ ăn, không biết vì sao lại khiến ta cảm thấy như mỹ vị thơm ngon. Hơn nữa này hai ngày “Vận động” kịch liệt năng lượng tiêu hao sạch sẽ, ta chậm rãi đem chén vằn thắn ăn hết, học người bên cạnh lấy tay áo lau miệng. Thật là thống khoái. Dâm tặc cười lắc đầu, lấy tay lau chút thức ăn còn sót lại trên miệng. Một chút cơm rất nhanh liền ăn xong rồi, chúng ta hướng lão nhân gia lúc nãy tạm biệt. Dâm tặc lại cường ngạnh để lại ngân lượng, không đề cập tới việc ta bị Nữu Nữu lôi kéo xiêm y thật lâu. Vốn định cuối cùng có thể dạo chơi kinh thành thống khoái, lại bị dâm tặc lôi kéo đi mua chiếc mũ màu trắng, lụa trắng bán trong suốt kéo dài đến ***, đem tầm nhìn kết rắn chắc thực che đi một nửa. Dâm tặc lại rêu rao sợ ta bị phát hiện, hại ta không thể xem kĩ những quán ven đường gì đó, một đường đi lắc lắc lắc lắc.
Mặc dù như vậy ta vẫn vô cùng vui vẻ, chúng ta vừa đi vừa xem, còn có thể mua thượng một ít, trống bỏi, kẹo hồ lô, tiểu mặt nhân, hà bao, son… Rất nhiều thứ phi thường thú vị, nhanh đến buổi trưa thời điểm, dâm tặc trong tay đã lắc lắc lắc lắc đang cầm một xấp ngân phiếu, vô luận ta làm nũng như thế não cũng không nguyện ý đi dạo thêm một hồi, hắn kiên trì nói muốn mang ta đi một cái tửu lâu phi thường mỹ vị. Ta cũng cảm thấy có chút đói bụng, cuối cùng đáp ứng đi ăn cơm trước. Tửu lâu tọa lạc tại một con đường cái càng thêm phồn hoa, hai tầng cao cao giắt mấy dải đèn ***g, cửa dán hai cấu đối, bên phải là “Mỹ vị đưa tới thiên hạ khách”, bên trái một câu là “R*ợ*u hương dẫn trong động tiên”, trên cao đề “Hoa anh thảo” ba chữ to. Tiểu nhị đứng ở cửa điếm nhìn thấy chúng ta đi vào, ân cần tiếp nhận dâm tặc đưa cho cái gì đó, cao giọng xướng to “Mời khách quan vào“.
Lần đầu đi vào tửu lâu, ta cảm thấy khắp nơi đều mới mẻ, hết nhìn đông tới nhìn tây đi theo dâm tặc vào. Vào cửa chỉ thấy một cái quầy, mặt sau quầy là cái tủ đứng lớn, trong tủ đựng rất nhiều vò R*ợ*u linh tinh, quầy có hai ba cái vò R*ợ*u lớn, tản ra hương R*ợ*u nồng đậm. Sảnh lớn phương bắc có cái bàn được đánh bóng, mặt trên có người lớn tiếng giảng giải cái gì, đối diện hắn có rất nhiều bàn vuông hòa điều đắng, ngồi đủ kiểu người, bọn họ khi thì thật sự nghe, khi thì lớn tiếng vỗ tay, nhìn qua phi thường náo nhiệt. Có mấy tên trên bàn bày đao kiếm, vài hán tử mày rậm mắt to ngồi, bọn họ đều vừa uống R*ợ*u vừa cao giọng đàm luận cái gì. Tình cảnh này làm cho ta nhất thời vui vẻ, đây không phải là giang hồ sao.
Còn chưa tới buổi trưa, người tới ăn cơm đã có không ít, nhìn khắp toàn bộ đại sảnh chỉ còn hai ba cái bàn trống. Dâm tặc thấy ta mải mê nhìn chung quanh, liền lấy tay đem ta kéo đến trong trung tâm tửu lâu ngay chỗ bàn nhỏ cạnh tường. Đến chỗ ngồi ta lập tức vỗ tay tán thưởng, ngồi tại đây ta nghe được thư sinh phương bắc kể chuyện xưa, còn có thể nghe được đến đại hiệp phía nam tán gẫu giang hồ. Nếu như không phải ngẫu hứng đi đến nơi này, ta suýt nữa tưởng rằng những gì mình chuẩn bị đều đầy đủ hết rồi. Tuy rằng ta giả trang làm nam tử để tránh phiền toái không cần thiết, dâm tặc vẫn kêu ta đưa lưng về phía nhân sĩ giang hồ, cũng nhỏ giọng nói trước khi ăn không cho hạ mũ sa. Ta biết hắn lo lắng cho ta nên tự nhiên không nói thêm gì nữa.
Vừa ngồi xuống ta đã bị một chiếc bàn được đánh bóng sáng loáng phía bắc hấp dẫn, nơi đó có một người đang kể chuyện. Cách lụa trắng bán trong suốt, ta căn bản thấy không tướng mạo rõ lắm, hoặc có thể nói bình thường đến mơ hồ, chính là bộ dáng thư sinh ba mươi mấy tuổi. Nhưng là thanh âm lại cực kì đặc thù, có một cỗ ma sát sắc lẹm bị đè nén nơi cổ họng, lạ nhất là thanh âm kia rõ ràng giống như hữu khí vô lực, nhưng ta nghe thấy rõ ràng. Chẳng những không khó nghe, ngược lại làm cho người ta nghe xong sinh ra một loại thương cảm.
Lúc hắn kể chuyện “Thánh nữ mỹ lệ bị mù hai mắt vì cứu xã tắc kết duyên cùng hoàng tử thoái ẩn giang hồ” một đoạn này. Nói là Thánh nữ kia vì xã tắc lê dân để tránh xảy ra chiến loạn ***, cam nguyện lấy hai mắt tế trời, cuối cùng ảm đạm rời đi. Đại hoàng tử lại yêu thương Thánh nữ, buông tha cho giang sơn cùng nàng dắt tay thoái ẩn giang hồ. Con cháu đời sau cảm tạ Thánh nữ ân đức, còn vì nàng lập một ngôi miếu thờ. Khi câu chuyện đi đến hồi kết, phía dưới có người lấy tay lau nước mắt có thở dài thở ngắn. Ta nghe được một đoạn, trong lòng cũng ẩn ẩn cảm thấy đáng tiếc, một nữ tử tốt như vậy, nhưng bị mù hai mắt, cũng may hoàng tử kia trọng tình nghĩa, vì hồng nhan buông giang sơn.
Ta hỏi dâm tặc hắn là có từng nghe qua chuyện này hắn lại hồ nghi nhìn nhìn ta, nói, “Không ai giảng qua với ngươi chuyện này sao?” “Kỳ quái, ” ta hỏi, “Ta vì sao phải nghe qua?” Dâm tặc động tay vén mũ sa lên, chui đầu vào bên trong. Hai con mắt nhìn chằm chằm ta mất nửa ngày, sau một lúc lâu mới nói, “Ngươi thật sự không biết cái này!”
“Ai, ngươi người này trong hồ lồ bán cái gì vậy, tại sao ta phải quan tâm đến chuyện xưa này?” Hắn đem trà hoa cúc do tiểu nhị bưng tới đổ vào ly của ta, lại rót cho chính mình một ly, hớp một ngụm nhỏ mới chậm rãi ngẩng đầu, một câu liền làm ta kinh sợ . “Hắn kể chuyện đều là sự thật ” “Ngươi là nói…” “Đúng, ” dâm tặc nhẹ giọng nói, “Mặc kệ là Thánh nữ hay là hoàng tử, tất cả đều là sự thật. Ta vừa nghe hắn nói tuy có khoa trương, đại để cũng tám chín phần mười ── đây từng là bí mật hoàng gia không truyền ra ngoài.” Ta có chút hồ đồ , “Nếu là không truyền ra ngoài, tại sao ở đây lại kể chuyện này?“
“Tê Nhi ngươi kinh nghiệm giang hồ còn thấp, không hiểu ra đạo lý thế gian không hề có bức tường nào không hở này. Tại đây thế gian tất cả mọi bí mật nếu như đã bị người biết, rồi sẽ bị vạch trần vào ngày nào đó thôi. Hoặc sớm hay muộn, chỉ nhìn một cách đơn thuần kia bí mật tạo hóa thôi.“
“Tại sao a…“
“Ha ha, ” dâm tặc cười vuốt vuốt miệng chén sứ, “Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, nói cho ngươi một ví dụ liền hiểu được ” Hắn tiếp tục nói, “Nếu như một sự kiện chỉ đồn đãi lén lút, người đồn đãi cũng bị phát hiện ra thậm chí ***, như vậy ngươi nói, việc này là thật hay giả?” “Nói như vậy, ” ta phỏng chừng một chút, nói “Ít nhất cũng có năm sáu phần thật.“
“Nếu như một sự kiện đầu đường cuối ngõ đều bàn luận, mỗi người còn kể không giống nhau, ngươi nói chuyện này là thật là giả?” “Như vậy, có lẽ chính là chuyện xưa thôi ” Dâm tặc vỗ vỗ mũ chụp của ta, cười nói, “Trẻ nhỏ dễ dạy ” Ta ngửa đầu cười “Đó là tự nhiên.“
“Đến ông nội ngươi, cũng chính là Thái Thượng Hoàng trước kia, việc đã xảy ra đã hơn năm trăm năm, bí mật nhỏ cũng thành bí mật, tất yếu không thể che giấu được. Nghe nói hắn tìm chín chín tám mươi mốt thế năng tiên sinh chuyên viết truyện, lấy lí do hoàng tử thích nghe chuyện xưa, ra lệnh bọn họ tụ tập đầy đủ tại Hoa Anh điện viết chuyện. Năm đó Thái Thượng Hoàng chỉ cho bọn hắn trăm tự mạch lạc, bắt buộc họ trong sáu giờ nghĩ ra một cái chuyện xưa. Rồi sau đó mọi chuyện đều là từ trăm câu truyện truyền miệng kia mà đến.“
“Ngươi có biết cái bí mật kia chân chính là như thế nào không?” “Ngươi là công chúa cũng không biết, ta cũng chỉ biết một ít thôi !” Mới vừa rồi thời điểm ta nghe thư sinh kia nói chuyện xưa, dâm tặc đã bắt đầu ăn. Khoảng thời gian chúng ta nói chuyện, thỉnh thoảng có đồ ăn mỹ vị bưng lên bàn. Dâm tặc giúp ta vén tấm lụa trắng lên, bắt đầu gắp một miếng thịt bò kho tương đã được cắt nhỏ bỏ vào chén ta, nói, “Trước hết ăn một chút đã, vừa ăn ta vừa kể cho ngươi nghe” Trong lòng vướng bận bí mật hoàng tộc, ta cũng không có bao nhiêu tâm tư ăn cơm. Chính là khi dâm tặc gắp đồ ăn cho ta, vừa ăn vừa nghe qua. Nghe những lời này làm cho ta yết hầu căng thẳng, trong miệng đồ ăn mắc nghẹn nơi cổ họng. Hắn nói, “Chuyện xưa này với sư phụ ngươi cũng có quan hệ.“
“Ngươi cũng biết Ngự Tông bắt nguồn từ Hà Trạch mà đến sao?” Hắn chậm rãi buông chiếc đũa xuống , “Ở năm trăm năm trước, Thủy hoàng đế đánh nam dẹp bắ hai mươi trận, cuối cùng thống nhất bảy nước sáu bộ, khai sáng Đế Quốc Đại Xương. Chuyện lịch sử ngươi rõ ràng hơn so với ta? Thủy Hoàng cả đời chỉ có một người vợ, bởi vì hàng năm đi theo hắn chiến đấu, Thủy Hoàng hậu đến bốn mươi tuổi mới hoài được một đôi song sinh bào thai“
“Song sinh ư?” Ta buông chiếc đũa trong tay, “Ta vì sao nhớ rõ là một đứa duy nhất?” Dâm tặc cười cười, đáp “Bởi vì đây chính là bí mật kia.” Hắn gắp đồ ăn cho ta, tiếp tục nói, “Truyền thuyết Thủy Hoàng hậu trước khi sanh nằm mơ, trong mộng hai con rồng tranh đoạt một châu (một đơn vị hành chính thời xưa) hủy trời diệt đất, ngày thứ hai liền sinh hạ hai đứa con song sinh. Hai con rồng cùng tranh nhau một châu vốn là điềm xấu, Hoàng hậu sợ hoàng đế động sát tâm, liền tự tiện che giấu chuyện này. Nàng nguyên tưởng nuôi hai người lớn hơn một chút, thuyết phục Thủy Hoàng tuyển một người tư chất rất tốt làm hoàng đế, một người ban đất phong vương, ai ngờ hai người từ nhỏ đều có thiên tư thông minh, văn võ tương đương, cùng với hiểu chuyện săn sóc. Sự tình trái nói phải bàn, liền kéo dài tới tình trạng không thể vãn hồi. Hai người quả nhiên là một đôi song sinh, dã tâm cùng mưu lược cũng là tương xứng. Thời điểm hai mươi tuổi, bọn họ âm thầm bồi dưỡng thực lực lần lượt động tay động chân, trải qua tranh đấu gay gắt, không chỉ có tiêu hao thực lực trong nước, còn làm cho gian tế địch lẻn vào nước, có khi tranh đấu này làm cho đất nước đang phát triển đến bị hủy hoại. Thủy hoàng đế khi đó cũng bệnh nguy kịch, Hoàng hậu lại không có khả năng giải quyết, hết thảy cơ hồ đã thành cục diện ૮ɦếƭ. Đúng lúc này, Thánh nữ xuất hiện không có người nào biết nàng xuất hiện như thế nào, chỉ biết là nàng tâm như Bồ Tát, xinh đẹp như tiên nữ giáng trần lại thông minh quả quyết, tự mình thuyết phục hai vị hoàng tử tạm thời buông tha tranh đấu, lại trợ giúp bọn họ trừ gian tế, đáp ứng nguyện vọng của dân chúng, giữ gìn hòa bình, cuối cùng vì trị bệnh ôn dịch ở phía nam nên mệt nhọc quá độ, cứ thế hai mắt mù.”
“Không phải là vì tế trời sao?” Ta hỏi. “Tương truyền tuy có tế trời, cũng lấy hai mắt hiến tế. Nàng hai mắt là vì làm lụng vất vả quá độ không nghỉ ngơi nên bị mù.” Dâm tặc tiếp theo nói, “Sau này đại lục hòa bình trở lại, Thánh nữ muốn quy ẩn.”
Ta nghĩ đến lời kể của người vừa rồi, “Bởi vì đại hoàng tử thích nàng?” “Xem như vậy! Phải nói là thích đến điên cuồng. Theo truyền thuyết đại hoàng tử ở trước mặt trăm quan quỳ xuống cầu Thánh nữ cùng hắn sống ૮ɦếƭ, cùng tồn tại lời thề cùng nàng cả đời không xuất hiện ở đế đô, cả đời bảo hộ Đại Xương.”
“Vậy Thánh nữ thích hắn, nguyện ý cùng hắn cùng một chỗ sao?“
“Chuyện này… Có người nói nàng thích hắn, có người nói không thích, còn có người nói nàng thích tình cảm chân thành cùng quyền lực của nhị hoàng tử. Bất quá cuối cùng, không ai biết nàng đi đâu. Thánh nữ nói đến cùng, cũng chỉ là cá nhân thôi, là người bị vận mệnh bài bố. Chỉ là sau này, xuất hiện một cái Ngự Tông. Đệ đệ lên làm vua, mà ca ca chưởng quản Ngự Tông, Ngự Tông thoát khỏi quyền cai quản của quốc gia mà độc lập xuất hiện, cũng lấy duy trì bảo vệ yên bình xã tắc làm nhiệm vụ của mình. Chính là vĩnh viễn không thể chen chân đế đô. Mà hoàng thất từ đây về sau cũng có văn bản rõ ràng quy định, trong hoàng tộc nếu hoài thai song sinh, sẽ ở khi sinh ra giết đứa thứ nhất.”
Hoàng thất… Hai đứa con…… Mấy thứ này ta đều nghe qua, nhưng là mãi đến khi liên hệ cùng bí mật này, mới cảm nhận được trong đó có vị sát phạt. Ta hơi hơi run rẩy, nhưng lại cảm thấy thời tiết tháng năm có chút lạnh lẽo. Vuốt vuốt ly trà ấm áp trong tay, hồi tưởng chuyện xưa, cuối cùng cảm thấy trong lòng phiền muộn, đến nỗi đến tột cùng phiền muộn cái gì cũng không hiểu hết. Mở miệng, cũng không biết nói nên tiếp tục nói cái gì.
Dâm tặc thấy ta an tĩnh lại, nhéo nhéo ta mũi ta, nói “Một hồi về nơi vừa rồi, ta giúp ngươi dịch dung, như vậy là không cần mang theo mũ sa. Thật vất vả mới được đi ra ngoài chơi, cười một cái, nương tử!” Ta xem hắn mắt trong vắt ý cười, nhịn không được cũng lấy tay điểm điểm mũi hắn, cười nói, “Đã biết, công tử!” Hắn thuận tay bắt lấy ngón tay ta, cho vào miệng khẽ cắn ***, cảm giác tê dại từ ngón tay từng chút từng chút một lan tràn toàn thân, không biết là do Xuân dc hay là bị ánh mắt hắn mê hoặc, chính là một cái hoảng hốt, ta ý thức được chính mình lập tức ẩm ướt. Đây là tửu lâu, bên cạnh còn có nhiều người như vậy, ta lập tức muốn rút tay ra, nhưng là dâm tặc thản nhiên tự đắc, ta vì sao tránh bị ôm lấy cũng không được. Một kế không thành lại sinh một kế, ta ho nhẹ một tiếng, dùng thanh âm vô cùng nghiêm túc hỏi hắn, “Liên quan đến quan hệ giữa ngươi và sư phụ, liên quan đến thân phận hái hoa tặc, liên quan đến y thuật, ngươi có thể chỉ điểm cho ta ?”
Dâm tặc xem bộ dáng ta không giống vui đùa, thành thành thật thật đem ngón tay buông ra. Hắn suy tư một hồi, cau mày nói, “Kỳ thật ta…” Chính vào lúc này một người “Ba” một tiếng bị ném tới bên cạnh bàn.
Trước mắt nhoáng lên một cái, dâm tặc đã chắn bên người ta, mũ lụa trắng cũng vì hắn bay nhanh nên rớt xuống, mà tiểu nhị vừa rồi bưng R*ợ*u và thức ăn cho chúng ta nằm trên mặt đất kêu la ***. Một đại hán say R*ợ*u từ lầu hai phi thân xuống, lắc lắc lắc lắc rơi xuống bên cạnh bàn chúng ta. Lập tức lấy mũi chân khơi mào tiểu nhị cằm, hỏi “Vừa rồi ngươi nói mỹ nhân ở trong này?” Tiểu nhị bị rơi ૮ɦếƭ khiếp, làm sao còn khí lực đáp lời, đại hán kia làm bộ giơ chân đá hắn, ở cuối cùng ngừng lại, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm dâm tặc. Đại hán đối với dâm tặc nói, “Quả nhiên… Ợ… Là mỹ nhân tuyệt sắc, Aha, thật lâu không nhìn thấy mỹ nhân như vậy“, tùy sau đó định thò người ra xem ta, trong miệng còn không ngừng nói “Tiểu huynh đệ xoay người cái, làm cho… Ợ… Ca nhìn xem thế nào.” Hắn mắt cũng chưa nâng liền đem tiểu nhị đá đến một bên, cười hì hì nhìn dâm tặc, lại muốn vén lụa trắng muốn xem mặt ta. Trong lòng ta buồn nôn, đang muốn lắc mình tránh ra, lại nghe phịch một tiếng, đại hán ngã xuống trên sàn, một chiếc đũa cắm mặt trên Pu'i tóc, vết máu theo chiếc đũa uốn lượn xuống. Ta kinh ngạc nhìn về phía dâm tặc. Hắn lấy tay phủi phủi tay áo, thần thái cũng không biến hóa, chỉ nhìn vài người đi theo đại hán xuống lầu, mở miệng nói, “Mang theo hắn rời đi“. Có vài người nổi giận đùng đùng phía sau đại hán lại không dám tiến lên, nâng trước đỡ sau nâng lên ngã xuống đất đại hán, chạy trối ૮ɦếƭ ra ngoài.
Sau một trận lộn xộn, mãn thất tiếng người bỗng nhiên ngừng, một lát sau một trận ồ lên. Có kẻ nhát gan vội vàng tính tiền rời đi, kẻ gan lớn đổ Ly R*ợ*u, chạy đến gần xem, trên đường lại bị người khác lôi đi, trong miệng nói xong, “Hiền đệ chạy nhanh đi, này náo nhiệt ngươi cũng nhìn xem!” Mọi người chạy hỗn loạn, quán R*ợ*u lập tức trở nên trống rỗng. Những người đó vừa rời đi, chưởng quầy cùng vài tiểu nhị đã đến nơi này, một bên hướng chúng ta xin lỗi một bên đem tiểu nhị mặt mũi bầm dập không ngừng *** nâng lên. Chưởng quầy nói với dâm tặc, “Khách quan có điều không biết, Uông Lương Tài kia là tên lưu manh nổi tiếng quanh đây, có… Đoạn tụ chi phích. Hắn là tay chân củaThanh Sam, ” hắn hạ giọng, “Là cậu em vợ của Lễ bộ Thượng Thư, không thể chọc, mời khách quan cẩn thận.” Dâm tặc gật gật đầu, giúp bọn họ nâng tiểu nhị ngồi dậy ở một bên, tay nhanh nhẹn điểm xoa P0'p mấy chỗ trên người hắn, lại xuất ra một viên thuốc ép hắn ăn. Tiểu nhị run rẩy mở mắt, mọi người lúc này mới thở dài một hơi đầy nhẹ nhõm.
Đúng lúc này chỉ nghe một trận ồn ào, hai người hầu rời đi vừa rồi mang theo một đám người mặc áo Thanh Sam tới quán R*ợ*u, như vậy đây chính là người “Thanh Sam giúp”. Nam nhân cầm đầu mặc sặc sỡ, hắn nâng tay ngăn trở những hạ nhân đang định tiến lên từ phía sau, tiến lên phất tay áo đối dâm tặc vi cúc nhất cung, nói “Tại hạ Thanh Sam giúp Quảng Lộc, không biết hạ nhân chúng ta vì sao chọc tới tráng sĩ “
Dâm tặc không có trả lời, mở “ba” một tiếng nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt , nói “Loại này có chút tài mọn hạ độc, còn dám đến trước mặt ta khoe khoang ” Tên đối diện nghe vậy lập tức biến sắc, đầu tiên là đại lực huy tay áo, rồi sau đó giơ kiếm hướng ta đâm tới. Ta tháo xuống mấy hạt nhỏ ném về phía hắn thuận tay rút nhuyễn kiếm trong thắt lưng định xông lên trước. Dâm tặc một tay giữ chặt ta kéo ra phía sau, một tay đem cây quạt gập lại, lắc mình cùng Dư Quảng Lộc đánh nhau. Người nọ phải đánh trái tránh, khắp nơi sát chiêu, dâm tặc đứng nguyên vị trí cũng không động, chính là lấy cây quạt khinh chắn, lại chiếm thế thượng phong. Ta xem động tác hắn vô cùng nhẹ nhưng là chiêu nào cũng chỉ vào chỗ yếu của đối phương, thân thủ rất là xảo diệu. Kia Dư Quảng Lộc dần dần chống đỡ hết nổi, sắc mặt càng ngày càng đen tím, oán hận lại không có biện pháp tiến lên. Hắn xì một tiếng khinh miệt, quát to, “Đều lên cho ta ” Rất nhiều tên áo xanh xông tới, đem chúng ta vây chặt ở góc. Dâm tặc tựa hồ cũng không để vào mắt, cùng Dư Quảng Lộc so chiêu đồng thời chặn những kẻ đang tiến lên.
Đang lúc ta xem vui vẻ, nghe được dâm tặc hô to một tiếng, “Cẩn thận!” Dư Quảng Lộc sử dụng chiêu thức cùng ૮ɦếƭ, lấy vai trái đón dâm tặc một phiến, tay phải ngay sau đó đem kiếm đâm tới ta. Ta vội vàng trốn nhưng chậm đi một bước, bả vai bị kiếm đâm vào một chút. Dâm tặc thấy ta bị thương sát khí nổi lên, một tay ôm chặt ta một tay cầm nhuyễn kiếm của ta, hướng Dư Quảng Lộc đâm tới. Người nọ vừa mới bị đánh trúng, trốn tránh không kịp bị dâm tặc một kiếm đâm trúng, miệng phun máu tươi ngã xuống. Nhân mã phía sau thấy hắn bị đánh gục, nhất thời đều ngây ngẩn cả người. Ta xem dâm tặc lấy kiếm có ý định đánh lần nữa, vội vàng giơ tay. Việc nhỏ này không đến nỗi dẫn đến đến cái ૮ɦếƭ của những kẻ kia. Những người đó đều phản ứng lại đây, kêu “*** ” hướng ra phía ngoài chen chúc mà đi. Ở góc tường vài tên tiểu nhị chạy theo, chưởng quầy sợ tới mức vừa run run vừa nói “Này nên làm sao đây ?”
Dâm tặc đem ta kéo đến trước mắt, nhìn cánh tay ta. Ta lúc này mới phát hiện mình chảy không ít máu. Hắn lấy ra một cái chai xoa thuốc cho ta, lại từ trong áo đưa ra một miếng vải mềm băng bó cho ta. Còn chưa kịp nói chuyện, đã bị thanh âm huyên náo thu hút, hướng ra phía ngoài nhìn, mắt thấy rất nhiều quan binh đi theo một cái người mặc áo xanh hướng tửu lâu chạy tới, ta giữ chặt dâm tặc nói, “Vẫn là không cần kinh động quan phủ, bằng không bị Hoàng… phát hiện ta liền thảm .”
Dâm tặc gật đầu, dìu ta xoay người định đi lên lầu hai, lại nghe một tiếng thét kinh hãi “Thánh nữ đại nhân!” Ta trở lại vừa thấy, đúng là người kể chuyện vừa rồi. Hắn ánh mắt nhìn ta thẳng tắp , mang theo năm phần thành kính năm phần kinh ngạc, kia nguyên bản mặt vô cùng bình thản, giờ đôi lóe hơi hơi lệ quang, sâu thẳm. “Dâm tặc“, ta trở lại hỏi, “Hắn vừa mới bảo ta cái gì?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc