Sợ Yêu - Chương 18

Tác giả: Hường Nguyễn

Trác Nhiên đứng dậy chuẩn bị đi tiếp, lại bất chợt nhìn thấy tấm poster dán ngay sau lưng cô. Đây không phải hình của thân xác cô đang nhập vào sao? Hiểu Linh Hy, diễn viễn gần đây đang nổi như cồn với bộ phim \'\'Nhạc sĩ câm\'\'. Phim này cô chưa xem, nhưng nhìn tấm poster có vẻ hay, diễn cùng Ảnh đế Dạ Hiên và ngôi sao hai mươi tuổi Lục Khải Chính. Ờ nhưng sao mặt của Lục Khải Chính lại bị tô đen, còn đầy chữ sỉ vả chửi bới vậy nhỉ?
Mặc kệ đi, hiện tại bản thân cô cần tìm cách trở về căn hộ của mình.
Hay bây giờ giả điên lên xe buýt rồi quỵt tiền, nhưng như vậy có khi người ta đuổi xuống xe luôn. Từ đây đi đến nhà cô thì phải đi hai xe, chẳng lẽ đều giả điên? Không được, làm người không thể như vậy.
---
Mạc Quân Thần vừa mới chợp mắt một chút thì điện thoại ở bệnh viện gọi đến nói rằng Cô trốn viện. Mạc Quân Thần vội vã khoác áo đi tìm, cô vẫn như trẻ con vậy, lúc nào cũng để anh đi tìm, nhưng anh nhất định sẽ tìm ra cô.
Tìm quan bệnh viện không thấy cô đâu, lòng anh trùng xuống, chắc là chạy ra ngoài viện rồi. Mạc Quân Thần lái xe đi tìm cô, khắp các nẻo đường cô có thể đi. Nửa tiếng sau, anh chợt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy, vẫn đang ngồi ở trạm xe buýt, có lẽ cô ngồi cũng lâu rồi, chẳng lẽ cô định ngồi đó suốt hay sao?
Môi anh nhếch lên, anh nhấn ga đi đến bên cạnh cô, bíp còi:\'\' Cô gái, quá giang không?\'\'
Từ khi cô ổn định tâm lý, anh đến thăm cô đều là lúc cô đang ngủ, bởi công ty quá quá nhiều việc nên anh thăm cô vào đêm muộn, cô không nhận ra anh cũng phải thôi.
Trác Nhiên ngẩng đầu lên, cong môi nói:\'\' Tôi không quen anh.\'\'
\'\'Có quen, em còn nhớ lần em đã cứu một người đàn ông khi anh ta bị truy đuổi không?\'\'
Trác Nhiên ngạc nhiên:\'\' Là anh? Không phải, tôi nhớ là người đàn ông đó xấu xí, máu me đầy mặt, à hình như còn ôm một người đàn ông khác vào lòng.\'\'
Mẹ kiếp, hóa ra trong ấn tượng của cô dành cho anh lại tệ hại như thế?
\'\'Hừ, là đỡ một người đàn ông, không phải ôm.\'\'
\'\'À, tôi tưởng hai người là người yêu.\'\'
Người yêu? Đầu óc cô bị sao vậy? Cái đó mà cũng nghĩ ra. Anh mà không hỏi vụ này, có phải cô vẫn nghĩ cô cứu một đôi đồng tính không?
Lần sau lấy cô về, nhất định để cô tránh xa cái đống đam mỹ đam miếc gì đó đi, đầu óc cô tưởng tưởng thái quá rồi.
\'\'Hừ, vậy là nhớ ra rồi, lên xe, tôi mời em đi ăn, coi như cảm ơn.\'\'
Hừm, có phải đây là anh đang bắt đầu theo đuổi đối tượng của mình không? Bắt đầu lại từ đầu, có lẽ sẽ rất thú vị đấy.
Trác Nhiên hơi chần chừ, nhưng hiện tại cũng chẳng thể về bệnh viện, cô hỏi anh:\'\' Nhưng, ăn mặc thế này, không tiện.\'\'\'\'Ha, tôi cùng em đi mua đồ.\'\' Mạc Quân Thần cười, mở cửa cho cô. Từ giờ, anh chính thức theo đuổi cô.
\'\'Lên xe, yên tâm tôi trả tiền.\'\'
Ngồi trên xe, Trác Nhiên quay ra hỏi anh:\'\' Vậy anh tên là gì?\'\'
\'\'Lúc trước em hay gọi anh là ông xã.\'\'
\'\'Cái gì?\'\'
\'\'Không, tôi nói tôi tên Thần.\'\' Mạc Quân Thần lỡ miệng, chỉnh lại cho cô không phát hiện.
Thấy Trác Nhiên không nói gì, anh quay ra hỏi:\'\' Sao vậy?\'\'
\'\'Tôi tính bán cái nhẫn kim cương này, mà không biết có nên không?\'\'
\'\'Cái gì?\'\' Mặt Mạc Quân Thần đen như đít nồi. Cô giỏi lắm, không nhớ ra anh thì anh đã miễng cưỡng bỏ qua rồi, bây giờ còn đòi bán nhẫn cưới của cả hai người. Cô đúng là muốn chết.
Trác Nhiên ngây thơ:\'\' Sao vậy?\'\'
\'\'Cô không nghĩ đó là nhẫn cưới hả? Nhỡ chồng của cô biết thì sao, chắc chăn rất đau lòng.\'\' Anh đang đau lòng chết rồi đây, sao cô lại nhẫn tâm như thế được.
\'\'À tôi tên Trác Nhiên, tôi còn chưa nhìn thấy mặt chồng mình.\'\' Trác Nhiên sờ sờ viên kim cương đính trên nhẫn, nếu thân xác này sắp kết hôn thật, thì cô phải gặp chứ?
\'\'Chồng cô rất đẹp trai, lại rất tài giỏi.\'\' Mạc Quân Thần nhếch môi cười.
\'\'Sao anh biết chồng tôi? Chẳng lẽ.... anh yêu chồng tôi sao?\'\' Trác Nhiên sợ hãi nhìn Mạc Quân Thần, còn không quên làm điệu bộ tránh xa.
Mạc Quân Thần khé lắc đầu, cô có bệnh rồi.
Như nhớ ra điều gì, Trác Nhiên quay sang nhìn Mạc Quân Thần với anh mắt kì lạ:\'\' À, anh...anh sao anh nhận ra tôi được. Mặt của tôi đâu có giống năm năm trước?\'\'
Ờ đúng rồi, anh phải giải thích sao bây giờ?
\'\'À, chúng ta đi ăn đi.\'\'
Mạc Quân Thần không trả lời cô mà lảng sang chuyện khác, anh lỡ nói linh tinh rồi, trả lời sao bây giờ?
Trác Nhiên một lần nữa quay ra nhìn anh với anh mắt sợ hãi:\'\' Chẳng lẽ, anh là phù thủy, nhìn được số mệnh?\'\'
Mạc Quân Thần không biết phải nói gì với cô nữa. Từ khi mất trí nhớ đến giờ, đầu óc bị ảnh hưởng quá nặng thì phải, tưởng tượng toàn cái chẳng thể xảy ra, nhìn anh đâu có giống mấy ông phù thủy hay đi gạt người ta.
Hay anh nói luôn với cô?
\'\'Ừm, thật ra tôi chính là chồng của em.\'\' Mạc Quân Thần đỗ xe gần gốc cây ven đường quay ra nói với Trác Nhiên. Nói cho cô biết để cô khỏi nghĩ vớ vẩn.
\'\'Cái gì? Chồng á? Anh chính là thằng chồng phụ bạc không đến thăm vợ một lần á?\'\' Trác Nhiên hét lên, hóa ra anh chính là chồng của thân xác này, lại trùng hợp là người mà cô cứu năm đó. Và cũng chính là người chồng phụ bạc trong truyền thuyết.
Mạc Quân Thần nghe xong, sắc mặt tối lại, anh dí sát mặt mình vào mặt cô, hơi thở của anh còn quanh quẩn gần cô.
\'\'Nhìn tôi giống người chồng bội bạc?\'\'
Trác Nhiên run run:\'\' Giống.\'\'
Mẹ kiếp, anh đẹp trai như vậy, giống ở điểm nào. Anh nghĩ ngờ cô mượn cớ mất trí nhớ để chửi anh.
Mạc Quân Thần nhếch môi:\'\' Bội bạc ở đâu?\'\'
\'\'Vợ anh nằm viện mà anh không đến thăm một lần.\'\'
\'\'Có vậy thôi?\'\' Anh nhìn cô bằng ánh mắt nguy hiểm, nhưng trong đầu Trác Nhiên nhìn ra là ánh mắt ***.\'\'Đúng...đúng vậy.\'\'
\'\'Lúc tôi đến thăm em, thì em đang ngủ, em tưởng người ôm mình mỗi đêm là ai?\'\'
Mạc Quân Thần sát đến mức độ, mũi anh chạm cả vào mũi cô. Tim Trác Nhiên đập thình thịch, cô cố gắng đẩy người anh ra khỏi người mình.
\'\'Tôi...tôi.\'\'
\'\'Vậy em nói cho tôi biết, thân xác này là vợ tôi, vậy tôi phải làm sao đây?\'\'
\'\'Làm...làm...gì?\'\'
\'\'Tất nhiên thực hiện nghĩa vụ của một người chồng.\'\' Không để cô trả lời, Mạc Quân Thần trực tiếp hôn cô, hôn đến mức cô chỉ biết chìm trong đó,không thể thoát ra.
Nụ hôn càng ngày càng mạnh liệt, liên tục như vũ bão. Cô không biết rằng anh muốn được hôn cô như thế nào, lại càng không biết anh nhớ cô như thế nào.
Tỉnh dậy IQ của cô bị giảm sút nghiêm trọng, đến anh cô còn không nhớ. Thân thể cô anh chỉ dám đợi cô ngủ mới dám động qua một chút. Cô có hiểu cho anh không?
Một người đàn ông bình thường như anh, trước mặt người mình yêu, sao có thể nhịn.
Nụ hôn dần dần trượt xuống cổ cô, mùi hương quen thuộc đó khiến anh như mê đắm. Một tay luồn vào áo cô, một tay ấn nút ngả ghế xuống. Làm trên xe ô tô cũng là một tư thế mới.
Trác Nhiên thầm khinh bỉ cơ thể này, đầu óc cô dần trở nen mơ hồ, cứ theo sự dãn dắt của anh.
Tỉnh dậy thấy bản thân đang nằm trên giường, chiếc giường quen thuộc nhưng theo trí nhớ của Trác Nhiên thì cô chưa từng năm ở đây bao giờ.
Bụng có một cách tay rắn chắc đặt lên, Trác Nhiên xoay người, lại thấy khuôn mặt vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Anh nói anh là chồng của thân thế này, cũng là người mà cô cứu, có lẽ tình hình của cô đã được bác sĩ báo cáo nên anh nhận ra cô là phải thôi.
\'\'Mạc Quân Thần?\'\' Cái tên càng nhắc lại càng thấy quen thuộc. À chẳng phải là CEO Mạc Thị sao? Cô gái này cũng may mắn quá đi, được anh để ý.
Nhưng hiện tại cô phải làm gì? Anh cũng biết cô không phải vợ mình, tất nhiên sẽ không giữ cô bên cạnh, việc nảy sinh vừa rồi có lẽ là anh nhìn thấy hình ảnh vợ mình nên không kiềm được thôi. Người bên cạnh xoay người, Trác Nhiên vội nhắm mắt, lại nghe thấy tiếng anh cười.
\'\'Tỉnh rồi hả? Trác Nhiên.\'\'
Cô nhất định không mở mắt.
\'\'Em không nhớ gì về chuyện ân ái của chúng ta sáu tháng qua sao?\'\'
\'\'Vợ anh tên Trác Nhiên, không phải Hiểu Linh Hy.\'\'
\'\'Em định giả vờ ngủ đến bao giờ? Nhiên Nhiên?\'\'
\'\'Không mở mắt, anh làm tiếp cho em mệt chết.\'\'
Mạc Tổng ngàn năm băng lãnh đây sao? Lời đồn sao lại chẳng có tính xác thực gì cả, quảng cáo trên ti vi ít ra còn có chút giống. Lừa người quá đi. Trác Nhiên miễn cưỡng mở mắt ra nhìn anh.
Mạc Quân Thần cười, cô chẳng nói được câu gì.
\'\'Có phải anh quá đẹp nên em ngại ngùng?\'\'
Mạc Quân Thần mắc bệnh tự phụ?
\'\'Trác Nhiên, anh chỉ thế này với người anh yêu.\'\'
Mạc Quân Thần anh đang nói cái gì? Cô không hiểu lắm.
\'\'Trác Nhiên anh đang tỏ tình đấy, em có thể bày tỏ cảm xúc vui mừng một chút không?\'\' Mạc Quân Thần mặt đầy ba vạch đen, anh tỏ tình mà cô mặt mày ngơ ngác như thế kia ư?
Mạc Quân Thần chán nản nói tiếp:\'\' Nếu em không tin, anh sẽ đưa em đến một nơi.\'\'
Nói xong anh mới chợt nhận ra căn nhà gỗ đã bị mình đốt.
Trác Nhiên vẫn còn mơ hồ với những lời anh nói, anh nói anh yêu cô? Thậm chí cô còn chưa biết rõ con người anh. Hơn nữa, Nghiêm Triết vừa mang đâm cô một nhát đau như vậy. Cô sợ bản thân khó chấp nhận tình cảm của người khác.
Trác Nhiên do dự:\'\' Tôi...tôi chỉ...\'\'
\'\'Em không đồng ý?\'\' Cô dám từ chối anh, anh nhất quyết không tha.
\'\'Tôi đâu có yêu anh.\'\'
Đùng, năm chữ như năm nhát dao đâm vào tim anh, anh kiềm chế, chẳng qua là cô chưa nhớ ra anh, anh nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh dụ dỗ cô vào tròng.
\'\'Vậy, em ăn anh xong không định chịu trách nhiệm à? Bằng chứng là vết cào này\'\', anh chỉ vào vết xước trên cổ mình, nói tiếp:\'\' Em đừng có ăn xong bỏ chạy.\'\'
Trác Nhiên nhìn Mạc Quân Thần với anh mắt khác, anh lại phát điên cái gì thế này? Bắt cô chịu trách nhiệm với một người to xác như anh sao?
\'\'Mạc Quân Thần, anh bỉ ổi vừa thôi, tôi còn chưa bắt anh chịu trách nhiệm, anh còn nói như vậy?\'\'
Mạc Quân Thần nhìn cô với ánh mắt nguy hiểm:\'\' Bây giờ em không chịu trách nhiệm cũng được, để anh chịu trách nhiêm với em. Ok?\'\'
\'\'Không cần....\'\' Trác Nhiên cố đẩy người Mạc Quân Thần đang dựa sát vào người mình, cả người anh không một mảnh vài cứ cọ tới cọ lui vào người cô. Anh nhất định cố tình quyến rũ cô.
Mạc Quân Thần cắt ngang lời nói của Trác Nhiên, anh nhất định phải dụ dỗ thành công:\'\' Em chê tôi không đủ thỏa mãn em?Hửm?\'\'
\'\'Đâu...đâu có.\'\'
\'\'Vậy, em yêu, tháng sau chúng ta kết hôn.\'\'
Mạc Quân Thần cười cười, không mặc gì đứng dậy đi vào phòng tắm. Mạc Quân Thần, để lại một chút sĩ diện đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc