Sói Tài Gái Sắc - Chương 34

Tác giả: Phúc Tiểu Thanh

Anh cười cười nói: “Không có gì, chỉ là tôi phát hiện ra một thứ gì đó càng thú vị hơn so với kế hoạch của chúng ta…”
Huống chi, Lâm thị có Lâm Duệ đang canh chừng, bọn họ có mấy nhà tài lực cường đại, coi chừng, đã sớm là vật trong túi. Mà hiện tại, anh càng muốn trêu chọc con cá nhỏ đang chạy tán loạn trong ao kia.
“Cái gì đó càng thú vị?” Trác Diệu còn chưa kịp nói chuyện điện thoại liền bị Tô Yên đoạt mất: “Là một người phụ nữ, đúng không?”
“A!” Lục Minh Viễn cũng không ngoài ý muốn, lập lờ nước đôi cười một tiếng.
Một khắc kia, Tô Yên không rõ được trong lòng mình rốt cuộc là có cảm giác gì.
Rõ ràng cô theo ý của Tô San, tận lực tiêu trừ hiểu lầm của Lục Minh Viễn với chị San San, hơn nữa còn thử khiến cho Lục Minh Viễn có hảo cảm với chị San San. Nhưng, khi cô phát hiện Lục Minh Viễn có hứng thú với Tô San, tâm tình của cô… vô cùng phức tạp.
“Lục đại ca, anh là thật tâm với chị San San sao?” Tô Yên trịnh trọng hỏi.
Lục Minh Viễn khẽ cười xì một tiếng: “Em cảm thấy sao? Em cảm thấy cô ấy đáng giá với sự chân thành của anh sao?”
Tô Yên lập tức nóng nảy: “Lục đại ca, anh phải tin tưởng em. Chị San San không phải là loại phụ nữ vì danh lợi mà có thể dùng mọi thủ đoạn.”
Lục Minh Viễn ở bên kia trầm mặc hồi lâu, nghĩ đến bộ dáng Tô San vì Lâm thị mà cắn răng ẩn nhẫn, trong lòng anh nói không ra là tiếc nuối hay là thất vọng.
“Có lẽ thật sự anh có hiểu lầm với cô ấy, nhưng chỉ có một điều anh đoán đúng, Tô San … chính xác là loại phụ nữ vô cùng chú trọng lợi ích của gia tộc.”
“Cái gì?” Tô Yên còn chưa hiểu ra, liền nghe thấy bên kia truyền đến tiếng rè. Là Lục Minh Viễn cúp điện thoại.
Tô Yên cầm điện thoại di động phiền não đi lại trong phòng, cau mày, giống như là đang vùi lấp trong khốn nhiễu. mà Trác Diệu chỉ yên lặng ở một bên nhìn, cũng không đi qua quấy rầy.
Lát sau, Tô Yên dừng bước lại, dùng di động nhắn một tin cho Tô San.
Cũng trong lúc đó, giống như tâm ý tương thông, trong chớp mắt trên tay có rung động, Tô San đột nhiên tỉnh dậy.
Một tin nhắn mới, đến từ Tô Yên --- ---
“Chị San San, chị không sao chứ? Tôi hôm qua chắc chị nghe em đi nói chuyện với Lục đại ca, em đã nói rồi, nhưng chỉ có thể nói cho em biết, rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì không?”
Tô San cầm điện thoại di động, ngồi ở trên giường không nhúc nhích. Trong nhà rất tối, nhưng mà cho dù ở trong ánh sáng lờ mờ như vậy, ánh mắt của cô vẫn tịch mịch dọa người như cũ.
Ước chừng một phút đồng hồ sau, Tô San gọi điện thoại.
“Alo, chị San San, em đánh thức chị?” Tô Yên lập tức nhận điện thoại, có chút lo lắng hỏi.
“Không có.” Tô San cười đáp. “Vừa đúng lúc chị vừa tỉnh dậy, chỉ là làm sao em biết sớm như vậy mà gửi tin cho chị?”
“Ưm… Không có gì.” Tô Yên cắn cắn môi nói: “Chính là vừa rồi vừa vặn Lục đại ca có việc, gọi điện thoại cho Trác Diệu, mà em cũng nói với anh ấy vài câu…”
“Lục Minh Viễn nói chuyện điện thoại với em?” Tô San vội càng hỏi: “Các người nói gì?”
“Em…” Tô Yên cắn cắn môi, rõ ràng có chút chần chờ: “Em cảm thấy, giống như chị gây khốn nhiễu cho anh ấy.”
“Như vậy à…” Cả người Tô San như cây gỗ, giống như có thứ gì đó quan trọng nhất trong cuộc đời đang tách ra.
Dần dần, cô cười, cũng là thảm đạm: “Như vậy,… rất tốt.”
Thật sự rất tốt sao? Tô Yên siết chặt điện thoại, vậy tại sao nghe giọng nói của chị San San lại bi ai vậy?
“Chị San San, rốt cuộc chị như thế nào? Nói rõ cho em có được hay không?” Mắt Tô Yên đã ửng đỏ: “Em rất lo lắng cho chị!”
Tô San trầm mặc.
ở trong sự yên tĩnh này, Tô Yên chỉ cảm thấy lừa giận từ hai bên vụt cháy lên, sắp đốt tới đỉnh đầu rồi!
“Được! Cái gì chị cũng không nói đúng không? Căn bản chị không coi em là bạn bè đúng không, về sau cũng không cần tới tìm em cầu hỗ trợ gì nữa!’
“Yên nhi!” Ở bên trong tiếng nói ồn ào không thuận theo của Tô Yên, đột ngột Tô San kêu lên một tiếng, tiếng nói kia rất tỉnh táo, dღđ☆L☆qღđ thậm chí gần như là lạnh lùng.
“Được, chị cho em biết.” Cô từng chữ mà nói: “Chị hoài nghi, Lục Minh Viễn liên hiệp với chồng của em, ý đồ nuốt trọn công ty của dượng chị.”
“Choang” một tiếng, điện thoại của Tô Yên rơi xuống đất.
Cô lảo đảo lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt có chút dại ra. Chậm rãi, giống như một pha quay chậm, xoay mặt về phía Trác Diệu.
Trác Diệu ở trong loại ánh mắt đau đớn, không thể tưởng tượng nổi này, bỗng nhiên có cảm giác có chút khó gánh vác được. Anh từng chút từng chút quay mặt, cũng biết ___ trốn tránh, đồng nghĩa với cam chịu.
Tô Yên từ từ tới gần, ngồi chồm hổm xuống, run rẩy vương tay, bắt được tay của Trác Diệu, đôi môi khẽ run rẩy.
“Nói cho em biết, chuyện này, không phải là thật…”
Trác Diệu nhắm mắt lại, trên mặt rất nhanh xuất hiện lên vẻ không kiên nhẫn. Anh quay đầu lại, nhìn mắt Tô Yên, âm thanh bình thản nói: “Là thật.”
“Tại sao?” Đột nhiên Tô Yên đứng lên, lấy tay che lỗ tai của mình, giống như làm như vậy có thể không cần đối mặt với sự thật tàn nhẫn này vậy.
Tiếng cô quát: “Tại sao là San San, là bạn tốt nhất của em?”
Trong tiếng la thê lương này, không ngờ có chút biến điệu, khàn khàn giống như là con nai bị thương.
“Đều là sai lầm của em, đều là sai lầm của em…” Cô gần như là bị thần kinh đi vòng vòng tại chỗ.
“Nếu không phải là em đến chỗ của chị San San, anh cũng không chú ý tới A&E, sẽ không nghĩ tới việc động tới chị ấy. Là em hại chị San San, là em hại chị ấy…”
Tô Yên, em tỉnh táo lại một chút cho anh!” Trác Diệu bị bộ dạng của Tô Yên hù sợ, anh đẩy thân lên trước một bước, lực lớn nắm bả vai thon gầy của cô, dùng sức lắc lắc, cố gắng để cho cô tỉnh táo lại.
“Em hãy nghe cho kỹ, kế hoạch khuếch trương xuống phía nam không hề có chút quan hệ với em! Đây là ba nhà Lục, Đỗ, Tề liên hiệp ra quyết định, sau đó anh mới gia nhập!’
“Khi phát hiện ra em và thiên kim của Lâm thị có giao tình, kế hoạch của bọn họ đã sớm bắt đầu!’
“Vậy…” Tô Yên nắm thật chặt cảnh tay của Trác Diệu, mặt tràn đầy mong mỏi hi vọng nhìn anh: “Vậy anh dừng lại có được không? Tiền kiếm được bao nhiêu mới được coi là đủ chứ? Diệu, bạn của em không nhiều lắm, anh coi như là vì em, ngăn cản bọn họ có được hay không?”
Ánh mắt của Tô Yên hồng hồng, tràn đầy ánh nước, giống như một cái chớp mắt tiếp theo, sẽ có nước mắt trong suốt lăn xuống, Trác Diệu không nhìn được nhất chính là bộ dáng này của cô.
Anh hít vào một hơi
thật dài, môi mỏng mím chặt, giống như đang trầm tư. Lòng của Tô Yên vẫn luôn bị treo ngược, khẩn trương nhìn anh.
“Được, chỉ vì em, anh có thể thối lui khỏi đó.” Cuối cùng anh cũng phải thỏa hiệp, chỉ vì một câu cầu xin của Tô Yên, mang số tiền, còn có gần một năm hao tốn tinh lực toàn bộ bỏ xuống.
Trên mặt Tô Yên vui mừng, hoan hô ôm cổ của Trác Diệu, hung hăng hôn hai cái lên mặt anh: “Diệu, anh là tốt nhất! Em yêu anh nhất đấy!”
Trác Diệu cười khổ, coi như là anh đã hiểu, nha đầu này chỉ có lúc có việc cầu xin anh mới có thể gọi thân thiết như vậy.
Anh ôm Tô Yên đang nhảy lên nhảy xuống hận không thể nhảy lên nóc nhà, nghiêm mặt nói: “Chẳng qua anh có lời cảnh báo trước, anh có thể đảm bảo mình thu tay lại, nhưng lại không có bản lĩnh làm cho ba nhà kia đồng thời buông tay. Một mình anh, cũng không ảnh hưởng lớn tới tương lai của Lâm thị.”
“À?” Động tác hoan hô của Tô Yên hơi chậm lại, sắc mặt xám tro lần nữa: “Vậy phải làm như thế nào?”
“Ha ha!” Trác Diệu cười lạnh mấy tiếng, dường như có cảm giác khinh thường, “Cái này phải xem bản lĩnh của chị em tốt của em thôi.”
Tô San?
Tô Yên quay đầu nhìn theo ánh mắt của Trác Diệu. Dưới đất, chiếc điện thoại màu bạc kia, màn ảnh vẫn phát ra ánh sáng như cũ.
Ẩn lịch sử tin nhắn
-------- Tô San, cuộc trò chuyện.
Tô Yên từ từ đi qua, cầm điện thoại di động trên đất lên, áp vào bên tai: “Chị San San.”
Cô cúi đầu kêu một tiếng, mang theo áy náy vô hạn.
Giọng nói của Tô San vẫn bình tĩnh, bình tĩnh đến mức quỷ dị vô cùng.
“Đừng như vậy. Trác tiên sinh nói rất đúng, đây không phải là lỗi của em. Mà là của nhà họ Lâm… ra là trong nhà có quỷ.”
“Trong nhà có quỷ?” Nhịp tim của Tô Yên gần như lỡ một nhịp: “Ý chị là…” Cái tên trên miệng của cô, nhưng lại không dám nói.
Tô San cười, bộ dáng vô cùng dịu dàng, nhưng cự tuyệt tràn ngập thấu xương từ trong ra ngoài, tràn đầy bi thương.
“Đúng, chính là anh của chị… Lâm Duệ.”
Tô Yên… kinh ngạc đến nỗi không nói ra lời.
Tô San khẽ nghiêng đầu, ánh mắt mơ hồ nhìn không khí một chút, nhẹ giọng nói: “Cho nên em xem, chuyện này thật không thể trách em. Đây vốn chính là một cuộc chiến trong ứng ngoài hợp, khuất động long trời lỡ đất nuốt trọn con cá nhà họ Lâm này…
Một khắc kia, Tô Yên thật sự không biết nên hình dung cảm giác của mình là như thế nào.
Cô ngơ ngác đứng nghiêm hồi lâu, muốn mở miệng mới phát hiện ra không ngờ giọng nói của mình lại khàn khàn, giống như trong gỉ sắt nặn thành viên, chói tai, thê lương.
“Như vậy… Chị định làm gì?”
“Em đã đoán được, không phải sao?” Tô San cười cười, có chút mùi vị tự giễu: “Hoặc là nói, Trác tiên sinh đã đoán được.” Nếu không làm sao vừa rồi lại dùng giọng nói khinh thường bàn luận cô như vậy?
Tô Yên mở miệng muốn nói, lại phát giác chính mình cái gì cũng không nói ra được, cũng không biết trải qua bao lâu, cô cúi đầu, thở một hơi thật dài, khẽ cười nói: “Chị San San, chị thay đổi rồi.”
“Chị không thay đổi, chị vẫn luôn là bộ dáng này.” Tô San gần như không chút do dự đáp lại: “Chỉ là trước kia, vào thời điểm chúng ta không buồn không lo chơi đùa, chị không cho chính mình nhìn thấy mặt này của mình mà thôi.”
“Như vậy…” Trên mặt Tô Yên có chút buồn bã, cũng có chút hoài niệm, chốc lát sau những tâm tình này đều bị thu lại.
Cô thu xếp tinh thần, vẻ mặt nghiêm túc, gằn từng chữ nói: “Bất luận như thế nào, em đều phải nhắc nhở chị, khi chị đem chính tình cảm của mình thành lợi thế, cũng không có tư cách yêu cầu người khác quý trọng.”
Tô San cười, vô cùng thê lương: “Sao chị lại không biết chứ? Nhưng… Chị không có lựa chọn nào khác.”
Lần này, là cô cúp điện thoại trước.
Nhà họ Lâm thật sự quá lớn, giống như một con quái thú cổ xưa. Người ngoại lai như cô nghĩ muốn đường đường chính chính sống trong cái nhà này, thậm chí còn mưu toan cân bằng các bên quan hệ, thật sự là quá cực khổ.
Nhưng, cô lại không có biện pháp trơ mắt nhìn Lâm Gia Thịnh thân mang bệnh, đồng thời chịu đựng con trai phản bội và công ty đổi chủ.
Nhớ lại ban đầu, khi cô vừa đau đớn mất đi cha ruột, là ai từng ngày từng ngày cõng cô trên lưng mang cô đi thăm mộ?
Khi cô thi rớt đại học, là ai vuốt đầu nhẹ nhàng an ủi cô?
Khi cô ở trên đài tham dự tranh tài viết thư pháp, là ai ở dưới đài khẩn trương chờ đợi?
Đúng, có lẽ Lâm Gia Thịnh dụng tâm không quá tinh khiết được cô, có lẽ trong lúc vô ý, cô là bia đỡ đạn của Lâm Duệ, nhưng không thể nghi ngờ được, Lâm Gia Thịnh, cái người làm mưa làm gió ở trong thương giới đại lục này, đích thực gánh vác trách nhiệm người cha, dài đến hơn mười năm.
Chính là vì phần ân tình này, cô cũng không thể buông tay mặc kệ với ông.
Chỉ là, đây chính là chuyện cuối cùng cô làm vì nhà họ Lâm. Từ nay về sau, cô không còn là Tô San của nhà họ Lâm, chỉ là ---- Tô San.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc