Sorry Sorry - Chương 27

Tác giả: Kim Quốc Đống

Ngải Mễ, có cậu thật là tuyệt
Hai tháng sau.
Mỗi lần, ở salon tóc, những lúc ngơi tay, Tư Nhiên luôn thẫn thờ, mỗi khi salon bật những ca khúc, các thợ cắt tóc đều ngâm nga theo, chỉ có Tư Nhiên là không. Thỉnh thoảng các đồng nghiệp cũng đến KTV, họ kéo Tư Nhiên đi cùng, Tư Nhiên không chống lại được liền bị kéo đi, nhưng anh cũng không hát, anh nói: “Tớ hát khó nghe lắm, sợ lại làm các cậu chạy mất.” Cũng có người vô tình nói: “Tư Nhiên à, anh đẹp trai như vậy, nếu mà biết hát, có khi lại thành ngôi sao ca nhạc ấy chứ”. Có một lần bọn họ đi hát, đến gần sáng mọi người đều ngủ la liệt, không kìm được Tư Nhiên bèn hát một bài, không ngờ một người bạn tỉnh dậy, gần như cậu ta nhảy phắt dậy: “Tư Nhiên, anh đang hát ư?”. Tư Nhiên chỉ lên màn hình: “Tớ để ca sĩ hát đó chứ”.
Nếu như năm xưa Tư Nhiên có một triệu nhân dân tệ đó, phải chăng hiện tại đã có aỉbum riêng của mình rồi? Có tác phẩm riêng cho mình rồi chăng? Phải chăng các bài hát của anh đã được nhà nhà biết tới? Phải chăng mỗi khi anh đi xe buýt, vào siêu thị, đều nghe được giọng hát trong sáng của mình? Phải chăng đồng nghiệp của anh cũng sẽ ngồi ở KTV và hát các bài hát của anh?
Nhưng từ xưa đến nay cuộc đời không bao giờ chấp nhận nếu như, hiện tại Tư Nhiên là giám đốc điều hành của salon tóc này. Nếu nói một cách không khiêm tốn, về sự nghiệp, là đã khá thành công, còn về tình yêu, sau bao nỗi vất vả cuối cùng anh đã có được tình yêu đích thực của mình – Ngải Mễ.
Hôm đó ở bệnh viện, anh tỉnh lại, Ngải Mễ nói: “Aaron, Lý Tuấn Ninh mất rồi”.
Anh im lặng hồi lâu, nói: “Ngải Mễ, hãy cho anh thử chăm sóc em nhé”.
“Vâng.” Không ngờ Ngải Mễ lại đồng ý.
Anh đã rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, cái gọi là ước mơ, là mặt biến màu xanh lam khi lộn ngược trời lại. Anh là một chú cá, không thể bay lượn trên không trung; anh là một con chim, không thể ngao du trong biển lớn. Hiện tại anh đứng trên mặt đất, ánh nắng rực rỡ như tơ lụa trải dài trên chặng đường sinh mệnh. Niềm hạnh phúc bình dị này lại không phải ai cũng có được.
Hết giờ tự học, Ngải Mễ đến salon tìm anh. Hai người cùng đi trên con đường dài, thỉnh thoảng có tiếng xe taxi lướt qua, cả thế giới đều tĩnh lặng. Bàn tay Tư Nhiên buông thõng, đúng lúc chạm vào tay Ngải Mễ, rồi anh nắm tay cô một cách rất tự nhiên.
Bàn tay cô nhỏ nhắn, mềm mại, giống như không có xương vậy, anh rất thích bàn tay cô, nhưng lại không thích bàn tay mình. Vì thường xuyên phải pha thuốc nên lòng bàn tay Tư Nhiên lúc nào cũng trơn như có dầu, hàng ngày sau khi hết giờ làm việc anh đều phải rửa tay nhiều lần. Nhưng một ngày nọ Ngải Mễ lại nói: “Tư Nhiên, em rất thích cái mùi trên tay anh”.
“Hả?” Anh tưởng đây là một sự châm chọc.
“Em cảm thấy thợ cắt tóc thực sự là một nghề rất lãng mạn. Chỉ khi có tâm hồn, bàn tay mới trở nên khéo léo, anh đã bao giờ xem bộ phim có tên là Edward Scissorhands (Edward bàn tay kéo) hay chưa, em cảm thấy anh chính là Edward của em.”
Tư Nhiên kéo Ngải Mễ đứng lại, anh nâng bàn tay Ngải Mễ lên, anh chưa bao giờ thấy thích nghề của mình, đó chỉ là một cách mưu sinh, xét về bản chất, việc anh cắt tóc cũng như việc ba anh xây nhà.
Họ đứng ở đó, đột nhiên có đám lá ngô đồng dày đặc rơi xuống, ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là những người thợ làm vườn đang tỉa cây, đám lá xanh mướt đó tự dưng thi nhau rơi xuống. Tư Nhiên cảm thấy điều này rất giống với việc mình cắt tóc, đám tóc đó vẫn còn xanh, nhưng lại bị cắt dưới bàn tay kéo của anh, chỉ có điều cảnh tượng trước mắt, tất cả đều đã được phóng đại, vốn là mình cắt lách cách, cái rơi xuống, là tóc của người khác, cũng là giấc mơ của mình. Giấc mơ của anh vẫn chưa già đi, đã giống như đám lá xanh tươi tồt này, chúng nằm trên mặt đường, bên trên được mạ ánh đèn đường màu vàng, nhưng nỗi buồn không thuộc về chúng. Chúng không ૮ɦếƭ đi, chỉ để sinh mệnh nở rộ ở một nơi khác. Nhưng giấc mơ của anh, lại đợi chờ ở đâu?
“Ngải Mễ.”
“Em đây.”
“Anh muốn hôn em.”
“Bất ngờ vậy sao.”
“Đúng vậy, vì là trận mưa lá ngô đồng hiếm có mà, cảnh tượng này chỉ có trong phim mà thôi...” Anh vẫn đang nói, đã bị Ngải Mễ nuốt chửng nửa câu còn lại.
Cô kiễng chân lên hôn anh.
Năm xưa cô chủ động hôn Aaron. Sau đó vì Aaron thua cuộc, cô đã nói là làm nên đã đi hôn Lý Tuấn Ninh. Nói cho đúng, đều không vì tình yêu, chỉ có lần này, cô cảm nhận được chàng trai này thích mình biết bao, còn mình, cũng thích anh biết bao.
Lá ngô đồng không ngừng rơi xuống đầu họ, dường như các thợ làm vườn cũng đang cố gắng tạo thêm vẻ lãng mạn cho cảnh tượng này. Nếu hôn nhau dưới mưa, mỗi giọt mưa đều bao bọc những mảnh vỡ ánh nắng của lớp áo mưa. Hôn nhau dưới tuyết, mỗi bông tuyết đều khắc lại những lời tâm tình mà đôi tình nhân chưa nói. Còn hôn nhau trong cơn mưa trên lá ngô đồng, mỗi chiếc lá đều bay thành một cái cây. Mỗi khi họ nhớ lại buổi tối tuyệt đẹp có một không hai này, rặng cây này sẽ bén rễ vươn cành, lớn nhanh như thổi, nụ hôn của họ được may trên đường gân của mỗi chiếc lá. Giữa vũ trụ, chúng ta chỉ là một hạt bụi, nhưng chúng ta đã từng yêu hết mình, tình yêu của chúng ta đã để lại dấu chân của chính mình.
Hồi kết của màn hôn nhau đầy màu sắc này hơi buồn cười, Ngải Mễ đưa tay tát Tư Nhiên một cái: “Tay anh chẳng yên phận chút nào”.
Tiếp sau đó Ngải Mễ bèn hầm hầm bỏ đi, Tư Nhiên lẽo đẽo theo sau giải thích: “Cái này thật sự không phải là lỗi của anh, tay anh, tự nhiên cứ đặt vào chỗ đó của em, thực sự là anh không cố tình”. Thực ra Ngải Mễ không phải là giận thật, cô cũng biết, lúc này đại não của con trai đều bị ngắn mạch, nhưng cô thích nhìn vẻ cuống quýt của Tư Nhiên. Sau khi chính thức có quan hệ với Tư Nhiên, cô đã lên mạng và tham gia vào một topic trên diễn đàn có tên là: Chúng tớ thích giày vò boyfriend, cô còn nhớ có một chị đã post một câu nói khiến mình cảm động nhất mà chồng mình đã từng nói: “Vợ sinh ra là để được chiều chuộng”. Nếu người yêu bạn chiều chuộng bạn, đương nhiên là anh ta sẽ phải chịu đựng cơn giận nhỏ này. Càng huống chi, tối nay Tư Nhiên là người phạm lỗi đầu tiên.
Tư Nhiên đi theo cô, mãi cho đến khi về đến nhà, Ngải Mễ mới quay đầu lại ôm chặt Tư Nhiên: “Ngốc ạ, nhìn anh luống cuống kìa”.
Tư Nhiên vẫn còn chưa hết vẻ sợ hãi: “Em không giận anh nữa à?”.
“Em có giận gì đâu.”
“Thế thì tốt, thế thì tốt, lần sau anh sẽ chú ý.”
“Tư Nhiên.”
“Hả?”
“Sau này em là người của anh rồi, anh phải đối xử tốt với em đấy.”
Cô nói như vậy lại khiến Tư Nhiên phải ôm chặt cô vào lòng, và thế là hai người lại quấn quýt với nhau một hồi. Đột nhiên Tư Nhiên nghĩ ra một chuyện: “Ngải Mễ, anh hỏi em một câu, em phải trả lời thật lòng nhé”.
“Câu gì vậy?”
“Có thật là Đường Mộc chưa bao giờ hôn em hay không?”
“Thần kinh!”
“Em mau trả lời anh đi.”
“Chưa bao giờ! Chưa bao giờ thật mà!” Ngải Mễ la lớn, thực ra là cô đã nói dối, đêm hôm đó, hai đứa ngủ với nhau, cả hai đều mơ thấy Aaron, đều tưởng đối phương là Aaron nên đã hôn nhau rất mãnh liệt một lần!
Tư Nhiên liền trêu: “Hê, nhìn nét mặt của em có vẻ như rất lấy làm tiếc”.
Ngải Mễ không biết phải nói gì.
Tư Nhiên bèn nói: “Thật là tiếc, một anh chàng như thế đứng trước cô gái xinh đẹp như thế này mà không thấy động lòng, thật là thần kỳ”.
“Thôi, muộn rồi, ngày mai anh còn phải đi làm, về sớm đi anh.”
“Ừ, ngày mai em còn phải đi học, em cũng nghỉ sớm đi.”
Tư Nhiên nhìn Ngải Mễ vào nhà, Ngải Mễ bước vào rồi lại chạy ra, Tư Nhiên vẫn đang thẫn thờ nhìn về phía cửa, cô thấy thương cho sự si tình của anh, bước đến ôm chặt Tư Nhiên: “Tư Nhiên, có anh ở bên thật là tuyệt vời”.
“Ngốc ạ.”
“Đúng thế mà, có anh ở bên thật là tuyệt vời, có anh ở bên thật là tuyệt vời.”
“Ngốc ạ! Ngốc ạ! Ngốc ạ!”
Cuối cùng cũng đã dỗ đành được Ngải Mễ vào nhà, Tư Nhiên quay ra, miệng anh vẫn còn đang cười cười. Dĩ nhiên, tối nay anh rất hạnh phúc, dĩ nhiên, anh cũng không thể ngờ rằng, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng anh hôn Ngải Mễ, đây không phải là lần đầu tiên nhưng lại là lần cuối cùng anh đưa Ngải Mễ về nhà.
Tư Nhiên quay lại con đường đó, đám lá ngô đồng đã bị gom thành một ngọn núi nhỏ, anh nhặt một chiếc lá lên, đây là một buổi tối tuyệt đẹp, nếu muốn lấy một cái gì đó làm kỷ niệm, thì chiếc lá ngô đồng trên con đường này là sự lựa chọn tuyệt nhất. Tư Nhiên đặt chiếc lá ngô đồng vào gối, ngọt ngào đi vào giấc ngủ, trước khi ngủ, trong đầu anh nghĩ rằng, ngày mai vẫn đưa Ngải Mễ về nhà, vẫn cầm tay cô, hoặc là có thể vẫn được hôn cô nữa.
Hôm sau Tư Nhiên trực ca sáng, và buổi sáng thường là thời điểm nhàn nhất trong ngày của salon tóc, mọi người đều tỏ ra uể oải. Tư Nhiên ngồi trong phòng nghỉ, chỗ này rất chật hẹp, nhưng lại bị nhét vào một chiếc ghế sofa, nếu chủ salon không có mặt thì đây là chỗ ngồi dành riêng cho Tư Nhiên. Người khác ra ra vào vào, đều không ảnh hưởng gì đến anh. Tuổi trẻ của anh cùng với anh bị nhốt vào căn phòng nhỏ này, dần dần héo tàn. May mà Ngải Mễ xuất hiện, tựa một chùm sáng, xuất hiện trong hoang mạc vô vọng này.
Sáng nay, Tư Nhiên chủ động dọn dẹp vệ sinh trong tiệm. Hành động khác thường của anh thực sự khiến mấy cậu phụ trách dọn vệ sinh phải giật mình, cậu em vội vàng chạy đến, vẻ mặt ngượng ngùng: “Anh ạ, anh đừng chế giễu em bằng những câu châm chọc như vậy được không? Anh mau đi nghỉ đi, nhất định em sẽ quét dọn thật sạch!”.
Tư Nhiên nghiêm mặt lại: “Cửa hàng là nhà anh, muốn sạch sẽ thì phải dựa vào tất cả mọi người, anh chế giễu chú làm gì, không quét nhà thì chú không còn việc gì để làm nữa hay sao? Chú không lau kính hay làm việc gì đó khác được hay sao?”.
Câu nói của Tư Nhiên lại khiến cậu đồng nghiệp giật bắn mình, nhưng cậu thấy những lời Tư Nhiên nói cũng rất có lý, điều quan trọng nhất là, anh ấy là Tư Nhiên, những điều anh ấy nói, mình nên chấp hành vẫn hơn.
Tư Nhiên quét dọn rất nhiệt tình, cũng không nghĩ lại có khách sớm như vậy.
Người đó bước vào vỗ vai anh: “Đồng chí, chủ salon có ở đây không?”.
Tư Nhiên nhìn người đó, dáng người không cao, tuổi tác cũng không cao, không gầy không béo, không đẹp trai không xấu, đội mũ lưỡi trai, nét mặt rất sốt sắng, không giống vẻ đến đây cắt tóc. Trong tình huống này, kể cả chủ tiệm có ở đây, anh cũng sẽ nói: “À, thật không may, chủ salon của chúng tôi không có ở đây”.
“Vậy à, các anh có nhà tạo mẫu tóc không, nhà tạo mẫu trưởng gì đó ấy?”
“Anh định làm gì?”
“Anh trả lời tôi, có ở đây hay không, có việc gì tự tôi nói với ông ấy.”
Tư Nhiên bèn lạnh lùng đáp: “Không có”.
Anh chàng đội mũ lưỡi trai tỏ ra rất nóng lòng, nhìn xung quanh cửa tiệm, chỉ có một cậu em đang chăm chú lau kính, trong tích tắc anh ta quay người đi với vẻ thất vọng chuẩn bị ra về, ánh mắt anh ta liếc nhanh trước *** Tư Nhiên rồi lập tức sáng lên, vì bên trên đó rõ ràng có viết: Nhà tạo mẫu trưởng.
“Anh là nhà tạo mẫu trưởng của salon này.”
Tư Nhiên gật đầu. Anh chàng đội mũ lưỡi trai liền bước đến ra sức túm tay Tư Nhiên.
“Hả? Anh làm gì vậy?”
Anh chàng đội mũ lưỡi trai cố gắng để mình bình tĩnh trở lại, nhưng sau khi đấu tranh một hồi với sự luống cuống của mình, anh ta vẫn bại trận.
Tư Nhiên đi rót cho anh ta cốc nước: “Có việc gì, anh cứ bình tĩnh nói”.
Anh ta bưng cốc nước trong tay, cũng không uống, nhưng cuối cùng đã nói năng bình tĩnh trở lại: “Anh nhất định phải giúp tôi, anh nhất định phải giúp tôi”.
“Anh nói là việc gì đi đã?”
“Đoàn làm phim của chúng tôi quay cảnh phim mặt trời lặn buổi chiều, nhưng chuyên gia trang điểm lại bận việc gia đình, không đến được. Hôm nay là ngày quay cảnh thủy triều lên xuống đẹp nhất, nếu để lỡ hôm nay thì phải đợi đến tháng sau, mong anh nhất định phải giúp.” Anh ta nói liền một mạch, còn bổ sung thêm một câu: “Tiền nong không thành vấn đề”.
“Không phải là buổi chiểu sao, gì phải vội vàng như vậy?”
“Từ đây đến đó cũng phải mất ít thời gian, lại còn phải chuẩn bị nữa, đừng tưởng bây giờ đang là buổi sáng, thời gian rất gấp.”
Tư Nhiên nghe câu được câu chăng, nhưng có một từ anh nghe rất rõ, bèn nói với anh chàng đang sốt sắng này: “Nhưng, tôi không phải là chuyên gia trang điểm”.
“Tôi biết anh không phải là chuyên gia trang điểm, nhưng anh có thể làm tóc đúng không, đạo diễn nói rồi, chỉ cần làm được tóc là ổn...”
Hóa ra là như vậy. Lúc này đây cậu đồng nghiệp cũng dừng lại, đến gần ngó tình hình, cậu ta vốn coi Tư Nhiên là thần tượng của mình, lúc này đây nhìn ánh mắt Tư Nhiên, lại có thêm vài phần khâm phục.
Tư Nhiên nghĩ một lát, vẫn từ chối nói: “Nhưng tôi đang đi làm mà”.
“Tôi nói rồi, tiền không thành vấn đề, anh bỏ một ngày làm sẽ bị phạt bao nhiêu tiền?”
Tư Nhiên không trả lời, cậu đồng nghiệp bên cạnh bèn nói xen vào: “Sẽ bị phạt ba ngày lương, ngoài ra tiền thưởng của tuần này sẽ không có”.
Anh chàng đội mũ lưỡi trai liền vỗ tay, nói như đinh đóng cột: “Thế này nhé, số tiền anh bị thiệt, chúng tôi sẽ bù gấp ba lần cho anh!”.
“Đây không phải là vấn đề về tiền...” Thực ra Tư Nhiên cũng biết mình đang do dự điều gì, thế giới đó, anh đã từng mơ ước được đặt chân vào, hiện giờ anh thâm nhập vào bằng thân phận này, vẫn cảm thấy hơi kỳ quặc.
“Thôi anh cố gắng giúp cho.” Anh chàng đội mũ lưỡi trai vẫn đang năn ni.
“Đúng vậy, anh Tư Nhiên, người ta đã nói đến nước này, anh cố đi giúp họ đi.” Cậu đồng nghiệp đứng bên cạnh cũng quay sang hỗ trợ.
“Thôi... được.” Từ trước đến nay Tư Nhiên là người rất dễ mềm lòng.
Ngoài salon đã có một chiếc ô tô đợi sẵn. Anh chàng đội mũ lưỡi trai sợ Tư Nhiên thay đổi ý định, hai tay nắm chặt cánh tay Tư Nhiên, mãi cho đến khi nhét được anh lên ô tô.
Họ vừa ổn định chỗ ngồi, xe bắt đầu chuyển bánh, điện thoại di động của anh ta liền đổ chuông.
Vừa nhìn số điện thoại, anh ta liền chuẩn bị ngay một nụ cười rồi mới nghe máy: “A lô, đạo diễn ạ, em đã giúp anh tìm được một nhà tạo mẫu tóc trưởng. Hả? Gì cơ? Tiểu Kiệt Tây cũng đến hả? Sao lại thế! Vâng vâng, em biết rồi, em sẽ nghĩ cách, em sẽ đưa nhà tạo mẫu tóc trưởng đến đó trước cho anh”.
Anh ta cúp máy, gầm lớn với lái xe bằng giọng vô cùng kích động: “Chú Trương, chú nhanh lên một chút”.
Lái xe vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Không nhanh hơn được nữa, nếu mà nhanh thêm chút nữa thì thành bay mất”. Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng thực tế vẫn tăng tốc lên.
Xe đang lao như bay, trái tim Tư Nhiên cũng vậy, anh rất muốn nói với ông lái xe rằng, chú dừng lại để tôi nghĩ một lát, nhưng anh muốn nghĩ gì, bản thân anh cũng chưa nghĩ ra. Mọi chuyện xảy ra, anh đã không thể kiểm soát được.
Họ vội vã tới đó, xe vẫn chưa dừng hẳn, anh chàng đội mũ lưỡi trai liền mở cửa, nhảy xuống, hô lớn với một người: “Đạo diễn, đến rồi! Đến rồi!”.
Đợi đến khi Tư Nhiên xuống xe, vẫn chưa kịp hóng trận gió biển nào, anh chàng đội mũ lưỡi trai liền kéo đạo diễn chạy đến.
Ông đạo diễn chỉ nhìn anh một cái, rồi quay sang nói với anh chàng đội mũ lưỡi trai với vẻ mừng rỡ: “Tôi còn tưởng cậu đưa chuyên gia trang điểm đến, không ngờ cậu lại đưa được Tiểu Kiệt Tây đến đây, ha ha, lần này thực sự khiến tôi bất ngờ quá!”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc