Sư Phụ, Không Cần A - Chương 07

Tác giả: Nhĩ Nhã

Trước mắt hắc ám làm cho khác cảm giác càng thêm sâu sắc, ta cảm nhận được hương vị T*nh d*c dày đặc tràn ngập ở trong không khí, ta nghe được chính mình thanh âm ma sát *** vào nhục bổng, ta nghe được tiếng “phốc phốc” Ngọc tiêu ở trong tiểu huyệt rút ra chọc vào, ta nghe được mật dịch không ngừng leng keng rơi xuống chén sứ, ta nghe được chính mình ở trạng thái kích tình muốn quát to lại bị nhục bổng chặn ngang cổ họng nên đành ô ô, ta cũng nghe được, bên người tiếng thở dốc ồ ồ của nam nhân khi ra sức rút ra chọc vào… Ta giống một tiểu oa nhi chân chính dâm đãng, cầm trong tay Ngọc tiêu lạnh lẽo đùa bỡn chính mình, dùng cái miệng nhỏ nhắn ra sức nuốt *** láp sư phụ, ta bị lạc vào cái thế giới tràn ngập T*nh d*c không thể tự kềm chế. Trong cơ thể mãnh thú đang không ngừng ma sát va chạm dần dần xoay quanh, ngưng tụ, ta nổi điên rút ra chọc vào, *** vào, đem hết thảy tưởng tượng thành bộ dáng sư phụ đối với ta. Muốn tới … Trân châu khiến cho tê dại trải rộng toàn bộ cơ thể, tiểu huyệt cũng gắt gao run rẩy, ta ngừng thở, dùng sức an ủi chính mình, nhục bổng trong miệng thừa dịp lúc này hung hăng đứng vững trong cổ họng, làm cho trong đầu ta ông một tiếng nổ vang.
“Ô… Ô ô ô” đến. Hạ thể phun ra xuất một hồi rồi lại một hồi chất lỏng, theo Ngọc tiêu cơ hồ là giống dòng nước chảy vào chén sứ. Bị ngăn chặn bên miệng không thể kêu to, ta cơ hồ muốn hít thở không thông cùng cao trào run rẩy. Thân thể giống như sắp ૮ɦếƭ hung hăng co rúm, đầu ngón chân hung hăng cuộn lại, hai chân treo ở vòng sắt cũng lay động, cổ họng cũng bị hung hăng đè ép. Nhục bổng đột nhiên trở nên phình to lại cứng, hung hăng run run, bên người nam nhân phát ra thở dốc kịch liệt, đem nhục bổng rút ra, nhất ba lại nhất ba chất lỏng tinh ngọt phun ra cái miệng nhỏ nhắn và trên khuôn mặt. Bàn tay to nắm hai má, lấy ngón tay vuốt ve môi, đem chất lỏng không ngừng cho vào trong miệng. “Tiểu yêu tinh, mau ăn nhanh, đem những gì ta đưa cho ngươi toàn bộ nuốt hết luôn!”
Thân thể đã không còn khí lực lại phải động, ta thở hổn hển đem tinh ngọt chất lỏng nuốt vào bụng, còn chưa nuốt tới chất lỏng dọc theo khóe miệng. Giống như có cái gì không đúng, ta nghĩ như vậy, sau đó tất cả đều mơ hồ.
Thời điểm tỉnh lại, bản thân nằm trong tơ lụa mềm mại. Nghĩ đến hết thảy vừa rồi, đầu óc oanh một tiếng kêu gào ── vừa rồi thanh âm không phải sư phụ . Nghĩ như vậy, tâm ta lập tức bị cái gì kéo lấy, tay hơi hơi run rẩy, lỗ tai cũng bởi vì quá độ sợ hãi mà ong ong. Ta không có mở mắt ra, đầu óc lại chuyển động, nếu như hắn có thể dễ dàng tiến vào lại không phát ra âm thanh, kia hẳn là sư phụ ngầm đồng ý, bọn họ trơ mắt nhìn ta bị nam nhân khác đùa bỡn, là vì cái gì?
Thân thể một trận rét run… Này thật là chưa từng nghĩ tới chuyện này bao giờ. Cảm giác tuyệt vọng mà bị ruồng bỏ mãnh liệt bao phủ dưới đáy lòng, cô đơn tích lũy, tâm không khỏi sinh đau… Làm sao bây giờ? Muốn chất vấn sao? Muốn làm bộ như không biết sao? Muốn ngầm đồng ý sao?
“Tỉnh?” Là thanh âm của sư phụ Ôn Nhai. Ta cắn chặt môi dưới, chậm rãi mở to mắt, dường như vừa thấy biểu tình ôn nhu trên mặt sư phụ, hai hàng nước mắt thuận thế mà rơi…
“Gặp ác mộng ?”
“Không có…” Ta nghẹn nghẹn cái mũi, nói “Sư phụ, vừa rồi, vừa rồi có phải hay không có người khác ở đây?”
Nói vừa mới xong, sư phụ lập tức mặt mày âm trầm “Như thế nào? Nằm mơ đều mơ thấy bị nam nhân khác đùa bỡn?”
“Rõ ràng nghe thấy được thanh âm người khác…” Ta lấy ngón tay chống giường ngồi lên, lập tức cảm thấy một cỗ toàn tâm đau.
“Tê…”
“Như thế nào tay ngươi lại bị đứt, ngươi đứa nhỏ này!” Ôn Nhai sư phụ bất đắc dĩ thở dài, không nói hai lời xoay người đi ra ngoài. Chỉ chốc lát liền lấy đến đây một cái hòm thuốc. Hắn trầm mặc không nói cầm tay ta lên, đem vết máu lau, lại lấy ra thuốc mỡ lạnh lẽo mà thơm ngát. Ta ngồi lẳng lặng ở chỗ kia, ánh mắt vẫn dừng ở trên người hắn, lúc nhìn vào khoảng không, không thể che giấu kích động, ánh mắt chứa dấu vết đau lòng, thời điểm cúi người rịt thuốc chuyên chú nhìn như vậy, lông mi nồng đậm run nhè nhẹ, tâm tình liền như vậy dần dần bình ổn xuống. “Sư phụ, các ngươi sẽ không rời đi Tê Nhi đi?”
Sư phụ không có ngẩng đầu, nhẹ nhàng thổi thổi trong lòng bàn tay vài đạo đột nhiên ngừng lại, nói “Sẽ không “
“Sư phụ, các ngươi sẽ không chán ghét Tê Nhi đi?”
“Sẽ không!”
“Có thể trơ mắt nhìn Tê Nhi bị người khác khi dễ hay không?” Hắn yên lặng một chút, ngẩng đầu lên là Thanh Phong Minh Nguyệt*, mỉm cười, “Sẽ không.”
*:làm bạn với gió trăng (chỉ người thanh cao)
“Vậy là tốt rồi.” ta lẳng lặng nhìn mặt sư phụ, còn thật sự nói, “Ta cuối cùng tin tưởng ngươi, còn có…”
“Cái gì?”
Ta cười vươn tay ra, “Không cần rịt thuốc, ngày mai Tê Nhi sẽ tốt thôi.”
“Sư phụ thật khờ, ngay cả điều này đều đã quên ” Dứt lời, vuốt nhẹ sống mũi ta, cầm hòm thuốc đi ra ngoài. Ta ngồi ở trong thạch thất trên giường ấm áp, liếc mắt một cái thoáng nhìn tơ lụa trắng noãn trên giường tháp, vài dấu vết đỏ tươi, đó là vừa rồi đặt tay lên trên lưu lại. Ta đem chăn ngăn, đem vết máu che khuất.
Đêm càng khuya, những bó đuốc trong tẩm cung đã tắt, chỉ còn lại đèn tường phát ra ánh sáng leo lét. Hai tay phân biệt bị cái màn giường buộc ở hai bên, ta ngồi chồm hỗm ở giữa giường, nhẹ nhàng thở dốc. Toàn thân hư hư ma ma, nhưng là mồ hôi lấm tấm trên ***, ngọn đèn lóng lánh phát ra ánh sáng ***. Giống như trong lòng bị đốt cháy, toàn thân nóng lên, *** tê dại từ bụng nhỏ lan tràn tới toàn thân, tiểu huyệt không nhịn được co rút lại, chảy xuôi xuất mật dịch sóng sánh. Giống như muốn, tưởng tượng bị hung hăng xỏ xuyên qua, tưởng bọn họ cắn nụ hoa hung hăng hút, ta cắn chặt hai môi, thấp giọng khinh ngâm. Cảm giác chính mình lập tức sẽ bởi vì hư không mà tử điệu…
“Hỏi lại một lần, tiểu Tê Nhi, muốn sao?” Ta ngẩng đầu, hai mắt hơi hơi rưng rưng, đến nỗi tầm mắt đều mơ hồ. Trước mắt sư phụ Ôn Nhai ung dung ngồi ở bên giường, kia biểu tình không rõ ràng lắm, như là cười khẽ trông lại hướng ta. Ta cắn môi, sợ hé miệng liền *** ra, lại sợ nói ra lời khẩn cầu dâm đãng nói hắn đối đãi ta.
“Không hổ là công chúa Đang Thịnh, không sai…” Hắn cầm trong tay cây quạt nhẹ nhàng khép lại, cười nói, gia tăng điểm khảo nghiệm với công chúa.
Ta quay mặt qua chỗ khác, nhắm mắt nhẹ nhàng thở dốc. Trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu, “Không thể khuất phục như vậy…”, “Ô…” Một cái vật thể bóng loáng xẹt qua làn da, ta run rẩy mở ra hai mắt. Nam nhân che mặt! Một, hai, ba, bốn… Bốn nam nhân che mặt, giờ phút này đang tham lam *** hôn cơ thể của ta.
“Không cần! Sư phụ cứu ta…” thân thể bọn họ đều trần trụi là màu đồng, cả người tản ra hơi thở nam tử xa lạ mà nguy hiểm. Một đôi bàn tay to thô ráp vuốt ve thân thể trắng nõn ấu hoạt của ta, cứng rắn màu đồng cùng non nớt trắng nõn hình thành hình ảnh đối lập, làm cho ta theo trong lòng run rẩy thật sâu. Bàn tay to cứng rắn, còn mang theo nét cứng rắn doluyện võ sinh ra, ma lệ vuốt ve sinh ra một loại đau đớn khuây khoả. Thân thể bị nam nhân khí lực lớn chặt chẽ khống chế, bọn họ *** *** hôn cơ thể ta.
A, hơi thở nam tính lướt qua vành tai làm ta hết sức mẫn cảm. Hai chân ngồi chồm hỗm bị hai người cứng rắn tách ra, cánh tay ta giãy giụa mưu toan thoát khỏi kiềm chế, nhưng không cách nào lay động mảy may. Một người tách ra hai chân, cúi đầu hướng hai chân hôn tới.
“A…” Hai ✓ú đồng thời bị hai nam nhân hung hăng *** vào, thân thể bị nước miếng tẩm ướt, phát ra tư tư thanh âm. Không cần… Không cần… “A!” một tay vuốt ve tvành tai, một tay hướng cúc huyệt, chỉ miệng huyệt nhẹ nhàng nhu động, dẫn phát từng trận tê dại… Nha… Hắn cắn xương quai xanh mẫn cảm…
“Không được … Sư phụ…” Ta giương mắt nhìn về phía sư phụ, hi vọng hắn có thể cứu ta “Xuy…” Sư phụ dùng cây quạt nhẹ nhàng gõ lòng bàn tay, cười nói, “Tê Nhi, thừa nhận chính mình là nữ nhân dâm đãng khó lắm sao? Chỉ cần ngươi trả lời sư phụ một câu, sư phụ liền tự mình thỏa mãn ngươi.”
“Ta… Không phải…” “A a…” *** nam nhân ra sức cắn hút tiểu huyệt, hung hăng *** vào. Nước rỉ ra từ miệng nhỏ đều bị hắn nuốt sạch.Huyệt thịt giống bị hấp đi. Tê dại khoái cảm gắt gao nhéo huyệt thịt, làm cho ta nhịn không được hét rầm lêm. Nghe được ta phát ra âm thanh, nam nhân dưới thân càng thêm ra sức *** vào, hai tay đem trân châu khẽ Pu'ng, lấy ngón giữa dùng đại lực *** trân châu. “Không cần… Ô… Muốn tới … Ân…” Thế nhưng bị bốn cái nam nhân xa lạ đùa bỡn đến cao trào… Ở trước mặt sư phụ bị đùa bỡn cao trào , ta ૮ɦếƭ lặng cắn môi dưới, không cho chính mình lại phát ra thanh âm ngâm nga. Môi bị cắn nát, máu ấm áp theo môi dưới chảy xuống
“Tê Nhi! Vẫn là như vậy không nghe lời!”
Sư phụ đi đến bên người, đem môi dưới chảy máu kéo ra, tiện đà liền đem ngón trỏ hướng về phía trong miệng. Kia ngón trỏ giống món đồ chơi khảy *** nhuyễn nộn, trong miệng lập tức chảy ra chất lỏng, theo cái miệng nhỏ nhắn mở ra chảy xuống dưới.
“Ô…”
Không thể phát ra tiếng, ta lấy ánh mắt cầu xin sư phụ buông tay. Hắn lại mỉm cười cúi đầu, nhìn ta nói
“Tiểu Tê Nhi không phải thích cái miệng nhỏ nhắn bị nhục bổng sáp sao? Cảm nhận ngón tay sư phụ như thế nào?”
Dứt lời đút thêm một ngón tay nữa, lấy hai ngón tay để ở *** hung hăng rút ra chọc vào.
“Hút, dùng sức hút!”
“Ba!”
Một tiếng thanh thúy vỗ tay, không biết ai hung hăng đánh tuyết đồn trắng tuyết.
“Ô…”
Ta phản xạ dùng sức *** ngón tay. Như là được cổ vũ, bốn nam nhân đồng loạt tăng lực đạo, hung hăng hôn ***, bàn tay to đều tới lui tuần tra toàn thân, hung hăng di chuyển trên thân hình kiều nhỏ. Tiểu huyệt như bị hút khô. Một chút ít mật dịch đều không có, khô nóng sinh ma đau. Ta muốn kêu nhưng miệng bị sư phụ ngón tay rút ra chọc vào, nước miếng theo ngón tay không ngừng nhễu xuống. Hai chân bị đặt tại trên lưng nam tử cao lớn, hai chân căn bản là không có cách nào khép lại. Hắn không ngừng thở dài , như là nhấm nháp đến mỹ vị cực hạn. Sau đó, như là bất mãn, đem lấy hai tay Pu'ng đóa hoa, đem thô to lại mềm mại đầu lưỡi cực hạn sáp nhập tiểu huyệt thật sâu. Đầu óc oanh một chút… Thế nhưng lại một lần… Bị nam nhân xa lạ đầu lưỡi sáp đến cao trào. Ta thân thể chịu không nổi hung hăng co rút lại, hai chân banh thẳng tắp, đầu ngón chân tuyết trắng cuộn lên. Mặc dù là đến cao trào, bên người nam nhân vẫn đang không ngừng, bọn họ như là vực sâu giống nhau, vô cùng vô tận hướng ta bùng nổ ***. Nước mắt giống vỡ đê.
“Sư phụ… Tê Nhi sợ… Không cần người khác… Không cần… A!”
Thét chói tai ngồi xuống, nguyên lai chính là giấc mộng. Toàn thân ướt đẫm, gối đầu nhưng cũng bị nước mắt làm ướt. Thân thể còn trong cao trào dư vị trong mộng, tay vuốt vuốt ***, kịch liệt thở hổn hển. Thế nhưng lại mơ một giấc mơ như vậy. Cổ khát khô khó nhịn, bị nam nhân xa lạ xâm phạm, ở sư phụ trước mắt đến cao trào. Đáng sợ… Nguyên lai, vẫn là quên không được ngày đó thanh âm xa lạ. Sư phụ đã rời đi hai ngày. Ngự Tông có việc cần cấp bách xử lý, ban đầu chính là Ôn Ly sư phụ rời đi, sau lại thu được bồ câu đưa tin, Ôn Nhai sư phụ cũng không thể không đi. Từ lúc mười ba tuổi trở đi, bọn họ chưa bao giờ cùng nhau rời đi ta. Này hai sư phụ sau khi rời đi, ta mới ý thức được, chính mình *** đã muốn đến cái tình trạng gì. Bọn họ mới vừa đi ngày đầu tiên mà bắt đầu không thoải mái. Giống hệt cảm giác trong mộng, đói khát, nôn nóng, mẫn cảm… Cho tới hôm nay thân thể dĩ nhiên mẫn cảm, cho dù nha hoàn chạm vào một chút đều đã run rẩy. Tâm phiền ý loạn đuổi đi hạ nhân, ban ngày miễn cưỡng thông qua sự tình khác dời đi chú ý, nhưng là buổi chiều nghiêm trọng đến toàn thân xuất mồ hôi, tê dại, phía dưới mật dịch đầm đìa, miễn cưỡng đang ngủ đều làm các loại mộng xuân. Thói quen thật sự thật đáng sợ, chẳng lẽ từ giờ trưởng thành về sau đều như vậy sao, như thế nào người khác thoạt nhìn đều hảo hảo a! Hơi thở rốt cục bằng phẳng xuống dưới, trên người đã muốn thấm đẫm mồ hôi, tiểu y phục gắt gao dính sát vào người, quần trong đều là chất lỏng. Cảm nhận được trong cơ thể *** lại thức tỉnh, ta nhận mệnh thở dài, cầm lấy quần áo đi tắm ở ôn tuyền.
… … … … … … … … … … … … … … … …
lời của tác giả ( không phải editor bịa đâu nhá)
Chắc chắn sẽ có người thét chói tai, kinh ngạc hỏi: Tại sao?
Thần mã, thần mã* thật vất vả có nhiều hơn mấy nam nhân dĩ nhiên là mộng xuân… Cái kia…
Kỳ thật hoàn hảo! Làm mộng xuân là hiện tượng bình thường ha ha ~
Mặt khác nam chủ mới được tuyển chọn sẽ xuất hiện phía sau.
*
(1) Thần mã, và thảo nê mã đều là tiếng lóng của netizen TQ, thần mã là cái gì (do cách đọc giống nhau), thảo nê mã là một câu chửi tục.
Cửa phòng vừa mở ra, ta lập tức cảm nhận được gió đêm mát mẻ. Hạ nhân đều bị đuổi đi, không gian trống trải. Thời tiết tháng năm, buổi tối không phải quá nóng, tiếng côn trùng đứt quãng kêu vang lên từ trong bụi cỏ, làm cho thân thể thoải mái một ít. Tuy rằng trong sân không có một tì nữ nào nhưng mà ta biết, còn có một chút đại nội cao thủ ẩn mình trong bóng tối, mỗi đêm đều thủ vệ. Vì thế vẫn gọi người bưng giá khênh tới, nhắm mắt hướng đi ôn tuyền. Giả bộ trên người cũng không tồn tại chất lỏng dinh dính. Vừa vào cửa liền cảm thấy không tồn tại bồng bột **** hơi thở, trong phòng ôn tuyền hàng năm phát ra sương mù lượn lờ, Dạ Minh Châu tản ra ánh sáng ôn hòa. Ôn tuyền lộ thiên, ta bận cả quần áo, rồi đi vào. “Ngô…” Thật thoải mái. Nước suối ấm áp nhẹ nhàng vỗ về mắt cá chân, sau đó là tuyết đồn*, ta tìm được ngọc thạch, làm cho toàn thân đều ngâm ở trong nước suối. Thoải mái muốn thở dài, Tuyền Thủy lưu động ấm áp nhu hòa trấn an ***, trên người cảm nhận được khoái ý tê dại… Tê dại… Chờ một chút!
*: ௱ôЛƓ.
Ngay từ đầu còn không quá rõ ràng, nhưng là theo nhiệt độ cơ thể gia tăng, tê dại càng ngày càng mạnh, theo nước gợn nhộn nhạo tràn đầy khắp toàn thân. Này tê dại không phải là khoái cảm được thỏa mãn, mà là giống như bị vô số lông ngỗng nhẹ nhàng, không ngừng kích thích ***, đem cảm giác ấy dẫn tới ***, mà nội bộ lại càng ngày càng hư không, muốn nổi điên.
“Là muốn thế nào mới có thể a a a a a a a…”
Được rồi, ta, Lạc Linh Tê, công chúa duy nhất của Đang Thịnh, bởi vì bất mãn, khóc. Khóc là không có biện pháp giải quyết vấn đề, không thể mất đi chính mình như vậy, ta liền lấy mu bàn tay lau nước mắt, đứng dậy đi ra khỏi ôn tuyền. Ra khỏi ôn tuyền không khí chợt biến lạnh lẽo, thân thể lập tức không có mẫn cảm như vậy, cảm nhận được điểm ấy, ta không có chà lau thân thể, để thân mình như vậy muốn cho loại cảm giác thanh lương này kéo dài. Ôn tuyền này phòng ở cũng coi như lớn, nhưng trừ bỏ ao trung gian ở ngoài, địa phương nào cũng không thể tùy tiện xâm nhập.
Lững thững đi tới gương đồng tiền, ta ngắm gương. Nàng nguyên bản *** trắng nõn trong sáng bị nước suối phao quá, tản mát ra ánh sáng phấn nộn màu, tóc đen dài phủ đến ௱ôЛƓ, bởi vì còn thực ẩm ướt nhè nhẹ từng đợt từng đợt dính sát ở trên người. Nàng hai mắt bởi vì vừa mới khóc còn có chút ửng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng bất đắc dĩ chu lên, tản ra một ít tính trẻ con. Chậm rãi, ánh mắt của nàng tản mạn mơ hồ, nàng nghĩ đến, từng có rất nhiều thứ, hai cái sư phụ ở phòng này trước sau xỏ xuyên qua nàng, đem nàng còn nhỏ kẹp ở bên trong, hung hăng rút ra chọc vào, còn bắt buộc nàng ánh mắt không nháy mắt nhìn gương, mãi đến khi cao trào làm cho nàng ở trong cực lạc mất đi tri giác… Như là bị mê hoặc, ngạo mạn chậm, chậm rãi tiêu sái tiến gần gương, khẽ vuốt kính chính mình, hảo lạnh, thật thoải mái… Ta lấy toàn thân gắt gao dán tại trên gương, cảm thụ được vật thể lạnh như băng gây cho chính mình khuây khoả. Tiểu huyệt bắt đầu run rẩy, *** chất lỏng uốn lượn xuống, ta biết là bởi vì vừa rồi tưởng tượng đem dục thú ngủ đông tỉnh lại, mà được an bình an ủi phía trước, nó không tính biến mất. Ngươi đã muốn, vậy thì cho ngươi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc