Sống Lại Yêu An Tử Thiên - Chương 16

Tác giả: Chi Hoãn

Cãi Nhau
Bạch Thấm đẩy cửa phòng làm việc ra, An Tử Thiên không có ở đây.
“Thấm Thấm, chỉ còn khoảng 3 phút nữa là chúng ta đã có thể ăn cơm rồi.” Anh đang ở trong phòng bếp. Buổi chiều hôm nay Bạch Thấm không có tiết học, hai người hẹn nhau cùng ăn cơm trưa ở công ty, sau đó Bạch Thấm cùng anh đi làm, đến chiều tối sẽ lại lại cùng nhau trở về nhà.
Bạch Thấm bước đến trước bàn làm việc, trên mặt bàn có một tập văn kiện, ánh mắt của cô khẽ lướt qua, là một bản hợp đồng hợp tác. Góc phải trên bàn có 3 tập văn kiện, cô rút tập ở giữa mở ra xem, đây là bản kế hoạch thu mua công ti Đông Thành, vô cùng chi tiết, công việc thu mua lần này được chuẩn bị rất kỹ.
Lúc ăn cơm, Bạch Thấm vẫn quyết định nói với An Tử Thiên việc này: “Anh Tử Thiên, hôm nay chị Tử Nguyệt có gọi điện thoại cho em, chị ấy nói là anh đang thu mua công ty Đông Thành.” Vừa nói cô vừa gắp rau xanh vào trong bát của anh.
Động tác ăn cơm của An Tử Thiên hơi ngừng lại, sau đó lại tiếp tục: “Ừ.”
“Nhưng chị Tử Nguyệt nói công ty Đông Thành đang hoạt động rất tốt, không hề xuất hiện tình trạng lỗ lã gì cả. Tại sao bỗng nhiên anh lại muốn thu mua? Đột nhiên kiên quyết thu mua công ty Đông Thành như vậy sẽ khiến công ty lãng phí rất nhiều nhân lực và tiền bạc, không chỉ không được mọi người đồng tình, hơn nữa, cho dù có thu mua thành công Đông Thành thì vẫn khiến việc kinh doanh của công ty chịu ảnh hưởng rất lớn, rất có khả năng là sau một thời gian dài An Thị cũng vẫn không thể thu hồi lại vốn.”
An Tử Thiên không nói tiếng nào, gắp một miếng thịt cho Bạch Thấm, sau đó mới chậm rãi nói: “Anh không thích.” Anh không muốn nói dối Bạch Thấm, nhưng cũng không muốn nói rõ nguyên nhân thật sự với cô, suy nghĩ một hồi mới đưa ra đáp án như vậy.
“Vì sao anh lại không thích công ty Đông Thành chứ?”
“Chủ tịch Đông Thành rất đáng ghét!” Thật sự vô cùng đáng ghét, tại sao ông ta lại sinh ra một đứa con trai làm gì, để cậu ta mơ tưởng đến Thấm Thấm của anh chứ! Sinh con gái không phải tốt rồi sao… Sau này anh và Thấm Thấm nhất định sẽ sinh con gái. Con gái vô cùng đáng yêu, trắng trẻo mềm mại, lớn lên lại sẽ giống Thấm Thấm, thật sự vô cùng xinh đẹp, anh rất thích.
“Tại sao anh lại không thích chủ tịch của Đông Thành thế?”
“…”
Bạch Thấm thấy An Tử Thiên không nói lời nào, khẽ than nhỏ một tiếng: “Thật ra anh Tử Thiên không thích con trai của chủ tịch công ty Đông Thành mới đúng phải không…?”
“Ăn cơm!” An Tử Thiên cắt đứt lời nói của Bạch Thấm, sau đó lại gắp thêm cho cô một miếng thịt.
“Triệu Ngạn Bân cậu ấy và em chỉ là bạn cùng lớp thời trung học bình thường mà thôi. Sau khi tốt nghiệp trung học, hai bọn em vốn không hề liên lạc với nhau nữa, cả kỳ nghỉ đông ở nhà cũng chỉ thấy mặt nhau hai lần mà thôi. Anh Tử Thiên, anh có thể đừng nghĩ nhiều như vậy được không? Em đã nói em sẽ luôn ở bên cạnh anh, chẳng lẽ anh không tin em hay sao?”
Rốt cuộc An Tử Thiên cũng buông bát cơm xuống: “Cậu ta thích em, ngày đó cậu ta đã thổ lộ với em.” Anh tin em, nhưng điều này không liên quan đến việc anh ghét cậu ta thích em, thậm chí còn dám thổ lộ với em.
“Nhưng mà em đã từ chối cậu ấy rồi, em và cậu ấy chỉ là mối quan hệ quen biết bình thường mà thôi, thậm chí còn chưa đến mức thân thiết. Anh Tử Thiên, anh không thể ăn dấm chua*lung tung như vậy được. Hủy bỏ kế hoạch chèn ép thu mua công ty Đông Thành đi, có được không anh?”
“Ngày đó cậu ta nắm tay em đến mức hằn vết, sau đó còn sưng lên.” Cậu ta dám tổn thương em, anh còn không nỡ để em chịu đau dù chỉ là một chút, cậu ta dựa vào cái gì mà nắm lấy tay em, khiến cho em phải chịu đau như vậy chứ.
“Lúc đó chẳng qua là do cảm xúc của cậu ấy nhất thời quá mức kích động, sau đó cậu ấy cũng đã giải thích với em rồi, em cũng đã tha thứ cho cậu ấy, anh Tử Thiên, anh cũng tha thứ cho cậu ấy đi, việc gì mà phải tức giận vì một người không quan trọng chứ?”
An Tử Thiên thừa nhận câu nói “một người không quan trọng” vừa rồi của Bạch Thấm đã thành công lấy lòng anh: “Được, anh tha thứ cho cậu ta.”
Bạch Thấm mừng thầm, nhanh như vậy đã có thể thuyết phục được anh rồi, cô còn tưởng rằng phải tốn rất nhiều công sức chứ. Bạch Thấm cười tủm tỉm: “Vậy khi nào thì anh sẽ hủy bỏ kế hoạch chèn ép thu mua công ty Đông Thành?”
“Không hủy bỏ.”
“Vì sao chứ? Chẳng phải anh đã tha thứ cho cậu ấy rồi sao?”
“Anh chỉ tha thứ cho việc cậu ta nắm đau tay em.” Nhưng anh tuyệt đối sẽ không tha thứ cho việc cậu ta dám mơ tưởng đến em, dám có ý đồ ςướק em rời khỏi anh.“...”
Bạch Thấm nâng trán: “Vậy rốt cuộc cậu ấy còn đắc tội An Tử Thiên đại nhân ở chỗ nào nữa?”
“Cậu ta thích em, anh không cho phép!” Vẻ mặt của An Tử Thiên vô cùng không vui.
“Nhưng thật sự là em đã từ chối cậu ấy mà. Cậu ấy có thích em hay không thì em đâu có thể khống chế được, anh Tử Thiên, anh không thể không phân rõ phải trái như vậy được, anh mau hủy bỏ kế hoạch thu mua lần nay đi.”
“Không hủy bỏ.” Thu mua Đông Thành, cậu ta sẽ không còn tư cách mơ tưởng đến Thấm Thấm của anh nữa.
“Anh Tử Thiên, anh như vậy là đang cố tình gây sự! Chỉ vì cậu ta thích em, anh liền khiến cho gia đình người ta phá sản, như vậy đối với họ là rất không công bằng, nếu như những người khác biết sẽ nói anh như thế nào, sẽ đánh giá em như thế nào chứ, thậm chí nếu bị người có mưu đồ bắt được nhược điểm sẽ nhân cơ hội này mà nhằm vào An Thị!”
“Không có ai biết.”
“Tại sao lại không có ai biết? Em chỉ biết, hiện tại em phải đi nói cho Triệu Ngạn Bân biết đó chính là lý do tại sao đột nhiên anh lại đi chèn ép Đông Thành.” Bạch Thấm khuyên lâu như vậy, kiên nhẫn cũng dần mất hết, nói xong liền chuẩn bị đứng dậy.
An Tử Thiên vội vàng giữ chặt cô lại: “Không được đi gặp cậu ta, anh ghét cậu ta!”
“Muốn em không đi gặp cậu ấy, vậy anh hủy bỏ kế hoạch thu mua Đông Thành đi.”
“Không được!” Anh kiên trì.
“Em phải đi nói cho Triệu Ngạn Bân biết là cậu ấy bị mù nên mới thích em, mới gặp phải phiền phức như vậy, em chính là một sao chổi, ai ᴆụng đến thì đều gặp xui xẻo, sau này cậu ấy nhất định phải tránh xa em ra một chút, như vậy nếu cố gắng mới có cơ hội thành công một lần nữa.”
“Em không được đi, cũng không được tự mắng bản thân, không được rời khỏi anh.” Bàn tay của An Tử Thiên vươn ra, ôm chặt lấy Bạch Thấm vào trong lòng.
“Em không phải sao chổi thì là cái gì, chỉ cần là những người gần gũi với em thì đều gặp xui xẻo, hơn nữa còn là cả nhà người đó gặp phải xui xẻo!” Bạch Thấm cố ý nói.
“Không phải, em không phải như vậy, là tại cậu ta không tốt, tại sao cậu ta có thể thích em, cậu ta dựa vào cái gì mà đòi thích em, em là của anh!” An Tử Thiên rất sợ Bạch Thấm tự nghĩ cô là điều xui xẻo nên vội vàng giải thích.
“Anh nói em không phải là sao chổi, vậy anh Tử Thiên đừng tiếp tục thu mua công ty Đông Thành nữa được không?” Bạch Thấm ôm cổ An Tử Thiên, thả nhẹ giọng điệu.
“...” An Tử Thiên không nói lời nào.
Bạch Thấm nhìn chằm chằm An Tử Thiên, thấy anh lại im lặng, giận dỗi giãy ra khỏi vòng ôm của anh: “Ở công ty rất nhàm chán, em đi về trước đây!” Sau đó cô cũng không quay đầu lại mà bước thẳng ra khỏi văn phòng.
An Tử Thiên không giữa cô lại, chỉ cần cô không đi tìm Triệu Ngạn Bân mà trở về nhà thì anh sẽ không ngăn cản cô. Chờ đến khi anh thu mua công ty Đông Thành xong, qua một thời gian cô cũng sẽ không còn tức giận nữa, Triệu Ngạn Bân chỉ là một người không quan trọng mà thôi.
An tổng giám đốc, An đại nhân, anh cũng cho rằng Triệu Ngạn Bân chỉ là một người không quan trọng mà thôi, vậy tại sao anh còn chèn ép người ta chặt chẽ như vậy chứ?
Buổi chiều trở về nhà, An Tử Thiên nghĩ Bạch Thấm sẽ nhốt bản thân ở trong phòng không thèm nhìn mặt anh, nhưng không ngờ lại gặp cô đang bận rộn trong phòng bếp.
Bạch Thấm vừa mới xếp đồ ăn ra bàn, nghe thấy tiếng động thì quay đầu, liền thấy An Tử Thiên đang lẳng lặng đứng ở cửa phòng bếp cách đó không xa chăm chú nhìn mình, cô không khỏi khẽ đỏ mặt, vội vàng xoay người lại, giọng nói tràn ngập vui vẻ: “Anh đã về rồi à, vậy thì tốt rồi, đi tắm rửa xong là có thể ăn cơm.”
An Tử Thiên rất nghe lời cô mà đi tắm rửa, sau đó ngồi vào bàn ăn, trên bàn có hai món mặn một món canh, đồ ăn rất đơn giản, bề ngoài nhìn có vẻ cũng không khó ăn nhưng cũng không thể gọi là đẹp mắt. Bạch Thấm bưng hai chén cơm ngồi xuống, đặt một chén trước mặt An Tử Thiên: “Anh mau ăn thử xem, đồ ăn em làm có hương vị như thế nào.”
An Tử Thiên gắp một miếng măng, ừ, có chút nhạt, lại gắp một miếng sườn nướng, có chút mặn.
Bạch Thấm múc một bát canh đưa đến trước mặt anh, là canh đậu hũ (đậu phụ) rau xanh. Bạch Thấm nhìn một bàn thức ăn và món canh đậu hũ rau xanh mà mình làm cảm thấy có chút ngượng ngùng, so với những món đồ ăn mà An Tử Thiên tự làm hàng ngày thì quả thật không đáng bày ra mặt bàn, quá mức đơn giản, nhưng cô vẫn nhịn không được chờ mong anh khen ngợi.
“Hương vị như thế nào?” Bạch Thấm có chút khẩn trương nhìn An Tử Thiên đang uống thử canh, anh nhíu lông mày, có phải rất khó uống hay không? Bạch Thấm hỏi thật cẩn thận.
An Tử Thiên buông chén xuống, nhìn một vòng tất cả các món ăn trên bàn, cuối cùng dừng ánh mắt trên mặt của Bạch Thấm, cô đang có chút khẩn trương, cô rất để ý đến lời nhận xét của anh sao? Nghĩ đến đây, trong lòng An Tử Thiên liền cảm thấy ngọt ngào, những cảm xúc không thoải mái tích tụ từ buổi trưa cùng với những lo nghĩ vừa rồi đều biến mất sạch sẽ: “Hương vị rất tốt.” Thấm Thấm của anh đặc biệt vì anh mà rửa tay nấu ăn, làm sao hương vị có thể không tốt được chứ?
Nghe được lời khen ngợi của An Tử Thiên, Bạch Thấm mới không còn khẩn trương nữa, nhưng cô vẫn không tin tưởng lắm vào tay nghề của mình, tự mình gắp một miếng sườn nếm thử, ừ, ngoại trừ có chút mặn thì hương vị cũng không thể nói là khó ăn được.
Cuối cùng cô cũng yên tâm nở nụ cười, lại gắp cho An Tử Thiên một miếng sườn nữa: “Tóm lại là hương vị cũng xem như có thể ăn được, về sau làm thêm vài lần nữa, đại khái hương vị sẽ từ từ khá hơn.”
“Tại sao không đợi anh trở về nấu cơm?” Rốt cuộc An Tử Thiên cũng nói ra nghi hoặc trong lòng.
“Có thể ăn món ăn mà người mình thích nấu vì mình là một chuyện rất hạnh phúc, mỗi ngày anh Tử Thiên đều khiến cho em có cảm giác hạnh phúc, em cũng hy vọng có thể làm cho anh cảm thấy hạnh phúc như vậy.” Bạch Thấm cắn cắn môi do dự, cuối cùng vẫn thổ lộ cõi lòng.
An Tử Thiên nghe vậy, trong lúc nhất thời quá kích động nên không có bất kì động tác nào, chỉ biết nhìn chằm chằm người con gái đang đỏ ửng cả hai gò má trước mặt mình.
Bạch Thấm thấy An Tử Thiên nhìn mình chăm chú, ánh mắt của anh giống như có nhiệt độ, càng làm hai gò má của cô thêm đỏ ửng, rốt cục cô kiên trì không nổi, cúi đầu nhất quyết không nhìn anh nữa, cố gắng bới bới chén cơm trong tay: “Anh mau ăn cơm đi, đồ ăn sắp lạnh hết rồi!”
Không nghĩ đến cô vừa mới kịp ăn được hai miếng cơm đã bị An Tử Thiên nắm chặt lấy cánh tay, kéo vào trong lòng của anh, cằm của cô ᴆụng vào bả vai An Tử Thiên, còn chưa kịp kêu đau, đôi môi đã bị che lại.
Đến khi Bạch Thấm phản ứng được, thừa nhận nhiệt tình của An Tử Thiên, cũng đáp trả lại anh nồng nhiệt, khiến An Tử Thiên càng thêm kích động, dùng sức hôn cô.
Cảm xúc kích động đôi khi không thể diễn tả bằng lời, khi đó An Tử Thiên sẽ luôn dùng hành động để diễn tả, anh tin tưởng rằng cho dù anh không nói ra thì Bạch Thấm cũng sẽ hiểu được cảm xúc của anh.
Chờ hai người chấm dứt hành vi triền miên trao đổi nước miếng, Bạch Thấm đã sớm kìm nén đến mức hai má đỏ bừng, hơi thở hổn hển, đôi mắt ngập nước giống như hờn giận nhìn người đàn ông đang ôm lấy cô, bờ môi bị ʍúŧ đến sưng đỏ, khóe miệng còn lưu lại ấn kí mập mờ, dáng vẻ hết sức quyến rũ động lòng người, khiến cho An Tử Thiên thiếu chút nữa không kiềm chế được mà đặt cô lên bàn ăn sạch sẽ.
Cuối cùng một câu “Em đói bụng” của Bạch Thấm đã kéo lí trí của anh trở về. An Tử Thiên ổn định tinh thần, hâm nóng lại đồ ăn, sau đó hai người mới chính thức bắt đầu ăn cơm tối.
Sau khi ăn xong, An Tử Thiên ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa đọc sách, Bạch Thấm dựa vào người anh, xem tiết mục giải trí kì mới nhất, toàn bộ sức nặng của cô đều dồn lên cơ thể của anh, một bàn tay cầm điều khiển, bàn tay còn lại thì bị anh nắm chặt.
Không khí rất hòa hợp. Bạch Thấm khẽ liếc mắt, nhìn vẻ mặt thoải mái của An Tử Thiên là có thể nhìn ra tâm trạng của anh đang rất tốt, giống như trận cãi nhau nhỏ của hai người lúc chiều không hề tạo ra bất kỳ ảnh hưởng gì.
Lúc này tâm trạng của anh đang rất tốt, hẳn là cũng rất dễ thương lượng đúng không. Mím mím môi, Bạch Thấm nở một nụ cười: “An Tử Thiên, hiện tại tâm trạng của anh đang rất tốt đúng không?”
“Anh rất vui.” An Tử Thiên ngẩng đầu ra khỏi sách, nhìn người con gái bên cạnh, khẽ cười xoa nhẹ lên mái tóc của cô. Đã hơn nửa năm, rốt cuộc Bạch Thấm cũng để tóc dài, chất tóc rất tốt, mái tóc mềm mại luôn gọn gàng rũ xuống hai bên sườn mặt của cô. Nói ra cũng thật kỳ lạ, cô bướng bỉnh như thế nhưng lại có một mái tóc thật mềm mại, chỉ cần An Tử Thiên vừa chạm đến liền yêu thích không muốn buông tay.
“Hi... hi... Anh Tử Thiên vui vẻ như vậy, anh có muốn làm cho em cũng cảm thấy thật vui vẻ hay không?” Ý cười trên mặt Bạch Thấm càng sâu hơn, ánh mắt cô giống như đang lóe sáng vậy.
“Vậy phải làm sao Thấm Thấm mới có thể vui vẻ?” An Tử Thiên thấy được ánh mắt giống như đang tỏa sáng của cô, liền biết nhất định cô đang tính toán điều gì đó.
“Anh Tử Thiên đồng ý với em một điều được không?” Bạch Thấm nghĩ đến điều mình sắp nói ra, lại càng cười nịnh nọt, muốn dỗ cho vị đại gia trước mặt càng thêm vui vẻ.
Lời này của Bạch Thấm vừa ra khỏi miệng, vẻ mặt của An Tử Thiên cũng từ từ lạnh xuống, anh mắt anh xoay chuyển không nhìn cô nữa, tiếp tục nhìn xuống quyển sách trong tay: “Không được.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc