Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì - Chương 66

Tác giả: Cocnon92

Lại là căn phòng lúc trước, lần này cảnh tượng có thay đổi đôi chút.
Người đàn ông mặc áo phông xanh quần jean tiện lợi, chốc chốc lại với tay ra sau lưng, vẻ mặt nhăn nhó không ngừng kêu than:
- Ngứa quá…. ૮ɦếƭ mất thôi.
- Không được gãi…. Vết thương đang ra da non tất nhiên là ngứa rồi, anh gãi nó sẽ loét ra, rất dễ bị nhiễm trùng. – Cô gái mặc áo cộc tay màu hạt dẻ, đập vào tay anh ta ngăn lại, miệng nhẹ nhàng giải thích.
- Vậy em xoa cho anh đi…. Anh mà không chịu được…sẽ làm nó tóac ra.
Nhìn anh bứt rứt khó chịu, cô gái lắc đầu thở dài, nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa cho anh.
Vết thương trên tay anh đã khỏi hẳn, chỉ còn chỗ trên lưng là đang kết vẩy và tạo da mới.
Người đàn ông thích thú cười cười, chăm chú quan sát cô gái trước mặt đang dịu dàng xoa lưng cho mình. Ánh mắt trong sáng, có hồn và đôi môi tươi tắn hơi hé mở của cô khiến anh động lòng.
Không kiềm chế được, hai tay anh đã đặt lên vòng eo thon gọn của cô từ khi nào.
Kéo cô đặt lên đù* mình, môi anh chẫm rãi tiến gần đến môi cô, đặt lên đó một nụ hôn nồng thắm.
Cuối cùng cô gái cũng nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn say mê của anh sau giây phút ngỡ ngàng và thẹn thùng….
Hình ảnh của hai người vô cùng mờ ám. Tay cô gái vẫn bất động để sau lưng người đàn ông trong khi nụ hôn càng ngày càng kịch liệt.
Không biết từ lúc nào hai người đã gần nhau đến thế? Tay anh bắt đầu ngọ nguậy, muốn khám phá cơ thể người trong lòng mình.
Lần nào hành động cũng nhanh hơn suy nghĩ, tay anh ta nhẹ nhàng bò lên *** cô.
Vừa chạm vào bộ *** mềm mại, nhỏ nhắn đó, chưa kịp làm gì thì cô gái đã giật mình mở bừng mắt.
Bằng một cú đẩy bất ngờ, cô gái phút chốc lùi ra xa, ánh mắt cảnh giác nhìn anh.
Bắt gặp ánh mắt sợ hãi và đề phòng của cô, người đàn ông thở hổn hển kìm lại *** trong người. Anh biết cô đang nhớ đến điều gì và sợ hãi cái gì. Trong lòng đau đớn vô cùng, gấp gáp nhìn cô áy náy nói:
- Anh xin lỗi…. Anh sẽ không làm vậy nữa.
Cô gái nhìn chằm chằm mặt anh hồi lâu.
Mãi sau mới hít sâu vài lần lấy lại lý trí, tia đề phòng trong mắt rút dần đi, cô nói bằng giọng mũi:
- Không hoàn toàn là lỗi của anh…. Tại em phản ứng có phần…thái quá.
Nói xong cô gái cố nở nụ cười cứng ngắc với anh, sau đó quay đi, từ từ nhắm mắt lại.
Cô không muốn làm anh buồn nhưng phản ứng chân thật và nhanh nhẹn của cô đã nói lên tất cả. Những hành động thuộc bản năng như vậy không ai điều khiển được. Con người cũng giống con thú, luôn có bản năng tự vệ mãnh liệt. Khi gặp phải nỗi ám ảnh hay những gì sợ hãi luôn rất nhạy cảm và có sự đề phòng cao độ.
Người đàn ông buồn bã nhìn cô gái quay lưng về phía mình, trong lòng trăm ngàn cảm xúc không thể diễn tả.
Hai người cứ duy trì tư thế như vậy trong thời gian ngắn.
***
Trước cánh cửa đang khép chặt của phòng tổng giám đốc, một cô gái xinh đẹp với khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ và mái tóc Pu'i cao chau chuốt, lộ ra cần cổ trắng tinh. Cô ta mặc váy ngắn bó sát màu vàng, cổ áo khoét rộng, lộ rõ khe biển maria gợi cảm, chân đi giày cao gót cũng màu vàng bóng.
Anh nhân viên mặc đồng phục quy định, đứng chặn trước cửa, gấp gáp nói trong tiếng thở:
- Xin lỗi cô…. Nhưng tổng giám đốc có chỉ định không ai được làm phiền anh ấy trong lúc này…. Mong cô thông cảm. – Vừa nói anh ta vừa cúi người, tay đưa về phía trước mời cô gái quay lại.
Nào ngờ cô gái làm như không thấy cử chỉ tiễn khách đó, khuôn mặt xinh đẹp hất lên, cao giọng nói:
- Hừ….anh có biết tôi là ai không mà dám ngăn cản? Nói cho anh biết, anh ấy chắc chắn sẽ gặp tôi.
Cô ta hừ lạnh định đi qua, nhưng anh kia vẫn giơ tay chặn ngang người, cười nho nhã gợi ý:
- Vậy xin cô đợi chúng tôi hỏi thư ký riêng của ngài ấy đã…. Nếu ngài ấy đồng ý, cô thể vào.
- Hừ… thời gian của tôi không nhiều mà phí phạm…. với lại tôi chúa ghét chờ đợi.
Cô ta tức giận quát, sau đó liền hất cánh tay đang chắn trước mặt ra, ngang nhiên đẩy cửa xông vào trong.
Bị tập kích bất ngờ, anh chàng không kịp ngăn lại, vội vàng đuổi theo sau cô gái.
Vừa vào đến nơi, tất cả cùng sững sờ nhìn nhau trong giây lát.
Hai người giật mình bắt gặp sếp và một cô gái đang ngồi sau bàn làm việc cười đùa vui vẻ. Bọn họ ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên chứng kiến vẻ mặt phong phú như vậy của người này.
Còn hai người đang nói chuyện vui vẻ kia thì kinh ngạc vì có người dám xông vào phòng mà không xin phép trước.
Phát hiện sếp đang nhíu mày, sắc mặt dần trầm xuống, anh nhân viên hết hồn, vội vàng cúi chào rồi chỉ tay vào người cô gái, lắp bắp giải thích:
- Thưa ngài…. Tôi đã nói rõ cho cô gái này là ngài… không muốn gặp ai….nhưng cô ấy cứ xông vào…tôi…tôi…không….
Anh ta nói với vẻ sốt ruột sắp ngất đến nơi, mồ hôi nhỏ giọt trên mặt khiến người nghe cũng thiếu kiên nhẫn.
Người đàn ông nhàn nhạt phất nhẹ tay, ý bảo anh ta lui ra.
Anh chàng mừng quýnh suýt nhảy lên hoan hô, vội vàng cúi chào lần nữa rồi phi nhanh ra cửa, không quên đóng cửa lại. Lần này thì có ૮ɦếƭ anh ta cũng phải làm tốt công việc của mình.
Trong phòng chỉ còn ba người: hai gái một trai.
Cô gái mới vào sau khi khó chịu nhìn hai người kia một lát rồi bỗng thay đổi thành dáng vẻ nhu mỳ và hiền dịu.
Nở nụ ười quyến rũ, cô lắc hông uyển chuyển đi về phía người đàn ông, cố phô bày hết nhan sắc và tư thái mị hoặc của mình.
Không khí riêng tư đang vui vẻ và thoải mái bỗng bị phá vỡ, Minh Vương buồn bực nhíu chặt mày, chán ghét nhìn ánh mắt say đắm và bộ dạng *** của người mới đến, hoàn toàn không biết mình có quen một kẻ ghê tởm như vậy?
Ngồi cạnh anh, cũng nhìn rõ hình dạng người đó, Như Tuyết chỉ lạnh nhạt như không có chuyện gì. Thực ra trong lòng cô đang nghĩ cô gái này có bị mắc bệnh loãng xương của hội cao tuổi không?
Bước đến trước mặt anh, cô gái chống hai tay lên bàn, rướn người về phía trước, mê muội nhìn khuôn mặt điển trai của Minh Vương, đồng thời khoe rõ bộ *** đồ sộ của mình, giọng nói lả lơi nũng nịu:
- Anh này đáng ghét thật…. thấy người ta đến còn không còn nói gì, cứ như không quen biết vậy.
Thì đúng vậy mà, Minh Vương âm thầm trả lời, đồng thời nhìn cô ta thắc mắc: không quen biết nói gì đây?
Thấy anh ngờ nghệch nhìn mình, cô gái lại tưởng anh đóng kịch, xị mặt tiếp tục trách:
- Anh xấu quá…. Lại còn giả vờ như thật.
Quan sát vẻ mặt tưởng bở của cô ta, Minh Vương tự hỏi liệu đôi mắt đen xì vì mascara kia có bị lộn tròng hay mù màu không mà nhìn ra anh đang giả vờ giả vịt?
Riêng Như Tuyết đã rùng mình lần thứ N vì dị ứng âm thanh điệu chảy nước của cô ta, chỉ lo thần kinh không chịu nổi cường độ mạnh này.
- Anh thật vô tâm…. Bị thương mà chẳng bảo gì người ta? Đã hai năm cũng không thèm liên lạc với người ta lần nào? Nếu lần này anh Tiệp không bảo, chắc người ta cũng chẳng có cơ hội tìm anh trước.
Cô gái tiếp tục giọng điệu nũng nịu trách móc của người yêu bé nhỏ. Hai mắt đo đỏ, khoa trương thút thít.
Lúc này Minh Vương đã nghe ra điểm mấu chốt: Cô ta biết Tiệp? Vậy chắc cũng biết mình thật rồi…. Nhưng tại sao anh không có chút ấn tượng nào nhỉ? Mặc kệ, chỉ cần rõ một điều là cậu ta bảo cô ta đến đây…. Chẳng lẽ là….
Mắt anh lóe lên, liếc nhanh người im lặng ngồi bên cạnh….. Có vẻ hiểu được ý ngầm của cậu bạn, Minh Vương mới kiên nhẫn chịu đựng cô gái kinh khủng này.
Tiếp tục bày ra điệu bộ mê hoặc, cô gái ra vẻ ngại ngùng, e thẹn nhìn Như Tuyết rồi mập mờ nói với anh:
- Chúng ta nói chuyện riêng nhé, để em kiểm tra xem vết thương của anh thế nào? Sau đó…. Chúng ta sẽ tiếp tục chuyện dang dở….lần trước? – Cô ta nháy mắt ra hiệu cho Minh Vương.
Rùng mình lần thứ N + 2, Như Tuyết lạnh lùng đứng dậy. Cô không muốn nhìn thấy cô gái này thêm một giây nào nữa vì cô không chắc mình có nổi điên mà bẻ gãy dáng vẻ õng ẹo của cô ta không.
- Em ra ngoài một lát. - Cúi người xuống gần mặt Minh Vương, cô nhìn anh đầy ẩn ý, sau đó gằn từng tiếng rõ ràng – Anh -tự. mình. giải. quyết. dứt. điểm. đi.
Nói xong, Như Tuyết đang định đứng thẳng dậy, nào ngờ đã có người nhanh hơn.
Cô gái bên cạnh trước đó còn như cây tầm gửi ẻo lả, đứng không nổi vậy mà đùng một phát hóa thành mụ đàn bà chanh chua, đanh đá, ru mạnh Như Tuyết ra ngoài, chỉ thẳng vào mặt cô quát:
- Con đàn bà vô liêm sỉ này…. Thì ra mày ở đây câu dẫn người ta. Không tự soi gương xem, nhan sắc không có lại thấp hèn như vậy còn đòi mê hoặc, dựa dẫm đàn ông để leo cao? Đúng là mặt dày táo tợn.
- Không phải việc của chị….tốt nhất đừng lắm điều….. Chị cũng không có quyền nhục mạ người khác.
Sau mấy lần hít thở khó khăn, Như Tuyết mới kìm lòng được, hai tay nắm chặt lại, cắn răng thốt ra những lời vô hại nhất có thể.
Chưa từng bị ai nói nặng lời trước mặt mình, vậy mà hôm nay bị một nhân viên bé xíu trắng trợn cãi lại, cô gái trợn trừng mắt vì nỗi tức giận bất ngờ xông thẳng lên ót.
Bước đến, cô ta xấn sổ đẩy vai Như Tuyết, miệng không ngừng lăng mạ:
- Con ả ૮ɦếƭ giẫm, ******** trơ trẽn! Mày nghĩ mày là ai mà dám cãi lời bà? Hôm nay bà nhất định phải cho mày một bài học, cho mày chừa cái thói mơ tưởng cấp trên đi.
Vừa nói cô ta vừa giơ tay lên định tát vào mặt Như Tuyết. Nhưng cô đâu phải cục đất hay đứa ngốc không biết phản kháng?
Dễ dàng túm lấy bàn tay gầy yếu có phần mềm nhũn với những móng tay dài sơn nhũ trắng xóa của cô ta, Như Tuyết nhanh nhẹn tát vào khuôn mặt đáng ghét mà trong đầu vẫn hình dung điều này từ vừa nãy.
Tiếng “chát” thanh thúy vang lên , không gian bỗng tĩnh lặng như tờ.
Cô gái vẻ mặt hùng hổ cứng đờ, ngơ ngác nhìn Như Tuyết không tin được.
Vị đau rát, nóng bỏng ở mặt khiến cô ta dần nhận thức lại, vội la lên oai oái như con khùng, chỉ vào mặt Như Tuyết, gào lên:
- Mày dám đánh tao? Mày thực sự dám đánh tao à?
Vừa hét cô ta vừa vội vàng chạy đến túm lấy cánh tay Minh Vương lắc mạnh, ủy khuất chỉ vào người cô lên án:
- Anh xem, nó dám đánh em kìa… Anh nhất định phải *** nó… À không, anh phải cho người ђàภђ ђạ nó sống dở ૮ɦếƭ dở, phải bắt cả nhà nó chịu tội em mới hả dạ……
Cô gái ra sức lắc tay anh, miệng không ngừng nói những lời tàn độc nhất. Không còn một chút dáng vẻ thùy mị và yếu đuối nào.
Con gái là vậy, thay đổi còn nhanh hơn gió độc, nhất là những loại kém cỏi, ngu dốt và điêu ngoa như này.
Kinh tởm và chán ghét hất mạnh cánh tay bám trên người ra, Minh Vương lạnh lùng thốt lên đúng một chữ:
- CÚT.
- Anh….anh….anh…. – Cô gái lắp bắp như gà mắc tóc, khiếp sợ nhìn anh, thậm chí vẻ mặt còn kinh khủng hơn khi bị Như Tuyết đánh.
- Trong vòng năm giây nếu không biến khỏi đây, những lời vừa rồi sẽ ứng nghiêm ngay trên người cô. – Minh Vương lạnh lẽo nhìn cô ta, cả người tỏa ra hơi thở nguy hiểm.
Thực ra khi người đàn bà này vừa lên tiếng mắng **** Như Tuyết anh đã muốn xé xác ả… Nhưng vì nghĩ đến lời dạy của Quang Tiệp, anh cố kìm xuống.
Với lại bây giờ anh đang rất vui vì vẻ mặt tức giận đến mất lý trí của cô cho nên chỉ muốn nói chuyện với cô ngay, còn mụ điên kia anh cho vào sọt rác từ lâu rồi.
Giờ phút này cô gái không còn ngu ngốc như lúc đầu, hiểu rõ ánh mắt anh biểu hiện điều gì.
Cô ta căm hận nhìn hai người nhưng lại sợ ánh mắt băng lạnh đến âm độ kia, đành hậm hực bỏ đi.
****
Căn phòng một lần nữa chỉ còn hai người.
Không khí yên tĩnh đến nghe rõ tiếng hít thở khe khẽ của Minh Vương và tiếng nắm tay răng rắc của Như Tuyết.
Anh đứng im nhìn chăm chú vào cô, còn cô vẫn giữ tư thế vừa đánh người, quay lưng về phía anh.
Một lúc sau, vẫn không thấy cô có ý định động đậy. Minh Vương nhẹ nhàng đứng dậy, đi về phía cô, đặt tay lên vai cô, cười vui vẻ nói:
- Em tức giận?
Nhún vai tránh khỏi bàn tay anh, Như Tuyết quay lại nhìn chằm chằm Minh Vương, mím môi hỏi:
- Tôi tức giận anh vui lắm sao?
- Tất Nhiên. – Anh hồn nhiên đáp – Như vậy nghĩa là em đang ghen, đúng không?
Vẻ mặt vênh váo, dào dạt niềm vui của anh làm cô bùng phát. Nở một nụ cười trước giông tố, cô nhẹ nhàng đáp:
- Được…. Vậy tôi sẽ tức giận cho anh xem.
Không suy nghĩ nhiều, Như Tuyết giơ tay lên giáng thẳng vào mặt anh.
Cú tát này cô dùng toàn bộ sức lực trong người. Trên mặt anh rõ ràng năm dấu tay đỏ lửng.
Những Ng'n t đau đến run rẩy.
Vậy là chưa đầy mười phút, Như Tuyết đã ra tay đánh người đến hai lần. Đây là lần đầu tiên trong đời cô mất bình tĩnh như vậy.
Mặt bị lệch sang một bên, cái đau nóng rẫy chẳng khác nào vết bỏng ở mặt không bằng một hạt bụi trong lòng. Anh ngơ ngác nhìn cô, đau đớn hỏi:
- Sao lại đánh anh?
Cô không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn anh. Con ngươi đỏ thẫm đầy sát khí, răng cắn chặt môi tím bầm. Tay để thẳng hai bên sườn nắm chặt lại đến thân thể run lên như bị phát sốt.
Bộ dạng của cô khiến anh sợ hãi vô cùng.
Vội vã bước lên nắm lấy vai cô, Minh Vương hốt hoảng đảo mắt khắp người cô hỏi:
- Em sao vậy? Nói anh biết, rốt cục là sao?
Rối rắm đến phát điên, anh chẳng còn nhớ chuyện cô vừa tát mình.
Bất chợt Như Tuyết vùng lên, gạt mạnh tay anh ra, hai mắt long sòng sọc nhìn anh như nhìn kẻ thù.
Cô bột phát tất cả lên người anh, nắm lấy bất cứ thứ gì gần đó ném về phía anh cùng với tiếng gào thét:
- Trần Minh Vương, anh là tên ******** nhất trên đời này. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa. Tôi hận không thể xẻ thịt *** anh ngay lập tức…. TÔI HẬN ANH…. Tôi HẬN ANH…… TÔI HẬN ANHHHHHH…..
Bỗng vơ phải cái gạt tàn thuốc trên bàn, Như Tuyết liền mạnh mẽ ném đến.
Nuốt ngược nước mắt vào trong, cô giật mạnh cánh cửa rời khỏi đó, chỉ vứt lại một câu tuyệt tình và lạnh lùng nhất:
- Anh ૮ɦếƭ đi.
Tiếng “ầm ầm” bật đi bật lại của cánh cửa cùng tiếng gạt tàn đập vào vật gì đó rồi rơi mạnh xuống đất. Minh Vương không quan tâm, trong đầu chỉ vang vọng toàn câu nói của cô “ TÔI HẬN ANH….TÔI HẬN ANHHHHH…..”.
Một thứ nước ướt đẫm chảy qua mắt rồi rơi xuống nền nhà, vẻ mặt anh ૮ɦếƭ lặng nhìn theo, trong lòng trăm ngàn câu hỏi không lời giải đáp.
Sau đó anh chầm chậm gục xuống sàn gỗ, bên tai vẫn là những lời mắng nghiệt ngã nhất của cô.
Ánh nắng rọi vào căn phòng bừa bộn như vừa bị giặc càn quét.
Hình ảnh người đàn ông nằm bất động trên sàn phản chiếu trong cửa sổ kính sát đất trước mặt.
Chuông điện thoại bất chợt vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Chẳng cần điều gì hơn đâu. Chỉ cần được ở bên nhau
Sẽ chia quan tâm mỗi ngày. Cảm ơn tình yêu, em đã cho anh
Bên em anh thấy bình yên. Không lo toan muộn phiền
Hạnh phúc thật nhiều. Từ khi anh gặp được em…..
Âm thanh vang rền, kéo dài….
….Kéo dài…..
Kéo dài…….
…..Rồi lịm đi…..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc