Sói Đi Thành Đôi - Chương 34

Tác giả: Vu Triết

Ông Tưởng dẫn đội, Biên Nam theo sau đội ngũ cùng vào đường dành riêng cho vận động viên, nghe thấy phía trước có người nhỏ giọng hỏi một câu: “Mẹ nó có phải Khưu Dịch không?”
“Ừ nó đó,” Người kia cũng nhỏ giọng trả lời, còn quay đầu liếc Biên Nam, “Nó chạy tới đây làm gì?”
Vạn Phi đi đằng trước Biên Nam, nhịn không được đẩy người kia một cái: “Để ý nhiều như vậy làm gì, người ta đến xem thi đấu không được à, cổ vũ cho đối thủ của mày chẳng hạn!”
“Có ai ăn nói như mày không…” Người kia dở khóc dở cười lắc đầu đi về phía trước, sắp sửa thi đấu rồi, mọi người đều căng thẳng, cũng không còn ai nghĩ xem tại sao Khưu Dịch lại tới đây.
“Vốn dĩ là vậy mà, bộ mày mong anh đại Vận tải đường thủy đến cổ vũ mày hả,” Vạn Phi cười hô hố, khoác tay lên vai Biên Nam, nhỏ giọng nói bên tai cậu, “Dẫn bạn nhỏ kia tới cổ vũ mày đúng không?”
Biên Nam cười cười, nhìn ngôi sao năm cánh bằng nhựa màu đỏ đang nắm trong tay, vừa rồi Khưu Ngạn đưa cậu, nói đây là phần thưởng cho việc đạt trọn điểm trong kỳ thi cuối kỳ, tặng cậu làm bùa may mắn.
Sau khi vào khu thi đấu, trận đấu của Biên Nam còn một lát nữa mới bắt đầu, cậu cầm đồ đạc chuẩn bị vào sân.
“Hứa Nhị đến chưa?” Biên Nam thấy Vạn Phi cứ liếc đông liếc tây mãi, chỉ sợ Hứa Nhị lại cho cậu chàng leo cây, thế thì Vạn Phi chắc chắn sẽ đấu thua nữa.
“Đến rồi,” Vạn Phi cười mà lông mày cong ✓út, chỉ khán đài đối diện, “Ở đối diện, áo vàng.”
Hôm nay khán giả rất đông, một năm trong thành phố nhiều lắm chỉ có hai cuộc thi lớn, giới mộ điệu ở các nơi tới rất đông, Biên Nam mất nửa ngày mới tìm được Hứa Nhị trong đám đông.
“Hôm nay mày phải trổ hết tài nghệ, đừng có như lần trước.” Biên Nam cười nói, ánh mắt đảo qua bên cạnh, trông thấy Khưu Dịch và cả bạn nhỏ Khưu Ngạn ngồi ngay ngắn bên cạnh cậu ta.
“Mày kệ tao, chú ý tư thế phát bóng và đánh trái tay nữa,” Vạn Phi nghiêm túc vỗ vai Biên Nam, “Đánh trái tay!”
“Đại hổ tử kìa!” Khưu Ngạn nhỏ giọng nói, túm cánh tay Khưu Dịch, kích động chỉ vào Biên Nam đang đi tới bên sân.
“Ừ.” Khưu Dịch vỗ tay nhóc.
Khưu Dịch không có hứng thú với tennis, bình thường chưa từng xem thi đấu trên TV, đi xem trực tiếp thế này là lần đầu tiên, cậu vốn định xem cho vui thôi, ai ngờ bị Khưu Ngạn túm một cái, tự dưng lại thấy căng thẳng theo.
Biên Nam mặc quần áo thể thao màu trắng, ngược lại rất bình tĩnh, nắng hôm nay hơi gắt, cậu đội mũ, khuôn mặt bị che bởi bóng mờ dưới vành nón, chỉ có thể thấy rõ cằm và đôi môi mím lại.
“Anh hai,” Khưu Ngạn đưa ống nhòm nhỏ cho Khưu Dịch, “Anh nhìn nè.”
“Nhìn gì?” Khưu Dịch cầm ống nhòm xem thử, Biên Nam đang kiểm tra vợt, kéo kéo bao cổ tay màu đen, đột nhiên quay đầu nhìn lên khán đài bên này.
Khưu Dịch vội trả ống nhòm cho Khưu Ngạn.
“Anh ấy đang nhìn em hả?” Khưu Ngạn liều mạng vẫy tay với Biên Nam bên kia.
“Cậu ấy không thấy em nổi đâu…” Khưu Dịch sờ đầu nhóc, chỉnh lại nhúm tóc quăn dựng đứng trên đỉnh đầu nhóc.
Trận đấu bắt đầu, Biên Nam phát bóng trước.
Cậu cầm vợt vỗ bóng xuống đất mấy cái, giữ bóng hai giây, ném lên không trung, thân thể hơi nghiêng về phía sau, nâng vợt đập bóng bay ra ngoài.
Trong sân rất yên tĩnh, tiếng bóng đập bình bịch có thể nghe rõ mồn một.
Đối phương đón bóng, đánh bóng sang đường biên ngang ở đầu kia, tốc độ của Biên Nam rất nhanh, sải chân vài bước đã đi tới, trở tay đánh bóng lại.
Cú trả bóng này rất đẹp, góc độ rất hiểm, dừng ngay cạnh đường biên, đối phương có cố đỡ thì bóng cũng không qua lưới.
Trong sân vang lên tiếng vỗ tay, Khưu Ngạn cũng cố sức vỗ mấy cái.
Khưu Dịch nhìn một hồi cũng không hiểu mô tê gì, đành đặt tầm mắt lên người Biên Nam.
Tuy rằng hai người từng ẩu đả, nhưng Khưu Dịch chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Biên Nam khi huấn luyện hay thi đấu, trạng thái này hoàn toàn khác so với lúc đánh nhau, tự tin mà thong thả.
Tốc độ chạy qua lại và lực đập bóng của Biên Nam khiến Khưu Dịch hơi bất ngờ.
Trước đây chỉ thấy dáng người Biên Nam không tệ, bây giờ nhìn cơ thể cậu cong thành hình cung lúc nhảy lên đập bóng cùng với động tác lưu loát đẹp mắt khi vung mạnh vợt về trước, Khưu Dịch không biết nên dùng từ gì hình dung.
Lấy được điểm đầu tiên, Biên Nam dựng vợt trước mặt mình giữa tiếng vỗ tay, xuyên qua lưới vợt nhìn khán đài bên này.
Khưu Ngạn kích động đứng dậy giơ tay qua đầu vỗ hăng say: “Đại hổ tử thắng rồi!”
“Ừ.” Khưu Dịch không biết động tác kia của Biên Nam là vô tình hay cố ý, cũng vỗ tay theo.
“Anh ấy lợi hại lắm đúng không!” Khưu Ngạn đắc ý nhìn anh mình.
“Ừ, rất lợi hại.” Khưu Dịch cười gật đầu, lấy chai nước trong balô đưa cho nhóc, Khưu Ngạn vui sướng giống như mình đánh thắng vậy.
Thời gian đổi sân ở set đầu rất ngắn, Biên Nam lấy khăn lau mồ hôi xong lại trở vào sân.
Khưu Dịch ôm Khưu Ngạn, nói nhỏ: “Anh đi WC, em ngồi đây xem đi.”
“Vâng ạ.” Khưu Ngạn ôm chai nước trả lời, mắt vẫn nhìn chằm chằm Biên Nam.
Khưu Dịch rời khán đài, ra khỏi sân tennis, đến hành lang bên ngoài, đứng trước cửa sổ cuối hành lang, châm một ***.
Ngoài cửa sổ là đường chạy, ánh mặt trời rọi xuống trông hơi chói mắt, Khưu Dịch chống lên cửa sổ nhả một hơi khói, xuất thần nhìn làn khói biến đổi màu sắc đậm nhạt trên ban công.
*** xong trở lại khán đài, Khưu Dịch nhìn điểm số, hòa.
Khưu Ngạn tựa vào người Khưu Dịch rối rít thở không ra hơi giải thích cho anh mình nửa ngày, đại hổ tử sơ xuất một lần, nhưng sẽ lấy lại điểm ngay thôi…
“Ừ.” Khưu Dịch gật đầu đáp.
“Anh không đi WC đúng không,” Khưu Ngạn nhìn Khưu Dịch, “Anh đi *** hả?”
“Đi WC xong hút một điếu.” Khưu Dịch lấy kẹo cao su ra nhai.
“Bố nói nếu phát hiện anh *** nữa sẽ đập gãy chân anh, nhường cho anh cái xe lăn của bố…” Khưu Ngạn nhỏ giọng nói.
“Không cần nhường, mua cái mới luôn,” Khưu Dịch cười véo mặt nhóc, “Xem trận đấu của em đi.”
Trận đấu này không tính là quá kịch liệt, Biên Nam và đối thủ chêch lệch thực lực rõ ràng, dù Khưu Dịch mù tịt về tennis, nhưng qua nửa trận cậu đã đoán được Biên Nam sẽ thắng rất thoải mái.
Thể lực và tốc độ phản ứng của Biên Nam đều vượt trội đối thủ, độ mạnh của động tác không kém gì so với ban đầu, đánh tới cuối động tác vung vợt vẫn đẹp như cũ.
Khưu Ngạn một mực nhìn chằm chằm diễn biến trên sân, nhóc chăm chú như vậy khiến Khưu Dịch cảm thấy hơi bất ngờ.
Vật nhỏ này không thích nhiều thứ lắm, giống như đa số trẻ con cùng lứa, thời gian nhóc chuyên chú với bất cứ chuyện gì không dài.
Khưu Dịch vẫn cảm thấy Khưu Ngạn chỉ nhất thời nổi hứng muốn học tennis, chắc chưa tới nghỉ hè sẽ quên béng chuyện này, không ngờ nhóc có thể ngồi hai ba tiếng ở khán đài đội nắng xem thi đấu tennis như hôm nay, ngay cả WC cũng không đi, điều này thật sự làm cho Khưu Dịch có cái nhìn khác về nhóc.
Chẳng qua chưa thể xác định đây là hứng thú với tennis, hay là hứng thú với đại hổ tử…
Hai tiếng sau, trận đấu kết thúc, Biên Nam thắng 3 set.
Khưu Ngạn H**g phấn đến mặt đỏ bừng, tay vỗ cho đỏ rần, Khưu Dịch nắm tay nhóc chuẩn bị đi: “Về chưa? Xem đã ghiền rồi nhỉ?”
“Em muốn đợi đại hổ tử ra…” Khưu Ngạn kéo anh mình không chịu rời chỗ.
“Cậu ấy chưa xong đâu, em muốn nói chuyện thì để khi khác đi.” Khưu Dịch nhìn xuống sân, Biên Nam vừa lau mồ hôi xong, đang đội khăn trên đầu dọn dẹp túi đựng vợt.
“Anh hai…” Khưu Ngạn nhíu mày kéo dài giọng năn nỉ.
“Ầy.” Khưu Dịch bất đắc dĩ, đưa di động cho nhóc, “Vậy em ra ngoài gọi hỏi xem cậu ấy có rảnh không.”
Khưu Dịch đưa Khưu Ngạn ra cửa sau sân vận động chờ Biên Nam, cửa này cách sân thi đấu tennis một khoảng xa, không dễ chạm mặt học sinh trường Thể thao.
Chừng mười phút sau Biên Nam từ đằng xa chạy tới, trên mặt còn nhễ nhại mồ hôi, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“Thấy sao!” Biên Nam chạy tới đập tay với Khưu Ngạn.
“Giỏi lắm!” Khưu Ngạn nói.
“Bùa may mắn của em linh nghiệm thật.” Biên Nam móc ngôi sao năm cánh trong túi ra lắc lắc.
“Chắc rồi!” Khưu Ngạn cười tít mắt.
Biên Nam lau mồ hôi, nhìn sang Khưu Dịch, chậm rãi đi tới: “Còn tưởng cậu không có thời gian dẫn nó tới chứ.”
“Đúng lúc rảnh rỗi.” Khưu Dịch nói.
“Ừ.” Biên Nam cười, cười xong mới phát hiện mình không tìm thấy câu gì thích hợp để nói tiếp.
Thái độ của Khưu Dịch khác hẳn lúc dựng ngón cái với cậu ở cổng trước trận đấu, giống như trở về thái độ lạnh nhạt lúc gọi điện hôm đó vậy.
Trạng thái này khiến cho Biên Nam cảm thấy hơi lúng túng, cậu không biết tại sao mới không gặp nhau chưa bao lâu mà hai người lại biến thành tình trạng khó hiểu này.
“Tôi nói này,” Biên Nam gãi đầu, “Cậu không có chuyện gì chứ? Cậu…”
“Bọn tôi phải đi rồi,” Khưu Dịch ngắt lời cậu, “Buổi chiều tôi phải dạy kèm, trễ nữa sẽ không kịp.”
“Má,” Bị ngắt lời như vậy, Biên Nam nhất thời nổi giận, vừa nhận được điện thoại của Khưu Ngạn là cậu vứt ông Tưởng chạy tới đây ngay, kết quả lại như thế đấy, “Vậy đi mau đi.”
Nói xong hai người không ai động đậy, Khưu Dịch dường như cũng xấu hổ, qua hai ba giây mới hắng giọng một cái: “Các cậu được nghỉ chưa?”
“Hết tuần.” Biên Nam tức giận nói.
“Vậy anh có thể dạy em đánh tennis rồi đúng không!” Khưu Ngạn vui vẻ hỏi.
“Ừ,” Biên Nam ngồi xổm xuống ôm nhóc, “Đúng rồi, khi nào em muốn học thì gọi điện cho anh, anh qua đón em, lúc anh huấn luyện em cũng có thể ở bên cạnh chơi.”
“Nhưng mà em không có vợt…” Khưu Ngạn do dự nhìn thoáng qua Khưu Dịch.
“Không sao, anh sẽ mượn cho em một cái.” Biên Nam nói.
“Cảm ơn đại hổ tử!” Khưu Ngạn trả lời thật vang dội.
Khưu Dịch mãi không lên tiếng, Biên Nam đứng dậy nhìn cậu ta: “Không phải cậu bận lắm sao? Chưa đi à?”
“Đi chứ,” Khưu Dịch cười, kéo tay Khưu Ngạn, “Chúng ta về nhà.”
Vẫy tay chào tạm biệt Khưu Ngạn xong, Biên Nam đứng nhìn bóng lưng Khưu Dịch một lúc, nhiều lần có xúc động muốn xông tới rống một tiếng.
Cậu có bệnh hả, mẹ nó tôi chọt trúng chỗ nào của cậu chứ!
Song cuối cùng cậu vẫn xoay người về sân tennis, ông Tưởng vẫn chưa tổng kết xong đâu.
Do được nghỉ hè nên Biên Nam thoải mái không ít, tuy nói chỉ nghỉ chừng hai mươi ngày đã phải về trường huấn luyện, nhưng ít ra không cần vào lớp ngủ gật mỗi buổi sáng.
Nhưng chuyện phiền lòng là, không thể ở lại ký túc xá.
Đặc biệt là kỳ nghỉ hè năm nay, trước kia Biên Nam còn có thể lén về ký túc xá, nhưng năm nay ký túc xá phải sửa chữa, muốn lẻn vào cũng không được.
Với Biên Nam mà nói, về nhà nghỉ hè là một chuyện vô cùng đau khổ.
“Nhà tao mấy ngày nữa đi du lịch,” Vạn Phi và Biên Nam ngồi ở bậc thang ngoài cổng trường, chờ bố Biên Nam tới, “Nếu không mày đi chung đi?”
“Không được, tao đã đồng ý dạy Nhị Bảo chơi tennis,” Biên Nam nói, “Tao đã tìm vợt thiếu nhi cho nó rồi.”
“Vậy khi nào tao về mày qua nhà tao ở.” Vạn Phi nói tiếp.
“Mày đi chơi không sợ mắc bệnh tương tư hả?” Biên Nam hỏi.
“Mẹ nó,” Vạn Phi ôm balô của mình, “Giờ tao phát bệnh liền luôn đây…”
Hai người cười một hồi, Biên Nam vỗ vai Vạn Phi: “Chừng nào về hai người mời tao ăn một bữa đi, cũng cặp lâu rồi nhỉ, tao còn chưa nói chuyện chính thức với Hứa Nhị nữa.”
“Được! Mày muốn ăn ở đâu thì cứ nói!” Tâm tình Vạn Phi rất tốt.
Xe của bố Biên Nam tới rất nhanh, hai người lên xe xong, Vạn Phi như mọi khi huyên thuyên với bố Biên, thuận tiện thổi phồng trận đấu vừa rồi của Biên Nam.
“Chú, chú có rảnh thì đến xem Biên Nam thi đấu đi,” Vạn Phi nói hết sức thành khẩn, “Đẹp trai đến mức tim con thắt lại, sợ bạn gái chạy theo cậu ấy luôn.”
Bố Biên cười cười: “Vậy được, khi nào rảnh chú tới xem.”
Biên Nam không lên tiếng, trước đây bố cũng thường xuyên nói như vậy, lúc đó Biên Nam còn thật sự chờ mong ông có thể đến xem mình thi đấu trực tiếp.
Giờ thì Biên Nam không còn mong chờ nữa, bố cậu quá bận, cố gắng lắm cũng chỉ có thể đi họp phụ huynh cho Biên Hinh Ngữ.
Về đến nơi, người trong nhà rất đầy đủ, tất cả đều ngồi ở phòng khách.
Biên Nam xách balô lên lầu về phòng mình.
Thay quần áo ngơ ngẩn trong phòng một lúc, cậu nghe được tiếng gõ cửa, mở ra thì phát hiện bố đang đứng ở ngoài.
“Bố vừa gọi điện cho huấn luyện viên Tưởng của các con,” Bố vào phòng ngồi, “Huấn luyện viên nói lần này con phát huy tốt lắm.”
“Cũng tạm thôi.” Biên Nam nói.
“Có trận đấu mà không nói cho bố biết,” Bố cậu thở dài, “Bố không đi được cũng nên báo thành tích cho bố chứ.”
“Vâng.” Biên Nam đáp.
Bố im lặng một hồi: “Cuối tuần bố có chút thời gian, đã bàn với dì con đưa bọn con ra biển chơi, cả nhà chúng ta cùng đi.”
Lúc nói đến hai chữ cả nhà, bố còn cố ý nhấn mạnh, nhưng Biên Nam không nghĩ ngợi gì đã từ chối: “Con không đi, con phải huấn luyện nữa.”
“Huấn luyện viên Tưởng nói tháng sau các con mới bắt đầu huấn luyện,” Bố cậu sửng sốt, “Chúng ta có thể trở về trước khi huấn luyện.”
“Bố,” Biên Nam ngồi xuống ghế đối diện bố mình, ngẫm nghĩ một lát rồi mở miệng, “Con không đi, như vậy mọi người sẽ vui hơn, bố hiểu ý con mà.”
Bố Biên Nam nhìn cậu hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng thở dài một tiếng, ấn ấn vai cậu, đứng dậy rời khỏi phòng.
Biên Nam nói thật lòng, cậu không muốn đi chơi với cả nhà, mọi người sẽ không thoải mái, cần gì phải thế.
So với đi biển không vui vẻ gì, thà dạy bạn nhỏ Khưu Ngạn đánh tennis còn thú vị hơn.
Vào kỳ nghỉ hè, sân tennis trong trường sẽ mở lớp học hè, Biên Nam và thầy phụ trách lớp học hè rất thân thiết, mang Khưu Ngạn vào chơi hoàn toàn không thành vấn đề.
Hôm nay là ngày đầu tiên Khưu Ngạn học tennis, Khưu Dịch đạp xe đưa nhóc tới.
Đứng ở cổng trường đợi Khưu Dịch, Biên Nam cảm thấy áp lực hơi lớn, cái chỗ ra ra vào vào này thỉnh thoảng có thể chạm mặt học sinh trường Thể thao, ban tennis tháng sau mới huấn luyện trở lại, nhưng ban khác vừa vào hè đã có đợt huấn luyện.
“Nhanh lên,” Biên Nam vừa trông thấy Khưu Dịch liền vẫy vẫy tay, chạy qua đỡ Khưu Ngạn ngồi đằng sau xuống xe, “Cậu đi nhanh đi, ban bóng rổ có hai thằng mới vào.”
“Tôi còn muốn vào xem mà.” Khưu Dịch chống chân nói.
“Cái gì?” Biên Nam nhíu mày, “Cậu nói thẳng là cậu muốn vào đánh lộn thì hợp hơn.”
“Phan Nghị Phong đã tốt nghiệp, bây giờ các cậu không có ai cầm đầu, ai làm gì được tôi,” Khưu Dịch cười, “Trừ khi cậu muốn đánh.”
“Tôi đang ngứa tay đây,” Biên Nam thả Khưu Ngạn xuống đất, nhóc lập tức chạy vào trong, Biên Nam thoáng do dự, “Được rồi, vào đi.”
“Tôi đi gửi xe.” Khưu Dịch đạp qua chỗ gửi xe bên cạnh.
Khưu Dịch nói không sai, nghỉ hè mà bị gọi đi huấn luyện thường là những học sinh có tư chất, dưới tình huống không có xung đột, huấn luyện đã đủ mệt ai còn rảnh đi gây chuyện.
Biên Nam dẫn Khưu Ngạn vào sân, đưa vợt thiếu nhi đã mượn cho Khưu Ngạn.
Khưu Ngạn mặc bộ đồ thể thao nhỏ, áo trắng, quần đen, trông rất có tinh thần, nhóc nhìn chằm chằm cây vợt.
“Hôm nay chúng ta chưa học động tác cụ thể, trước tiên làm quen với vợt và bóng đã,” Biên Nam hỏi mượn huấn luyện viên một trái bóng, “Em thử bóng trước đi.”
“Vâng ạ!” Khưu Ngạn ném bóng xuống đất, bóng bắn lên, nhóc chụp được, rồi lại ném xuống đất, đưa vợt tới đập bóng.
“Không tệ!” Biên Nam cười nói, Khưu Ngạn trước giờ chưa từng cầm vợt, xem ra nhóc đã học những động tác này lúc xem thi đấu, động tác trông khá chuẩn nữa là khác.
Khưu Dịch theo vào sân, ngồi bên cạnh Biên Nam.
“Nhị bảo không chừng rất hợp với tennis.” Biên Nam nhìn cậu ta.
“Vậy sao?” Khưu Dịch nhìn Khưu Ngạn vừa dùng vợt đập bóng vừa đi vòng vòng.
“Năng lực bắt chước rất mạnh.” Biên Nam nói.
Khưu Dịch không trả lời, hai người cùng im lặng nhìn Khưu Ngạn.
Ngồi một lúc Biên Nam thật sự nhịn không được, nói ra câu mình vẫn muốn nói: “Cậu có bệnh hả?”
“Gì cơ?” Khưu Dịch sửng sốt, quay đầu nhìn cậu.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, quay một cái là như mặt đối mặt.
Biên Nam nhìn Khưu Dịch một lúc: “Cậu nhất định có bệnh, nhìn quầng mắt đen thui kia kìa.”
“Vậy à?” Khưu Dịch cười, “Mấy hôm nay ngủ không ngon.”
“Cậu nói trước đi có phải cậu mắc bệnh gì không, cậu phải bệnh tôi mới tìm thuốc cho cậu được.” Biên Nam bực dọc nói.
Lát sau Khưu Dịch mới trả lời: “Không có.”
Biên Nam không ngờ Khưu Dịch lại nghiêm túc trả lời câu hỏi này, nhất thời không biết nên nói gì.
“Sao vậy,” Khưu Dịch móc một gói khô bò nhỏ trong túi, đưa tới trước mặt Biên Nam, “Ăn không?”
“Lúc huấn luyện không được đưa đồ ăn cho huấn luyện viên!” Biên Nam đẩy tay cậu ta ra, “Mẹ nó gần đây tôi không chọc gì cậu, suốt ngày cậu trưng bản mặt dài thượt đó cho ai xem?”
“Đến mức đó sao…” Khưu Dịch sờ mặt mình.
“Đến mức đó đấy! Sao lại không đến mức đó! Cái mặt cậu chả cần kéo nữa đem quấn một vòng quanh Trái Đất cũng còn được.” Biên Nam tặc lưỡi.
Khưu Dịch bật cười, cười một hồi cũng chưa chịu thôi, Biên Nam liếc cậu ta, nghiêm mặt một chút rồi cũng cười, hai người ha ha hồi lâu, cũng không biết có gì đáng cười đến vậy.
Khưu Dịch bỏ khô bò vào miệng, nhai một lúc mới nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tại tôi ngủ không ngon.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc