Sorry Sorry - Chương 05

Tác giả: Kim Quốc Đống

Một tháng trước khi ba mất, gần như ngày nào Aaron cũng mơ thấy ba đã đi xa, nhưng sau khi tỉnh giấc, cậu luôn xông vào phòng ba, nhìn thấy nụ cười gượng gạo của ông, trái tim đập thình thịch đó cũng yên tĩnh trở lại, vì thế cậu cảm thấy cuộc sống cũng rất đẹp. Hiện tại ở trong giấc mơ, ba vẫn đang sống, người ta nói đốt tiền giấy là để ông xuống đó có cái dùng, đơn xin ly hôn cũng đã đốt rồi, bà thật nhẫn tâm, bà phái tờ đơn này xuống tận cõi âm tào địa phủ, nói với ông rằng, khi còn sống bà không phải là vợ ông, ૮ɦếƭ cũng không làm ma của ông.
Mẹ nói: “Con có nhìn thấy chiếc nhẫn đó không? Năm xưa khi mẹ lấy ba con, bà nội con đã tặng, mẹ để ở đây, nhưng giờ không tìm thấy nữa”.
Aaron lắc đầu. Bản thân cậu cũng thấy lạ, cậu không bao giờ nói dối Ngải Mễ, nhưng với mẹ lại có thể nói dối rất tự nhiên.
Mẹ không hỏi thêm gì nữa, một chiếc nhẫn cưới đã không còn quan trọng gì nữa. Bà cũng chỉ vì sực nhớ ra nên mới hỏi mà thôi.
Aaron ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười nhợt nhạt của ba trên linh đường, giữa ánh lửa rực trời cũng không hề thấy sắc khí.
Mẹ Aaron mua rất nhiều đồ bổ mang sang nhà ông bà Ngải Mễ, cảm ơn sự chăm sóc mà họ dành cho Aaron trong nhiều năm qua. Bà tỏ rõ sự chân thành, ông bà từ chối một hồi, cuối cùng đã chịu nhận quà, họ nói: “Aaron là một đứa trẻ ngoan”.
Ngải Mễ đã chạm mặt mẹ Aaron mà không kịp tránh, mẹ Aaron vẫn nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương, cô không nên như vậy, ngay từ đầu đã không nên như vậy, Ngải Mễ không còn có đủ can đảm để đối mặt với ánh mắt đó. Trước lúc lâm chung, ba Aaron nói, Aaron, con phải chăm sóc Ngải Mễ cẩn thận. Vì mọi sự gian nan vất vả trong câu nói ngắn ngủi này, cảm thấy không thể thân thiện với mẹ Aaron được nữa.
Cuối cùng mẹ Aaron đã gọi cô: “Ngải Mễ”.
Nhưng Ngải Mễ đã đi thẳng vào bên trong, không nói gì.
Cô nghe thấy ông bà vội vàng giải thích với mẹ Aaron. Giải thích cũng rất yếu ớt.
Bầu không khí tràn ngập cảm giác chia tay. Sự ra đi của ba, là tử biệt, và rất nhiều vết tích cho thấy, Aaron và Ngải Mễ sẽ phải sinh ly. Hai nỗi đau này, rốt cục cái nào đau hơn?
Trên khuôn mặt Aaron không có nét nào buồn. Ngải Mễ không biết làm gì, chỉ đứng bên cạnh cậu.
Ngải Mễ mong Aaron khóc, như thế cô sẽ có thể an ủi cậu, nhưng cậu đã giấu nỗi buồn của mình trong lòng, khiến người ta không thể làm được gì. Thi điểm kém, làm mất đồ, bị ngã đau, có thể an ủi, nhưng cha mất rồi, an ủi thế nào đây? Cô muốn nói rằng, tớ có thể bù đắp tình yêu mà ông chưa dành hết cho cậu, nhưng hình ảnh mình trong lòng Aaron, được coi là gì? Tình yêu của mình, nặng mấy lạng mấy cân? Thực sự cô không có lòng tin này.
Aaron đứng trong ngôi miếu cổ, ngoài nơi này cũng không có chỗ nào để đi. Ngải Mễ ngồi bên cạnh cậu. Chỗ này tồi tàn, nhưng cũng ấm cúng, những bức tượng phật đó mặt mũi gớm ghiếc, nhưng lại có một vẻ hiền lành treo lơ lửng trên mạng nhện. Tóm lại, ở đây, chúng có thể bình tâm trở lại.
Cô không biết Aaron đang nghĩ gì, cô không có cha mẹ, không thể cảm nhận được nỗi đau mất cha. Cô cũng thấy buồn, một là do Aaron không vui, một nguyên nhân khác nữa là vì tức cảnh sinh tình, dù sao nơi này, đã từng có quá nhiều chuyện xảy ra. Còn hiện tại, câu chuyện đã dần dần đi tới hồi kết.
Im lặng là sự nể trọng tốt nhất đối với nỗi đau và ký ức.
Màn đêm đã dần dần buông xuống như vậy, tất cả đều đã tĩnh lặng, mọi thứ đều ẩn kín trong màn đêm, chỉ trong lúc này đây, tâm trạng mới cảm tìm thấy lỗ hổng, trượt ra. Tâm trạng của những con người trẻ tuổi không phải nằm trên đuôi lông mày hay sao, còn hiện tại, lại bị phết dưới bùn đất, chìm vào trái tim đất mẹ.
Aaron không nói gì, Ngải Mễ cũng để cậu được yên tĩnh một mình. Cô một mình đi thăm mộ của chú chó Aaron, ngôi mộ nhỏ nhắn, nhưng lại tuôn trào mọi câu chuyện, sự tích của cuộc đời nó, đều được chôn vùi trong nấm mồ nhỏ này. Trước đây nhà có chuột, Ngải Mễ cũng đã từng trách mắng nó, tại sao không đi bắt chuột, sau đó cô mới biết, chó không bắt chuột. Cô không nhớ nổi những chuyện tỏ lòng trung thành của con Aaron nữa, mà chỉ có thể nhớ lại những chuyện ngốc nghếch, ngờ nghệch, nghịch ngợm của nó mà thôi… Nhưng những điều này, lại khiến trái tim cô đau nhói.
Cô quay trở lại chỗ Aaron, lặng lẽ ngồi bên cạnh cậu. Lúc này đây, thời gian đã ૮ɦếƭ. Nếu không còn tình yêu, chiều dài của cả cuộc đời với một đêm có gì là khác nhau đâu.
Đến gần sáng, cuối cùng Aaron cũng đã cất lời.
Vì nức nở, hoặc là do im lặng quá lâu, Aaron đã nói một câu mơ hồ không rõ. Bản thân cậu cũng không nghe rõ mình đang nói gì, câu nói này đã dùng hết mọi sự can đảm của cậu, sau đó cậu đã khóc. Trước đó Ngải Mễ tưởng rằng nếu Aaron khóc, mình có thể ai ủi cậu, nhưng đến khi cậu khóc thật, cô mới phát hiện ra trong đầu mình lại là một khoảng trống, những câu an ủi mà mình có thể nghĩ ra thật ấu trĩ và nực cười biết bao, mình cũng ngại nói ra với người khác. Điều cô có thể làm, là cùng khóc với Aaron.
May mà Aaron chỉ khóc một lát rồi bình tĩnh trở lại, cậu vỗ về Ngải Mễ, lại khuyên Ngải Mễ đừng khóc nữa, cậu nói: “Tớ muốn nói với cậu một chuyện”.
Không ngờ, trên thế giới này, có một chuyện, liên quan đến Aaron, mà cô lại không biết.
“Ừ, cậu nói đi”.
“Tớ…”
“Hả?” Đột nhiên trong đầu Ngải Mễ nảy ra một suy nghĩ, hay là câu nói đó của ba trước lúc lâm chung, cuối cùng đã làm cậu cảm động, từ trước đến nay cậu luôn là người con rất biết nghe lời.
“Cậu phải có sự chuẩn bị trước về mặt tinh thần đấy”. Aaron liền cười một cách rất lạ lùng.
“Ừ”. Ngải Mễ kéo tay Aaron, như thế sẽ không thấy sợ nữa.
“Cậu có biết tại sao tớ không thích cậu không, nguyên nhân không phải do cậu, mà là do tớ”.
“Cậu không thích tớ, đương nhiên là nguyên nhân do cậu rồi”.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt Aaron, nếu bạn nhìn chằm chằm vào một người, người này sẽ không dễ nói dối đúng không?”
Cậu ngoái đầu nhìn Ngải Mễ, Ngải Mễ vẫn đang tuôn trào nước mắt, đây không phải là khóc, mà chỉ là trào nước mắt đơn thuần, nước mắt không có âm thanh.
Aaron nói: “có cần tớ phải nói lại một lần nữa không, tớ không thích con gái, tớ thích…”
Ngải Mễ vội ngăn cậu lại, “tớ hiểu, tớ hiểu”. Câu nói của cậu đã là nửa con dao nhọn, đâm thẳng vào Ⱡồ₦g иgự¢.
“Ừ”. Aaron vẫn đang nắm tay Ngải Mễ, vừa nãy cậu quên mất rằng chúng đang nắm tay nhau, bây giờ nhớ ra, mới phát hiện ra tay cô rất lạnh.
Nhưng Ngải Mễ đã rút tay mình ra khỏi tay Aaron.
Đêm nay lại có sao, chắc là bầu trời không lắng nghe chúng nói chuyện, chỉ đứng từ xa nhìn thấy một nam sinh và một nữ sinh ngồi tựa vào nhau, liền bố trí cảnh tượng lãng mạn đó.
“Aaron, tớ cũng có một chuyện muốn nói với cậu”.
“Hả?”
“Tớ yêu rồi”. Cô rất bình tĩnh.
“Gì cơ?”
“Tớ yêu rồi”.
“Yêu ai vậy?”
“Lý Tuấn Ninh”. Ngải Mễ nói như vậy, thực sự là để quyết tâm làm đến cùng, cô muốn dụ Aaron nổi cơn ghen, không phải con trai là hiếu thắng nhất đó sao, hơn nữa người đó lại là Lý Tuấn Ninh, cô muốn Aaron nổi trận lôi đình.
Nhưng Aaron lại dễ dàng nhìn thấu quỷ kế của cô, “Ngải Mễ, cậu đừng đùa nữa”.
Cuối cùng cả hai đứa đều cười, cuối cùng bầu không khí không còn ngượng ngùng nữa.
Dừng lại một lát, Ngải Mễ nói: “Được, thực ra người đó tên là Đường Mộc”.
“Ồ, Đường Mộc, cái tên nghe rất hay”. Aaron không còn nghi ngờ nữa mà lựa chọn cách tin lời, cậu không tỏ ra sốc lắm, đây là lần đầu tiên trong đời Aaron nghe thấy cái tên này. Hồi đó cậu không thể ngờ rằng, sau này cậu còn quen người này. Aaron tưởng rằng Đường Mộc chỉ là một trạm dừng chân của Ngải Mễ, thời gian trôi đi, cậu sẽ không dừng lại.
Tuy nhiên, sau khi trưởng thành, có rất nhiều chuyện, không ai có thể kiểm soát. Có rất nhiều điều tốt đẹp mà mình tưởng là đúng đều vươn cành leo ra một hướng khác, Ϧóþ nghẹt cổ họng của hạnh phúc. Đợi đến khi hạnh phúc thoi thóp hơi thở cuối cùng, cái gọi là buồn thương bắt đầu ập tới.
Không kìm được, Aaron vẫn kéo chủ đề câu chuyện về phía mình: “Thế thì, Ngải Mễ, chuyện tớ nói với cậu đó, cậu có chấp nhận được không?”
“Tớ…” Cô ngần ngừ một lát, hỏi Aaron, “cậu đã đi khám bác sĩ bao giờ chưa?”
“Hả?” Aaron chưa kịp hiểu Ngải Mễ đang nói gì.
“Ý tớ muốn nói là cậu đã đi khám bác sĩ gì chưa?”
“Cái này, cái này không phải là bệnh chứ nhỉ?” Aaron cảm thấy sức mạnh của cơ thể mình dần dần tản mát.
“Ờ”.
Về đến trường, Ngải Mễ ngồi trên sân bóng, nhìn đám con trai đá bóng, cô không biết trong lòng mình đang nghĩ gì. Đêm qua cô ngồi với Aaron đến tận khi trời sáng, hôm nay không hề cảm thấy buồn ngủ, cô nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng tất cả mọi chuyện đều không có đầu mối rõ ràng nào. Cô cảm thấy cuộc sống của mình giống quả bóng đang được đá trên sân, ai cũng có thể đá một cái, ngay cả người đá bóng, cũng không biết quả bóng sẽ bay về phía nào.
Mọi thứ đã rõ ràng, may mà mình đã buông tay ra trước, nếu không, nghe thấy tin này, mình sẽ làm thế nào? Nói thật, đến tận bây giờ, cô mới hiểu được phần nào rốt cục Aaron đã nói những gì.
Không thích con gái, không thích con gái, cô nhủ thầm trong lòng.
Trong cuộc sống lại có thể xảy ra những chuyện như vậy. Có những lúc, cuộc sống thực sự tàn khốc đến mức khiến người ta phải bật cười.
Vậy thì, người mà cậu thích là con trai. Nghĩ đến đây, cô không nén nổi liền bật cười.
Những chuyện này đáng lẽ phải xa vời như trong truyện tranh, không ngờ lại ở ngay trước mũi cô, giáng cho cô một cú rất mạnh. Cô nhìn thấy trên sân bóng, Lý Tuấn Ninh đẹp trai nhất, nhưng Lý Tuấn Ninh có xứng với Aaron không? No, cô hét lớn, làm sao có thể như vậy được?! Điều này đáng lẽ phải khiến cô cảm thấy an ủi được phần nào mới đúng, Aaron không thích mình, hóa ra là vì cậu ấy thích con trai. Nếu như cậu ấy thích con gái, thì chắc chắn cậu ấy sẽ thích mình. Ừ, nhất định là như vậy! Cô tự nghĩ như vậy, nước mắt liền long lanh trong khóe mắt.
Có người đứng từ xa chào cô, nghe giọng, là Đường Mộc.
Cậu chạy đến chỗ Ngải Mễ, suýt thì đâm sầm vào cô, Đường Mộc vội vàng đỡ Ngải Mễ, cười tinh nghịch, “sao vậy, nhìn thấy Đông Gioăng là người mềm nhũn, đứng không vững ư?”
“…” Trước Đường Mộc, mọi sự lanh lợi của Ngải Mễ đều như bị gỉ hết.
“Sao vậy, đấu tranh bao nhiêu lâu, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Ngải Mễ không nói gì, tiếp tục chăm chú nhìn sân bóng. Cô thầm nghĩ, con mắt nào của cậu nhìn thấy tớ đấu tranh bao nhiêu lâu vậy!
Đường Mộc cùng Ngải Mễ nhìn sân bóng.
“Trong đó có bạn trai của cậu à?” Đường Mộc hỏi một câu.
Ngải Mễ lắc đầu.
“Có người nào cậu thích hay không?”
Vẫn lắc đầu.
“Có người thích cậu ư?” Đầu óc cậu ta lại có thể nghĩ được đến điều này, nhưng đúng là đã bị cậu ta nói trúng phóc.
Chỉ có điều Ngải Mễ vẫn lắc đầu.
“Thế thì cậu đang xem gì vậy?” Đường Mộc tỏ vẻ khó hiểu.
“Tớ đang xem đá bóng”. Ngải Mễ trả lời bằng giọng bực bội.
“Cậu đang xem bóng”. Đường Mộc nhắc lại một lần nữa với vẻ nghi ngờ, Đường Mộc muốn ngồi xuống bên cạnh Ngải Mễ, nhưng cậu cau mày nhìn vẻ ghê gớm của Ngải Mễ liền thôi.
“Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Gì cơ?” Nói đến chủ đề chính, thế là Ngải Mễ liền giả vờ ngây ngô.
Cô đang quan sát nét mặt của Đường Mộc, cậu cau mày lại, nhìn Ngải Mễ với vẻ thắc mắc, vẻ thắc mắc của cậu dần dần biến thành sự kinh ngạc.
Cuối cùng cậu đã thốt lên một câu, nét mặt tỏ ra như đang gặp động đất, “cậu không bôi kem chống nắng!”
Ngải Mễ giật mình, “cậu đang nói gì vậy?”
“Nhìn cậu như thế này, người tớ đã mềm nhũn rồi”.
“…”
“Cậu không nhìn thấy cổ cậu bị nắng chiếu đen rồi à”. Đường Mộc vội vàng lục tìm trong túi ra một cây kem như thuốc mỡ. Cậu vặn nắp ra, Ϧóþ ra một ít “thuốc mỡ” vào lòng bàn tay, xoa đều, cẩn thận bôi lên cổ Ngải Mễ.
Ngải Mễ không biết Đường Mộc đang làm gì, nhưng cô không chống cự, mặc cho bàn tay cậu xoa đi xoa lại trên cổ cô. Bàn tay Đường Mộc không giống với bàn tay của con trai, ít nhất là không giống bàn tay của Aaron, bàn tay Đường Mộc rất mềm mại.
“Kể cả những hôm trời âm u, cũng vẫn phải bôi kem chống nắng”. Giọng Đường Mộc đầy vẻ trách móc, “vậy thì cậu đã suy nghĩ kỹ việc làm bạn gái của tớ hay chưa?”
“Cậu có thể cho tớ một lý do được không?”
“Không có tớ, ai bôi kem chống nắng cho cạu, ha ha, cậu đừng thể hiện bằng nét mặt như vậy, tớ đùa đấy, nói một cách chính xác là vì tớ cần cậu. Tớ biết là cậu sẽ hỏi về điều này, tớ cần cậu, tớ thích cậu, thế đã đủ chưa? Cậu mau bày tỏ thái độ đi”.
Làm gì có lời tỏ tình nào như vậy, không dịu dàng chút nào, ngay cả người nhìn có vẻ không hiểu lãng mạn như Lý Tuấn Ninh, cũng lãng mạn hơn cậu ta nhiều.
Thực ra Ngải Mễ không tìm được lý do nào để từ chối cậu ta, sự thật Aaron thích con trai đã khiến cô bị tổn thương quá lớn, đáng lẽ bầu trời của cô đã giăng đầy mây đen, cậu đã chặn đứng lối thoát nhỏ duy nhất, không để tia sáng nào lọt vào. Sau khi nghe xong câu nói đó, các tia sáng chồng chất lên nhau đều vỡ tan.
Đường Mộc nói: “không nói gì tức là mặc nhận, một, hai, ba, OK, cậu là bạn gái của tớ rồi đấy”.
Tuyên bố xong, Đường Mộc bước đến kéo tay Ngải Mễ, “đừng mềm nhũn nữa, đi, hôm nay đến nhà tớ ăn cơm”.
“Tớ không thèm”.
“Không thèm là thế nào, cậu đừng lo, nhà tớ chỉ có một chị giúp việc thôi, chị ấy rất tốt”.
Cậu đã kết thúc sự ngang ngược của mình bằng phương thức độc đáo của cậu.
Lúc này đây, bóng lại được đá đến, vẫn là Lý Tuấn Ninh đến nhặt bóng. Cậu ta chỉ cúi đầu, không giống với phong cách của cậu ta lắm.
Đường Mộc gọi cậu ta một tiếng, cậu ta mới ngẩng đầu lên.
Đường Mộc nói: “Này, Ngải Mễ là bạn gái của tớ rồi đấy, tớ báo cho cậu một tiếng”.
Trong mắt Lý Tuấn Ninh không giấu nổi vẻ phẫn nộ, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn không nói gì, nhặt bóng lên rồi quay người bỏ đi.
Ngải Mễ cảm thấy vô cùng thú vị, nếu tính về vóc dáng, có thể Lý Tuấn Ninh sẽ đánh bay Đường Mộc chỉ bằng một cú đấm, nhưng bây giờ tại sao nhìn thấy Đường Mộc, cậu ta lại rụt rè gật đầu?
Đường Mộc nhìn thấy câu hỏi trong lòng Ngải Mễ, liền giải đáp thay cô, “tớ có một người anh họ tên là Thu Điền, ừ, nói cho cậu biết tên là gì cũng chẳng để làm gì, tóm lại, anh ấy là dân xã hội đen”.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó Lý Tuấn Ninh đã hiểu nếu như cậu ta muốn thể hiện với tớ ở trường thì cậu ta sẽ không được yên thân”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc